Cẩm Đường Xuân

Chương 36-2: 2 - MÊ HOẶC



Chiêm Vân Ba kinh ngạc, nhưng Kính Bình Hầu không có giải thích rõ, Chiêm Vân Ba sửng sốt, Trần Nguyên đúng lúc tiến lên, duỗi tay ấn bội đao treo bên hông, Chiêm Vân Ba tức khắc nuốt nuốt nước miếng, đặt đầu gối xuống, quỳ trở về.

Đám người vây xem đều bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng

Mấy người Dương gia cảm thấy khuất nhục đã tới cực hạn.

Bị người nhục nhã như vậy, những ngày sau này, còn sống được thế nào tại Tệ Châu thành? Bọn họ ra ngoài chậm, cũng không biết đối phương có địa vị gì, mà chỉ nghe Chiêm Vân Ba gọi một tiếng hầu gia, liền biết không thể trêu vào.

Lập tức, Chiêm Vân Ba lại quỳ xuống, Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Mậu Chi, lại đây.”

Mấy người Dương gia trợn tròn mắt.

Bọn họ lại không điếc, gọi thân thiết như vậy, vừa nghe liền biết quan hệ không ít, chẳng lẽ, thật là tới chống lưng cho Mậu Chi?

Mặt mấy người Dương gia xám như tro tàn.

Hà Mậu Chi nghe lời tiến lên.

Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Mợ của phu nhân ta ở Tệ Châu thành, vốn là, ta cùng phu nhân muốn tới Tệ Châu thành thăm mợ sớm hơn một chút, kết quả trên đường bị trì hoãn, hai ngày trước vừa đến, thấy mợ bệnh, vừa hỏi, mới nghe Mậu Chi nói là khi mợ tới Dương gia, xảy ra chút tranh chấp qua lại cùng nhà họ Dương, rồi có người ra tay đả thương mẫu thân Mậu Chi. Ta vốn còn nghĩ, có phải do trẻ con không hiểu chuyện gây thị phi hay không, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy không giống lắm…… Ta vốn còn nghĩ mợ với Dương gia có quan hệ họ hàng, tới nhìn Dương gia một chút, lại nghĩ không ra là tới xem kịch.”

Chiêm Vân Ba cùng mấy người Dương gia nghe xong liền hiểu, người Kính Bình Hầu gọi mợ…… Chẳng phải là nương Mậu Chi sao?!!

Chiêm Vân Ba cùng mấy người Dương gia đều cứng đờ! Đây…… sao lại là mợ của phu nhân Kính Bình Hầu?

Nhớ tới trước đây Chiêm Vân Ba đá mẫu thân Mậu Chi hai cước, người cũng bị đá tới hộc máu, lại nghĩ tới vừa rồi một tiếng tiện chủng, lại một tiếng lừa bịp Dương gia, cho thể diện mà không cần, thằng cha rơi nhặt được, tức khắc chân mấy người đều run cầm cập

Trần Thúc đột nhiên hỏi, “Đá chân nào?”

Trong lòng mấy người đều ngốc

Hà Mậu Chi nói, “Hai chân đều đá.”

Khi Trần Thúc nhìn về phía Chiêm Vân Ba, Chiêm Vân Ba sợ tới mức cả người đều run, “Ta không biết…… Không biết đó là mợ và em vợ Kính Bình Hầu, là bọn họ…… Là người Dương gia nói……”

Chiêm Vân Ba bỗng nhiên ý thức được không đúng, đối phương là mợ của phu nhân Kính Bình Hầu, sao có thể sử dụng chữ bỏ trốn, tiện phụ như vậy được chứ?

Đây không phải là tự tìm đường chết sao?

Chiêm Vân Ba nói cái gì cũng không tốt, ngây ngốc ở chỗ cũ.

Trần Thúc nhìn về phía Hà Mậu Chi, nhẹ giọng nói, “Sỏi mang đủ rồi chứ?”

Hà Mậu Chi gật đầu.

Chờ khi Trần Thúc cùng Mậu Chi về lại tiểu viện, thời gian cũng trước sau hoàng hôn

Mợ làm một bàn tràn đầy đồ ăn, Đường Ngọc đang lúc hỗ trợ mang tới, liền thấy Trần Thúc và Mậu Chi đã trở lại.

“Nương! Tỷ!” Xa xa liền nghe thấy tiếng Hà Mậu Chi, rất cao hứng!

Đường Ngọc nhìn về phía hắn, cũng nhìn về phía Trần Thúc.

Hà Mậu Chi chạy ở phía trước, Trần Thúc đi ở phía sau, trong tay Mậu Chi đang cầm cái ná kia

“Mợ còn đang bận trong bếp, đi xem đi.” Đường Ngọc cúi người nói với Mậu Chi, Mậu Chi liền cười đi đến phòng bếp, vừa thấy liền biết rất hưng phấn.

Khi Đường Ngọc đứng dậy, Trần Thúc vừa lúc tiến lên, ôn hòa hỏi, “Mợ còn khỏe không?”

Vừa lúc mợ và Mậu Chi đều không có ở đây, Đường Ngọc đáp, “Vẫn khỏe, chỉ là khi các ngươi không có ở đây, mợ đã nói với ta, muốn cho Mậu Chi đến ở cùng chúng ta.”

Đường Ngọc chỉ là thuận miệng kể lại lời mợ nói.

Nhưng người nói vô tâm, người nghe cố ý, Trần Thúc cảm thấy câu “ở cùng chúng ta” rất là êm tai.

Trong phòng có đốt than ấm, hắn lại từ ngoài trở về, Trần Thúc vừa cởi áo ngoài treo lên một bên, vừa đáp, “Được a, ta cũng thích Mậu Chi, nghe mợ.”

Đường Ngọc lúc này mới kịp phản ứng

Trần Thúc rũ mi cười cười, cả ngày khát nước, vừa lúc mở cái ly trên bàn ra, rót nước trà, một ngụm uống cạn, lại uống thêm một ly.

“Mới đi nơi nào về?” Đường Ngọc vừa lúc hỏi.

Trần Thúc dừng một chút, “…… Đi bắn ná.”

Vừa lúc Mậu Chi phụ bưng một mâm đồ ăn khác lên, từ phòng bếp vào trong phòng, Trần Thúc mở miệng, “Mậu Chi, tỷ tỷ đệ hỏi chúng ta vừa rồi đi nơi nào?”

Mậu Chi nhìn nhìn hắn, vừa nãy trên xe ngựa hai người đã thương lượng xong, Mậu Chi đáp, “Đi bắn ná!”

Trần Thúc rũ mắt cười cười.

“Có thật đi bắn ná không?” Đường Ngọc lại hỏi.

Hai người như chuột đất gật đầu.

Đường Ngọc cũng không hỏi nhiều, tiếp tục xoay người đi phòng bếp, phụ bưng thức ăn. Sau lưng, lại nghe được tiếng Trần Thúc cùng Mậu Chi đập tay, biết hai người bọn họ ẩn giấu bí mật gì đó, nhưng nghe ra, hẳn không phải là chuyện gì tốt……

Mợ làm bốn món mặn một món canh.

Người một nhà ngồi bốn cạnh bàn ăn cơm, trên bàn rất phong phú, thức ăn bày tràn đầy một bàn.

Mợ gắp thức ăn cho Mậu Chi, Trần Thúc cũng gắp thức ăn cho Đường Ngọc.

Không hiểu sao Đường Ngọc lại nghĩ tới khi ở chỗ thái nãi nãi, dường như cũng là dáng vẻ này……

Đường Ngọc cắn cắn đũa, không lên tiếng.

Sau đó, quả thực mợ còn gắp thức ăn cho cả nàng và Trần Thúc

Đường Ngọc bỗng nhiên kịp phản ứng, khó trách vừa rồi nàng cảm thấy chỗ nào không đúng, lúc này đây cực kỳ giống khi ở chỗ thái nãi nãi, nhưng khi đó, là bọn họ làm bộ cho thái nãi nãi xem, giả bộ như hai người là phu thê; nhưng ở chỗ mợ, bọn họ không có cố ý làm bộ, nhưng mợ cũng cảm thấy bọn họ là phu thê……

Cái ý niệm này làm Đường Ngọc cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, Đường Ngọc đã tìm ra nguyên nhân

Lúc ăn cơm, phần lớn thời điểm Mậu Chi mở miệng đều gọi một tiếng “Tỷ phu”, ngữ khí thân thiết, nàng cũng không lên tiếng, nhưng mợ vốn là không có tiếp xúc nhiều với nàng, thấy Trần Thúc đối xử với nàng thân thiết, lại nghe Mậu Chi gọi này nọ, mợ liền ngầm thừa nhận bọn họ là phu thê.

Đường Ngọc cảm thấy có chút đau đầu

Bên cạnh, Trần Thúc lại gắp thức ăn cho nàng, nàng thích nhất hành lá quấn đậu hủ, lúc ấy ở nhà vợ chồng nông hộ, nàng vẫn luôn ăn, Trần Thúc đều nhớ rõ.

Sắc mặt Đường Ngọc ửng đỏ.

Nàng muốn làm sáng tỏ, nhưng lại không biết vì sao, nghĩ thầm ở chỗ mợ tổng cộng cũng không được mấy ngày, nếu cố ý làm sáng tỏ nàng và Trần Thúc không phải…… Vậy mợ có thể nghĩ thành cái khác hay không……

Một bữa cơm, Đường Ngọc cũng ăn không được ngon

Nhưng ngoại trừ Đường Ngọc, người khác đều ăn rất khá, đặc biệt là Trần Thúc.

Bởi vì một bữa cơm này, ngoại trừ Mậu Chi liều mạng gọi tỷ phu, mợ cũng nói với Mậu Chi, “Lấy cho tỷ phu con chén canh.”

‘Tỷ phu con’ uống canh cũng được ba chén.

……

Trễ một chút, dùng xong cơm, mợ đi rửa chén

Đường Ngọc muốn đi phụ, mợ không cho, Đường Ngọc đành phải ngồi xuống cùng Trần Thúc, Mậu Chi lại có chút lo lắng mợ còn bệnh.

Trần Thúc đứng dậy nói, “Để ta đi, ta đi mợ sẽ không đuổi ta.”

Đường Ngọc kinh ngạc nhìn hắn.

Trần Thúc cười cười, lập tức đi tới phòng bếp.

Đường Ngọc cùng Mậu Chi đều duỗi đầu nhìn về phòng bếp, quả thực, chỉ đơn giản nói mấy câu, trong phòng bếp đều là tiếng cười, mợ cũng không đuổi Trần Thúc ra ngoài, thế nhưng Trần Thúc chỉ phụ mợ dọn dẹp, vừa nói chuyện với mợ, không khí thực hòa hợp.

Đường Ngọc và Mậu Chi đều thu hồi ánh mắt, bốn mắt nhìn nhau, có chút khó tin nhìn đối phương.

Mậu Chi thở dài, “Tỷ phu thật sự thật rất lợi hại.”

“……” Đường Ngọc không biết nên nói gì mới tốt

Lúc ăn cơm, Đường Ngọc bị ba người bọn họ thay phiên nhau gắp thức ăn, ăn suốt hai chén lớn, bây giờ vừa lúc có chút căng bụng, Trần Thúc ở chỗ mợ, Đường Ngọc liền cùng Mậu Chi đi tản bộ tiêu thực trong viện

“Tỷ, đệ thật sự rất thích tỷ phu.” Khi tản bộ tiêu thực, Hà Mậu Chi biểu lộ cảm xúc

Đường Ngọc nhìn hắn, bỗng nhiên tò mò, “Vì sao?”

Hà Mậu Chi ngước mắt nhìn nàng, “Bởi vì huynh ấy tốt rất khác người.”

Đường Ngọc tiếp tục nghe hắn nói, “Chính là, huynh ấy không phải loại người tốt chuyên cố tình lấy lòng người khác, mà huynh ấy thật sự rất tốt.”

Đánh giá này tuy rằng có chút vòng vo, nhưng đủ thấy trong lòng Hà Mậu Chi, người tỷ phu mới quen được 2 - 3 ngày như Trần Thúc rất có phân lượng.

Đường Ngọc nhớ tới trước đây tổ mẫu cũng như thế, bây giờ mợ và Mậu Chi cũng như thế, Trần Thúc quả thực vô khổng bất nhập*……

*vô khổng bất nhập: không đâu không có

Nhưng Hà Mậu Chi không nói với nàng, hôm nay khi ở cửa lớn Dương phủ, tỷ phu hỏi hắn, đá mang đủ rồi chứ?

Hắn gật đầu.

Cũng kéo xong ná.

Tỷ phu lại nói, “Mậu Chi, nghĩ kỹ rồi hãy bắn.”

Hắn sửng sốt, không biết tỷ phu có ý gì.

Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Muốn trả thù một người rất dễ dàng, hắn dùng một chân đá đệ, đệ có thể dùng hai chân đá trở lại, hắn nhục mạ đệ, đệ có thể nhục mạ trở lại, nhưng đệ cùng bọn họ khi đó có cái gì khác nhau không?”

Hắn sửng sốt.

Trần Thúc tiếp tục nói, “Buổi sáng chúng ta đã nói như thế nào?”

Hắn đáp, “Ná là dùng để bảo hộ người, không phải dùng để khi dễ người.”

“Sau đó thì sao?” Trần Thúc lại hỏi.

Hắn trầm giọng nói, “Nếu đệ lấy ná bắn bọn họ, vậy đệ sẽ giống như khi bọn họ đá mẫu thân đệ, đều là ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ thế hiếp người, làm người khác khinh thường.”

Trần Thúc mỉm cười, “Vậy còn bắn nữa không?”

Hắn cắn môi, “Không bắn.”

Trần Thúc cười nói, “Chỉ có người yếu đuối, mới muốn chứng minh mình trước mặt đối phương, chờ tới khi đệ đủ cường đại, thì sẽ không có người khi dễ đệ, đây là lời thái nãi nãi nói với ta, Mậu Chi, đệ cũng có thể trở thành người như vậy.”

Mậu Chi nhìn Trần Thúc.

Kỳ thật, hôm nay hắn đã xả được giận!

Nhìn Chiêm Vân Ba cùng người Dương gia quỳ gối trước mặt mọi người ở đây, mặt mũi mất sạch, so với đánh bọn họ một trận còn mạnh hơn, Mậu Chi nuốt nhẹ trong cổ họng, “Ừm, đệ hết giận rồi!”

Trần Thúc lúc này mới đứng dậy, nhìn Trần Nguyên nói, “Đánh gãy một chân hắn cho ta.”

“!!!”Mậu Chi nhìn hắn.

Trần Thúc nghiêm trang nói, “Loại chuyện ỷ mạnh hiếp yếu này, đều để người ác đi làm, dù sao thanh danh của ta cũng không tốt đẹp gì, giúp đệ xả giận là có thể, đệ cứ làm cho tốt Hà Mậu Chi của đệ, ta vẫn làm tốt Trần Thúc……”

Mậu Chi cười ra thành tiếng.

……

Đây là chuyện từ đầu đến cuối.

Đường Ngọc thấy khóe môi hắn treo lên ý cười, không biết hôm nay hắn cùng Trần Thúc hai người có bí mật gì, nhưng trong bất tri bất giác, bỗng nhiên cảm thấy, bây giờ như vậy cũng khá tốt, bởi vì có Trần Thúc ở đây, xung quanh đều dần dần chuyển thành tốt đẹp

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Ở lại chỗ mợ thêm chút thời gian, bóng đêm hơi sâu, hai người mới tạm biệt mợ cùng Mậu Chi, đi về viện bên cạnh

Kỳ thật cách không xa, nhưng chỉ là, hai người bọn họ ở cùng một chỗ, bây giờ phải đi về chỗ ở

Mậu Chi chúc bọn họ ngủ ngon, ngày mai gặp

Lúc mở cửa, gió ngoài phòng có chút lớn, Trần Thúc vén ống tay áo lên, che trước mặt Đường Ngọc, nhẹ giọng nói, “Đi bên trái.”

Không hiểu sao trong lòng Đường Ngọc khẽ động

Trong bóng đêm, hai người sóng vai dạo bước.

Trần Thúc từ từ mở miệng, “Vừa rồi, nàng và Mậu Chi không có ở đó, ta đã nói với mợ chuyện của Mậu Chi. A Ngọc, ta đã thấy người của Dương gia, vứt bỏ người nhà không nói, nhân phẩm đáng lo, tu dưỡng thấp kém, cho dù bọn họ có ý cho Mậu Chi trở về Dương gia, ta cũng không muốn cho Mậu Chi trở về.”

Đường Ngọc nhìn hắn.

Trần Thúc dừng bước, ấm giọng nói, “A Ngọc, ta muốn cho mợ cùng Mậu Chi theo chúng ta đi Vạn Châu, trên đường cũng tốt, Vạn Châu cũng tốt, đều có thể chiếu ứng, Mậu Chi cũng có thể đi theo chúng ta, ta tự mình dạy hắn, ngày sau, nếu mợ không còn nữa, vẫn còn nàng và ta, Mậu Chi cũng có thể quen. Ta cảm thấy như vậy là tốt nhất, nếu nàng đồng ý, chúng ta liền dẫn mợ và Mậu Chi về Đào thành, sau đó cùng nhau về Vạn Châu, được không?”

Đường Ngọc nhìn hắn, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, đáy lòng không hiểu sao bị mê hoặc, trong mắt sáng ngời như nước mùa thu

Hắn duỗi tay, ôm nàng đến trước mặt, trịnh trọng nói, “Chúng ta thành thân đi……”

Đường Ngọc chưa kịp lên tiếng, đôi tay hắn đã ôm chặt hông nàng, cúi người hôn lên đôi môi nàng.

Trong bóng đêm, thật lâu sau chưa từng tách ra.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

nhamy111: không chủ động thì biết bao giờ mới rước được vợ về, chiêu này khá lắm Trần huynh