Cẩm Đường Xuân

Chương 28: 1 - NHĨ PHÒNG



Đường Ngọc ở trước tấm bình phong chờ hắn, sau bình phong là tiếng cởi áo sột sột soạt soạt, Đường Ngọc bừng tỉnh nhớ tới tình huống cực kỳ giống khi ở dịch quán, hắn cởi áo sau bình phong……

Đường Ngọc ngơ ngẩn.

Xuyên qua khe hở của bốn tấm bình phong, Trần Thúc thấy Đường Ngọc đang ngồi tại chỗ xuất thần.

“A Ngọc, chúng ta thành thân đi.” Thanh âm hắn trầm ổn mang theo lưu luyến, không biết hắn đã ra khỏi bình phong lúc nào, từ phía sau duỗi tay ôm eo nàng, cúi người dựa đầu vào một bên vai nàng, Đường Ngọc hoàn toàn không phát hiện, là do vừa rồi nàng mới xuất thần

Đường Ngọc nhàn nhạt rũ mắt, hắn cười cười, hôn lên sườn má nàng, “Chọc nàng thôi.”

Đường Ngọc hơi cứng đờ, đáy mắt hắn đầy ý cười ôn hòa, như bộ dáng nàng mới gặp hắn ở Quy Hồng trấn

Hắn từ phía sau buông tay, kêu một tiếng, “Tiếu ma ma.”

Tiếu ma ma là hạ nhân chuyên phụ trách chăm sóc ở viện này

“Hầu gia.” Tiếu ma ma lên tiếng ở ngoài phòng

“Đổi chăn giường đi.” Trần Thúc phân phó một tiếng, Tiếu ma nhanh chóng dẫn nha hoàn đi vào, nhanh nhẹn đến đổi đệm giường cùng chăn mới

Hắn một thân đầy mồ hôi, đứng một bên uống nước, bởi vì đang ở trong phòng, lại vừa thay đổi một bộ y phục rộng thùng thình, cổ áo mở hơn nửa, khi Đường Ngọc xoay người, vừa lúc thấy hầu kết hắn giật giật.

Đường Ngọc vội vàng xoay người.

“Phu nhân an.” Tiếu ma ma cùng nha hoàn nhìn nàng hành lễ, Đường Ngọc gật đầu, Tiếu ma ma lại nói, “Nếu nước ở nhĩ phòng lạnh, phu nhân liền gọi nô gia một tiếng.”

Đường Ngọc hơi kinh ngạc, Tiếu ma ma đã dẫn nha hoàn ra cửa.

Trần Thúc tiến lên, nhẹ giọng nói, “Tiếu ma ma cẩn thận, cho là nàng muốn lau mình giúp ta……”

Mặt Đường Ngọc hơi hơi đỏ.

Trần Thúc cười nói, “Nàng đi ngủ đi, ta làm một mình được rồi.”

“Ờh.” Đường Ngọc lên tiếng.

“Còn nữa.” Hắn nhỏ giọng nói, “Ở chỗ thái nãi nãi, chúng ta cố gắng ngủ một chỗ…… Đối phó hai ngày……”

Hắn nhìn nàng, thấy lông mi cong dài của nàng nhẹ nhàng chớp chớp, “Ừm” một tiếng.

“Nàng ngủ bên trong, bên ngoài để lại cho ta.” Hắn dặn dò một tiếng, rồi sau đó đi vào nhĩ phòng, Đường Ngọc lập tức lên giường.

Trong đầu dường như “Ong ong” trống không, lại tựa như hóa thành bột nhão, trằn trọc không ngủ được.

Bên trong nhĩ phòng có tiếng nước truyền đến, Đường Ngọc vô tình nhớ tới lúc ở dịch quán. Lần cuối cùng sau khi hết thảy đã kết thúc, qua một lát sau, hắn trầm giọng nói, “Ta ôm ngươi đi……”

Nàng nhàn nhạt nói, không cần.

Ánh mắt hắn trệ trệ, nhàn nhạt nói một tiếng ừh, rồi sau đó đứng dậy.

Trong nhĩ phòng, Trần Thúc cũng nhớ lại lúc ấy.

Lúc ấy, hắn đơn giản khoác y phục, thừa lúc đứng dậy vén màn gấm lên, quay đầu lại liếc nhìn nàng thêm một chút, khi nàng chống tay đứng dậy tựa hồ như cả người đều đau nhức, mày hơi hơi nhăn lại, không có bao nhiêu sức lực. Tóc đen như mực rũ xuống phân nửa, vừa vặn che đậy một mảnh cảnh xuân trước người, nhưng không thể che được dấu vết lấm ta lấm tấm trên cơ thể, ngọc cốt mềm mại nói không nên lời, chọc cho tâm người ngứa ngáy……

Hắn không dám tưởng tượng, nếu hôm ấy không phải hắn, mà là người khác.

Trần Thúc ngửa đầu dựa vào mép thau tắm, ý niệm nóng bỏng dâng lên trong lòng, không áp xuống được. Nếu không tiêu tan, đêm nay quả thật sẽ gian nan, mà hắn cũng chịu không nổi.

Trần Thúc nhắm mắt, nghĩ vừa rồi mới ôm nàng từ phía sau, hương thơm thanh đạm trên người nàng, làm cho ý niệm nóng bỏng đan xen cùng bất lực, cũng nhau phát tiết bên trong nước ấm, rồi dần dần bình tĩnh lại

Đường Ngọc không biết hắn làm gì mà đi lâu như vậy.

Lúc ban đầu, vì nghĩ lát sau phải ngủ chung một chỗ, trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng về sau, lại ẩn ẩn có chút lo lắng. Người vừa mới hết sốt cao, lau mình thì có thể, nhưng không được tắm gội lâu như vậy, sẽ bị hơi ẩm xâm nhập vào cơ thể, ngược lại sẽ làm bệnh nặng thêm.

Vừa rồi nàng mới nghe được tiếng nước, suy nghĩ miên man một lát, rất nhanh đã thu hồi suy nghĩ lại. Nhưng Trần Thúc ở trong nhĩ phòng, nàng không thể đi vào nhắc nhở, trong lòng lại nghĩ thân hắn mới đổ đầy mồ hôi, khả năng muốn tắm gội mới có thể thoải mái một chút, chắc là sẽ không ngồi lâu.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Nhưng dần dần, bên trong nhĩ phòng đã không còn tiếng nước, Đường Ngọc cho rằng hắn sắp ra khỏi nhĩ phòng, cũng nghiêng người chuyển mình qua, đưa lưng về phía bên ngoài, làm bộ như đã ngủ.

Thật lâu sau đó, cũng không nghe thấy động tĩnh bên cạnh, trong lòng Đường Ngọc chợt có chút lo lắng, có phải ngâm mình trong thau tắm cảm thấy thoải mái, đã ngủ quên mất rồi hay không, nếu như vậy, không phải bệnh phong hàn sẽ càng thêm nặng? Hắn ở một chỗ với nàng, nếu là bởi vì như vậy phong hàn nặng thêm, sợ là thái nãi nãi sẽ hỏi.

Nàng lại không thể gọi Tiếu ma ma đi vào xem.

Đợi thêm khoảng một lát nữa, Đường Ngọc mới đứng dậy đi đến nhĩ phòng.

“Trường Doãn.” Đứng bên ngoài nhĩ phòng gọi nhẹ một tiếng.

Người bên trong không có lên tiếng, Đường Ngọc lại gọi một tiếng, người bên trong vẫn không có lên tiếng.

Đường Ngọc vén tấm mành thật dày lên, đi vào trong nhĩ phòng

Trần Thúc mới đứng dậy trong thau tắm, duỗi tay đi lấy khăn tắm để bên cạnh, khi đứng dậy vừa vặn bị Đường Ngọc nhìn thấy, Trần Thúc cứng đờ, Đường Ngọc cũng cứng đờ, Trần Thúc lập tức lấy khăn tắm bọc lên, Đường Ngọc tựa như kẻ cắp vội vàng vén mành lên đi ra ngoài, sắc mặt hoàn toàn đỏ bừng, tim đập bang bang, mơ màng hồ đồ trốn vào trong ổ chăn.

Quấn mình trong ổ chăn, nghiêng người đưa lưng về phía sau, cảm xúc dần dần bình tĩnh, lại bỗng nhiên nhớ tới như vậy cũng thật không ổn, đúng ra là không nên ở lại chỗ này nữa, khi vừa mới đứng dậy, đúng lúc mành của nhĩ phòng vén lên, Trần Thúc đã thay xong y phục vừa lúc đi đến bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có vài phần quẫn bách.

Trần Thúc thấp giọng nói, “Ta đi ra phòng ngoài, nàng cứ ở chỗ này, ta không đi vào.”

Nếu thái nãi nãi hỏi, hắn còn có thể nói ban đêm cảm thấy phong hàn nặng thêm, sợ nàng cũng bị lây bệnh, cho nên tự mình hắn đi ra phòng ngoài ngủ

Ánh mắt Đường Ngọc đã không biết nên đặt ở nơi nào.

Hắn cúi người, đặt xuống trán nàng nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, “Ngày mai lại nói.”

Tim Đường Ngọc dường như muốn nhảy đến cổ họng, lại thấy hắn xoay người, vén mành lên đi ra phòng ngoài

Đêm nay, đã chú định hai người đều khó có thể bình tĩnh được

Đường Ngọc khóa mình trong chăn, nhắm mắt lại là cảnh tượng vừa rồi hiện ra, đặc biệt là, bọn họ vốn đã từng thân cận, ký ức rải rác đan xen vào một chỗ, trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ.

Trần Thúc cũng không tốt hơn bao nhiêu, từ vừa nãy đến khuya lơ khuya lắt, từ khuya lơ khuya lắt đến chân trời hừng sáng, mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.

……

“Có đỡ hơn chút nào chưa?” Lạc lão phu nhân hỏi.

Trần Thúc ấm giọng cười nói, “Thái nãi nãi yên tâm, khá hơn nhiều, dùng thuốc, đổ mồ hôi, tối hôm qua đã hạ sốt, ngủ một giấc đến sáng không còn gì đáng ngại.”

Lạc lão phu nhân cũng duỗi tay sờ sờ trán hắn, xác thật thấy hắn đã hạ sốt, mới gật đầu, “Khi con còn nhỏ, chỉ sợ con bị nhiễm phong hàn, một lần nhiễm phong hàn đều lăn lộn hơn cả mười ngày, cả người đều gầy một vòng lớn, vốn thân thể đã yếu ớt, mỗi lần bệnh là một lần chịu tội. Lớn hơn một chút, cũng biết tự điều dưỡng và chăm sóc mình, thân thể mới dần dần khỏe lên chút, xem ra cũng nhanh thật.”

Trần Thúc cười, “Là trưởng thành.”

Lạc lão phu nhân cười nhạt, “Là có A Ngọc canh chừng con, nên con mới thành thành thật thật uống cho xong chén thuốc, không có đổ thuốc vào trong chậu hoa, hay ép Trần Phong uống thay con, cũng không có ngậm ở trong miệng, thừa dịp người vừa đi khỏi liền lén phun ra.”

Trần Thúc nắm tay ho nhẹ hai tiếng.

Đồng bà bưng nước trà tới, Trần Thúc bưng trà lên nhẹ nhấp một ngụm.

Lạc lão phu nhân hỏi, “A Ngọc đâu?”

Trần Thúc buông chung trà, “Con bệnh đã nhiều ngày nay, làm cho nàng chăm sóc vất vả, nên không có đánh thức nàng.”

Lão phu nhân cười cười, nhìn nhìn Đồng bà, Đồng bà hiểu ý lui ra ngoài, cũng cho hạ nhân bên ngoài phòng đều tản đi hết, một mình Đồng bà canh giữ ở xa xa bên ngoài phòng.

Lão phu nhân là có chuyện muốn nói với Trần Thúc, “Biết vì sao thái nãi nãi lại gọi các con tới Mạo thành không?”

Ánh mắt Trần Thúc khôi phục vẻ thâm thúy thường ngày, “Là chuyện đại ca đăng cơ.”

Lão phu nhân gật đầu, “Được, nếu con đã rõ ràng thì thái nãi nãi cũng nói thẳng. Đại ca con trong lòng thái nãi nãi, không phải là minh quân được chọn, tuy rằng tốt hơn hoàng thất trước đây, nhưng sát phạt quá đáng, lệ khí quá nặng, quá câu nệ cái trước mắt, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Nếu con đã đứng về phía hắn, được thiên hạ này, hắn xưng đế, con toàn thân rút lui, con làm như vậy không sai.”

Trần Thúc nhìn bà, “Thái nãi nãi.”

Lão phu nhân lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Chỉ là Trường Doãn, trên đời này không có chuyện tuyệt đối có thể bo bo giữ mình, càng không có tuyệt đối toàn thân rút lui, chỉ có trong tay con nắm chắc lực lượng, phía sau còn có hậu thuẫn, người khác mới không dám động Vạn Châu của con. Những lời này, thái nãi nãi đã thường xuyên nói với con khi còn nhỏ, bây giờ cũng muốn nói lại với con. Con xin Bình Nam từ trong tay tân đế, xin rất đúng, con là không muốn mũi gươm chĩa vào mình, nhưng không phải muốn thật sự chặt đứt mũi gươm, chỉ là con chưa biết, làm sao có thể phóng mũi gươm Vạn Châu tới Bình Nam, vậy Kính Bình Hầu phủ liền có những ngày an ổn.”

Trần Thúc cũng nghĩ tới tương lai của Vạn Châu, nhưng chưa bao giờ bế tắc không tìm được cách giải quyết như hiện tại, “Con hiểu rõ, thái nãi nãi.”

Lão phu nhân hơi hơi gật đầu.

Trong đầu Trần Thúc xẹt qua chuyện của Vạn Châu cùng chuyện của Bình Nam, trong ánh mắt hơi có chút chần chờ, lão phu nhân cũng không đánh gãy.

Một lát sau, Trần Thúc nâng chung trà lên, nhẹ giọng nói, “Tháng sau con sẽ về Vạn Châu một chuyến.”

Lão phu nhân vui mừng gật đầu, lại liền hỏi, “Con cùng với A Ngọc, đến bước nào rồi?”

Tay Trần Thúc cứng đờ, nước trà suýt nữa tràn ra ngoài, chột dạ nói, “Thái nãi nãi……”

Lão phu nhân cười nói, “Thái nãi nãi là người từng trải, các con có phải thành thân lâu rồi thật hay không, thái nãi nãi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Con đây là muốn dựa vào cớ dẫn cháu dâu tới gặp ta, tìm cơ hội kề cận A Ngọc”

Trần Thúc mặt đỏ.

Lão phu nhân tiếp tục nói, “Dưa hái xanh không ngọt……”

Trần Thúc muốn nói lại thôi, nhất thời không biết nên giải thích với bà như thế nào

Lão phu nhân lại nói, “Có phải con khi dễ cô nương nhà người ta rồi hay không?”

Trần Thúc lại lần nữa nghẹn lời.

Lão phu nhân quả thực thở dài, “A Ngọc là hài tử tốt, không được dựa theo tính tình làm bậy, cô phụ cô nương nhà người ta.”

“Con không có……” Trần Thúc còn chưa dứt lời đã nghe được tiếng Đồng bà bên ngoài phòng, “Phu nhân đã tới?”