Cấm Phạm Quy

Chương 20: Ngăn không được, cản không xong



Cậu tự chui đầu vào lưới.

Thánh cũng khó nhịn.

Hoắc Thính Lan ôm lấy thiếu niên gầy gò trẻ trung trong lòng, răng nanh cắn ngập hẳn vào sau gáy.

Pheromone Alpha mang tính ăn mòn cực mạnh rót vào, không hề giữ lại, cuồn cuộn nóng hổi, cọ rửa tuyến thể sưng đỏ của Omega.

Dù sao cũng là pheromone cấp A+, sau khi rót vào sẽ làm ảnh hưởng đến dây thần kinh cảm thụ đau đớn.

Sau gáy vừa nóng vừa đau, cho dù sức lực tay chân đã xói mòn đến không còn được bao nhiêu, Diệp Từ vẫn cắn răng tránh né. Choáng váng mơ màng, cậu không màng răng nanh của Hoắc Thính Lan còn cắm trong cổ, mạnh mẽ xoay cổ qua.

Nếu lần này xoay cổ thành công, vết cắn nhỏ vốn dĩ có thể dễ dàng khôi phục sẽ bị rách thành vết thương lớn.

Nếu cậu bị thương, Hoắc Thính Lan sẽ đau lòng chết mất, tay anh lanh lẹ nắm cằm Diệp Từ lại, để xương cằm nhòn nhọt của cậu quẹt vào tay anh, cọ vào bàn tay rướm máu của anh. Anh không màng đến vết thương nơi đó, chỉ giữ chặt hơn, say mê với lần đánh dấu tạm thời này.

“Đừng lộn xộn, chịu đựng chút thôi.” Hoắc Thính Lan khàn giọng dỗ dành, Alpha khi đánh dấu bạn đời có hàng tá những câu nói không biết xấu hổ, ngay cả anh cũng không ngoại lệ, nhưng anh dỗ dành thâm tình hơn, dịu dàng hơn: “Nhịn chút thôi là được rồi, bé cưng…”

Diệp Từ run lên, mười ngón tay thon dài bấu trên đầu vai Hoắc Thính Lan bỗng dưng co lại, bấu chặt hơn, như phát tiết chút sức lực còn sót lại.

Kiểu xưng hô cưng chiều này, còn làm cậu ngại ngùng hơn đánh dấu tạm thời nhiều, suýt nữa làm cậu bừng tỉnh từ cơn mê loạn.

Thật ra Hoắc Thính Lan cũng không thường gọi cậu như thế, Diệp Từ đời trước da mặt rất mỏng, không chịu nổi lời tán tỉnh mạnh mẽ như vậy. Anh như nghẹn hỏng rồi, một khi đã mở được lời đầu tiên thì không ngừng được nữa, giọng nói trầm khàn như giấy nhám, ma sát liên tục vào vành tai Diệp Từ, ma sát đến không khí trở nên xấu hổ, nóng bừng: “Bé cưng, Tiểu  Từ… Cục cưng…”

Lỗ tai Diệp Từ đỏ bừng, muốn rụt lại, nhưng lại bị giữ chặt.

Đang nóng lên mãnh liệt, lại bị một Alpha có độ xứng đôi cao với mình liên tục dỗ dành, khó nhịn, lại hưng phấn khó hiểu, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại.

Tinh thần, sinh lý,… tuyến thể non nớt chưa phân hóa hoàn toàn đã phải chịu đựng quá nhiều.

Khoảnh khắc đánh dấu tạm thời hoàn thành, Diệp Từ rên lên một tiếng hừ nhẹ như mèo con, bàn chân trần trụi co rút vài cái, sau đó hôn mê trong lòng Hoắc Thính Lan.

Đối với Alpha trong kỳ nhạy cảm mà nói, đánh dấu tạm thời sau gáy chỉ là sự bắt đầu cho những hành vi thân mật sau đó.

Món khai vị mà thôi.

Đau đớn sinh lý giảm bớt, tinh thần lại ăn không đủ no, ngược lại dụ dỗ con sâu thèm ăn trong anh tỉnh giấc.

Hoắc Thính Lan ôm lấy thiếu niên thanh tú trong lòng, tham lam ngửi ngửi hơi thở mang mùi rượu mạnh và vani hòa lẫn với nhau, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nó cuốn theo sự khát vọng của anh, cũng từng vô số lần trấn an sự nóng nảy của anh, giảm bớt đau đớn cho anh.

Một thứ cảm xúc dâng trào sâu thẳm nào đó thấm vào từng nhịp thở của anh, lồng ngực phập phồng lên xuống như những đợt sóng ngoài khơi, những sự điên cuồng, thú tính, bản năng ác liệt… dần dần hòa vào tình yêu ngập trời, đánh chúng tan thành bọt trắng.

Anh nắm lấy bờ vai gầy của Diệp Từ, hơi thở vẫn còn nặng nề, hai mắt đỏ ngầu, nhưng vẫn kiềm nén, đầy yêu thương, như nâng một món đồ sứ dễ vỡ, đặt Diệp Từ nằm xuống, khép cổ áo của cậu lại.

Ngay sau đó, anh nhấc điện thoại liên lạc nội tuyến lên.



Bệnh viện tư nhân Từ Ân.

Tầng ba tòa nhà phía đông của bệnh viện.

Bệnh nhân mới nhập viện cần nghỉ ngơi, nhà họ Hoắc lập tức dọn dẹp, trừ phòng bệnh 305 ra, những phòng bệnh khác ở tầng ba đều trống rỗng không người, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng dương liễu xào xạc ngoài cửa sổ.

Diệp Từ nặng nề ngủ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn di truyền từ Diệp Hồng Quân, lúc tỉnh thì lạnh lùng, như điêu khắc từ băng tuyết, chỉ khi ngủ đến không còn đề phòng gì mới lộ ra vài phần trẻ con. Hai tháng nay cậu ăn cơm vừa có quy luật vừa đầy dinh dưỡng, nặng thêm mấy cân. Cơ thể không còn trơ xương, thịt trên gương mặt có thêm độ cung hồn nhiên.

Sáng sớm, nên lau mặt.

Hoắc Thính Lan canh chừng bên cạnh, tháo đồng hồ đeo tay xuống, cổ tay áo sơ mi xắn lên vài cái, dùng khăn lông thấm chút nước rồi vắt khô, tinh tế lau trán cho Diệp Từ, đến đuôi mắt, gò má….

Lần đầu bị Alpha cấp A+ đánh dấu, không nói đến Omega thiếu niên chưa phân hóa hoàn toàn, ngay cả Omega trưởng thành lớn tuổi, cũng không tránh khỏi phải hôn mê một hai ngày.

Cường độ pheromone Alpha quá cao, có tính phá hủy nhất định, thân thể cần tự chữa trị và hoàn thành việc ghi nhớ thông tin trong trạng thái ngủ, như vậy lần sau nếu lại bị cùng một Alpha trên cấp A đánh dấu sẽ giảm bớt các phản ứng có hại hơn.

Diệp Từ đã hôn mê ba ngày, các kết quả khám sức khỏe tạm thời bình thường.

Nhưng bởi vì cậu bị Alpha đánh dấu trong lúc còn đang trong thời kỳ phân hóa, khó có thể nói trước rằng sẽ xuất hiện các di chứng ngắn hạn nào khác, nên bác sĩ đề nghị nằm viện theo dõi một thời gian, theo dõi mức độ dao động của hormone 24/24 để có thể chữa trị kịp thời.

Trên mặt ngứa ngáy, ướt nhem… giống như bị một con chó lớn liếm.

Diệp Từ nhíu mày, lông mi run run, bỗng dưng mở mắt ra.

Cậu đã ngủ rất lâu, ý thức tan rã, đôi mắt mơ hồ chớp chớp mấy cái.

Đập vào mắt là trần nhà, mặt tường, khăn trải giường, trắng mênh mang.

Còn có một bàn tay, mu bàn tay và cổ tay nổi lên gân xanh nhợt nhạt, cổ tay áo sơ mi màu lam được xắn lên chỉnh tề, vững chắc. Bàn tay đàn ông thành thục, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, đang dùng khăn lông lau mặt cho cậu.

Cậu ngơ ngác, ánh mắt theo cánh tay nhìn lên trên.

Hoắc Thính Lan đang ngồi ở mép giường nhìn cậu, con ngươi đen tuyền, trừ dịu dàng ra thì không còn cảm xúc nào khác, giấu rất sâu.

Như một người thợ săn trầm tĩnh nhưng điên cuồng, bày ra 800 loại bẫy rập, yên lặng nằm bò trong bụi cỏ nhìn ra bên ngoài, chờ con thú non quý hiếm rơi vào trong cái hố nào, anh sẽ lập tức nhào qua đó, túm lấy một cục mềm mại bỏ vào trong túi.

Kí ức trước khi hôn mê dần dần ùa về.

Gia yến.

Bia nhẹ.

Cái ôm ở hàng ghế sau.

“Chú Hoắc,” Diệp Từ xoa mắt, “Sao tôi, tôi lại ở…”

Một câu còn chưa nói xong, ký ức trong phòng an toàn mới khoan thai đến muộn.

Giống như một sợi kim loại bị nung nóng đến đỏ hồng, tinh tế, thình lình bỏ vào nước, lập tức tỏa ra một làn khói trắng, bốc hơi nóng bỏng.

Sau cổ vừa nóng vừa đau, ngón chân co quắp, cánh tay cứng như sắt thép cùng với cơ ngực phập phồng, một chuỗi âm thanh ma sát lỗ tai cậu, vừa ngọt ngào vừa càn rỡ “bé cưng”, “cục cưng”, “Tiểu Từ”, cùng với cảm xúc mãnh liệt trong mắt khiến cậu nghẹt thở. Trắng trợn đến mức đáng sợ, giống một con dã thú điên cuồng, muốn ăn tươi nuốt sống cậu, nơi ngực dường như vẫn còn cảm giác bị cánh tay rắn chắc ấy siết lại, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng. Cậu lăn qua, đụng phải thanh chắn giường, tránh né bàn tay đang cầm khăn lông ấm của Hoắc Thính Lan, kích động như cô gái chạy trốn lưu manh, nếu không có thanh chắn có lẽ cậu đã trực tiếp lăn luôn xuống đất.

Tay Hoắc Thính Lan cứng đờ, giống như bị người cào lên vết thương, ngơ ngẩn.

Lòng bàn tay kia quả thật đã bị thương, đã gỡ băng vải, nhưng bốn đường đỏ sậm kết vảy vẫn còn nguyên.

Diệp Từ nhìn thấy, ăn năn dời mắt đi.

Hoắc Thính Lan rút tay về, bỏ khăn lông qua một bên, tỏ vẻ sẽ không chạm vào cậu nữa, giọng anh rất thấp: “Xin lỗi.”

Câu xin lỗi này xuất phát từ tận đáy lòng.

Đêm hôm đó thật sự anh không muốn đánh dấu Diệp Từ, anh tự nhận mình có ý nghĩ biến thái, muốn trộm mút một chút mật thơm, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

Nếu không lúc đầu anh cũng không cần phải chịu đựng đến vậy.

Nếu không phải Diệp Từ tìm đến tận cửa, anh cũng sẽ không thể dùng hàm răng sắc nhọn cắn vào chiếc cổ nhỏ kia…

“Không phải tôi muốn đánh dấu tạm thời em.” Tầm mắt Hoắc Thính Lan nhìn thẳng Diệp Từ, không ra vẻ đáng thương cầu xin thương xót, không trốn tránh trách nhiệm, cũng không hiệp ân tự trọng, lấy cớ đang trong kỳ nhạy cảm nên Alpha trên cấp A phải chịu nhiều đau đớn, hay là trách Diệp Từ tự chui đầu vào lưới, nhắc đến mình đã dốc lòng che chở cho Diệp Từ thế nào trong hai tháng qua,… anh không nhắc đến vấn đề nào cả.

(*) Hiệp ân tự trọng: Một người giúp đỡ người khác, sau đó dùng cái ơn đó để đòi hỏi người ta phải trả ơn cho mình, hoặc nắm được điểm yếu đó của người ta rồi ép người ta phục tùng mình.

“Là do tôi mất khống chế, xin lỗi.”

Anh chỉ xin lỗi vì những sai lầm của chính mình.

Như một kẻ sắp chết đuối bám được vào khúc gỗ trôi dạt, Diệp Từ nắm chặt hàng rào kim loại ở mép giường, cảnh giác dùng đuôi mắt nhìn người.

Hoắc Thính Lan đến bệnh viện chăm sóc người bệnh, không chưng diện, vài sợi tóc rũ xuống lông mày, áo sơ mi hưu nhàn không thắt cà vạt, cúc áo cũng cởi một nút ra, nhìn có vẻ trẻ đi vài tuổi, không dính dáng gì đến “người chú” mà Diệp Từ gọi thường ngày. Xương quai xanh thẳng tắp, dần dần biến mất trong cổ áo, cơ bắp phập phồng dưới lớp vải của áo sơ mi màu lam, kiêu ngạo, gợi cảm…

Màng nhĩ ầm ầm, bỗng như rót tràn máu.

Ăn mặc khéo léo, vẻ mặt bình tĩnh, miệng lưỡi thật thà thành khẩn… Diệp Từ lại quay mặt đi, bất an như đọc một cuốn sách cấm.

“… Tiểu Từ.” Hoắc Thính Lan nhẹ nhàng gọi cậu: “Tôi thật sự xin lỗi.”

Hầu kết Diệp Từ trượt lên xuống, ậm ừ, mơ hồ nói: “Không trách ngài.”

Là do cậu tự chạy xuống tầng ngầm trong kỳ nhạy cảm của Hoắc Thính Lan, lòng có hảo tâm, nhưng gây thành hậu quả thế này, cũng khó nói bản thân mình không có trách nhiệm.

Đêm đó nếu đổi thành bất kỳ Alpha cấp A nào khác, đều không thể chỉ đánh dấu tạm thời rồi xong việc.

Không có gì để nói, cậu không trách ai.

“Thật đó.” Cậu nhỏ giọng nhấn mạnh lần nữa.

Sau đó, không hé răng, cũng không nhìn người, chuyên tâm vật lộn với lớp sơn trên thanh chắn giường, vừa chà vừa moi, làm cho đầu ngón tay ửng đỏ.

Thú non quý hiếm uể oải tại chỗ, cuộn thành một cục, không phản ứng, cũng không rơi vào bất kỳ cái bẫy nào.

Thậm chí còn không biết được trong cái đầu nhỏ kia đang suy nghĩ điều gì.

Cậu lại ẩn nấp rồi.

Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, làm đáy lòng Hoắc Thính Lan nổi lên một tia nôn nóng hiếm thấy.

Cảm giác được hai đường nhìn sắc bén lên mặt mình, có ý tìm nơi mỏng yếu nhất để phá tan, Diệp Từ vội vàng gục đầu, nằm xuống, dùng chăn bọc mình lại thành con nhộng.

Khả năng nhìn thấu suy nghĩ của chú Hoắc, cậu đã được lĩnh giáo qua.

“Tôi còn, còn buồn ngủ, muốn ngủ một lát.” Một giọng nói khó chịu truyền ra từ trong chăn, đuổi người đi: “Ngài đi, bận việc đi.”

Bên ngoài chăn chỉ lú ra vài nhúm tóc đen mềm mại, xõa trên gối nằm như mấy sợi râu bắp.

“Được.” Hoắc Thính Lan nhắm mắt, đứng dậy đứng bên mép giường, giọng rất thấp: “Có việc lập tức tìm tôi, di động của em tôi đã sạc đầy rồi, để trên tủ đầu giường.” Dừng một chút, anh lại nói: “Tình trạng hiện tại của em, ngày mai có thể xuất viện, hôm qua với hôm nay là ngày thi giữa kì của trường em…”

Hình người nhô lên dưới lớp chăn bông khẽ nhúc nhích.

Diệp Từ rất coi trọng cuộc thi giữa kỳ này, vẫn luôn trông ngóng thành tích lần này có tiến độ để tạo động lực cho mình.

“… Tôi đã lấy về một đề B dự phòng.” Hoắc Thính Lan đoán được tâm tư này của Diệp Từ, sợ cậu thất vọng, dịu giọng trấn an: “Độ khó không khác với đề A cho lắm, có thể làm để tham khảo điểm, em lựa thời gian tự mình kiểm tra thử xem.”

Người trong chăn yên lặng vài giây, giống như đang ổn định cảm xúc nào đó, khi mở miệng nói chuyện có hơi run run: “Cảm, cảm ơn chú Hoắc.

“Đừng khách sáo.” Hoắc Thính Lan cười cười, yên lặng một lát, hơi cúi người, dùng khớp xương ngón tay chạm nhẹ vào ngọn tóc lộ ra bên ngoài chăn của Diệp Từ.

Bên trong chăn…

Diệp Từ không thấy được động tác nhỏ của anh, chỉ phí công dùng tay che lại lỗ tai đã đỏ hồng đến muốn nhỏ máu.

Giống như làm vậy là có thể đuổi đi từng tiếng nói “cục cưng”, “bé cưng” vừa ngọt ngào vừa càn rỡ trong trí nhớ, là có thể ngăn được cảm giác tê dại như bị điện giật từ đỉnh đầu truyền qua xương sống đến tận bàn chân…

Tê dại thấu xương.

Nhưng cậu ngăn không được, cản không xong.

Tim đập như trống.