Cấm Phạm Quy

Chương 15: Chú Hoắc có tốt không?



Trách?

Sao có thể trách được.

“Không có!” Diệp Từ vội vàng phủ nhận.

Cảm xúc đầy ứ lồng ngực gần như muốn tràn ra, nhưng cậu sợ mình sẽ lộ ra vẻ mặt đắc chí tiểu nhân, vì thế cố gắng duy trì bình tĩnh, bình luận khách quan: “Quả thật Sở Duệ, nên, nên có người… dạy dỗ nó một chút.”

Có lẽ gần đến kỳ nhạy cảm, mặt nạ chính nhân quân tử càng thêm khó đeo, Hoắc Thính Lan cười, rũ mắt liếc cánh môi mềm mại đang khép chặt như vỏ trai của Diệp Từ, vừa nhìn chằm chằm, vừa lão luyện dùng lời dễ nghe cạy vỏ trai, dùng ngôn ngữ trêu đùa đầu lưỡi nhỏ vụng về kia: “Ừm, tôi giúp em dạy dỗ… em nên nói gì với tôi đây?”

Những lúc thế này nên nói thế nào?

Đương nhiên là nên nói “Cảm ơn”, con nít học mẫu giáo cũng biết.

Một câu theo bổn phận, nhưng không hiểu sao Diệp Từ lại cảm thấy đỏ mặt, giọng nói thấp xuống: “Cảm, cảm ơn chú Hoắc.”

Trong phòng yên lặng vài giây.

Hoắc Thính Lan chưa nếm đủ ngon ngọt, cuối cùng tự hạn chế thất bại, khóe môi khẽ nhếch, miệng lưỡi ra vẻ chính trực trầm tĩnh, nhưng lại hỏi ra một câu không biết xấu hổ.

“Chú Hoắc có tốt không?”



Mười phút sau, khi Diệp Từ cùng Hoắc Thính Lan đi vào cửa chính nơi tổ chức bữa tiệc, nhiệt độ hai má Diệp Từ mới bị gió đêm thổi tan một chút.

Hồng thành một màu hòa thuận vui vẻ, không đỏ như trước nữa.

—— “Chú Hoắc có tốt không?”

Câu hỏi này đơn giản đến không cần dùng đầu óc, nhưng cậu lại rối loạn đầu trận tuyến, lưỡng lự một hồi lâu mới đỏ mặt tía tai bị Hoắc Thính Lan ép ra một chữ “Tốt”.

Một đường đi lòng bàn tay cậu đều mướt mồ hôi, thẹn thùng nắm chặt, có cảm giác xấu hổ và hoang mang như bị người trêu ghẹo một cách lẳng lơ (*)

(*) Gốc: Khai hoàng khang, dùng mấy lời tục tĩu để trêu ghẹo người khác.

Nhưng mà câu nói kia với lẳng lơ chẳng dính dáng gì đến nhau, giọng điệu cũng bình thường.

Cậu không phản cảm, chỉ là thẹn thùng.

Thật sự bị trêu ghẹo cợt nhã kiểu đó, cậu sẽ không thể có phản ứng thế này, chắc chắn sẽ tức giận.

Cho nên không phải.

Nghĩ, nghĩ gì vậy chứ…

Vốn dĩ không có khả năng đâu mà.

Hoắc Thính Lan giúp cậu xả giận, bênh vực cậu như thế, còn, còn giúp cậu xoa nhẹ cái ót một lát.

Kết quả bị cậu phỏng đoán lung tung như thế… còn có lương tâm sao?

Diệp Từ lấy lại tinh thần, hổ thẹn không thôi, vội vứt bỏ ý nghĩ làm xúc phạm nhân cách cao quý của Hoắc Thính Lan ra khỏi đầu, ngồi bên cạnh Hoắc Thính Lan vào bàn tiệc.

Bầu không khí trong gia yến cũng không bị phá hư bởi chuyện Nguyễn Gia Nghi và Sở Duệ bỏ về. Sở Văn Lâm tự biết đuối lý, tận lực biểu hiện như không có việc gì xảy ra, người khác hỏi, chỉ nói thân thể con mình không khỏe, bị vợ mình đưa về nhà nghỉ ngơi.

Có lẽ đúng mùa, món ăn trong yến tiệc phần lớn là các loại cá tươi, hải sản. Nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ đến xa hoa lãng phí, dọn lên bàn làm người hoa cả mắt, mười món có tám món Diệp Từ không biết gọi tên, cũng không biết nên hạ đũa từ đâu. Nhưng cậu lại là nhân vật chính của gia yến lần này, thân làm trung tâm của mọi tầm mắt, thời thời khắc khắc đều có ánh mắt lia tới.

Cậu sợ bại lộ sự ngu dốt của mình khiến người ta nhạo báng, liên lụy Hoắc Thính Lan mất mặt vì cậu, cho nên đơn giản không cầm đũa, bưng cái ly lên chậm rì rì nhấp một ngụm nước trái cây. Nhấp xong, buông cái ly dừng một chút, đang muốn nhấp thêm ngụm nữa thì Hoắc Thính Lan đã lấy một chiếc đũa mới từ tay người hầu, gắp một khối thịt cua chiên phô mai đến vàng rộm vào chiếc đĩa cơm của cậu, vừa đủ một miệng ăn, kề sát lỗ tai cậu hỏi: “Không biết tay nghề đầu bếp bên này có hợp khẩu vị của em không… nếm thử xem sao?”

“… Ừm, được.” Diệp Từ được cứu trợ gắp khối thịt cua kia lên.

“Thử cái này xem, trông không tệ lắm.” Hoắc Thính Lan lại ung dung gắp một miếng sashimi cá có hoa văn bông tuyết, dùng đầu đũa gắp wasabi trét lên miếng cá, sau đó chấm mặt không có wasabi vào đĩa tương trong tầm tay Diệp Từ, động tác chậm rãi gãi đúng chỗ ngứa, có thể để Diệp Từ thấy rõ quá trình ăn sashimi như thế nào.

Diệp Từ ngẩn ra, nhẩm nhẩm mùi vị, con ngươi khẽ run, sáng long lanh như bao phủ một lớp nước mỏng.

Sự bối rối của mình bị Hoắc Thính Lan nhìn thấu, nhưng cậu lại không khó chịu, chỉ cảm thấy ấm áp.

Trong suốt bữa tiệc, Hoắc Thính Lan vẫn luôn thể hiện mình là người săn sóc tỉ mỉ, luôn cúi người gắp đồ ăn, rót nước trái cây, chắn rượu,… cho chồng nhỏ mới cưới. Hận không thể làm giúp cả mấy việc nhỏ như chấm gia vị. Mọi hành động đều lộ ra sự quý trọng ngưỡng mộ, còn hơn cả phong thái cưng vợ của cha mình, quả thực có thể gọi là nuông chiều mù quáng.

Người thân cùng nhà hoặc họ hàng xa nhìn thấy hết, trong lòng dần dần hiểu rõ ràng —— bất kể chuyện hôn nhân này mang lại bao nhiêu nhân tố vì lợi ích, từ đây Diệp Từ là người mà toàn bộ người nhà họ Hoắc không thể đắc tội. Họ sôi nổi đứng lên, nhân cơ hội chúc rượu để Diệp Từ quen mặt, thân thiện bắt chuyện, nhưng những ly rượu mà họ hàng đến chúc Diệp Từ đều được Hoắc Thính Lan cầm lấy uống hết.

“… Chú Hoắc.” Nửa sau bữa tiệc, Diệp Từ không kìm lòng được, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo của Hoắc Thính Lan dưới khăn trải bàn.

“Hửm?” Hoắc Thính Lan hơi nghiêng mặt qua.

Diệp Từ chỉ chỉ cái ly của mình: “Không, không cần giúp tôi chắn rượu, tôi… tôi có thể uống được.

Nhân lúc Hoắc Thính Lan chưa chuẩn bị, cậu lén rót cho mình một ly bia, bọt khí hoàng kim sủi lên mặt ly, tản ra mùi thơm lúa mạch.

Hoắc Thính Lan liếc mắt nhìn cậu, khóe môi cong cong, nhấn nhẹ chữ lặp lại: “Em có thể uống?”

Giọng nói kia ướp đầy hương rượu, mang theo tiếng khàn khàn ngà say, sàn sạt lướt qua lỗ tai, gợi cảm hơn ngày thường vài phần.

Nhấn chữ nhẹ gần như ngả ngớn.

Như đang trêu chọc.

Diệp Từ càng thêm tin tưởng Hoắc Thính Lan say không nhẹ, lấy lại bình tĩnh nói: “Có thể, tôi sợ, sợ ngài uống say… ngày mai sẽ đau đầu.” Thấy Hoắc Thính Lan không ý kiến, cậu nhíu mày, có hơi nóng nảy, lơ đãng nâng giọng lên: “Tửu, tửu lượng của tôi vô cùng tốt.”

Nói đến uống say… trước giờ Hoắc Thính Lan chưa từng thật sự “say”, thể chất của Alpha đỉnh cấp không phải nói chơi, cồn sẽ chỉ làm thần kinh của anh hưng phấn hơn mà thôi.

Anh không cần một Omega nhỏ 18 tuổi chắn rượu giúp anh.

Anh cũng không nên dung túng cho Diệp Từ uống rượu, suy cho cùng thì cậu mới thành niên chưa được mấy tháng, nên cách xa mấy thứ như rượu và thuốc lá thế này.

Bài tập về nhà cuối tuần của cậu vẫn chưa làm xong, dự tiệc xong còn phải trở về nghỉ một chút, rồi làm thêm một bộ đề nữa.

Hơn nữa, anh nhớ đời trước Diệp Từ không chịu được cồn, dăm ba ly xuống bụng đã có thể say đến đầu óc không rõ, nhưng hiện tại cậu lại vô cùng tự tin, tin rằng tửu lượng của mình rất tốt.

Hoắc Thính Lan chậm rãi chau mày.

Lời giải thích duy nhất chính là sau khi Diệp Từ phân hóa thành Omega, thể chất dần dần thay đổi, khả năng chịu đựng độ cồn cũng giảm đi đáng kể, nhưng cậu còn chưa biết điều này.

Anh nhớ đến dáng vẻ sau khi say rượu của Diệp Từ đời trước ——

Ngoan chết đi được.

Như một con tôm say rượu mềm mụp.

Dù cho bị người ta nhặt về bóc vỏ, liếm thịt non ngọt ngào trắng như tuyết bên trong, ăn sạch sẽ chiếm hết thân xác… chỉ sợ cũng không biết nên phản kháng thế nào.

Con ngươi đen nhánh của Hoắc Thính Lan trầm xuống.

Bị đè nén thời gian dài, ái dục nóng bỏng như dung nham nương theo men rượu mà chậm rãi tràn ra cùng với xao động tuyến thể Alpha, sôi trào hừng hực.

Gân xanh và mạch máu cũng phấn khởi đến mức hơi cựa quậy.

“Được không? Chú Hoắc?” Diệp Từ không biết sống chết, còn nóng lòng muốn thử mà nhìn anh, con ngươi trong trẻo sâu thẳm, sạch sẽ như trẻ con, một lòng muốn chia sẻ với anh.

Trái tim thiếu niên, trong suốt trân quý.

Như quyết định xong gì đó, Hoắc Thính Lan chậm rãi cong môi lên một độ cung, tiếng nói lạc đi: “Chỉ lần này thôi… Không có lần sau.”

“Vâng!” Diệp Từ cầm lấy ly bia, lên tinh thần đứng thẳng eo, đứng dậy chắn rượu cho chú Hoắc.

Dáng vẻ uống rượu của cậu cực gì ngầu, trầm ổn lưu loát không nhiều lời vô nghĩa, chỉ căng mặt chờ khách khứa đến chúc rượu hàn huyên xong, ngửa đầu uống hết một ly.

Hoắc Thính Lan đùa giỡn chén rượu rỗng trong tay, ở một góc nhìn khác có thể thấy hầu kết sắc nhọn của anh đang trượt lên xuống, ánh mắt nặng nề.

Một ly.

Hai ly.

Ba ly.



Khi người hầu bước lên rót ly rượu thứ tư cho Diệp Từ, Hoắc Thính Lan bỗng nhiên dùng năm ngón tay che miệng ly, vẫy tay cho người hầu lui xuống, ngay sau đó, anh liếc nhìn Diệp Từ, giọng nói lộ vẻ chế nhạo: “Uống nhanh như vậy đã không chịu nổi… còn nói tửu lượng tốt.”

Diệp Từ dùng sức chớp chớp mắt, trợn tròn, nheo lại, nhìn chằm chằm ánh đèn với nhiều cái bóng chồng lên nhau, tự mình buồn bực, lại dùng mu bàn tay dụi mắt.

“Đừng dụi, tay dơ.” Hoắc Thính Lan bật cười, rụt rè dùng hai ngón tay ngăn lại bàn tay đang xoa mắt của cậu: “Lớp sinh lý vệ sinh hồi cấp hai không học, tiểu học cũng không học luôn sao?”

“Rượu này,” Diệp Từ xoay đầu, khuôn mặt hồng như quả đào, ý đồ bào chữa: “Số, số độ có lẽ rất cao…”

“Rót cho em đều là bia nhẹ 6 độ, cao sao?”

Hoắc Thính Lan cười nhẹ, không lạnh không nóng chặn họng cậu.

Diệp Từ ngẩn ra, héo.

Gần đến lúc kết thúc bữa tiệc, ít nhiều có chút cãi cọ ồn ào, tiếng nói của Hoắc Thính Lan lại đè thấp xuống, người khác không rõ anh nói gì, chỉ thấy vẻ mặt anh dịu dàng ghé vào lỗ tai đỏ rực của Diệp Từ mà tâm tình, còn cho rằng đôi chồng chồng mới cưới đó đang tán tỉnh nhau.

Không ngờ Hoắc Thính Lan lại là người cực kỳ vô tình, vạch trần số độ của bia thì chưa nói, còn nghiêm trang dạy bảo bạn nhỏ trong ngày vui của mình: “… Sau khi phân hóa, thể chất của Omega sẽ có thay đổi, trước đây có thể chịu được độ cồn cao, lúc sau có thể sẽ thấp xuống. Loại bia nhẹ thế này em còn có thể chống đỡ, nếu đổi sang loại có độ cao hơn chút, bây giờ có lẽ em đã gục xuống rồi… Sau này còn dám uống rượu bên ngoài nữa không?”

“Tôi biết, biết rồi, chú Hoắc, sau này… không dám nữa.” Diệp Từ rũ mắt, cúi đầu.

Giọng nói trong sáng của thiếu niên ướp rượu, mềm như lông vũ.

Xác thật giống y hệt đời trước.

Dính vào rượu liền ngoan chết đi được.

“Trừ chú Hoắc ra, ai khuyên cũng không uống?”

“… Dạ.”

Hoắc Thính Lan thấp giọng cười.

Cũng coi như loại bỏ được một tai họa ngầm lớn.

Tiệc tối kết thúc, khách khứa lục tục bắt đầu cáo từ.

Nói như vậy, thân là nhân vật chính trong gia yến lần này, Hoắc Thính Lan và Diệp Từ nên cùng Hoắc Xương Dụ và Lâm Dao tiễn khách, theo lý phải rời đi trễ nhất, hoặc là đơn giản không đi, trực tiếp ngủ lại một đêm. Nhưng trên thực tế khách chưa đi được mấy người, Hoắc Thính Lan đã mang Diệp Từ lên xe. Trước khi đi anh còn nói vài câu vào lỗ tai Lâm Dao, không biết nói gì, khóe miệng Lâm Dao cong đến đè không được nữa, cũng không nhắc đến chuyện bảo đôi chồng chồng nhỏ ngủ lại, vui rạo rực đuổi thẳng anh đi.

Trên xe, Hoắc Thính Lan hiếm thấy mà tỏ ra mệt mỏi, đầu hơi ngả về phía sau, nhắm mắt dưỡng thần, hàng mi anh tuấn nhíu lại, mạch máu xanh lá nơi huyệt thái dương nhảy nhảy, như không thoải mái lắm. Mùi tequila lạnh thấu xương từng luồng từng luồng tỏa khắp xe, nồng hơn bình thường rất nhiều.

Diệp Từ đã sớm quen với pheromone của Hoắc Thính Lan, nhất thời chưa phát hiện, còn lo lắng anh khó chịu vì uống nhiều rượu, lắp bắp quan tâm: “Chú Hoắc, hay là bảo xe dừng, dừng bên đường một chút? Tôi đưa ngài… xuống xe một lát, hít thở không khí mới, mới mẻ.”

Hoắc Thính Lan nhắm mắt cong cong môi: “Tôi không uống say…”

Diệp Từ không tin lắc lắc đầu, còn muốn khuyên nhủ, lại nghe Hoắc Thính Lan nhẹ nhàng vứt nửa câu sâu: “Đây là kỳ nhạy cảm.”

.