Cẩm Nang Giả Ngoan Của Kẻ Điên

Chương 17



Thẩm Vu Hoài chủ động kết bạn khiến Trần Kỳ Chiêu bất ngờ, lúc nhìn thông báo kết bạn, cậu không do dự nhấn đồng ý.

Chỉ là cuộc trò chuyện của hai người dừng lại ở chỗ chào hỏi đơn giản khi kết bạn.

Trần Kỳ Chiêu không hỏi vì sao Thẩm Vu Hoài chủ động kết bạn, Thẩm Vu Hoài cũng không giải thích, giống như là quen biết hiểu rõ rồi sau đó thêm bạn là lẽ tự nhiên.

Nhưng Trần Kỳ Chiêu hơi vừa lòng với kết quả này, ban đầu cậu còn đang suy nghĩ lý do kết bạn là gì, giờ tiết kiệm thời gian suy nghĩ cho cậu.

Nếu không nhớ đến khi nhìn vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài, cậu nghĩ có lẽ mình nên giữ một khoảng cách với Thẩm Vu Hoài để giải quyết xong cục diện rối rắm kia, sẽ càng dễ dàng làm quen kết bạn một lần nữa.

Vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài cũng không chặn người khác, lúc đầu cậu còn muốn tìm Nhan Khải Lân hỏi, sau khi thêm bạn bè, Trần Kỳ Chiêu lập tức phục chế tấm ảnh trước kia, sau đó gửi cho trợ lý Từ.

Lúc trợ lý Từ nhận được tin nhắn còn có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh dựa theo sắp xếp của Trần Kỳ Chiêu mà cẩn thận điều tra người trong ảnh.

Một người bình thường rất dễ điều tra, tư liệu của đối phương được gửi đến email của Trần Kỳ Chiêu.

Người đó họ Hà, tên là Hà Thư Hàng, là một sinh viên năm ba của ngành Hóa chất đại học S, hàng năm đều lấy được học bổng của đại học S, cũng đạt được nhiều giải thưởng quan trọng trong và ngoài nước. Ngoài Hà Thư Hàng, thông tin những người khác trong ảnh cũng được trợ lý Từ tra xét đơn giản, cũng để cho Trần Kỳ Chiêu nhớ lại từ đầu đến cuối căn cứ vào phần tư liệu này.

Đây là một vụ bê bối phòng thí nghiệm bị lộ bí mật, mà phòng thí nghiệm xảy ra chuyện chính là tổ hạng mục của Thẩm Vu Hoài.

Thời gian sự việc xảy ra đã thật lâu, đời trước Trần Kỳ Chiêu quen biết Thẩm Vu Hoài, sau này mới biết được chuyện này từ miệng người khác. Thời nghiên cứu sinh Thẩm Vu Hoài có tham gia một hạng mục quan trọng của phòng thí nghiệm, lúc hạng mục đang được tiến hành đến giai đoạn sau thì phát hiện bị lộ kỹ thuật, bởi vì phạm vi ảnh hưởng rất rộng, lúc ấy bị lan truyền đến trong trường đại học, kết quả điều tra ban đầu là sinh viên để lộ bí mật.

Tình hình vô cùng nghiêm trọng, hạng mục lúc đó là hạng mục trọng điểm đã được duyệt hợp tác với Viện Nghiên cứu, liên quan rất rộng.

Sau khi xảy ra chuyện, toàn bộ sinh viên tham gia thí nghiệm đều bị điều tra, một thời gian sau thì ba sinh viên quan trọng của tổ hạng mục trong đó có Thẩm Vu Hoài trở thành tình nghi làm lộ bí mật. Chỉ là điều tra thật lâu cũng không có chứng cứ rõ ràng, mà công ty thương mại đánh cắp bí mật kỹ thuật kia đã sử dụng dữ liệu kỹ thuật này để xin bản quyền liên quan, cuối cùng cả hạng mục bị bắt buộc phải tạm dừng.

Cho đến tận nhiều năm sau, một phần dữ liệu giám sát đáng lẽ đã bị hỏng lại xuất hiện trên diễn đàn chính thức của đại học S.

Thì ra là lương tâm của sinh viên hợp tác thực hiện tội ác lúc trước bị giày vò, cuối cùng quyết định phơi bày trên internet, sự thật của chuyện này mới được tiết lộ rõ ràng.

Lúc Trần Kỳ Chiêu nghe chuyện này, tình cờ người bạn kia của cậu lại tốt nghiệp đại học S, cho nên mới thấy ảnh chụp của Hà Thư Hàng từ cậu ta. Nghe nói lúc đó hạng mục của anh ta và hạng mục của Thẩm Vu Hoài đều đang tranh một giải thưởng quan trọng nào đó, chuyện này ảnh hưởng đến việc anh ta được vào danh sách tiến cử đi học đại học S, nên mới bí quá hóa liều hợp tác với công ty bên ngoài.

Thẩm Vu Hoài chưa bao giờ nói với cậu về chuyện này, nhưng mà Trần Kỳ Chiêu biết được từ người bạn kia, Hà Thư Hàng là một đàn em có mối quan hệ khá thân thiết trong thời nghiên cứu sinh của Thẩm Vu Hoài.

Hà Thư Hàng được cử đi học nghiên cứu sinh cũng là năm ba năm tư, mà hiện tại Thẩm Vu Hoài cũng đang ở giai đoạn nghiên cứu sinh.

Không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyện phòng thí nghiệm bị lộ bí mật chắc hẳn là chuyện trong hai năm này, chỉ là cậu không chắc chắn cuối cùng là khi nào.

Đời trước Thẩm Vu Hoài giúp cậu rất nhiều việc, nếu có thể giúp, cậu không muốn tâm huyết của Thẩm Vu Hoài bị lãng phí.

"Sắp tới đúng là Hà Thư Hàng có một hạng mục." Lúc trợ lý Từ nhận được điện thoại cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn nói cho cậu những tư liệu điều tra được: "Hạng mục này có vẻ rất quan trọng với cậu ta, nghe nói đã phải chuẩn bị hơn nửa năm, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra sẽ tham gia cuộc thi cuối năm, cụ thể là cuộc thi gì thì tôi quên mất."

Trần Kỳ Chiêu vừa tan học không lâu, xung quanh qua lại đều là sinh viên tan học.

Đường trong trường đông nghẹt người, nên cậu đành phải tìm một góc ít người đứng, hỏi tiếp: "Anh ta chuẩn bị tham gia cuộc thi kia có phải bởi vì để được cử đi học không?"

Trợ lý Từ dừng lại một chút: "Hình như có chuyện này. Sao đột nhiên cậu Hai có hứng thú với cậu ta, hình như Hà Thư Hàng không phải ngành tài chính nhỉ."

"Tôi quen một người bạn tình cờ muốn làm đẹp lý lịch, muốn tìm một hạng mục thích hợp tham gia, nhìn trúng Hà Thư Hàng." Trần Kỳ Chiêu như không có chuyện gì mà nói dối: "Cuộc thi kia của anh ta có giải thưởng cao không? Đồng thời có đối thủ cạnh tranh nào, anh điều tra giúp tôi."

Từ lúc bị sếp yêu cầu giúp Trần Kỳ Chiêu xử lý công việc hạng mục, giữa công việc hàng ngày của anh ta, lại nhiều hơn một việc đó là làm việc vặt giúp cậu Hai.

Phạm vi điều tra rất rộng, cho nên đoàn trợ lý của Trần Thời Minh thường xuyên nhận được các yêu cầu của Trần Kỳ Chiêu, như là đột nhiên cậu Hai muốn đầu tư hạng mục, phạm vi rộng đến thành phố C bên cạnh, sau khi đánh giá xong ngại hạn mức đầu tư quá lớn lại từ bỏ, hay như là cậu Hai muốn tuyển trợ lý, để anh ta đi tìm nhân tài cho công ty, cuối cùng đột nhiên muốn tuyển...

Bây giờ, cậu Hai lại muốn điều tra việc khác.

Kiểu sinh viên đại học có gia thế này muốn làm đẹp lý lịch cũng bình thường, trợ lý Từ cảm thấy hơi đau đầu nhưng vẫn thành thật làm theo: "Việc này dễ điều tra, tối nay tôi sẽ điều tra rồi gửi đến mail của cậu."

Anh ta nói xong bỗng nhớ đến một việc, nghĩ đến chỉ thị của sếp, khéo léo nhắc: "Cậu Hai, chuyện hợp đồng với Viện Khoa học Kỹ thuật và điện tử Nhuệ Chấn..."

Giọng điệu Trần Kỳ Chiêu thoải mái: "Biết rồi, không phải bảo anh xem kỹ hay sao? Hợp đồng để bên pháp lý xem, thêm nhiều điều kiện vào rất có lợi cho bên chúng ta."

Trợ lý Từ xấu hổ, bởi vì rất có lợi nên mới kỳ lạ, làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống như vậy.

Trong thời gian này sếp còn điều tra ra được không ít việc, chỉ là liên quan lớn, chứng cứ đưa ra còn phải chuẩn bị một hai tuần nữa. Sếp không muốn bứt dây động rừng, lại lo lắng trong thời gian này cậu Hai Trần bị kẻ xấu Tần Hành Phong lừa gạt, bảo anh ta trông kỹ, còn khiến anh ta khéo léo nói thêm hai câu.

Chỉ là anh ta và cậu Hai cũng không có gì để nói, thái độ của cậu Hai vẫn không có chuyện gì như cũ, không đề phòng người xung quanh, thậm chí còn muốn giúp bạn chuyện làm đẹp lý lịch đại học.

Trợ lý Từ suy nghĩ: "Cậu Hai, gần đây tôi có điều tra được ít chuyện của Tần Hành Phong."

Trần Kỳ Chiêu vốn muốn cúp điện thoại, nghe lời này của trợ lý Từ thì lại hứng thú: "Anh nói thử đi."

Trợ lý Từ nói: "Lúc trước điều tra hạng mục của thành phố C, Tần Hành Phong cũng coi trọng, đã đầu tư vào một số tiền lớn."

Trần Kỳ Chiêu ồ một tiếng: "Tôi cũng không đầu tư, anh ta muốn đầu tư thì đầu tư thôi."

Trợ lý Từ: "...Hạng mục kia có triển vọng rất tốt, lúc đó cậu Hai không đầu tư có hơi đáng tiếc."

Sẽ không phải cậu Hai nghĩ rằng hạng mục có thể bị người ngăn chặn chứ!

Trần Kỳ Chiêu nghe vậy nở nụ cười: "Vậy à? Nhưng tôi thấy cái kia sẽ không may mắn."

Trợ lý Từ không hiểu.

Vì để cho cậu Hai hiểu rằng Tần Hành Phong này không đáng để quen thân, trợ lý Từ chỉ có thể nói chuyện gần đây tiện tay điều tra được làm ví dụ: "Tần Hành Phong, không nên kết bạn với người này, nghe nói sau lưng anh ta tìm người muốn làm thất bại hạng mục của người khác, người đó cậu cũng quen, là người nhà họ Trình hay chơi với cậu, tên là Trình Vinh."

Trần Kỳ Chiêu nghe vậy đuôi lông mày nhướng lên, cười nói: "Vậy sao?"

Dòng người tan học của đại học S rất đông, lại tới giờ cơm, người qua lại rất nhiều.

Thẩm Vu Hoài mới đi ra từ thư viện không lâu thì chú ý thấy một bóng người thoáng nhô ra. Người ấy đứng ở dưới bóng cây cách bên cạnh thư viện không xa, hơi dựa vào bên bảng thông báo, nửa cúi đầu, giống như đang gọi điện thoại.

Người ấy đội mũ mặc áo khoác, sinh viên đi ngang qua cậu thường quay sang nhìn vài lần.

Thẩm Vu Hoài hơi nhìn sang, giống như đang đoán gì đó.

Chàng trai ở bên cạnh cùng đi ra từ thư viện mở miệng nói: "Đàn anh Thẩm, em mời anh một bữa cơm nhé, mấy ngày nay may mà có anh giúp đỡ." Giọng điệu chàng trai chân thành, trong tay còn ôm một đống tài liệu.

Nhất thời Thẩm Vu Hoài thu hồi ánh mắt, nói với người bên cạnh: "Không giúp được gì nhiều, số liệu còn lại tự em bớt thêm thời gian một chút."

Chàng trai lại nói: "Cần phải cảm ơn đàn anh, nếu không có anh giúp thì em sẽ không thể tìm được chỗ đột phá tốt như vậy..."

Trần Kỳ Chiêu còn đang nghe chuyện phiếm của trợ lý Từ ở đầu bên kia điện thoại, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn xung quanh, bỗng nhiên dừng lại vị trí ở thư viện. Hôm nay cậu đi học ở tòa dạy học cách thư viện không xa, cùng đường về ký túc xá... Nhìn quanh một cái thì nhìn đến cửa thư viện.

Cửa thư viện không có nhiều người, ai đứng ở đó nhìn một cái là biết ngay.

Cậu rất quen thuộc đối với chiếc áo khoác trắng đen kia của Thẩm Vu Hoài, lần gặp đầu tiên ở quán bar đã thấy.

"Cúp đây." Đột nhiên Trần Kỳ Chiêu nói.

Trợ lý Từ mới nói một nửa: "Khoan đã..."

Tại hiện trường một cuộc đấu giá ở thành phố C, chỗ của Trần Thời Minh ở trên lầu, rũ mắt xuống nhìn tình hình ở dưới. Đấu giá xong, có người lộ vẻ mặt uể oải, có người lộ vẻ mặt vui mừng.

Tần Hành Phong lộ ra tươi cười giả dối xã giao với những người khác, bên ngoài khiêm tốn có lễ, thật ra trong lòng đang âm thầm hô to thắng lợi của bản thân.

Trợ lý Từ tắt điện thoại đi đến, Trần Thời Minh nhìn về phía anh ta: "Gọi xong rồi?"

"Gọi xong rồi, cậu Hai hỏi một ít chuyện trong trường học." Trợ lý Từ nói: "Tôi đã nói chuyện Tần Hành Phong, chắc cậu Hai sẽ đề cao cảnh giác một chút."

Trần Thời Minh thu hồi tầm mắt: "Có thể nghe vào là tốt nhất."

Nói xong mặt không chút thay đổi nói: "Xem diễn xong rồi... cũng đến lúc rồi, nên thu lưới."

"Vâng." Trợ lý Từ cúi đầu nhìn Tần Hành Phong ở dưới lầu, nhìn bộ dáng đang đắc ý của người kia, trong lòng đã thắp ba ngọn nến cho anh ta.

Người không biết tình huống thật tạo được một chút thành quả đã cảm thấy vui mừng. Nghe nói Tần Hành Phong cướp hạng mục của cậu Hai Trần, sếp đã nghĩ ra phương pháp nâng giá đấu thầu của Tần Hành Phong lên, âm thầm khuấy vũng nước đục này.

Trêu chọc ai không chọc, nhưng không nên động đến nhóc nghịch ngợm của nhà họ Trần, không biết người nhà họ Trần rất bao che khuyết điểm hả?

-

Trần Kỳ Chiêu cúp điện thoại, lập tức chạy đến cửa thư viện.

Thẩm Vu Hoài không ở một mình, đứng chung bên cạnh anh còn có một người, càng đến gần, Trần Kỳ Chiêu xác nhận mục tiêu, mấy ngày nay xem không ít hình ảnh của người này nên cậu liếc mắt một cái nhận ra ngay người đeo kính giống như một sinh viên tốt này là ai.

"Anh Hoài."

Thẩm Vu Hoài nghiêng đầu, Trần Kỳ Chiêu đã tháo mũ xuống, lộ ra tóc mái đã được cắt tỉa và cặp mắt cực kỳ sáng ngời.

Hà Thư Hàng nhìn thấy người sinh viên này vừa chạy đến, không khỏi bị hấp dẫn bởi khuôn mặt của đối phương.

Chàng trai mặc áo khoác, làn da trắng trẻo, khuôn mặt tinh tế lại đẹp trai. Anh ta nhìn một lát, ánh mắt quét đến sách trong tay chàng trai, là giáo trình của sinh viên năm nhất, chủ động mở miệng: "Đàn anh, anh còn quen biết đàn em của trường mình à?"

Trần Kỳ Chiêu thầm nghĩ, chẳng lẽ trong trường học chỉ có mình anh được biết à? Đề cao bản thân mình quá rồi đó.

Trên mặt cậu không lộ gì, lễ phép nói: "Xin chào."

Hà Thư Hàng có chút không vừa lòng, có lẽ đã quen những người khác thấy mặt anh ta sẽ lễ phép gọi một tiếng đàn anh, anh ta cảm thấy đàn em trước mắt này nhìn có vẻ lễ phép nhưng lại lạnh lùng với mọi người, anh ta nói: "Đàn em là học chuyên ngành nào...?"

Trần Kỳ Chiêu đồng thời mở miệng với anh ta, đề tài chuyển đến Thẩm Vu Hoài: "Anh Hoài ăn cơm chưa, em mời anh ăn ạ?"

Cậu lo Thẩm Vu Hoài từ chối, đành phải nói thêm một câu: "Em rất ngại khi toàn là anh mời, trường học có căn tin đồ ăn rất ngon."

Lời nói trong miệng Hà Thư Hàng bị nghẹn lại: "Thật khéo, chúng anh vừa định tới căn tin..."

"Ăn cơm để lần sau đi." Thẩm Vu Hoài nói: "Số liệu còn lại chắc em có thể làm, nếu có vấn đề gì thì đến lúc đó nhắn tin wechat cho anh."

Anh nói xong nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu: "Vừa tan học hả?"

Trần Kỳ Chiêu gật đầu: "Mới vừa tan học, lúc đi ngang qua nhìn thấy anh ở đây nên lại chào hỏi."

Hà Thư Hàng nghe vậy vẻ mặt có chút xấu hổ nhưng vẫn nói: "Vâng, số liệu còn lại em có thể xử lý."

Nhìn thấy Thẩm Vu Hoài muốn nói chuyện với Trần Kỳ Chiêu, cũng không ở lại, nói một tiếng đi trước với Thẩm Vu Hoài, lập tức rời đi rất nhanh.

"Vừa rồi anh ta muốn hẹn anh ăn cơm hả?"

Thấy người đi rồi, đột nhiên Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Em không quấy rầy hai người chứ?"

"Anh không đồng ý." Thẩm Vu Hoài nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu: "Anh có chút tò mò với căn tin mà em nói, đi thôi."

Trần Kỳ Chiêu: "... Ồ được."

Hai người đi ngang hàng, Thẩm Vu Hoài muốn hỏi là căn tin nào, nhìn sang thấy Trần Kỳ Chiêu đang nghịch điện thoại đi động, giống như đang nói chuyện với bạn học, đối phương trả lời rất nhanh.

Anh không có hứng thú nhìn trộm trò chuyện của người khác, chỉ nói: "Phía trước là cầu thang, chú ý nhìn đường."

"Vâng." Trần Kỳ Chiêu đang nói chuyện với Nhan Khải Lân, chuyện lấy cớ căn tin là cậu bịa ra, sao cậu có thể biết căn tin nào có đồ ăn ngon, bình thường hoặc là cậu đặt đồ ăn ngoài ở phòng ngủ, hoặc là ra ngoài ăn, lần đi ăn gần nhất chính là nhà ăn mà Thẩm Vu Hoài dẫn bọn cậu đi vào ngày khai giảng.

Nhan Khải Lân: Sao đột nhiên anh hỏi như vậy, em cũng không ăn ở căn tin mà!

Trần Kỳ Chiêu:..

Nhan Khải Lân: [Món ngon đề cử của đại học S] [Mười quán ngon đề cử của đại học S]... Anh xem những cái này thử, khoan đã, sao đột nhiên anh hỏi căn tin, em còn chờ anh đặt đồ ăn ngoài ở ký túc xá đây!

Trần Kỳ Chiêu chỉ có thể tùy tiện chọn một quán trong đề cử: "Chúng ta đi ăn ở căn tin số ba, có món cơm gà được lắm."

Thẩm Vu Hoài nghe vậy nhìn cậu: "Căn tin số ba vừa nói, chúng ta mới đi ngang qua cửa."

Trần Kỳ Chiêu: "... Em chưa thuộc đường trong trường lắm."

Thẩm Vu Hoài nhìn đường tiếp theo, sau đó nói: "Đi bên này, quay lại gần."

Lúc đến căn tin số ba, căn tin kín người hết chỗ, cửa quầy hàng gà đầy người xếp hàng.

Hai người chọn cơm xong, cuối cùng miễn cưỡng tìm được chỗ ở trong góc.

"Anh Hoài vừa ở thư viện với đàn anh kia hả?" Trần Kỳ Chiêu làm bộ vô tình dò hỏi: "Cùng Viện Nghiên cứu à?"

"Không khác lắm." Thẩm Vu Hoài đưa bộ chén đã lau cho Trần Kỳ Chiêu: "Cậu ta không phải đàn em của anh, trước kia quen biết ở chỗ khác, lần này vừa khéo gặp ở Viện Nghiên cứu."

Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Anh ta cũng ở Viện Nghiên cứu?"

"Viện Nghiên cứu số Chín và đại học S có liên danh mở một phòng thí nghiệm, cũng rất gần, có một số hạng mục sẽ làm ở phòng thí nghiệm của Viện Nghiên cứu số Chín bên kia." Thẩm Vu Hoài giải thích đơn giản nói: "Ở gần, hôm nay là cậu ta tìm anh nhờ giúp đỡ."

Trần Kỳ Chiêu nghe xong có chút đăm chiêu, cậu không thể phán đoán thái độ của Thẩm Vu Hoài với Hà Thư Hàng là gì, nhưng mà trước mắt xem ra quan hệ hai người chỉ bình thường.

Nhan Khải Lân còn đang oanh tạc tin nhắn trên wechat, biết Trần Kỳ Chiêu đi ăn cơm căn tin, cậu ta năn nỉ Trần Kỳ Chiêu mang về cho cậu ta đồ ăn vặt này nọ.

Gửi tin nhắn còn không im lặng mà tiếp tục buôn chuyện trong vòng với Trần Kỳ Chiêu, chuyện lớn nhất gần đây là quán bar của Lưu Khải bị thất bại, mấy ngày trước Nhan Khải Lân còn nói chờ quán bar chuẩn bị đâu vào đấy sẽ qua chơi một trận, bây giờ không được rồi.

Trần Kỳ Chiêu nhấn mở nhóm, đúng là nhìn thấy Lưu Khải đang nổi điên trong nhóm.

Mắt cậu xoay chuyển, bỗng như nhớ đến cái gì, nhắn mấy câu ở trong nhóm.

Tốc độ gõ chữ của Trần Trần Kỳ Chiêu rất nhanh, một tay gõ chữ còn có thể nghe được âm thanh móng tay gõ trên màn hình.

Thẩm Vu Hoài hơi nâng mắt.

Xung quanh không còn chỗ trống, tất cả sách của họ cũng đặt trên bàn. Trần Kỳ Chiêu ngồi đối diện anh đội mũ, một lọn tóc lòi ra từ khe mũ, máy lạnh đang thổi trong căn tin, lọn tóc kia bị hất bay lên.

Trong mắt có một loại khôn khéo mà tinh ranh.

Lúc Trần Kỳ Chiêu gõ chữ xong ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Thẩm Vu Hoài.

Thẩm Vu Hoài hỏi: "Đang xem gì vậy?"

"Xem người khác rơi..."

Trần Kỳ Chiêu vô thức thốt ra, giây sau đổi lại: "Xem người khác thảo luận bài tập, buổi chiều phải nộp."

Cậu im lặng nhìn xuống, thấy tên Tần Hành Phong trong nhóm trò chuyện.

Bình thường xui xẻo chỉ là chuyện nhỏ, nhưng có người phải gặp vận đen lớn, đến táng gia bại sản hai bàn tay trắng.