Cấm Đến Gần

Chương 99



Độ hot của vụ việc này thật sự là quá lớn, không chỉ cơ quan công an vào cuộc mà các ban ngành khác cũng không đứng ngoài chuyện này. Khi đoàn người quay lại, thầy hiệu trưởng đang ngồi xổm ở đầu ngõ phì phèo một tẩu thuốc phiện, khuôn mặt luôn vui vẻ lạc quan bây giờ đã hơi cau lại, làn khói quăn queo phà ra từ mũi ông ấy dường như mang một nỗi niềm nặng trĩu.

Nhìn thấy Hiểu Hiểu đi tới, hiệu trưởng đột nhiên đứng lên, giọng nói run run: "Hiểu Hiểu..." Ông ấy không biết phải đối mặt với nàng như thế nào.

Ông ấy đã chịu khổ cả một đời và cống hiến hết mình cho sự nghiệp giáo dục, trước đây, vì để cải thiện môi trường học đường, ông ấy đã nhiều lần đến các cấp chính quyền thôn, xã, thị trấn, thậm chí viết thư gửi lên thành phố nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Ngày nay, bởi vì các vấn đề của Hiểu Hiểu mà một trường học nhỏ bỗng chốc trở nên nổi tiếng, phòng giáo dục và các đoàn thanh tra tất cả đều đến chỉ sau một ngày, họ kiểm tra hết cái này rồi lại đòi kiểm tra cái nọ, khiến cho hiệu trưởng phải sứt đầu mẻ trán, trong khi các sinh viên thì sợ hãi đứng trong lớp học, thẫn thờ nhìn mọi thứ đang diễn ra ở bên ngoài.

Khoảng sân nhỏ tràn ngập một đám người.

Một mình hiệu trưởng phải mệt mỏi ứng phó với đoàn người đó, lúc đầu người khác hỏi gì ông ấy cũng đều trả lời một chút, phối hợp khá trôi chảy nhịp nhàng, nhưng khi đoàn thanh tra hỏi: "Hiệu trưởng, anh nghĩ Mục Hiểu Hiểu đến trường dạy học có phải mang tính chất lăng xê không? Có phải chỉ giống như đang diễn kịch trên sân khấu không, theo chủ nghĩa hình thức? Hay là có ý đồ gì đó chăng?" Vào lúc đó, cảm xúc của hiệu trưởng dường như đã vượt ngưỡng giới hạn chịu đựng, giờ đây ông cảm thấy như mọi thứ sụp đổ, khuôn mặt của hiệu trưởng nhăn xúm lại, với vẻ mặt trầm lặng không nói nên lời, hiệu trưởng lẳng lặng bước vào phòng. Thôn trưởng nãy giờ luôn đứng bên cạnh chứng kiến, lúc này cũng ủ rũ cúi mặt không thốt ra câu nào.

Trưởng thôn và một vài giáo viên đều hiểu rõ tính cách của hiệu trưởng, khi nhìn thấy dáng vẻ đó của ông ấy, bọn họ cũng biết rằng tình hình có vẻ không được lạc quan.

Trong chốc lát, hiệu trưởng quay trở lại, ném lên bàn một quyển sách da bò, lạnh lùng nói: "Anh nói cô ấy diễn kịch à, anh nói cô ấy tự lăng xê bản thân hả? Anh nói cô ấy có ý đồ riêng sao?" Ông ấy hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng nói: "Thế anh có biết khi cô Mục chưa đến, trường của chúng tôi như thế nào không? Anh có từng quan tâm đến không? Anh có biết cô Mục đã chật vật bôn ba như thế nào mới có thể liên lạc với đội ngũ kỹ thuật để sửa chữa sơn mới lại phòng học cho các em học sinh hay không? Vì để nhờ vả đội kỹ thuật giúp sửa lại mái nhà bị dột cô Mục đã phải tốn biết bao sức lực để thuyết phục, dồn hết bao nhiêu tiền của cho lớp học? Những chuyện đó anh có biết hay không?" Người trong đoàn thanh tra bị hiệu trưởng nói cho không còn mặt mũi, trong lúc ức chế đến tá hỏa, thầy hiệu trưởng lạnh lùng nhìn anh ta nói tiếp: "Trường chúng tôi tài nguyên không đủ, một mình cô Mục phải tự đứng lớp cho cả một khối, nhà trường không có kinh phí để thuê đầu bếp, cô ấy cũng tự nguyện giúp đỡ một tay. Thỉnh thoảng tôi có việc phải về quê, cô ấy tự tay nấu cơm cho toàn bộ giáo viên và học sinh của trường, buổi chiều lại phải tiếp tục lên lớp dạy học. Cường độ làm việc như vậy, tôi là một ông già, sau khi về nhà ngả lưng trên giường trong một thời gian dài cũng không thể phục hồi lại sức lực, nhưng tôi chính mắt nhìn thấy rằng cô Mục đã đến nhà của dân làng để giúp đỡ, gọi điện thoại cho bạn bè trong thành phố để hỏi xem liệu cô ấy có thể giúp đỡ dân làng bán trà và tăng thu nhập của họ hay không, mặc dù vậy nhưng cô ấy cũng không có bất kỳ lời oán than nào. Khi cô Mục đi về nhà cũng không nhàn rỗi gì, cô ấy vất vả cực nhọc từng ngày từng ngày, những vẫn không luôn theo đuổi công việc này, tại sao lại như vậy? Cô ấy cũng không tiếc rẻ bất cứ gì để hỗ trợ cho bọn trẻ, cô ấy đã tự phải rút tiền túi của mình ra để giúp cho mọi người có một bữa ăn đầy đủ thịt rau. Nhưng anh đã nhìn thấy đôi giày của cô Mục chưa? Tróc keo hét rồi! Tôi muốn hỏi anh một điều, một giáo viên như vậy, cô ấy đang diễn cái gì, cô ấy lấy gì ra để diễn? Lấy mạng sống ra để diễn à?" Những lời nói phẫn nộ không chút kiên dè, chiều nay ông ấy đọc vội vài bình luận trên mạng đã cảm thấy như sắp suy sụp rồi, nếu như Hiểu Hiểu nhìn thấy những bình luận ác ý đó thì chuyện gì sẽ xảy ra? Đúng là mấy lời lẽ máu chó, súc vật.

Lời nói phẫn nộ đầy hùng hổ của hiệu trưởng giống như một cái kéo, không thương tiếc xé mở lớp ngụy trang phù phiếm, khiến cho không khí tại hiện trường rất căng thẳng. Thấy vậy, các cán bộ làng nhanh chóng nháy mắt với cô giáo Mỹ Mỹ và ra hiệu cho cô ấy cứu vớt bầu không khí tại hiện trường.

Cô giáo Mỹ Mỹ là nữ giáo viên duy nhất có mặt tại đây, bình thường cô ấy cũng là người dịu dàng và dễ gần nhất trong trường. Nhưng bây giờ, với một khuôn mặt lạnh lùng, trước mặt phòng giáo dục cô ấy lại lấy ra một hộp giấy lớn từ dưới gầm bàn nói: "Chẳng phải các anh muốn kiểm tra sao? Kiểm tra đi, đây toàn bộ đều là bài tập về nhà mà cô ấy đã phê, bài kiểm tra đã chỉnh sửa, các anh có thể kiểm tra nó!" Thấy hiệu trưởng và một số giáo viên đều bắt đầu kích động, trong đoàn thanh tra, một nữ lãnh đạo tương đối mềm mỏng và điềm tĩnh đi ra ngoài để nhìn bọn trẻ.

Những đứa trẻ nấp dưới cột nhà hay trong lớp học đang nhìn họ với ánh mắt sợ sệt và cảnh giác.

Những đứa trẻ do Hiểu Hiểu dạy đều là những đứa trẻ lớp nhỏ, cũng là những đứa trẻ thuần khiết nhất, tuy còn nhỏ nhưng chúng đều rất hiểu chuyện. Một đứa trẻ trong số đó đột nhiên bật khóc, cô bé đặt tay ra sau lưng và lau nước mắt: "Cô Mục, bọn cháu muốn gặp cô Mục, các cô là người xấu, người xấu!" Ba mẹ của cô bé này đã ly hôn từ khi còn nhỏ và cô bé đã theo ba, ba cô bé tái hôn với một người phụ nữ khác, mẹ kế cũng nhanh chóng có em trai, trong ký ức của cô bé này chưa bao giờ tồn tại tình yêu thương của mẹ.

Trong cuộc đời, người duy nhất bế cô bé, xoa tóc, hôn má dịu dàng và gọi cô bé là 'cục cưng' chỉ có một mình Mục Hiểu Hiểu. Cô giáo Mục đã cho cô bé biết được cảm giác được yêu thương là gì. Thế giới của trẻ thơ rất đơn giản, không có những lời giả dối, cũng không có nhiều mặt nạ ngụy tạo. Những gì trẻ thơ nói là trong sáng và thuần khiết nhất. Sau khi đoàn thanh tra và Phòng giáo dục thu thập tài liệu xong, họ bỏ đi một cách thất thần, ngôi trường nhỏ này hôm nay thật im ắng, không còn tiếng cười nói vui vẻ giống như mọi ngày.

Hiệu trưởng đã sớm chạy ra cổng làng để đợi Hiểu Hiểu, ông ấy không phải là người biết biểu đạt cảm xúc, sau khi nhìn thấy Hiểu Hiểu thì hiệu trưởng đã rơm rớm nước mắt.

Ông ấy không biết mình nên nói với Hiểu Hiểu như thế nào, ở trên đã nói rằng trong quá trình điều tra, cô Mục buộc phải bị đình chỉ công việc hiện tại và mọi thứ đang chờ kết quả xác minh. Chuyện này thật khiến người ta khó chịu, giống như mắc xương trong cổ họng.

Hiệu trưởng không nói nên lời, Hiểu Hiểu nhìn ông ấy, chỉ mới có một ngày mà nàng cảm thấy dường như hiệu trưởng đã già đi rất nhiều.

Với một nụ cười gượng gạo, Hiểu Hiểu chỉ vào Tô Thu Vân bên cạnh mình: "Hiệu trưởng, đây chính là người mẹ mà tôi hay kể với ông. Bà ấy đến rồi." Không nói đến những bất bình, cũng không nói đến những chuyện buồn, Hiểu Hiểu vẫn đang mỉm cười với hiệu trưởng, nhưng vì nụ cười này mà nước mắt của vị hiệu trưởng suýt rơi.

Tô Thu Vân cũng đã nghe Hiểu Hiểu nói về hiệu trưởng vài lần, bà cũng biết rằng hiệu trưởng đã âm thầm chi trả rất nhiều tiền cho lũ trẻ và ông ấy cũng là một thần tượng trong lòng Hiểu Hiểu. Hai người bắt tay chào hỏi nhau, hiệu trưởng nhìn Tô Thu Vân và gật đầu chào, cùng lúc đó Tô Thu Vân cũng gật đầu lại với ông ấy.

Nếu họ không gặp nhau vào một dịp như vậy thì với sự đánh giá cao lẫn nhau giữa những 'anh hùng thầm lặng', hai người họ có thể đã có một cuộc trò chuyện dài thâu đêm, hoặc nhóm một bếp than trong một sân nhỏ để nấu ăn, vừa ăn đồ nướng vừa uống rượu, vui vẻ đàm thoại với nhau về những thăng trầm buồn vui trong cuộc sống rồi. Nhưng tiếc là bây giờ...

Hiểu Hiểu không còn là một đứa trẻ không hiểu chuyện nữa, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện từ khi còn bé cho đến lúc trưởng thành, nàng biết những gì đã xảy ra ở trường và bản thân cũng hiểu rằng nàng sẽ không bao giờ có thể quay trở lại ngôi trường này được nữa. Khi nhìn thấy hiệu trưởng ở cổng làng, đại tiểu thư đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, cô không thèm nhìn những người khác mà chỉ nhẹ nhàng nói với Hiểu Hiểu: "Em hãy thu dọn đồ đạc đi." Giờ vẫn chưa phải lúc rời đi, nhưng lại không thể không rời đi.

Hiểu Hiểu có thể nhẫn chịu và kìm nén, đây là thứ mà nàng đã phải chịu đựng từ khi mới sinh ra, dường như cảm xúc của nàng đã trở nên chai sạn và quen thuộc với nó.

Nhưng đại tiểu thư thì không cho phép. Cô sẽ không bao giờ cho phép Hiểu Hiểu phải chịu đựng những nỗi thất vọng trong lòng như vậy.

Khi Mục Hiểu Hiểu quay lại thu dọn hành lý, nàng nhận ra rằng dường như nàng không có gì để thu xếp cả, Hiểu Hiểu chỉ có vài bộ quần áo, đồ dùng cá nhân và hai đôi giày cũ kỹ. Khi đến đây thì vali của nàng vẫn đựng đầy ắp và nàng mang theo rất nhiều đồ dùng học tập như sách, vở, bút cho bọn trẻ. Lúc đó nàng và cô Trương còn phải đã rề rà chậm chạp để tính xem những chiếc vali có thể được nhồi nhét thêm được bao nhiêu món đồ nữa, thậm chí còn thu hút sự chú ý của đại tiểu thư, lúc đó bọn họ phải chịu cái liếc sắc lẹm như dao mác. Bây giờ, nàng sẽ quay về cùng với chiếc vali trống rỗng.

Đại tiểu thư níu tay Hiểu Hiểu, bên cạnh là Tô Thu Vân và Thu Thu, còn có Trương Xảo. Hiểu Hiểu nhìn quanh khung cảnh ngôi trường thêm một lần với đôi mắt đỏ hoe.

Không phải là cô ấy không còn gì cả.

Khi cô mới đến, sân chơi của trường vẫn là mảnh đất hoàng thổ, phòng học tồi tàn không chịu nổi, cũ kỹ sơ sài như một nhà xưởng bỏ đi, trên sân trường chỉ có mỗi một cái bàn chơi bóng bàn mục nát rách rưới.

Nhưng bây giờ, những bức tường đã được quét vôi trắng sạch sẽ, với những khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của trẻ thơ dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ và chiếc khăn quàng đỏ.

Ở giữa sân là một hàng chữ 'Học tập vì sự phồn vinh của đất nước' đang tỏa sáng rực rỡ trước mắt.

Khi Hiểu Hiểu liên lạc với đội ngũ kỹ thuật và nói chuyện với hiệu trưởng, nàng đã nhiều lần nhấn mạnh mấy chữ này. Những chữ khác có thể được lược bớt đi, đơn giản và thiết thực là được, nhưng chữ này phải sáng bóng, phải bắt mắt, ngay cả khi trong đêm tối, thì vẫn có thể đọc những chữ này trong khi đi bộ trong làng đến trường.

Mặc dù ngôi trường này đã không có tên trong suốt nhiều năm như vậy rồi, nhưng đây chính là phương châm trường học của họ, là phương châm khắc sâu trong trái tim mỗi đứa trẻ và đó là niềm tin để chúng tiến về phía trước.

Học tập vì sự phồn vinh của đất nước.

Những chữ này phải được khắc sâu vào trái tim của các em nhỏ.

Ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, đôi mắt Hiểu Hiểu đỏ hoe, nàng hít một hơi thật sâu nhìn Trương Xảo: "Trương Xảo, mình tạm phải rời khỏi nơi đây rồi, cậu hãy cố gắng bám trụ ở lại đây nhé!" Hiểu Hiểu đã rất cố gắng để giữ cho giọng nói của mình nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói vẫn lộ rõ sự run rẩy nghẹn ngào. Trương Xảo rơi nước mắt, nghẹn ngào không nói được lời nào, cô ấy luyến tiếc muốn rời đi cùng Hiểu Hiểu, nhưng cô ấy không thể buông tay mọi thứ ở đây được, Trương Xảo biết rằng Hiểu Hiểu cũng không thể buông tay, bởi vì mọi người đã bên nhau rất lâu rồi, những đứa trẻ ở đây giống như những người thân trong gia đình của họ...

Hiểu Hiểu cắn môi nhìn đại tiểu thư: "Mình đi thôi!" Đúng lúc này, đèn trong phòng học đột nhiên bật sáng, mấy người họ cùng nhau quay lại nhìn.

Dưới ánh trăng mờ ảo, điều vướng bận của Hiểu Hiểu chính là đây, những đứa trẻ mà Hiểu Hiểu lo lắng lần lượt bước ra khỏi lớp.

Không ai trong số họ về nhà và không ai trong số ba mươi tư đứa trẻ trong trường rời đi. Bọn nhỏ tự giác ở lại, chờ đợi giáo viên của chúng trở về. Tất cả lũ trẻ đều nhìn Mục Hiểu Hiểu với đôi mắt đẫm lệ và cùng nhau hét lên: "Cô Mục, cô đừng đi!" "Cô Mục..."...

Ánh trăng quét qua những mắt mong manh yếu đuối của bọn trẻ, những đôi mắt ngây thơ nhìn nhìn Hiểu Hiểu đầy hi vọng, thậm chí một số học sinh lớp dưới cũng không nhịn được mà đi tới, chúng ôm lấy chân Hiểu Hiểu: "Hu hu, cô giáo Mục, cô đừng đi mà, tụi em không muốn cô đi đâu!" "Đừng đi, cô giáo đừng đi mà!" Ngay lúc đó, không chỉ Hiểu Hiểu mà tất cả mọi người có mặt ở đó đều không kìm được nước mắt.

Bầu không khí chia tay thật nghẹn ngào, ngay cả đại tiểu thư cũng phải ngẩng đầu lên, ngước nhìn vầng trăng sáng, cố gắng hết sức cố gắng kìm lại dòng nước mắt đang chực trào. Cô vẫn nhớ rằng, cũng dưới bầu trời đầy sao này, Hiểu Hiểu đã rất mệt mỏi, ôm cô và thì thầm: "Bọn trẻ rất đau khổ, em thực sự sợ phải nhìn thấy bọn trẻ khóc, em vẫn luôn nghĩ rằng ngày nhỏ mình đã rất đáng thương rồi, bị ba mẹ bỏ rơi, nhưng còn có rất nhiều em nhỏ dù còn ba mẹ nhưng lâu ngày không gặp mặt, thậm chí còn không nhận được sự chăm sóc yêu thương của mẹ và bà." "Dù nói thế nào đi nữa, ba tháng này em nhất định phải đối xử thật tốt với bọn nhỏ, đại tiểu thư, sau này nếu có thời gian chúng ta sẽ quay lại gặp bọn trẻ, được không?"...

Chuyện cũ như vẫn còn ở trước mặt, nhưng bây giờ, Mục Hiểu Hiểu, người đang ngồi trong xe, tựa vào vai đại tiểu thư âm thầm chịu đựng sự dằn xé trong lòng.

Hiểu Hiểu tự dặn lòng không được ngoảnh lại.

Nhưng trong kính chiếu hậu, hình ảnh lũ trẻ đuổi theo xe đã khắc sâu mãi trong tâm trí nàng.

Hiểu Hiểu không thể không quay đầu lại, nàng che miệng và bật khóc nức nở....

Lại một ngày bôn ba trên đường, Hiểu Hiểu không chỉ kiệt quệ về mặt thể chất mà còn suy sụp về tinh thần.

Nàng lên cơn sốt cao 39,4 độ và bác sĩ Hứa phải đến để truyền dịch, bác sĩ nói rằng nguyên nhân là bởi nội nhiệt sinh ra do lo lắng cùng với việc cơ thể nàng quá mệt mỏi và suy kiệt. Hiểu Hiểu đang mơ hồ nằm trên giường, nhắm chặt đôi mắt đang cay cay, đôi tay giãy giụa và không ngừng hét lên:. "Không... Tôi không có... Tôi không có..." Tô Thu Vân đau khổ ôm Hiểu Hiểu: "Không sao đâu con, không sao đâu..." Thu Thu vì chuyện này mà dằn vặt không thôi, cô ấy cũng không thể chịu đựng được nữa, cô ấy bị ép trở lại trại trẻ mồ coi nhưng cô ấy vẫn muốn ở lại chăm sóc Hiểu Hiểu.

Nhìn thấy con gái phải chịu đựng đau khổ như vậy, Tô Thu Vân thực sự rất đau lòng.

Bà không khỏi tự hỏi, xã hội bây giờ rốt cuộc đang nghĩ gì? Trước đây người vì mọi người mà hy sinh quên mình, thì sẽ được biểu dương như tấm gương sáng để học hỏi và ngưỡng mộ, nhưng bây giờ họ đang bức hại một người chỉ vì một vài bức ảnh, video với chủ đề mơ hồ và những tin đồn thất thiệt? Nếu như vậy thì ai muốn trở thành người tốt trong xã hội này nữa? Làm người tốt? Chẳng lẽ thật sự ứng với câu nói người tốt không sống lâu, hại người ngàn năm vẫn tồn tại sao? Đáng buồn! Đáng hận! Đáng ghét! Đại tiểu thư đứng sang một bên nhìn Hiểu Hiểu đang thất thần mơ hồ, đôi mắt đỏ hoe, căn cắn môi quay người đi vào phòng khách.

Trong phòng khách, tất cả con cháu họ hàng mà đại tiểu thư nuôi dưỡng mấy năm qua đều đến ngồi trong một phòng, bọn họ đều còn khá trẻ, tổng giám đốc Lư cũng ở trong số đó, anh ấy nhìn thấy đại tiểu như đi ra liền điều chỉnh kính của mình: "Đại tiểu thư, cô thực sự muốn làm như vậy sao?" Họ đi điều tra riêng rẽ theo những gì đại tiểu thư nói. Thủ đoạn của đối phương rất đê hèn, sự vận động của dư luận xã hội cũng giống như làn sóng không ngừng chuyển động nhấp nhô theo nhịp độ, mà họ rất biết nắm bắt tâm lý dư luận, có tổ chức và kế hoạch rõ ràng. Đại tiểu thư biết rằng chỉ có một mình Tố Lan sẽ không làm được như vậy, sau lưng cô ấy có lẽ là Tần Sương hoặc là Tần Hải Long, cuối cùng cũng điều tra ra là Tần Hải Long.

Rõ ràng là họ đã nhúng tay vào, phơi bày tất cả những thông tin và bức ảnh Hiểu Hiểu, sự tồn tại đại tiểu thư được cố tình che giấu.

Họ sợ điều gì? Họ muốn làm gì? Điều họ sợ là nếu thực sự dính líu đến Tần Di, họ sẽ phải chịu kết cuộc khôn lường.

Và điều họ muốn là ép Tần Di thật mạnh vào thời điểm quan trọng, để cô rơi vào tình thế khó xử.

Đại tiểu thư đứng trên cán cân lựa chọn giữa lợi ích và cảm xúc cá nhân, cô sẽ bị tổn thương cho dù lựa chọn đi theo con đường nào.

Nếu cô lựa chọn lợi ích cá nhân, thì cô nhất định sẽ mãi mãi mất đi Hiểu Hiểu, cho dù không mất thì tình cảm giữa hai người thì sẽ có những rạn nứt không thể hàn gắn.

Nếu đại tiểu thư lựa chọn tình cảm, vậy thì nỗ lực nhiều năm làm việc chăm chỉ của cô sẽ bị ảnh hưởng nặng nề và họ vẫn phải có một cái gì đó trong tay họ. Nếu Tần Di đứng lên để nói giúp cho Hiểu Hiểu vào thời điểm này, cho dù cô có độ ảnh hưởng đến thế nào thì vẫn sẽ có hàng nghìn hàng vạn người chỉ trích, danh tính của Hiểu Hiểu vốn đã khiến cư dân mạng phỏng đoán bàn tán xôn xao, nếu dính vào đại tiểu thư, rất có khả năng đại tiểu thư cũng sẽ bị kéo xuống vực sâu.

Nhưng nếu đại tiểu thư chọn cách im lặng, lần lượt đưa bằng chứng ra trước mặt cư dân mạng, phủ nhận tin đồn do bên kia bốc phốt, thì cư dân mạng đã đỏ mặt tía tai rồi. Trước đây chuyện công khai trường học của Hiểu Hiểu bị cư dân mạng ném đá tơi tả, đó là một tấm gương sống, trong mắt họ không có tri thức, không có lòng tốt, không có tình người.

Nếu gửi văn kiện luật sư đến từng người một, thì mọi thứ cũng không quay lại được, nó sẽ chỉ dẫn đến vụ đánh bom điên cuồng hơn. Những kẻ côn đồ trên mạng có lẽ không muốn nói bối cảnh của Hiểu Hiểu làm thế nào để đứng trên vai những người khổng lồ, lờ đi luật pháp và muốn đàn áp mọi thứ bằng vũ lực.

Đại tiểu thư nhận được tin trên đường về, một số người đã đăng tin lên mạng, gọi điện đến đường dây nóng của chính quyền thành phố và gọi điện về trường tạo áp lực.

Chúng là những con quỷ khát máu đội lốt 'bậc thầy của chính nghĩa.' Bọn chúng muốn kéo Hiểu Hiểu xuống vũng lầy, nếu không thành công thì bọn chúng sẽ không dừng tay. Lúc này, để đối phó với dư luận, bọn họ không thể gây áp lực, không thể hấp tấp rút lui khỏi những mục tìm kiếm hàng hầu và chỉ cần gửi một văn kiện luật sư.

Họ cần thời gian để hoàn thiện chuỗi bằng chứng, tìm ra nhiều chân tướng hơn, họ cần nhiều người đứng lên làm chứng và cuối cùng họ sẽ hạ gục đối phương chỉ bằng một đòn.

Thời gian gấp rút và không thể chần chừ thêm nữa.

Đại tiểu thư khoanh tay nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong chốc lát, cô xoay người cắt bỏ mớ hỗn độn: "Cứ làm như lời tôi đã nói đi." Cá chết và lưới rách thì sao? Mất hết tất cả thì sao? Vốn dĩ cô là một kẻ cô độc, chính Hiểu Hiểu đã kéo cô ra khỏi vực thẳm và hàn gắn trái tim tan vỡ của cô, đại tiểu thư từ lâu đã không hề sợ hãi gì nữa rồi.

Công lý có thể đến muộn, nhưng nó sẽ không bao giờ vắng bóng.