Cẩm Lý Tiểu Trù Nương

Chương 8: Ngày thứ tám buôn bán



Edit: Aly

Hôm nay Diệp Nhất Y dậy thật sớm, mấy chục cái màn thầu nhân đường và bánh trứng sữa đã nhanh chóng được bán hết sạch, kế tiếp liền chuẩn bị đến Trần phủ, đưa điểm tâm mà tiểu thư Trần gia đã đặt tới cửa.

Nàng không yên tâm để Tiểu Điệp ở nhà một mình, trước khi đi mắt nhìn tiểu hoàng cẩu, phát hiện nó biệt biệt nữu nữu ở trong góc, muốn tự mình đi, nhưng vì chân sau không có sức lực nên chỉ có thể nhảy nhót bằng hai chân, Diệp Nhất Y không đành lòng, nên quyết định cũng mang nó lên.

Hai người một cẩu cùng nhau ra cửa, đi đến Liễu Am.

Liễu Am ở Đông phường, cùng Tây phường cách một khoảng không ngắn, xuất phát từ ngõ nhỏ Đào Tương, ước chừng phải rẽ vào nhiều ngõ nhỏ và ngõ nhỏ, Tiểu Điệp rất hiểu chuyện, thường xuyên giúp tỷ tỷ nhấc đồ lên, một rổ điểm tâm kia của Diệp Nhất Y cũng không tính là nhẹ nhàng, càng không cần phải nói còn mang theo một con tiểu hoàng cẩu.

Tới Trần phủ, Tiểu Điệp đi lên gõ cửa, không bao lâu liền có một quản sự đi ra: “Nương tử tìm ai?”

“Đại gia, ta là tới đưa điểm tâm cho trong phủ, ta họ Diệp, tiểu thư quý phủ đã đặt điểm tâm ở chỗ ta.”

“Chờ một lát.”

Diệp Nhất Y đứng ở cửa Trần phủ đánh giá, dù sao cũng là đại viện nhà cao cửa rộng nhân gia phú quý, cửa chính cửa hông đều canh gác nghiêm ngặt, Diệp Nhất Y ước tính còn phải chờ một lát, liền đứng dưới hành lang nghỉ chân một chút.

Lúc này đã gần trưa, trời tháng 5 nói nóng không nóng, nhưng cũng không coi là mát mẻ, Diệp Nhất Y biết phủ đệ như vậy muốn truyền lời cũng phải mất một khoảng thời gian, lại không nghĩ rằng thật sự phải đợi ước chừng ba nén hương, bản thân nàng còn khá, chỉ là Tiểu Điệp đã chịu không nổi nắng gắt buổi trưa, liên tục trốn vào bóng râm.

Chờ hạ nhân Trần phủ đi ra truyền lời, Diệp Nhất Y cũng đã nóng đến nổi đầu đầy mồ hôi.

“Nương tử đợi lâu, đây là bạc của hôm nay, nương tử thu hảo.”

Người ra mặt đưa tiền không phải là vị tiểu lang quân hôm qua, mà là một phụ nhân nghiêm túc, khuôn mặt lạnh băng nghiêm túc, thái độ đối với Diệp Nhất Y cũng thập phần lãnh đạm. Bất quá Diệp Nhất Y cũng không nói gì, đệ rổ cầm lấy bạc, xoay người liền rời đi.

Triệu Triệt cũng nóng, nằm trong rổ thường xuyên ngẩng đầu nhìn Diệp Nhất Y một cái, trời nóng như vậy, lại phải đi một đoạn đường xa, cũng chỉ vì mấy chục văn tiền, nếu là người khác, chắc chắn sinh ra hai câu oán giận, nhưng nhìn Diệp Nhất Y, nửa phần không vui cũng không có, tới như thế nào thì về như thế nấy, trên đường còn hướng cửa hàng đồ uống lạnh mua hai ly hoa quế nước đường, cho mình uống.

Càng nhập hạ, cửa hàng đồ uống lạnh này cũng kinh doanh khá tốt, cái gì nước mận ngâm, nước đu đủ, canh đậu thang, tía tô đủ loại kiểu dáng đồ uống, cửa tiệm nối liền không dứt, nước hoa quế đường trong tay Diệp Nhất Y, cũng chỉ có thể tính là bình thường nhất.

“Về nhà!”

Diệp Nhất Y chọn mua xong đồ vật của ngày hôm nay, mở cửa sân nhỏ nhà mình ra.

“A Y!”

Là giọng nói của Phúc thẩm.

Diệp Nhất Y quay đầu lại, liền thấy Phúc thẩm mặt đầy tươi cười: “Ta chờ ngươi một lúc lâu, sao mới trở về?”

Diệp Nhất Y vội nói: “Chọn mua vài thứ, trì hoãn canh giờ.”

Phúc tẩu cũng không ngại, vội vàng nói: “Hôm qua cảm ơn bánh của ngươi, hai miệng nhà ta đều khen tay nghề của ngươi rất tốt, hôm nay ở chỗ này chờ ngươi, chủ yếu là muốn nói cho ngươi thợ rèn ở thành Đông lại bắt đầu buôn bán, ngươi trước kia không phải muốn đặt mua cái gì……”

“Quầy hàng xe!” Diệp Nhất Y lập tức nói.

“Đúng đúng đúng, ta cũng không biết đó là thứ gì, bất quá Lưu thợ rèn khéo tay, chúng ta nếu muốn gì cứ nói một tiếng, cơ bản đều có thể làm ra được, ngươi không phải chờ hắn đã lâu, ta suy nghĩ cố ý lại đây nói với ngươi một tiếng.”

Diệp Nhất Y kích động không thôi, lập tức nói: “Vâng! Đa tạ thím!”

“Không cần cảm tạ không cần cảm tạ, thuận miệng chuyện này! Nha, Tiểu Cẩu Tử này từ đâu ra, ngươi mới nuôi?” Phúc thẩm hiển nhiên cũng chú ý tới tiểu hoàng cẩu trong rổ, ghé vào bên cạnh rổ mở to mắt không sợ chút nào người nhìn bà.

Diệp Nhất Y cười: “Nhặt, cảm thấy đáng yêu liền nuôi.”

“Thật đáng yêu, nhìn a, rất thông minh!” Phúc thẩm một bên nói một bên liền muốn duỗi tay qua sờ, trong lòng Diệp Nhất Y thầm kêu không tốt, quả nhiên tiểu hoàng cẩu lại ngao ô một tiếng, lùi về trong rổ không chịu cho người chạm vào.

“Nha, còn rất sợ người lạ!”

Diệp Nhất Y nhẹ nhàng thở ra, nàng nguyên bản còn cho rằng tiểu gia hỏa sẽ trực tiếp cắn người……

Còn tốt còn tốt.

“Là có chút, còn nhỏ, nuôi lớn sẽ tốt thôi.” Diệp Nhất Y lại hướng Phúc thẩm cảm tạ táo ngày hôm qua, hai người hàn huyên hai câu, liền từng người trở về sân nhà.

“Tiểu gia hỏa, ngươi biểu hiện không tồi, rất ngoan ngoãn, buổi tối tiếp tục thêm cơm cho ngươi!” Diệp Nhất Y sau khi vào nhà buông tiểu hoàng cẩu xuống, sờ sờ lỗ tai nó, tiểu gia hỏa này tuy rất sợ người lạ, bất quá ra cửa thật sự không gọi bậy cũng không cắn người.

Ngoan ngoãn……

Triệu Triệt biểu tình cơ hồ gần vặn vẹo nhìn Diệp Nhất Y đi vào phòng trong.

Diệp Nhất Y vào nhà chuyện thứ nhất chính là đem ra toàn bộ gia sản ra, tin tức vừa rồi Phúc thẩm nói cho nàng biết đích xác rất quan trọng. Nàng cần một chiếc xe ra quán, tương tự như những quầy hàng ven đường ở đời sau, nhưng, hiện giờ Lương Thành cũng không có vật ấy, toàn bộ hy vọng của nàng, đều đặt trên người vị Lưu thợ rèn kia.

Tiền bạc tích góp mấy ngày nay ước chừng cũng gần một lượng bạc, ngày mai đến tiền trang đổi bạc liền trực tiếp đi thành Đông tìm người, nhưng nàng lo lắng lực biểu đạt của mình không đủ, nghĩ nghĩ, vẫn là tính toán dùng giấy và bút một vẽ bộ dáng bản thân muốn.

Trước khi Diệp Nhất Y xuyên tới, Diệp gia gần như đã không có gì ăn, đừng nói gì đến giấy và bút mực, nàng nghĩ nghĩ, định sau cơm chiều qua nhà Phúc thẩm mượn.

Cơm chiều ăn gì Diệp Nhất Y đã nghĩ kỹ trước rồi, hôm qua làm màn thầu còn dư lại một ít bột, trực tiếp cán thành da sủi cảo, rửa sạch băm nhỏ mẻ rau hẹ mới còn dính bùn, dùng muối ăn khử sạch nước, đập hai ba quả trứng gà vào nồi xào tán, rau hẹ quấy trứng gà, bao trực tiếp vài da sủi cảo nhéo hai đầu, một chiếc sủi cảo trắng trẻo mập mạp trực tiếp có thể nấu trong nồi.

Sủi cảo vừa no lại ăn ngon, là một trong những món Diệp Nhất Y thích nhất, Nấu một vài nắm gạo mới mua vào buổi sáng, sau đó rưới lên dấm canh bí chế của bản thân, liền có thể gọi Tiểu Điệp ăn cơm.

Tiểu hoàng cẩu hiển nhiên cũng rất vừa lòng với bữa cơm chiều này, trong viện thường xuyên truyền đến tiếng nói cười vui vẻ, Diệp Nhất Y cười tủm tỉm cùng muội muội nói xong lời nói cúi đầu nhìn tiểu hoàng cẩu phe phẩy đuôi, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo đuôi nó, cười nói: “Nhìn bộ dáng hai ngày trước ngươi hung hăng với ta như vậy, còn tưởng rằng ngươi sẽ không vẫy đuôi đâu, hiện tại hẳn là cao hứng, nhìn này cái đuôi, cũng sắp nổi gió rồi!”

Nguyên bản đang ăn uống thỏa thích tiểu hoàng cẩu cơ hồ là sững sờ tại chỗ, ném đến một nửa cái đuôi cũng lập tức cứng đờ tại chỗ, nó chậm rãi ngẩng đầu, dùng một loại biểu tình không thể tưởng tượng nhìn Diệp Nhất Y, nhưng hiển nhiên, các loại biểu tình phong phú biểu hiện trên người một con cẩu, cũng sẽ chỉ trở nên ngốc nghếch.

Triệu Triệt cơ hồ muốn điên, ngấu nghiến mấy ngụm sủi cảo trong chậu cơm sau đó lại nhanh như chớp lùi mình về trong góc, Diệp Nhất Y có chút tiếc nuối nhìn tay bản thân, cái đuôi của tiểu cẩu xúc cảm thật là không tồi, đáng tiếc lại để hắn trốn thoát.

Trong nồi còn dư lại vừa vặn một mâm sủi cảo, Diệp Nhất Y bưng bàn sủi cảo đi đến nhà Phúc thẩm ở đối diện, Triệu Triệt ở trong góc lo đấu tranh nội tâm hơn nửa buổi, chờ khi ngẩng đầu lên, Diệp Nhất Y đã cầm giấy bút trở lại.

Trong mắt Triệu Triệt hiện lên một tia nghi hoặc, nàng sẽ viết chữ?

Diệp Nhất Y vào phòng, Triệu Triệt sau khi trải qua đấu tranh kịch liệt trong lòng rốt cuộc vẫn nhịn không được khập khiễng đi qua, Diệp Nhất Y đang ngồi ở trước bàn suy nghĩ miên man, cũng không chú ý tới nó đã đến.

Triệu Triệt ngẩng đầu nhìn nàng.

Trên chiếc bàn gỗ bên cửa sổ, Diệp Nhất Y ghé vào trên bàn biểu tình cực kỳ nghiêm túc, ánh chiều tà hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, nửa người thiếu nữ như bọc lên một tầng mật đường màu hổ phách.

Diệp Nhất Y suy tư thật lâu, cuối cùng cũng bắt đầu hạ bút.

Trước khi xuyên đến, tuy bút lông thư pháp viết chẳng ra gì, cũng may còn có một ít kiến thức về vẽ bản đồ và thiết kế, thêm việc Diệp Nhất Y lúc trước vốn là chuyên ngành kỹ thuật, cho nên bản thân muốn vẽ quầy hàng xe đối với nàng mà nói không phải việc gì khó, chỉ là……

Không nghĩ tới tại đây lại có tác dụng.

Diệp Nhất Y một bên nghĩ một bên cười, tươi cười nhợt nhạt được ánh mặt trời chiết xạ, dường như toàn bộ thời gian đều an tĩnh theo, Triệu Triệt bỗng nhiên rất muốn nhảy đến trên kia bàn, nhìn xem nàng đang viết cái gì.

“Hảo!” Diệp Nhất Y đối với “Tác phẩm thiết kế” của bản thân cũng tính là vừa lòng, dùng nghiên mực chặn bốn gốc trang giấy, chờ sau khi phơi khô, liền có thể cầm đi cho Lưu thợ rèn xem.

Diệp Nhất Y ra khỏi cửa phòng, Triệu Triệt tin tưởng nàng sau khi ra cửa mới bắt đầu hành động, hắn từ trong một góc lặng lẽ đến gần, kéo chân sau nửa tàn thật vất vả nhảy lên cửa sổ, chăm chú nhìn lại……

Ngay khi Triệu Triệt nhìn thấy những gì được miêu tả trong bức họa, Tiểu Điệp ở trong sân hô một tiếng “A tỷ”, trong lòng Triệu Triệt chột dạ, không khỏi vì chân sau có thương tích vô pháp mượn lực, lập tức từ trên cửa sổ rơi xuống, ngã thẳng xuống vết mực chưa khô trên bàn……

Diệp Nhất Y nghe được động tĩnh liền chạy tới, nhìn thấy chính là một con tiểu hoàng cẩu đang nằm trên “Tác phẩm” bản thân vừa mới vẽ xong, lông trên người dính đầy mực, có thể nghĩ, bức họa đã biến thành bộ dáng gì……

Cuộc đời Triệu Triệt chưa bao giờ chột dạ như thế, thậm chí hắn còn không dám nhìn vào mắt Diệp Nhất Y. Nàng nhất định sẽ tức giận, đuổi chính mình ra ngoài…… Diệp Nhất Y đỡ trán đến gần, Triệu Triệt xoắn cổ, lần đầu cảm thấy bản thân không bằng giả ngu giả ngơ như một con cẩu.

Diệp Nhất Y bất đắc dĩ đem tiểu hoàng cẩu trên bàn bế lên, trước tiên không phải đi quan tâm bức họa trên bàn, mà là đỡ chân sau của hắn nhìn nhìn: “Cũng may không ngã nặng, ngươi làm sao nha, sao mà đi lên được, trên đùi vốn có thương tích nếu té ngã một lần nữa, ta cũng cứu không được ngươi.”

Triệu Triệt sửng sốt.

Diệp Nhất Y ôm hắn đi ra ngoài, đặt ở trong rổ, “Tiểu gia hỏa, trên người của ngươi lại bẩn, lát nữa tắm rửa cho ngươi.”

Triệu Triệt nguyên bản còn đắm chìm trong áy náy và chột dạ, lúc này nghe thấy Diệp Nhất Y nói muốn tắm rửa, cả người bắt đầu thịch thịch thịch bốc lên nhiệt khí, tắm rửa? Nàng nàng nàng……

Triệu Triệt uể oải gục xuống phía dưới, nhìn lông trên người đen sì dơ hề hề, cả người đều lâm vào buồn bực.