Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 71: Sinh bệnh



Biệt thự Lâm Giang được xây dựng ven sông, từ tầng cao nhất nhìn ra xa có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng phía bên kia. Hàng đêm, tòa nhà sẽ được thắp sáng bởi những ánh đèn nhiều màu sắc, ánh đèn phản chiếu xuống mặt sông, nổi lên từng đốm lung linh, huyền ảo.

Khi thân thể Khương Chi Chu còn chưa khỏi hẳn, nàng thích ghé vào lan can của ban công, nhìn lên bầu trời rồi nhìn ra bờ sông. Vẻ mặt nàng có chút cô đơn, giống như một con chim bị nhốt trong lồng, khát vọng được bay ra thế giới bên ngoài.

Giang Thanh Mộng đang ngồi sau lưng nàng, cô đặt cà phê, đồ ăn nhẹ và máy tính xách tay trên chiếc bàn tròn nhỏ trước mặt.

Ánh mắt cô nhìn vào màn hình máy tính một lúc, sau đó nhìn đến dáng người mảnh khảnh của Khương Chi Chu.

Cô muốn Khương Chi Chu luôn ở trong tầm mắt của mình, như thế cô mới có thể yên tâm được.

Khương Chi Chu ngắm phong cảnh một lúc lâu.

Sau khi xử lý xong công việc, Giang Thanh Mộng đứng dậy, dịu dàng ôm lấy eo nàng từ phía sau, thủ thỉ vào tai nàng:" Ban công gió lớn lắm, chúng ta vào trong nghỉ ngơi đi em."

Khương Chi Chu "vâng" một tiếng, miễn cưỡng đứng thẳng người, quay lại ôm lấy Giang Thanh Mộng.

Nàng thích ôm lấy cô, mùi hương và sự mềm mại của cô có thể khiến nàng an tâm.

Hơn nữa, chỉ khi ôm, Khương Chi Chu mới có thể cảm thấy mình được yêu chứ không phải... bị giam cầm...

Đâu đâu cũng có tầm mắt của cô, điều đó khiến nàng có ảo giác như thể mình đang bị giam cầm.

Ánh mắt ấy xen lẫn với sự dịu dàng, lưu luyến và nồng cháy. Vì sự dịu dàng đó, Khương Chi Chu nguyện ý xem loại cảm giác này là 'ảo tưởng'.

Nàng tình nguyện xem đây như một loại ảo giác.

Giang Thanh Mộng vuốt thẳng mái tóc bị gió thổi loạn của Khương Chi Chu, dịu dàng hỏi: "Bữa tối em muốn ăn gì? Chị sẽ làm cho em."

Trong những tháng ngày nằm viện, Giang Thanh Mộng đã chăm chút nấu ăn và đút cho nàng ăn. Sau nửa tháng, cô đã cải thiện được rất nhiều kỹ năng nấu nướng của mình.

Khương Chi Chu nói: "Sườn xào chua ngọt, chị làm được không?"

Giang Thanh Mộng dịu dàng hôn lên vành tai nàng: "Không biết, nhưng em có thể dạy chị."

Bị hơi thở của cô làm cho ngứa ngáy, Khương Chi Chu mỉm cười, hôn lên tóc cô, chiều chuộng nói:" Được rồi, em sẽ dạy chị."

Được Giang Thanh Mộng dẫn đường, Khương Chi Chu khập khiễng bước vào bếp.

Giang Thanh Mộng mang tạp dề, Khương Chi Chu ngồi một bên chỉ bảo.

Sau khi món sườn xào chua ngọt được nấu xong, Giang Thanh Mộng gắp một miếng để nếm thử trước. Khi cảm thấy ổn mới gắp một miếng khác, thổi nguội rồi đưa đến bên môi Khương Chi Chu:" Em nếm thử xem?"

Khương Chi Chu cắn vào miệng, nhai kỹ rồi khen ngợi: " Rất ngon."

Chua chua ngọt ngọt, giòn nhưng không ngấy.

Cô gái nhỏ của nàng rất thông minh và học mọi thứ rất nhanh.

Giang Thanh Mộng cúi xuống, tựa trán mình vào trán nàng, cười nói: "Ngày mai chúng ta có thể làm vằn thắn ăn."

Khương Chi Chu trả lời: "Được, chúng ta cũng có thể đến siêu thị mua nguyên liệu."

Sau khi về nhà, các nàng đã ở nhà suốt ba ngày liền, không bước ra khỏi cửa nhà nửa bước.

Mỗi ngày đều có bác sĩ tư nhân đến kiểm tra cơ thể đúng giờ, một người dì đến quét tước vệ sinh và một trợ lý đến giao thực phẩm tươi sống.

Cả hai dường như không cần phải ra ngoài.

Quả nhiên, Giang Thanh Mộng nhẹ nhàng nói: "Sẽ có người mang nguyên liệu đến, chúng ta không cần đi mua."

Khương Chi Chu nói: "Nhưng em muốn ra ngoài đi dạo, em muốn đi siêu thị ở tầng dưới, được không?"

Giang Thanh Mộng do dự vài giây, sau đó hôn lên trán nàng, dịu dàng từ chối:" Vài ngày nữa có được không? Đợi cho đến khi em khỏe hơn một chút."

Khương Chi Chu gật đầu.

Siêu thị ở tầng dưới, cách nhà chưa đến 200m, Khương Chi Chu có thể chống nạng đi đến đó.

Những ngày này, vì lý do thể chất, Giang Thanh Mộng đã yêu cầu Khương Chi Chu không được rời khỏi tầm mắt của cô hoặc đi ra ngoài một mình.

Khương Chi Chu bị thương ở eo và chân, cử động có chút không tiện nên đành phải đồng ý. Lúc đầu nàng sợ mình sẽ làm phiền cô, nhưng sau này mới biết cô không sợ phiền chút nào, chỉ sợ Khương Chi Chu ra ngoài một mình.

Cũng giống như tối nay, sau khi ăn xong, hai người nằm trên ghế sofa để xem phim. Giang Thanh Mộng thấy nhân vật chính của bộ phim đang ăn lựu, cô thuận miệng nói mình cũng muốn ăn, nhưng trong nhà lại không có, vì vậy cô định nhờ trợ lý mang một ít đến vào ngày mai.

Khương Chi Chu nghe vậy, nhân lúc Giang Thanh Mộng tắm, nàng liền chống nạng xuống lầu.

Có trẻ em chơi trong vườn ở tầng dưới, người lớn dắt chó đi dạo, người già ngồi trong đình viện tận hưởng không khí mát mẻ và chơi cờ.

Khương Chi Chu hít thật sâu mùi vị tự do này, sau đó chống nạng nhảy vào siêu thị, chọn vài quả lựu tròn trịa, muốn mua về làm Giang Thanh Mộng vui vẻ.

Từ lúc nàng gặp tai nạn giao thông cho đến nay, cô gái nhỏ hiếm khi nở nụ cười hạnh phúc.

Trông cô có chút đau khổ.

Đi tới đi lui chưa đến 400 mét, không tới mười phút, Khương Chi Chu đã lên thang máy trở lại lầu bảy.

Ngay khi cửa thang máy mở ra, nàng liền nghe thấy tiếng nói—

"Ai cho em tự ý ra ngoài một mình? Sao em ra ngoài mà không báo chị một tiếng?"

Giang Thanh Mộng dựa vào cửa, sắc mặt u ám, ánh mắt tàn ác như muốn giết người.

Tóc cô vẫn còn ướt, cô chỉ quấn chiếc áo choàng tắm trên người, để chân trần, gương mặt xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu. Dường như vừa từ phòng tắm bước ra, liền phát hiện Khương Chi Chu không có ở nhà nên vội vàng chạy ra ngoài tìm.

Khương Chi Chu sợ cô lạnh nên bước nhanh đến, thả túi lựu xuống, cởi áo khoác khoác lên người cô. Nàng ôm chầm lấy cô, đặt cằm mình lên vai cô rồi đặt trọng lượng cơ thể nàng vào cô, dịu dàng nói:" Đừng sợ, em không sao, em vừa đi siêu thị, em muốn ăn lựu..."

Nàng không dám nói mình muốn làm cho Giang Thanh Mộng vui vẻ, vì sợ Giang Thanh Mộng sẽ không cảm kích.

Nghiêm túc mà nói, túi lựu dưới chân nàng có thể sẽ bị cô ném vào thùng rác.

Chỉ khi nói rằng nàng muốn ăn, cô mới không vứt chúng.

Quả nhiên, Giang Thanh Mộng chỉ giận dữ trừng mắt nhìn quả lựu, sau đó nhặt chúng lên rồi dìu Khương Chi Chu vào nhà.

"Nếu em muốn ăn, chị sẽ cho người mua, em không cần phải tự mình đi ra ngoài." Giang Thanh Mộng kiềm chế cơn tức giận, nói với nàng bằng giọng điệu nhẹ nhàng hết mức có thể.

Khương Chi Chu ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên bóc vỏ lựu, bóc thành một bát đầy ắp rồi đẩy đến trước mặt Giang Thanh Mộng:" Em chỉ tạm thời bị thương, không phải không thể tự chăm sóc bản thân mình. Em vẫn có thể làm những việc như mua trái cây ở tầng dưới."

Ánh mắt Giang Thanh Mộng lạnh lùng: "Vậy em đừng đi ra ngoài một mình, phải đợi chị đi cùng em."

Khương Chi Chu thở dài, cúi người hôn lên mắt cô: "Ngoan, đừng giận, lần sau ra ngoài, em nhất định sẽ gọi chị."

Giang Thanh Mộng dần dần kiềm chế cơn tức giận, cô nắm lấy tay Khương Chi Chu, rũ mắt trầm tư.

Cô hận không thể lấy sợi dây xích để khóa cả hai lại với nhau, để nàng không thể tùy tiện rời đi nữa.

Khương Chi Chu rụt tay lại: "Chị ăn lựu trước đi, em đi lấy máy sấy tóc để thổi tóc cho chị."

Giang Thanh Mộng đè nàng xuống ghế sô pha: "Chị tự lấy, em ăn trước đi."

Lựu là loại trái cây rắc rối nhất, cần phải bóc từng quả một, nếu ai đó có thể giúp bạn lột vỏ rồi bỏ vào bát, bạn sẽ cảm thấy thú vị hơn khi nạo và ăn từng muỗng một.

Khương Chi Chu múc vài thìa rồi cầm lấy máy sấy trong tay Giang Thanh Mộng để thổi tóc giúp cô.

Sau khi thổi khô tóc, Giang Thanh Mộng ngoan ngoãn cầm bát lên ăn hạt lựu, vừa ăn vừa hỏi:" Em ăn không nhiều lắm, có phải em muốn mua cho chị ăn không?"

"À... có thể xem như là vậy, nhưng em cũng muốn ăn một chút." Khương Chi Chu nói qua loa.

"Vậy ngày mai chị sẽ nhờ Tiểu Ngải mang một hộp đến, em còn muốn ăn trái cây nào khác không?"

" Em tạm thời chưa nghĩ ra. Còn chị, chị muốn ăn cái gì? Nói một loại đi."

Giang Thanh Mộng suy nghĩ một lúc rồi nói:" Quả lê, làm ẩm phổi và giảm ho."

Phổi Khương Chi Chu bị thương trong vụ tai nạn xe cộ, bây giờ nàng vẫn còn ho khan.

"À, nhân tiện mang mèo bên nhà Tiểu Ngải về đi, em nhớ nó."

Trước kia Giang Thanh Mộng muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc Khương Chi Chu trên giường bệnh nên đã gửi mèo đến nhà Tiểu Ngải.

Ngoài việc không để nàng ra ngoài một mình, Giang Thanh Mộng gần như đáp ứng yêu cầu của nàng: "Được rồi, ngày mai chị sẽ kêu Tiểu Ngải mang mèo đến."

Giang Thanh Mộng ăn từng miếng lựu, tâm trạng dần tốt lên từng chút, nụ cười thường ngày lại nở rộ trên môi.

Khương Chi Chu thoa tinh dầu lên tóc cô rồi chậm rãi xoa xoa, chợt nghĩ đến lần nói chuyện trước đó với Hà Gia.

Hà Gia nói rằng Giang Thanh Mộng bị rối loạn nhân cách hoang tưởng nhẹ, có thể có những hành vi bày tỏ tình yêu, bài trừ và tự làm hại bản thân quá mức.

Khương Chi Chu đã sớm trải nghiệm hành vi "độc quyền" của cô——Chiếm hữu và ghen tuông thái quá, cô sẽ nghi ngờ và ghen tị với tất cả đàn ông xuất hiện bên cạnh nàng.

Hà Gia cũng nói rằng cô cũng mắc chứng rối loạn lo âu chia ly, có nghĩa là cô sẽ cảm thấy lo lắng quá mức khi bị tách rời khỏi đối tượng gắn bó của mình.

Bây giờ Khương Chi Chu cũng đã trải nghiệm qua.

Từ sau vụ tai nạn xe cộ, sự lo lắng của cô trở nên tồi tệ hơn rất nhiều, cô không cho nàng ra ngoài một mình, như thể cô muốn cầm tù nàng ở đây.

Nghĩ đến đây, Khương Chi Chu cảm thấy có chút phiền muộn.

Nhưng khi nhìn gương mặt xinh đẹp và nụ cười dịu dàng trên khóe môi Giang Thanh Mộng, sự ngột ngạt trong nàng dần tan biến.

Lòng bàn tay lướt qua mái tóc đen nhánh và lạnh lẽo của cô, sự yêu thương vô hạn tràn đầy cõi lòng, Khương Chi Chu chỉ cảm thấy trái tim nhanh chóng mềm đi.

Nàng tin rằng cô gái nhỏ của nàng không muốn giam cầm nàng trong lồng mà chỉ đang sinh bệnh.

Lúc uống thuốc trước khi ngủ, Khương Chi Chu lấy thuốc chống trầm cảm và chống lo âu mà bác sĩ đã kê cho Giang Thanh Mộng rồi dỗ cô uống.

Lý do để dỗ dành cô là "đồng cam cộng khổ."

——Khương Chi Chu giả vờ oán trách:" Hiện tại mỗi ngày em đều phải uống thuốc, chị cũng có thể cùng em trải nghiệm cảm giác uống thuốc hàng ngày. Gần đây chất lượng giấc ngủ của chị không được tốt lắm, chị thường thức giấc vào lúc nửa đêm và cũng đánh thức em."

Nghe Khương Chi Chu nói ảnh hưởng đến nàng, Giang Thanh Mộng nhíu mày, cầm lấy thuốc rồi dùng nước ấm uống vào, bảo đảm:" Tối nay chị sẽ ngủ thật ngoan, không làm phiền đến em nữa."

Sau đó, cô áp sát mặt vào, muốn Khương Chi Chu thưởng: "Thuốc đắng quá, em mau hôn chị đi."

Chỉ cần hôn một chút, trong lòng liền ngọt ngào.

Như cô mong muốn, Khương Chi Chu chồm đến hôn lên má cô.

Cô ngoan ngoãn đến mức khiến Khương Chi Chu cảm thấy có chút áy náy.

Thực ra, Khương Chi Chu không hề trách cô đã đánh thức nàng.

Nàng chỉ đau lòng, xót xa vì cô trằn trọc trở mình cả đêm không ngủ.

Khương Chi Chu bị thương nên vì sợ đụng phải vết thương, hai người không dám nằm gần nhau khi ngủ. Buổi tối Giang Thanh Mộng thường thức giấc, mở mắt ra xác nhận Khương Chi Chu có ở bên cạnh mình hay không.

Có lúc tỉnh lại xong không ngủ được nữa, cô cứ mở mắt nằm bên cạnh Khương Chi Chu, nhìn nàng đến tận hừng đông.

Sau khi Khương Chi Chu chú ý đến điều này, nàng cũng thường tỉnh giấc. Nếu Giang Thanh Mộng lại ngủ say, nàng sẽ tiếp tục an tâm ngủ, nếu nàng phát hiện Giang Thanh Mộng không ngủ được nữa, nàng sẽ bật một ngọn đèn bên cạnh giường, nghiêng người rúc vào vòng tay của Giang Thanh Mộng, trò chuyện và yêu cầu Giang Thanh Mộng kể chuyện cho nàng nghe.

Đêm nay, Giang Thanh Mộng lại tỉnh giấc.

Khương Chi Chu mở điện thoại lên, tìm cuốn sách điện tử 《 Hoàng Tử Bé 》, bảo cô đọc cho mình nghe.

Giọng nói của cô vẫn luôn nhẹ nhàng và ngọt ngào, lúc tỉnh giấc vẫn còn mang theo chút khàn khàn và từ tính.

Khương Chi Chu sa vào sự dịu dàng của cô, không muốn tỉnh lại.

Giang Thanh Mộng đọc đến câu: "Nếu bạn muốn thuần hóa một người, bạn sẽ phải liều mình rơi lệ." thì bỗng dưng dừng lại, im lặng suy tư.

Khương Chi Chu nhắm mắt lại và hỏi: "Sao vậy?"

Giang Thanh Mộng lắc đầu, cười khẽ và nói: "Không có gì.", sau đó tiếp tục đọc.

Cô chỉ nhớ khi cô mười hai tuổi, Khương Chi Chu đã nắm tay cô và nói: "Khóc đi, chị sẽ ở lại đây cùng em."

Vì câu nói này mà nhiều năm sau đó, cô luôn rơi lệ vì Khương Chi Chu, thật sự rất thất vọng.

Có lẽ do thuốc phát huy tác dụng, hoặc cũng có lẽ là do cơ thể mịn màng trong lòng quá ấm áp nên đã khiến Giang Thanh Mộng đọc đọc một chút liền ngủ thiếp đi.

Khương Chi Chu giúp cô đắp chăn, tắt đèn, nắm lấy tay cô rồi chìm vào giấc ngủ.

Từng ngày từng ngày qua đi, cơ thể Khương Chi Chu dần hồi phục. Nàng không cần chống gậy nữa, có thể tập tễnh đi lại, sau một hai tuần liền có thể tự do đi lại.

Giang Thanh Mộng vẫn không chịu để nàng ra ngoài một mình, thậm chí còn bố trí vệ sĩ ở cửa trông chừng nàng, vừa ra khỏi nhà đã có người đi theo.

Cùng lúc đó, một ngày nọ, điện thoại di động của Khương Chi Chu nhận được một tin nhắn từ một người lạ:【Xin chào, chị gái xinh đẹp, chị chủ tiệm hương nến bên cạnh vừa đi công tác về, chị có muốn đến tìm chị ấy không? 】

Khương Chi Chu trả lời:【Cảm ơn vì đã báo cho tôi biết, tôi sẽ dành thời gian để đến đó.】

Nàng muốn đi, nhưng Giang Thanh Mộng không để nàng đi.

Phạm vi hoạt động hiện tại của nàng chỉ giới hạn ở biệt thự Lâm Giang. Lúc đi xuống siêu thị sẽ có vệ sĩ đi theo, nếu muốn đi xa hơn, nàng phải yêu cầu Giang Thanh Mộng cùng mình đến đó.

Khi Giang Thanh Mộng ra ngoài làm việc, Khương Chi Chu chỉ có thể ở trên tầng cao nhất trồng hoa bón phân, chơi với mèo và hoa cho đỡ buồn chán, sinh hoạt giống như một người đã về hưu.

Vào thời điểm chuyển giao giữa mùa hè và mùa thu, khu vườn trên tầng thượng nở đầy nguyệt quý và hoa hải đường. Khương Chi Chu đã mua một số thiết bị trực tuyến và lắp ráp một chiếc xích đu bên cạnh hoa hải đường.

Khi Giang Thanh Mộng trở lại, nàng đẩy cô trên xích đu, làm cho cô vui vẻ và nói với cô:" Gần đây tình trạng sức khỏe của em rất tốt, chị có thể cho em ra ngoài làm việc được không?"

Giang Thanh Mộng rời khỏi xích đu, bẻ một nhánh hoa hải đường và đưa nó cho Khương Chi Chu rồi nói:" Khi hoa hải đường tàn, chị sẽ cho em đi làm lại."

Khương Chi Chu cầm lấy hoa hải đường, cẩn thận xác định chủng loại, dùng điện thoại di động tra qua rồi nói: "Chị lừa em? Đây là hải đường bốn mùa."

Một năm bốn mùa đều kết hoa.

Giang Thanh Mộng mỉm cười:" Ở nhà không tốt sao? Hiện tại trong giới loạn như thế, hơn nữa, phía Tinh Nguyên cũng đang theo dõi."

Nói đến Tinh Nguyên, Khương Chi Chu nghiêm túc hỏi: "Thanh Mộng, nói cho em biết, cái chết của Ôn Tuân có liên quan đến Tinh Nguyên không?"

Sau vụ tai nạn xe cộ, cảnh sát đã đến bệnh viện tìm Khương Chi Chu để lấy lời khai, kết quả cuối cùng của vụ điều tra là: Tài xế xe tải uống say, đi chệch hướng và tông vào họ.

Sau khi Khương Chi Chu tỉnh dậy, nàng hỏi cảnh sát xem họ có tìm thấy túi tài liệu nào ở hiện trường hay không thì cảnh sát nói không.

Túi tài liệu đã biến mất sau vụ tai nạn.

Thời điểm biết tin Ôn Tuân qua đời, Khương Chi Chu thực sự nghĩ đến sức mạnh kỳ lạ của bề trên, nàng tự hỏi liệu có phải vì thân phận bại lộ nên mới hại đến hắn? Nhưng càng về sau, nàng càng nghĩ càng thấy lạ. Tại hiện trường vụ tai nạn ô tô, ví tiền và điện thoại di động của nàng đều còn, nhưng tài liệu lại mất tích.

Giang Thanh Mộng lại ngồi trên xích đu, gõ ngón chân xuống mặt đất, đung đưa một lúc rồi trầm giọng nói:" Cuối cùng em cũng có thể đối mặt với cái chết của hắn một cách bình thản rồi? Những ngày qua em luôn đau khổ, lúc nào em cũng lén khóc sau lưng chị, khóc đến ướt hết cả gối."

Cô dường như biết tất cả mọi thứ nhưng không nói gì.

Khương Chi Chu đổ một tầng mồ hôi lạnh sau lưng.

"Thật sự có khả năng Tinh Nguyên đã động tay động chân." Giang Thanh Mộng tiếp tục nói, giọng điệu có chút không quan tâm:" Có vẻ như hắn cũng đang điều tra về việc nghiện ma túy. Lúc trước, hắn bị nhà họ Chu phát hiện, chuyện này đã làm sao lãng sự chú ý của nhà họ Chu đối với em. Nếu không, em sẽ không dễ dàng chấm dứt hợp đồng thành công như vậy."

Cô vô cùng hận Ôn Tuân, cho nên không hề phái người đi bảo vệ hắn, cô chỉ nhắc nhở hắn ta đừng xen vào, ai biết hắn lại theo đến cùng, còn suýt hại chết Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu hỏi: "Chị đã sớm biết anh ta đang điều tra? Vậy thì chị... chị cũng biết rằng Tinh Nguyên sẽ giết anh ta?"

"Chị biết hắn đang điều tra, nhưng không ngờ nhà họ Chu lại làm hại hắn. Nhà họ Chu gần đây rất thận trọng, hiếm khi làm những chuyện đáng xấu hổ này vì sợ bị bắt..." Nói đến đây, sắc mặt Giang Thanh Mộng chợt lạnh lùng, có vài phần ảm đạm:" Em trách chị vì hắn ta à? Trách chị không bảo vệ được——"

Cô đem câu 'bạn trai cũ của em' nuốt vào trong.

Cô quay mặt đi, nỗi bất bình trào lên trong lòng, đôi mắt chợt đỏ hoe, không chịu nhìn Khương Chi Chu lấy một lần.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, Khương Chi Chu bước đến, ôm cô vào lòng, bất lực an ủi cô:" Thanh Mộng, em không có ý đó, em không có ý trách cứ chị, em chỉ muốn hỏi cho rõ ràng."

Giang Thanh Mộng cắn môi, dằn sự tức giận và ấm ức lại, lạnh lùng nói:" Em phải ở nhà đợi, không được đi ra ngoài."

Khương Chi Chu thở dài, buông tay ra, cúi xuống nhìn cô và hỏi:" Thanh Mộng, rốt cuộc chị đang bảo vệ em, hay đang giam cầm em?"

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.