Cấm Phạm Quy

Chương 38: Trong sáng



“… Được.”

Hoắc Thính Lan ôm Diệp Từ, xoa xoa đầu cậu.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, dáng vẻ cứng rắn dễ vỡ của Diệp Từ trong trí nhớ anh càng lúc càng khác với hiện tại.

Cây non chồng chất vết thương đã nhú ra những mầm non mới từ chính những vết thương cũ kia, dâng trào nhựa sống. Những chuyện cực khổ khuất nhục ngày xưa giờ đã bong ra từng mảng, biến thành tro bụi, tan biến không còn gì, cuối cùng cũng không còn cách nào có thể làm tổn thương đến cậu nữa.

Hơi ấm lặng lẽ chảy xuôi giữa cái ôm đầy dịu dàng.

Đáng tiếc, bên Hoắc Thính Lan vốn đã rơi mất mặt nạ quý ông cùng với da mặt, sự dịu dàng không giữ được quá ba giây.

“Bé cưng.” Hoắc Thính Lan lùi về sau một chút, ngón tay miết nhẹ lên môi Diệp Từ, mỉm cười khiêm tốn học hỏi: “Chuyện này làm sao chữa cho lưu loát nhỉ? Miệng đối miệng? Anh nói một câu em nói một câu?”

Anh lại đùa giỡn lưu manh, Diệp Từ do dự liếc nhìn anh một cái, vẫn thành thật nói: “Có lẽ phải tìm trung tâm có chuyên môn, hoặc là bác sĩ tâm lý…”

Hoắc Thính Lan cười cười: “Được, anh sẽ tìm chỗ tốt nhất cho em.”

Diệp Từ im lặng một lát, lông mi run run, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Lúc nãy ngài, thật ra là nói, nói mấy lời không đứng đắn, phải không…”

Hoắc Thính Lan nho nhã lễ độ: “Đúng vậy.”

Không chút hổ thẹn, còn rất tự hào!

Diệp Từ: “…”

Yên lặng một lúc.

Suốt ngày bị người yêu lớn tuổi hơn đùa giỡn, Diệp Từ không quá cam tâm. Cậu thẹn đến hai vành tai đỏ bừng, đôi mắt cũng không dám nhìn người ta, nhưng vẫn muốn trả đũa nói: “Vậy, vậy ngài thử, thử xem, miệng đối miệng trị, trị cho em đi…”

Giống một con thú nhỏ đang dùng móng vuốt ú nu của mình thử đi săn.

Lời còn chưa dứt, đã bị Hoắc Thính Lan đè lên trên tường hành lang.

“Dùng miệng đối miệng trị cho em, rồi vuốt vuốt đầu lưỡi của em chút nhé… được không, cục cưng? Sao không nói gì hết?…”

Môi nghiền môi, không biết ai thấm ướt môi ai, quấn quýt khó phân.

Đôi môi nhạt màu bị mút mát thành màu đỏ tươi, hơi sưng, trong vòng nửa tiếng thật sự không dám gặp người.

Chiếc lưỡi nhỏ kia cũng được “vuốt” mười mấy lần, không những không linh hoạt hơn, mà còn xoắn xuýt gấp đôi.

Một nụ hôn kết thúc, Diệp Từ che miệng vội vàng chạy về phòng, một câu trọn vẹn cũng nói không thành câu.

Thật sự không nên không biết trời cao đất dày, trêu chọc chú Hoắc lung tung!

Vốn dĩ cậu muốn Hoắc Thính Lan dẫn cậu ra ngoài chơi, nhưng bây giờ phải ở trong phòng chờ môi bớt sưng mới dám đi ra ngoài, cũng may vừa lúc về phòng có việc —— quần áo với ga giường phơi ngoài ban công cũng nên đem vào rồi.

Ngoài vỏ chăn, ga giường, còn có đồ ngủ của Diệp Từ và một cái quần lót tứ giác bằng vải bông màu trắng…

Tất cả đều do tự tay Hoắc Thính Lan giặt…

Hôm qua Diệp Từ đầu bốc khói ứng phó xong mấy lời trêu đùa của Hoắc Thính Lan, cảm thấy thẹn đến hoảng hốt, khi lấy lại tinh thần thì người đã ở phòng tắm, bị Hoắc Thính Lan ấn ngồi lên ghế thay quần áo.

Thứ gọi là nước trái cây đổ lên quần áo còn đang nhớp nháp, ướt dầm dề.

“Cởi đồ ngủ ra đưa cho anh.” Hoắc Thính Lan quỳ một chân ngồi xổm xuống trước mặt cậu, thu lại dáng vẻ đùa cợt, dịu dàng bảo: “Anh giặt cho.”

Dục vọng độc chiếm của Alpha mạnh mẽ đến không hề logic, thứ đã tẩm no mùi hương tử lan ngọt ngào đó, cho dù Diệp Từ không để ý, anh cũng không muốn đưa cho người khác giặt.

“Em tự, tự mình…” Diệp Từ ngập ngừng.

Hoắc Thính Lan nắm lấy ống quần cậu, săn sóc nói: “Nước trái cây không dễ giặt, nên để anh giặt giúp cho, tay anh to, giặt sạch hơn.”

“Không, không phải…” Diệp Từ phản bác được một nửa, nghẹn lời, khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ, lại tội nghiệp nhấp miệng, như nắm chặt cọng rơm cứu mạng mà nắm lấy quần mình không buông tay.

“Ngoan nào,” Lời nói dịu dàng của Hoắc Thính Lan lộ ra vẻ bụng dạ khó lường, “Đi tắm nước ấm đi, phần còn lại để anh dọn cho.”

“Cục cưng,” Thấy Diệp Từ không chịu, anh không lạnh không nói vứt qua một câu: “Với chồng mình mà cũng khách sáo như vậy sao?”

Lời này nói ra, như đang oán trách Diệp Từ xa cách anh, tay Diệp Từ run lên, chần chờ buông lỏng ra.

Mới buông ra, chân vèo một phát lạnh ngắt.

Quần ngủ đã bị Hoắc Thính Lan cởi xuống.

Tốc độ tay kia, ngay cả siêu trộm cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Hai chân thon dài săn chắc, trắng như tuyết liều mạng khép chặt, Diệp Từ sắp không thở nổi, kéo kéo vạt áo che che chính mình.

“Đưa cho anh hết đi.” Ánh mắt Hoắc Thính Lan hiền lành, bật cười nói: “Chỉ giúp em giặt quần áo thôi mà, làm gì mà cứ như bị đùa giỡn lưu manh vậy… Ngoan, bé cưng, đứng lên một chút, nghe lời…” Kết quả cứ như thế vừa bị dỗ vừa bị cướp mà cởi hết ra.

Diệp Từ thẹn như trứng tôm luộc, vừa đỏ vừa nóng cuộn người thành một cục trên ghế thay quần áo. Vạt áo của cậu vẫn đủ dài, che kín mít, thật sự không nhìn thấy gì, một tay cậu nắm vạt áo kéo xuống, một tay nắm cổ tay Hoắc Thính Lan không cho anh đi, run giọng cầu xin: “Chú Hoắc, hay là cứ, ném đi, đừng đem giặt…”

“Đồ đang êm đẹp, dính chút nước trái cây đã đòi ném?” Hoắc Thính Lan cười cười, vân vê mảnh vải trắng ấy trong lòng bàn tay, lâm thời lập gia quy mới cho nhà họ Hoắc, ân cần dạy dỗ bé chồng xa hoa lãng phí của mình: “Tĩnh lấy tu thân, kiệm lấy dưỡng đức, đây là gia huấn của nhà họ Hoắc.”

“Em, em tự mình giặt, gia huấn nhà họ Hoắc, chắc là cũng có… ‘chuyện của mình, tự mình làm’ chứ?” Diệp Từ nắm ngón tay Hoắc Thính Lan kéo ra, muốn anh thả tay, Hoắc Thính Lan mỉm cười đưa tay ra phía sau, Diệp Từ lập tức sấn lên muốn giật tay anh lại, hiệu quả góc nhìn tựa như cậu chủ động nhào đến ôm anh, kết quả bị người không đứng đắn kia chụt chụt mấy phát vào mặt, nhìn chẳng giống như đang cướp đồ, căn bản chỉ là ve vãn mà thôi.

“Chú Hoắc!” Diệp Từ trừng đến tròn xoe đôi mắt, không thể tin được, dường như đang nhìn xuyên qua da mặt Hoắc Thính Lan, đo thử xem rốt cuộc nó dày bao nhiêu.

Quả thực là sâu không lường được!

“Ngoan nào, đi tắm đi.” Hoắc Thính Lan rút một cái khăn tắm để Diệp Từ bao người lại, đuổi cậu đi tắm.

Diệp Từ lưu luyến mỗi một bước đi, hận không thể lấy thứ đang ướt nhẹp từ tay Hoắc Thính Lan ra rồi nhét vào tên lửa phóng ra ngoài vũ trụ.

Phòng vệ sinh được thiết kế để ngăn cách khô và ướt, phòng tắm vòi sen được chắn bằng một lớp kính mờ, không thấy rõ được gì, hơi nước bốc lên, càng thêm mờ mịt mông lung.

Hoắc Thính Lan mang một bộ đồ ngủ đến đặt trên đài rửa mặt, sau đó về phòng tháo vỏ chăn, ga giường, mấy thứ linh tinh khác xuống, rồi lấy bộ chăn ga gối nệm dự phòng ra thay. Lúc anh ở nước ngoài du học cũng có mướn người chăm sóc, nhưng suy cho cùng vẫn không tiện như ở trong nước, bởi vậy năng lực tự lập không kém, mấy chuyện như thay vỏ chăn giặt quần áo đều làm được.

Diệp Từ tắm rất nhanh, lại không gội đầu, không được vài phút đã ra ngoài thay quần áo.

Hoắc Thính Lan ôm một đống vỏ chăn dính ướt đi vào phòng vệ sinh, đuổi Diệp Từ ra ngoài, dáng vẻ như thể vì quá cưng bé chồng nhà mình nên không cho cậu làm việc.

Diệp Từ đứng ngoài cửa, dùng khuôn mặt áp vào ván cửa, giúp ván cửa tăng thêm vài độ nóng, thiên nhân giao chiến 300 hiệp, thật sự không có cách nào cứ như thế mà đi về ngủ, lấy hết dũng khí mở cửa ra: “Chú Hoắc, vẫn nên để em, em giặt cho… Chú, chú Hoắc!!!”

“Hửm?” Hoắc Thính Lan không nhanh không chậm dời thứ quần áo đó ra khỏi chóp mũi, nhúng vào bồn nước, tư thế ưu nhã cứ như hành động lúc nãy của anh chỉ là dùng khăn ăn lau miệng.

Con ngươi Diệp Từ chấn động.

“Sao ngài, ngài lại…!

“Em nói xem? Đổ nước trái cây?”

Hoắc Thính Lan cười nhẹ, lắc lắc bọt nước trên tay, sải bước đi ra khỏi phòng vệ sinh dồn Diệp Từ vào góc tường, tiến đến bên tai cậu, giọng nói khàn khàn: “Cái đó gọi là…”

“… Tình huống mà chỉ Omega trưởng thành hoặc gần trưởng thành mới có.” Hoắc Thính Lan rũ mắt, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm cậu, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Từ lớn rồi.”

Một lát sau, anh dùng đầu ngón tay kéo khuôn mặt đang thẹn thùng mà quay qua một bên của Diệp Từ lại, thấp giọng hỏi: “Mơ thấy anh?”

Diệp Từ quay đầu đi, không dám nhớ lại.

Nhưng Hoắc Thính Lan không tha cho cậu, một tay giữ lấy tay cậu, thong thả ung dung tra khảo: “Mơ thấy cái gì?”

Diệp Từ không chịu nổi tra khảo, thành thật đáp: “Chỉ là mơ, mơ thấy ngài, ôm em…”

Hoắc Thính Lan không tin, bức cung: “Còn gì nữa không?”

Diệp Từ nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu, dùng đế giày chà chà sàn nhà, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, khai báo: “Còn hôn, hôn…”

“Còn nữa không?”

“Sau đó, hết rồi.” Diệp Từ lắc đầu lia lịa, trung thực đảm bảo: “Thật, thật sự hết rồi.”

Hoắc Thính Lan biết cậu không nói dối, kinh ngạc bật cười: “Mơ thấy anh mà… trong sáng như vậy?”

Có lẽ đã bị trêu đến rối loạn, hoặc có lẽ để giúp lời khai của mình thêm mức độ đáng tin, không hiểu sao Diệp Từ lại nói ra một câu: “Em, em cũng không, không biết còn có thể… làm, làm gì nữa.”

Kết quả lập tức…

Căng da đầu đồng ý trở về sẽ học bổ túc về chuyện sinh lý của Omega.

Môn này làm sao mà học nổi hả!

Diệp Từ đứng ở ban công ngẩn người.

Một lát sau, không biết cậu đang tưởng tượng lung tung đến điều gì, bỗng nhiên giơ tay đấm một cái vào lan can.

Chú Hoắc tốt thì rất tốt.

Nhưng cũng quá… quá không đứng đắn rồi!