Cẩm Y Hương Khuê

Chương 53



Editor: @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ*

Tô Cẩm ngồi lên kiệu hoa.

Phía trước kiệu hoa, toàn thân Tiêu Chấn mặc trường bào cổ tròn đỏ thẫm ngồi trên lưng ngựa, trong ngực ôm hai đứa bé, A Triệt mười tuổi cũng mặc quần áo màu đỏ, mặt như ngọc mắt tựa như hoa đào, xinh đẹp như sao Văn Khúc hạ phàm, trong ngực A Triệt là A Mãn ăn mặc xinh đẹp hơn, mặc dù mới năm tuổi nhưng đã có thể dự đoán trước sau khi lớn lên bé sẽ xinh đẹp như thế nào rồi.

Thật ra khi quả phụ tái giá mà có con riêng thì phu gia có đón về nhà trước hoặc sau khi đã thành thân, nhưng Tiêu Chấn tự quyết định muốn hôm nay cùng đón ba mẫu tử bọn họ vào cửa. Hắn cưới Tô Cẩm, không phải bên ngoài trêu chọc nói chuyện linh tinh ư, mắng Tô Cẩm không nói, còn có người suy đoán hắn sớm muộn cũng sẽ chán ghét mà vứt bỏ Tô Cẩm, không vừa lòng hai hài tử của Tô Cẩm, hiện tại Tiêu Chấn sẽ để cho những người đó xem một chút, hắn quyết tâm bảo vệ ba mẫu tử Tô Cẩm mạnh bao nhiêu.

"A Mãn, vui không ?" Ánh mắt đảo qua dân chúng đến xem náo nhiệt hai bên đường phố, Tiêu Chấn cúi đầu cười hỏi A Mãn.

A Mãn không nghe rõ nhóm bách tính đang nghị luận cái gì, nhóc con cũng không rảnh để lắng nghe, cưỡi trên tuấn mã thật cao, A Mãn chỉ cảm thấy thú vị mới lạ, còn tưởng rằng dân chúng chung quanh thích bé mới đến nhìn bé, giống như lần đó nghĩa phụ đỡ bé trên cỗ kiệu khỉ con vậy. Ngửa đầu lên, A Mãn kích động cười với nghĩa phụ.

Tiêu Chấn thương yêu sờ sờ đỉnh đầu nữ oa, sau đó bàn tay rơi vào đầu vai A Triệt, nhỏ giọng nói: "A Triệt, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, chết trên chiến trường là vinh dự, chết bởi quốc sự cũng sẽ lưu danh sử xanh, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* chỉ có không nên bởi vì mấy câu nói linh tinh mà co đầu rụt cổ uất ức cả đời, con xem những người đó đi, bọn họ không quan tâm con có tốt hay không, con cũng không cần để những lời người lạ nói ở trong lòng."

Lời người đáng sợ sao? Ngày hôm nay, bốn người cả nhà bọn họ quang minh chính đi trên đường, Tiêu Chấn thật sự muốn xem tiếng người có thể làm gì được hắn.

Nếu như A Triệt vẫn còn là hài tử ba bốn tuổi, hắn sẽ núp ở trong nhà không dám ra cửa, nhưng A Triệt đã mười tuổi rồi, hắn từng bởi vì sợ hãi tiếng người mà lạnh nhạt dưỡng phụ, cho đến trước lúc dưỡng phụ chết hắn cũng không thể ngẩng đầu ưỡn ngực theo dưỡng phụ ra ngoài, để lại cả đời tiếc nuối, hôm nay mẫu thân bị người ta lên án, A Triệt thề hắn tuyệt đối sẽ không bị những lời đồn đãi hù dọa, hắn muốn đứng trước mặt mẫu thân, thay mẫu thân muội muội che gió che mưa.

"A Triệt hiểu." Hắn nhìn những dân chúng không rõ diện mạo kia, ánh mắt kiên định nói.

Thấm thoát suy nghĩ của nhóm bách tính cũng trở nên thay đổi, lúc trước bọn họ đòi phạt Tô Cẩm, là cảm thấy Tô Cẩm không xứng với Tiêu Chấn, muốn khuyên Tiêu Chấn bỏ qua suy nghĩ muốn cưới Tô Cẩm để cưới một cô nương tốt xứng đáng hơn. Nhưng vào giờ phút này, chính mắt thấy Tiêu Chấn hiên ngang mạnh mẽ, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* tư thế oai hùng yêu thương, bảo vệ hai đứa bé của Tô Cẩm  như con nhà mình, tận mắt nhìn thấy dáng dấp A Triệt xinh đẹp như vậy, xinh đẹp khiến cho người ta không nhịn được nói hắn cái gì, nhóm phụ nhân nghị luận sôi nổi nhất không khỏi sinh ra một cảm giác yêu ai yêu cả đường đi.

Tiêu Chấn độ lượng có trách nhiệm, A Triệt xinh đẹp như vậy khiến người yêu, dựa vào mặt mũi của hai cha con mà hãy bỏ qua cho Tô Cẩm đi.

Cuối cùng, nhóm bách tính thành Kim Lăng gần như chưa từng gặp, chưa từng quen biết không oán không hận Tô Cẩm nữa, dù sao mắng cũng vô dụng, không thay đổi được sự thật Tô Cẩm sắp làm Hầu phu nhân, vậy không bằng tiếp nhận, hi vọng Tô Cẩm giữ phép tắc hầu hạ Tiêu Chấn, đừng bôi đen cho Tiêu Chấn nữa.

Đổi lại mấy người hàng xóm láng giềng của Tô Cẩm, ôm theo lòng ganh tỵ của quen có cuộc sống tốt hơn mình, có lẽ sẽ tiếp tục nhục mạ Tô Cẩm, nhưng những người này đều ở Dương Châu, dù có mắng nữa cũng không thể rời bỏ nơi họ đã sống đời đời ở Dương Châu, bọn họ nhục mạ và ghen tỵ đều không ảnh hưởng tới Tô Cẩm.

Dù sao, lần này Tiêu Chấn và Tô Cẩm lên giọng phô trương hôn sự, lại ngoài ý muốn ép xuống chỉ trích ùn ùn kéo đến.

.

Sau khi bái thiên địa, hỉ bà dẫn tân lang tân nương vào tân phòng.

Tiêu Chấn là một người không nặng quy củ, các võ tướng kết giao với hắn cũng không mạnh hơn bao nhiêu, đổi lại là chuyện vui ở nhà Hầu phủ khác thì người nào nên đứng ở đằng kia đều có chuyện để nói, nhưng Tiêu Chấn cưới Tô Cẩm rõ ràng là chuyện vui của Hầu phủ hiển hách, lại làm ra dáng vẻ như nam nhân trong thôn trấn thành hôn, một đám võ tướng vây quanh tân lang tân nương đẩy cửa tân phòng ra, khiến trong phòng chật ních đến nỗi nước chảy không lọt, chỉ chừa một khoảng trống nhỏ trước giường.

Tiêu Chấn và hỉ bà tội nghiệp đứng trên mảnh đất trống này.

Hỉ bà là người đã từng lo liệu không biết bao nhiêu cặp phu thê ở thành Kim Lăng này, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy chiến trận này, một đám lão gia cao lớn thô kệch trợn to hai mắt nhìn chằm chằm tân nương tử giống như sói. Hỉ bà âm thầm suy đoán, tám phần những hán tử này đều độc thân, nếu như thế bà phải biểu hiện tốt một chút, để đám lưu manh này nhớ mình, tương lai thành thân đều tìm bà.

"Hầu Gia, vén khăn voan nha!" Trước mặt đám sói, hỉ bà không chút luống cuống, vui vẻ nâng khay phủ lụa đỏ lên trước mặt Tiêu Chấn, trên khay có một cây gậy Như Ý sơn màu vàng đang lẳng lặng nằm đó.

"Vén khăn voan, vén khăn voan!" Hoắc Duy Chương dẫn đầu, một đám sói bắt đầu hô lên, hận không thể đánh bay nóc nhà.

Dưới lớp khăn voan đỏ, Tô Cẩm buồn cười, chỉ có điều nàng vốn là một người mạnh mẽ gan dạ cũng bị trận chiến này làm cho tim đập thình thịch, bắt đầu căng thẳng.

Trái tim Tiêu Chấn cũng đang đập điên cuồng, hắn cũng rất phiền muốn đuổi đám người Hoắc Duy Chương đi nhưng vừa quay đầu lại, Hoắc Duy Chương giống như đoán được hắn muốn nói gì vậy, mở miệng chặn lại @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* những lời hắn muốn nói, ồn ào gào lên: "Ôi chao, Tiêu hầu gia uy phong lẫm lẫm thiên quân vạn mã cũng không sợ của chúng ta, chẳng lẽ bây giờ lại luống cuống, không dám vén khăn voan hả?"

Đáp lại hắn là một trận cười vang "Ha ha ha" của các tướng sĩ!

Tiêu Chấn sao có thể để cho bọn họ cười nhạo không có can đảm? Xoay người lại nghiêm túc cầm gậy như ý màu vàng lên, đi tới phía trước hất lên một cái như đang chơi kiếm, khăn voan đỏ đỏ thêu chỉ vàng long phượng đã bị hắn đánh bay lên!

Động tác của hắn quá nhanh, Tô Cẩm còn chưa kịp chuẩn bị xong thì tầm mắt đã run rẩy trống trải, Tô Cẩm kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Khăn voan đỏ bay lên giữa không trung, lại nhẹ nhàng xẹt qua trước mặt tân nương từ từ rơi xuống nền đất.

Nhưng không có ai nhìn khăn voan, khoảnh khắc tân nương tử ngẩng đầu lên, trong phút chốc tiếng hò hét ầm ỉ ở tân phòng bỗng im bặt.

Tiêu Chấn vẫn còn duy trì động tác xốc khăn voan, nhưng tầm mắt của hắn cũng ngưng tụ trên mặt Tô Cẩm.

Bình thường, trên trán Tô Cẩm vẫn giữ lại một tầng tóc mái thật mỏng, nhưng hôm nay, mái tóc dài đén nhánh rậm rạp của nàng đều được vén trong mũ phượng, dưới mũ phượng chính là khuôn mặt trắng nõn trong suốt như mỹ ngọc, vầng trán trơn bóng đầy đặn, giống như một viên trân bảo sáng chói, vừa mới lộ diện cả phòng rực rỡ.

Gương mặt của tân nương tử quá non!

Đây là ấn tượng đầu tiên của đám người Tiêu Chấn và Hoắc Duy Chương, tiếp tục nhìn kỹ, lông mày của tiểu mỹ nhân dài mảnh, đuôi lông mày khẽ hếch lên  như muốn câu người ta, nhưng lông mày sao có thể địch lại vẻ phong tình của cặp mắt phượng kia? Đôi con ngươi trong trẻo hơi có vẻ căng thẳng nhìn tân lang quan, muốn nói lại thôi, vừa thấy đã thương.

Sau một lúc yên tĩnh, không biết là người nào nuốt nước miếng trước, chợt nghe thấy trong nhà liên tiếp vang lên tiếng nuốt nước miếng.

Thật là một đám sói mà.

Lớn mật như Tô Cẩm cũng bị bọn võ tướng thèm thuồng trắng trợn này làm cho xấu hổ, vội cúi đầu xuống, tay nhỏ bé nắm chặc chiếc khăn đỏ.

Tiêu Chấn cũng hồi hồn, nghĩ đến đám người Hoắc Duy Chương vẫn đang nhìn Tô Cẩm chằm chằm, không chừng trong đầu một đám nam nhân suốt ngày nói lời thô tục đang tưởng tượng cái gì đó, mặt Tiêu Chấn lạnh lẽo, lạnh giọng thúc giục hỉ bà: "Tiếp tục."

Hỉ bà ngầm hiểu trong lòng, động tác lưu loát bưng rượu giao bôi tới, rượu giao bôi chỉ là nghi thức, lượng không cần quá nhiều, chung rượu nho nhỏ rơi vào trong mắt bọn võ tướng giống như đồ chơi của tụi con nít ranh.

Bởi vì có thể nhìn thấy tân nương tử, mấy người Hoắc Duy Chương cũng không ồn ào nữa, tranh thủ thời gian tham lam nhìn chằm chằm tân nương tử.

Mặt Tô Cẩm đỏ ửng như ngọc, quyến rũ càng tăng lên.

Tiêu Chấn ngồi bên cạnh nàng, bởi vì phải giao bôi nên không thể không nhìn lại, thấy Tô Cẩm mắt phượng yêu kiều đang nhìn mình, ánh mắt đối diện lập tức hốt hoảng rũ xuống, tựa như một con Hỏa phượng hoàng đã quen phách lối đột nhiên biến thành con thỏ nhỏ thẹn thùng khéo léo, Tiêu Chấn không khỏi chuyển động cổ họng, thân thể dưới hỉ bào đỏ thẫm bắt đầu nóng lên đổ mồ hôi.

Hắn tâm hoảng ý loạn mà uống rượu giao bôi, sau đó hoàn thành tất cả lễ nghi tân phòng bằng tốc độ nhanh nhất, hỉ bà vừa nói lễ nghi hoàn tất, Tiêu Chấn lập tức đi đến trước mặt Hoắc Duy Chương, trầm mặt hung hăng đuổi người ra bên ngoài. Hoắc Duy Chương lại bắt đầu ồn ào lên, vừa bất đắc dĩ đi ra ngoài vừa @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* nghiêng cổ ngắm Tô Cẩm, trong miệng phàn nàn nói: "Tiêu Chấn ngươi cũng nhỏ nhen quá đấy, cưới một phu nhân đẹp như vậy, cho chúng ta nhìn một chút cũng không thể thiếu ngươi, haiz, ngươi đẩy chậm một chút, cánh tay ta có thương tích còn chưa khỏe. . . . . ."

Bàn tay Tiêu Chấn bắt lấy cánh tay hắn, hận không thể cho Hoắc Duy Chương đau thêm một chút.

Cuối cùng, sau khi rời khỏi hậu viện, tiếng cười đùa ầm ĩ cũng dời đến Tiền viện.

Tô Cẩm thở ra một hơi thật dài, may là chỉ có một ngày đấy, nhiều thêm mấy ngày nữa chắc nàng cũng không chịu nổi.

Hỉ bà hầu hạ Tô Cẩm gở mũ phượng vừa dày vừa nặng xuống, khom lưng cười nói: "Phu nhân trời sinh đoan trang, mới vừa vén khăn voan lên, Hầu Gia nhìn thấy phải trợn trắng mắt lên rồi." Về những lời nói xấu Tô Cẩm, hỉ bà đều đã nghe hết rồi, nhưng bà đã sớm nhận thức khuôn mặt xinh đẹp của Tô Cẩm, biết rõ chỉ dựa vào gương mặt này của Tô Cẩm, vào cung làm phi tử cũng không khó khăn chứ huống chi là một Hầu phu nhân?

Tiêu Chấn có nhìn mãi không ngừng sao?

Tô Cẩm cũng không chú ý, bị một đám Đại lão gia khí thế hung hăng nhìn chằm chằm, Tô Cẩm không tỉ mỉ nhìn Tiêu Chấn đã vội vàng cúi đầu. Nàng phải làm quan phu nhân, những lúc riêng tư thì cay cú lớn mật thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt đồng liêu của Tiêu Chấn, vẫn nên biểu hiện đoan trang dè dặt mới được, như thế hai phu thê đều có thể diện.

Buổi trưa rời khỏi tòa nhà Tô Cẩm thuê, ngồi kiệu hoa đi dọc theo thành Kim Lăng nửa vòng, đến đây đã gần đến hoàng hôn. Tô Cẩm đói bụng, bản thân ở tân phòng ăn chén mì, ăn xong rửa mặt chải đầu bên ngoài đã sắp tối. Tô Cẩm để bọn nha hoàn đi ra sân chờ đợi, nàng mặc giá y ngồi trên giường gỗ lim mới tinh có màn hoa rũ xuống, vừa nghe động tĩnh ngoài tiền viện, vừa kiên nhẫn đợi Tiêu Lang của nàng.

Tiền viện, các võ tướng tận mắt nhìn thấy tân nương tử xinh đẹp, đều rất ghen tỵ với diễm phúc của Tiêu Chấn, thanh danh Tô Cẩm không tốt thì như thế nào, bản thân Tiêu Chấn có bản lĩnh không cần thê tử giúp đỡ cái gì, thê tử rất xinh đẹp nhìn thuận mắt là đủ rồi.

Các nam nhân hen tỵ điên cuồng rót rượu cho Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn ai đến cũng không từ chối, ngược lại hi vọng mình uống say đến bất tỉnh, buổi tối không cần phải đối mặt với Tô Cẩm nữa.

Mùi rượu ngất trời, các nam nhân uống đến sắp canh một sáng, vẫn là Hoắc Duy Chương nhìn ra dường như Tiêu Chấn đang cố ý uống nhiều, quá mức khác thường, Hoắc Duy Chương mới ôm chầm bả vai Tiêu Chấn, đẩy Tiêu Chấn ra khỏi phòng khách như cách hắn đã đẩy Hoắc Duy Chương ra khỏi tân phòng vậy, cười vang nói: "Ngày tốt cảnh đẹp, tân lang quan nên đi động phòng rồi, các ngươi uống trước, ta tiễn tân lang đi xong sẽ trở lại!"

Có người kéo Tiêu Chấn không để cho Tiêu Chấn đi.

Tiêu Chấn cầu còn không được, nói với Hoắc Duy Chương: "Ta uống nữa. . . . . ."

Hoắc Duy Chương nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Tiêu huynh, đầu tiên là mấy cũng không chịu cưới nàng, hiện tại lại kiếm cớ từ chối, chẳng lẽ Tiêu huynh có cái gì khó nói nên lời?" Nói xong, Hoắc Duy Chương có điều ngụ ý liếc nhìn hông Tiêu Chấn một cái.

Tiêu Chấn đen mặt.

"Đi đi, nàng còn có thể ăn thịt ngươi sao!" Hoắc Duy Chương dùng toàn lực đẩy Tiêu Chấn ra khỏi cửa, cười lớn dặn dò Từ Vũ: "Giờ lành đã đến, mau đưa Hầu Gia đi động phòng!"

Bên trong các võ tướng nghe thấy, cùng đứng lên hét "Động phòng", tiếng sau có lực hơn tiếng trước, vang dội bầu trời đêm như hiệu lệnh trên chiến trường.

Tiêu Chấn mà lùi bước nữa vậy thì chính là Tướng quân hèn nhát lâm trận sợ địch bị người ta nhạo báng. @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ*

Đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Hoắc Duy Chương, Tiêu Chấn đẩy Từ Vũ đang dìu phía trước ra, phất tay áo xoay người sải bước đi tới hậu viện.

Tân phòng, Tô Cẩm cũng đã nghe thấy trận ồn ào phía tiền viện, đoán được Tiêu Chấn sắp đến, nàng xử lý tóc mai nhếch miệng căng thẳng chờ.

Khi bóng dáng khôi ngô của Tiêu Chấn xuất hiện tại hành lang, Như Ý cười xoay người, nhắc nhở Tô Cẩm nói: "Phu nhân, Hầu Gia tới rồi!"