Cấm Phạm Quy

Chương 45: Một đường hướng về phía trước



Sau lần huấn luyện quân sự sau khai giảng kia, Diệp Từ đã không còn là người trong suốt ở trường học nữa. Năng lực giao tiếp của những nam Omega đó vô cùng mạnh mẽ, mười mấy người tụ lại một đám còn ồn ào hơn mười mấy trại nuôi gà, chơi thân với bọn họ tương đương với việc chơi thân với toàn tường.

Bị đám nhóc O ríu rít bên cạnh một hồi, tính tình mềm mụp của Diệp Từ cùng với thiên phú vận động giỏi hơn cả Alpha trong vòng một ngày đã bại lộ không thể nghi ngờ —— có một Omega lớp bên lén mang di động lúc tập luyện, khi Diệp Từ chạy 400m đã quay lại một đoạn video của cậu, chia sẻ rộng rãi, chèn một BGM năng động nhiệt tình, còn dùng kiểu chữ kẹo bông gòn dâu tây chèn vào một dòng “Ánh sáng của Omega”, làm Diệp Từ thẹn đến nỗi phải dùng tay che mặt lại.

Mỹ thiếu niên cả ngày trưng ra cái mặt như ván quan tài kỳ thật vừa dễ thẹn thùng vừa đáng yêu, bởi vì không giỏi giao tiếp với người khác nên mới giả vờ lạnh lùng, trên thực tế chỉ trêu vài lời đã đỏ mặt, trước mặt bạn bè thân thiện với cậu, cậu còn mềm hơn cả bánh dày, lại còn học thể dục vô cùng xuất sắc…

Không chỉ có mười mấy nhóc Omega đó, các nữ sinh khác cũng bị sự đáng yêu của Diệp Từ làm dâng lên tình thương của mẹ, cái khác không nói, khi Diệp Từ gặp bài tập nào không hiểu, bây giờ cũng không cần phải tìm Hoắc Thính Lan giảng cho nữa, một phương gặp nạn tám phương chi viện. Tuổi bình quân còn nhỏ hơn Diệp Từ một tuổi nhưng vẫn ngoan cường tự xưng “fan chị”, “fan mẹ”, các bạn nữ đồng tâm hiệp lực, vừa phụ đạo tiếng Anh vừa dạy thêm môn Toán, cùng lôi kéo nhóc học tra dốc lòng học tập này.

Đương nhiên, sau đợt nổi tiếng đó, bị Diệp Từ hấp dẫn không chỉ có Omega và nữ sinh Beta, còn có không ít Alpha. Trước đó thấy Diệp Từ lạnh lùng hung dữ bọn họ không dám xuống tay, giờ phát hiện cậu chỉ là hổ giấy, cả đám lập tức ngo ngoe rục rịch.

Nhưng mà đối mặt với đám Alpha xum xoe, Diệp Từ vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như trước.

Mang nhẫn cưới hay tuyên bố trạng thái hôn nhân với Diệp Từ mà nói vẫn quá mức khoa trương, cậu làm không được, cần xây dựng tâm lý thêm một thời gian nữa.

Nhưng dù sao chính cậu cũng rõ ràng.

Cậu là đàn ông đã có gia đình…

Cần phải kiểm điểm bản thân.

Dục vọng chiếm hữu của Alpha mạnh mẽ đến không có đạo lý. Thậm chí Hoắc Thính Lan còn ghen với cả Omega, miễn bàn đến Alpha cùng tuổi với Diệp Từ. Bởi vậy chuyện sau khóa huấn luyện quân sự bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều Alpha theo đuổi này cậu định ém xuống. Trừ chuyện đó ra, chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra trong trường học cậu đều chủ động chia sẻ với Hoắc Thính Lan: Chuyện tiết thể dục dạy nhóm nhóc O chạy ba bước nhảy lên đưa bóng vào rổ, hơn nữa còn thành công dạy được mấy bạn trong tiếng gào thét “Tiểu Từ ngầu quá hu hu”, chuyện nghỉ trưa được nhóm nhóc O dạy cậu chơi game, còn cùng nhau lập team chơi…

Tuy nói là lập team chơi game nhưng thực chất là chơi thay đồ trang điểm cho vai chính Omega trong game…

Toàn bộ đều là điểm mù tri thức của cậu…

Diệp Từ lấy thẩm mỹ trai thẳng hằng năm chỉ có áo hoodie quần jean giày thể thao, vì team đánh ra một chiến tích thấp nhất trong lịch sử, cuối cùng bị nhóm nhóc O rưng rưng đá ra khỏi team.

Diệp Từ trố mắt: “Tớ trang điểm, cái này, khó coi lắm sao? Tại sao lại là cấp F…”

Nhóm nhóc O tập thể bi ai cho thẩm mỹ của Diệp Từ.

Diệp Từ sốt ruột liếm liếm môi: “Cho cô ấy dùng son, son môi màu hồng phấn không phải sẽ nhìn, giống búp bê Tây Dương sao?”

Mọi người liên tục bi ai.

Diệp Từ hấp hối giãy giụa, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự khó coi à…?”

“… Cái đó gọi là màu hồng baby diệt vong đó!!!” Nhóm nhóc O trăm miệng một lời, lệ rơi đầy mặt.

Cuộc sống thanh xuân học đường phấn chấn, có cười có giỡn với bạn bè, tuy rằng đến hơi muộn, nhưng cuối cùng thì nó cũng đã đến.

Đời học sinh cấp ba của Diệp Từ đã không còn gì để luyến tiếc.

Năm nay sau khi vào thu, nhiệt độ không khí nhanh chóng hạ xuống. Một cơn mưa thu, một luồng khí lạnh tràn qua, trên đường băng nơi sân thể dục rơi đầy những chiếc lá vàng, kế tiếp, ở một tiết tự học vào ban đêm nào đó lại được lặng lẽ bao phủ lên một tầng tuyết đầu mùa lạnh giá.

Tuy không có căn cứ khoa học, nhưng căn cứ vào chính Diệp Từ cảm nhận, cậu cảm thấy thời gian năm 12 của mình trôi nhanh hơn ngày xưa rất nhiều.

Mới hôm qua, tiếng pháo trúc nổ vang và mùi khói pháo lạnh lẽo còn vương trên hơi thở, mà hôm nay, tuyết đang từ từ tan trong ánh sáng ấm áp của mùa xuân.

Nửa tháng, rồi một tháng, trôi qua trong chớp mắt, lại giống như chưa từng trôi qua.

Có lẽ vì sinh hoạt của cậu quá quy luật.

Dù Hoắc Thính Lan không làm người cũng không dám làm Diệp Từ chậm trễ việc học hành. Trước đó nhân lúc nghỉ hè hung hăng hoang đường một phen, sau khi Diệp Từ lên lớp 12 anh lập tức khôi phục lại hình thức lưu manh lấy kiềm chế làm chủ đạo. Sau khi đánh dấu, mỗi tháng Diệp Từ có 2-3 ngày nóng lên, vô cùng đều đặn, thời gian còn lại anh chỉ trêu đùa ngoài miệng cho đỡ ghiền.

Cứ như thế, Diệp Từ lặp đi lặp lại cuộc sống hai điểm một đường, tay trong tay cùng các bạn học chìm trong biển tri thức, trừ học hành và làm bài tập, mỗi một ngày cứ lặp đi lặp lại y hệt, phong phú thì cũng có phong phú, nhưng khó tránh sẽ cảm thấy thời gian trôi quá nhanh.

Nhưng mà, ngày tháng như copy paste nghìn bài một điệu, cũng có những chuyện bất ngờ xảy ra, như gợn sóng lay động.

Vị lão gia kia của nhà họ Sở đã bệnh nặng nằm viện từ một năm trước, được cấp cứu bảo vệ tính mạng, nhưng thân thể hoàn toàn suy sụp. Một năm này toàn nhờ tiền để giữ mạng. Không biết xuất phát từ tâm tư gì, vị lão gia họ Sở lúc nào cũng có khả năng sẽ cưỡi hạc về tây này vẫn luôn ngoan cố không chịu lập di chúc. Cuộc chiến tranh giành tài sản giữ mấy người vợ và mấy đứa con cũng đánh cả một năm. So với đứa con của người vợ hai vì để có thêm người tranh giành thêm một phần gia sản mà dùng phương pháp thụ tinh ống nghiệm, sinh ra một đôi long phụng thai, thì con trưởng của người vợ thứ ba là Sở Văn Lâm dùng cách nhận lại con riêng về rồi ép đứa con đó liên hôn để đeo bám lên nhà họ Hoắc, cũng không được tính là cách làm gì quá đáng sợ.

Cả họ nhà này đổ ra lựa lựa cũng chả lấy ra được mấy kẻ bình thường.

Tài sản của Sở lão gia suy cho cùng vẫn có giới hạn, ai lấy nhiều rồi thì người khác sẽ phải lấy ít hơn. Một đám anh em cùng cha khác mẹ đã sớm chướng mắt nhau, giờ đây còn hơn cả hổ rình mồi. Đều hận không thể xé cả da lẫn thịt của người khác xuống nhai sống, nhưng cuộc chiến này kéo quá dài, thế cục giằng co, tiến vào trạng thái cân bằng, không ai đối phó được ai.

Lúc này đây, Hoắc Thính Lan ném mấy hòn đá nhỏ vào đầm nước nhìn có vẻ yên tĩnh này của nhà họ Sở, phá vỡ thế cân bằng.

Đầu tiên anh thay Diệp Từ trả lại phí chữa bệnh kếch xù của Diệp Hồng Quân cho Sở Văn Lâm, nợ nần đã trả, cha con họ trừ chung huyết thống về mặt sinh học đã không còn liên quan gì đến nhau.

Sở Văn Lâm này tính tình láu cá, sau khi nhận Diệp Từ về không dùng lời ác độc gì với cậu, cũng chẳng tuyệt tình, có hiếp bức cũng là nửa ẩn nửa lộ. Mới đầu còn diễn tiết mục tình thâm biết vậy chẳng làm, cha nguyện ý đền bù cho mẹ với con, Alpha tuổi trẻ khó tránh khỏi sai lầm vân vân, thấy Diệp Từ không quan tâm hắn mới không thèm diễn nữa.

Nói ngắn gọn, mấy tháng ở chung trước kia hắn không xé rách da mặt với Diệp Từ, chỉ dùng sự ác độc sau mặt cười giả dối để khiến Diệp Từ ghê tởm. Nếu Hoắc Thính Lan chỉ coi Diệp Từ là ấm sắc thuốc, tất nhiên hắn không cần sợ, nếu Hoắc Thính Lan thật sự thích Diệp Từ, vậy sai lầm tuổi trẻ kia của hắn có khi lại trở thành bà mối cho bọn họ, hắn lại là cha ruột của Diệp Từ, lấy công chuộc tội, sẽ không đến mức bị Hoắc Thính Lan ghi hận.

—— Bàn tính đánh bùm bùm.

Nhưng mà, Hoắc Thính Lan biết kẻ này đã thối nát đến tận xương cốt, hiện tại chưa gây nên hậu quả nghiêm trọng gì, chẳng qua là vì lần này Diệp Từ sớm gả vào nhà họ Hoắc, hắn chưa kịp làm gì thôi.

Đời trước, để Diệp Từ được hả giận, Hoắc Thính Lan cũng vì cậu mà ra tay với Sở Văn Lâm. Lúc ấy anh xuống tay với phu nhân Nguyễn Gia Nghi của Sở Văn Lâm trước —— đôi vợ chồng này đã sớm bằng mặt không bằng lòng nhiều năm nay. Nguyễn Gia Nghi thân là thiên kim danh môn, tình tình vốn cao ngạo, cái gì cũng muốn so với người khác, mà phải hơn người ta mới chịu. Nhưng cố tình chồng mình lại có cuộc sống cá nhân thối nát, không chỉ có con riêng, đối xử với bà cũng càng ngày càng lạnh nhạt thô bạo, thậm chí còn đi lạm giao hại bà bị nhiễm bệnh. Bà không biết kêu với ai, bên ngoài nhìn chỉnh chu ngăn nắp, thật ra đã khổ không kể siết, hơn nữa mấy năm gần đây việc kinh doanh của nhà họ Nguyễn không được thuận lợi, từ từ suy thoái, bà không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, chỉ phải nén giận.

Hoắc Thính Lan nhìn ra được chuyện này, hứa hẹn cho bà một ít chỗ tốt, lại như tốt bụng khuyên nhủ châm ngòi một phen. Quả nhiên Nguyễn Gia Nghi không nhịn được nữa, đưa hết những chuyện dơ bẩn khốn nạn của Sở Văn Lâm ra ngoài ánh sáng…

Sở Văn Lâm là kẻ tham lam, cố tình Sở lão gia vẫn nắm chặt quyền to không bỏ, cha con họ ở phương diện này lại vô cùng tương tự. Sở Văn Lâm nghẹn đến tàn nhẫn, lòng tham không đáy, trên vấn đề kinh tế vẫn luôn không sạch sẽ, đời trước bị Nguyễn Gia Nghi và Hoắc Thính Lan liên thủ trị tội thật sự thảm.

Mà đời này, từ khi trở về năm 30 tuổi, một năm nay động tác của Hoắc Thính Lan chưa từng dừng lại. Có tình báo đời trước Nguyễn Gia Nghi cung cấp, đời này rất nhiều chuyện anh làm ít nhưng lại được công to, như mở Thiên Nhãn, không cần điều tra cũng biết nên đi hướng nào mới đúng.

Vì thế đầu năm nay, vừa qua khỏi Tết âm lịch, một phần tài liệu chi tiết với chứng cứ vô cùng xác thực được trình lên Viện Kiểm Sát.

Sở Văn Lâm vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, toàn bộ chuyện xấu bị phanh phui, hối lộ, trốn thuế,… Án được phán xong thế nào hắn cũng phải vào tù bóc lịch mấy năm. Ngồi mấy năm còn chưa biết, chuyện xấu của hắn còn liên lụy đến vài dự án hợp tác với chính phủ do tự tay Sở lão gia ký tên cho hắn thực hiện, Sỡ lão gia bị kích thích đến nỗi phải vào ICU, suýt nữa đi đời nhà ma.

Sở Văn Lâm cũng không để bụng Sở lão gia chết sống ra sao, bóc lịch mấy năm cũng không lấy mạng hắn được. Nhưng với phần di chúc trong tương lai kia, hắn còn có thể lấy được mấy hột cơm thừa từ đám anh chị em như cá mập đó thì thật sự khó mà nói.

Với kẻ tiểu nhân tham tài lãi nặng như hắn, chuyện này còn đau khổ hơn cả việc ngồi bóc lịch mười năm rồi chết đi một lần.

Tất nhiên, trước khi trình tài liệu lên anh đã hỏi qua ý kiến của Diệp Từ.

Diệp Từ lương thiện thì lương thiện, nhưng yêu ghét rõ ràng. Với người cha chỉ có liên quan về mặt sinh học này, tình cảm duy nhất của cậu với hắn chính là ghét hận. Sở Văn Lâm hại cả đời mẹ cậu, lại xem cậu như công cụ để liên hôn, thủ đoạn của Hoắc Thính Lan cậu không chút nào cảm thấy quá đáng, thậm chí còn thấy quá nhẹ nhàng.

Huống hồ, những tài liệu đó cũng không phải là vu khống hãm hại, chỉ là lật mấy chuyện dơ bẩn của Sở Văn Lâm ra ngoài ánh sáng mà thôi. Sở Văn Lâm bị trừng trị đúng tội, không oán trách được ai.

Chuyện này quậy nhà họ Sở một phen long trời lở đất, còn Diệp Từ chỉ là liếc mắt xem phần tài liệu Hoắc Thính Lan đưa cậu trong lúc cậu đang làm bài tập rồi thôi.

… Đây đại khái cũng coi như là thay mẹ trả thù tra nam nhỉ?

Trong lòng Diệp Từ thật ra không gợn sóng nhiều lắm, nghĩ nhiều một chút cũng ngại lãng phí sinh mạng. Sắp thi đại học, trong lòng cậu chỉ có học hành.

Khiến nội tâm cậu dậy sóng lại là một chuyện khác ——

Trước Tết Âm Lịch, Diệp Hồng Quân và đội y tế Hoắc Thính Lan phái đi chữa bệnh đã từ San Francisco trở về.

Mang theo thân thể khỏe mạnh, không còn bệnh tật.

Thử nghiệm lâm sàng giai đoạn ba của công ty công nghệ sinh học kia lấy được thành công tương đối khả quan. Tuy không phải tất cả người tình nguyện tham dự thí nghiệm đều đạt được hiệu quả tốt đẹp như mong muốn, có lẽ kết quả có liên quan đến triệu chứng cụ thể của bệnh tuyến thể này, nhưng với tổ thành viên của Diệp Hồng Quân, từng người đều có những thay đổi tốt đẹp khác nhau. Trước khi về nước bà đã kiểm tra xét nghiệm nhiều lần, các chỉ số đều trở lại bình thường, hiện giờ đã khôi phục hoàn toàn về trạng thái trước khi bị bệnh. Tuy sau này bà vẫn cần kiểm tra định kỳ và báo cáo sức khỏe thường xuyên, nhưng mà tổ dự án ôm thái độ lạc quan với bệnh tình của bà, cho rằng xác xuất tái phát bệnh của bà trên lý thuyết là rất thấp.

Nhà cũ đã bán, sau khi về nước, bà ở tạm nhà họ Hoắc..

Nửa năm nay, Hoắc Thính Lan nương theo công việc có đi qua lại giữa hai nước vài lần, bất kể bận rộn đến đâu cũng sẽ dành thời gian đến San Francisco thăm bà. Thường ngày bà cũng hay gọi video cho Diệp Từ, tiếp xúc nhiều, từ từ bà cũng chấp nhận quan hệ giữa hai người họ. Bà vốn đã rất có hảo cảm với Hoắc Thính Lan, nghe được tin vui, tất nhiên sẽ vui mừng cho con trai của mình.

Thấy việc học của Diệp Từ không bị trễ nải, còn tiến bộ vượt bậc dưới sự kèm cặp và khích lệ của Hoắc Thính Lan, trong lòng bà càng kiên định gấp đôi —— hoàn toàn khác hẳn với Sở Văn Lâm xúi bà bỏ học trốn đi, Hoắc Thính Lan vô cùng tôn trọng cánh chim của Diệp Từ.

Thật sự yêu cậu, mới có thể một lòng giúp cậu bay lượn đến chân trời.

Sau khi Diệp Hồng Quân về nước, Hoắc Thính Lan mua cho bà một căn nhà hai tầng cách nhà họ Hoắc mấy phút đi xe.

Diện tích căn nhà không quá lớn, Diệp Hồng Quân ở một mình vừa đủ, thuê thêm một người giúp việc và một người làm việc là có thể sắp xếp thỏa đáng. Tầng một căn nhà có vườn hoa, cây cối xum xuê, vách tường hướng nắng rũ đầy dây thường xuân. Sau khi vào xuân cành lá tràn đầy sức sống, gió thổi xào xạc, mặt xanh lục và mặt xanh bạc nhấp nháy xen kẽ, những bông hoa nhỏ điểm xuyết giữa những khe hở, phối với tường gạch trắng tinh, đẹp như một bức tranh cổ tích.

Mua nhà xong còn cần một thời gian để trang hoàng, hơn nữa hai mẹ con đã nửa năm không gặp, bởi vậy Diệp Hồng Quân ở nhà họ Hoắc trước, vừa lúc có thể bầu bạn với Diệp Từ vượt qua học kì 2 năm 12 khó khăn.

Tài nấu nướng của bà kém hơn với mấy vị đầu bếp mà nhà họ Hoắc dùng một số tiền lớn mời về, nhưng món canh bà nấu vô cùng ngon, bà học được từ mẹ mình nhiều năm trước, là độc môn bí phương. Dù đầu bếp có giỏi đến đâu cũng không nấu ra được hương vị độc đáo này. Trước khi bị bệnh, mỗi tuần bà sẽ nấu một lần do Diệp Từ cải thiện bữa ăn, sau khi thân thể suy sụp, đã hai năm rồi bà chưa đến phòng bếp, Diệp Từ cũng không còn được ăn loại canh tươi ngon như thế nữa.

Hôm nay 9h tối, Diệp Từ đang vùi đầu làm bài ở phòng làm việc như thường lệ.

Công việc hôm nay của Hoắc Thính Lan đều đã được xử lý xong, ở lại phòng làm việc đơn thuần là vì bầu bạn với cậu. Anh cầm một quyển sách xem, bìa được bao bằng da màu đen, chữ nước ngoài mạ vàng, tên sách không rõ lắm.

Cửa phòng làm việc khép hờ, Diệp Hồng Quân đứng ngoài cửa, nhẹ giọng gọi: “Thính Lan, Tiểu Từ, mẹ đưa đồ ăn khuya cho hai đứa này.”

Hoắc Thính Lan nhanh chóng đứng lên nhận lấy cái khay trong tay Diệp Hồng Quân, cảm kích cười cười, nói: “Đã trễ thế này, còn phải vất vả mẹ xuống bếp…”

“Không có việc gì, Tiểu Từ thích ăn cái này.” Diệp Hồng Quân dịu dàng cười. Thân thể khỏi hẳn, nửa năm này bà dưỡng thân thể trở lại, tổng thể vẫn gầy, nhưng gò má mượt mà không ít, màu da cũng hồng hào, dáng vẻ khí huyết dư thừa.

Diệp Từ đang làm bài đến khúc quan trọng, không dừng bút được, dù vội nhưng vẫn bớt thời gian oán trách một cậu, giọng điệu đau lòng: “Hôm qua mẹ đã hứa rồi mà, hôm nay phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng, sao lại nói chuyện không giữ lời gì hết?”

“Ây da,” Diệp Hồng Quân bị con mình bắt được nhược điểm, cãi lại: “Nấu canh cũng đâu có mệt, mẹ ngồi ở đó canh lửa là được, gà là do người khác làm sẵn…”

Hoắc Thính Lan cười cười, giống nhân viên tạp vụ cao lớn đẹp trai, cúi người đặt hai thố canh lên bàn khuyên nhủ: “Nghỉ một lát đã, nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Diệp Từ nuốt nước bọt, như quỷ vẽ bùa quẹt quẹt vài biểu thức số học, vội vàng điền một số vào đáp án, lúc này mới đặt bút xuống.

Đã học kỳ 2 lớp 12 rồi, vẫn còn cách vị trí thứ 50 như đã hứa với Lâm Dao một khoảng nữa, cậu nào dám xả hơi.

“Ưm… thơm quá.” Có thể là do dùng não quá nhiều, cơm chiều đã ăn không ít, nhưng qua ba tiếng viết viết tính tính lại tiếp tục đói bụng. Diệp Từ xoa xoa cái bụng hơi xẹp xuống, mở nắp thố canh ra. Một làn hơi nước hòa cùng mùi thơm nức bay lên, khiến đôi môi của cậu càng có vẻ tươi mọng hơn nhiều.

Nước canh màu nâu nhạt trong veo, nhìn không thấy tạp chất, nhưng không có vẻ nhạt nhẽo. Múc một muỗng, nước canh đặc sệt, có cảm giác giống như keo đông đặc.

Quả thực là tiêu chuẩn chuyên nghiệp.

Diệp Từ uống từng muỗng hăng say, Diệp Hồng Quân kéo ghế xoay đến ngồi xuống, mặt mày mỉm cười nhìn con mình ăn canh —— từ lúc Diệp Hồng Quân chuyển đến, ghế dựa ở phòng làm việc không còn “thiếu” nữa, xem ra cho dù là Hoắc Thính Lan, ở trước mặt trưởng bối vẫn phải lụm da mặt lại mang lên.

“Phải rồi, Tiểu Từ…” Diệp Hồng Quân dùng tạp dề lau lau tay, nhìn nhìn Hoắc Thính Lan, có hơi xấu hổ, nhưng vẫn hỏi một câu: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của con, con có muốn quà gì không, mẹ mua cho con.”

Sau khi về nước Hoắc Thính Lan đã mở cho bà một tài khoản, mỗi tháng chuyển tiền vào, bản chất là tiền phụng dưỡng —— chuyện nuôi dưỡng mẹ chồng, mẹ vợ của mình, vốn là chuyện đương nhiên. Nhưng anh sợ bà ngại không chịu nhận, thấy bà thường hay xuống bếp nấu canh cho Diệp Từ, liền đổi thành “Tiền mua đồ ăn.”

Thật ra Diệp Hồng Quân đâu cần mua đồ ăn, nguyên liệu nấu ăn trong bếp của nhà họ Hoắc đều có người chuyên môn đưa đến, huống hồ số tiền lớn như vậy đừng nói là mua đồ ăn, mua mấy cái siêu thị cũng còn dư dả,

Nhưng Diệp Hồng Quân biết Hoắc Thính Lan chỉ là một lòng muốn đối xử tốt với người nhà của Diệp Từ, cứ từ chối mãi ngược lại có vẻ không phóng khoáng, nên bà cảm ơn nhận lấy.

Nhận lấy thì nhận lấy, nhưng tiền bên trong bà không tiêu dùng gì cả, đã từng sống những ngày cơ cực, quan niệm tiêu dùng khó thay đổi, bà muốn thay con mình tích cóp, phòng ngừa chuyện lỡ như.

“Hình như cũng… không muốn gì.” Diệp Từ do dự một lúc, ăn ngay nói thật.

“Con cứ tùy tiện nói vài thứ đi.” Diệp Hồng Quân vén tóc mai, xúc động nói: “Mấy năm nay sinh bệnh cũng chưa lần nào làm sinh nhật đàng hoàng cho con, mẹ đây không phải muốn bù lại cho con đó sao…”

“Ặc…”

Diệp Từ khó xử.

Một năm qua cậu được Hoắc Thính Lan chăm sóc quá chu toàn, thật sự không thiếu gì cả, trừ chuyện thi đạt vị trí 50 trong khối nào còn muốn gì khác.

Lúc này Hoắc Thính Lan thấp giọng cười một cái, quay qua Diệp Hồng Quân nói: “Chuyện sinh nhật của Diệp Từ không cần mẹ nhọc lòng, con đã chuẩn bị tương đối rồi.”

Đôi mắt Diệp Hồng Quân sáng lên, hiếu kỳ thay Diệp Từ hỏi: “Đã chuẩn bị xong rồi? Chuẩn bị thế nào? Cần mẹ giúp gì không?”

Hoắc Thính Lan rũ mắt, hơi trầm ngâm: “Thật ra cũng có… cái này trễ chút nữa con lén tìm mẹ thảo luận, không thể để Tiểu Từ biết, đến lúc đó cho em ấy một niềm vui bất ngờ.”

Cho người khác bất ngờ, nào có ai nói thẳng trước mặt người ta thế này?

Còn không chịu nói hết, đây không phải hại người tò mò sao?!

“Cái gì vậy?” Diệp Từ không chịu, giật nhẹ cổ tay áo Hoắc Thính Lan: “Ngài đừng có có một nửa rồi thôi…”

“Đúng vậy, là cái gì nhỉ?” Hoắc Thính Lan bắt chước giọng điệu của Diệp Từ, cười như không cười, dùng ngón tay quét lên sống mũi của Diệp Từ một cái nhẹ: “Không nói cho em.”

Khóe môi Diệp Hồng Quân không đè xuống được, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc đóng cửa lại, không quấy rầy đôi chồng chồng này nữa.

Cánh cửa đóng lại, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người họ.

“Làm nũng đi.” Hoắc Thính Lan nhẹ nhàng nói.

Diệp Từ do dự một lát, sấn lên ôm Hoắc Thính Lan, chôn mặt vào ngực anh, cọ trái cọ phải, giọng mói mềm mụp lộ ra một chút không được tự nhiên: “… Nói chút đi mà, một chút cũng được. Ngài tốt nhất, em, thích ngài nhất.”

“Cục cưng ngoan quá.” Hoắc Thính Lan hôn hôn khuôn mặt đỏ bừng kia, sau đó như không có việc gì mà ngồi trở lại, cầm cuốn sách mới xem được một nửa tiếp tục lật xem tiếp.

“?”

Diệp Từ sửng sốt.

“Không phải ngài…”

“Không phải.” Hoắc Thính Lan nhịn cười.

“Ngài biết em hỏi cái gì…”

“Biết.”

Quả thực trắng trợn táo bạo ăn hiếp con nít.

—— Chỉ nói “Làm nũng đi”, chứ không có nói “Làm nũng đi rồi anh nói cho em.”

Yêu đương với lão lưu manh quá khó khăn.

Diệp Từ chỉ phải nuốt hận làm bài,

Cứ như thế, Diệp Từ bị lời nói nửa vời của anh làm ngứa ngáy mấy hôm, suy nghĩ giữa những lúc học bài hầu như chỉ nghĩ đến chuyện này, giá trị mong chờ cũng được kéo đầy.

Vất vả lắm mới chờ đến 17 tháng 3 hôm nay, đuổi kịp thứ bảy, trường cho nghỉ nửa ngày, cậu xách theo hai túi quà sinh nhật to bạn bè đưa tặng về nhà. Xe chạy vào cửa nhà họ Hoắc, chú Hà đã sớm đứng đợi, Diệp Từ xuống xe, chú Hà gọi người đến xách giúp hai cái túi quà to, không cho cậu vào nhà chính, mà dẫn cậu đến phòng tiệc bên lầu phụ.

Hoắc Thính Lan không có tính cách thích giao tiếp, thích náo nhiệt như Lâm Dao, phòng tiệc này cả năm cũng không dùng được mấy lần. Diệp Từ chưa vào lần nào. Chú Hà mở cửa cho cậu, ánh sáng sau buổi trưa hắt vào phòng ấm áp, sàn đá hoa cương trắng như băng được lau đến độ có thể soi bóng người, trong phòng không bật đèn, bức màn đỏ tươi rủ xuống đất che sáng rất tốt, những thứ ở xa vẫn ẩn trong bóng tối. Diệp Từ rảo bước tiến lên, chỉ kịp thoáng nhìn được chút hình dạng mơ hồ, chú Hà lập tức đóng cửa chính sau lưng cậu lại, tốc độ tay đó, giống hệt như hắc điếm bắt được người.

Cửa vừa đóng, phòng tiệc to lớn lập tức tối đến nỗi đưa tay cũng không thấy được năm ngón.

“Chú Hoắc ơi?” Diệp Từ gọi một tiếng, vì hồi hộp, giọng nói cũng phập phồng theo.

Trái tim đập bình bịch kinh hoàng.

Bỗng nhiên, trong bóng đêm truyền đến một tiếng “rắc” nhỏ, như là có chốt mở gì đó được vặn ra.

Tiếp theo, cách đó không xa có cái gì đó được chiếu sáng.

Thứ kia hình vuông, mỏng, hơi cao, là một cái giá triển lãm, hơi giống loại được dùng để trưng bày các di vật văn hóa trong viện bảo tàng. Làm bằng gỗ mun, mặt trên phủ một tấm lụa mỏng màu đen, chỉ là không có lồng thủy tinh chụp lại. Ánh sáng chiếu vào nó rất ít, như ánh sáng chiếu vào sân khấu kịch nói, chỉ chiếu sáng một tấc vuông này thôi, những thứ ở chỗ xa hơn vẫn nhìn không rõ.

… Đồ để phía trên chắc là quà sinh nhật Hoắc Thính Lan tặng cậu nhỉ?

Khóe môi Diệp Từ cong lên, nhảy nhót bước nhanh qua.

Phía trên tấm lụa có đặt một bức thư, một cái khóa trường mệnh bằng bạc, giấy viết thư gấp đôi lại, trên đó viết hai chữ “0 tuổi”.

Diệp Từ muốn nhìn phần quà kia, nên cầm khóa trường mệnh lên vuốt ve mấy cái, khóa màu xám bạc, trên mặt khóa khắc hoa văn một đứa bé cưỡi ngựa, xích bạc được trang trí với bốn quả chuông nhỏ, được chạm trổ hoa văn cổ xưa, mạ một lớp vàng mỏng, lớp mài mòn tạo ra một cảm giác thời gian, như là đồ cổ được truyền thừa từ trăm năm trước.

Diệp Từ mở phong thư ra.

Trên mặt giấy, là nét chữ lưu loát sắc bén của Hoắc Thính Lan viết bằng bút máy.

“… Hôm nay 19 năm trước, em mới ra đời. Lúc đó anh 12 tuổi, nếu lúc đó anh xuất hiện trong cuộc đời của em, vậy cho dù thế nào cũng không thể là “chú Hoắc”, chỉ có thể là “anh trai hàng xóm”…

“… Nghe mẹ nói, ban đêm em rất ít khóc, mới ra đời mấy tháng đã ngoan ngoãn thế rồi. Bà còn nói, giữa các món đồ chơi cao su để em rèn luyện các ngón tay, em thích nhất là một con ngựa nhỏ, đáng tiếc đã đánh mất…”

“… Quà sinh nhật 0 tuổi, vừa vặn có thể tặng cho em một cái khóa trường mệnh hoa văn đồng tử cưỡi ngựa. Cái khóa này là ông cố của anh đeo khi còn nhỏ, mà lúc ông qua đời đã là 111-112 tuổi hạc, không bệnh không đau, là hỉ tang. Bởi vậy anh nghĩ cái khóa này chắc chắn vô cùng linh nghiệm…”

“… Khóa trường mệnh, khóa trăm tuổi, một khóa phú quý xuân, nguyện cho cục cưng của anh sống lâu trăm tuổi, không tai ương không bệnh tật. Đây là món quà anh Hoắc Thính Lan 12 tuổi khi ấy tặng cho em.”

Diệp Từ nắm chặt chiếc khóa bạc, là kim loại, nhưng lại không có cảm giác lạnh cứng, chỉ có cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay kích động.

Cậu bỗng chốc đỏ vành mắt, đọc lại bức thư mấy lần, giống như muốn khắc từng câu chữ vào lòng, sau đó trân trọng gập bức thư lại, tạm thời thả lại chỗ cũ ——

Chùm tia sáng thứ hai đã sáng lên.

Nương theo hai chùm ánh sáng, cuối cùng Diệp Từ cũng có thể miễn cưỡng nhìn đến nơi xa hơn.

Lờ mờ, ước chừng có mười mấy phần quà và thư, cậu cầm không hết, chỉ có thể thả lại trước.

Trên bức thư tiếp theo, viết “Một tuổi”.

Bức thư kế nữa, viết “Hai tuổi”.

Bức thư kế tiếp nữa…

Hoắc Thính Lan vì cậu bù lại một phần quà sinh nhật theo mỗi năm từ khi ra đời đến 18 tuổi, hơn nữa đều không phải tùy tiện tặng. Giống như chiếc khóa trường mệnh lúc nãy, tương ứng với mỗi tuổi, có ý nghĩa khác nhau, trong đó chứa đựng tâm ý khó tưởng tượng nổi.

“… Hôm nay 15 năm trước, em còn đang học mẫu giáo, nghe mẹ nói…”

“… Đây là món quà anh Hoắc Thính Lan 16 tuổi tặng cho em.”

“Đáng tiếc, anh không thể xuất hiện trong cuộc đời em sớm hơn, chỉ có thể lấy phương thức này để đền bù một chút.”

“…”

Không chỉ có quà, anh còn giả thiết nếu lúc đó mình xuất hiện trong cuộc đời của Diệp Từ, hai người họ sẽ có cảnh tượng thế nào.

“… Hôm nay 3 năm trước, em 16 tuổi, hoàn toàn hoàn thành chuyển đổi từ con nít sang thiếu niên. Chuyện anh 28 tuổi muốn làm là tặng cho em một con ngựa thật, vô cùng xinh đẹp. Lúc ấy em là một Alpha, thích theo đuổi tốc độ và cảm giác kích thích, anh nguyện tôn trọng sở thích của em dưới tiền đề em phải được bảo đảm an toàn. Nghe mẹ nói, em lén học chạy xe motor với người ta, như vậy không tốt lắm, một con ngựa có lẽ càng thích hợp với em hơn, anh sẽ dạy em điều khiển nó, mà trước khi em học được cách cưỡi, anh đành phải chọn cách cưỡi chung với em…”

“… Đây là một con ngựa Friesian trẻ tuổi, nó thông minh, dễ điều khiển, tính tình dịu ngoan, thích hợp cho người mới học cưỡi ngựa, chỗ này là giấy chứng nhận huyết thống của nó, nó đang ở sau vườn, chờ lát nữa em có thể ra chơi đùa với nó…”

“… Đây là món quà ngài Hoắc 28 tuổi tặng cho em.”

Một đường đi Diệp Từ đều lau nước mắt.

Sợ nước mắt thấm ướt những bức thư quý giá, cậu dứt khoát dùng tay áo lau mặt, cổ tay áo thấm đẫm ánh nước lấp lánh.

Khóc quá dữ, thế cho nên thấy Hoắc Thính Lan đứng chờ bên giá triển lãm cuối cùng, cậu đã không thể thốt lên nổi điều gì.

“Cục cưng.” Hoắc Thính Lan mở hai tay ra, mỉm cười dịu dàng anh tuấn, hiểu rõ nói: “Không cần phải nói gì cả, ôm chút nào.”

Diệp Từ nhào đến, như muốn siết chết ai đó, liều mạng ôm lấy anh, yết hầu nghẹn ngào.

Gặp được anh, là may mắn đến dường nào.

Lòng bàn tay ấm áp của Hoắc Thính Lan đè sau gáy cậu, dùng tư thế mang dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ để ôm lấy cậu, đợi cậu bình tĩnh một lát, mới tung ra “quả bom nguyên tử” cuối cùng.

“Quà sinh nhật 19 tuổi còn chưa đưa cho em… Năm nay sẽ không bỏ lỡ nữa, nhận lấy nhé?”

Diệp Từ đứng thẳng dậy, mang theo giọng mũi sụt sịt, thì thầm nói: “Dạ.”

Hoắc Thính Lan đưa cho cậu một xấp tài liệu thật dày, giữa tài liệu còn kẹp một cái chìa khóa không rõ làm bằng chất liệu gì, cười nói: “Sinh nhật 19 tuổi vui vẻ.”

Diệp Từ dụi dụi đôi mắt, mở tài liệu ra xem.

… Nửa chữ cũng xem không hiểu.

“Đây là cái gì?” Cậu mờ mịt lật lật, mặt sau cũng là loại ngôn ngữ này, không biết tiếng nước nào.

Hoắc Thính Lan cười cười, không nhanh không chậm nói: “Tự mình học xong rồi xem… em chỉ cần biết cái này rất quan trọng, cần giữ cẩn thận là được.” Anh nhắc nhở: “Có thể đặt chung với chiếc vòng phỉ thúy kia.”

Phần tài liệu này đến từ một thành phố thuộc một quốc gia liên bang nào đó ở Trung Âu, trụ sở chính của hơn 120 ngân hàng trên thế giới được đặt ở thành phố này, nơi được mệnh danh là “thủ đô của các tỷ phú”. Trong tay Diệp Từ là một tài liệu chứng minh được cung cấp bởi một trong những tập đoàn dịch vụ tài chính có tuổi đời hàng thế kỷ. Ngôn ngữ chính thức của họ là tiếng Đức, đương nhiên Diệp Từ nửa chữ cũng không hiểu. Chỉ với tài liệu chứng minh này, chìa khóa và vân tay của Diệp Từ, Diệp Từ có thể mở ra một ngân khố tư nhân mà Hoắc Thính Lan đã mua lại với thời hạn phục vụ là 100 năm, trong đó chồng chất số lượng vàng mà người bình thường mấy chục đời cũng xài không hết, đây là tài phú với con số thiên văn, Hoắc Thính Lan không định nói thẳng cho cậu biết lúc này, nhưng sớm hay muộn gì Diệp Từ cũng sẽ biết.

“Chú Hoắc, em hình như, có lẽ đoán được… cái này là cái gì.” Diệp Từ trầm tư một lát, mơ hồ đoán được chút manh mối.

Không hiểu thì không hiểu, nhưng vừa nhận ra tài liệu này có liên quan đến vấn đề tài sản, có thể lấy làm quà đưa cho người khác, chắc chắn sẽ có giá trị vô cùng quý giá.

“Đoán được thì cứ đoán, anh sẽ không thu lại.”

18 năm đầu đời của Diệp Từ đã trải qua bần cùng khốn khổ, chịu quá nhiều khổ cực, anh chỉ hy vọng quãng đời sau này bất kể thế nào cũng sẽ không để cậu lâm vào cảnh túng quẫn thế nữa.

Một giây cũng không thể.

Anh chỉ mong cậu có thể bay cao.

Nguyện cho cậu có thể bay lượn đến chân trời, tự do tự tại.

Nguyện cánh chim của cậu không cần phải dính vào bùn đất.

“Em biết rồi.” Diệp Từ nắm chặt phần tài liệu kia, không từ chối, chỉ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Hoắc Thính Lan, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, đây là món quà tốt, tốt nhất em nhận được.”

Cậu đã sớm trở nên thản nhiên, không kháng cự nhận lấy tình yêu và thiện ý.

Cậu được yêu, và cũng biết yêu.

Không có chuyện gì tốt hơn được nữa.

Quay đầu, mười chín chùm tia sáng phía sau đã hợp lại thành một con đường tràn ngập ánh sáng tình yêu và ấm áp.

Mà cùng với ánh đèn dần dần sáng lên trong sảnh, con đường phía trước cũng trở nên rõ ràng hơn.

Đó là một con đường bằng phẳng.

Chói lọi rực rỡ.

Cứ như thế mang theo tình yêu ấp áp cả cõi lòng, chạy nhanh một đường hướng về phía trước ——

__________ Hoàn chính văn __________

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!