Cấm Phạm Quy

Chương 25: Nửa điếu thuốc



Tay quá lạnh, lại khẩn trương đến chảy đầy mồ hôi, so với lòng bàn tay khô ráo nóng bỏng của Hoắc Thính Lan như một cụm lửa, làm cậu đứng ngồi không yên.

Ỷ vào lực ma sát của tơ lụa nhỏ, Diệp Từ chậm rãi trượt vào ổ chăn, nằm yên, khuôn mặt lộ một nửa ra ngoài, chăn đắp lên sống mũi, lộ ra một đôi mắt long lanh.

Cậu dường như đoán ra được bàn tay to kia đang rắp tâm hại người, nhưng cậu không muốn tin, cũng luyến tiếc rút ra, lòng rối bời, lừa mình dối người.

Diệp Từ nằm nghiêng, vì để tư thế không quá mất tự nhiên, Hoắc Thính Lan cũng nửa nằm nửa ngồi dựa lên đầu giường, dùng đôi tay bao lại nắm tuyết ướt át đó.

Tay Diệp Từ rất gầy, gân cốt cứng rắn, vừa nhìn là biết bàn tay con trai.

Nhưng không biết có phải do ảnh hưởng của hormone Omega mấy tháng qua hay không, làn da mỏng manh kia mềm như đậu hũ non, mịn như lụa, năm ngón tay thon dài như nan tre dưới tán ô, nổi lên rõ ràng.

Vẻ mặt Hoắc Thính Lan vô cùng chính trực, chỉ ấp hai bàn tay, quy củ không chút sứt mẻ, để pheromone của hai người ôn hòa giao hòa.

Một lát sau, bàn tay ấp đến mềm ra, thả lỏng đề phòng, cơ bắp không còn quá căng thẳng.

Hoắc Thính Lan liền lặng lẽ từ từ xoa nhẹ, đầu tiên xoa nhẹ mu bàn tay, mép bàn tay, sau đó xoa mười ngón tay lạnh băng của Diệp Từ theo thứ tự, bụng ngón tay mềm mại như đệm thịt chân mèo, để giúp tay cậu lưu thông máu.

Thủ pháp đó cũng không suồng sã, như đơn thuần chỉ vì để làm ấm tay cậu, cũng để truyền pheromone qua cho cậu.

Nhưng Diệp Từ lại rũ mắt, lông mi run rẩy, không dám nhìn anh.

“Tiểu Từ,” Để dời đi sự chú ý của Diệp Từ, Hoắc Thính Lan bỗng dưng mở miệng, “Tôi muốn ra một yêu cầu với em, có được không?”

“Cái gì?” Diệp Từ ngước mắt: “Có thể, ngài, ngài nói đi.”

Giọng điệu ngoan ngoãn e dè như một học sinh ngoan, làm người khác ngứa ngáy.

Hoắc Thính Lan hơi trầm ngâm, dịu giọng nói: “Tôi hi vọng sau này nếu em gặp phiền toái, gặp khó khăn, có thể học được việc chủ động nói với tôi, để tôi giải quyết giúp em, hoặc là giúp em nghĩ cách.” Anh trấn an lòng tự trọng mong manh dễ vỡ của Diệp Từ: “Tìm kiếm sự trợ giúp từ người chính xác là một biểu hiện của sự thông minh nhạy bén, không phải vô dụng, hơn nữa…” Anh nhìn cậu, ánh mắt thương tiếc, nhưng không phải thương hại, giống như đang nhìn một con ưng nhỏ bị thương: “Em còn nhỏ như vậy, phải chịu đựng nhiều thứ hơn các bạn đồng trang lứa quá nhiều, nhưng em không bị đè ép đến sụp đổ, em là một người rất kiên cường, rất dũng cảm, điểm này sẽ không vì em xin sự trợ giúp từ người khác mà thay đổi… em hiểu không?”

Đạo lý rất bình thường, đổi thành người khác nói, Diệp Từ sẽ nghe vào tai này ra tai kia, nhưng lời nói từ miệng Hoắc Thính Lan, cậu lại nghe lọt.

“Tôi, tôi hiểu rồi… chú Hoắc.” Cậu gật đầu mạnh.

Cùng lúc đó, tơ lụa đen tuyền nổi lên một đợt sóng tinh tế.

Miệng đang nói, bàn tay mạnh mẽ của Hoắc Thính Lan vẫn vững vàng nương theo kẽ tay ướt át mồ hôi của Diệp Từ mà từ từ đan xen vào nhau.

Tay nắm bàn tay.

Mười ngón đan xen.

Pheromone hòa tan vào mồ hôi, trấn an tuyến thể đang tạm thời nóng lên của Diệp Từ một cách hiệu quả.

Ấp tay và trao đổi pheromone thế này không khỏi làm người mặt đỏ tim đập, Diệp Từ nhẹ nhàng giãy giụa một chút.

“Chuyện đêm nay, trở về rồi cũng đừng miên man suy nghĩ hay cảm thấy xấu hổ.” Hoắc Thính Lan suy xét chu toàn, sợ tâm tư Diệp Từ nặng nề, trở về càng nghĩ càng xấu hổ: “Em là chồng nhỏ cùng lãnh giấy hôn thú với anh, tòa nhà này có một nửa là của em, huống chi chỉ là một chiếc giường, không cần phải xin lỗi anh làm gì. Huống hồ…” Anh mỉm cười, dáng vẻ vừa thành khẩn thẳng thắn lại không mất phong độ: “Chiếc giường với chăn em đã nằm qua này, anh rất thích.”

Anh dùng giọng điệu lịch sự để nói lời cợt nhã, thật không biết xấu hổ. Diệp Từ ngớ người, quên đi ngón tay đang đan xen vào nhau, gật đầu lia lịa: “Ừm, tôi không, không nghĩ lung tung…”

Cậu không biết mình đang bị người ta đùa giỡn.

Điều hòa trung tâm của nhà họ Hoắc có hệ thống cảm biến nhiệt độ thông minh, tự động điều chỉnh nhiệt độ trong nhà đến mức dễ chịu nhất cho cơ thể con người, sức gió hiện tại rất vừa phải, Hoắc Thính Lan lại như sợ lạnh, không biết từ lúc nào đã đắp chăn lên người.

Có thể là tư thế của anh quá mức ưu nhã tự nhiên, cho nên đến khi Diệp Từ phát hiện ra thì họ đã nằm chung một ổ chăn, chóp mũi dựa sát vào nhau, khoảng cách cũng chỉ tầm 10cm, nhìn qua vừa thân mật vừa ôn tồn, giống như một cặp vợ chồng son chụm đầu tâm tình trước khi ngủ.

Lỗ tai Diệp Từ nóng lên, liên tục chớp mắt, tầm mắt cũng không biết nên nhìn vào đâu, nhưng cậu không thể trốn ra sau, 10cm, hơi thở ấm áp của cả hai giao hòa vào nhau.

Chóp mũi, môi, gương mặt ấm áp.

Tay ấm áp.

Trái tim, cũng ấm áp.

Mặt Diệp Từ càng lúc càng đỏ.

Lời nói vẫn chưa hoàn toàn thẳng thắn, bọn họ vẫn chưa tính là yêu nhau, cậu lại ngây thơ thẹn thùng để người ta chiếm lợi, nằm trong một ổ chăn với người ta, tay còn bị “ấp” đến đỏ bừng.

Như vậy có phải…

Không, không quá thích hợp?

“Lần nào em cũng đồng ý ngoài miệng, sau đó gặp được chuyện gì sẽ tiếp tục cậy mạnh, không nói với anh… Thói quen này phải sửa.” Mắt đen của Hoắc Thính Lan chứa đầy ý cười, như đang dùng gậy chọc mèo, dùng ngôn ngữ lay động nỗi lòng của Diệp Từ. Anh đang khó lòng dằn nổi, nhưng anh phải tìm lối thoát cho dục vọng đang sôi trào như dung nham, nếu không anh sẽ rất khó thả Diệp Từ nguyên vẹn trở về: “Cho nên lần này anh muốn đưa ra một nhiệm vụ cho em.”

“Nhiệm, nhiệm vụ gì?” Trước khi giá trị xấu hổ của Diệp Từ đạt tới giới hạn, lực chú ý của cậu lại bị dẫn đi mất.

“Trong vòng một tuần, luyện tập đưa ra một yêu cầu với anh.” Hoắc Thính Lan trịnh trọng nhìn cậu, nhấn mạnh từng chữ: “Bất kể yêu cầu gì, chỉ cần trong khả năng của anh.”

Diệp Từ chần chờ, khó có khi không đồng ý lập tức.

Chủ động đưa ra yêu cầu với người khác.

Cuộc sống khó khăn khiến cậu trưởng thành rất sớm. Khi còn nhỏ, bé Diệp Từ đã biết không thể tùy tiện đòi hỏi. Mẹ mình hay túng quẫn, sinh hoạt phải tính toán tỉ mỉ, bởi vậy cậu phải luyện tập áp chế ham muốn của mình, cố gắng không đòi hỏi đồ chơi và đồ ăn vặt để mẹ phải khó xử. Sau khi lớn lên thì cậu càng hiểu được, cậu là đàn ông con trai, phải đỉnh thiên lập địa như một cây đại thụ, trở thành nơi để mẹ mình dựa dẫm, theo lý cậu phải là người giải quyết yêu cầu của người khác mới đúng.

“Tôi hình như không, không có yêu cầu… gì hết.” Diệp Từ có ý đồ lợi dụng sơ hở: “Vậy muốn ngài giảng, giảng bài…”

“Không tính.” Thấy nhóc con không phục, Hoắc Thính Lan cười nhạt: “Quyền giảng bài là do tôi quyết định.”

Cuối cùng Diệp Từ vẫn không nói lại được Hoắc Thính Lan, mơ hồ đồng ý. Kỳ nóng lên tạm thời dần dần biến mất dưới sự trấn an của pheromone, nhưng khi bước xuống giường của Hoắc Thính Lan chân cậu vẫn mềm nhũn, tóc với áo ngủ cũng bị cọ xát rối loạn, giống một bong bóng bị người ta hút bẹp.

Đưa ra một yêu cầu, với người khác mà nói thì vô cùng đơn giản.

Thật sự không nghĩ ra chuyện gì cần phải đưa ra yêu cầu, suy xét đến tài lực của nhà họ Hoắc, ít nhất có thể đòi một món quà đắt giá.

Nhưng Diệp Từ lại cảm thấy khó khăn, trừ mong muốn có thể thi đậu vào một trường đại học tốt, cậu thật sự không có nguyện vọng gì khác. Khó khăn lớn nhất mà cậu gặp phải lúc này…

Cũng chỉ có căn bệnh của Diệp Hồng Quân.

Sinh lão bệnh tử, đôi khi nằm ngoài năng lực của con người.

Thậm chí cậu còn không dám nghĩ sâu về chuyện này, phần lớn thời gian cậu sẽ cố ý duy trì đại não của mình vào trạng thái chết lặng trong vùng suy nghĩ này, không dám nghĩ đến việc người duy nhất yêu thương cậu trên thế giới này lại bỏ cậu mà đi. Nếu không suốt đời này cậu sẽ sống trong khủng hoảng lo sợ, ngay cả cuộc sống hàng ngày cũng khó làm việc một cách bình thường.

Buổi chiều thứ bảy, thời tiết nóng nực, trên một chiếc ghế dài dưới bóng cây hợp hoan, Diệp Từ ngồi đó, mang tâm trạng nặng nề mà hút thuốc.

Vốn dĩ cậu chỉ làm bài mệt mỏi, xuống lầu tản bộ trong vườn hoa một lát, thư giãn gân cốt. Vừa tản bộ vừa suy nghĩ nên đưa ra yêu cầu gì với chú Hoắc, sau đó lại bất giác nghĩ đến bệnh tình của mẹ mình.

Vừa nghĩ đến, lòng lại nặng trĩu giống như rót chì, cậu muốn hút một điếu thuốc, kết quả càng hút càng phiền lòng, càng phiền lòng càng muốn hút.

Trên ghế dài đặt một hàng đầu lọc thuốc cậu vừa hút xong, nhìn có vẻ ngoan ngoãn kỳ lạ.

Cậu định hút xong bao thuốc lá này sẽ đem ném một lượt luôn.

Diệp Từ khoanh chân ngồi trên băng ghế, khuỷa tay chống đầu gối, một tay kẹp điếu thuốc, một tay lướt di động.

Nhóm chat của những người có cùng căn bệnh với Diệp Hồng Quân đang rất náo nhiệt, vài phút không xem đã có 99+ tin mới, có người gửi thông tin đăng ký đi nước X tham gia thử nghiệm lâm sàng. Có mấy người nhà của bệnh nhân đang thảo luận về việc xin visa và lộ phí, Diệp Từ cau mày lật xem phần tư liệu kia.

Lúc Diệp Hồng Quân mới vừa bị bệnh, Diệp Từ rất mẫn cảm với những tin tức này, mấy năm nay thấy nhiều, số lần thất vọng cũng nhiều, biết phần lớn đều thật sự không còn cách nào khác nữa mới có thể đi thử mấy thí nghiệm lâm sàng mang nhiều nhân tố không ổn định thế này. Người đưa đi, trị không hết thì thôi, chỉ sợ thể chất người bệnh không chịu nổi giày vò, hoặc là phản ứng tiêu cực khiến người bệnh bị phản ứng ngược. Mà điểm chết người chính là không biết mức độ đáng tin cậy và thật giả, trong nhóm chat từng có người dựa vào bệnh này để kiếm tiền, tự xưng có thể đưa người bệnh đi tham gia thí nghiệm gì đó, ba hoa chích chòe, sau đó thu phí báo danh lại không làm việc, người bệnh chờ đến chết vẫn không chờ được cái danh sách Schrödinger kia…

(*) Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng nổi tiếng. Ở đây chỉ rằng cái danh sách của kẻ môi giới đó nó mập mờ, không biết có thật hay không như kết quả của thí nghiệm Schrödinger.

Diệp Từ lại nghĩ đến “yêu cầu” đó.

Có lẽ, chú Hoắc sẽ có cách thì sao? Có con đường mà cậu không biết, hoặc là, ít nhất có thể giúp cậu nghe ngóng xem ở đâu có phương pháp điều trị mới càng có hi vọng hơn?…

Trái tim bỗng dưng đập mạnh hơn.

Diệp Từ nghĩ đến xuất thần, đưa điếu thuốc còn một nửa bên tay trái lên môi, mới đưa được nửa đường, điếu thuốc giữa khe hở ngón tay đã không còn nữa.

“!” Diệp Từ hoảng sợ, ngước mặt lên, thấy Hoắc Thính Lan không biết đã đứng bên cạnh cậu từ lúc nào, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp nửa điếu thuốc, nhướng mày nhìn cậu.

“Chú, chú Hoắc!” Diệp Từ đứng phắt dậy, luống cuống tay chân kéo kéo vạt áo: “Ngài, ngài về từ lúc nào?”

Cậu nhớ rõ lúc cậu xuống lầu tản bộ Hoắc Thính Lan còn chưa về nhà.

Hoắc Thính Lan không đáp, rũ mắt nhìn về bảy cái đầu lọc thuốc đang ngoan ngoãn “xếp hàng ngồi” trên ghế dài, không lạnh không nóng mà liếc nhìn Diệp Từ một cái: “Nghiện thuốc lá không nhẹ nhỉ?”

“Không nghiện, chỉ là,” Giọng nói Diệp Từ hạ xuống, “Hút, hút chơi…”

“Hút thuốc vui lắm sao?” Hoắc Thính Lan từ từ hỏi lại, như muốn xác minh cách nói của Diệp Từ, anh cúi đầu, hút một hơi.

Đầu lọc còn hơi ẩm ướt.

“Tôi hút, hút rồi… Ngài cũng, cũng không chê…”

Diệp Từ như bị thiêu cháy, mắt trông mong nhìn chú Hoắc hút điếu thuốc cậu đã hút qua, bùm một phát hồng từ đầu xuống cổ.

—— Quả thật thú vị.

Thuốc lá rẻ tiền, Hoắc Thính Lan bị sặc, nhẹ nhàng khụ một tiếng, độ cung khóe môi suýt nữa không kiềm lại được.

“Không chê em.” Hoắc Thính Lan bình thản ung dung quơ quơ điếu thuốc trong tay: “Lần sau lại bị anh tóm được…”

“Không, không có lần sau!” Diệp Từ lắc đầu như trống bỏi, hận không thể mọc ra cái đuôi để lắc chung.

Hoắc Thính Lan ngửa tay về phía Diệp Từ: “Còn không?”

Diệp Từ đỏ mặt tía tai, rất biết điều mà đưa bao thuốc lá còn dư gần một nửa và bật lửa nộp lên.

Bao thuốc lá đã nằm trong túi Diệp Từ mấy ngày, bị tra tấn bẹp dúm dó.

Hoắc Thính Lan hơi gật đầu, xoay người rời đi.

Diệp Từ ngơ ngẩn đứng đực tại chỗ.

Cậu cũng không thấy rõ.

Nhưng lúc nãy khi chú Hoắc xoay người đi, có phải đã…

Cúi đầu ngửi bao thuốc lá đó?