Cấm Phạm Quy

Chương 32: Tim đập



“Bé cưng.”

Máu sôi trào uổng phí cả.

Hoắc Thính Lan căn bản không kịp chờ cậu thích ứng, còn làm tới hơn nữa, cúi người xuống ôm mặt cậu, làm sâu thêm nụ hôn này, nghiền môi châu nho nhỏ kia đến biến hình. Dường như ngại cậu chưa đủ thẹn thùng, thấp giọng trêu chọc: “Môi bé cưng mềm quá đi…”

Sáu chữ, một lời âu yếm bình thường, lại như bùa chú câu hồn nhiếp phách.

Bỗng dưng, trái tim như bay lên không trung, rồi rơi thẳng xuống, đánh mạnh vào xương sườn như không muốn sống nữa.

Màng nhĩ Diệp Từ ù ù, đầu óc trống rỗng, bốc khói, cảm giác tê dại xuyên thấu lồng ngực dâng lên hạ xuống theo nhịp tim, quy luật đều đặn như từng cơn sóng.

Trong tưởng tượng của cậu, hôn môi chỉ đơn giản như chuồn chuồn lướt nước, dán vào, không khác lắm so với hôn mặt.

Chứ không phải như thế này.

Cậu không chịu nổi, sợ đến mức né tránh, nhưng Hoắc Thính Lan lại dùng tay ôm mặt cậu, đuổi theo hôn cậu không rời. Chú Hoắc thường ngày dịu dàng nho nhã, giờ khắc này lại nóng nảy đến gần như hạ lưu, chặt chẽ mút lấy cậu!

“Chú Hoắc,” Đầu Diệp Từ sắp nổ tung rồi, mơ hồ xin tha, “Chú, chú Hoắc… được, được rồi chứ?”

Tim cậu đập nhanh muốn chết, rõ ràng có thể dùng mũi để thở, nhưng lại không hiểu biết mà nín thở lại.

Miệng bị mút đến đau đớn, môi châu nóng rát như bị trầy da.

Hình như cậu không nên thổ lộ bằng cách này…

Có hơi hối hận, nhưng đã muộn rồi.

Cậu uốn éo như một con cá bạc ướt vảy, nếu Hoắc Thính Lan không tha cho cậu, cậu sẽ lập tức nương theo vách tường mà trượt đi, rơi vào nước rồi sẽ không bao giờ cắn câu nữa.

Cuối cùng, Hoắc Thính Lan cũng chịu đứng thẳng dậy, ngón tay quét sống mũi tinh xảo của cậu, thấp giọng nhắc nhở: “Thở.”

Diệp Từ hoảng loạn há miệng thở dốc.

Hoắc Thính Lan chờ hơi thở của cậu đều đặn trở lại, tiếp tục nghiêng đầu xuống…

“Ngài còn, còn hôn nữa?” Diệp Từ rụt người lại, trợn tròn cặp mắt long lanh ướt nước.

“Sao hả?” Hoắc Thính Lan bắt được vẻ khiếp sợ trong mắt Diệp Từ, giấu đi ngọn lửa hừng hực trong đôi mắt đen của mình, tạo ra vẻ mặt “người chú tốt” vô tội, dịu dàng cười nói: “Không phải chỉ mới hôn một cái thôi sao?”

Diệp Từ không thể tin nổi, yếu ớt lặp lại: “Mới một cái…”

Nhiều, nhiều động tác như vậy, mà chỉ tính là một cái?!

Cậu đơ càng thêm đơ, nói không nên lời, một lúc lâu sau, mới liếm liếm đôi môi căng mọng, dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa đáng thương, giống như bị người mình hết mực tin tưởng ăn hiế, như bị cái móc sắt giấu trong mật ngọt làm tổn thương: “Vậy, vậy có thể, chờ một chút mới… hôn cái thứ hai không, chú Hoắc?” Cậu càng nói càng nhỏ giọng: “Miệng, miệng em trầy da rồi.”

“Trầy da?” Hoắc Thính Lan không tin, đẩy tay Diệp Từ ra, xem xét cẩn thận.

Nào có trầy da, căn bản không có trầy, trong lòng cậu chắc chắn hiểu rõ, chỉ là do bị ma sát đến nóng đỏ lên, có cảm giác bị “trầy da” mà thôi.

“Không có trầy.” Anh ăn ngay nói thật, không lựa lời bé con muốn nghe để nói.

“…” Diệp Từ héo héo gục đầu xuống, chạm cũng không chịu để anh chạm vào.

“Nhưng đã làm em đau rồi, anh xin lỗi.” Hoắc Thính Lan lùi một bước, để Diệp Từ trốn đi.

Thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi yêu đương, nếu không phải do gặp loại Alpha đặc biệt nóng vội thế này, đại khái cũng chỉ cùng nhau đi về lúc tan học, cùng nhau làm bài tập, xoa xoa đầu, nắm nắm tay, có hôn cũng chỉ nhẹ nhàng, cẩn thận, trong sáng mông lung hơn cả ánh trăng…

Vấn đề là…

Hoắc Thính Lan nghĩ hành động của mình cũng rất trong sáng, rất mông lung.

Ngay cả đầu lưỡi cũng chưa đưa vào mà…

Không trong sáng?

Nhưng Diệp Từ đã bị mút đến linh hồn nhỏ bé cũng bay mất, ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ che miệng sững sờ.

Với Hoắc Thính Lan là chuồn chuồn lướt nước, với cậu lại là bão táp mưa sa.

Hoắc Thính Lan đi qua, ngồi quỳ một gối xuống trước sô pha, giật nhẹ cổ tay áo ngủ của Diệp Từ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Giận anh à?”

Diệp Từ vội vàng lắc đầu: “Không, không giận ngài.”

Làm thế nào cậu cũng không thể tức giận với Hoắc Thính Lan được.

“Vậy em bị sao thế… có thể nói với anh không?” Hoắc Thính Lan dùng giọng điệu đứng đắn như đang thảo luận vấn đề.

“Chỉ là,” Diệp Từ nhấp môi dưới, cố gắng miêu tả: “Tim đập giống như, như sắp chết, em không biết, có lẽ là do em…” Cậu sợ hãi nhìn anh, giọng nói ngây thơ, nhưng lại nói ra lời dụ dỗ chết người không đền mạng: “Quá, quá thích ngài, cho nên chịu không nổi, kích thích như vậy, ngài để em, bình tĩnh lại một chút, được không?”

Hoắc Thính Lan hít sâu, cắn răng lặp lại: “Bình tĩnh một chút…”

Nghị lực cả đời tiêu hao hết tại đây.

“Tiểu Từ, anh lớn hơn em 12 tuổi, là một Alpha trưởng thành, với những chuyện thế này có lẽ sẽ có tư tưởng và nhu cầu khác biệt với em,” Miệng lưỡi anh thành khẩn, lộ ra vẻ xin lỗi, có vài phần thẹn thùng khó thấy: “Có lẽ nhu cầu của anh sẽ nhiều hơn em một ít, xin lỗi.”

Diệp Từ liếm liếm đôi môi còn hơi đau đớn, nhưng trái lại, đỏ mặt tía tai giáo dục giới tính một trận cho Hoắc Thính Lan: “Đừng, đừng xin lỗi, ngài nói mấy chuyện đó, thật ra đều rất, rất bình thường…”

“Ừm, em nói rất đúng.” Hoắc Thính Lan mỉm cười, ngay sau đó làm ra vẻ có lời khó nói, nhẹ nhàng tự giễu: “Vậy phải làm sao bây giờ, nhu cầu của anh về chuyện này khá lớn… bằng không,” Anh dịu dàng bỡn cợt trêu đùa: “Đổi cách khác mà em có thể chịu đựng được nhé?”