Cấm Phạm Quy

Chương 40: Đa sầu đa cảm



Kỳ nghỉ hè quý giá chớp mắt đã qua hơn một nửa.

Lớp “Sinh lý cho Omega” cần đánh dấu ngoặc kép thật mạnh này, Diệp Từ học một lần rồi không chịu ngoan ngoãn đi học lần hai. Mới xác định quan hệ chẳng được bao lâu, làm sao chịu được kích thích thế này, kết quả mỗi lần đều cứ như quân địch mất ngụy trang, bị Hoắc Thính Lan tróc nã bắt vào phòng làm việc. Đường đường là gia chủ nhà họ Hoắc, vừa đến giờ học lập tức dựa vào giác quan nhạy bén đến khủng bố mà chạy khắp nhà bắt mèo, gen chất lượng tốt của Alpha đỉnh cấp được sử dụng với hiệu suất cao nhất.

Bản thân anh là người có ham muốn tình dục cao, để phối hợp với tiến độ của Diệp Từ anh đã nhịn lâu lắm, như vậy về tình cảm cũng có thể tha thứ.

Kỳ nhạy cảm khiến người chìm đắm tiếp theo sắp đến, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại xin Omega của mình trấn an, Hoắc Thính Lan không cố tình kiềm chế, cũng ngừng sử dụng các loại thuốc trị liệu hội chứng kỳ nhạy cảm, thuận theo tự nhiên chờ đợi kỳ nhạy cảm đến, mỗi ngày như hút mèo mà ôm ấp xoa nắn Diệp Từ, để làm dịu đi cảm giác không thoải mái vào giai đoạn trước của kỳ nhạy cảm.

Mấy ngày nay nhân lúc dạy cho Diệp Từ học kiến thức về Omega, Hoắc Thính Lan đã làm “kiểm tra sức khỏe” chính quy mấy lần cho cậu.

Nhìn ra được tình trạng phát dục tốt đẹp của Diệp Từ hiện tại, đã có thể chịu được một lần đánh dấu vĩnh viễn kịch liệt, không đến mức bị thương.

Nhưng mà thân thể khỏe mạnh là chuyện quan trọng nhất, Hoắc Thính Lan không định làm bất kỳ chuyện mạo hiểm nào, anh vẫn bớt thời gian mang Diệp Từ đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện và tỉ mỉ.

… Tỉ mỉ đến độ có hơi quá mức.

Diệp Từ ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, khớp xương ngón tay nổi gân xanh, nắm chặt tờ báo cáo kiểm tra Hoắc Thính Lan đưa cho cậu.

Vì xấu hổ và tức giận quá mức, giấy bị nắm đến nhăn nhúm.

… Niêm mạc bóng loáng mềm mại, độ co dãn tốt, phát triển hoàn chỉnh, không thấy có gì bất thường…

Thà chết còn hơn.

Không phải chỉ dùng một dụng cụ mà cậu không biết tên chụp mấy lần cái bụng cậu, rồi bị vị bác sĩ Omega kia ấn vào bụng vài cái thôi sao..

Làm sao có thể ra được một loạt kết luận thế này?

Đã tiên tiến đến vậy rồi sao?!

“Ngài đã xem báo, báo cáo rồi sao?” Diệp Từ chống trán, run giọng hỏi.

Hoắc Thính Lan uyển chuyển nói: “Xem một tí.”

Diệp Từ: “…”

“Cục cưng, những kiểm tra đó rất cần thiết.” Hoắc Thính Lan dịu dàng nhìn cậu, nửa là an ủi, nửa là ám chỉ: “Kỳ nhạy cảm của anh sắp đến rồi, lỡ nhưng anh nhịn không được, đánh dấu vĩnh viễn em… anh không muốn làm em bị thương.”

Huống hồ, anh cũng không muốn nhịn.

Đánh dấu vĩnh viễn, chuyện này cuối cùng cũng phải nhấc lên mặt bàn.

Con ngươi của Diệp Từ run lên, kinh hoàng gục đầu xuống.

Hội chứng kỳ nhạy cảm là một loại bệnh tàn phá song song cả tinh thần lẫn thân thể với Alpha, nếu có thể dùng đánh dấu vĩnh viễn để loại bỏ ảnh hưởng nó, Hoắc Thính Lan sẽ không phải tự ngược đãi bản thân nữa.

Hơn nữa, việc thành lập đánh dấu vĩnh viễn cũng là chuyện tốt với Omega, có nghĩa là hocmone và cảm xúc sẽ càng ổn định hơn, kỳ nóng lên cũng sẽ có quy luật hơn.

Hoắc Thính Lan ngồi xuống bên cạnh Diệp Từ, dùng lòng bàn tay bao lại bàn tay trắng nõn thon gầy của cậu, dịu giọng hỏi: “Nếu anh không nhịn được, em sẽ trách anh sao?”

Diệp Từ liếm liếm đôi môi khô khốc, lầu bầu: “Ngài căn, căn bản cũng… không muốn nhịn chứ gì.”

Hoắc Thính Lan than nhẹ, mặt dày vô sỉ nói: “Bé cưng, sao lại nghĩ chú Hoắc như vậy chứ?”

Diệp Từ đang hết sức đấu tranh để mình đừng mềm lòng, cánh môi mím chặt, như sợ nếu mở miệng sẽ bị rót cho mấy giọt canh mê hồn.

“Chỉ nói là lỡ như thôi,” Hoắc Thính Lan mỉm cười, dùng ngôn ngữ trêu chọc, khiêu khích cậu: “Bé cưng, em có thể chịu được không?”

Anh quá mặt dày rồi, Diệp Từ không biết nên tiếp lời như thế nào.

Vì thế Hoắc Thính Lan thay đổi cách hỏi: “Cho nên không thể chấp nhận đúng không?”

Ngực Diệp Từ nhanh chóng phập phồng mấy cái, lắc đầu: “… Không phải.”

“Không phải không thể chấp nhận.” Hoắc Thính Lan mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Phủ định của phủ định là khẳng định.”

“!” Khuôn mặt của Diệp Từ phừng một cái đỏ lên, mang theo báo cáo kiểm tra đầy đủ chạy không còn bóng dáng.

Không thể ở bên chú Hoắc thêm một giây nào nữa!



Hai giờ sáng…

Giữa phòng ngủ yên tĩnh bỗng dưng vang lên một tiếng rên.

Âm thanh khàn khàn và đau đớn, như thể vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.

Hoắc Thính Lan trừng mắt nhìn trần nhà, thái dương thấm đẫm mồ hồi, con ngươi đen nhánh như mực run rẩy mang đầy vẻ đau đớn.

Tim đập như sắp vỡ ra.

May mắn, độ ấm từ người bên cạnh nhanh chóng kéo anh về hiện thực, cánh tay truyền đến cảm giác bị đè ép nặng nề, Diệp Từ đang gối đầu lên cánh tay của anh, ngủ ngon lành.

… Là mơ thôi.

Anh dùng cánh tay bị đè đó từ từ ôm chặt lấy Diệp Từ, một tay khác xoa xoa sau gáy mình.

Tuyến thể Alpha đã phấn khởi đến nóng bỏng, cùng với trái tim đang đập điên cuồng.

Kỳ nhạy cảm lần này đã bắt đầu rồi.

Khó trách.

Các tuyến thể phân bố một lượng hocmone siêu nhiều sẽ làm tăng độ nhạy bén và tính cảnh giác của Alpha, phóng đại những cảm xúc tiêu cực và mặt u ám trong tính cách.

Hơn nữa, hôm qua là ngày giỗ của Diệp Từ đời trước…

Anh biết rõ những chuyện ở “tương lai” kia sẽ không xảy ra ở tương lai của đời này, hết thảy đã sớm tan theo mây khói. Nhưng cảm xúc vẫn khó tránh khỏi tụt dốc, ban ngày anh che giấu không chê vào đâu được, nhưng về đêm lại không thể thoát khỏi cơn ác mộng đó.

Anh mơ thấy ngôi chùa kia.

Bức tường vàng tươi, mái ngói xám xanh, núi tuyết rộng lớn mênh mông, trắng đến nhiễm màu xanh lam. Lúc ấy đã vào cuối hè, nhưng ngôi chùa ở vị trí cao hơn mặt biển rất nhiều, anh mặc áo khoác, vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Anh theo chủ nghĩa vô thần, nhưng thái độ của Lâm Dao với Thần Phật là “có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Thường ngày bà không nhắc đến nhiều, nhưng cũng hay quyên góp cho chùa chiền. Bởi vậy sau khi Diệp Từ qua đời ngoài ý muốn, bà tự chủ trương làm pháp sự cầu phúc cho cậu —— cầu là cầu phúc cho người chết, trên thực tế là để an ủi người sống.

Hoắc Thính Lan mặc kệ chuyện này, nên Lâm Dao tự mình quyết định, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều do tự tay bà làm lấy, chỉ khi ký tên quyên tặng cho chùa mới cần anh ký tên, ngày làm pháp sự đó cũng cứng rắn kéo anh theo.

Anh không tin mấy thứ này, dọc đường đi mặt anh cứng đờ như một khúc gỗ rỗng, cho đến khi Lâm Dao tự tay đốt đèn trường minh cho Diệp Từ.

Theo lời của bà, đèn trường minh có thể giúp người sống cầu bình an trường thọ, cũng có thể giúp người chết chiếu sáng lộ vãng sinh, tích phúc cho kiếp sau.

“… Đời này của Tiểu Từ quá cực khổ, phúc phần quá mỏng, duyên phận với chúng ta cũng quá nông.” Lâm Dao cố sức ôm lấy vai con mình, đau lòng vỗ về, khung xương Alpha cao lớn to rộng, nhưng mấy ngày nay hầu như anh không ăn uống gì, dường như cũng chỉ còn lại bộ xương. “Chúng ta đốt một chiếc đèn cho Tiểu Từ, làm một buổi pháp sự đàng hoàng, tích công đức cho nó. Như vậy, nếu có kiếp sau, nó nhất định sẽ sống bình an, vui vẻ, có lẽ kiếp sau hai con còn có thể gặp nhau, duyên phận của hai con cũng sẽ càng sâu đậm, muốn gỡ cũng gỡ không ra. Có lẽ con sẽ sớm gặp được nó, sớm che chở cho nó, không để nó phải chịu khổ. Đều là sự sắp xếp của vận mệnh, ai nói trước được đâu. Mẹ tin tưởng, thành tâm tắc linh, con, mẹ, cha của con, chúng ta toàn tâm toàn ý tin vào chuyện này, vậy chắc chắn có thể… Thính Lan?…”

“… Con chỉ muốn một đời này.” Hoắc Thính Lan lắc lắc đầu, mấy ngày nay anh không nói chuyện, mở miệng ra, giọng nói khàn khàn đến xa lạ.

—— Con chỉ muốn một đời này.

Có lẽ là những lời này.

Anh cũng nhớ không rõ, khoảng thời gian đó anh như một khúc gỗ, tinh thần hoảng hốt, ký ức cũng không rõ ràng.

Gì mà kiếp trước, kiếp sau… quá hư vô, quá mờ mịt.

Anh chỉ cần một đời này…

Đời này, anh muốn cho cậu được bình an vui vẻ.

Đời này, anh muốn duyên phận của anh với cậu sâu đậm, gỡ cũng gỡ không ra.

Đời này, anh muốn sớm che chở cho cậu, không để cậu chịu nhiều cực khổ…

Lúc đó, anh đã quỳ lạy trước tượng Phật.

Đã nói thành tâm tắc linh.

Lâm Dao bảo anh quyên pháp khí kim thân, tử đàn bạc ngói, trùng tu đại điện bảo tự, Phật tháp lưu ly, anh đều làm theo, dập đầu, rơi lệ, đã đủ thành tâm chưa? Sẽ linh nghiệm sao?

Nước mắt chảy ướt khóe mắt, thấm ướt nền gạch xanh trước tượng Phật.

Mẹ nói đèn trường minh có thể chiếu sáng lộ vãng sinh của Diệp Từ, để cậu không lo, không khổ, không sợ bóng tối…

Vậy nó có thể chiếu sáng con đường anh đi tìm cậu hay không?



Sau đó, anh sống ngày qua ngày như một cái xác không hồn.

Sau đó nữa, chính là mấy tháng sau, sáng sớm hôm đó anh tỉnh lại, thời gian chảy ngược, anh đã trở về quá khứ.

Là thật sự do thành tâm tắc linh, hay chỉ là trùng hợp, anh không thể nào biết được. Nhưng bất kể thế nào, một năm về lại năm 30 tuổi như kỳ tích thế này, chuyện đầu tiên anh muốn làm là đến nhà họ Sở cướp người, chuyện thứ hai là đến chùa miếu năm đó Lâm Dao dẫn anh đi để làm lễ tạ thần, quyên tặng một phần tài chính còn phong phú hơn nhiều so với năm đó để dùng tu sửa chùa miếu.

Bất kể là phải hay không phải, anh cũng cần làm để tâm an.

Tiếp theo, lại mấy tháng qua đi.

Nỗi đau như xé nát tâm can đã sớm hóa thành mây khói, nhưng bóng ma trong lòng vẫn chưa thể hoàn toàn nhổ ra. Đặc biệt là khi chịu ảnh hưởng từ kỳ nhạy cảm, những cảm xúc của khoảng thời gian đau lòng tuyệt vọng đó sẽ đến quấy nhiễu anh, khiến cho anh bừng tỉnh nửa đêm vì cơn ác mộng.

Hơi thở của Hoắc Thính Lan dần dần nặng nề, càng ôm chặt Diệp Từ trong lòng mình hơn.

Alpha thiếu cảm giác an toàn sẽ có xu hướng làm “ký hiệu” cho Omega của mình…

Mùi hương Tequila thơm ngào ngạt điên cuồng xâm nhập vào mỗi một tấc da thịt của Diệp Từ.

Cảm giác bị siết chặt quanh cơ thể và cảm giác đau đớn rất nhỏ trên làn da đánh thức Diệp Từ.

“Chú Hoắc… sao, sao thế?” Cậu dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, cánh tay cứng rắn như sắt thép siết chặt cậu có hơi đau, nhưng cậu không tránh né, mà còn dùng cánh tay còn cử động được khó khăn xoa xoa lưng Hoắc Thính Lan.

“Bé cưng…” An ủi như vậy làm Hoắc Thính Lan thả lỏng một ít, siết không còn quá đau. Anh cúi đầu, như một con dã thú bị thương, im lặng chôn mặt vào hõm vai Diệp Từ, giống như chết đói mà ngửi ngửi pheromone mùi hương tử lan ngọt ngào của cậu.

Cổ Diệp Từ dán vào gò má Hoắc Thính Lan.

Mịn màng, thấm ướt hơi lạnh.

“Ngài có phải…” Diệp Từ hơi giật mình, lui về sau một chút, như kéo một con chó lớn dính người ra, miễn cưỡng tạo ra một chút khoảng trống, liều mạng xoay cổ xác nhận khuôn mặt Hoắc Thính Lan.

Cảm xúc ướt át và lóe sáng… thế mà lại là nước mắt.

Alpha cấp A+ sẽ đa sầu đa cảm trong kỳ nhạy cảm thế này sao?

Diệp Từ sốt ruột, đột nhiên ngồi bắn dậy, bộc phát sức lực bạn trai ôm ngược lại Hoắc Thính Lan.

“Ngài có, có chuyện gì, đều có thể nói nói với em.” Cậu quýnh lên, không rảnh lo gì khác, nói chuyện vậy mà nhanh hơn thường ngày nhiều: “Đừng cứ để mãi trong lòng, ngài như vậy, em lo lắng lắm, là, là chuyện công việc không thuận lợi sao?”

“Không phải… không có gì.” Hoắc Thính Lan đè nén cảm xúc, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, trấn an: “Để anh ôm một cái là tốt rồi, bé cưng.”

Diệp Từ dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Vậy là chuyện, chuyện tình cảm sao…”

Nhìn Diệp Từ đang nóng lòng quan tâm làm Hoắc Thính Lan rất hưởng thụ, cảm xúc tệ hại từ cơn ác mộng tiêu tan không còn gì, anh cười cười, nói đúng sự thật: “Coi là vậy đi.”

Tiếng nói của anh vừa dứt, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, có lẽ khoảng nửa phút, Diệp Từ từ từ rút cánh tay đang ôm Hoắc Thính Lan về, chậm rãi chui vào ổ chăn.

Lại một lát sau, trong ổ chăn truyền ra tiếng nói mềm mại, rầu rĩ, nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.

“Em cũng, cũng chưa có nói… không cho ngài, đánh, đánh dấu vĩnh viễn mà…”