Cấm Đến Gần

Chương 60



Tần Di không hé răng, cô dứt khoát xoay người, đưa cái ót cho Mục Hiểu Hiểu nhưng tay nhỏ vẫn không buông ra.

Mục Hiểu Hiểu vừa thấy dáng vẻ ngạo kiều của đại tiểu thư, vui đến mức tim như mềm nhũn hết cả ra. Nàng dứt khoát dùng tư thế ôm công chúa mà ôm đại tiểu thư lên.

Tần Di rúc trong lòng nàng. Có chút khác biệt so với nhiệt độ thường ngày, thân thể cô quanh năm luôn lạnh, nhưng bây giờ lại nóng hầm hập khiến Mục Hiểu Hiểu cảm giác như đang ôm một đứa bé. Nàng hít mùi đàn hương trên người đại tiểu thư, lưu loát bế về phòng.

Trước kia khi đại tiểu thư được nàng ôm sẽ theo thói quen mà đặt tay vòng qua cổ nàng, tránh rơi xuống.

Nhưng hôm nay, cô đã nghiện còn ngại mà gục đầu trong lòng Mục Hiểu Hiểu, không hề nhìn nàng.

Nhìn cô như vậy, Mục Hiểu Hiểu càng thấy đáng yêu đến nổi bong bóng hồng, lại hơi căng thẳng không giải thích được. Tại sao nàng có cảm giác như đang ôm cô dâu vào phòng tân hôn, nàng mím môi và bắt đầu gợi chuyện: "Đại tiểu thư, chị nhìn cơ bắp của em nè."

Đại tiểu thư không nhúc nhích, chỉ dựa ngực nàng, lắng nghe tiếng tim đập "thịch thịch thịch".

Mục Hiểu Hiểu cảm giác cô cách ngực mình rất gần, càng căng thẳng, tiếp tục gợi chuyện: "Em có thể làm vận động viên cử tạ trong tương lai."

Đại tiểu thư:...???

"Shhh."

Thịt mềm bên hông bị véo rồi xoắn một vòng. Mục Hiểu Hiểu đắc tội người ta nên không dám vô nghĩa nữa. Đi thẳng một đường, phấn chấn hăng hái ôm người vào phòng nàng, nhẹ nhàng đặt trên giường.

Đại tiểu thư hai tay ôm chân, ngồi thu mình giữa giường Mục Hiểu Hiểu, nhìn nàng chằm chằm.

Trên nền khăn trải giường hoạ tiết hoa lan tử la, đại tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, làn da trắng hơn tuyết, mặt mày đẹp như tranh, mái tóc đen dài xõa xuống chiếc cổ trắng ngần. Cảnh tượng như trong tranh vẽ.

Mục Hiểu Hiểu yên lặng thưởng thức sắc đẹp của đại tiểu thư một lát, nói: "Đừng ngại, cứ ngủ tuỳ ý."

Đại tiểu thư híp mắt. Cô muốn ngủ tuỳ ý, nhìn xem giường của cô giáo Mục đặc sắc nhường nào. Bên này sách vứt la liệt, bên kia toàn là đồ ăn vặt, ở bên trên là quần áo chồng chất.

Mục Hiểu Hiểu:...

Xong rồi, bị đại tiểu thư ghét bỏ.

Cũng may động tác Mục Hiểu Hiểu nhanh nhẹn, nàng ôm đại tiểu thư đặt lên ghế trước, nhanh tay nhanh chân thu dọn giường gối.

Đại tiểu thư nhìn động tác của nàng mà tim đập gia tốc. Đêm tối tĩnh mịch, cô cảm giác mình như một cô gái đang chờ động phòng.

Rất nhanh Hiểu Hiểu đã dọn dẹp xong xuôi, vốn dĩ nàng muốn thay luôn chăn nhỏ của mình, nhưng đại tiểu thư lại cương quyết kéo qua: "Chị muốn cái cái này."

Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn nàng: "Cái này là của em, em đổi cho chị một cái mới."

Đại tiểu thư nhướng mày: "Dùng của em... ai là chủ nhà?"

Ỏ.

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng không nhịn được nâng tay lên, sờ tóc đại tiểu thư.

Đáng yêu quá xá.

Muốn chăn của nàng thì cứ nói thẳng.

Tần Di:...

Đại tiểu thư lạnh mặt nhìn Mục Hiểu Hiểu, cô giơ tay lên, lại dùng thủ ngữ.

—— Em dám động tay động chân với chị.

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, "Biết biết, chặt móng vuốt này liền." Nàng xoay người mở cửa sổ ra một cái khe để không khí bên ngoài lưu thông qua lại: "Chị nỡ hả?"

Chặt móng vuốt thì có gì nỡ hay không nỡ?

Đại tiểu thư lạnh lùng nhìn Mục Hiểu Hiểu. Bàn tay đóng cửa sổ của cô giáo Mục tinh tế thon dài, khớp xương cân xứng, móng tay óng ánh trơn bóng được cắt tỉa gọn gàng.

Đại tiểu thư không hiểu sao lại đỏ mặt, cô cúi đầu nhìn móng tay của mình.

Đại tiểu thư có thể giống quần chúng nhân dân lao động như Mục Hiểu Hiểu sao?

Tất nhiên là bộ nail xinh đẹp nhất, là sơn móng màu tím được đặt làm riêng cho cô.

Mục Hiểu Hiểu quay đầu, nhìn thoáng qua thì thấy dáng vẻ đại tiểu thư đang nhìn chằm chằm tay mình. Nàng hơi khó hiểu, dỗ cô: "Chị nằm một lát đi. Em cảm giác chị vẫn còn sốt nhẹ, để em đi nấu cho chị chút nước lê."

Đại tiểu thư không muốn nàng rời đi, nghiêng đầu: "Chị không sốt... em cũng đâu phải nhiệt kế, làm sao biết chị sốt hay không?"

"Vừa này em ôm chị đó, người chị rất nóng."

Mục Hiểu Hiểu biết đại tiểu thư không thích uống thuốc: "Không ép chị uống thuốc đâu, nhé? Chị chờ em một tí thôi, em quay lại rất nhanh."

Nàng nói xong cũng không đợi Tần Di trả lời, xoay người đi ra ngoài.

Đại tiểu thư một mình im lặng ngồi trong chốc lát, cô thất vọng nằm xuống, làm gì có ai vừa bế cô xong, không dỗ dành mà còn đi luôn?

******

Buổi tối, gió bắt đầu thổi, cửa kính bị gió đập ầm ầm nhưng trong phòng lại là bầu không khí ấm áp.

Cô giáo Mục còn lâu mới lãnh đạm như biểu hiện trong trong lòng, nàng cảm thấy có chút tự trách, cảm thấy mình đã lây bệnh cho đại tiểu thư.

Khi đang hầm canh lê thì nửa chừng nhận được điện thoại của Tô Thu Vân.

Tô Thu Vân: "Đang làm gì đó? Mẹ vừa gọi FlashEx*."

(*) Tên gốc 闪送: Một công ty chuyển phát nhanh.

Mục Hiểu Hiểu kẹp điện thoại, nấu đường phèn: "Con tự làm nước lê cho đại tiểu thư, mẹ gọi FlashEx làm gì?"

Tô Thu Vân: "Mẹ sợ con chăm sóc Di Di không cẩn thận. Lúc trước mẹ với bà nội con vừa nghiên cứu ra món canh gừng băm đào đỏ bưởi, hạ sốt vô cùng hiệu quả."

Hiện tại bà hoàn toàn bị Tần Di chinh phục, đứa nhỏ lần đầu gặp mặt nhìn xinh đẹp lễ phép nhưng lại bị Hiểu Hiểu ảnh hưởng, biết cô bận rộn, sau lưng phải gánh bao nhiêu chuyện, bà luôn có cảm giác như người ở hai thế giới. Nhưng lần này khi Tô Thu Vân đến đây, Tần Di đã sắp xếp chu đáo mọi việc cho cuộc phẫu thuật của Thu Thu. Từ việc nhỏ nhất là đồ ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại của bà và Tống Khả.

Điều này chứng minh cái gì?

Chứng minh trong lòng đứa nhỏ này có Hiểu Hiểu.

Tô Thu Vân vẫn luôn không yên tâm Hiểu Hiểu, luôn sợ với tính cách hiếu thắng của nàng sau này sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại. Bây giờ nhìn xem, là bà lo lắng quá nhiều.

Mỗi người đều có phúc phận riêng, và Hiểu Hiểu nhà bà là người có phúc nhất.

Canh gừng băm đào đỏ bưởi...

Vừa nghe tên đã thấy đồ sộ.

Mục Hiểu Hiểu dừng một chút: "Lúc nào tới?"

Có một chân lý vĩnh cửu là những gì mẹ làm ra luôn là những thứ tốt nhất.

Tên vừa có bưởi vừa có đào, đều là khẩu vị thiên ngọt mà đại tiểu thư thích, cô chắc chắn rất thích ăn.

Tô Thu Vân đang muốn trả lời, Thu Thu đã giành lấy điện thoại: "Chị, tại sao chị Nhất lại bị cảm? Chị làm thế nào mà truyền bệnh cho chị ấy được? Không phải kêu chị giữ khoảng cách rồi hả?"

Mắt Mục Hiểu Hiểu trợn trắng: "Chị với mẹ đang bàn chuyện quan trọng đây, sao mâm nào cũng có mặt em? Chị đã giữ khoảng cách rồi, nhưng sức khoẻ chị Nhất của em khá yếu."

Thu Thu: "Làm gì có chuyện đó. Chị Nhất của em chỉ yếu ớt mặt ngoài thôi chứ thật ra lợi hại hơn chị nhiều. Cái đó gọi là gì ta, 0 ngoại 1 nội. Chị không chủ động đến gần chị ấy, chẳng lẽ chị ấy lén đến gần chị?"

Mục Hiểu Hiểu không hiểu ngôn ngữ mạng mà Thu Thu dùng. Nàng mặc kệ cô: "Mẹ, mẹ gửi mã đơn hàng qua cho con đi, để con coi lúc nào giao tới."

...

Mãi đến khi canh lê của Mục Hiểu Hiểu sắp xong, canh gừng băm đào đỏ bưởi của Tô Thu Vân vừa kịp tới.

Mục Hiểu Hiểu mở ra nhìn thử, đỏ au còn vương mùi thơm của trái cây khiến người ta thèm ăn. Nàng lấy một cái khay nhỏ, làm một vài món ăn nhẹ, còn có món salad mà đại tiểu thư thích, bưng hết lên.

Trong phòng.

Đại tiểu thư vốn đang cảm sốt, tâm trạng bất ổn, đợi lâu như vậy, tức giận đến mức sắp trở thành một con cá nóc phồng to.

Vừa rồi cô lặp đi lặp lại vô số lần trong lòng.

Nếu mười phút nữa Mục Hiểu Hiểu còn không xuất hiện, cô sẽ về phòng mình.

Nếu mười phút nữa nàng còn không xuất hiện, cô kêu nàng cút.

Mười phút lần cuối cùng, nàng còn không xuất hiện, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ ngủ trên giường nàng nữa.

...

Chỉ có cô giáo Mục có thể không hề kiêng nể mà dẫm nên điểm mấu chốt của đại tiểu thư, còn bình an lui thân.

Người khờ khạo chuyện tình cảm như cô giáo Mục, một con trâu gặp được cây du mà mình thích cũng không động đậy thì sao có thể sáng tỏ tâm tình thay đổi liên tục của đại tiểu thư.

Nàng dỗ cô: "Em đi hơi lâu, mẹ lo lắng chị nên nấu canh gừng băm đào đỏ bưởi mang qua đây."

Đôi lúc, lòng dạ phụ nữ không thể đoán được, đoán tới đoán lui cũng đoán không ra.

Đại tiểu thư vốn đang rất tức giận, nhưng được câu nói vô tình kia của Mục Hiểu Hiểu làm ấm áp cả tâm tư —— Mẹ lo lắng cho chị.

Chữ "mẹ" này vẫn luôn là thiếu thốn lớn nhất trong cuộc đời của cô. Nhưng bây giờ bởi có sự tồn tại của Mục Hiểu Hiểu, từng chút một, tình yêu mà cô khao khát mong mỏi và không bao giờ có được đang ngấm dần vào trong.

Mục Hiểu Hiểu đỡ Tần Di ngồi dậy, nàng nhìn thoáng qua mồ hôi trên người cô: "Muốn tắm rửa không?"

Đại tiểu thư nghiêng đầu, không nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu:...

Nhìn gương mặt hơi hồng lên của đại tiểu thư, cô giáo Mục cảm giác có phải cô hiểu lầm ý của mình không?

Đối với súp lê của cô giáo Mục, đại tiểu thư nhận xét rất đơn giản: "Như hàng pha kè, không uống."

Mục Hiểu Hiểu:...

Cô quay lại với món canh gừng băm đào đỏ bưởi của Tô Thu Vân. Rất kỳ lạ, trước đây Mục Hiểu Hiểu cũng đã nấu canh gừng cho cô. Cảm giác tanh và cay đến tận lòng mề vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của đại tiểu thư nhưng của Tô Thu Vân thì khác, không hề có mùi tanh của gừng, uống vào thấy ấm người hẳn ra.

Đại tiểu thư uống hết nửa chén, cảm thấy trên người nóng hầm hập, đầu óc có chút mê man, đẩy chén không ăn nữa.

Mục Hiểu Hiểu sợ lãng phí, vừa rồi muốn nếm thử nhưng không dám, bây giờ cầm chút thừa ở dưới lên uống vài ngụm, quả thật rất ngon, chua chua ngọt ngọt. Nàng nheo mắt nhấm nháp, chua là bưởi, ngọt là đào, cảm giác nóng là của gừng băm...

Nàng hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn, cầm lên và ngửi lại lần nữa.

Vãi chưởng, trong đó có rượu, mẹ nàng bỏ rượu vào!

Như để xác nhận suy đoán của nàng, đại tiểu thư choáng váng tựa vào đầu giường, cười với nàng, duỗi tay ra: "Em ôm chị một cái."

Mục Hiểu Hiểu:...

Thấy cô giáo Mục chần chừ, đại tiểu thư nũng nịu bĩu môi, lẩm bẩm: "Vì sao không ôm chị?"

Ôm ôm ôm.

Sau khi uống say, đại tiểu thư lại hoá thân thành mèo con ưa làm nũng.

Cô giáo Mục lập tức ôm lấy đại tiểu thư. Nàng nén giận gọi điện thoại cho mẹ: "Mẹ, chén canh gừng băm đào đỏ bưởi gì đó của mẹ có bỏ rượu hả?"

Lúc này, nhiệt độ cơ thể của đại tiểu thư càng tăng cao, rúc vào lòng nàng như bé mèo con.

Tô Thu Vân giật mình, cười: "Mẹ còn tưởng xảy ra chuyện gì. Có đó, rượu Thiệu Hưng giúp đổ mồ hôi. Di Di uống xong có ra mồ hôi không con?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Đâu chỉ là ra mồ hôi?

Cúp máy, Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư trong lòng, lấy điện thoại ghi âm giữ mạng sống trước: "Mục Hiểu Hiểu tôi đây thề với trời, hôm nay người chuốc rượu cho đại tiểu thư là mẹ tôi, là đồng chí Tô Thu Vân, không phải tôi." Để chứng minh tính hợp lệ của ghi âm, Mục Hiểu Hiểu còn cúi đầu nói với đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, chị nghe rõ chưa?"

Đại tiểu thư hơi mơ màng, cô vốn dĩ không hề có sức chống cự với rượu, càng chưa nói đang lúc sức khoẻ yếu lại còn sốt cao. Giờ đây, cô chỉ muốn ôm Mục Hiểu Hiểu.

Nhưng cô giáo Mục phải giữ mạng trước.

Nàng cố nén khát vọng vén tóc đại tiểu thư, chọc chọc mặt cô: "Đại tiểu thư, chị nghe rõ chưa?"

Lần trước sau khi đại tiểu thư uống say, Tần Di ném cho Mục Hiểu Hiểu một cái nhìn chết chóc. Lòng nàng run sợ nói không có lần sau mới níu được mạng nhỏ.

Lúc này mới bao lâu, lại chuốc cho người ta say.

Tuy thật tâm nàng vẫn muốn thấy dáng vẻ uống say của đại tiểu thư, nhưng nàng vẫn vô tội đó.

"Chuyện gì..."

Tóc đại tiểu thư lộn xộn, cô híp nửa mắt nhìn màn hình, ngồi dậy, phất tay với Mục Hiểu Hiểu: "Em... cúi thấp xuống tí."

Biết được đại tiểu thư quá chén sẽ như thế nào, Mục Hiểu Hiểu cũng coi như có kinh nghiệm, nàng không dám chậm trễ, nhanh chóng cúi thấp xuống: "Làm cái ——"

Nàng còn chưa nói xong, lỗ tai nhỏ nhắn mềm mại của đại tiểu thư dán trên môi nàng. Cô nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Em nói đi, như này... chị mới có thể nghe rõ."

Mục Hiểu Hiểu:...

Kiềm chế.

Tai của đại tiểu thư rất mềm, mang theo mùi hương nhàn nhạt, đột nhiên dán vào đôi môi mẫn cảm của Hiểu Hiểu. Nhất thời, lòng nàng có một tia ngứa ngáy lan tràn, theo dòng điện nơi trái tim mà hội tụ, đánh thẳng vào người nàng.

Mục Hiểu Hiểu kêu rên một tiếng, nàng muốn lui thân về phía sau. Ngay lúc này, đại tiểu thư lại giơ tay lên, ôm eo nàng, tò mò nháy mắt: "Nói đi mà."

Mục Hiểu Hiểu:...

Nói cái gì?

Nếu không phải bị dục vọng cầu sinh khống chế, nàng thật sự muốn để đại tiểu thư nhìn xem, dụ dỗ thanh niên máu nóng hừng hực là kết cục gì.

Không thể.

Không thể làm cầm thú.

Mục Hiểu Hiểu nỗ lực kiến thiết tâm lý cho mình. Nàng là cô giáo Mục, một ngôi sao mới trong tương lai, nàng phải vượt qua khảo nghiệm.

Đại tiểu thư mới uống rượu, hơn nữa còn phát sốt, có chút không thanh tỉnh, nàng không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Thấy nàng không nói lời nào, đại tiểu thư bĩu môi, cô vươn tay quơ quơ trước mặt Mục như mèo chiêu tài.

Mục Hiểu Hiểu:???

Bị động tác của đại tiểu thư làm khó hiểu, cô giáo Mục đặt điện thoại qua một bên, mở chức năng quay video rồi quay sang hỏi đại tiểu thư: "Sao thế? Chị đang làm gì?"

Ngày thường đại tiểu thư đã trắng hơn người khác rất nhiều, bây giờ uống rượu khuôn mặt trắng hồng như hoa đào. Đôi mắt cô nhìn ai cũng giống một chú mèo nhỏ đang say bí tỉ: "Nóng quá đi."

Mục Hiểu Hiểu:...

Cái gì???

Cô giáo Mục bị đại tiểu thư làm sốc ngang.

Đại tiểu thư giơ tay lên, bắt đầu cởi áo khoác, chưa kịp làm gì đã cởi xong áo ngủ.

Mục Hiểu Hiểu hít hà, nhanh chóng duỗi tay bắt lấy tay cô: "Đừng, đại tiểu thư, đừng đừng đừng!"

Nàng còn đang quay video!

Tuy đại tiểu thư tuy rằng còn mặc nội y, nhưng mà... Nhưng mà ngàn vạn lần cũng không được. Quần áo của đại tiểu thư được nàng mặc lại đàng hoàng, cô ngẩn người nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Ánh mắt này hơi khác với vẻ sát khí lạnh lùng thường ngày, giống như một chú mèo con trong sáng và ngây thơ nhất.

Mục Hiểu Hiểu cảm giác lương tâm của mình bị khiển trách, nàng liếm môi không biết nói gì mới tốt. Đại tiểu thư nghiêng đầu, tò mò nhìn nàng: "Em phải phục vụ chị hả?"

Cô bắt lấy tay Mục Hiểu Hiểu đặt lên nút thắt trước ngực: "Này, cho em."

Mục Hiểu Hiểu:...

A a a a a.

Nàng muốn chết!!!