Cấm Phạm Quy

Chương 35: Đóa hoa đỏ



Diệp Từ lộ vẻ khó xử: “Ngủ, ngủ chung với ngài, em…” Cậu thẹn thùng, nhưng cũng mâu thuẫn nói trắng ra: “Quá, quá hưng phấn, ngủ không được.”

“Ngủ chung với anh quá hưng phấn?” Hoắc Thính Lan bật cười lặp lại.

Lời này, do anh biết Diệp Từ có bao nhiêu trong sáng, nếu không…

Diệp Từ gật bừa một cái, lại muốn bỏ chạy.

“Chú Hoắc dỗ em ngủ nhé.” Hoắc Thính Lan ôm người vào lòng, vô lại mà dùng nửa người trên siết chặt, củng cậu về phía phòng ngủ chính, vừa dỗ vừa trêu: “Hát cho em nghe, hát ru được không?…”

Sức Diệp Từ không tránh thoát được, lại bị cơ ngực căng phồng kia làm mê muội, suy cho cùng thì vẫn mang tư duy của con trai mới lớn, tự giác bản thân đang dê xồm người ta, không dám lộn xộn, khuôn mặt lập tức đỏ lên, ánh mắt mê ly, ỡm ờ lảo đảo, lui từng bước, cho đến khi chân chạm vào mép giường, thịch một tiếng ngã ngửa lên giường nệm.

Cảnh tượng này có hơi buồn cười, Diệp Từ ngẩn cười, cười, Hoắc Thính Lan cũng cười ra tiếng, nhân cơ hội cúi đầu mổ môi cậu.

Diệp Từ lại muốn giãy giụa, bàn tay to kia đã hạ xuống nơi xương sườn cậu cách đồ ngủ, như biết nhược điểm của cậu ở đâu, chọt lét vào chỗ xương sườn thứ năm, nơi cậu dễ nhột nhất.

“Chú Hoắc!” Diệp Từ hô lên, cuộn người lại như con tôm chín, đầu tiên vẫn còn ráng nhịn vặn vẹo thân thể tránh né, liều mạng cắn chặt hàm, khóe môi cũng mím chặt. Nhưng phản xạ thần kinh khi bị nhột không phải chỉ dựa vào ý chí là có thể nhịn được, cuối cùng cậu vẫn không chịu nổi, cười ra tiếng: “Đừng, đừng quậy nữa, ha ha, chú Hoắc…”

Thường ngày cậu rất ít cười, một là do cố tình ngụy trang ra vẻ mạnh mẽ lạnh lùng, hai là do ngụy trang quá lâu nên bất tri bất giác cũng cảm thấy đây là thái độ bình thường. Với người ngoài cậu thường thể hiện khuôn mặt không cảm xúc, đối với Hoắc Thính Lan, tuy là có mềm mại ngoan ngoãn hơn, nhưng cũng không cười nhiều.

Bởi vậy cười to thế này thật sự rất hiếm, thấy được má lúm đồng tiền và một hàng răng nhỏ đáng yêu đều như bắp. Dáng vẻ đó, như vén mây thấy trời xanh, lại như một tia sáng lóe lên từ lớp băng dày xanh thẳm.

Hoắc Thính Lan nhìn đến hơi giật mình, bỗng nhiên sấn đến hôn chiếc lúm đồng tiền của cậu.

Thích chết được, đầu lưỡi đưa ra, như múc mật, nhẹ nhàng chọt vào một cái.

Nụ hôn này vẫn coi như thuần khiết, nhưng quá thâm tình, quá quý trọng, Diệp Từ còn đỏ mặt hơn bất cứ lần hôn nào trước đây.

Dường như trong mắt Hoắc Thính Lan cậu đã biến thành một thứ gì đó mềm mại dễ tan, không hợp với những gì cậu tự nhận về bản thân.

Cậu thu lại nụ cười, giấu má lúm đồng tiền của mình đi. Để xua đi không khí kiều diễm khiến cậu đỏ mặt này, cậu cũng đưa tay nhẹ nhàng chọt chọt xương sườn Hoắc Thính Lan, tỏ vẻ bọn họ chỉ đang đùa giỡn.

Hoắc Thính Lan bắt lấy tay cậu, giúp cậu chọt lên người mình, cười như không cười, nói: “Anh không sợ nhột.”

“Không, không sợ thật sao?” Diệp Từ không tin, nào có ai không sợ chọt lét xương sườn?

Cậu thử lại, tư thế Hoắc Thính Lan thả lỏng, dựa nửa người lên mấy cái gối ôm, ngậm cười, dung túng cậu.

Có lẽ do thể chất của Alpha đỉnh cấp, Diệp Từ thử tới thử lui, những nơi mà người bình thường vừa bị chạm vào đã cười khanh khách như cổ, nách, Hoắc Thính Lan cũng không có phản ứng gì, ngược lại chiếc áo ngủ màu lam kia bị móng vuốt nhỏ của Diệp Từ chọt đến lung tung rối loạn.

Có thể do phấn khởi, trên người anh thấm ra một lớp mồ hôi, cơ bắp xốc vác bị ánh sáng ấm áp chiếu vào nổi lên màu mật ong lấp lánh, là thân thể giống đực vô cùng hấp dẫn.

Ý nghĩ chơi đùa đột nhiên biến mất, Diệp Từ rút bàn tay đang gây họa về, mặt càng đỏ hơn.

Không khí thích hợp, Hoắc Thính Lan sấn tới, như nhấp từng ngụm rượu mạnh mà nhợt nhạt hôn cậu.

Từ cẩn thận, dần dần bắt đầu triền miên.

Hoắc Thính Lan quyết định chỉ dạy một ít kiến thức mới cho người yêu ngây thơ của mình.

“… Mở miệng ra chút nào, bé cưng?” Anh thử nói.

Đầu lưỡi đảo qua kẽ môi.

Ướt ướt, lành lạnh.

Diệp Từ run lên, cảnh giác co rúm lại: “… Mở miệng?”

Phản ứng này của cậu, Hoắc Thính Lan có cảm giác như mình đang phạm tội dụ dỗ trẻ em.

Anh như vẽ sắc màu lên tờ giấy trắng Diệp Từ, giọng điệu chính trực như phổ cập khoa học, nhưng lời nói lại không biết xấu hổ: “Hé miệng, để đầu lưỡi chạm vào nhau, đây mới là hôn môi chân chính…” Anh tỏ vẻ mệt tâm: “Trước đó không thể gọi là hôn môi.”

Trán kề trán, anh nâng khuôn mặt ngây thơ đang hoảng loạn kia lên, tiến hành hoạt động tiếp xúc không khiến Diệp Từ cảm thấy bất an trước, hôn nhẹ, nói lời âu yếm, kề sát tán tỉnh, lòng bàn tay cọ nhẹ qua quai hàm và vành tai, mắt thấy trạng thái của Diệp Từ từ thấp thỏm chuyển sang mơ hồ, lại bắt đầu mê ly… như một mèo con hút bạc hà mèo quá liều, sốc thuốc, ngoan ngoãn thè đầu lưỡi ra một chút giữa hai hàm răng.

Phía trên đó còn dính một chút nước lấp lánh.

Hoắc Thính Lan cúi đầu, lập tức ngậm lấy nó.

“Ưm…”

Ngắn ngủi mấy phút, như một muỗng đường đặc quánh, tinh tế, mềm dẻo, bị kéo dài đến vô hạn….

Đầu lưỡi bị mút đến tê rần.

Diệp Từ che miệng, không mặt mũi nhìn người, đỏ rực chui vào dưới gối đầu: “Không, không thể hôn nữa, chú Hoắc.” Cậu sờ soạng, móc ra thứ gì đó từ túi quần: “Bởi vì hôm qua ngài hôn, hôn lung tung, không ngủ ngon, đi học buồn ngủ, buồn ngủ gần chết, hôm nay em ăn… ăn một nửa cây này.”

Cậu mở tay ra, trong lòng bàn tay là nửa cây kẹo bạc hà, trên đóng gói có ghi mấy chữ khoa trương “thông mũi mát họng, sảng khoái dài lâu”.

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Từ nhăn lại, tươi tắn, oán giận với người yêu hay yêu cầu vô độ của mình: “Cay, cay chết được, cay hơn cả mù tạc…” Cậu bóc ra một viên, lẩm bẩm: “Nếu ngài lại, lại dùng sức hôn em, như vậy, em sẽ…”

Hoắc Thính Lan suýt nữa cười ra tiếng.

Đây là cái gì?

Tự sát tấn công sao?

Đáng yêu quá.

Trước mặt anh, lớp vỏ ngoài cứng rắn của Diệp Từ bị bóc ra càng ngày càng sạch sẽ.

Không chỉ mềm với anh, còn ngoan ngoãn vô cùng.

Còn giống như bây giờ mà giận dỗi, dùng kẹo bạc hà đùa giỡn với anh… Có được sự hoạt bát và sinh động mà một cậu bé ở tuổi này nên có.

Nếu không phải suy xét cho việc học của Diệp Từ, anh chắc chắn sẽ ra tay nặng hơn.

Nhưng mà….

“Biết rồi.” Hoắc Thính Lan lịch sự cười cười, lấy kẹo bạc hà đi, đắp chăn cho Diệp Từ, dịch dịch góc chăn, đưa tay tắt đèn, dịu dàng nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi, ngủ ngon.”

Lần này anh thật sự không làm gì nữa, nằm xuống cách Diệp Từ mấy cm.

Hơi thở của hai người giao hòa, mùi hương Tequila trong đêm tối nặng nề phủ xuống.

Thân là “Người lãnh đạo và khống chế”, tuyến thể phân bố pheromone của Alpha sẽ nương theo cảm xúc của mà xuất hiện các thay đổi rất nhỏ, khiến cho pheromone có thể nghe theo yêu cầu của Alpha sinh ra những ảnh hưởng khác nhau với môi trường xung quanh.

Ví dụ như lúc này, Hoắc Thính Lan chủ động đè nén nhu cầu nào đó của bản thân xuống, mùi hương Tequila nhu hòa hơn ngày thường rất nhiều, hàm lượng thành phần có thể đánh thức tình dục của Omega thưa thớt, thành phần trấn an Omega chiếm đa số.

Vài phút trước nhịp tim của Diệp Từ còn đập trên 180 lần/phút, dần dần bình tĩnh lại.

Pheromone mang tính trấn an, gen phù hợp 100%, hơn nữa hôm qua ngủ không đủ giấc… thuốc ngủ cũng không mạnh mẽ được như thế này.

Mí mắt Diệp Từ nặng nề nhắm lại.

“Đã nói sẽ dỗ em ngủ mà…” Hoắc Thính Lan vuốt vuốt tóc cậu: “Ngủ đi.”

Kỳ thi cuối học kỳ 2 của lớp 11 dự kiến ​​vào ngày 7 và ngày 8 tháng bảy, thi xong được nghỉ ba ngày. Sau khi có kết quả thi, sẽ phê chuẩn cho học sinh sắp lên lớp 12 một kỳ nghỉ dài hạn quý giá nhất trong một năm còn lại —— nghỉ hè tầm 20 ngày.

Sắp xếp nghỉ hè như vậy có hơi hà khắc, nhưng suy xét đến việc sắp vào lớp 12, Diệp Từ không than vãn gì.

Cậu đã chính thức dọn vào phòng ngủ Hoắc Thính Lan, trừ đêm xác nhận quan hệ có hơi mất khống chế ra, Hoắc Thính Lan đã kiểm soát đúng mực, không để chuyện yêu đương làm ảnh hưởng việc học tập. Lần thi cuối kì này Diệp Từ xếp hạng một trăm mấy trong tổng số học sinh cùng khối, tuy nói vẫn còn ở trình độ trung bình, nhưng suy xét đến hoàn cảnh cạnh tranh khốc liệt và tỉ lệ chọi cao khiến người líu lưỡi trong trường Thiên Thành, xếp hạng toàn tỉnh của Diệp Từ chắc chắn sẽ không kém, ít nhất thì cơ hội vào đại học đã ổn định. Tương lai một năm tới đây nếu giữ vững được phong độ vào tốc độ tiến bộ, chỉ cần giữ vị trí trung bình giữa tổng số học sinh cùng khối trong toàn trường, thì việc vào đại học hoàn toàn không thành vấn đề.

Hơn nữa… tiềm lực của cậu vốn không chỉ có như vậy.

Sau khi công bố kết quả thi, tiết học cuối cùng trước khi nghỉ hè, chủ nhiệm lớp đã điểm danh khen ngợi cậu một phen, còn đại biểu trường học phát cho cậu một tấm giấy khen “Ngôi sao tiến bộ”.

Trưa hôm đó, Diệp Từ cầm phiếu điểm và giấy khen về nhà, chuyện đầu tiên là lắp bắp lặp lại những lời giáo viên khen cậu cho Hoắc Thính Lan nghe một lần, một chữ cũng không sai.

“… Thầy Từ nói, nói như vậy đó.” Diệp Từ thuật lại xong, khóe môi cong lên như có như không, muốn làm ra vẻ trầm ổn một chút, đừng quá ngây thơ trước mặt người yêu, mới lấy được chút xíu thành tích như vậy đã kiêu ngạo. Nhưng cậu không biết khi nhìn Hoắc Thính Lan, đôi mắt đã phát sáng như một bé sói con, lỗ tai cũng sắp dựng thẳng.

Bé con đang chờ được khen ngợi đó.

“Không tệ, tiến bộ rất lớn.” Hoắc Thính Lan cười cười, trước tiên khẳng định nỗ lực của cậu, sau đó mở từng đề thi của sáu môn ra, xuất phát theo từng chi tiết, phân công trình bày và phân tích cho Diệp Từ rằng cụ thể ưu tú ở đâu: “Lần này thi Toán tốt nhất, không chỉ thể hiện trên điểm số.” Bút máy mực xanh lam gõ nhẹ lên đề môn Toán, chỉ vào bài thi thứ hai từ dưới đếm lên: “Ý nghĩ giải đề rõ ràng, súc tính, cách giải ngắn gọn kiểu này anh chỉ mới dạy em một lần tháng trước, không ngờ em còn nhớ… Nói rõ em không chỉ thông minh, mà nghe giảng cũng rất nghiêm túc.”

“Vật lý cũng phát huy rất khá…”

“Hóa học.”

Dùng hết sức lực mở một đại hội khen ngợi cho Diệp Từ.

Khen đến nửa sau, ngay cả Diệp Từ cũng đứng ngồi không yên.

Đời này chưa từng được khen ngợi với cường độ cao thế này, có cảm giác như chỉ cần một đóa hoa đỏ cuối cùng lại bị cả thùng hoa đỏ chôn vùi. Nhưng thần thái và giọng nói của Hoắc Thính Lan đều nghiêm túc, khen cũng là kiểu nói có sách mách có chứng, không có chút gì chế nhạo hay trêu chọc.

“Chú Hoắc,” Cậu không chịu được nửa, lau lau khuôn mặt đỏ rực, phản bác: “Ngài nói cũng quá, quá khoa trương, nếu em giỏi như ngài nói… như vậy, thì sang năm em đã có thể thi… vào một trường danh tiếng rồi.”

Hoắc Thính Lan nhìn thẳng về phía cậu, hơi nhướng mày, theo lý mà nói: “Lấy tư chất của em đương nhiên có thể đặt mục tiêu thi vào một trường danh tiếng, cơ sở của em tuy hơi kém, nhưng mấy tháng nay đã bổ sung không ít. Em thông minh lại hiếu học như vậy, hơn nữa tương lai còn có thời gian cả một năm, anh nghĩ là phần thắng không nhỏ…” Nói xong, anh dịu dàng cười, trêu ghẹo: “Sao, Tiểu Từ nhà chúng ta không thích thi vào trường nổi tiếng sao?”

Diệp Từ lập tức lắc đầu, bị anh chọc cười, cười xong, hốc mắt lại chua xót.

“Qua hai mươi ngày nữa là học sinh lớp 12 rồi.” Hoắc Thính Lan tinh tế vuốt phẳng mấy góc bài thi và đáp án đề thi, nói chuyện phiếm với cậu: “Có ý tưởng gì về ngành học và trường học chưa?”

Anh sẽ không hạn chế Diệp Từ, cùng lắm chỉ dẫn đường giúp cậu.

Chỉ cần đừng đi đua xe công thức 1 nữa… thì làm cái gì cũng được.

Diện tích bóng ma tâm lý của anh với việc đối phương đi đua xe công thức 1, mười nhà toán học cũng tính không ra.

“Em có, có một ý tưởng… không thực tế cho lắm.” Diệp Từ do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy, rất hứng thú… với lĩnh vực chế tạo dược phẩm.”

Thử nghiệm lâm sàng mà Diệp Hồng Quân tham gia ở San Francisco đã diễn ra được 4 tuần. Theo đánh giá từ kết quả xét nghiệm mới nhất, bà đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Tuy rằng thí nghiệm kế tiếp còn phải tiến hành một đoạn thời gian rất dài nữa, có thể khỏi hẳn hay không vẫn chưa thể kết luận chính xác, nhưng như thế đã đủ khiến người vui mừng.

“Trong khoảng thời gian này, em đã suy nghĩ.” Diệp Từ nắm chặt đầu ngón tay, nói lên lý tưởng của mình, con ngươi trong vắt: “Lần này mẹ em có thể, được chữa trị, chủ yếu bởi vì… ngài cung cấp cho mẹ em… điều kiện và con đường, nhưng rất nhiều người không, không có được điều kiện như thế. Trước đây em và mẹ dùng, dùng mấy loại thuốc nhập khẩu kia đều… đắt đến dọa người. Em muốn sau này học… bào chế thuốc, nói không chừng có thể giúp đỡ những người… giống em và mẹ trước kia, để họ có thể, có thể dùng được thuốc vừa tốt, vừa rẻ.”

Những khó khăn khổ sở vì bệnh nặng đó, cậu quá hiểu, quá đồng cảm như bản thân mình cũng bị, trăm cay nghìn đắng tránh thoát được vũng lầy, cậu muốn xoay người túm lấy người khác một phen —— bằng sức lực của chính bản thân mình.

Cậu nói xong, ngượng ngùng gãi gãi gò má: “Ý, ý tưởng rất ấu trĩ, em biết những chuyện đó không, không đơn giản như vậy.” Cậu ngước mắt lên, trong mắt có ánh nước lấp lánh, còn có một loại lương thiện chất phác, là vẻ mặt mà loại người trải qua cực khổ nhưng không đánh mất bản tâm mới có: “Chỉ là một hướng… hướng phấn đấu đại khái thôi, ngài đừng cười em.”

Hoắc Thính Lan nhìn cậu, lòng mềm đến nỗi không biết phải yêu cậu sao mới đủ, thương cậu sao cho hết.

“Không ấu trĩ chút nào.”

Anh nói chắc chắn, đứng lên.

Phòng làm việc, lý tưởng cuộc đời,… là chủ đề đàng hoàng trong trường hợp chính đáng, nhưng không hiểu sao anh lại xúc động đến nổi lửa dục.

“Chỉ là không, không biết làm việc này… tiền lương có cao, hay không.” Diệp Từ còn đang cúi đầu tính đi tính lại, đàn ông có gia đình, không thể chỉ lo cho bản thân mình: “Em còn muốn kiếm, kiếm thật nhiều tiền, để cho ngài, với mẹ em xài…”

Hoắc Thính Lan đã ôm lấy cậu, mang theo vẻ hấp tấp và điên cuồng không phù hợp với tính khí bình thường của anh. Ngực bụng cuồn cuộn hơi nóng, anh chống tay xuống, gạt đống giấy tờ và giấy khen qua một bên, đè cậu xuống bàn làm việc. Vừa đè, vừa như muốn quy tắc ngầm với ai đó, kề sát vào lỗ tai nóng bừng của cậu hứa hẹn: “Muốn học cái gì thì học, không cần lo gì hết, anh đầu tư cho em, giúp em làm dự án, được không, bé cưng? Được không?…”

“Ưm… ưm, dạ….” Diệp Từ vừa đỏ mặt tía tai ngoan ngoãn để anh hôn, vừa ngẩn ngơ như một diễn viên đi nhầm phim trường.

Lúc nãy cậu với chú Hoắc… không phải đang nói chuyện đứng đắn sao?!