Cấm Đến Gần

Chương 84



Đại tiểu thư cho rằng cô trong đời chưa từng làm chuyện gì xấu, ngẫu nhiên có "Chút mưu kế", "Thủ đoạn nhỏ" cũng đều dùng ở trên người Hiểu Hiểu, chỉ có như vậy, ông trời vẫn sẽ cương trực công chính trả thù.

Mắt thấy miệng của Hiểu Hiểu cười lớn giống như ếch xanh như vậy muốn ném cô xuống, Đại tiểu thư gắt gao cầm lấy cánh tay của nàng, đại tiểu thư nắm thật chặt cánh tay của nàng, mặt đỏ lên: "Thả chị ra!"

Cái này nếu là bình thường, cho Hiểu Hiểu tám lá gan nàng cũng phải buông Đại tiểu thư xuống, nhưng hiện giờ trong lòng trong đầu đều là lửa nàng cười cúi đầu hôn một cái gương mặt của cô: "Thẹn thùng cái gì chứ?"

Nàng sẽ không buông ra.

Đại tiểu thư phải đi về phía trước, nàng nhất định phải khiến cho trí nhớ của cô kịch liệt khắc sâu, bằng không sau khi trở về Tần tổng sinh bệnh ít nhiều tiểu ong mật vây quanh khiến cho nàng bận tâm, nàng nhất định phải sớm tuyên bố chủ quyền.

Đại tiểu thư:!!!

Mắt thấy đã đi vào trong phòng, một tay Hiểu Hiểu như vậy mà ném xuống, chuẩn bị thô bạo lại không mất đị sự dịu dàng ném Đại tiểu thư lên trên giường, nhưng hôm nay đại tiểu thư không biết thế nào, hai tay thế mà nắm chắc cánh tay của nàng, như thế nào cô cũng không buông ra.

Hả?

Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn đại tiểu thư: "Làm gì vậy, đều vợ chồng còn thẹn thùng."

"Chị không muốn ngủ giường của em!"

Đại tiểu thư quả thực, cô không cho phép đời người đoan trang của mình lưu lại vết tích như vậy.

Nhưng lão sư Mục chính là lão sư Mục, mạch não của nàng có thể cùng một dạng với người khác sao?

Hiểu Hiểu đắc ý, nàng ý thức được ý tứ của đại tiểu thư: "Vậy người ta ôm chị, chị ngủ giường của em được không?". Truyện Hot

Trên miệng nàng hỏi "được không", thân thể đã sớm hành động, nàng ôm đại tiểu thư, lấy cá chép thức nhảy vọt cứ như vậy hưng phấn nhảy lên trường giường mới của nàng.

Đại tiểu thư nhắm hai mắt lại.

"Két két" đồng thời "Ầm ầm" Vang lên, nàng còn không có cảm giác được ấm áp của giường, trực tiếp sụp xuống.

Hiểu Hiểu bị quăng ngã có điểm ngốc, nàng mờ mịt Đại tiểu thư trên người thấy cô lấy người mình làm cái đệm thịt người.

Chết tiệt?

Tại sao lại như vậy? Đây chính là giường mới của nàng mà.

Lão sư Mục tức giận, lão sư Mục phẫn nộ rồi!

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là khẩn trương hỏi đại tiểu thư: ""Té bị thương sao?"

Đại tiểu thư lạnh nhạt lắc đầu.

Làm sao có thể ngã thương, cô cố ý để Lưu Phương chắc chắn, có đôi khi lòng người có một chút lương thiện, đến cuối cùng cứu có lẽ chính là mình.

Mục Hiểu Hiểu một quẳng hạ tử không nặng, thực sự dọa một nhảy, lại bị đại tiểu thư ép quá sức, nàng một tay che lại eo, phẫn nộ nói: "Đây là chất lượng kiểu gì vậy? Em muốn đi tìm ông chủ!"

Thua thiệt nàng vẫn là khách quen, sao có thể cầm cái giường thấp kém này lừa gạt nàng?

Không thể ngờ tới, tại đây thôn trang chất phác cũng trốn không thoát chất lượng vấn đề!

Đại tiểu thư một ‌mặt lạnh nhạt: "Để em không nên chơi đùa bịp bợm."

Mục Hiểu Hiểu tức giận: "Lúc em rời đi còn cố ý hỏi bà ta, hai người ngủ có được không, bà tathề son sắt nói không có vấn đề."

Còn hỏi vấn đề này?

Mặt của đại tiểu thư nổi lên nhàn nhạt đỏ, Mục Hiểu Hiểu kéo tay áo lên: "Không được, em phải đi tìm bà ta."

Đại tiểu thư nhìn điệu bộ của nàng, yếu ớt: "Em tìm bà ta thì phải nói thế nào? Làm trò trước mặt toàn bộ người của thôn nói rằng giường bị lão sư Tần và lão sư Mục đè xập xuống sao?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Qua rất lâu, tâm tư của lão sư Mục mới hoàn hoãn xuống, nàng cong môi: "May mắn em là phụ nữ, nếu như là đàn ông còn không đồng nhất mà sập xuống."

Đại tiểu thư cầm lấy chén trà bên cạnh uống một ngụm, Hiểu Hiểu nhìn cô chằm chằm ‌.

Đại tiểu thư:......

Tại sao muốn nhìn cô? Hơn nữa đây là trà lạnh, đại tiểu thư không uống trà lạnh.

Đại tiểu thư vẫy vẫy tay, hơi thở hờ hững: "Quên đi."

Mục Hiểu Hiểu đi tới trước mặt đại tiểu thư, đưa tay ôm eo của cô, gương mặt dán cổ cô nhẹ nhàng cọ cọ: "Đại tiểu thư, chị có phát hiện không, chị thay đổi rất nhiều."

Đại tiểu thư:......

Mục Hiểu Hiểu ngửi mùi hương trên người cô: "Chị xem, hiện tại chị thấy em đi cãi nhau với người khác, chị còn biết khuyên giải, còn biết thay người khác lo lắng, so với trước kia chị thực sự tốt bụng hơn."

Đại tiểu thư:......

Nàng thật là vấn tâm hổ thẹn.

Buổi trưa hôm sau, Lưu Phương đi tới, đại tiểu thư bên kia còn có chuyện phải bận rộn, cô một mực nhìn văn kiện gì đó, nói là lần này sau khi quay về Bắc Kinh, cô có thể còn phải xuất ngoại đi thăm viếng một người bạn xưa của Tần gia, toàn bộ hành trình đặc biệt chặt chẽ.

Hiểu Hiểu không dám quấy rầy cô, tự mình ngồi ở trong nhà kề nhìn chằm chằm giường lò xo kia.

Lão sư Mục liền thấy điểm tốt ấy, năng lực học tập đặc biệt mạnh, nàng lên Baidu nửa ngày tìm tư liệu của giường lò xo, lại đi cụ ông nhà hàng xóm mượn công cụ, chuẩn bị sửa một chút.

Chuyện này cũng không bình thường, nằng lặp lại lặp lại kiểm tra lò xo mấy lần, đều không có tổn hại, giống như tự nhiên tróc ra, cái này không khoa học! Cái giường này là nàng tự mình lắp đặt, chính là nàng dùng cờ-lê vặt ốc vít cực kỳ chặt.

Thời điểm Lưu Phương mang theo hoa quả đi vào, không dám quấy rầy đại tiểu thư, hỏi bà chủ nên đặt hoa quả ở chỗ nào.

Hiểu Hiểu kéo tay áo: "Để đấy là được, một hồi tôi đưa cho bà nội một ít."

Đại tiểu thư phải đi về, nàng một mình lại ăn không được nhiều, nàng phát hiện bà nội Tiểu Hoa không hổ là cụ già trường thọ, kỳ thật đặc biệt thích ăn trái cây rau dưa mấy thứ này, rất dưỡng sinh.

Lưu Phương cất kỹ hoa quả đi,xấu hổ đứng ở một bên, hỏi: "Cái giường này làm sao hỏng?"

Cô ta chột dạ.

"Ai nói không phải đâu?" Lão sư Mục còn có chút tính trẻ con: "Đây chính là vừa mua, nếu không phải đại tiểu thư ngăn cản, tôi nhất định phải đi tìm ông chủ lý luận một chút ‌."

Lưu Phương sờ lên cái mũi, không lên tiếng.

Hiểu Hiểu không có nhận được đáp lại, nàng ngẩng đầu nhìn Lưu Phương.

Lưu Phương vội vã rời tầm mắt đi, tóc đều muốn dựng lên, đừng nhìn cô ta, đừng nhìn cô ta, cô cái gì cũng không biết.

Mục Hiểu Hiểu nhíu nhíu mày, ôi chao?

Một người nhà tâm lý tốt, có năng lực quan sát mạnh mẽ, hơn nữa đối với biểu cảm nhỏ, cẩn thận quan sát tỉ mỉ.

Người ta đại tiểu thư tại ngành giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, lại thêm tuổi tác lớn, muốn lừa gạt Mục Hiểu Hiểu, còn không phải giống như lừa gạt con gà con.

Thế nhưng là người ta Lưu Phương là quân nhân xuất ngũ, trước mắt vẫn còn giai đoạn ngay thẳng công bằng chính trực, còn không có bị ‌đại tiểu thư phủ đen lên, cô ta bị lão sư Mục xem xét như thế, âm cũng nhảy, mặt cũng đỏ lên, toàn thân cũng không được tự nhiên.

Lão sư Mục mấp máy môi, mở miệng thăm dò: "Kỳ thật tôi vừa rồi gọi điện cho bà chủ, bà ta nói với tối, không thể nào đột nhiên hỏng, chất lượng giường nhà bà ta tiêu chuẩn nhất định, trừ phi là có người động tay chân."

Lưu Phương tay dán ống quần xoa xoa, trong lòng bàn tay của cô ta đều là mồ hôi.

Lão sư Mục híp mắt, chẳng lẽ lại thật sự bị động tay chân? Chỉ là Lưu Phương tỷ tỷ tại sao muốn động tới giường của nàng chứ? Nàng lại nghĩ một chút, Lưu Phương dốc sức vì đại tiểu thư, chẳng lẽ lại......

Một khi trong lòng người này dấy lên nghi ngờ, rất nhiều ý niệm trong đầu sẽ tụ lại, nàng nhớ tới đủ loại khác thường của đại tiểu thư, còn có lúc trước cô nhìn mình bên trong cất giấu lạnh nhạt lúc đi lên giường lấy một chút khí lạnh, một sợi dây trong đầu của nàng, đột nhiên tựa như được kết nối, lão sư Mục toét miệng ngồi dưới đất "Hì hì hì" bắt đầu cười ngây ngô.

Đại tiểu thư ở trong phòng gần như rất bận rộn, thời điểm đi ra liền nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu ngồi trên sàn nhà cười ngây ngô, mà Lưu Phương bên cạnh nàng một mặt kinh ngạc cùng sợ hãi.

Đại tiểu thư:???

Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp của lão sư Mục, tâm tình của cô nhảy thoát tính tương đối lớn, điểm này đại tiểu thư biết đến.

Nhà tâm lý là một người nhìn phong cảnh, kỳ thật chua xót chỉ có tự mình biết nghề nghiệp. Tại bên trong trị liệu thông thường, người bệnh thường thường sẽ phát tiết rất nhiều cảm xúc tiêu cực với các nàng, lúc sau thường xuyên trải qua vài lần trị liệu, người bệnh tốt hơn, ngược lại chính các nàng lâm vào cảm xúc hậm hực, cần các loại thủ đoạn đi giải quyết.

Đại tiểu thư hiểu rõ điểm này, đầu tiên cô đi tới, sờ lên trán của Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu:......

Xác định lúc sau không phát sốt, đại tiểu thư không có để ý tới nàng, nhưng tay lại bị lão sư Mục bắt được.

Mục Hiểu Hiểu ngửa đầu nhìn đại tiểu thư, cười ngây ngô: "Em vừa rồi phân tích một chút, đột nhiên biết vì sao cái giường này lại bị hỏng."

Sao?

Đại tiểu thư bất động thanh sắc nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Lưu Phương.

Lưu Phương run lẩy bẩy:...

Cô ta không có!

Cô ta không nói gì, tại sao đại tiểu thư phải nhìn cô ta như vậy.

Mục Hiểu Hiểu đắc ý: "Em cảm giác trong thôn có mèo hoang phải không, có thể là đã bị con mèo nhỏ lúc đi ngang qua phá hỏng."

Lưu phương nghe xong nghi hoặc,, ngay thẳng hỏi: "Mèo lợi hại như vậy sao?"

Đại tiểu thư:......

Tần Di là ai?

Một câu của lão sư Mục, đại tiểu thư đã rõ ràng xảy ra chuyện gì, gương mặt của cô như ngọc cuồn cuộn nổi lên nhàn nhạt phấn hồng, giận dữ im ắng nhìn Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu vui vẻ: "Còn không phải sao, vừa đáng yêu vừa quyến rũ, còn rất nghịch ngợm."

Lưu Phương:???

Mèo gì đây, cô ta cũng muốn nuôi một con ‌.

Ban đêm, Hiểu Hiểu mang theo đại tiểu thư đi tới nhà lão sư Trương ăn chực.

Lão sư Trưng thật đúng là nói được thì làm được, mặt so vỏ cây còn dầy hơn, vừa vào nhà, Hiểu Hiểu đã nhìn thấy lão sư Trương hai chân khéo léo bắt chéo, ở chỗ kia nhìn Tiểu Hoa làm sủi cảo, còn không biết xấu hổ to tiếng: "Ơ kìa, Tiểu Hoa, em cũng thật là lợi hại, nhìn xem gói sủi cảo kia thật dễ nhìn."

Tiểu hoa đến cùng chỉ là một đứa nhỏ, nhu cầu cấp bách được người khác khích lệ, chóp mũi của cô ấy một chút mặt mũi, con mắt lóe sáng, đôi mắt lóe sáng, chính mình cán bột mình gói, động tác vô cùng lưu loát.

Mục Hiểu Hiểu hết chỗ nói rồi, nàng vén tay áo lên: " Câu đây không phải ngược đãi lao động trẻ em sao?"

Cô ấy nhẫn tâm sao, lúc này đứa nhỏ mới vài tuổi.

Lão sư Trương nhìn thần sắc và đáy mắt âm ỷ dịu dàng của đại tiểu thư, trong nội tâm cô ấy thư thản, biết hai người này có thể là đem nút thắt tháo ra, bắt đầu không tim không phổi cùng Hiểu Hiểu nói đùa.

"Cậu biết không, Tiểu Hoa chúng ta lớn tuổi một chút, sẽ có chàng trai nhỏ thích, bởi vì cái gì? Còn không phải diện mạo xinh đẹp lại hiền lành, mình đây là tùy theo tài năng tới đâu mà chú trọng dạy bảo bồi dưỡng đó."

Mục Hiểu Hiểu một chân đá Trương Xảo, nàng cầm cho đại tiểu thư một cái ghế dựa: "Chị ngồi ở đây."

Hiện tại đại tiểu thư vẫn không thể đi lại thời gian dài, chính là từ trong sân nhỏ các cô đi tới bên này, Hiểu Hiểu nhìn phía sau lưng cô đều một thân mồ hôi.

Đại tiểu thư an tâm ngồi xuống, Hiểu Hiểu lại hôn trán của cô một cái: "Em đi hộ trợ trước."

Trương Xảo va Tiểu Hoa liếc nhau, đều yên lặng cúi đầu xuống.

Rất chua mà.

Hiểu Hiểu chính là làm việc rất tốt, trước kia ở cô nhi viện, sủi cảo của mấy chục người một mình nàng cũng có thể làm được.

Tay thon dài tinh tế của nàng giống như bật hack, tốc độ cán da sủi cảo có thể đi xin bản ghi chép, đều trực tiếp khiến cho Tiểu Hoa nhìn trợn tròn mắt.

Lão sư Trương nhịn không được khích lệ: "Mình thấy công phu trên tay cậu thành thảo hơn đấy."

Lão sư Mục bảnh chọe, nàng nhìn đại tiểu thư một chút: "Đấy là điều cần thiết."

Tần Di cắn môi, nghiêng đi đầu không nhìn nàng, không muốn đi nghe hai nhà tâm lý lái xe.

"Sao, là hằng ngày rèn luyện sao?"

"Còn không phải trải qua huấn luyện thực tiễn, nếu là trải qua thực thao, còn không phải gió bắt đầu thổi chứ?"

"Ôi chao, cậu có xấu hổ không vậy?"

"Mặt mũi có ích sao? Cuối cùng còn không phải dựa vào tay."

......

Hai người đang ầm ĩ hi hi ha ha, Tiểu Hoa ở một bên cán bột động nhiêu giơ tay lên, nhẹ giọng thành khẩn hỏi: "Lão sư, chị nhìn em ay đẹp không?"

Lão sư Mục:......

Lão sư Trương:......

Một câu, khiến hai lão sư không đứng đắn lập tức câm miệng.

Các nàng tội ác, không thể làm hư nụ hoa đời sau của tổ quốc.

Bữa cơm này, sân nhỏ đều là hương khí, gà hầm nấm chính là dùng gà tre thả giông của nông gia, cây nấm là Hiểu Hiểu và đại tiểu thư tự tay đi hái, nấm độc bị Tiểu Hoa lấy đi, lão sư Trương còn cố ý chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

—— bạn thân của tôi và bạn gái của bạn thân đi hái nấm, lúc sau ăn có thể lập tức chầu trời, tiến về thế giới cực lạc, ship cả nước hai ngàn bao.

Vòng bạn bè của cô ấy vừa mới đăng xong, được đại lão của Tula Diện gần như sau một giây thì khen ngợi.

—— Tôi bao hết.

Một bữa cơm này, Tiểu Hoa cảm giác trong bụng mình cũng bắt đầu bốc lên dầu, mấy người lão sư mới tới bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đều trắng nõn, mềm mại dẻo dai, cũng không tiếp tục là bộ dáng bẩn thỉu lúc mới gặp, mà bà nội Tiểu Hoa đâu? Quanh năm gương mặt ảm đạm, mấy ngày nay, nếp gấp đều phải cười bình.

Cơm nước xong, Hiểu Hiểu có một thói quen, nàng thu thập xương cốt lợn to một chút đều thu thập lại, đi đến cửa thôn cho chó lang thang ăn.

Bởi vì đường xá có chút xa, nàng quay trở lại nhà lấy xe lăn đưa đại tiểu thư quay về, ban đêm có hơi lạnh, nàng lót cho cô một cái nệm, lại lấy chăn của Tiểu Hoa cho cô trùm lên trên đùi.

Dáng vẻ ăn mặc quê mua.

Đại tiểu thư nhìn thẳng nhíu mày, Mục Hiểu Hiểu nhịn không được thân thể nghiêng về phía trước, hôn một cái gương mặt của nàng: "Phía trên có mùi hương của em."

Đại tiểu thư bất động, mặt mày cũng giãn ra.

Lão sư Trương:......

Tiểu Hoa:......

May mắn buổi tối không có ăn quá nhiều, bằng không đều phải phun ra.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng màu cam dịu dàng bao phủ cả thôn, giống như là hình ảnh cũ kỹ trong phim điện ảnh, hết thảy chúng sinh đều chậm lại, hết thảy đều tĩnh lặng lại.

Cụ già trong thôn đều ngồi ở dưới tàng cây hóng gió, trên quảng trường có bọn nhỏ đang chơi, sau khi đến, việc đầu tiên Hiểu Hiểu đưa lão sư Trương làm là cùng trưởng thôn cùng nhau trang trí thật nhiều bóng đèn tiêu nhỏ khắp cả quảng trường, lúc trước trưởng thôn nói qua, ban đêm trong làng không có giải trí hưu nhàn gì, mọi người cũng không thích ra đấy.

Lão sư Mục liền sử dụng ít tiền nhất làm chuyện đáng tin cậy này, nàng còn download cho các cụ già bài nhạc khiêu vũ thích hợp《 Chị chính là nữ vương 》 《 Trên người anh có mùi nước hoa của cô ấy 》, trong lúc đó, nàng còn nghĩ lấy bài hát 《 Tâm nghiện 》 của mình bỏ vào, bị đại tiểu thư một mực từ chối.

Bóng đèn nho nhỏ tô điểm quảng trường một mảnh lãng mạn, xung quanh còn có một số cụ già tụ tập cùng một chỗ khiêu vũ.

Các nàng nhìn mọi người đều "Lão sư", chào "lão sư".

Thời gian mới không bao lâu, mọi người của từng nhà đều quen biết các nàng, nhất là lão sư Mục, nhân khí bạo bằng, già trẻ đều biết.

Ở trong đời của đại tiểu thư, cảm giác mới mẻ như vậy gần như đều là Hiểu Hiểu mang cho cô.

Từ khi cô sinh ra cái gì cũng không thiếu, nhất là phương diện, chỉ cần cô muốn cái gì, đều sẽ đạt được.

Cô không có khái niệm tiền tài, thậm chí lần trước có một lần không hiểu tại sao Hiểu Hiểu lại có thể "Xem tiền bạc như mạng" như vậy, giống như tiền chui từ trong mắt, lúc ấy cô không thích như vậy, sẽ còn bởi vì gấp mười tiền lương mà khom lưng.

Nhưng hiện giờ, cô đã hiểu Hiểu Hiểu, cô cũng lý giải được hạnh phúc mà nó mang đến.

Trước kia Hiểu Hiểu nói rằng nàng tổng cộng lại kết thúc một đời có thể cái gì cũng không để lại, nhưng khi đại tiểu thư nhìn thấy, nàng so rất nhiều người lưu lại còn nhều hơn.

Mấy người đi dạo một vòng ở quảng trường, đi đến đoạn đường sườn núi kìa, Mục Hiểu Hiểu giơ tay lên ở giữa môi thổi huýt sáo một cái.

Đây là lần đầu tiên Trương Xảo và Tiểu Hoa đi ra ngoài cũng các nàng, rất hiếu kì nhìn Hiểu Hiểu.

Đại tiểu thư thì là một mặt lạnh nhạt, cũng biết đưa tay đi lấy cái túi đựng xương.

Hiểu Hiểu gần như mỗi đêm đều sẽ tới đây.

Quả nhiên, nàng nghĩ đến tiếng huýt sáo của mình, bên cạnh mấy con chó con tựa như nghe được kèn lệnh, phe phẩy cái đuôi "Gâu gâu gâu" kêu lên liền chạy tới đây.

Chết tiệt!

Trương Xảo giật nảy mình, ôm lấy Tiểu Hoa bên cạnh, Tiểu Hoa sờ lên tóc của cô ấy: "Đừng sợ, không cắn người."

"Nhìn tiền đồ của cậu đi."

Mục Hiểu Hiểu thỏa thích chế giễu lão sư Trương, nàng nhận lấy túi trong tay đại tiểu thư, cúi người một bên ném đút xương cốt một bên lải nhải: "Ừ, Đại Hoa, Vượng Tài, Lư Đản, Cẩu Thặng,...Đều tới đây, ơ, hôm nay một con mắt sao lại không tới?"

Kỳ lạ nhất là, nàng gọi một cái tên, một con chó liền sẽ ngẩng đầu nhìn nàng, thật giống như thật sự có thể nghe thấy.

Trương Xảo: "Lão sư Mục tốt xấu gì cậu cũng là người học đại học, sao lại đặt tên quá thế?"

Mục Hiểu Hiểu liếc cô ấy: "Vậy cậu nghĩ cho mình một cái tên thời thượng đi?"

Cái này còn không đơn giản?

Lão sư Trương vươn tay: "Đây, susan, tom, jerry, sophia, lily, đều đến chị này ăn cái gì."

Mọi người:..................

Một đêm này, Trương Xảo và Hiểu Hiểu không ngừng ầm ĩ, Tiểu Hoa cũng thỉnh thoảng nói lời kinh người, hoan thanh tiếu ngữ không ngừng.

Đại tiểu thư bị các cô vây vào giữa, nhìn các cô ầm ĩ cười đùa, tâm giống như bèo trên mặt nước nhẹ nhàng gợi lên.

Đây có lẽ chính là cảm giác của người nhà bạn thân người yêu đâu.

Ở trên đường trở về, Trương Xảo nhìn khắp bốn phía, cô ấy hỏi Hiểu Hiểu: "Bây giờ Tần tỷ tỷ đã khá hơn rồi, cậu muốn chuẩn bị cái nạng không, chốc nữa giúp đỡ chị ấy luyện tập bước đi?"

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng chỉ chỉ mình: "Nạng ở chỗ này."

Trương Xảo:......

Tiểu Hoa:......

Thật là không bao giờ không thể không tú ân ái được.

Đến nhà bên trong, bởi vì xế chiều ngày mai đại tiểu thư lên máy bay, giữa trưa liền phải đi.

Lão sư Mục từ chối yêu cầu muốn đánh bài của lão sư Trương, đêm nay nàng cũng không lên lớp, đi vào muốn luyện tập cho đại tiểu thư dùng nạng.

Đại tiểu thư còn không biết nàng vì điều này hao tốn tâm tư, liếc nhìn từ chối nàng.

Nhưng lão sư Mục da mặt dày mà, nàng cười hì hì đi tới, ôm kiểu công chúa bế đại tiểu thư lên, tay của nàng vừa dùng lực môi dán lên mặt của đại tiểu thư: "Chân chị vòng lấy em"

Nàng rất thích thích hôn như này, chân của đại tiểu thư cuốn lấy nàng, cho nàng cảm giác được cần.

Tần Di không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, sờ lấy mặt của nàng, môi son khẽ mở, đang muốn lời bình lão sư Mục, Hiểu Hiểu và cô đồng bộ, cùng nhau nói: "Lão sư Mục, em không phải là biến thái chứ?"

Đại tiểu thư:......

Cô nhướng mày, Hiểu Hiểu và cô lại cùng nhau nói: "Em muốn chết sao?"

Đại tiểu thư:......

Thật là vô cùng vô cùng bắt nạt người khác!

Lão sư Mục cười cầm lấy chân quấn lấy mình của đại tiểu thư, cơ thể nghiêng về phía trước, với tới miệng lưỡi của cô.

Môi đại tiểu thư thơm thơm mềm mềm, nàng làm sao hôn cũng không đủ.

Trăng sáng ập xuống, Hiểu Hiểu một bên hôn cô một bên lui về sau, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người trong ngực dần dần tăng lên thậm chí vô cùng nóng, nàng chịu đựng kề sát mặt của đại tiểu thư nhẹ giọng nỉ non: "Đại tiểu thư, em sửa được giường kia rồi, có muốn chúng ta đi lên thử một lần không?"