Cầm Thế Nào Cũng Phải Lấy

Chương 2: Nấu ăn



Edit: Huyenhuyen

Ngay lúc Tô Ngôn và Cố Dã lâm vào trầm mặc bối rối, trợ lý Mạnh Hạo của Cố Dã đẩy cửa bước vào.

Tô Ngôn nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt không chút che dấu nhìn anh từ trên xuống dưới.

Chậc, đúng là những người đẹp trai thực thích tụ tập cùng một chỗ, mình không biết anh chàng đẹp trai này bao nhiêu tuổi, tên là gì và đã kết hôn hay chưa.

Mạnh Hạo bị nhìn nên có hơi chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng rồi nói: " Cố tổng, thủ tục nhập viện đã hoàn tất. Bác sĩ nói anh tốt nhất nên nằm viện nghỉ ngơi trong vòng một tuần là có thể xuất viện".

Cố Dã cũng im lặng một hồi, lắc đầu, " Không, chiều mai tôi sẽ xuất viện. Buổi họp báo ngày 30 sẽ được tổ chức như thường lệ. Trở về giúp tôi giám sát tiến trình.

Mạnh Hạo muốn thuyết phục Cố Dã nên nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, nhưng nghĩ đến buổi ra mắt sản phẩm mới rất quan trọng, vì vậy anh ta liền đem lời nói nuốt trở về, gật đầu: " Tôi sẽ gửi cho anh những thứ khác cần thiết".

Cố Dã liếc mắt nhìn Tô Ngôn mà nheo mắt, đối với hành vi nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo của cô khiến anh không hài lòng, ngay cả giọng nói cũng trở nên có chút lạnh lùng.

" Cái gì cũng đều không cần nữa, mọi chuyện ở đây đều có cô Tô rồi, Tô tiểu thư cô nghĩ có phải hay không."

" Ừm, đúng rồi, tất cả cứ giao lại cho tôi." Tô Ngôn không để ý sự thay đổi của Cố Dã, nên vẫn thực sự rất nghe lời, gật đầu đầu lia lịa.

" Vậy thì mọi chuyện phiền toái ở đây cứ giao cho cô Tô, tôi đi về trước." Mạnh Hạo gật đầu với Tô Ngôn rồi rời khỏi phòng.

Tô Ngôn nhìn bóng dáng Mạnh Hạo rời đi âm thầm cân nhắc, không tồi, thật tốt. Nếu cô có thể hiện tại vượt qua khỏi rào cản này, cô sẽ là đồng nghiệp với anh ấy trong tương lai. Vì được các tỷ muội đích thân chúc phúc nên thời điểm này phải hành động ngay..

Vậy thì cô nên làm gì để biệu hiện được thành ý một chút, có lẽ ông chủ lớn mới này, có thể giơ cao đánh khẽ tha cho mình.

Cố Dã vừa nằm trên giường bệnh vừa nhìn Tô Ngôn đang đứng thất thần ở đó.

" Có vẻ như cô Tô rất vừa lòng với trợ lý của tôi." Giọng của Cố Dã không lớn, nhưng cũng đủ lọt vào tai Tô Ngôn.

Dù Tô Ngôn có ngốc đến đâu, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy sự trêu chọc trong lời nói của Cố Dã.

Lập tức bày tỏ ra khuôn mặt tươi cười, quay đầu lại đối diện với một đôi mắt trong veo có thể nhìn thấu lòng người, nhưng lại lại có một loại ánh sáng làm cô rất quen thuộc.

Sao nhìn quen thế nhỉ? Tô Ngôn nỗ lực hồi tưởng.

Thật tiếc là không nhớ ra bất kì điều gì.

" Tô Ngôn, 10 năm rồi không gặp mà cô vẫn như vậy, nhìn thấy trai đẹp là không rời mắt ra được" Cố Dã chua sót nghĩ.

" Chà, cái đó, Cố tổng, anh có đói không, ăn chút gì tôi đi mua, không cần khách sáo với tôi". Tô Ngôn mơ hồ nghe thấy nghiến răng nghiến lợi, hay là trong bệnh viện này có chuột?

" Tôi sẽ không khách khí với cô Tô đâu."

" Uh, Cố tổng, anh thật sự đúng là người tốt."

Cố Dã khịt mũi, không có lý do nào nói ra một câu " Tôi bị thương."

" Vâng, tôi biết." cô đương nhiên biết đó là họa do nàng.

" Bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi." Cố Dã nói lại khiến Tô Ngôn thêm bối rối.

" Vâng, cần phải nghỉ ngơi." Vậy tại sao anh lại còn nhiều lời như vậy, Tô Ngôn thầm phỉ báng.

" Nghỉ ngơi cũng cần phải bổ sung dinh dưỡng." Khóe miệng của Cố Dã hơi nhếch lên, tựa như đang cười nhưng cũng không quá rõ ràng.

" Đúng vậy, cần phải bổ sung dinh dưỡng. Chỉ cần nói những gì anh muốn, tôi sẽ đi mua nó."

Tô Ngôn không bác bỏ ý kiến của Cố Dã. Bệnh nhân là sếp của mình, nên tất cả mọi thứ đều đúng.

" Mua đồ bên ngoài thì không có bổ dưỡng, cô Tô, cô nói xem có đúng không?" Tô Ngôn nhìn chằm chằm vào Cố Dã, bỗng nhiên cũng không biết nói gì.

Có ý tứ gì nhỉ?

Đúng... Vẫn là không đúng.

" Tôi nghĩ người thông minh như cô Tô nhất định sẽ nấu ăn. Sao cô không về nhà nấu món bồi bổ đưa đến bệnh viện cho tôi? Tôi sẽ ở đây đợi cô quay lại."

Cố Dã nhớ không lầm. Mẹ của Tô Ngôn là một đầu bếp giỏi, nhưng không biết Tô Ngôn tài nghệ nấu nướng như thế nào.

Đúng là thật khó để trở thành ông chủ của người khác, đã hạ thấp mình như vậy mà vẫn ưu tú.

Quả nhiên, vàng thì luôn tỏa sáng.

Nhưng cô lại không muốn về nhà nấu ăn.

Từ bệnh viện đến nhà cô phải đi xe bus ít nhất 40 phút, ngoài trời thì nắng gắt, cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày, việc đi về thì lại chậm trễ nhiều.

Vấn đề là —- cô đang đói.

" Cô Tô không cần phải quá phiền phức, Cô có thể nấu bốn món và một món canh đơn giản cũng được." Cố Dã thấy nàng sửng sốt, nên nói rất thông cảm.

Bốn món và một món canh có đơn giản không?

Nếu rắc rối thì sao?

" Nếu cô Tô không còn nghi ngờ gì nữa, hãy trở về chuẩn bị."

" Được, tôi về chuẩn bị." Tô Ngôn nói những lời này với giọng điệu uể oải.

Tôi chờ cô, đừng có mà trốn.

Tô Ngôn chậm rãi rời khỏi phòng bệnh, bước chân lưu luyến nhìn lại Cố Dã, hi vọng rằng anh ta đột nhiên thu hồi mệnh lệnh tha cho cô.

Cố Dã nằm trên giường tươi cười, vẫy tay với cô:: " Đi sớm về sớm."

Từ đầu đến tay cái gì cũng đều hậu đậu, giờ làm gãy cả xương sườn, không dám nói câu nào, tất cả mọi thứ đều kém cỏi.

Tô Ngôn muốn khóc không ra nước mắt, dưới ánh nắng mặt trời phải đi từ bệnh viện đến điểm dừng xe bus gần nhất.

Mình có thể làm gì nữa?

Về nhà, ra hàng tạp hóa mua đồ ăn, về nấu cơm.

Tô Ngôn không biết phải làm gì khi lên xe bus nên đã gọi điện hỏi mẹ, vừa nghe con gái tự mình nấu ăn, bà không khỏi có chút phấn khích.

" Sao đột nhiên lại nghĩ đến nấu ăn? Chẳng phải con rất ít khi tự nấu ăn sao? Con nấu cho ai, đàn ông hay phụ nữ? Con kiếm được bạn trai rồi à? Chỉ cần biết nấu là được. Để lấy lòng đàn ông thì phải đi qua dạ dày, con xem bố con, trên đời này chỉ thích ăn cơm của mẹ..."

Đường dây bên kia mẹ Tô đang thao thao bất tuyệt không ngừng nói mối tình của bà và bố Tô ngày xưa, mối tình này bà đã nói đến cả trăm lần với Tô Ngôn từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành.

Sau khi ngáp dài một cái, Tô Ngôn thấy xe sắp tới điểm dừng nên chỉ có thể bất lực ngắt lời của bà."

" Mẹ, bình tĩnh trước đi."

" Bình tĩnh cái gì? Mẹ đã làm gì mà yêu cầu mẹ phải bình tĩnh?" Tốc độ phản ứng của bà Thường vẫn nhanh như cũ.

" Không được, con có vẫn vâng lời sao có thể khiến cho mẹ lo lắng được." Tô Ngôn xoa dịu bà Thường.

" Chỉ có con là vẫn ngoan ngõan? Từ nhỏ chưa bao giờ để mẹ hết lo lắng, hẳn so với con trai của lão Triệu nhà bên còn bướng bỉnh hơn. "Đánh nhỏ ba ngày, đánh lớn năm ngày. Thắng thì vui, thua thì cũng phải đánh lại, mày với bố đúng là giống nhau...."

Vừa rồi mẹ cô còn khoe khoang chuyện tình xưa với bố trong nháy mắt, lại bắt đầu chuyển sang cô và bố.

" Mẹ, mẹ có chắc rằng con là con gái của mẹ, và bố có phải là chồng của mẹ không?

Tô Ngôn nhíu mày, xem ra phải quyết định thật nhanh nếu không có thể cuộc gọi này đến khi mặt trời lặn vẫn chưa xong.

" Mẹ, cho con biết xương sườn bị gãy thì phải nên bồi bổ món gì?"

" Ai bị gãy xương sườn? Tại sao bị gãy?"

" Là đồng nghiệp của con bị gãy xương."

" Ồ, vậy con nên quan tâm một chút đến đồng nghiệp của mình, nên giữ mối quan hệ thật tốt với đồng nghiệp trong công việc, vì vậy không muốn phải về nhà dành cả ngày trong võ quán mà không có cơ hội để tìm bạn trai,"

Cô chỉ muốn làm việc chăm chỉ, cũng muốn được kết thân với nhiều đồng nghiệp, nhưng cô không biết rằng ông chủ đang nằm trong bệnh viện có cho cô cơ hội này không.

Tuy nhiên, Tô Ngôn vẫn có thể đạt được sự nhất trí đối của bà Thường về việc có nên về nhà hay không, tuy rằng hai người có mục đích bất đồng, nhưng ít nhất có thái độ nhất trí, hai đối một vẫn nhỉnh hơn Lão Tô một chút.

" Con nói tiếp đi."

Bà Thường lại nói ra một tràng, dựa vào kinh nghiệm nửa đợi của mình, bà đã hơn mười món ăn trong một hơn, khiến cho Tô Ngôn thèm chảy nước miếng.

Xong rồi, ngày càng đói bụng.

Cúp điện thoại, bà Thường không quên dặn dò: " Làm tốt lắm, đừng để làm mất nghề của mẹ, nếu không con học nấu ăn cùng mẹ lâu như vậy nhưng là chẳng ra làm sao."

Tô Ngôn đen mặt nói " Con nào muốn học đâu? Rõ ràng là mẹ bắt con học, còn quá nhiều kĩ năng khó học, căn bếp là chiến trường của phụ nưa. Chỉ có điều khiển được dạ dày đàn ông thì mới có thể kiểm soát được trái tim của người đàn ông đó..."

Tô Ngôn băn khoăn không biết chọn món nào. Một món ăn đơn giản và dễ làm, mình chỉ cần đi mua ít rau trong siêu thị mang về nhà.

Nhà cô ở tầng 5, khu nhà cũ, không gần công ty, nhưng mà giá thuê ở đây rẻ, đi lại thuận tiện.

Tô Ngôn về nhà tưởng tượng ở bệnh viện đang có bệnh nhân đang nằm chờ cơm cũng không kịp nghỉ ngơi. Đã lâu chưa bận rộn vào bếp nấu đồ ăn, đồ ăn chuẩn bị xong, cô ăn vội ăn vàng rồi quay lại bệnh viện.

Vì sợ Cố Dã đang chờ đợi, Tô Ngôn gọi xe một các vội vã.

Tài xế là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, thấy Tô Ngôn không nói lên lời, lại còn đi bệnh viện, nên ông muốn xoa dịu không khí mà an ủi cô, " Cô gái, sách đồ như vậy là đến tìm bạn trai đang ở bệnh viện nha. Không sao đâu, bạn trai cô sẽ khỏe thôi."

Biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Ngôn ngày càng khó coi khi nghe những lời này.

" Tôi vẫn chưa có bạn trai..." Tô Ngôn vô lực nói.

" À, hóa ra là như vậy..."

Trong xe bắt đầu rơi vào trầm lặng, tài xế thỉnh thoảng nhìn Tô Ngôn qua kính chiếu hậu, vẻ mặt có chút phức tạp.

Tại sao, thật kì lạ sao không có bạn trai?

Phải chăng xã hội hiện nay vẫn còn kì thị những người phụ nữ lớn tuổi độc thân khỏe mặt và tinh thần hướng về phía trước?

Cô đang trêu chọc ai đó.

Taxi nhanh chóng đến bệnh viện, Tô Ngôn đau khổ trả tiền cảm ơn tài xế, tài xế nhìn cô chân thành nói: " Cô gái, đừng nhụt chí, cố lên, sẽ có bạn trai." rồi nắm tay chặt ngón tay thành quyền ra hiệu.

Tô Ngôn muốn khóc ra nước mắt: " Tôi sẽ tận lực..."

Cố Dã đang dựa vào bên giường gọi điện thoại, Tô Ngôn cũng không dám quấy rầy anh, nhẹ nhàng bước chân vào.

Thời gian đã gần tối, mặt trời cũng sắp bắt đầu lặn, rèm cửa trắng trong phòng bị che đi một nửa, ánh nắng không còn chói chang, phản chiếu lên cơ thể của Cố Dã khiến anh trở nên nhu hòa không ít.

Từ góc độ của Tô Ngôn, vừa vặn có thể nhìn ra sườn mặt của Cố Dã, với vẻ mặt nghiêm túc khi nói chuyện với điện thoại.

Cố Dã nói chuyện âm thanh cũng không lớn, giọng nói trầm thấp này càng thêm dụ hoặc.

Thanh âm đó không thể chịu nổi nha!

Tác giả có lời muốn nói: '(*∩_∩*)′