Cầm Thánh Vương Phi

Chương 111: Sư phụ, người chẳng lẽ không quan tâm đến sống chết của nàng?



Lăng Húc nhíu mày: "Ngươi vì nàng?"

Vương Chi Dực thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, nàng là muội muội kết nghĩa của ta, ta dĩ nhiên phải dốc lòng cứu chữa cho nàng rồi."

Lăng Húc trợn tròn mắt: "Nàng từ khi nào trở thành muội muội kết nghĩa của ngươi, sao ta không biết?"

"Ta nhận ai làm muội muội còn cần phải thông qua ngươi hay sao? Thất điện hạ, mặt mũi ngài cũng thật lớn!"

"Hai người nói đủ chưa?"

Cơ Tuyết toàn thân rệu rã, cộng thêm câu nói của Tư Đồ Nhan trước đó, nàng hiện tại vô cùng khó chịu, lại nghe hai gã nam nhân này cứ lời qua tiếng lại không ai chịu ai, nàng đến mà đau đầu.

Hai đại nam nhân nghe vậy liền tự giác im lặng, không tiếp tục cự cãi thêm nữa.

Vương Chi Dực lên tiếng: "Cơ Tuyết, vậy nàng nghỉ ngơi đi, ba ngày nữa Tư Đồ Nhan sẽ đến đây giúp nàng giải độc. Ta đi trước, không phiền nàng nghỉ ngơi nữa."

Lăng Húc cũng thức thời nói theo: "Vậy ta cũng không phiền nàng nghỉ ngơi, lúc khác ta trở lại thăm nàng."

Nàng không nói lời nào, xem như đấy là lệnh đuổi khách, ai nấy đều thức thời im lặng rời đi, để nàng có không gian yên tĩnh nghỉ ngơi.

Quay sang Thu Cúc, nàng khó nhọc nói: "Thu Cúc, dìu ta vào trong, ta muốn nghỉ ngơi."

"Vâng, tiểu thư, em dìu người."

Sau khi an vị trên giường, Thu Cúc cũng đã rời đi, nàng thất thần nhìn lên trần nhà, ánh mắt bất định.

Nàng rốt cuộc cũng phải chấp nhận hiện thực này hay sao? Cũng quá tàn nhẫn rồi! Hài tử của nàng mới chỉ hơn một tháng mà thôi, nàng thật sự không nỡ!

Nếu có Lăng Kỳ ở bên cạnh nàng lúc này thì tốt rồi!

Cùng lúc đó bên phía Lăng Kỳ.

Ba ngày trước Lăng Kình lại viếng thăm hắn, nội dung cuộc đối thoại giữa hai người cũng không khác lần trước là bao, chỉ khác một điều Lăng Kình lại khẳng định Cơ Tuyết đang nằm trong tay y, nếu như muốn nàng an toàn trở về, hắn nhất định phải giúp y giành lại Hoàng vị.

Sau khi Lăng Kình rời đi, hắn cũng cho người theo sát y không rời nhưng y lại chẳng có động tĩnh gì khác thường, chỉ ở trong trang viên của mình.

Lăng Kỳ cho người đột nhập vào trang viên nhưng hoàn toàn không một ai sống sót trở ra, đủ thấy y đã có sự tính toán kỹ lưỡng, buộc hắn phải chọn lựa.

Lăng Kình chỉ cho hắn mười ngày mà hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.

Ba ngày nay hắn đều chưa có một giấc ngủ ngon, cứ nghĩ đến nàng thì trái tim bất giác đau đớn như bị thứ gì đó găm vào, xoáy sâu đến rỉ máu.

Hiện tại hắn đang ở Ám Tiêu cùng Nam Cung Giác bố trí nhân lực, tìm cách tiếp tục đột nhập vào trang viên của Lăng Kỳ để cứu nàng.

Một ám vệ vừa trở về từ bên ngoài hớt hơ hớt hải tìm đến Lăng Kỳ để báo cáo tình hình.

Nhìn thấy y một bộ gấp gáp, Lăng Kỳ trấn an: "Bình tĩnh một chút, từ từ rồi nói."

Ám vệ sau khi ổn định hơi thở, bắt đầu lên tiếng: "Chủ tử, Thái tử Đông Ly quốc bất chấp ngày đêm đến Hoằng Quốc chúng ta, y không đến trang viên của Kình Vương mà lại đến một trang viên khác cách kinh thành khoảng năm dặm về phía Tây."

"Y đến đó làm gì? Các ngươi đã tra xét chưa?" Nam Cung Giác lên tiếng hỏi.

"Thuộc hạ đã cử người canh giữ bên ngoài, chờ đến nửa đêm sẽ thử đột nhập vào bên trong." Ám vệ trả lời.

"Có những ai đi theo y đến?" Lăng Kỳ hỏi.

"Một lão giả và vài thị vệ thân cận."

Nam Cung Giác ngạc nhiên: "Chỉ có nhiêu đó người?"

Ám vệ gật đầu: "Vâng, còn chưa đến mười người nhưng đều là cao thủ. Không hề có đại quân nào âm thầm đi theo."

Lăng Kỳ trầm mặc rồi cũng không hỏi thêm liền cho ám vệ lui ra, sau đó mới lên tiếng hỏi Nam Cung Giác: "Sư phụ, người có cảm thấy có điểm bất thường hay không? Chỉ có một lão giả và vài thị vệ?"

Nam Cung Giác vuốt râu, ánh mắt sâu xa suy nghĩ, trong miệng không ngừng lặp lại câu nói cuối cùng của Lăng Kỳ.

"Chỉ có một lão giả...? Lão giả?"

Đáy mắt Nam Cung Giác bất giác sáng lên, hướng Lăng Kỳ nói: "Chính là lão giả đó. Nếu ta đoán không sai, lão giả đó chính là Tư Đồ Nhan luôn đi bên cạnh y."

"Tư Đồ Nhan? Ông ta là ai?" Hắn nhíu mày hỏi.

"Tư Đồ Nhan là thân tín của Vương Chi Dực. Lão ta vừa giỏi về y thuật lẫn độc thuật, so với sư thúc của ngươi Nam Cung Hách chỉ hơn chứ không kém. Còn có, lão là người Tây vực." Nam Cung Giác chậm rãi nói.

Lăng Kỳ này kiếm càng nhíu chặt hơn: "Người Tây vực?"

Nam Cung Giác gật đầu: "Người Tây vực có những bí độc vô cùng đáng sợ. Có những loại thuộc hàng cực độc không có thuốc giải. Trước đây Nam Cung Hách đã từng gặp qua một số loại độc đó, lão vẫn chưa bào chế ra được giải dược."

"Đáng sợ như vậy sao? Vậy lần này Vương Chi Dực chỉ mang Tư Đồ Nhan đến, sẽ không phải là có âm mưu sử dụng độc Tây vực chứ?" Lăng Kỳ tỏ ra lo lắng hỏi.

Nam Cung Giác lắc đầu: "Vi sư cũng không chắc."

"Người biết sư thúc ở nơi nào sao?"

Lão lại lắc đầu: "Đã mấy tháng rồi không nhận được tin tức của hắn. Bình thường cứ mỗi hai tháng không gặp hắn sẽ viết cho vi sư một lá thư, nhưng đã gần nửa năm rồi vẫn không có chút tin tức nào. Vi sư cũng đã cho người đi tìm hắn rồi, vẫn không có tin tức gì."

"Sư thúc sẽ không gặp phải bất trắc gì chứ?"

"Hẳn là không đâu. Thân thủ của hắn không tệ, lại mang trên mình một thân độc thuật, ai có thể làm gì hắn được chứ! Chắc là vui chơi ở đâu đó quên mất vị đại ca là vi sư thôi."

"Cũng mong là như vậy."

Trầm ngâm một chút, hắn lại lên tiếng hỏi: "Vương Chi Dực trước khi trở về Đông Ly đã nói rút khỏi cuộc chiến này, vậy rốt cuộc y trở lại đây để làm gì chứ? Tuyết nhi còn đang ở trang tay Lăng Kình..."

Nói đến đây, sắc mặt Lăng Kỳ trở nên vô cùng khó coi, mi tâm nhíu chặt như muốn dính vào nhau: "Sẽ không phải dùng độc lên người Tuyết nhi chứ?"

Hắn đứng dậy, hoảng hốt cất giọng: "Không được, đồ nhi phải đến gặp y hỏi cho ra lẽ, không thể để Tuyết nhi gặp bất trắc gì được."

Dứt lời, Lăng Kỳ liền sải bước chân nhưng lại bị Nam Cung Giác ngăn cản: "Ngươi bình tĩnh một chút có được hay không? Cứ động đến nha đầu đó thì ngươi lại mất lí trí như thế này, ta làm sao an tâm được đây?"

"Sư phụ, người chẳng lẽ không quan tâm đến sống chết của nàng?"

Nam Cung Giác thở dài: "Ngươi bình tĩnh đi có được hay không? Trước đợi ám vệ do thám trở về rồi lại tính. Ngươi cứ nóng vội thế này, nha đầu đó chỉ càng thêm nguy hiểm mà thôi ngươi có hiểu không?"

Nghe Nam Cung Giác nói như vậy, Lăng Kỳ lúc này mới thôi không đi nữa, nhìn lão gật đầu: "Vâng, đồ nhi hiểu rồi. Vậy thì cần phái thêm người do thám, xem Vương Chi Dực đến trang viên kia thực hiện âm mưu gì."

Ba ngày sau, Tư Đồ Nhan mang theo một đống thảo dược tìm đến nơi Cơ Tuyết ở để tiến hành giải độc.

Sau khi uống xong chén thuốc, lão bắt đầu tiến hành châm cứu, sau đó lại mang đến cho nàng một thùng thảo dược đã được hâm nóng, vừa đủ để nàng có thể ngâm mình vào bên trong.

Một canh giờ sau, Tư Đồ Nhan lại tiếp tục tiến hành châm cứu cho nàng, tiếp tục loại bỏ độc tố.

Sau một hồi dày vò, Cơ Tuyết lúc này thật sự mệt mỏi, thiếp đi lúc nào không hay.

Ba ngày nay, nàng tuy không thổ huyết nhưng sức lực thì không còn được như xưa, lúc nào cũng vô cùng mệt mỏi, không đủ sức làm bất cứ việc gì, đến cả việc yêu thích nhất của nàng là gảy đàn cũng không thể gảy được một bài hoàn chỉnh.

Không chỉ tim nàng đau mà toàn thân đều đau âm ỉ, nhất là những nơi bị ngân châm chạm qua.

Có những lúc nàng muốn tự giải thoát cho chính mình, nhưng khi nghĩ đến hài tử trong bụng, nhớ đến nam nhân của mình thì nàng lại cố gắng cầm cự.

Hiện tại nàng chỉ có một mong ước, ít nhất trước khi nàng rời khỏi thế gian này, nàng có thể được nhìn thấy hắn một lần cuối cùng, nói cho hắn biết tâm tư của nàng đối với hắn. Có như vậy, nàng mới yên tâm nhắm mắt được.

Tư Đồ Nhan bước ra khỏi phòng Cơ Tuyết, một đám người đã đứng chờ đợi ở bên ngoài liền hướng toàn bộ ánh mắt đến trên người lão, khiến lão bất giác rùng mình.

Lão đi đến sân đình, thong thả rót cho chính mình một chum trà, uống cạn, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Muốn nghe sự thật sao?"

Vương Chi Dực tỏ ra khó chịu: "Tư Đồ Nhan, lão bớt tỏ ra quan trọng đi. Mau nói, nàng thế nào rồi? Lão có giải được độc hay không?"