Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 95: Thật to gan



Trịnh Kim Linh mới đầu còn sững sờ không thể tin được, chẳng qua ngay sau đó đã kịp phản ứng, lớn tiếng hô hoán: "Các ngươi làm gì! Các ngươi thật to gan!"

Bình thường tuy rằng Đặng Kỳ Kỳ im lặng mềm yếu, nhưng không có nghĩa là nàng không chán ghét Trịnh Kim Linh này, đại phòng nàng nhiều năm như vậy, cố gắng kiếm bạc, đến cuối cùng, đều bị hai mẹ con nàng ta phung phí không còn một mảnh.

Hôm nay nữ nhân này còn bắt nạt muội muội Phượng Chỉ U, nàng đã sớm không nhìn nổi nữa rồi.

Đối với việc này, nàng chỉ hừ lạnh nói: "Nhìn còn không biết sao? Ta khuyên ngươi không nên giãy dụa thì tốt hơn, nếu không ngươi da mịn thịt mềm như vậy, nếu bị thương chỗ nào thì không tốt đâu."

Trịnh Kim Linh hoảng hốt, hoàn toàn không nghĩ tới Đặng Kỳ Kỳ vẫn luôn yếu đuối cũng dám nói những lời này, nàng ta trừng to hai mắt: "Ngươi...... Ngươi dám!"

"Phu quân, chàng nhanh lên một chút."

Nhìn Phượng Chỉ Minh còn đang sững sờ, Đặng Kỳ Kỳ liếc hắn ta một cái, lên thúc giục, một mình nàng trói Trịnh Kim Linh ngang ngược này rất mất sức.

Phượng Chỉ Minh bừng tỉnh chạy tới: "Được."

Hai người trực tiếp xuống tay trói người.

Trịnh Kim Linh không ngừng liều chết giãy giụa ra, trong miệng còn lớn tiếng chửi rủa: "Hai tên tiện nhân các ngươi! Lại dám trói ta! Các ngươi có biết hậu quả là gì không hả?! Ta nói cho các ngươi biết, nếu như các ngươi trói ta, lão gia nhà ta đến đây nhất định sẽ lột da các ngươi, thả ta ra, hai tên nô tài các ngươi, đám chó của Phượng Chỉ U! Thả ta ra!"

Đặng Kỳ Kỳ tức giận đến nghiến răng, sức lực trên tay lại tăng thêm vài phần.

Ngay cả Phượng Chỉ Minh cũng hơi tức giận, lạnh lùng lên tiếng: "Chúng ta cũng không sợ, có năng lực thì gọi lão gia nhà ngươi đến đây, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thiếp, có thể tạo được sóng gió gì? Còn nghĩ mình giỏi lắm sao?"

Trịnh Kim Linh nghiến răng nghiến lợi: "Đau, thả ta ra! Hai tên súc sinh các ngươi, lại nối giáo cho giặc!"

Phượng Chỉ Minh và Đặng Kỳ Kỳ chính thức mặc kệ Trịnh Kim Linh la lối cái gì, nhanh tay trói lại.

Lúc này, Phượng Chỉ U cũng cầm lấy dây thừng, đi về phía Ngô Thanh Tùng.

Sắc mặt Ngô Thanh Tùng hơi khó coi, có màn mở đầu của Trịnh Kim Linh, nếu hiện tại hắn ta còn không rõ nữa thì chẳng phải là kẻ ngốc sao, thấy Phượng Chỉ U từng bước tới gần mình, hắn ta khẽ nhếch môi.

Chẳng qua là một nữ nhân, dám một mình tới trói hắn?

Nàng ta nghĩ có thể trói được hắn?

Tới để hắn ôm ấp yêu thương còn nghe được?

Nghĩ tới đây, ý cười nơi khóe miệng Ngô Thanh Tùng cũng không tự giác rõ hơn vài phần, ngoài miệng còn không quên trêu chọc một phen: "Ngươi xác định một mình ngươi tới trói ta?"

Phượng Chỉ U lạnh lùng liếc hắn: "Nếu không thì?"

Ngô Thanh Tùng cười thành tiếng: "Cô nương, ngươi chẳng qua là một nữ tử, làm sao trói được một đại nam nhân như ta đây?"

Nếu không phải hắn ta giỏi kìm chế, thiếu chút nữa hắn ta đã nói thêm câu: 'chỉ hai ba chiêu ta đã có thể bắt ngươi trói lại, mang về đặt lên giường nhà ta' rồi.

Ngay cả nhóm phụ nhân bên cạnh cũng hơi khó tin, cả nhóm đều kinh ngạc nhìn Phượng Chỉ U, có người còn lo lắng lên tiếng: "Cái kia... Khụ khụ, Phượng cô nương, ngươi xác định chỉ có một mình ngươi sao?"

Phượng Chỉ U vốn không định để ý tới Ngô Thanh Tùng, nhưng thấy khách nhân đã hỏi như vậy, nàng tự nhiên không thể trả lời, chỉ nhẹ giọng đáp lại: "Tôi tự có chừng mực."

Nói xong, nàng đến gần Ngô Thanh Tùng, còn Ngô Thanh Tùng đương nhiên không để Phượng Chỉ U vào mắt, chẳng buồn trốn, đứng đó tiếp nàng.

Trịnh Kim Linh bên này, được phu thê Phượng Chỉ Minh chăm sóc, nàng ta căn bản không thể thoát nổi, nàng ta nhìn về phía Ngô Thanh Tùng, hốt hoảng kêu lên: "Thiếu gia, ngài tới giúp ta, ta sắp bị hai người bọn họ trói lại rồi."

Ngô Thanh Tùng cười híp mắt: "Vậy chịu trói một lúc đi, ngươi không thấy cô nương này cũng muốn trói ta sao? Ta còn bận đối phó với nàng, đâu còn thời gian để ý tới ngươi."

Cái gọi là đối phó, ở trong mắt hắn, chính là đang nghĩ biện pháp ăn đậu hũ của Phượng Chỉ U mà thôi.

Trong mắt những phụ nhân khác đều trưng ra vẻ mặt khinh bỉ, có người nhịn không được lên tiếng phỉ nhổ: "Tuổi còn trẻ, không biết phấn đấu, chỉ biết dựa vào phụ mẫu, chơi bời lêu lổng như vậy, thấy cô nương người ta xinh đẹp, liền muốn chiếm tiện nghi, Ngô gia làm sao lại sinh ra một nhi tử bại hoại như ngươi chứ."

Ngô Thanh Tùng vốn còn đem lực chú ý đều đặt ở Phượng Chỉ U trên người, vừa nghe đến người khác châm chọc như vậy, sắc mặt lập tức đen, quăng ra một ánh mắt lạnh lùng, mở miệng đáp lại: "Hay cho một phụ nhân ngươi, không biết ở nhà hầu hạ phu quân, lại ra đường xuất đầu lộ diện, sao không biết xấu hổ như thế!"

Vị phụ nhân kia biến sắc: "Ngươi...!"

Nhưng mà nàng ta cũng chỉ thốt ra được một chữ như vậy, toàn thân phẫn nộ đến run rẩy, không nói nên lời.

Chẳng qua lời này của hắn ta, xem như đã đắc tội với tất cả các vị phụ nhân đang ở đây, có người tức giận phản bác: "Lời này của ngươi là có ý gì, nơi chúng ta tới cũng là nơi dành cho nữ tử, nào có xuất đầu lộ diện như lời ngươi, huống hồ chúng ta đều đeo khăn mặt tới, nhưng mà ngươi, Phượng cô nương người ta cũng đã có nam nhân, ngươi lại còn muốn tính kế người ta, ngươi như thế nào không biết xấu hổ thế!"

Ngô Thanh Tùng cười lạnh ra tiếng: "Ta nói rất rõ ràng, chủ ý của ta hoàn toàn là vì hai bên Ngô gia và Phượng cô nương lo lắng, thái độ bồi tội của ta còn thành kính như vậy, con mắt nào của các ngươi nhìn thấy ta tính kế vị cô nương này?"

Vị phụ nhân nọ cười lạnh đáp lại: "Đừng nói lời vô dụng đó, Phượng cô nương có thể không biết suy nghĩ của ngươi, nhưng không có nghĩa là chúng ta không biết, ngươi ở Ngô gia đến cùng là mặt hàng gì, ai mà không biết?! Thật là nghĩ muốn khi dễ với Phượng cô nương không có chỗ dựa à? Ta nói cho ngươi biết, ngươi dám động đến Phượng cô nương, chính là đối địch với Tôn gia nhà ta."

Ý tứ uy hiếp rõ ràng trong lời nói, nhưng Ngô Thanh Tùng lại bĩu môi, căn bản là làm ngơ: "Đừng nói lớn như vậy, nếu không gió lớn thổi mất lưỡi đấy."

"Ngươi......!"

Phượng Chỉ U thấy Tôn phu nhân tức giận, vội đáp lại: "Tôn phu nhân, không cần vì hắn mà tức giận như vậy, chuyện này tôi tự có chừng mực, yên tâm, tuyệt đối sẽ không để hắn thực hiện được ý đồ đâu, hơn nữa trò hay còn ở phía sau."

Nói xong, nàng còn tinh nghịch nháy nháy mắt với Tôn phu nhân, ánh mắt Tôn phu nhân sáng lên, như đã hiểu được cái gì, lúc này sắc mặt mới dịu đi vài phần, bà ta ra vẻ nghe không hiểu gật đầu: "Thôi, tùy ngươi chơi đùa."

Phượng Chỉ U không nói gì nữa, lúc này, nàng đã đi tới trước mặt Ngô Thanh Tùng, dáng vẻ tinh nghịch vừa rồi toàn bộ biến mất, thay vào đó lại là khí tức lạnh lẽo không ngừng lan ra.

Ngô Thanh Tùng cũng sững sờ một lúc lâu, hoàn toàn không ngờ Phượng Chỉ U lại có thể toát ra được loại khí thế này.

Và sao đó, hắn ta vậy mà còn chưa nhìn thấy Phượng Chỉ U ra tay như thế nào, mà sợi dây kia, đã quấn quanh người hắn ra rồi.

Hắn ta hơi hoảng: "Ngươi thật sự muốn trói ta?!"

Phượng Chỉ U không để ý tới hắn, tiếp tục công việc trong tay, Ngô Thanh Tùng cau mày, gấp gáp kéo sợi dây kia ra.

Lại không ngờ được, Phượng Chỉ U chỉ cần trở tay một cái, đã đoạt mất phần dây thừng từ trong tay hắn ta.