Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 46: Có mắt như mù



Phượng Chỉ Minh lúc này mới hiểu được, thì ra mấy cái giường này, là dùng như vậy a.

Nằm trên giường mềm mại, toàn thân phụ nhân đều thả lỏng.

"Này, cô nương, cửa hàng nhỏ đúng thật là rất nhỏ, nhưng cẩn thận quan sát lại thật đúng là rất xa hoa, giường này nằm rất thoải mái."

Phượng Chỉ U cười khẽ: "Ngài hài lòng là tốt rồi."

Rửa mặt, dưỡng da mấy bước, phụ nhân càng ngày càng cảm thấy thoải mái hưởng thụ.

"Phu nhân, có thể đứng lên soi gương rồi."

Phụ nhân vừa nửa tin nửa ngờ vừa chờ mong đi tới trước gương, khi nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết kia trong gương, hoàn toàn khiếp sợ đứng ngây người tại chỗ!

"Cái này...... Không phải là gương của cô có vấn đề gì chứ?"

Phượng Chỉ U cũng không để ý, cười ha hả nói: "Nếu phu nhân không tin, có thể đi tìm gương khác thử xem."

Phu nhân xoa xoa mặt mình, phát hiện gương mặt trong gương cũng thay đổi theo, lúc này đây bà ta hoàn toàn tin tưởng, vẻ mặt vẫn khiếp sợ không thôi: "Thứ này của cô thật tốt quá! Mau, cho ta một bộ."

Phượng Chỉ U nhẹ nhàng gật đầu: "Phu nhân, loại ngài dùng là loại tốt nhất trong tiệm, một lượng bạc một bộ."

Phụ nhân vui sướng ngắm mình trong gương một lúc, sau khi trả tiền xong thì cầm túi mỹ phẩm vui vẻ rời đi.

Bởi vì phải thuê thêm cửa hàng nên chi phí nàng bỏ ra cũng cao hơn không ít, cho nên các loại hàng đã bán trước đây Phượng Chỉ U đều tăng giá lên, giá cả dao động trong khoảng năm mươi văn đến một lượng bạc.

Một ngày cứ như vậy trôi qua rất nhanh, người mua tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng tiền lời cũng không tệ lắm, tuy rằng không đắt hàng như bán ở chợ lần trước, nhưng cũng được hơn mười lượng tiền lời rồi.

Phượng Chỉ Minh kiểm bạc xong thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Muội muội! Hôm nay tới tay mười hai lượng năm mươi văn, không ngờ có thể bán được nhiều như vậy! Thế nào cũng phải mời ta và tẩu tử muội đi ăn một bữa chứ, ha ha."

Phượng Chỉ U vui vẻ kéo tay Đặng Kỳ Kỳ: "Cho dù huynh không nói, người làm muội muội sao có thể thua thiệt hai người chứ, chờ Tử Thần đánh xe tới đây, chúng ta cùng đi ăn."

Phượng Chỉ Minh biến sắc, vội vàng xua tay: "Ta chỉ là tùy tiện nói thôi, muội cũng đừng cho là thật, tiền này giữ lại về sau sẽ còn dùng, chúng ta trở về tùy tiện ăn một chút gì đó là được rồi."

Phượng Chỉ U khóe miệng khẽ nhếch: "Muốn kiếm tiền, không bao giờ là kiếm đủ, không tiêu chỉ kiếm vậy thì không thú vị rồi, hôm nay nói gì đi nữa cũng phải đi ăn, đi!"

Nói xong, nàng liền lôi kéo Đặng Kỳ Kỳ đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Túc Tử Thần dẫn theo Phượng Chỉ Hạo đi tới.

Phượng Chỉ U vui vẻ sờ sờ cái đầu nhỏ của Phượng Chỉ Hạo: "Sao đệ lại theo tới đây rồi?"

Phượng Chỉ Hạo ngẩng đầu nhìn Phượng Chỉ U: "Đệ và ca ca đã làm xong việc, nhớ mọi người nên tới."

Phượng Chỉ Minh cười cười: "Dạo này thân thể Chỉ Hạo đã lớn lên không ít, đây đều là nhờ tỷ tỷ đệ cho đệ ăn ngon, tương lai phải báo đáp tỷ tỷ đệ cho tốt đó."

Nhìn Phượng Chỉ Hạo gật đầu, còn muốn nói gì nữa, nàng cười khẽ: "Được rồi, chúng ta đi ăn."

Khách điếm Tập An.

Đây là khách điếm lớn nhất trấn, bảng hiệu lớn màu đỏ vàng có vẻ vô cùng chói mắt.

Vừa tới cửa, Phượng Chỉ Minh đã kéo Phượng Chỉ U lại: "Muội muội, sao muội có thể tới nơi này, muội có biết ăn nơi này tốn bao nhiêu bạc không, hay là tìm một cửa hàng vỉa hè rẻ một chút ăn là được rồi."

Phượng Chỉ U nhướn mày: "Muội đã dẫn mọi người tới đây, đương nhiên là muốn ăn ngon, đệ đệ, đệ tiên phong dẫn đầu đi."

Phượng Chỉ Hạo ngây thơ không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đi vào bên trong.

Chỉ là còn chưa kịp đi vào, tiểu nhị vừa thấy bọn họ là nông dân áo thô vải bố, lập tức lên tiếng ngăn cản: "Mấy vị có phải tới nhầm chỗ hay không, đối diện có quán mì đó."

Phượng Chỉ U cũng không có để ý những thứ này, rất lạnh nhạt nói: "Không nhầm."

Tiểu nhị ngẩng đầu, khinh thường liếc bọn họ một cái, rất bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Người như các ngươi ta thấy nhiều rồi, muốn ăn tới ăn cơm chùa à! Cũng đừng có mơ tưởng nữa, cút cút cút..."

Hắn ta vừa nói vừa xua tay đuổi người.

Sắc mặt Phượng Chỉ U chuyển lạnh, còn chưa kịp nói, Phượng Chỉ Minh đã tức giận giữ chặt Phượng Chỉ U: "Muội muội chúng ta đi, thái độ như vậy, có ăn ta cũng ăn không vào."

Phượng Chỉ U căn bản không có ý định muốn đi, tiểu nhị dựa ở cửa, hừ lạnh nói: "Diễn, cứ tiếp tục diễn đi, không có bạc còn muốn mặt mũi, ta thấy các ngươi là ăn không ngồi rồi thành thói đi!"

Người ăn cơm trong quán nháo nhào đứng lên xem náo nhiệt, cũng bàn tán sôi nổi.

"Chậc chậc, tiểu nhị này có phải quá đáng rồi không, người ta chính là tới ăn một bữa cơm, còn đứng ở cửa không cho người ta đi vào?"

Một người khác hừ lạnh: "Không có tiền còn đến ăn cơm cái gì, nếu là ta đã sớm đào cái hố chui vào rồi, ngươi nhìn xem bọn họ mặc là dạng quần áo gì, còn có thể tới chỗ này ăn sao? Ngươi đang đùa ta đấy à?"

Những người khác cũng hùa theo: "Không sai, vừa nhìn đã biết là nông dân, đây lại là khách điếm tốt nhất, một năm ta cũng chỉ tới một lần này, những kẻ dạng này vậy mà lại cũng dám tới! Ha ha...."

"Nếu không sao có thể nói là nhà quê chứ."

"Này, cũng đừng nói như vậy, lỡ như bọn họ cố ý che dấu thì sao? Biết đâu trên người bọn họ thật sự có tiền, chỉ là cố ý mặc không đẹp, phòng ngừa bị thổ phỉ cướp đi thì sao."

"Ừm...... Hình như hơi có lý."

"Thôi ta xin, vừa nhìn bộ dạng nghèo nàn của bọn họ, ta cũng không tin bọn họ có thể có tiền."

Một câu rồi tiếp một câu, tất cả đều ở chỗ này xoi mói, mà người đi đường ngang qua đều tò mò vì sao bên này có nhiều người như vậy, cũng ghé vào xem, dẫn đến người vây quanh cũng càng ngày càng nhiều.

Tiểu nhị vừa nghe đa số mọi người đều đứng về phía về mình, nụ cười khinh thường trên mặt cũng càng trở nên rộng hơn: "Có nghe thấy không, đều nói các ngươi không có tiền đó! Còn không mau cút đi? Chẳng lẽ còn muốn ăn đánh?!"

Phượng Chỉ U cười lạnh: "Nếu ngươi thức thời, thì tránh ra."

Sắc mặt tiểu nhị chuyển lạnh: "Đừng có cho mặt mũi rồi còn không muốn! Cút cho ta, coi đây là chỗ tới xin ăn sao?"

Giọng của tiểu nhị đặc biệt lớn, ngay cả người qua đường cũng thỉnh thoảng quay đầu lại, có rất nhiều người đều không sợ phiền phức nhao nhao vây lại xem náo nhiệt.

Khiến cho nơi này bị vây chật như nêm cối, lão bản cảm thấy có thể ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông ta, nhanh chóng đi ra: "Chuyện gì xảy ra?"

Tiểu nhị vừa thấy lão bản nhà mình đi ra, vội vàng cười nịnh nọt, sau đó liền giở giọng quái gở nói: "Lão bản, mấy tên nhà quê này vậy mà lại muốn tới một nơi xa hoa như chúng ta ăn cơm."

Lão bản đánh giá Phượng Chỉ U từ trên xuống dưới một chút, vốn định trực tiếp đuổi đi, nhưng không ngờ, Phượng Chỉ U lại lên tiếng trước: "Nơi này không tiếp đãi nông dân sao?"

Lão bản cười khẽ ra tiếng: "Ai có bạc khách điếm ta đều hoan nghênh."

Vẻ mặt tiểu nhị khinh thường: "Lão bản, loại nghèo kiết xác như vậy làm sao còn có bạc, cũng đừng để cho bọn họ ở chỗ này gây rối nữa, chúng ta cứ đuổi đi là được."

Phượng Chỉ U vẫn lạnh nhạt nói: "Nếu ta lấy bạc ra thì sao?"

Tiểu nhị hừ lạnh, chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ thiếu đòn của nàng, lúc này tức giận nói: "Hôm nay ta cũng không tin, nếu ngươi lấy bạc ra thì sẽ cuốn gói rời đi."

Phượng Chỉ U bình tĩnh gật đầu: "Ừ, được."

Tiểu nhị cười lạnh: "Vậy nếu ngươi không lấy ra được thì sao?!"

"Ngươi muốn thế nào?"

Thấy hai người lại đánh cuộc, mọi người càng tò mò, nữ nhân này rốt cuộc là giả bộ hay là làm thật đây?

Hoặc là thật sự là muốn ăn cơm chùa, ở chỗ này giở trò gì đây?