Cấm Phạm Quy

Chương 10: Ngoan nào



Diệp Từ lật sách bài tập, tìm vài bài tập giống giống với đề bài mà Hoắc Thính Lan đã giảng, tự mình làm một lần.

Làm đề một lát, cảm xúc cuối cùng cũng ổn định lại, Diệp Từ năm lần bảy lượt ngẩng đầu nhìn Hoắc Thính Lan, muốn nhân lúc đối diện với tầm mắt của Hoắc Thính Lan để nói cảm ơn, nhưng Hoắc Thính Lan đang chuyên tâm làm việc, Diệp Từ nhìn chằm chằm đến đau mắt vẫn không tóm được cơ hội.

Do dự một lát, Diệp Từ nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ngài Hoắc…”

Cậu dọn đến nhà họ Hoắc lâu như vậy, hầu như không chủ động nói chuyện với Hoắc Thính Lan, những lần giao lưu có thể đếm được trên đầu ngón tay kia là do Hoắc Thính Lan mở miệng trước, cậu đáp lời, cho nên vẫn không gọi Hoắc Thính Lan lần nào.

Hoắc Thính Lan dùng khóe mắt quan sát cậu cả buổi, quả nhiên, chờ được một câu “Ngài Hoắc…” không được tự nhiên cho lắm.

Đời trước, Diệp Từ cũng như thế này.

Từ lúc quen nhau, đến thời kỳ theo đuổi mập mờ, vĩnh viễn là một câu “Ngài Hoắc” lễ phép đến xa lạ. Sau khi đã quen thuộc với nhau, cậu không lay chuyển được Hoắc Thính Lan, cuối cùng cũng sửa miệng gọi thẳng tên, nhưng cho dù vào lúc thân mật nhất cậu vẫn gọi họ tên của anh, không chịu gọi gì khác. Dù bị trêu chọc đến tàn nhẫn, mặt mày đỏ bừng cả lên, rũ đầu, vừa khó xử vừa thẹn thùng nắm chặt nắm tay vẫn không hé răng. Nhiều lần sau đó, Hoắc Thính Lan biết cậu thật sự không gọi ra miệng được, không chỉ vì tính cách, mà còn do chướng ngại ngôn ngữ, vì thế không đành lòng trêu cậu như thế nữa, chỉ lấy lui làm tiếng, an ủi mình gọi họ tên cũng thân mật lắm rồi.

Hoắc Thính Lan hơi trầm ngâm, buông văn kiện, lười biếng dựa vào lưng ghế, đầu ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, không đáp lại câu “Ngài Hoắc” kia, mà dời đề tài đi, buồn bã nói: “Đây hình như là lần đầu tên em gọi tôi.”

“…Vậy sao?” Diệp Từ lập tức không được tự nhiên.

Giọng điệu Hoắc Thính Lan không mặn không nhạt: “Gọi chính thức như vậy… tôi còn tưởng rằng em muốn tìm tôi bàn chuyện làm ăn.”

Diệp Từ không hé răng, rũ mắt, lộ ra vẻ xấu hổ.

Nói thế nào thì họ cũng đã kết hôn, lại ở chung nhà, xưng hô với anh như vậy, nói rõ cậu vẫn còn xa lạ với Hoắc Thính Lan…

Cậu cảm giác Hoắc Thính Lan không vui lắm.

Nhưng cậu không biết nên gọi thế nào.

“Lần sau,” Hoắc Thính Lan cân nhắc vẻ mặt của cậu, trong mắt hiện lên ý cười, thử nói: “Gọi chú Hoắc đi.”

Kém nhau 12 tuổi, một người là người đã đi làm, một người là học sinh, hơn nữa lão gia hai nhà Hoắc Sở cùng thế hệ, gọi “chú” xác thật rất hợp lý, hơn nữa mấu chốt là, lòng Hoắc Thính Lan vẫn luôn ngứa ngáy với kiểu xưng hô này.

Trong trường hợp nào đó… có tác dụng rất thần kỳ.

“…” Diệp Từ nghe vậy, quai hàm căng ra, khóe miệng mím thành một đường thẳng, cả người tản ra hơi thở “không có lần sau” không được tự nhiên.

Vài giây sau.

Cậu quay mặt đi, vậy mà lại “ừm” một tiếng cực nhẹ.

Diệp Từ ở thời kỳ này, sau khi làm tan đi lớp vỏ băng mỏng manh bên ngoài, lộ ra thứ nhỏ bé bên trong, thì ra thứ đó lại ngoan như vậy, mềm như vậy…

Hoắc Thính Lan thu hồi tầm mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh xem văn kiện, ngoại trừ khóe môi hơi hơi cong lên.



Anh cố ý không hỏi Diệp Từ lúc nãy gọi anh làm gì, năm phút sau, Diệp Từ quả nhiên dốc sức làm lại, lắp bắp gọi: “Chú Hoắc…”

Hoắc Thính Lan mỉm cười, một âm tiết trầm thấp tràn ra từ khoang mũi: “Hửm?”

Con trai 17-18 tuổi, nghiêm khắc mà nói loại xưng hô kèm từ láy “chú X” (*) thế này, anh cho rằng với tính tình không được tự nhiên của Diệp Từ chắc chắn sẽ gọi một cách cứng nhắc, không ngờ cũng không tệ.

(*) Chú X, gốc là mỗ thúc thúc, tức là “chú nào đó”, từ láy là nói về từ “thúc thúc”.

Giọng nói thiếu niên trong trẻo sâu thẳm, có chút ảo não và xấu hổ, nhưng lại vô cùng ngoan, nhẹ nhàng gọi chú…

Hoắc Thính Lan than nhẹ trong lòng.

Thật sự muốn mạng của anh mà.

“Hôm nay ngài vất vả rồi, giảng nhiều đề… cho tôi như vậy.” Diệp Từ nghĩ sẵn lời nói trong đầu, liền mạch lưu loát.

“Đừng khách sáo.” Hoắc Thính Lan lấy lại bình tĩnh, khép lại một phần văn kiện, lại mở ra một phần khác: “Có gì không biết cứ đến hỏi.”

Diệp Từ nhìn chồng văn kiện dày trong tầm tay anh: “Công việc của ngài, bận lắm đúng không?”

“Bận hay không còn tùy vào tình huống.” Hoắc Thính Lan nhàn nhạt nói.

Diệp Từ hiểu rõ, cho rằng ý của anh là có lúc bận có lúc nhàn, không xác định.

Hoắc Thính Lan ký roẹt roẹt vài nét bút trên hợp đồng, nói hết nửa câu sau: “Chuyện học hành quan trọng, em đến hỏi tôi sẽ không bận.”

Vẻ mặt anh ung dung, giống như đang nói gì đó rất bình thường, nhưng Diệp Từ cứ như bị giáng một đòn chí mạng, cậu sững sờ thốt ra hai chữ: “… Ặc, ừm.”

Cho dù cậu không quá hiểu việc đời… cậu sống 18 năm trừ Diệp Hồng Quân, vẫn chưa từng có ai để bụng cậu như vậy.

Cậu luôn biết cách đối phó với những người không chào đón mình, cùng lắm thì dùng nắm đấm là được.

Nhưng không ai dạy cậu phải làm sao để ở chung với những người tốt với mình.

Cậu muốn tiếp cận, muốn hồi báo tương đương cho đối phương, nhưng lại sợ mình vụng về rụt rè.

Hoắc Thính Lan ngước mắt lên, thấy Diệp Từ ngập ngừng, không nói được trọn vẹn thành câu, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng cũng thu lại thần thông, dịu dàng trấn an: “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, sẽ không phiền phức gì đâu.” Anh búng vào tờ giấy văn kiện, cười thở dài: “Nghĩ mấy thứ này còn mệt hơn làm bài nhiều… coi như giúp tôi thay đổi đầu óc, được không?”

“… Được.” Ánh mắt Diệp Từ khẽ run, nghiêm túc gật đầu.

Có Hoắc Thính Lan phụ đạo, Diệp Từ thấy được hi vọng, sức mạnh học hành tạch một cái nâng lên rất nhiều. Trừ những bài tập về nhà bên trường giao cho, cậu còn muốn học bù lại tiến độ giảm xuống do lần trước nghỉ học, vì để hoàn thành mục tiêu đặt ra, cậu học không đến rạng sáng sẽ không đi ngủ. Cứ thế liên tục một tuần, cả người tiều tụy hẳn đi, làn da vẫn trắng nõn như măng non, nhưng hai quầng thâm dưới mắt cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

Hoắc Thính Lan vừa vui mừng vừa đau lòng, sợ Diệp Từ cố đến hỏng mất, vừa đến buổi tối 11 giờ đã đuổi người ra khỏi phòng làm việc, tự mình nhìn chằm chằm cậu về phòng nghỉ ngơi.

Ngoài miệng Diệp Từ vâng dạ rất ngoan, nhưng lại trộm cất bài thi xếp như miếng đậu hũ vào túi, lừa dối qua cửa, ở phòng ngủ mở đèn học đêm, mệt nhọc, sẽ chạy đến sân thượng hút điếu thuốc.

Giấc ngủ của cậu luôn không đủ, thân thể cũng chịu được khổ cực, vì kiếm tiền chữa bệnh cho Diệp Hồng Quân, một năm khó khăn nhất đó cậu thường xuyên làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm, khi làm việc buồn ngủ cực kỳ, mới gác đầu lên quầy thu ngân ngủ gật một lát, vừa mở mắt lại có sức lực làm việc.

Nhưng mà, có lẽ trong khoảng thời gian này được Hoắc Thính Lan chiều cho yếu ớt đi, chỉ thức đêm học hành cực khổ nửa tháng, Diệp Từ đã mệt đến nỗi bị bệnh.

Hôm nay thứ sáu, Diệp Từ dậy sớm như thường lệ, xuống giường lấy mấy vỉ thuốc trong cặp sách ra.

Có lẽ mệt mỏi dẫn đến hệ miễn dịch giảm xuống, virus cảm mạo nhân đó mà xâm nhập, hai ngày nay cậu cứ khó chịu, sốt dai dẳng, buồn ngủ mệt mỏi, dạ dày cũng bị liên lụy, bụng chẳng hiểu vì sao vừa đau vừa chướng.

Diệp Từ lấy thuốc ra, gom vào lòng bàn tay, nuốt hết toàn bộ.

Hạ sốt, kháng viêm, giảm đau,…

Kiểu thói quen uống thuốc ngang ngược này là cậu đã dùng suốt hai năm qua, một ngày làm mấy ca, có khi cậu đau đầu nhức óc không rảnh đến bệnh viện, đơn giản đánh đòn trên diện rộng, uống hết những thứ thuốc có khả năng trị đúng bệnh, sớm khỏe lại để công việc không bị chậm trễ.

Khác với lần trước, cảm lạnh lần này khá cứng đầu, Diệp Từ uống thuốc hai hôm vẫn không thấy hiệu quả, khó chịu đến chống không nổi nữa, khi ăn bữa sáng lộ ra vẻ ốm yếu, cuối cùng bị nhìn ra manh mối.

“Có phải Diệp thiếu không khỏe ở đâu không?” Chú Hà quan tâm hỏi han.

“Không sao.” Diệp Từ chịu đựng cơn buồn nôn húp một hớp cháo, nuốt xuống bụng: “Chỉ là… có hơi nóng một chút.”

Chú Hà nhìn khuôn mặt sốt đến đỏ bừng, cảm thấy không giống như sốt nhẹ, mới đề nghị: “Tôi thay cậu nói một tiếng với ngài Hoắc nhé, để ngài ấy xin nghỉ nửa ngày cho cậu, lại gọi bác sĩ đến đây khám xem… cậu thấy sao?”

“Không, đừng phiền như vậy… cảm ơn ngài.” Diệp Từ đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Cậu sợ Hoắc Thính Lan biết được sẽ nghiêm khắc gấp đôi mà trông chừng cậu ngủ, nhưng cậu thật sự rất muốn nhanh chóng theo kịp tiến độ trong lớp học.

Kết quả chú Hà truyền lời nhanh, Diệp Từ vừa đến trường học, Hoắc Thính Lan đã gọi điện thoại đến, xác nhận cậu thật sự không có trở ngại gì đúng không.

“Thật sự không sao… tôi uống thuốc rồi.” Diệp Từ ra khỏi phòng học, che che di động nói chuyện ngoài hành lang, bởi vì sốt đến héo rũ, tiếng nói đặc biệt mềm mại.

“Thuốc gì?” Hoắc Thính Lan hỏi.

Để làm anh yên tâm, Diệp Từ lắp bắp nói ra một chuỗi tên thuốc.

Hoắc Thính Lan im lặng một lúc lâu, hít sâu một hơi mới nói: “Dùng thuốc trị cảm quá liều có khả năng dẫn tới tổn thương chức năng gan thận, em không biết sao?”

Diệp Từ hơi giật mình, cậu quả thật không biết.

Tổn thương chức năng gan thận gì đó… nghe cũng chưa nghe qua, cậu chỉ biết uống như thế sẽ nhanh hết hơn.

Hoắc Thính Lan khẽ thở dài, hỏi: “… Nhiệt độ cơ thể bao nhiêu?”

“Tôi không có đo…” Diệp Từ nghe ra Hoắc Thính Lan không hài lòng, vội vàng nói: “Chắc, chắc là sốt nhẹ thôi.”

Nói là sốt nhẹ, thật ra cậu không có khái niệm với độ ấm của mình, dù sao không bị sốt đến ngất xỉu thì cứ coi như sốt nhẹ mà trị thôi.

“Sốt nhẹ…” Hoắc Thính Lan biết định nghĩa “sốt nhẹ” của Diệp Từ khác hẳn với người bình thường, cau mày bảo: “Đến phòng y tế đo một chút, đo xong chụp ảnh nhiệt kế lại gửi cho tôi, nếu sốt nghiêm trọng tôi sẽ đi đón em.”

“Không cần thật mà.” Diệp Từ liếm liếm môi, buổi sáng hôm nay đều là những môn chính, tôi, tôi muốn ở trường học, học…”

Hoắc Thính Lan hiếm thấy cắt ngang lời cậu, giọng nói lạnh lùng, âm thanh rất thấp: “Muốn tôi đến đó tự mình đo cho em?”

Diệp Từ hơi giật mình, ở chung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe Hoắc Thính Lan dùng giọng điệu thế này để nói chuyện với mình, cũng không hiểu sao, trái tim thịch một cái nảy lên, cuống quýt nói: “Không, không cần, tôi, tôi tự đo.”

Cậu lê bước chân đến phòng y tế, đầu nóng đến mơ màng, chỗ bụng dưới đau đến hai chân không còn sức lực, triệu chứng bệnh còn nặng hơn lúc sáng nhiều. Cậu hỏi giáo viên y tế mượn cái nhiệt kế điện tử, ngồi xuống bên mép giường đo nhiệt độ cơ thể, trong tay thất thần đùa nghịch di động. Khi đầu ngón tay xẹt qua chữ “chú Hoắc” trong cuộc gọi gần đây, trong lòng bỗng nhiên trào ra một cảm xúc không rõ.

Có lẽ là… ấm áp.

Cả người hơi co lại thành một cục nho nhỏ, được một đôi tay ấm áp bao trùm.

Một loại cảm thụ hoàn toàn xa lạ.

Lúc này, nhiệt kế điện tử tích tích vang lên.

39.5 độ.

Ngực được cảm xúc ấm áp kia đun nóng, Diệp Từ mím môi do dự, cuối cùng không cậy mạnh nữa, thành thật chụp ảnh gửi cho Hoắc Thính Lan.

Chỉ hai ba giây sau, bên kia lập tức trả lời.

[Hoắc Thính Lan]: Chờ tôi.

Một lát sau, sợ Diệp Từ cậy mạnh, lại gửi đến hai tin nhắn.

[Hoắc Thính Lan]: Hiện tại tôi sẽ đưa em đến bệnh viện, môn bị thiếu tôi có thể bổ túc cho em.

[Hoắc Thính Lan]: Ngoan nào.

Lại là giọng điệu dỗ dành.

Diệp Từ ngẩng ra.

Cậu là một nam sinh.

Ngoan hay không ngoan gì chứ.

Cậu bị dỗ dành đến đứng ngồi không yên, một tay che mặt lại, sợ giáo viên y tế nhìn cậu.

Nơi khe hở ngón tay lộ ra làn da đỏ ửng.