Cấm Đến Gần

Chương 93



Hiểu Hiểu luôn tò mò không biết đại tiểu thư sẽ đưa cô đi đâu vào dịp sinh nhật, nhưng với tính cách của Tần Di, vào những lúc như vậy, cô thích hai người họ trở về nhà của hai người.

Nến, bánh ngọt, bất kể ăn gì, chỉ cần hai người là được.

Hiểu Hiểu thậm chí cũng đã tính sẵn trong lòng một số kịch bản như bánh ngọt play, bánh ngọt play, play bánh ngọt... theo đúng như lời dặn của đại tiểu thư. Dù thế nào thì nàng cũng phải đợi đến đêm tân hôn, khi đó bản thân chẳng phải có thể tùy ý khi dễ cô, càng không cần phải chịu trách nhiệm gì nữa rồi? Loại mong muốn này, nó thực sự sẽ khiến người ta nghiện sâu vào xương tủy.

Hiểu Hiểu mỗi ngày thường rất bận rộn với việc chạy nhảy khắp nơi. Mặc dù tuổi còn trẻ và khao khát mạnh mẽ nhưng nàng chẳng thích xem phim hay đọc sách báo như các bạn cùng trang lứa. Điều quan trọng nhất là mỗi lần nàng trở về ký túc xá, nàng đã quá mệt mỏi, nàng sẽ ngủ thiếp đi và không còn sức lực nữa.

Nhưng bây giờ... Thưởng thức qua thân thể kiều diễm của đại tiểu thư, nghe thấy giọng nói quyến rũ nhất trên đời này, nghĩ đến mái tóc dài, mắt chớp chớp, cắn môi, Mục Hiểu Hiểu toàn thân có cái gì không ổn, nàng suy nghĩ lung tung, bất giác ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía đại tiểu thư: "Cô ấy muốn rời khỏi thành phố sao?" Với tuyến đường này, rõ ràng là hướng đi ra khỏi thành phố mà.

Đại tiểu thư tháo kính râm ra, nhìn nàng: "Đang suy nghĩ gì vậy?" Trong giọng nói này có chút tức giận và ngượng ngùng, đại tiểu thư lái xe cũng tốt nhưng những người bên cạnh giống như uống chất kích thích, lén lút nhìn cô một cái, chốc chốc lại nhìn xuống những ngón tay, chỉnh chỗ ngồi.

Mục Hiểu Hiểu:...

Không phải chứ??? Nàng do dự một hồi, ngập ngừng hỏi: "Chị hiện tại giỏi như vậy, biết em đang nghĩ gì sao? Thế nói em nghe thử?" Hiện tại đường cao tốc đang kẹt xe, Hiểu Hiểu vẫn có thể trêu chọc đại tiểu thư.

Tần Di cắn môi, hai má hơi ửng hồng: "Em chẳng phải người tốt." Mục Hiểu Hiểu:...

Ơ kìa.

Đại tiểu thư thẹn thùng, nhìn muốn chọc ghẹo thêm.

Mục Hiểu Hiểu nghiêng người về phía trước và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, lần này, khuôn mặt của đại tiểu thư đã đỏ lên.

Vốn dĩ cửa sổ xe vẫn đang mở, nhưng đại tiểu thư đã nhanh chóng đóng lại, Mục Hiểu Hiểu hớn hở nhìn cô: "Sao, bây giờ chị sợ rồi sao?" Trước đây, cô không dám tỏ ra quá tự cao trước mặt người ngoài, nhưng bây giờ, thì ngược lại.

Đại tiểu thư nhìn thẳng về phía trước, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Hiểu Hiểu, em có sợ không?" Mục Hiểu Hiểu:??? Sợ? Nàng sợ điều gì? Nàng được đại tiểu thư bảo vệ như vậy, có gì mà phải sợ? Đại tiểu thư: "Sau này, những sự việc như thế này sẽ ngày càng xảy ra nhiều hơn." Suy nghĩ của Mục Hiểu Hiểu tạm ngưng một hồi, cô nhìn về phía Tần Di, đại tiểu thư khẽ nói: "Từ từ rồi sẽ phát hiện những người thân, bạn bè xung quanh tìm đến, không còn là trò chuyện đơn thuần. Tuy ngoài miệng nói chuyện vui vẻ, nhưng bên trong luôn có toan tính, em sẽ buồn chứ? " Kỳ thực, đây là lần cuối cùng mà đại tiểu thư gặp phải, nhưng theo cô thì mối quan hệ của họ đã được biết đến, Hiểu Hiểu đã bị liên lụy hết lần này đến lần khác.

Trước đây, khi Tần Sương tìm Hiểu Hiểu, đại tiểu thư không biết, nhưng trong lòng cô biết giới hạn của Tần Sương đến đâu, cô sẽ không làm cho Hiểu Hiểu khó xử, nhiều nhất là dùng thân phận bất bình đẳng để khích lệ cô ấy.

Và bây giờ, đó là bố mẹ của cô ấy, và trong tương lai, sẽ có những người khác... Lý do họ tiếp cận Hiểu Hiểu là vì cô ấy.

Mục Hiểu Hiểu bật cười khi nghe điều này, cô ấy đưa tay ra và chạm vào khuôn mặt của đại tiểu thư: "Chị đang đấu tranh với cái gì? Đại tiểu thư, chị không thể phủ nhận vẻ đẹp của một bông hoa hồng chỉ vì nó có gai, phải không?" Ánh mắt nàng đầy bình tĩnh: "Nếu em thật sự vì chuyện này mà sinh ra hiềm khích với chị, vậy em xứng đáng với tình cảm sâu đậm của chị sao?" Những lời này giống như một viên đường ăn sâu vào trái tim của đại tiểu thư, khóe môi khẽ nhếch lên, nắm lấy tay Hiểu Hiểu, đặt lên môi và hôn.

Hiểu Hiểu trái lại cảm thấy đau lòng cho đại tiểu thư, nếu cô ấy có thể nói những điều như thế này, điều đó có nghĩa là những người xung quanh đều muốn tiếp cận cô ấy.

Đó là lý do vì sao hồi đó cô ấy khép mình rất chặt và không cho ai đến gần.

Hiểu Hiểu thật sự đã nghĩ nhiều hơn một lần, nếu như nàng có thể gặp được đại tiểu thư sớm hơn thì thật tuyệt, nếu nàng ra đời sớm hơn vài năm thì thật tuyệt, nàng muốn từ nhỏ liền cùng cô, nhìn thấy cô vui vẻ, không để cô ấy cô đơn trong nhiều năm như vậy.

Xe đang chạy trên đường, đại tiểu thư cũng không nói đi đâu, Hiểu Hiểu trầm mặc không hỏi, nửa đường mới trả lời một cuộc điện thoại, nghe xong liền nhẹ nhàng thở dài một hơi. lạnh lùng: "Thực hiện đúng thông số kỹ thuật ban đầu. Không đạt yêu cầu thì đậu. Có quá nhiều người cần giúp đỡ." Cúp điện thoại, đại tiểu thư nhìn nàng: "Làm sao vậy?" Hiểu Hiểu lắc đầu: "Em và một vài người bạn đứng đầu quỹ tài trợ riêng cho trẻ em ở các vùng núi hẻo lánh với một tổ chức phi lợi nhuận. Hôm nay, mọi người ở đó nói rằng họ nhìn thấy bố của một đứa trẻ được đăng trên Moments. Thời gian ăn tối trên bàn thực sự có Mao Đài, thuốc lá cũng là thuốc lá tốt, tuy rằng tiền trợ cấp 300 tệ một tháng không nhiều, nhưng loại người này vẫn sẽ bị hủy bỏ tư cách." Đại tiểu thư nhìn Hiểu Hiểu: "Em như vậy có mệt hay không?" Nàng cảm thấy mình tuy bận nhưng dù sao cũng là boss nên chỉ cần chuyên tâm vào việc lớn mà bỏ qua việc nhỏ.

Nhưng thật ra Hiểu Hiểu, cô ấy phải tự làm mọi thứ.

Hiểu Hiểu mỉm cười: "Em đã từng thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi và cô đơn, nhưng bây giờ có chị, em càng phải cố gắng nhiều hơn." Nàng vẫn luôn tin rằng ông trời có mắt, chính vì nỗ lực trước đây nên nàng mới gặp được đại tiểu thư, phải không? Mãi cho đến khi lái xe ra khỏi thành phố hơn một giờ, Hiểu Hiểu cuối cùng cũng đoán ra được điều đó, nàng nhìn xung quanh, trong mắt đầy hoài nghi: "Đại tiểu thư?" Ôi trời! Đây là đường trở lại cô nhi viện! Đường về nhà! Tần Di khóe mắt mang ý cười, cô không nói gì, cô chỉ muốn cho Hiểu Hiểu một bất ngờ như vậy.

Có người từng nói với cô rằng, nếu có sinh nhật, hy vọng nhất là được mời bọn trẻ cô nhi viện đi ăn đồ nướng.

Những người khác đã từng thề với cô rằng họ thực sự muốn đưa cô trở lại cô nhi viện để cho bà và mẹ cô nhìn một cái.

... Đại tiểu thư đã từng nói, cô ấy sẽ luôn làm theo những gì Hiểu Hiểu mong muốn.

Bây giờ, cô ấy đã đến đây.

Thời điểm xe đậu, Hiểu Hiểu vẫn không thể tin được, tim nàng đập thình thịch, cho đến khi lũ trẻ vây quanh xe, vừa đập cửa vừa cười gọi to: "Chị ơi, chị ơi!" Hiểu Hiểu cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đại tiểu thư, hai mắt đỏ bừng hưng phấn.

Đại tiểu thư: "Đi xuống xem một chút." Cô không phải là người thích sự sống động, nhưng bây giờ cùng Hiểu Hiểu đến đây, đại tiểu thư lại thích sự sống động từ tận đáy lòng.

Có lần, cô chỉ ngồi trong xe và nhìn Hiểu Hiểu được bao quanh bởi những đứa trẻ từ xa, nhưng bây giờ, cả Hiểu Hiểu và cô được bao quanh bởi những đứa trẻ với những ngón tay đan vào nhau.

Trẻ con là thuần khiết nhất, chúng nó không biết Tần Di, không biết cô là thiên hậu của giới ca nhạc, thậm chí còn không biết cô là thiên kim đại tiểu thư, là Tần tổng, chúng chỉ biết cô là bạn bè của chị gái.

Những đứa trẻ vô cùng thích thú, vây quanh Hiểu Hiểu và đại tiểu thư ríu rít.

"Hiểu Hiểu tỷ tỷ, chị sao lại trở về đây? "Tần tỷ tỷ, chị lại đến nữa rồi."... Hiểu Hiểu ngạc nhiên nhìn đại tiểu thư, gì mà lại nữa? Tần Di sờ mái tóc của bé gái tóc vàng nhỏ tuổi nhất: "Nào, tới đây".

Cô là người bên gối của Hiểu Hiểu, biết tâm niệm của nàng luôn quanh quẩn cô nhi viện.

Kể từ khi đầu tiên đến đây, cũng không dừng lại ở đó, cô đã sắp xếp người đến mang theo vài thùng mì và gạo cùng vài chiếc mền cho lũ trẻ qua mùa đông.

Vốn dĩ cô muốn đi gặp bà nội rồi rời đi, nhưng bà nội đã già và đi ngủ sớm hơn trước, nên cô chỉ ngồi xuống trò chuyện một lát cùng Tô Thu Vân rồi đi về.

Lần này cô lại tới, nhưng không phải bởi vì bọn nhỏ nhớ kỹ, mà là bởi vì đại tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, cho nên khiến cho bọn trẻ không tài nào quên được.

Đại tiểu thư không nói với Hiểu Hiểu, cô biết tính tình của nàng, tuy nàng thường dường như không quan tâm gì, nhưng nàng ở một vài chỗ lại rất cẩn thận.

Nếu để nàng biết thì sẽ rất đau lòng và áy náy.

Đại tiểu thư cho biết, tình yêu mà cô mong muốn là chân thành, giản dị và xuất phát từ tình yêu trong trái tim mình chứ không phải vì tình nghĩa hay mặc cảm.

Hiểu Hiểu cùng đại tiểu thư bước vào phòng, liền nghe thấy giọng nói của Thu Thu từ xa: "A, Vạn Niên ca ca, em muốn ăn thận, thận lớn, lòng gà cũng nướng vài xiên cho em, không phải bảo 'ăn chỗ nào bổ chỗ nấy' sao?" Ngay từ khi bước vào cô nhi viện, Hiểu Hiểu đã choáng váng trước tình cảnh này. Đại tiểu thư thực sự đã vạch chiến lược và sắp xếp từ trước, sân giống như phố ẩm thực, có tiệc nướng truyền thống, tiệc nướng than hoa, tiệc nướng đĩa sắt... Vài đầu bếp đang bận rộn cùng nhau, ngồi bên cạnh những đứa trẻ lén nuốt nước bọt.

Lưu Vạn Niên lau mồ hôi, nhìn thấy cô chủ bước vào, anh nở nụ cười yếu ớt.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Anh đúng là... tiền lương hàng tháng còn quá ít sao... Sau khi làm vệ sĩ nhiều năm như vậy, giờ đây anh lại là một bậc thầy về thịt nướng... Hiểu Hiểu quay lại nhìn đại tiểu thư: "Chị là chuẩn bị từ khi nào?" Rốt cuộc còn những chuyện gì mà nàng không biết.

Khóe môi Tần Di lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, cô còn chưa kịp trả lời, bà nội Chu đã vội vàng bước ra ngoài: "Đứa nhỏ đến rồi? Bà nội lần trước không gặp con, cho nên lần này con đừng vội vàng rời đi." Sau khi tỉnh lại lần trước, nàng đã nghe Tô Thu Vân nói Tần Di ở đây, còn để lại cho nàng rất nhiều thuốc bổ, đặc biệt biết rằng chân của bà nội Chu do thiếu canxi nên mỗi khi trái gió trở trời đều sẽ đau nhức, vì thế đã chọn kỹ đệm gối và mang theo một số loại thuốc bổ phù hợp để bổ sung canxi cho người lớn tuổi.

Hiểu Hiểu nhìn bà của mình và Tô Thu Vân, mỉm cười: "Vâng, con về rồi đây".

Trước đây, nàng sẽ làm bà và mẹ bất ngờ, và cả hai đều rất vui mỗi khi nàng về.

Nhưng bây giờ, hai người chẳng thèm nhìn nàng, bà nội thậm chí còn đi tới đẩy Hiểu Hiểu ra, bà nắm lấy tay của Tần Di, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Chà, thật xinh đẹp, đứa nhỏ này trưởng thành đẹp quá, rất ưa nhìn." Đại tiểu thư mặc một chiếc áo khoác trắng trễ vai, mái tóc dài tung bay trong gió, trang điểm tươi tắn, trông trẻ hơn bình thường. Cô hơi xấu hổ khi bị bà ngoại nhìn, sắc mặt hơi đỏ bừng.

Tô Thu Vân cũng lôi kéo cô: "Vào trong hẵng nói." Thu Thu ở bên cạnh: "A, chị gái kia! Em nhớ chị lắm!"... Không ai quan tâm đến Hiểu Hiểu.

Nhưng Hiểu Hiểu, người bị bỏ lại phía sau, nhìn thấy cảnh này, nhìn đại tiểu thư bị bao vây bởi những người thân cận nhất của mình, và thấy nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt của cô, ngay lúc đó, cô đút hai tay vào túi và đón gió, Hiểu Hiểu cảm thấy những nếp gấp trong lòng như được thổi bay, vô cùng hạnh phúc.

Đưa cô về nhà... Nàng thực sự đã đưa đại tiểu thư về nhà.

Bà nội thấy cháu dâu càng ngày càng đẹp, cầm lấy tay Tần Di không buông, thậm chí còn đối với Tần Di như Thu Thu và Hiểu Hiểu, dúi một nắm kẹo vào tay đại tiểu thư.

Hơn nữa điều mà khiến Hiểu Hiểu kinh ngạc đó là đại tiểu thư bình thường hay (*) giương nanh múa vuốt với nàng, mười phần ngang ngược, động một tý là bảo người ta cút đi, nhưng ở trước mặt bà nội, cô nhu thuận như một con mèo nhỏ say rượu, cô ngồi một bên bà nội, hai má phiếm hồng, mặc cho bà nắm tay cô, trong mắt đại tiểu thư thậm chí còn lay động như gợn sóng, lâu lâu lại liếc nhìn Hiểu Hiểu, ánh mắt đó khiến tim nàng tê tái.

(*) ‌张牙舞爪: giương nanh múa vuốt, nghĩa là phô trương tỏ ra sức mạnh để thị uy, đe dọa đối phương.

Hiểu Hiểu càng nhìn càng thích, ngay khi bọn họ quay trở về, cô nhi viện đã bắt đầu bận rộn, ngoài việc bên ngoài nướng thịt ra thì Tô Thu Vân bên trong cũng chuẩn bị nấu nướng vui vẻ.

Tài nấu nướng của bà không quá tốt, nhưng vì lâu rồi không được vui vẻ như thế này nên hiển nhiên phải trổ tài một phen.

Mục Hiểu Hiểu đi tới phụ giúp, nàng ngồi xổm bên cạnh châm thêm củi cho Tô Thu Vân để bà nấu cơm như khi còn bé, khi lớn lên mặc dù nàng đã ăn rất nhiều món ăn từ nhà hàng và quán cơm, nhưng vẫn chẳng thể ngon miệng bằng như ở nhà.

Tô Thu Vân đang nấu ăn và nhìn Hiểu Hiểu đang ngồi xổm bên cạnh bà, lòng bà thả lỏng.

Hiểu Hiểu được bà nuôi dưỡng từ nhỏ, biết con gái chưa bằng mẹ nên lần này con gái bà trở về, bà cảm thấy rõ ràng nàng không giống như lúc trước, gánh nặng từng được che giấu giữa hai lông mày của bà đã không còn nữa, thay vào đó là trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc, bà cười khúc khích ngay cả khi lửa đang hừng hực cháy.

Tô Thu Vân không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Hiểu Hiểu, con có hạnh phúc không?" Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nàng ra sức gật đầu.

Hạnh phúc.

Nàng rất hạnh phúc.

Thế này thì an tâm rồi.

Tô Thu Vân nở nụ cười, cười một cách hài lòng, dưới ánh lửa đỏ bà như trẻ ra nhiều tuổi, trong lúc Mục Hiểu Hiểu phụ mẹ nấu cơm một lúc, nhìn thấy Tô Thu Vân đậy nắp nồi, nàng kéo mẹ ra sân thì thầm: "Hôm nay sinh nhật vui vẻ như vậy, con còn mang theo đại tiểu thư về. Lát nữa chúng ta ăn cơm tối, mẹ có thể cho cô ấy uống chút rượu nha." Tô Thu Vân nghi ngờ nhìn nàng: "Con đang (*) đào cho mẹ cái hố gì vậy? Di Di đứa nhỏ này có phải hay không không thể uống rượu?" (*) 挖坑: đào hố, ở đây được hiểu là có ý tưởng mới, có trò mới để hãm hại ai đó.

Mục Hiểu Hiểu:...

Thật là xót xa.

Làm sao mà người mẹ lão luyện này lại hiểu cô đến vậy.

Không còn cách nào.

Hiểu Hiểu lại đi tìm Thu Thu, đã lâu không gặp em gái, Hiểu Hiểu cảm thấy cô ấy xinh xắn hơn rất nhiều, trước đây Thu Thu chỉ cần không được nghỉ ngơi tốt là liền (*) treo mặt, đặc biệt là đôi môi, so với người bình thường ánh mắt đều là thiên vị.

(*) 挂脸: treo mặt, ở đây chắc có nghĩa là mang khuôn mặt hờn dỗi.

Hiện bây giờ, cả người giống như một củ cải đã rửa sạch, vừa xinh xắn lại thấu đáo.

Ngay khi Thu Thu nhìn thấy chị gái của mình đến, cô ấy đã nhảy lên trên người nàng với nụ cười như khi còn nhỏ, nắm lấy cánh tay của nàng và lắc lư: "Chị ơi, chị thấy em có xinh không? Sau khi chị trở về, tất cả mọi người đều nói em xinh, ngoại trừ chị ra, em là cô gái xinh đẹp nhất nhì trong cô nhi viện của chúng ta." Hiểu Hiểu quan sát Thu Thu: "Chà, ca phẫu thuật tim này rất đáng giá, và chị nghĩ rằng chị nên nhân tiện làm luôn khuôn mặt của mình." "Chị không phải là chị gái của em sao?" "Chị không phải là đang khen em sao?"... Hiểu Hiểu trêu chọc Thu Thu và lôi kéo cô ấy: "Chị gái kia của em đã giúp em lớn lên như vậy. Lát nữa lúc ăn tối, em nên kính một ly rượu cảm ơn cô ấy một chút." "Cắt, em mới không làm." Thu Thu nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Em trong lòng không thể uống rượu, uống vào sẽ lại phát ốm, hơn nữa, nếu như chị muốn chuốc say chị gái kia thì chính mình nói ra, tại sao lại để cho một đứa trẻ như em làm?" "Ồ, em vẫn còn là con nít, có đứa con nít nào mà lớn như em không? Chị ban nãy bước vào nhà, Tiểu Hà còn nói em - đứa nhỏ này lại có thể đi giật cục kẹo với cô em gái sáu tuổi của người hầu, đứa trẻ này, em có thể nào trưởng thành hơn chút?" "Không thể, chị à, chị như thế là có mới nới cũ, chị không sợ em buồn sao? Em chỉ biết rằng từ khi chị gặp bông hoa nhỏ xinh đẹp bị gãy ở Quý Châu đó, chị không có em trong lòng." "Đúng vậy, không có em, em có thể làm gì chị? Chị đã bảo em lo liệu chuyện này, em đều không chịu, hửm?" "Em sẽ trả thù chị!"... Mục Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn cô, ngỗ nghịch, quả thực là quá ngỗ nghịch, nhóc con này, chẳng lẽ nàng mà sợ báo thù sao? Hai người đang nói chuyện thì đại tiểu thư từ trong phòng đi ra với quả dưa hấu do bà nội đưa cho, cô nhìn Thu Thu cười hỏi: "Đang nói chuyện gì vậy?" Hiểu Hiểu lập tức đứng thẳng, nàng ho khan, vừa muốn bịa ra một lời nói dối để lừa cô, Thu Thu đã lanh lợi nói: "Chị ấy muốn em rót rượu cho chị." Mục Hiểu Hiểu:... Kiềm.

Đại tiểu thư sững sờ, cô nhìn Hiểu Hiểu bằng một ánh mắt cười như không cười.

Rót rượu? Cô giáo Mục muốn làm cái gì? Thu Thu cười nhìn chị gái, lấy từ trong túi ra một chiếc thuyền nhỏ màu hồng phấn: "À, đúng rồi chị ơi, đây là cỏ làng quê em mà anh trai Vu Dược nhờ em tặng cho chị làm quà sinh nhật. Khi được đưa cho em, anh ấy đỏ mặt và quắn quéo như một cô gái mới lớn, chị có thể giúp em xem đây là gì không? Liệu đó có phải là một thứ mà một người có bạn gái nên nhận?" Tần Di thản nhiên liếc nhìn Hiểu Hiểu một cái, cô đưa quả dưa hấu trong tay mình cho Thu Thu, Thu Thu đưa bức thư trong tay cho cô.

Hiểu Hiểu tóc đều dựng đứng cả lên nên nàng vội vàng cùng khuôn mặt tươi cười đi lấy thư: "Anh ấy là một cán bộ trong thôn, đoán chừng anh ấy đưa cho Thu Thu tiền điện của gia đình hay sao đó." Đại tiểu thư vừa nhấc tay lên, trên cao nhìn xuống Mục Hiểu Hiểu bằng nửa con mắt, ánh mắt mang theo sự tức giận.

Muốn chết sao? Đồ của cô cũng dám đoạt lấy.

"Hừ." Đại tiểu thư nhàn nhạt nói: "Vẫn là quan chức?" Thu Thu gật đầu: "Vâng, bộ dạng anh ấy khá là đẹp trai, nổi tiếng xa gần làng ta, lại là một người anh rất tốt, đúng rồi, chị..." Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn Thu Thu, tưởng chừng như muốn xé da, nàng khó chịu: "Làm gì?" Thu Thu đắc ý nói thêm: "Em nhớ rõ chị còn cùng anh Vũ Dược đã từng giao hẹn rằng nếu như năm sáu mươi tuổi hai bên đều chưa lập gia đình thì sẽ cùng nhau sống trong viện dưỡng lão, phải không?" Mục Hiểu Hiểu:... Tay đại tiểu thư đang giật mở bức thư thì ngừng lại, cô ngẩng đầu lên và thản nhiên liếc nhìn Hiểu Hiểu.

Ồ.