Cảm Ơn Và Xin Lỗi

Chương 13



Đây chắc chắn là tin động trời nhất tôi từng nghe, rõ ràng cô ấy rất dịu dàng với chúng tôi mà. Hóa ra, câu nói: "Đừng nhìn hình, mà bắt hình dong" là có thật.

- --

09:30

Đây chính là tiết mà Đông Thư Anh thích nhất, đó là môn Ngữ Văn.

Cái môn khiến tôi vào năm tuyển sinh lên cấp ba đã làm tôi thức mấy đêm chỉ để học thuộc hết mấy trang tài liệu.

Vào phòng thi, Đông Thư Anh đã phán một câu xanh rờn: "Tớ đã nắm bắt và học hết kiến thức vào hè lớp tám rồi."

Cứ ngỡ như là đang đấm mấy cú liền tiếp vào mặt chúng tôi vậy.

- --

ㅤ- Cả lớp! Đứng!.

Một người phụ nữ bước vào, diện kiến chiếc bộ áo dài trắng tà từ đầu đến đuôi, mang thêm chiếc áo gót trắng góp phần nhìn bộ phục trang mang lại sự trẻ trung và khiến giáo viên trông tao nhã hơn.

Lúc bọn tôi nhìn kĩ khuôn mặt của người phụ nữ có làn da đã già nua nhưng vẫn trông năng động và duyên dáng.

ㅤ- Mấy đứa ngồi xuống đi, cô cũng xin tự giới thiệu, cô là đảm nhiệm dạy các môn xã hội cho lớp mình, cô chắc khỏi cần nói mấy đứa cũng biết cô là phụ huynh của ai mà.

Nghe thế, cả lớp tôi đổ dồn ánh mắt về phía Xuân Ánh Thy, cậu ấy chỉ biết cười sượng vì đó là mẹ của cậu ấy, bà Xuân Minh Thư.

Tôi cũng từng kể rằng Xuân Ánh Thy có bố mẹ giỏi về Thiên Văn Học, Lịch Sử, Địa Lý mà, nên chẳng có gì lạ khi bà ta dạy các môn xã hội lớp tôi.

Còn người đó đến đây chắc để muốn trêu ghẹo hoặc xem xem Xuân Ánh Thy học hành và làm hội trưởng như nào, mà suốt ngày kể lể chuyện ở trường.

ㅤ- Thôi được rồi, giờ lớp chúng ta bắt đầu và tiết học Ngữ Văn trong đầu năm học lớp mười một.

Tôi nhìn xuống xem sắc mặt của Xuân Ánh Thy.

Chà... Có vẻ Xuân Ánh Thy phải chịu đựng việc này trong hai tiết rồi.

Tôi bắt đầu thấy trán của cậu ấy đang đổ mồ hôi lạnh kìa...

- --

ㅤ- Trong tác phẩm này, nhà văn đã miêu tả chi tiết về nhân vật Ngư Nhân một cách khách quan và tổng thể nhất, nhưng không dừng ở đó, tác giả đã làm một dấu ấn đặc biệt mà chỉ có bài văn này có, cô cần một bạn nói về dấu ấn đó. Để xem nào,...

Đông Thư Anh tất nhiên là biết đáp án nên đang giơ tay rất nông nhiệt, khiến bao nhiêu con mắt phải ngưỡng mộ, ấy thế mà tôi biết cô Thư sẽ chỉ gọi mỗi Xuân Ánh Thy lên thôi.

ㅤ- Tiếc nhỉ, hình như chưa có học sinh nào phổ cập kịp đúng không? Vậy cô gọi bạn Xuân Ánh Thy nhé.

ㅤ- Chết thật! Tớ biết Xuân Ánh Thy sẽ không biết đáp án đâu, vì bài học này mới nổi và mới đưa vào sách thôi.

Đông Thư Anh khoanh tay ngán ngẩm.

ㅤ- Dạ... em thưa cô...

Đông Thư Anh níu tay cậu ta để nhắc bài:

ㅤ- Là đoạn mười trang hai! Là đoạn mười trang hai! Đoạn mười trang hai.

ㅤ- Em thưa cô tác giả đã vẽ một con mắt màu xanh dương ở đoạn mười trang hai, đây là người văn học đầu tiên dùng cách này để nhấn mạnh chi tiết quan trọng duy nhất trong bài.

ㅤ- Thấy chưa, Xuân Ánh Thy nhạy lắm, nên tớ chỉ nhắc một câu, cậu ấy cũng sẽ nghĩ ra được thôi.

ㅤ- Ờm, Đáp án của em đúng nha, em ngồi xuống đi.

ㅤ- Phù, pha đó mà không có cậu chắc tớ gặp ông bà mất thôi... nói chung thì cảm ơn cậu nhé.

ㅤ- Không sao đâu, vì tớ tin tưởng cậu mà!

- --

10:05

*Rengg.. Rengg.. Rengg*

ㅤ- Ấy! Tiếc thật mới đó mà đã hết giờ rồi sao? Các em ra chơi đi nhé.

Cô Thư vẫy tay chào cả lớp chúng tôi.

Xuân Ánh Thy thơ phào nhẹ nhõm, khi cuối cùng người mẹ của mình cũng đã biến mất trong tầm mắt.

ㅤ- Đúng là một tiết học đầy đáng sợ, tớ chắc chắn sẽ về nói lại về vấn đề này.

ㅤ- Nhưng cậu có vượt qua nổi tiếng thứ hai không vậy?

ㅤ- Tất nhiên là không, tớ cần một cốc nước.

Chúng tôi bất lực nhìn Xuân Ánh Thy run rẩy, mặt chỉ có thể cắm đầu xuống quyển sách.

Đông Thư Anh nhìn sang điện thoại, thấy vẫn còn kịp nên cất tiếng:

ㅤ- Còn lâu mới vô mà, để tớ đi mua nước cam cho!

ㅤ- Ơ, nhưng mà lâu của cậu là ba phút nữa hả...

- --

~

ㅤ- Tớ về rồi đấy! Thật là kịp lúc, hề hề!

Đông Thư Anh người nhề nhại mồ hôi, mái tóc được kẹp lại gọn gàng mà vẫn không cản được vẻ đẹp hài hòa của cậu ấy.

Đúng là HotGirl top 1 của trường.

ㅤ- Tớ còn lấy kịp chai nước cam, hãng mà cậu thích đang sắp hết đó, tớ mà chậm trễ một hai giây chắc nó rơi tay của người khác rồi.

ㅤ- Tính ra cậu đi được đúng một phút luôn!

ㅤ- Tính toán làm gì, cậu cứ thoải mái đi, nếu tiết sau cô gọi cậu thì để tớ thay cho.

ㅤ- Có được không vậy máaa.

Có vẻ Xuân Ánh Thy đã tươi lên chút, đúng là chỉ khi được uống nước cậu ấy thích thì mới vui lên được.

Còn tôi với Đặng Khánh Ly bàn chuyện về bài văn hôm nay, quả thực... nó rất khó đối với chúng tôi.

Để đối phó được với nó, bọn tôi đã hỏi bài Đông Thư Anh rất nhiều. Tuy tôi có cảm giác sợ cậu ấy thấy phiền, thế mà cậu ấy chỉ nói: "Nếu không phải mấy đứa, thì tớ không vui vẻ thế đâu."

Rồi chỉ cười mỉm cái, cũng khiến tôi yên lòng đôi chút.

- --

*Rengg.. Rengg.. Rengg*

ㅤ- Cả lớp! Đứng!

ㅤ- Hố hố, chúng ta lại gặp nhau rồi! Nào, mấy đứa ngồi xuống đi.

Chà... nghe thôi là biết tiết này không ổn rồi...

ㅤ- Hết cứu.

Đặng Khánh Ly vắt tay lên trán nói bất lực.

ㅤ- Nàoo, bây giờ chúng ta sẽ học phần tiếp theo của bài văn này nhé.

- --

ㅤ- Mai Hoa Quỳnh! Mai Hoa Quỳnh! Dậy, dậy.

ㅤ- Cái gì vậy? Tớ mới ngủ được có mười lăm phút thôi mà!.

Tôi mắt nhắm mắt mở khi chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

ㅤ- Nào em Mai...

ㅤ- Em thưa cô!

Một chất giọng nam tính lớn tiếng, áp lại lời nói của cô Thư.

ㅤ- Em... À, cô nhớ ra rồi. Phan Vĩ Trung, em có thắc mắc gì sao?

ㅤ- Dạ em thưa cô, em xin thay bạn Mai Hoa Quỳnh trả lời ạ!...

Cô Thư tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tôi rồi quay ra nhìn Phan Vĩ Trung, cười một cách thú vị.

- --

*Rengg... Rengg... Rengg*

ㅤ- Chà, có vẻ là ra chơi rồi nhỉ? Vậy cô cho các em nghỉ nha, hôm nay không có bài tập về nhà đâu!

ㅤ- Cả lớp! Đứng!

- --

Khác với mọi khi, cả lớp sẽ không reo hò vì hôm nay không có bài tập.

Mà thay vào đó, mấy đứa con gái lớp tôi bắt đầu ồ ạt chạy chỗ tôi rồi nói dồn dập khiến tôi đang mơ thấy thịt nướng cũng phải giật mình dậy.

Một cô bạn chen trong đám đông rồi giơ điện thoại trước mặt tôi: "Heyy! Có phải bạn và Phan Vĩ Trung - Hotboy trường Bình Dương đang hẹn hò không?"

ㅤ- Ờm... Nhưng tôi thích thịt gà sốt cay Hàn Quốc hơn.

ㅤ- Hả!!!!

Cả lớp ngỡ ngàng khi nghe tôi nói câu vô tri vậy, nhưng tôi thật sự chỉ đang cố đánh trống lảng thôi. Nói thật thì, tôi chẳng thích bị như thế chút nào.

Bỗng một dáng người cao lớn chắn trước mặt tôi và đám con gái.

À... đó là Phan Vĩ Trung, tôi chán ghét việc cậu ta cứ thành bóng ma bên tôi rồi.

Phan Vĩ Trung tỏ vẻ ngọt ngào để dỗ dành bọn lớp tôi thì lại quay ra đòi quan tâm tôi, khiếp...

Chợt ánh mắt tôi va phải mấy thằng con trai đang nhìn bọn tôi rồi cười cười cái gì đó.

Chả hiểu tại sao nữa, nhưng tôi lại có cảm giác bọn nó sẽ làm chuyện gì đó đáng sợ đối với tôi vậy.

Một thằng trong đám đó chạy ra rồi cười nham hiểm.

ㅤ- A!

ㅤ- Ôi xin lỗi nhé, tớ không cố ý xô hai cậu vào nhau đâu!

Phan Vĩ Trung lỡ xà vào vòng tay tôi, khiến tôi cũng giật mình mà lỡ ôm cậu ta.

Tôi đang có cảm giác, cả thế giới tôi chỉ có mình tôi với cậu ta. Nhưng tại sao chứ? Tôi cũng không hiểu cảm xúc màu hường này là gì... Chả lẽ là tình yêu sao? Không, tôi chưa từng trải qua.

Hay do là "tình đầu" năm mười bảy tuổi khiến tôi có cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen này.

Hỗn tạp thật, tôi ước gì tôi chưa từng trải qua điều này.

Mà mùi hương cơ thể Phan Vĩ Trung lại có chút xoa dịu tâm hồn tôi. Một mùi hương ngọt ngào và thơm mát...

...Chắc do tôi thèm Gà Sốt Hàn Quốc thôi...

- --