Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 43: Đi, đến thôn Liên Hoa



Phượng Chỉ U lấy từ trong ngực ra hai tờ giấy: "Đại nhân, hai tờ văn tự này một là tờ là văn tự phân gia, còn văn tự này ngày hôm qua mới viết nhưng dân nữ chưa ký tên, nhưng Vương thị đã ký rồi."

"Trình lên."

Xem xong tờ giấy, huyện lệnh nhướn mày: "Vương thị này, thật đúng là quá đáng, người đâu, tuyên Vương thị đến đây!"

Cố Thiên Nhai nhướn mày, như có điều suy nghĩ nhìn Phượng Chỉ U, ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng đậm: "Lý đại nhân, đúng lúc rảnh rỗi không có việc gì, không bằng chúng ta cùng tới đó xem một chút?"

Phượng Chỉ U biến sắc, đến nhà nàng?

Suy nghĩ một chút, nàng liền nói: "Chuyện này...... Cha nương ta còn có con của kế mẫu, khả năng còn đang ngủ ở nhà, đại nhân chớ..."

Huyện thái gia cười gằn: "Đi, hôm nay bản quan thật đúng là muốn nhìn xem Vương thị này có thể càn rỡ thành bộ dáng gì!"

Một hàng ba cỗ xe ngựa, một đám năm người Phượng Chỉ U sẽ ngồi một chiếc, đã đến cáo trạng còn có thể lên xe ngựa huyện nha ngồi, việc này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ là dù có nói tới chết người ngoài cũng sẽ không tin.

Một chiếc xe ngựa huyện nha nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa được bốn người, nhưng năm người bọn họ thì sao!

Cố Thiên Nhai yêu nghiệt nhìn Phượng Chỉ U: "Gần đây thân thể của ta không biết khôi phục như thế nào, không bằng U nhi giúp ta nhìn xem?"

Sắc mặt Lý huyện lệnh đại biến, chẳng lẽ nha đầu thôn quê mấy ngày hôm trước chữa khỏi bệnh cho vị đại gia này, chính là vị trước mắt này?!

Đáng chết! Lần trước lúc ông ta thẩm án kia, sao lại không biết?!

Trong nháy mắt huyện lệnh tươi cười nịnh nọt nói: "Ồ! Thì ra cô nương* chính là thần y đã cứu Cố công tử! Vừa rồi nếu có gì chậm trễ, xin cô nương thứ lỗi."

/*Cẩm có lời muốn nói:

Xưng hô của huyện lệnh và Phượng Chỉ U sẽ đổi từ chương này nhé, đổ thành: ta (hoặc bản quan) – cô (cô nương). Còn xưng hô của Phượng Chỉ U và huyện lệnh vẫn như cũ: dân nữ - đại nhân.

*/

Khóe miệng Phượng Chỉ U khẽ nhếch: "Đại nhân ngài quá lời rồi."

"Để an toàn, Phượng cô nương giúp Cố công tử kiểm tra lại đi."

Khóe miệng Phượng Chỉ U giật giật, từ hôm đó đến giờ, khẳng định hắn ta vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, hiện tại rõ ràng có ý định khác, nhưng mà chuyện vẫn phải cần hắn ta hỗ trợ, Phượng Chỉ U đành phải tiến vào xe ngựa của hắn ta trong ánh mắt khiếp sợ của mấy ca ca tẩu tử nhà mình.

Khi cơn khiếp sợ qua đi, trong lòng Quý Hiểu Hà mừng rỡ, quả nhiên nàng không đứng nhầm phe rồi.

Cố Thiên Nhai tựa vào một bên xe ngựa, cười tà mị: "Thật không ngờ miệng ngươi lanh lợi như vậy, hôm nay ở công đường tại sao không nhận ta?"

Phượng Chỉ U chớp mắt: "Nô tỳ nhận ngài, vậy không phải là người có quan hệ sao? Sẽ ảnh hưởng huyện đại nhân xử án."

"Đến đây, kiểm tra lại cho ta."

Nói xong Cố Thiên Nhai giang hai tay ra, tựa như chờ đợi Phượng Chỉ U tiến đến trong vòng tay của hắn ta.

Phượng Chỉ U lạnh nhạt nói: "Thân thể Cố công tử đã không còn gì đáng ngại, không cần kiểm tra."

Cố Thiên Nhai lại khoanh tay trước ngực, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười: "Tiểu nha đầu thú vị."

Phượng Chỉ U cũng không nói lời nào, mà Cố Thiên Nhai thì thỉnh thoảng nói hai câu, Phượng Chỉ U cũng trả lời có quy củ.

Cứ như vậy, mọi người cùng ngồi xe ngựa chạy tới thôn Liên Hoa......

Thôn dân vừa nhìn đã biết đây là xe ngựa của huyện thái gia, người nào người nấy há hốc miệng đến mức có thể nhét vào cả một quả trứng gà.

"Không phải ta bị mù chứ! Đó không phải là xe ngựa của huyện thái gia sao?"

"Thôn này nhất định là xảy ra đại sự rồi, nhìn xem xe ngựa đi về phía nhà ai."

"Nếu có thể ngồi trên xe ngựa của Huyện lão gia một lần, để ta sống ít đi mười năm cũng đáng."

Khi xe ngựa dừng ở cửa viện Vương thị, mọi người kinh ngạc nhưng lại cười lạnh liên tục.

"Ta đã nói mà, mấy ngày đắc ý của Vương thị hết rồi."

"Vậy ai lại có năng lực lớn như vậy, có thể mời Huyện lão gia tới đây?"

Huyện lệnh xuống xe trước, khi Phượng Chỉ U xuống xe, miệng mọi người đều không khép lại được!

"Nha đầu Phượng Chỉ U này có thể có năng lực lớn như vậy sao?"

"Ngươi không biết sao, Chỉ U lợi hại lắm!"

Sau khi Vương thị bị người ta đánh thức, vuốt vuốt cái đầu ngơ ngác đi ra, trạng thái này giống như đã bị người ta hạ thuốc mê.

Thấy nhiều người đứng trong sân nhà mình như vậy, trong lòng Vương thị mắng thầm: Tiểu tiện nhân này, lại gọi người trong thôn tới! Ta có thể sợ những thứ này sao!

Chỉ thấy Vương thị chỉ vào Phượng Chỉ U mắng to: "Phượng Chỉ U ngươi lại muốn đùa giỡn cái gì, giao văn tự đã ký, và bạc ra đây."

Phượng Chỉ U nhướn mày: "Chuyện này, bà nên nói với huyện lão gia đi."

Vương thị nhìn lướt qua, quả nhiên có mấy người mặc quan phục, đáy lòng bà ta hoảng hốt, chẳng qua trong phút chốc như nghĩ đến cái gì, sắc mặt khó coi đi không ít.

Chỉ thấy hai tay bà ta chống nạnh, hừ lạnh ra tiếng: "Xem ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Lên trấn trên mua mấy bộ quần áo, tùy tiện tìm vài người đến thì nói là huyện lão gia! Ngươi cho rằng ngươi là ai hả! Huyện lão gia là người mà tiểu nha đầu ngươi gọi tới thì tới sao? Phượng Đại Sơn ra đây cho tôi."

Phượng Đại Sơn cũng vừa bị gọi tỉnh, đầu cũng đau dữ dội, ông ta đi tới trước mặt Vương thị: "Làm sao vậy?"

Vương thị túm lấy lỗ tai Phượng Đại Sơn mắng to: "Cả ngày chỉ biết ngủ, nhìn mấy nghiệt súc của Phượng gia các ngươi đã thuê người làm giả huyện lão gia tới đi, còn không mau ra đánh cho tôi."

Phượng Đại Sơn sửng sốt một chút, sau đó cầm tẩu thuốc trong ngực chạy về phía Phượng Chỉ Minh.

Vẻ mặt Vương thị hả hê, sau đó hô to: "Đánh chết cho tôi, còn dám làm phản nữa nữa!"

Nhưng Phượng Đại Sơn còn chưa đi tới bên người Phượng Chỉ Minh, đã bị hai thị vệ bắt lại.

Vương thị giận dữ: "Phượng Chỉ U đồ nữ nhi bất hiếu, dám tìm người bắt cha ruột ngươi, xem ta có đi huyện nha cáo ngươi tội bất hiếu không."

"Không cần tố cáo, ta đang ở đây!" Huyện lệnh rất không vui lên tiếng.

Cố Thiên Nhai hứng thú nhìn một màn này, cũng không nói lời nào.

Vương thị cười lạnh: "Nhìn ngươi lớn lên nhỏ như vậy, chắc hẳn tiểu tiện nhân kia mướn ngươi cũng không tốn mấy đồng nhỉ! Thức thời thì cút ra xa cho ta, tránh cho lúc nữa lại vô tội bị thương!"

Huyện lệnh tức giận cắn răng: "Người đâu, mỗi người mười đại bản."

"Chậm đã." Trịnh Kim Linh lúc này từ trong phòng đi ra, tức giận hô lên.

Khóe miệng Vương thị nhếch lên: "Muốn đánh ta cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì!"

Nói xong thì nhìn về phía Trịnh Kim Linh: "Kim Linh à, con nhìn xem cái tên nhỏ con kia chính là huyện lão gia giả Phượng Chỉ U tìm tới kìa, ha ha."

Trịnh Kim Linh khinh thường cười cười: "Ta nói này huyện lão gia đi bộ tới à! Nha môn không có nổi một chiếc xe ngựa sao! Cái này cũng quá lộ liễu đi."

"Đáng đời, ta xem Vương thị này sẽ có kết cục thế nào."

"Ta vừa nhìn thấy Huyện lão gia cho phu xe dắt ngựa đi uống nước, lần này có trò hay để xem rồi!"

Mọi người ngươi một câu ta một câu không ngừng châm chọc.

Mặt Vương thị nhất thời khó coi không kìm được: "Thôn Liên Hoa không cần các ngươi tự mãn, Kim Linh nhà ta bây giờ đang qua lại với tú tài Thanh Phong trong thôn, chờ con rể ta làm đại quan xem ta có xé rách cái miệng này của các ngươi không..."

Lời còn chưa kịp nói xong cũng đã bị hai thị vệ đánh ngã, cùng với Phượng Đại Sơn đầu hướng về nhau, cùng nhau bị đánh bản tử.

"A...... Các ngươi thật đúng là to gan lớn mật, ngay cả ta cũng dám...... A......"

Nhìn Vương thị đau đến phát khóc, vẻ mặt Trịnh Kim Linh hoảng loạn, đẩy đám người ra, chạy ra ngoài.

Bản tử vừa đánh xong, Trịnh Kim Linh cũng đã kéo Trương Thanh Phong tới.

Hắn ta đã tìm hiểu qua tình hình trên đường đi, trong lòng Trương Thanh Phong tràn đầy tự tin, lúc này cần phải hảo hảo thu thập Phượng Chỉ U một phen, lần trước để cho hắn ta bẽ mặt như vậy, trong lòng vẫn có bóng ma.