Cấm Phạm Quy

Chương 30: Đưa cổ chịu chém



Diệp Từ cũng ngồi không yên, dùng lòng bàn tay che camera, dùng sức ấn, móng tay mất máu trở nên trắng bệch.

Giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ: “Giống như ngài, ôm, ôm em…”

Đêm đó cậu chủ động ôm Hoắc Thính Lan, cơ ngực rắn chắc mang cảm giác kiên cố cùng với cảm giác thích thú như trôi bồng bềnh trên đại dương mênh mông làm cậu nhớ mãi không quên.

Một cái ôm đơn giản, cậu nhịn không được cứ thèm thuồng mãi.

Thèm thuồng mang theo nỗi nhớ, lan tràn như cỏ dại, hút hết chất dinh dưỡng, mấy ngày chia lìa ngắn ngủi, tim cậu hốt hoảng chẳng an bình.

—— Chuyện này không giống như điều cậu lo lắng trước đó, thậm chí còn ngược lại.

Cuộn len rối tung kia đã được cậu gỡ ra hoàn toàn.

Tâm định rồi, nên nói ra.

Cậu muốn tìm cơ hội để thẳng thắn, cân nhắc cả một đêm, biết bản thân mình hướng nội, da mặt quá mỏng, lúc cảm xúc bị kích động nói chuyện sẽ không được lưu loát. Nếu mặt đối mặt thông báo với Hoắc Thính Lan, những lời chuẩn bị đàng hoàng trước đó sẽ bị cái miệng của cậu nói thành một mớ hỗn độn…

Cho nên cậu định nhân lúc đang cách xa mà nói một lần, như vậy chờ đến khi cả hai gặp mặt, tin tức đã được tiêu hóa một phần, cảm xúc sẽ bình tĩnh được một chút, cậu sẽ không hồi hộp đến mức một câu cũng nói không tròn.

—— Cậu đánh bàn tính nhỏ của mình bùm bùm vui vẻ, còn chưa ý thức được bản thân mình thật sự ngây thơ đến mức thiếu giáo huấn.

“Đánh dấu tạm, tạm thời của ngài với em, ngày càng càng yếu…” Diệp Từ nuốt nước bọt, e lệ nhắm mắt lại, giống lẩm bẩm: “Nhưng nỗi nhớ của em, đối với ngài… không chỉ không ít đi, ngược lại… càng nhớ.”

Cậu tìm từ mơ hồ, nhưng cũng đủ để người khác hiểu được.

Không phải ảnh hưởng do rối loạn hocmone.

Không phải sự hấp dẫn nhầm lẫn từ sinh lý.

Mấy ngày nay, rời Hoắc Thính Lan, cậu có cả đống thời gian để tự hỏi.

Cậu vớt lấy trái tim đang không biết làm sao của mình từ nỗi nhớ vừa chua xót vừa ấm áp, như nhặt một viên đá cuội từ con suối xuân, để những giọt nước dục vọng nhỏ đi hết, phơi khô, mới phát hiện nó đã sớm bị tình yêu mài đến mượt mà, lộ lên những đường vân được mài đến rõ ràng, bóng loáng ——

Thích chú Hoắc.

Thích chú Hoắc.

Càng ngày càng thích, không liên quan đến điều gì khác.

“… Tại sao lại nhớ anh?”

Di động truyền đến một câu hỏi, tiêu tốn chút bình tĩnh và kiên nhẫn cuối cùng.

“Bởi vì…” Diệp Từ hít sâu, mang theo vẻ chân thành chỉ có ở thiếu niên, nói: “Em thích ngài.”

Nói xong, như cảm thấy phần tâm ý này không chịu được sự nghi ngờ, cậu không đợi anh hỏi tiếp đã giải thích trước: “Không phải vì, đánh dấu tạm thời, cũng không phải vì, chuyện của mẹ em… Ngài đừng hoài nghi em. Em đã suy nghĩ, suốt mấy ngày, em chỉ là… thật sự thích ngài.”

“…”

Thật sự thích anh.

Cũng thật sự ỷ vào chuyện anh đang cách cậu khá xa.

Hoắc Thính Lan nới lỏng cà vạt hít sâu một hơi, mạch máu xanh ở thái dương khẽ nảy lên, lý trí lung lay sắp đổ.

Vốn dĩ chuyện này có thể nhịn xuống, nhưng lại bị thao tác “thiếu giáo huấn” của Diệp Từ kích thích, sợ là nhịn không được nữa.

Camera vẫn che, anh không xác định Diệp Từ bên kia có đang nhìn anh hay không, chỉ gắng gượng nén luồng tà hỏa, duy trì sự bình tĩnh giả dối: “Em nói những lời thế này trong video, cách anh xa như vậy…”

Anh thong thả ung dung tra hỏi: “Là có rắp tâm gì đây?”

“Không, không có rắp tâm gì hết!” Diệp Từ tưởng anh không vui, cuống quýt thả cái tay đang che camera ra, khuôn mặt kia đã đỏ ửng, ngay cả tròng mắt cũng hơi đỏ, cánh môi mọng nước.

Cậu xấu hổ liếm môi, lơ đãng phủ lên một lớp nước, càng mọng.

Cậu không biết chú Hoắc mà cậu kính yêu đã nghẹn đến đau đớn trong lén lút, cũng không biết chuyện “xác định quan hệ” trong thế giới của người trưởng thành đến tột cùng là có ý nghĩa thế nào. Cậu đã thành niên, nhưng suy cho cùng vẫn thành niên chưa lâu, còn ngây thơ lắm, cậu dùng suy nghĩ trẻ con của mình nghiền ngẫm một người Alpha 30 tuổi, ế bền vững quanh năm, còn tưởng mình đang chơi trò tình yêu thiếu nữ ngây thơ. Vì thế cậu ngẫm nghĩ một lát, cố gắng đền bù cảm giác nghi thức “có lẽ chú Hoắc muốn”: “Em dùng video thổ lộ trước, không phải vì… không có thành ý với ngài, không nghiêm túc. Khi đối mặt với ngài em cũng, cũng sẽ thổ lộ thêm lần nữa. Em nói chuyện không được lưu loát, em sợ đến, đến lúc đó quá hồi hộp, nói không tốt, nên mới nói với ngài… một lần trước.”

Cậu quá chân thành với người yêu, chỉ hận không thể moi trái tim tuổi trẻ của mình ra, dùng đèn phẫu thuật soi kỹ từ chữ miêu tả cho người ta xem: “Hơn nữa em cảm thấy, nếu đã… suy nghĩ cẩn thận, vậy, nên nhanh chóng nói, đừng… để ngài đợi lâu.”

Cậu như đang dỗ dành cô bạn gái nhỏ đang thất vọng, lấy tư thế hạ mình của giống đực nói: “Ngài… đừng giận em, được không?”

Hoắc Thính Lan không nhịn được mà bật cười, có vài giây không nói nên lời.

Anh đâu có tức giận, tám gậy tre cũng đánh không giận nổi…

Rõ ràng anh đã nghẹn đến điên rồi, vẻ nghiêm túc kia là nhịn trái nhịn phải, nhẫn nhịn mà ra!

Nhưng Diệp Từ không biết điều đó.

Hoắc Thính Lan cười cười, ngẫm mưu trí lịch trình của thiếu niên đến rõ ràng.

Mạch não và tâm tư nhỏ thật sự là tươi xanh mơn mởn, làm lòng anh mềm nhũn.

Lý trí thì mềm, chứ nơi nào đó thì chưa chắc đã mềm.

Ngược lại còn đang cứng như sắt đá.

Hoắc Thính Lan đè phẳng khóe môi, không lạnh không nóng tung ra một câu: “Không quá ổn.”

“… Hả?”

Diệp Từ héo như người tuyết rơi vào lò nướng 200 độ.

Bả vai sụp xuống, bỗng chốc mềm đi.

Xong rồi.

Tiêu rồi.

Hoắc Thính Lan dựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, nghiêm túc như đang đàm phán công việc, nhưng lời nói lại không đứng đắn: “Chờ gặp mặt, nói những lời lúc nãy cho anh nghe lần nữa…”

“Dạ!” Diệp Từ gật đầu không ngừng.

“Chờ em nói xong,” Hoắc Thính Lan thấp giọng: “Anh sẽ hôn em… được không?”

“Hả, ừm.” Diệp Từ đồng ý lập tức, qua vài giây, ánh mắt mới thấp thỏm rung động, hầu kết trượt lên xuống, ra vẻ lão luyện mà đặt câu hỏi: “Là giống lần, lần trước sao? Ngài hôn, hôn xong rồi, sẽ… không giận nữa?”

Hôn mặt, hôn lông mày, hôn trán…

Mấy cái đó cậu quen rồi.

Ỷ vào việc gọi video đối phương sẽ không nhìn ra được tầm mắt của mình đang nhìn vào đâu, Hoắc Thính Lan nhìn chằm chằm vào hai cánh môi đỏ mọng, không kiêng nể gì, gần như hạ lưu.

“Không phải,” Anh mỉm cười, khống chế vẻ mặt, trả lời câu hỏi theo thứ tự: “Không giận.”

Thấy Diệp Từ vẫn ôm tâm lý may mắn, vẻ mặt “Người chính trực như chú Hoắc nói không chừng hôn tóc thôi là được”, Hoắc Thính Lan cong cong môi, thấp giọng: “Muốn hôn môi em, được không?”

“!”

Xém chút nữa Diệp Từ đã ném điện thoại đi.

Được không?

Hình như, được đó.

Họ đã thổ lộ với nhau, bình thường mà nói là đang trong quan hệ yêu đương, hơn nữa bọn họ còn nhiều ra một tờ hôn thú…

Hai người cũng đã kết hôn, lưỡng tình tương duyệt, nếu hôn môi một chút cũng tính là quá mức, vậy cuộc sống làm sao mà qua.

“À, không được.”

Giọng nói Hoắc Thính Lan thất vọng, vẫn kiềm chế như cũ.

Giống như chỉ cần Diệp Từ không cho phép, anh thật sự có thể nhịn đến sông cạn đá mòn.

“Không phải… được mà.” Diệp Từ ngồi xếp bằng trên giường, thẹn thùng chống trán, ngồi như vậy một lát, ngay cả mu bàn tay cũng ửng hồng.

Hoắc Thính Lan lấy ra sự nghiêm túc như đang đàm phán công việc, nghiêm túc như muốn kí hợp đồng với Diệp Từ, anh nhấn mạnh điều kiện hiện có: “Quan hệ của chúng ta là hôn nhân chân chính.” Ngay sau đó câu chữ rõ ràng xác nhận: “Như vậy anh có thể hôn em vài cái đúng không?”

“Hả, hôn, hôn vài cái?” Diệp Từ sợ hãi lặp lại, thở không nổi.

Thì người yêu lịch sự phong độ là thế này sao?!

Cho hôn mấy cái cũng phải hỏi rõ ràng, hôn nhiều sẽ tính là phạm quy sao?

Nhưng mà…

Thật ra không, không bằng cứ trực tiếp hôn đi khỏi hỏi…

“Sao, sao cũng được.” Con số cụ thể Diệp Từ thật sự khó mở miệng nói được.

Bao nhiêu, chú Hoắc lại túm cậu đến đàm phán tiếp.

“Sao cũng được?” Hoắc Thính Lan ho nhẹ che giấu ý cười.

Chọc bé chồng vui quá thú vị.

Thật là vui sướng vô cùng.

Đời trước anh không trêu đùa Diệp Từ như vậy.

Một là do Diệp Từ đời trước khép kín hơn hiện tại rất nhiều, cũng rất yếu ớt, anh không đành lòng làm gì quá đáng, mặt khác, Diệp Từ 22 tuổi thành thục hơn Diệp Từ 18 tuổi nhiều, không giống như bây giờ, quăng câu là dính, quăng câu là dính…

Anh cũng ngại ngùng thả câu.

“Không giới hạn mức cao nhất.” Hoắc Thính Lan tỉnh lại nửa giây, sau đó lại mất đi nhân tính, mỉm cười khái quát: “Vậy chính là vô số.”

Diệp Từ đã không thể hiểu được anh đang nói gì nữa, thất điên bát đảo gật đầu loạn xạ.

Thấy Diệp Từ sắp bị chọc khóc, cuối cùng Hoắc Thính Lan cũng đại phát từ bi tắt video.

Bốn chữ “kết thúc trò chuyện” vừa hiện lên màn hình, Diệp Từ như được cứu vớt mà vứt di động qua một bên, tê liệt ngã xuống giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Chỉ là thổ lộ mà thôi… ai ngờ lại như lột một lớp da thế này.

Nhưng xét cho cùng cũng không thể trách chú Hoắc.

Là do da mặt cậu quá mỏng, quá hướng nội, chuyện bình thường như cân đường hộp sữa giữa những cặp tình nhân, đến lượt cậu cứ như…

Cậu phải học hướng ngoại một chút, hôn thì hôn, thoải mái hào phóng.

Đúng vậy!

Quyết tâm này kéo dài tầm 40 tiếng đồng hồ.

Làm một người hướng ngoại, mặt hướng về biển lớn, xuân về hoa nở.

Cho đến một tin nhắn bất ngờ của Hoắc Thính Lan đánh Diệp Từ về nguyên hình.

Thời gian buổi tối 9 giờ rưỡi, Diệp Từ ăn xong trái cây chú Hà gọi người mang tới, lau miệng, muốn tranh thủ thời gian làm thêm một bộ đề thi.

Chờ cậu làm xong thì bên San Francisco cũng đã hơn 8 giờ sáng, cậu gọi video cho mẹ, nói chuyện một lát, lại nói chuyện với chú Hoắc một hồi… Hôm nay bài tập về nhà trường cho quá nhiều, để buổi tối có thể dành thời gian gọi video, cả ngày hôm nay cậu chưa đụng vào di động, cho nên không nhận ra Hoắc Thính Lan đã có hơn mười mấy tiếng không liên lạc với cậu…

Vừa mở bài thi ra, di động vang lên.

Diệp Từ cầm lấy nhìn.

Trái tim suýt nữa ngừng đập.

[Hoắc Thính Lan]: Mười phút nữa về đến nhà.

[Hoắc Thính Lan]: Chờ anh.

(!)

Diệp Từ nắm di động, sửng sốt ba giây.

Mười phút?

Mười phút!

Chú Hoắc rơi vào lỗ sâu (*) sao?!

Thời gian gập lại?!

(*) Lỗ sâu (trùng động) là một không – thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian.

[Hoắc Thính Lan]: Công việc bên kia anh bận suốt đêm qua, đã xử lý xong hết. Buổi sáng lên máy bay, nói sớm sợ em miên man suy nghĩ cả ngày, không ngoan ngoãn học hành.

—— Đến tột cùng là thật sự săn sóc hay xấu xa đột kích, không cho Diệp Từ tiếp tục dây dưa kéo dài, có cơ hội đổi ý, cũng chỉ có bản thân Hoắc Thính Lan tự biết.

Tay Diệp Từ run run, khó khăn gõ gõ mấy câu, sau đó vẫn xóa đi, chỉ gửi một chữ “Dạ.”

Buông di động, Diệp Từ giật mình, sau đó lập tức nhảy dựng lên, vọt vào toilet đánh răng.

Chải trong ngoài vài lượt, đầu lưỡi cũng bị kem đánh răng làm tê rần.

Đánh răng xong, cằm cậu đọng lại giọt nước trong veo, cậu cầm bàn chải đánh răng, ngơ ngác đỏ mặt với mặt kính.

Có tiếng động nơi lầu 1, Hoắc Thính Lan đã trở lại.

Cậu nào dám đi đón, lát nữa bọn họ sẽ phải hôn môi.

Lát nữa hôn mấy phút mấy giây? Cậu nên đứng ở đâu? Tư thế nào? Nên bày ra vẻ mặt thế nào đây? Nên nói cái gì bây giờ? … Ngắn ngủi vài phút, cậu nôn nóng suy nghĩ miên man, mỗi một giây đều như đang chờ đợi hành hình, thậm chí hận không thể để Hoắc Thính Lan đến hôn cậu nhanh một chút.

Cho nên tại sao phải cho cậu biết trước vậy?!

Có phải chú Hoắc, thật ra cũng có hơi hư hỏng đúng không?

Diệp Từ xấu hổ và giận dữ muốn chết, không có chỗ phát tiết, nên đấm một cái vào bồn rửa mặt.

Rầm một tiếng vang lớn.

Ngay sau đó, là tiếng bước chân mơ hồ.

Cách hai tầng ván cửa phòng ngủ và phong toilet, truyền vào lỗ tai cậu.

Tim Diệp Từ đập như trống, lo sợ không yên lắng nghe.

Cậu như đang đưa cổ chịu chém chờ được hôn môi.