Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 9



Lúc Đỗ Minh Trà đến phòng sách rộng lớn, trong phòng chỉ có một mình Cố Nhạc Nhạc.

Sách vung vãi trên sàn nhà, cậu bé ngồi trước bàn học, dùng bút gõ mạnh vào bàn: “Em vừa học tiếng anh vừa học tiếng pháp, đầu sắp nổ tung rồi đó? Các cô coi em như là máy học sao? Cho lợn ăn cũng không có kiểu như vậy...”

Cậu bé không ngừng dội gáo nước đắng chát, Đỗ Minh Trà bình tĩnh thu dọn đống sách cậu bé ném lung tung dưới đất.

Đồng thời vừa học tiếng anh vừa học tiếng pháp đúng là rất khó khăn, rất vất vả. Có rất nhiều người sau khi học tiếng anh, rồi quên hết tiếng anh học từ đầu tiếng pháp.

Bởi vì từ đơn và ngữ pháp của tiếng anh và tiếng pháp đúng là rất dễ bị nhầm lẫn.

Lấy một ví dụ, trong tiếng anh, trước từ vị trí công việc thì phải thêm mạo từ nhưng tiếng pháp thì lại không cần. Điều khó phân biệt nhất là trong tiếng pháp danh từ thuộc tính (attributive nouns) thì lại phân ra nam và nữ riêng……

Cố Nhạc Nhạc vẫn là một đứa trẻ, khó tiếp nhận cũng là điều bình thường.

Đỗ Minh Trà cuối cùng cũng nhận thức được điểm này.

Cô sắp xếp gọn gàng đồ dạy học xong thì hỏi Cố Nhạc Nhạc: “Vậy hôm nay chúng ta không học nữa, xem phim hoạt hình nhé?”

Cố Nhạc Nhạc cố gắng học theo cách người lớn nhăn mày: “Cô coi em như là đứa trẻ bốn năm tuổi sao?”

“Vậy năm này em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Sáu tuổi.”

“Vậy chúng ta xem phim gì cho trẻ em sáu tuổi nhé” Đỗ Minh Trà lấy ra điện thoại của mình, mỉm cười đặt lên bàn, “Tang tang tang tàng ~ phím “Chú lợn con Peppa” bản tiếng Pháp. Em chưa từng xem qua đúng không.”

Cố Nhạc Nhạc lập tức ôm chiếc đệm lông cừu ngồi cách xa cô ra, bày ra bộ mặt xa cách rõ ràng: “Em không thèm xem một đàn lợn nhảy tới nhảy lui trong bùn!”

Đỗ Minh Trà điềm đạm mở phim ra, phim bắt đầu chiếu.

Cố Nhạc Nhạc mỉa mai: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Người lớn rồi mà vẫn xem

<Chú lợn con Peppa> sao?”

Đỗ Minh Trà không để tâm đến cậu bé, cười cười tiếp tục xem phim.

Cô Nhạc Nhạc không thèm để ý tới: “Cho dù là bản tiếng pháp lợn kêu vẫn là he~lo!”

Hai phút sau, Cố Nhạc Nhạc không kiềm chế được liền xích lại gần cô hơn.

Đệm ngồi bằng lông cừu của cậu cũng đem gần tới.

Đỗ Minh Trà cố ý không nhìn cậu, kết thúc tập một lại mở tập hai xem.

Không có một đứa trẻ nào có thể chống lại sự mê hoặc của phim Chú Lợn con Peppa. Lúc mở đến tập ba, Cố Nhạc Nhạc đã bắt đầu ôm cánh tay Đỗ Minh Trà xem tập trung hết sức.

Mắt nhìn thấy sắp mở tập bốn, Đỗ Minh Trà che tay trước màn hình. Cố Nhạc Nhạc gấp gáp lên, kéo tay cô lại: “Để em xem đi mà ~”

“Học trước đã” Đỗ Minh Trà cười nhìn cậu “Học mười phút thì để em xem một tập”

Cố Nhạc Nhạc kháng nghị: “Không phải vừa nãy cô nói hôm nay sẽ không phải học sao”

Đỗ Minh Trà mặt không đổi sắc: “Thế giới của người lớn luôn luôn tràn ngập những lời nói dối.”

Cố Nhạc Nhạc trầm lặng hai phút mới không tình nguyện ngồi xuống: “...Được rồi.”

Đỗ Minh Trà giảng từ phần đơn giản nhất, ví dụ đều là lấy từ bộ phim vừa xem “Chú lợn con Peppa”

Dưới sự mê hoặc của em gái lợn màu hồng, Cố Nhạc Nhạc cuối cùng cũng yên tĩnh học hết mười phút.

Nhưng khi chuông báo reo lên, cậu lập tức nhảy lên: “Em đói rồi! Trước tiên phải đi ăn cơm đã!”

Liền chạy đi như một cơn gió.

Đỗ Minh Trà cũng hết cách.

Cô đứng dậy, đi lại quanh trong phòng sách lớn. Phòng sách rất lớn, cô đi dọc theo dãy truyện tranh, cái gì mà <Lỡ mất chuyến tàu cuối cùng, qua đêm ở khách sạn con nhộng làm ấm giường cho boss>, < Thỏ nhỏ ướt đẫm năm lần liên tiếp>, <Một đêm hoan ái với nhà sư>,.......

Một mạch đi đến khu sách triết học, vòng quay đi đến giá sách cuối cùng, Đỗ Minh Trà bất ngờ chạm tới một đôi mắt đen nháy.

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, phần thân dưới của chiếc áo sơ mi vừa vặn, không gầy yếu, vai rộng, eo thon. Do vấn đề tư thế, áo sơ mi trên bụng có nếp gấp tự nhiên, màu đen dày dặn che chắn kín kẽ lại càng khiến người ta muốn tìm tòi kĩ hơn.

Phần trên cơ thể có cơ bắp ẩn hiện, mùi hương thực vật tươi mát, có lẽ vừa mới tắm xong, hai chiếc cúc áo sơ mi đã được mở ra lộ ra cổ và xương quai xanh tinh xảo.

Da hơi ửng đỏ.

Cà vạt lụa bị tùy ý ném trên sô pha, Thẩm Hoài Dữ ngẩng đầu, bình tĩnh chào hỏi: “Bạn học Đỗ”

Rất khách sáo.

Ánh mắt Đỗ Minh Trà không cách nào rời đi khỏi cần cổ của anh.

Cổ của người đàn ông này rất đẹp, yết hầu lộ ra, đứng ở gần nhìn sẽ có thể nhìn thấy dưới yết hầu có một vết sẹo mờ mờ giống như hình trái tim.

Khi anh nói thì vết sẹo giống hình trái tim này cũng lên xuống theo.

Rất gợi cảm.

Rất muốn...chạm vào một chút.

Đỗ Minh Trà đã kịp thời dừng ngựa trước vách đá, kịp bóp chết những ý niệm nguy hiểm trong đầu ngay trong trứng.

“Xin chào thầy Hoài” Đỗ Minh Trà hỏi, “Thầy vừa mới giảng xong bài à?”

Thẩm Hoài Dữ hơi ngẩng đầu: “Ừ”

Đỗ Minh Trà muốn tạo mối quan hệ tốt với anh, muốn cùng anh tìm được chủ đề nói chuyện chung.

Nhưng Thẩm Hoài Dữ hôm nay lại không xem sách, anh ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đỏ tươi, chiếc bàn thủy tinh hình tròn đặt một bình rượu và một ly thủy tinh.

Đỗ Minh Trà đối với rượu một chút cũng không biết gì.

Đừng nói là chỉ cần dựa vào mùi vị là có thể phân biệt được rượu nho năm nào, cô cùng lắm chỉ có thể phân biệt được đâu là rượu đâu là bia.

Cô nhìn khắp nơi tùy ý hỏi bức tranh đang treo trên tường.

Thật may mắn, Đỗ Minh Trà đúng là có biết bức tranh này.

Đỗ Minh Trà nói: “Đây là bức tranh của Andrew Wyeth “Gió trên bờ biển” đúng không?”

Thẩm Hoài Dữ nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Không ngờ cô Cố mua được bức tranh này.” Đỗ Minh Trà tán thưởng, “Tôi ngày trước mới chỉ nhìn thấy trong sách, được nhìn gần như này quả nhiên là không giống nhau, nét vẽ này...”

“Đây là hàng giả,” Thẩm Hoài Dữ ngắt lời cô, “Hàng thật hiện tại đang do viện mỹ thuật học viện Andrew cất giữ.”

Đỗ Minh Trà: “...”

Cô may mắn là đang đeo khẩu trang, Thẩm Hoài Dữ không phát hiện ra được vẻ mặt của cô đang xấu hổ.

Thẩm Hoài Dữ một tay chống sau cổ, thân hơi ngả về sau nhìn về cô gái thân gầy yếu.

So với người cùng tuổi đúng là có chút gầy nhỏ hơn, chiều cao cũng trung bình chỉ là...

Nhìn có chút yếu mềm.

Thẩm Hoài Dữ lại không đồng tình xu hướng thẩm mỹ thích sự gầy yếu trong nước. Như vậy quá là biến thái rồi.

Anh không cách nào nhớ được khuôn mặt một người nhưng trong những người mà anh gặp qua Đỗ Minh Trà đúng là thuộc loại nhỏ gầy đó.

Xanh xao gầy yếu nhưng lại có một đôi mắt sáng, có sắc thái.

Nhưng cô là vị hôn thê của Thẩm Thiếu Hàn.

Tương lại sẽ phải gọi anh một tiếng “ông hai”

Thẩm Thiếu Hàn hôm nay làm ra việc xấu hổ đã truyền tới tai của anh, anh không có ý tham gia vào việc riêng của hậu bối, chỉ biết đến nay cha của Thẩm Thiếu Hàn và mẹ kế vẫn đang tranh cãi nhau không ngừng. Hiện tại nói không chừng từ tranh cãi giữa vợ chồng trở thành hai vợ chồng cùng nhau đánh đứa con trai bất hiếu.

Gia đinh phức tạp như vậy đúng là không hợp với cô.

Đỗ Minh Trà đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu của Thẩm Hoài Dữ, cô chỉ biết đôi mắt đối phương nhìn mình có chút kì quái.

Ho nhẹ một tiếng, để che giấu sự việc xấu hổ vừa rồi, Đỗ Minh Trà đi đến trước bức tranh thứ hai cảm khái: “Cố tiểu thư thật sự là thích Andrew Wyeth, mua nhiều hàng giả như vậy. Bức này là “Nhà của Kana”. Bức tranh nhái nhưng trông rất giống thật. Thủ pháp nét vẽ tinh tế, điêu luyện giống như được vẽ ra bởi chính họa sĩ thật sự.”

Thẩm Hoài Dữ: “Đúng là rất giống.”

Khó mà nghe được một câu tán thưởng của anh ta, Đỗ Minh Trà trong lòng vui mừng trông thấy chỉ là niềm vui vẫn chưa bao lâu thì nghe thấy Thẩm Hoài Dữ không nhanh không chậm nói một câu: “Bởi vì đây chính là hàng thật.”

TMD...

Đỗ Minh Trà: “Nếu như thầy không thể nói chuyện thực tế cũng có thể lựa chọn không nói gì.”

Cô chống tay lên bức tường trắng bên cạnh chuyển người nhìn Thẩm Hoài Dữ, hít sâu một hơi nói: “Thầy Hoài, xin hỏi thầy có người yêu chưa?”

“Chưa có.”

Đỗ Minh Trà nói: “Tôi nghĩ là tôi biết lý do thầy độc thân đến giờ là gì rồi.”

- -Người đàn đông thẳng thừng như vậy chắc chắn là độc thân đến già!

- -Một câu nói liền có thể làm người khác nghẹn cứng họng!

- -Một người tướng mạo đẹp trai đến như vậy thật đáng tiếc là sinh ra với chiếc miệng như vậy!

Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Đỗ Minh Trà, Thẩm Hoài Dữ lại cảm thấy có chút buồn cười.

Anh đứng dậy đi qua Đỗ Minh Trà đang bày ra khuôn mặt tức giận đến giá sách bên cạnh, đôi tay thon dài vươn ra tìm kiếm một đĩa nhạc: “Nghe nói cô rất thích các bản nhạc piano, lần trước Cố Nhạc Nhạc làm xáo trộn những đĩa nhạc này. Cô xem có thể giúp tôi nghe qua rồi sắp xếp lại không?”

Nghe nhạc thưởng thức là điểm mạnh của cô.

Lại nói, nếu thật sự nghe không hiểu thì cô vẫn có thể bịa ra mà.

Cái lưỡi linh hoạt được ví như tiểu bạch long uốn lượn trong sóng nước, không thể làm lãng phí danh xưng này mà.

Tinh thần Đỗ Minh Trà phấn chấn trở lại: “Rất vui khi được góp chút công sức.”

Một chiếc máy hát đĩa được đặt trên tủ gỗ gụ trong góc phòng, Thẩm Hoài Dữ tùy ý lấy ra một đĩa nhạc không có ghi chú gì đặt vào máy.

Đặt vào máy hát, đĩa nhạc đen từ từ chuyển động.

Sau mười giây qua đi không có một chút nhạc nào phát ra.

Đỗ Minh Trà ngưng thần bắt đầu bịa chuyện: “Người nhạc sĩ này đúng là có năng lực cao, kéo dài sự im lặng trong mười giây mục đích là vì để người nghe yên lặng lại để chú ý lắng nghe hơn.”

Thẩm Hoài Dữ đứng ở bên cạnh máy hát đĩa, mỉm cười nhìn cô: “Ồ?”

Tiếp đó đến nửa phút vẫn không có bất kì âm thanh nào.

Đỗ Minh Trà giữ đều hơi thở tiếp tục nói bừa: “Mặc dù mạnh dạn để sự im lặng kéo dài như vậy có thể khiến cho người nghe có thêm không gian vô tận để tưởng tượng đồng thời cũng nâng cao độ kì vọng mong chờ được nghe giai điệu của người nghe hơn. Sự thiết kế này thật sự là tuyệt vời, thú vị!”

Thẩm Hoài Dữ như hiểu ra nhiều điều: “Hóa ra là như vậy”

Một phút trôi qua vẫn là sự im lặng.

Đỗ Minh Trà bắt đầu phát huy năng lực làm văn đại học tám trăm chữ của mình, càng nói càng xuất thần: “ Vĩ nhân quả nhiên là vĩ nhân. Đây chính là bầu không khí của người nghe. Sự im lặng kéo dài như vậy lại càng khiến tôi nhịn không được nghĩ tới sự tĩnh lặng trước mỗi cơn giông bão, giống như trước mỗi cơn sấm chớp mưa giật đều có chim hải yến bay thấp, lại giống như người dân bị đàn áp, bóc lột quá mức thì sẽ có quyết tâm đứng lên phản kháng, lại giống như không thanh điệu thì êm ái nhẹ nhàng trước khi đến đoạn tình cảm kịch tính.”

Thẩm Hoài Dữ khoanh tay trước ngực mỉm cười: “Xin lĩnh giáo.”

Lại nửa phút nữa im lặng trôi qua.

Đỗ Minh Trà: “...”

Trời ơi, đây là vị nhạc sĩ nào vậy! Cái gì cũng không đàn ra tiếng mà cũng có thể phát hàng đĩa nhạc ra sao?

Cô bây giờ không còn lời nào khua môi mua mép nữa rồi, mặt ngưng đọng: “Xin lỗi, cảnh giới của bài hát này quá uyên thâm rồi, tôi đã không còn lời nào để phân tích nữa rồi. Đối mặt với một thứ âm nhạc tao nhã như vậy thì không có bất kì một lời nào có thể thể hiện ra hết, như là không tôn trọng tác phẩm của vị nhạc sĩ này rồi”

Thẩm Hoài Dữ đột nhiên cúi đầu, chậm rãi đặt lại đĩa nhạc.

Tiếng nhạc piano bắt tai từ từ phát ra.

Thẩm Hoài Dữ hạ mắt, trong đôi mắt đen láy đều là ý cười, nhìn đến thân hình cương cứng của Đỗ Minh Trà.

Anh từ tốn bình tâm nói: “Hóa ra là do tôi quên không cắm điện.”

Đỗ Minh Trà: “...”

Đứng hình mất năm giây.

Đỗ Minh Trà bình tĩnh mở miệng: “Thầy Hoài, kì thực thầy không nói chuyện cũng sẽ không có người nói thầy là kẻ câm đâu.”