Cảm Ơn, Người Tốt

Chương 1: Tấm thẻ sinh viên



Tác giả: Nhất Chân

Edit: K.O💃

Chiều nay không có lớp, ngày thường Dương Hiểu đều sẽ cùng tôi ăn cơm chung nhưng hôm nay cô ấy liền nói trước muốn ra ngoài hẹn hò cùng bạn trai, tôi cũng không biết nói gì, chỉ có thể chúc cô ấy dùng cơm vui vẻ.

Tan học, tôi chậm rì rì mà thu thập dụng cụ học tập, là người cuối cùng rời khỏi phòng học, trong lòng tính toán có nên quay về phòng ngủ ăn mì gói không, hay là về phòng ngủ ăn mì gói đi.

Ngô, chọn cả hai.

Vậy về phòng ngủ ăn mì gói đi.

“Cạch.”

Tôi chậm rãi di chuyển trên hành lang, chân không biết dẫm phải thứ gì, tôi hơi hơi tạm dừng, nâng lên mắt kính, dời chân đi, ngồi xổm xuống, liền thấy một tấm thẻ màu xanh. Lúc này ngay giữa ban ngày, tấm thẻ có hơi phản quang, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới việc tôi nhận ra đây là một tấm thẻ sinh viên.

Ngô, nói đúng hơn thì đây là một tấm thẻ mua cơm.

Hẳn là do ai đó không cẩn thận làm rơi đi, tôi theo bản năng nhặt lên, đang chuẩn bị đứng thẳng người thì lại bỗng nhiên dừng lại.

Nếu bây giờ tôi nhặt, thì biết đưa cho ai đây? Lại càng không có khả năng làm phiền Dương Hiểu giúp tôi đi trả thẻ, hỏi một chút xem có ai làm rơi thẻ cơm không.

Một khi đã như vậy, không bằng ——

“Bạn học, thẻ trong tay cậu là của tôi.”

Tình huống tệ nhất đã xảy ra, tôi không có dũng khí ngẩng đầu, đứng tại chỗ cùng người mới tới giằng co vài giây, sau đó liền dời đi ngón tay, cầm góc thẻ cơm đưa cho người vừa tới, sau khi nhìn thấy cái tay kia đã thật sự nhận lấy, tôi quay đầu liền chạy.

Vòng một vòng lớn chạy về phòng ngủ, tôi thở hồng hộc mà buông cặp sách, mới ý thức được chính mình không biết người kia có thật sự là chủ của chiếc thẻ cơm kia không, đã đem thẻ đưa cho người kia rồi, rõ ràng chỉ cần đối chiếu ảnh trên thẻ cùng với người kia một chút là được……

A, nếu là đưa sai người, tôi đây chẳng phải là tạo nghiệt sao?

“Hô……”

Mà cũng không còn biện pháp nào khác, tôi theo bản năng đã làm như vậy, đây là do tính cách của tôi, tiếp xúc với người lạ liền sợ giao lưu với họ. Mà cùng người xa lạ ở một chỗ, tôi sẽ càng khó chịu.

Bất quá vẫn còn tốt, tính hướng nội của tôi cũng không đến nỗi ảnh hưởng đến sinh hoạt, hơn nữa, tôi cũng đang thử hướng ngoại một chút, tuy rằng tiến triển rất chậm, nhưng tôi sẽ nỗ lực nhiều hơn.

Chỉ là, nếu thật sự đưa sai người, tôi đây……

Tôi lại bắt đầu lo lắng tới chiếc thẻ cơm kia.

Đúng rồi, mặt trên tấm thẻ có viết một cái tên, nhìn có hơi quen mắt, cái gì Trúc, tôi tự nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng thấy qua ở đâu đó.

A!

Đúng rồi, tôi nên ăn cơm thôi.

Nếu nói hiện tại vào đại học tính hướng nội của tôi chỉ là một bệnh nhỏ, thì hồi còn học sơ trung (= cấp hai ở VN), tôi chính là cực đoan hướng nội. Khi đó tôi ở trường học hầu như sẽ không cùng bất kỳ ai giao lưu, một mình học, một mình làm, cũng sẽ không có ai chủ động tới tìm tôi nói chuyện. Không đúng, là sau khi đã thử qua đều không được đáp lại, sau đó họ cũng không hề tiếp tục đến nữa. Khi đó tôi không có cảm giác gì đặc biệt, tôi hưởng thụ cô độc, tôi cực kỳ hưởng thụ cô độc.

Tôi không có cha mẹ, không có họ hàng thân thích, tôi chỉ có một người bà. Nhưng tôi lại không nghèo khổ, bởi vì bà là một người có tài năng, bà kinh doanh tiệm cơm của mình, cũng có được một tòa nhà cho thuê kiếm tiền, cho nên sinh hoạt của chúng tôi kỳ thật chỉ sợ còn tốt hơn một số người bình thường khác.

Bà rất bận, cho nên từ nhỏ tôi liền bị giáo dục là tự chơi một mình. Khi tôi học tiểu học những bạn học khác tan học đều có người lớn tới đón, chỉ có tôi vẫn luôn tự mình về nhà —— bởi vì nhà rất gần. Khi họp phụ huynh, bà cũng sẽ không bao giờ vắng họp, khi học lớp một tôi còn từng ảo tưởng có ba, mẹ tới đón tôi về nhà, thẳng đến năm lớp hai, khi một bạn nữ trong lớp được “mẹ” tới đón, chỉ vì cô bé cãi lại một tiếng, “mẹ” của cô bé liền dùng chuỗi chìa khóa trên tay đánh đến máu mũi chảy ra, tôi mới biết được, đôi khi, có còn không bằng không có.

Cũng là bắt đầu từ khi đó, tôi càng ngày càng hưởng thụ cái “làm gì cũng một mình” đó.

Tiểu học, một mình an toàn vượt qua, đến sơ trung, cuối cùng vẫn bị bại lộ.

Ngày đầu tiên của kỳ thi sơ trung trung khảo (tương đương thi tuyển sinh vào lớp 10 ở VN), tôi quên mang cục tẩy. Không làm sai, cũng liền thôi, nhưng là tôi lại vừa điền sai số báo danh xong.

Đó là thời khắc dày vò nhất từ lúc chào đời tới nay của tôi, bởi vì bà tuy rằng đối với tôi yêu cầu không cao, nhưng lại ra cho tôi một mệnh lệnh, thi đỗ vào một trường top đầu. Tôi nghiêm túc mà tính toán một chút, nếu thành tích môn ngữ văn một điểm cũng không có mà nói, đến một trường cấp ba bình thường tôi còn rất khó thi đậu, tôi đây muốn thi đậu một trường top đầu không phải càng khó sao?

Tôi biết phương pháp giải quyết là gì, nhưng chính là lâu lắm rồi không có chủ động giao lưu với người lạ, tôi không biết nên mở miệng như thế nào. Thời gian từng chút qua đi, tôi khẩn trương đến mức trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, lòng đang bồn chồn, nhưng là thân thể lại vẫn có vẻ rất là trấn tĩnh. Thầy giáo giám thị bắt đầu kiểm tra từng bài xem có điền đúng thông tin chưa, theo thầy giám thị cách tôi càng ngày càng gần, tôi liền càng ngày càng rối rắm, rõ ràng nói một câu là có thể đủ giải quyết sự việc, tôi lại còn ở nơi này đấu tranh tư tưởng.

“Cạch.”

Một tiếng rất nhỏ va chạm đến chân bàn tôi, tôi theo bản năng nhìn qua, là một cái cục tẩy.

Trời ạ! Cơ hội!

Tôi lập tức cúi xuống chân mình duỗi tay nhặt lấy, lại không nghĩ rằng không cầm được cục tẩy, còn suýt chút nữa đụng tới tay người khác.

“Cậu cần dùng sao?”

Thanh âm thấp thấp hơi mang một chút khàn khàn, là của nam sinh còn ở thời kỳ vỡ giọng.

Tôi đang định gật đầu, không nghĩ tới cái tay kia liền buông xuống cục tẩy, tôi nhanh chóng cầm lấy cục tẩy, phủi qua, liền tẩy chỗ bị sai đi, sau đó sửa lại.

Hô ——

Giải quyết xong khó khăn của chính mình, tôi mới yên lòng, ánh mắt lại không tự chủ mà liếc về phía nam sinh kia.

Thầy giám thị đang kiểm tra phiếu trả lời của cậu ấy, tôi liền nghe thấy tiếng hỏi.

“Lão sư, cái kia, em quên mang cục tẩy, thầy có thể cho em mượn một cái không?”

“Được, chờ một chút. Đây,cầm đi. Chốc lát kiểm tra xong em nhớ mang lại đây trả cho tôi đấy. Ngày mai cũng đừng có quên, miễn làm ảnh hưởng tới cảm xúc của tôi.”

“Cảm ơn lão sư.”

Hóa ra chỉ đơn giản như vậy sao?

Tôi nhìn cục tẩy trong tay, nghĩ đến vành tai ửng đỏ của nam sinh, nội tâm vừa động, đây là người tốt. Bà nói phải nhìn người tốt mà học tập, tôi phải nhìn cậu ta mà học tập. Đúng rồi, cậu ta ngồi bên cạnh tôi, tôi vừa lúc có thể tính toán một lúc nữa, thời điểm ký tên danh sách tìm được tên của cậu ấy, người tốt này tôi phải nhớ kỹ!

“Cảm ơn.”

“Không có việc gì. Cậu cầm đi.”

Nam sinh lớn lên rất cao, tôi không ngẩng đầu, cũng không thấy rõ cậu ấy, cậu ấy không có nhận lấy cục tẩy, mà nói xong lời liền rời đi. Mà tên của nam sinh kia, lúc ấy tôi thấy được, chính là thật đáng tiếc, sau khi trung khảo kết thúc, tôi liền quên mất, chỉ nhớ rõ đó là một cái tên vừa đặc biệt lại đơn giản.

“A, Chỉ San, tớ nói cho cậu nghe vừa rồi phát hiện ban chúng ta có một soái ca, vì sao trước giờ không nhìn thấy nhỉ?” m thanh Dương Hiểu quanh quẩn bên tai tôi, nhưng mà tôi lại không chú tâm lắng nghe, tôi nhìn bức tranh cuộn tròn yên lặng trên tay mà nghĩ trong đầu, sau khi đã có đủ dũng khí tôi chuẩn bị sau khi kết thúc lớp học liền đi tìm ủy viên văn nghệ uỷ nộp tranh cho cậu ta.

“Bạn học Dịch Chỉ San, cậu muốn nộp tranh sao?”

Ngô, hóa ra uỷ viên văn nghệ là người tốt, tôi nghe lời nói mà đem bức tranh cuộn tròn đưa cho cậu ta, thuận tiện trả lời một tiếng nho nhỏ “Cảm ơn”.

“Oa, Chỉ San, cậu quen cậu ấy sao?”

“Ai cơ? Ủy viên văn nghệ? Không quen biết a.”

“Vậy cậu ấy làm thế nào mà biết tên của cậu vậy?”

Đúng nha, uỷ viên văn nghệ sao lại biết tên của tôi nhỉ? Tôi nhìn bóng dáng ủy viên văn nghệ, đột nhiên cảm giác có chút quen thuộc. Chẳng lẽ tôi quen hắn?

“Kia chính là soái ca duy nhất của ban chúng ta.” Dương Hiểu có chút may mắn.

“Vậy cậu biết tên của cậu ta sao?”

“Đương nhiên biết, là Chu Trúc.”

Chu Trúc?

Ngô, quả nhiên không quen biết.

Chờ một chút, Trúc!

Là người trên tấm thẻ kia.

Chu Trúc, đúng vậy, Chu Trúc…… Người kia hóa ra lại cùng ban với tôi.

Tôi lại lần nữa nhìn về phía Chu Trúc, Chu Trúc hình như cũng cảm nhận được, bỗng nhiên quay đầu, hai mắt phảng phất nhìn về phía tôi.

Mũi cao thẳng, mày rậm, đôi mắt lại không quá to, thon thon dài dài.

Tôi ở trong lòng miêu tả gương mặt tinh tế kia, bỗng cảm thấy vừa quen thuộc lại xa lạ.

Nhưng tôi không có quá chú ý, nhìn qua, có lẽ quen thuộc là bởi vì tấm thẻ kia đi.

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ do giải trí