Cấm Phạm Quy

Chương 42: Khóc



Diệp Từ tự xưng “không phải loại người thích khóc”, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn bất kì Omega nào.

Bộ phận tuyến thể thuộc về Alpha kia của cậu đã sớm héo rút, mất đi chức năng, bị thay thế bởi tuyến thể Omega hoàn toàn mới.

Nhưng nhân cách hình thành nên từ nó vẫn khó có thể xóa nhòa.

Khi tên đã lên dây, ý thức được mình sắp bị một Alpha mạnh mẽ hơn mình đánh dấu, Diệp Từ giãy giụa hơn cả một con cá rời khỏi nước.

Vảy dính nước, thấm ra những vết nước đậm nhạt khác nhau trên ga giường bằng tơ lụa đen tuyền.

Mùi tanh tràn ngập như nước biển.

Áo ngủ thấm ướt mồ hôi.

Tuyến thể Omega sau gáy cậu đã nhận một lần đánh dấu tạm thời.

Da thịt tuổi trẻ căng tràn sức sống, che đi gờ xương sắc bén của đốt sống cổ, bị Hoắc Thính Lan dùng răng nanh cắn lủng, để lại hai lỗ nhỏ tròn tròn, không sâu, chỉ rướm máu.

Hoắc Thính Lan khảy khảy cổ áo sau gáy Diệp Từ kéo xuống, dùng khăn ướt sát trùng lau vết máu sau cổ cậu.

Sau đó anh ném khăn ướt đi, đưa đầu ngón tay khô ráo thăm dò trước mặt Diệp Từ, khẽ chạm vào khóe mắt cậu, sờ được một dòng nước mắt.

Diệp Từ đang khóc.

Mấy tiếng trước cậu còn mạnh miệng “em không thích khóc”, sợ Hoắc Thính Lan nhìn thấy, chôn sâu mặt vào gối lông ngỗng, dùng hàm răng trắng nhỏ cắn chặt một góc chiếc gối, con ngươi thấm đẫm nước mắt, long lanh vô cùng, khóc vừa lặng lẽ vừa yên tĩnh.

Vô cùng tội nghiệp.

Đáng tiếc, Alpha trong kỳ nhạy cảm đang chỉ còn một bước nữa đã có thể đánh dấu vĩnh viễn này chẳng khác gì hổ sói.

Mấy tiếng trôi qua, nhân tính đã sớm mất đi chả còn được bao nhiêu.

“Bé cưng, ngoan nào…” Hoắc Thính Lan nhẹ nhàng dỗ dành, dùng mu bàn tay lau khuôn mặt đỏ bừng, ướt nhẹp của cậu, che lương tâm lại, nói: “Sao lại khóc rồi, anh còn chưa có làm gì đâu… đừng sợ.”

Anh rũ đôi mắt đen kịt xuống, nhìn chằm chằm vào Diệp Từ, khóe môi mím chặt, không thấy được vẻ dịu dàng lúc nào cũng hơi mỉm cười như ngày xưa, chỉ có giọng nói vẫn dịu dàng, thân mật dỗ dành Omega của anh.

Cũng không biết thế nào, giọng điệu đó y như kẻ xấu đang dụ dỗ trẻ em ở nhà một mình mở cửa ra… Bé cưng ơi mở cửa ra nào, mở ra đi, bé cưng, chú Hoắc không phải người xấu, đừng sợ… Vừa nói, vừa lắc lắc bàn tay đang cầm một cây kẹo vừa xinh vừa ngọt để làm mồi sau mắt mèo ở cửa —— một cây kẹo có tên là sung sướng. Nhưng một khi Diệp Từ đang ở nhà một mình kia bị kẹo dụ mở cửa ra, anh lập tức lộ nguyên hình, vọt vào làm xằng làm bậy, thậm chí chiếm đoạt luôn căn nhà đó, dùng sơn trắng xịt lên mọi ngóc ngách trong căn nhà, vách tường, đồ đạc, sàn nhà, dùng pheromone của anh đánh dấu mọi thứ.

“Chú Hoắc, em không, không muốn bị, bị đánh dấu…” Diệp Từ tủi thân chôn mặt, bởi vậy nhìn không thấy vẻ mặt giảo hoạt xấu xa của Alpha, cậu còn tưởng mình thật sự được chú Hoắc dỗ dành, còn tưởng rằng Hoắc Thính Lan vẫn còn lý trí.

Suy nghĩ sai lầm này khiến hàng phòng ngự của cậu bị bắn tan tác, sụp đổ. Cảm giác bị xâm phạm do đánh dấu tạm thời và đánh dấu vĩnh viễn vốn không cùng một cấp bậc, đặc biệt đối với người đã từng là Alpha mà nói. Cậu đã nghĩ chuyện này quá đơn giản, giờ cậu phải rơi nước mắt, lắp bắp không thành câu, khóc cầu xin: “Có thể, có thể đổi, đổi sang một ngày khác, để đánh dấu được không, chú Hoắc, xin, xin ngài…”

“… Được.” Hoắc Thính Lan cười toe, lộ ra hàm răng trắng như động vật ăn thịt.

Áo ngủ của anh hơi mở rộng, vai lưng thẳng tắp, mặc dù đang lộ ra vẻ mặt gần như tà ác, nhưng nhìn thoáng qua vẫn giống như một quý ông lịch lãm.

Diệp Từ không ngờ anh có thể đồng ý thoải mái như thế, được cứu trợ, con ngươi sáng ngời.

Omega xinh đẹp lắp bắp xin anh tha cho, con ngươi trong veo như băng tuyết, tan ra thành nước, giọng nói trong trẻo giờ đã hơi khàn khàn, ngượng ngùng luôn miệng gọi “Chú Hoắc”…

Tất cả những thứ trước mắt đang khuấy động mặt u ám của Alpha trong anh.

“… Nói hoàn chỉnh một lần, cục cưng.”

Sau một hồi yên lặng, anh đưa ra điều kiện.

Bảo một người có tật nói lắp nói ra một câu dài, mạch lạc trong khi cảm xúc không ổn định.

Đây là chuyện con người có thể làm được sao?

Diệp Từ biết anh đang ức hiếp cậu, nhưng cũng chỉ có thể cuộn người, sụt sịt, mang theo giọng mũi nghèn nghẹn không ngừng lặp lại câu nói lúc nãy.

“Có thể đổi, đổi…”

Lại nói lắp.

“Có thể đổi, có thể…”

“Có thể…”

Đầu lưỡi ngốc nghếch càng nói nhanh thì càng không lưu loát được.

“Có thể đổi sang ngày khác, để đánh dấu, chú Hoắc, xin…”

—— Sau khi thử nói mười mấy lần, cuối cùng cũng có thể nói lưu loát được một tí, nhưng hai chữ cuối còn chưa thốt ra, môi đã bị lấp kín.

“!”

Quá vô lại!

Diệp Từ muốn phản kháng, nhưng phòng tuyến cuối cùng cũng đã bị dỡ bỏ, đánh dấu chính thức bắt đầu.

Cảm giác bị chiếm hữu, bị cướp đoạt, bị chinh phục hòa cùng cảm giác sung sướng len lỏi theo mỗi tấc thần kinh, ăn mòn mỗi một tế bào.

Cậu có cảm giác như mình sắp tan ra, nước mắt nhỏ thành sáp đỏ như ngọn nến, cậu sợ hãi nắm chặt cổ tay áo của Hoắc Thính Lan, đẩy vai anh, muốn thoát ra, rồi lại xuất phát từ bản năng của Omega mà run rẩy chui vào lòng Hoắc Thính Lan trốn, đầu ngón tay cào mạnh vào lớp vải màu lam, tạo nên những vết đỏ dài, rõ rệt trên tấm lưng rắn chắc của Hoắc Thính Lan.

“Cào, bé cưng, em cào chết anh đi…” Hoắc Thính Lan đang đắm chìm trong sung sướng, căn bản không để bụng chút vết thương đó.

Vẫn liên tục tiến hành đánh dấu ——