Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 2: Ta xem các ngươi có thể diễn tới khi nào!



"Thanh danh của thôn ta đều đã bị ngươi làm cho ô uế rồi, giờ ngươi còn có mặt mũi trở về à!"

"Ngươi...... Làm sao ngươi thoát ra được, đã cột nhiều đá như vậy rồi mà?"

Phượng Chỉ U đứng tại chỗ không mở miệng, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống.

Lý chính chạy tới nhìn thấy Phượng Chỉ U, sắc mặt lập tức cả kinh: "Phượng Chỉ U, ngươi còn dám trở về?!"

Phượng Chỉ U ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng tủi thân nói: "Lý chính, cháu bị oan mà... Ông nghe cháu nói đã!"

Lý chính bán tín bán nghi: "Ngươi có thể chứng minh sự trong sạch của mình không?"

Còn không đợi Phượng Chỉ U nói chuyện, Vương thị thở hồng hộc chạy tới, ra vẻ lo lắng nắm lấy tay nàng, kiểm tra qua lại: "Con gái à, con đã trở lại, bây giờ thân thể con có khó chịu không?"

Nói xong bà ta liền tỏ vẻ đáng thương nhìn lý chính, không đợi lý chính mở miệng, Phượng Chỉ U ngã nhào xuống đất, vội vàng ôm lấy đùi Vương thị, tủi thân nói: "Nương, con van cầu người, đừng lợi dụng ta kiếm bạc nữa!"

Nhất thời Vương thị há hốc mồm: "Cái gì?!"

Phát hiện thôn dân dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình chằm chằm, bà ta vội vàng mở miệng: "Con gái à, con nói cái gì vậy, con..."

Phượng Chỉ U dùng tay lau nước mắt, cướp lời nói: "Nhớ lúc trước tú bà nói dáng người con gầy gò, người mới không thực hiện được ý đồ, bây giờ lại bán con cho Lý Tam lấy hai mươi lượng bạc, nương à, con còn muốn sống a!"

Sắc mặt mọi người biến đổi: "Cái gì! Bán cho Lý Tam?!"

"Lý Tam đó là cái hạng gì, tức phụ đã cưới hai mươi mấy người rồi, Vương thị đây không phải đẩy người ta vào trong hố lửa đẩy sao!"

"Trời ạ, đây là thật sao!"

"Đúng nha, tuy đây không phải là con gái ruột của bà ta, nhưng là mấy năm nay cũng đóng góp không ít sức lực trong nhà, vừa làm trâu vừa làm ngựa, sao lại có thể như vậy!"

Vương thị tức giận đến hai mắt trợn trắng, trong lòng chửi rủa, chẳng qua vẫn miễn cưỡng cười nói: "Con gái, con nói cái gì vậy, ta luôn đối xử với con như con gái ruột mà! Sao con có thể oan uổng mẹ con như vậy chứ, trứng gà gì đó ta cũng đều để cho con ăn! Nào có lúc nào ta muốn bán con a."

Trong lòng Phượng Chi U cười lạnh, vẫn ôm lấy đùi Vương thị, nước mắt chảy ròng ròng: "Nương à, có phải nương nhớ lầm rồi không, không phải trứng gà người đều để cho nữ nhi ruột của người ăn sao?"

Vương thị vừa thấy bộ dáng khinh bỉ của mọi người, ngồi dưới đất, gào khóc lên.

"Ta đã làm chuyện gì thế này! Thật là gia môn bất hạnh mà, con gái cùng nam nhân làm chuyện cẩu thả ở bên ngoài, mất hết thể diện Phượng gia, lúc này lại đổ hết trách nhiệm đến trên người ta, ta là loại người vì hai mươi lượng bạc mà có thể bán con gái của mình sao!"

Vương thị lặng lẽ dùng sức cấu chặt lấy tay Phượng Chỉ U, tất cả đều là cảnh cáo.

"A! Nương, van cầu người đừng véo con nữa, vết thương lần trước người véo con còn chưa khỏi mà!"

Vương thị biến sắc, đồ tiện nhân này hôm nay lá gan sao lại lớn như vậy!

Vương thị thầm véo mình một cái, đau đến mức nước mắt chảy ròng.

"Ai u, ta làm sao có thể nuôi ra một đứa con gái bất hiếu như vậy chứ! Ông trời ơi, ngài nhìn thấy không! Không có ai tin tưởng ta a!"

Phượng Chỉ U ra vẻ đau lòng muốn chết: "Nương, lần này không phải là người với tỷ tỷ hạ thuốc mê để con và Lý Tam nằm trên cùng một chiếc giường sao!"

Vương thị tức giận há to miệng thở dốc: "Ngươi... ngươi, ngươi là muốn tức chết ta sao, ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, không có công lao, cũng có khổ lao!"

Rõ ràng Phượng Chỉ U cũng bị tức giận, trực tiếp nhìn về phía lý chính: "Lý chính, cháu yêu cầu tìm Lý Tam tới đối chất!"