Cẩm Y Sát

Chương 32: Điều kiện



Editor: Qingyun16

Vào thời điểm nàng ta nhào tới, Lục Hành liền biết nàng ta muốn làm cái gì, nhưng hắn không nghĩ tới, vị Triệu tiểu thư này lại có thể phóng khoáng cởi mở như thế.

Nàng ta cho rằng, chỉ cần nàng ta hạ thấp tư thái, hắn liền nguyện ý thu nhận hay sao?

Hừ, đúng là suy nghĩ viển vông.

Lục Hành chậm rãi mở miệng: "Triệu tiểu thư, tiểu thư là nữ nhi của thị lang, thân thể quý giá, sao có thể làm mấy chuyện của nô tỳ được? Tại hạ hổ thẹn không dám nhận, xin Triệu tiểu thư đứng lên đi."

Trong lòng Triệu Tam tiểu thư chùng xuống, hắn cự tuyệt. Hay là vụ án của phụ thân nghiêm trọng đến mức Lục Hành cũng không dám lây dính? Hay là, hắn đang lạt mềm buộc chặt, cố ý làm khó nàng ta?.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Triệu Tam tiểu thư hạ quyết tâm, cố gắng thử một lần nữa. Nàng túm chặt vạt áo Lục Hành, ngửa đầu, nhìn hắn cầu xin: "Tiểu nữ biết tiểu nữ là con gái của tội thần, không xứng với Lục đại nhân. Tiểu nữ tự ý thức được thân phận của mình, tuyệt không mong cầu bất kỳ danh phận gì, cũng sẽ không gây phiền toái cho tân Lục phu nhân. Nếu bên người Lục đại nhân không thiếu người hầu hạ, tiểu nữ nguyện ý làm nô tì, nha đầu nhóm lửa bên người đại nhân."

Lục Hành mỉm cười, nhẹ nhàng từ tốn lùi về sau một bước. Triệu Tam tiểu thư cảm nhận được chất vải lụa Vân Cẩm tinh tế từ từ tuột khỏi tay nàng, trái tim co rút. Tốc độ của hắn cũng không nhanh, nhưng Triệu Tam tiểu thư không còn đủ dũng khí, duỗi tay bắt lấy mảnh vải kia nữa.

Chỉ trong một chốc ngắn ngủn, đã có không ít người chú ý tới nơi này. Tiểu thư văn nhược mỹ lệ gặp nạn cùng Cẩm Y Vệ đang dốc hết sức đem phụ thân nàng kéo xuống vực sâu, xưa nay là một chuyện luôn được bàn tán sôi nổi. Trong quá khứ khi xét nhà, cũng có không ít trường hợp tiểu thư, thiếp thất của tội thần trực tiếp bị Cẩm Y Vệ thu nhận, mà lấy thân phận Lục Hành, hắn thậm chí không cần sử dụng quan hệ, chỉ cần hắn hơi biểu lộ ra chút ý tứ, thái giám tới viết danh sách tội thần lập tức giúp hắn loại kẻ đó ra khỏi danh sách.

Phía trên muốn xử lý chính là quan viên, căn bản không ai truy cứu danh sách nữ quyến bị sung quân nhiều thêm hay bớt đi một người. Những người khác hơn phân nửa đều cho rằng Lục Hành muốn thu nhận nên trên đường đi đều chú ý né tránh khu vực này. Một khi Lục Hành gật đầu, vị này chính là gia quyến của Lục đại nhân, nữ nhi của tội thần và nữ nhân của Lục đại nhân là hai thân phận khác nhau một trời một vực.

Nhưng bọn họ thật sự đã đánh giá sai Lục Hành. Hoàng đế đích thân đem trọng trách thanh toán Triệu Hoài giao vào trong tay hắn, mắt thấy sắp thành công, nếu vào thời điểm này hắn lại thu nhận nữ nhi Triệu Hoài, hoàng đế chắc chắn sẽ không bởi vì loại việc nhỏ này mà chỉ trích hắn, nhưng sẽ đánh giá không hay về hắn. Lấy được sự tín nhiệm của hoàng đế là điều vô cùng quan trọng, nữ nhân này lấy đâu ra tự tin mà dám so bì với con đường làm quan của hắn?

Đừng nói tư sắc của Triệu Tam tiểu thư đẹp như ngọc bích, kể cả có đẹp tựa thiên tiên cũng không thể gây trở ngại cho tiền đồ của hắn.

Dĩ nhiên nói ra những lời này cũng hơi quá máu lạnh, Lục Hành cúi đầu mỉm cười nói với Triệu Tam tiểu thư: "Triệu tiểu thư đọc đủ thứ thi thư, nào có thể làm nha đầu nhóm lửa được? Đa tạ Triệu tiểu thư nâng đỡ, nhưng trong nhà muội muội đang dưỡng bệnh, yêu cầu tĩnh dưỡng, không tiện nhận thêm tỳ nữ. Tâm ý của Triệu tiểu thư, tại hạ chỉ có thể cô phụ."

Lục Hành nói xong, xoay người rời đi, bước chân không có một chút lưu luyến. Cẩm Y Vệ đang làm nhiệm vụ ở phía sau phát hiện Chỉ huy sứ lại buông bỏ vị Triệu tiểu thư thiên kiều bá mị, hoa lê đái vũ kia mà rời đi, nhất thời đều vô cùng kinh ngạc.

Quả nhiên lời đồn đãi nói không sai, Chỉ huy sứ thật sự không thích nữ nhân.

Lục Hành không để ý tới những lời bàn tán ngầm sau lưng ở Triệu phủ, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, những người còn lại xử trí như thế nào, sẽ trải qua vận mệnh gì, đều không liên quan tới hắn. Đến nỗi những phỏng đoán nhàm chán kia, Lục Hành cũng chẳng buồn để ý.

Chỉ có dã thú mới không khống chế nổi dục vọng của mình, hắn còn có nhiều chuyện quan trọng cần phải làm, tình ái với hắn cũng chỉ là thú tiêu khiển trong lúc nhàn rỗi. Mỹ nhân có đẹp thế nào chăng nữa cũng chẳng thể so sánh được với việc nắm quyền thế ngập trời trong tay.

Trong lòng Lục Hành khẽ cười nhạo một tiếng. Bởi vì Triệu Tam tiểu thư khiến hắn không khỏi nhớ tới một nữ tử khác. Hắn nhịn không được mà nghĩ, nếu hôm nay đổi thành Vương Ngôn Khanh, nàng sẽ làm như thế nào?

Nếu Vương Ngôn Khanh dùng gương mặt nhu nhược đáng thương kia mà cầu xin hắn, có lẽ Lục Hành sẽ do dự hơn một chút. Dù vậy, chung quy hắn sẽ không mềm lòng, Vương Ngôn Khanh cũng sẽ không lấy thân thể của mình ra làm vật để cầu xin nam nhân.

Nàng sẽ nghĩ cách thay đổi, ít nhất là phải làm giảm bớt tội danh của Triệu Hoài. Triệu Hoài chỉ là một viên đá dò đường, một Lễ Bộ thị lang nhỏ bé, đâu có đáng để hoàng đế cùng Cẩm Y Vệ làm lớn chuyện? Nếu nàng đủ thông minh, liền biết phải làm thế nào để kháng án.

Nếu chứng cứ mà thê nữ Triệu Hoài lấy ra đủ sức thuyết phục, ai có để đảm bảo gia quyến của học trò sẽ không hãm hại lão sư? Nếu nàng thật có thể lấy ra đồ vật hữu ích, nói không chừng hoàng đế khai ân tha cho Triệu Hoài một mạng. Dù sau này không thể làm quan nhưng ít nhất có thể về quê an hưởng tuổi già.

Đáng tiếc, Vương Ngôn Khanh không sinh ở Triệu gia, mà Triệu gia cũng không có may mắn được hưởng phúc phần ấy.

Lục Hành khẽ thở dài, chậm rãi bước ra khỏi ngưỡng cửa Triệu phủ. Từ nay về sau, Lễ Bộ thị lang Triệu Hoài, ở trong kinh thành liền trở thành lịch sử.

Lục Hành tới Nam Trấn Phủ Ty thay triều phục, sau đó cưỡi ngựa đến ngọ môn đợi lâm triều. Lâm triều là việc cần phải có thể lực tốt, thường thì vào *giờ Dần là phải ở ngoài cửa cung đứng chờ trong gió lạnh suốt một canh giờ. Phải chờ cho đến **giờ Mão mới có tiếng gõ trống, văn võ bá quan lần lượt xếp hàng đi vào Phụng Thiên điện thượng triều. Đứng đợi lâu như vậy người trẻ tuổi còn không chịu nổi chứ đừng nói các lão thần tuổi cao sức yếu, bởi vậy để tỏ lòng quan tâm săn sóc tới các cận thần, hoàng đế đã cho thành lập một phòng chuyên dụng để các thần tử trong lúc chờ chầu triều có thể sưởi ấm, nghỉ ngơi tại đây.

*giờ Dần: Từ 3h-5h sáng

**giờ Mão Từ 5-7h sáng

Cẩm Y Vệ có phòng canh gác riêng, Lục Hành sau khi xuống ngựa liền trực tiếp đi *Khuyết Hữu Môn. Khi bước vào trong phòng những Cẩm Y Vệ khác trong phòng nhìn thấy Lục Hành đến, sôi nổi đứng lên hành lễ: "Lục đại nhân."

*Khuyết Hữu Môn: một trong hai cửa phụ ở hai bên thuộc Ngọ Môn

Đông tĩnh đêm qua lớn như vậy, người trong thành đều biết Lục Hành lại làm đại án. Nhưng lại không biết lúc này có mấy hộ thua trong tay Lục Hành.

Trong phòng canh gác vị trí ngồi đều dựa theo phẩm cấp, người có chức quan cao thì chỗ ngồi thoải mái rộng rãi, những người khác chỉ có thể xếp ngồi phía sau, còn có một số không được xếp vị trí, chỉ có thể đứng. Đứng vẫn còn tốt chán, bọn họ tốt xấu gì vẫn còn có một mái hiên có thể che mưa chắn gió, ngoài kia có những thần tử chức vị thấp kém, không có tiếng nói, chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài hứng chịu gió lạnh. Bây giờ đã là cuối năm, buổi sáng sớm đã phải hứng chịu gió lạnh suốt một canh giờ, đúng là không dễ chịu gì.

Lục Hành ngồi xuống uống trà, một chén trà nhỏ chẳng mấy chốc đã thấy đáy, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, là Trần Dần tới. Lục Hành buông chung trà, đứng lên hành lễ Trần Dần: "Trần Đô chỉ huy sứ."

Trần Dần nhìn thấy Lục Hành, hàn khí trên mặt càng nặng hơn. Hắn chậm rãi quét qua y phục trên người Lục Hành, hỏi: "Nghe nói hôm qua Triệu Hoài đã thú nhận?"

Lục Hành rũ mắt mỉm cười: "Tin tức của Trần Đô chỉ huy sứ quả nhiên là nhanh nhạy. Thánh Thượng thiên uy mênh mông cuồn cuộn, Triệu Hoài nhận tội cũng là theo lý thường tình mà thôi."

Trần Dần bình tĩnh liếc nhìn Lục Hành, Lục Hành vẫn duy trì ý cười như cũ. Trần Dần bị Lục Hành nói mỉa, tuy rằng tức giận lại không thể phản bác lại.

Hoàng đế còn chưa biết chuyện này, Trần Dần đã bô bô nói ra hết trước, chẳng phải là ngại mình sống lâu?

Trần Dần lạnh mặt ngồi xuống, Lục Hành chậm rãi từ tốn ngồi phía dưới Trần Dần, tiếp tục uống trà. Thời gian tích tắc qua đi, rất nhanh đã tới giờ thượng triều, các thần tử trong phòng canh gác lần lượt đi đến Ngọ Môn. Trần Dần không muốn nhìn mặt Lục Hành thêm một giây nào nữa, ngay cả nói vài câu xã giao cũng chả buồn nói, đứng thẳng dậy, dùng sức đạp cửa bước ra.

Chờ sau khi Trần Dần rời khỏi đây, Lục Hành mới buông chén trà mà hắn đã nhâm nhi suốt một canh giờ, chậm rãi đứng dậy. Hắn bước ra cửa, vừa khéo đụng phải người ở Hàn Lâm đi ra. Mấy Đại học sĩ đang khiêm tốn nhún nhường nhau, thấy hắn bước ra, ai nấy đều dừng bước.

Lục Hành chủ động vấn an vài vị các lão: "Dương thủ phụ, Trương thứ phụ, chư vị các lão."

Dương Ứng Ninh nhìn thấy Lục Hành, vẻ tươi cười trên mặt phai nhạt đi, vẫn bình tĩnh như trước mở miệng: "Lục Chỉ huy thiêm sự. Khoảng thời gian trước sao không thấy ngươi thượng triều?"

Lục Hành sớm đã có chuẩn bị, không chút hoang mang bình tĩnh nói: "Trước đó ti chức đã hướng Hoàng Thượng xin phép đi Bảo Định phủ tra án, hai ngày trước vừa trở về. Đã khiến Dương thủ phụ nhớ mong."

Dương Ứng Ninh đương nhiên không phải nhớ nhung gì Lục Hành, lão ta chỉ ước gì Lục Hành không trở về nữa, sao có chuyện nhớ nhung hắn? Điều Dương Ứng Ninh lo lắng chính là Lục Hành ở Bảo Định phủ giở trò gì đó, nếu không rõ ràng Triệu Hoài đã được căn dặn chu đáo, vì sao lại đột nhiên lật lọng?

Dương Ứng Ninh âm thầm quan sát người trẻ tuổi trước mặt chỉ ngang tuổi tôn tử của lão. Là lão ta đã coi thường Lục Hành, lão cho rằng đã an bài kinh thành vô cùng hoàn hảo đến mức không có một chút sai sót, không nghĩ tới, Lục Hành thế nhưng lại chạy tới Bảo Định phá hỏng ván cờ. Mặc dù đến nay Dương Ứng Ninh cũng không biết, Lục Hành ở Bảo Định phủ nhìn như đang bình thường tra án, rốt cuộc đã an bài cái gì.

Lục Hành đưa tay ra trước mặt Dương Ứng Ninh, làm bộ dáng của một vãn bối kính trên nhường dưới, khiêm tốn thủ lễ nói: "Thủ phụ, nên thượng triều rồi, mời."

Bất luận về tuổi tác hay về kinh nghiệm từng trải, Dương Ứng Ninh đều đủ để làm trưởng bối Lục Hành, lão cũng không khách khí, phất tay áo, chắp tay bước qua Lục Hành. Trương Kính Cung đi theo phía sau, Lục Hành nhìn Trương Kính Cung, ý cười trong mắt càng thêm đậm, vẫn ôn hòa lễ độ nói: "Gặp qua Trương Thứ phụ, mời Thứ phụ đại nhân đi trước."

Trương Kính Cung ý vị không rõ mà nhìn chằm chằm một lúc Lục Hành, sau đó phất tay áo rời đây. Lục Hành tiễn vài vị các lão đi trước rồi mới thong thả ung dung thu hồi tay, đi vào Ngọ Môn.

Hai bên sườn *ngự đạo đã đứng đầy quan viên. Những bộ quan phục đa dạng màu sắc với tím đậm, màu son, màu chàm xen lẫn với nhau, giống như một bức tranh được pha trộn bởi nhiều màu sắc. Theo từng bước chân Lục Hành đi qua, những tiếng thì thầm bàn tán to nhỏ ở hai bên đều dừng lại, ngay sau đó yên lặng lùi ra né tránh, không tiếng động tự tách ra.

*ngự đạo: đường dành cho vua đi

Quan văn bên trái, quan võ bên phải, trong đám *huân thích này có số lượng quan võ được ban tước vị nhiều hơn. Lục Hành đứng vào vị trí của mình, hơi nâng mắt, liền để ý đến cách đó không xa Phó Đình Châu đang âm u nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt hận không thể đem Lục Hành băm thành trăm đoạn. Lục Hành nghĩ đến lúc này Khanh Khanh còn đang ngủ say ở nhà hắn, cố ý đón nhận ánh mắt Phó Đình Châu, nhướng mày cười với hắn ta.

*huân thích: từ này dùng để chỉ các thế gia, gia tộc quyền quý có tước vị cao

Phó Đình Châu thấy Lục Hành đang cười tự đắc khiêu khích nhìn hắn ta, bàn tay siết chặt lại, nếu không phải bây giờ còn đang thượng triều thì hắn ta đã nghĩ tới chuyện qua đó đấm thẳng vào gương mặt đáng ghét kia một quyền.

Phó Đình Châu càng tức giận, Lục Hành lại càng sung sướng. Suốt một đêm qua hắn không ngủ nhưng trong người không hề thấy mệt mỏi một chút nào, ngược lại tinh thần sáng láng, khóe mắt đuôi lông mày đều dâng lên ý cười đắc ý.

Trên Ngũ Phượng Lâu truyền đến tiếng trống, các quan lại xếp theo cấp bậc, lần lượt tiến vào Dịch môn. Mọi người dừng bước ở phía nam cầu Kim Thủy, lúc này không có ai dám động đậy, Phó Đình Châu cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Hành. Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, dáng vẻ đoan chính, chờ Thánh giá.

Phía trước truyền đến tiếng *minh tiên, quan văn quan võ đứng tách thành hai hàng, lần lượt qua cầu. Bọn họ lại đợi một hồi, chuông trống tư tấu nhạc, hoàng đế đã đến Phụng Thiên Môn, ngồi xuống ngai vàng. Sau tiếng minh tiên lần nữa, tiếng hô kéo dài của Hồng Lư Tự vang lên: "Vào triều."

*minh tiên: mình cũng không rõ nghĩa lắm, tra ra là tiếng vung roi ý. Vì không rõ nghĩa nên mình xin phép để nguyên

Lục Hành theo mọi người đi vào ngự đạo, cúi người hành lễ với bóng người mặc hoàng bào thấp thoáng dưới lọng che lớn: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Sau khi hành lễ xong, lâm triều mới được tính là bắt đầu. Hồng Lư Tự theo thường lệ bẩm báo các quan viên muốn hành lễ tạ ơn, hoàng đế lười yết kiến liền tống cổ các quan viên này tự ra ngoài Ngọ Môn hành lễ. Ngay sau đó là bẩm báo hình hình biên quan, bây giờ đã là cuối năm, kiến nghị cần phải đề phòng biên giới bị xâm phạm, chờ Thông Chính Ty đọc xong tấu sớ về biên quan, hoàng đế như thường lệ nhắc nhở phải cảnh giác đề phòng một hồi, sau đó mới đến phần quan trọng nhất của lâm triều.

P/s: Mình bị lỗi ở những tên gọi các cơ quan hành chính xưa, phải là Ty chứ không phải Tư nhé. Các chương sau mình sẽ sửa lại thành Ty, còn các chương trước thì đợi bao giờ rảnh rỗi mình sẽ sửa lại sau. Mong mọi người thông cảm!!!

Các quan lại lần lượt dâng tấu. Đây mới là phần đặc sắc nhất của thượng triều.

Buổi tấu sự hôm nay vô cùng nhàm chán, trong lúc Lại Bộ đang đọc văn thư, chúng thần tuy rằng nghe, nhưng ánh mắt liên tục đảo qua phía Lục Hành. Chờ quan viên Lại Bộ đọc xong, Lục Hành mới bước ra khỏi hàng, nói: "Thần có việc khải tấu."

Lúc này không còn ai nhìn ngang ngó dọc nữa mà mà toàn bộ ánh mắt trong triều đổ dồn lên người Lục Hành. Ở phía trên, tiếng hô kéo dài của thái giám vang lên: "Truyền."

Lục Hành tiến lên, hành lễ nói: "Lễ Bộ thị lang Triệu Hoài nhận tội, khai rằng bản thân từng vì tư lợi, thu nhận hối lộ của Trương Vĩnh, Tiêu Kính. Đêm qua thần đã ở trong phủ Triệu Hoài lục soát ra năm ngàn lượng vàng, một vạn lượng ngân phiếu, hai ngàn năm trăm mẫu khế đất cùng với điền trang."

Sau khi Lục Hành nói xong, dường như ngay cả tiếng gió trong không trung cũng yên tĩnh lại. Ngay sau đó, phía trên truyền truyền đến thanh âm của hoàng đế: "Chuyện này có thật không?"

Lục Hành đem sổ con trong tay áo trình lên, nói: "Đây là danh sách Triệu Hoài tham ô được thần sửa sang lại, thỉnh Thánh Thượng xem qua."

Thái giám ở trên ngự đài chạy xuống, tiếp nhận tấu chương trong tay Lục Hành, hai tay dâng đến trước mặt hoàng đế. Hoàng đế tiếp nhận, nhìn một lúc, khi khép lại thì trên mặt đã mang theo vẻ giận dữ: "Triệu Hoài thân là quan tam phẩm, lại dám tham ô làm trái pháp luật, cấu kết thái giám, cướp đoạt ruộng đất, đây là hoàn toàn không đem quy củ tổ tông đặt ở trong mắt đây mà."

Cả đời này, Hồng Vũ hoàng đế căm hận nhất là những kẻ làm quan nhưng lại nhận hối lộ, dung túng địa chủ, đặc biệt là thái giám, có thể nói là căm hận đến tận xương tuỷ, bởi vậy đã ra mệnh lệnh thái giám không được phép tham chính. Tất nhiên những đồ vật tham ô bị lục soát ra trong phủ Triệu Hoài đối với quan viên mà nói cũng không phải là ít, nhưng cũng không nhiều đến mức làm người ta ngạc nhiên, chẳng qua hoàng đế vừa mở miệng đã đem tội danh của Triệu Hoài định rồi, có thể nói những việc này đã làm Hồng Vũ hoàng đế kiêng kị.

Quan viên dưới đài vô cùng nghiêm chỉnh, bọn họ đều hiểu, hoàng đế đã nhấn mạnh chuyện này như vậy là muốn làm lớn chuyện. Sau khoảng thời yên tĩnh ngắn ngủi, trong hàng ngũ quan văn truyền đến một tiếng ho khan, Trương Kính Cung bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: "Hoàng Thượng, Triệu Hoài đảm nhiệm chức Lễ Bộ thị lang, vừa không phải chủ sự cũng không nắm quyền, làm sao dám cấu kết nội hoạn được chứ? Thần hoài nghi, hành vi của Triệu Hoài là có người sai sử."

Một lời nói ra đã làm dậy ngàn cơn sóng, sau khi có Trương Kính Cung mở đầu, những quan văn cũng theo thứ tự nã pháo, khói thuốc súng lập tức trở nên nồng đậm. Những điều này không liên quan gì tới Lục Hành, hắn chậm rãi đi trở về vị trí cũ, vẻ mặt nghiêm túc chắp tay, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính, trong lòng đang vô cùng hưng phấn.

Hắn hiểu rất rõ tác dụng của bản thân. Hắn là một thanh đao, phụ trách giải tỏa ưu phiền giúp hoàng đế, vào thời điểm hoàng đế yêu cầu tội danh thì phải đem tội danh lấy ra. Còn tội danh đó phải định như thế nào, ai bị hạch tội, đó là việc của Trương Kính Cung.

Lục Hành thờ ơ lắng nghe một tràng mắng mỏ chỉ trích còn lại. Đám quan văn này thật sự có thể đứng trong gió lạnh, nước miếng bay tứ tung mắng chửi suốt nửa canh giờ mà lại không cảm thấy khô miệng khát nước, quả thật bái phục. Rốt cuộc, sự nhẫn nại của hoàng đế cũng tới cực hạn, trầm mặt xuống, những quan viên vốn đang mắng chửi đến quên hết tất cả thấy thế vội vã im tiếng, lui về đội ngũ. Nội thị tiến lên, hô to: "Có việc khởi tấu, không có việc gì bãi triều."

Không một ai mở miệng, buổi lâm triều cuối cùng có thể hạ màn, Hồng Lư Tự quan viên hô: "Bãi triều", âm thanh thanh thúy của minh tiên truyền đến, hoàng đế khởi giá hồi cung. Chờ thánh giá đi xa, văn võ bá quan mới lặng lẽ thở phào một hơi, lục tục đi ra ngoài.

Đội ngũ khổng lồ tản đi, dần dần tạo thành tốp năm tốp ba. Lục Hành xoay người rời đi, mới đi được hai bước đã bị một giọng nói sau lưng gọi lại: "Lục đại nhân."

Lục Hành quay đầu lại, nhìn thấy Phó Đình Châu mặt mũi âm trầm đi tới. Khóe miệng Lục Hành cong lên ý cười nhàn nhạt, hỏi: "Trấn Viễn Hầu có chuyện gì sao?"

Phó Đình Châu đi đến trước mặt Lục Hành, không thèm nói vài lời khách sáo, trực tiếp hỏi: "Lục đại nhân không có gì muốn nói với ta nói sao?"

Lục Hành mỉm cười hỏi lại: "Trấn Viễn Hầu muốn nghe cái gì?"

Lại còn giả ngu, Phó Đình Châu hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Đầu tháng gia muội chịu tập kích ở phía tây, đến nay đã mất tích mười sáu ngày bặt vô âm tín, không rõ tung tích. Lục đại nhân tin tức thông thiên, không biết Lục đại nhân có tin tức của gia muội không?"

Hắn rốt cuộc bỏ được làm rõ. Trong lòng Lục Hành cười nhạo một tiếng, tỏ vẻ vô tội đón nhận tầm mắt Phó Đình Châu: "Phó lão hầu gia có *một đích tam thứ tổng có bốn vị tôn nữ, khoảng thời gian trước các tiểu thư Phó gia tiểu thư ra phủ mua sắm, dường như đều đủ cả. Ta thật sự không biết, Trấn Viễn Hầu đang nói vị muội muội nào."

*một đích tam thứ: một đích tử và ba thứ tử

Phó Đình Châu không thể nhịn được nữa, khuôn mặt trầm xuống gắt lên: "Lục Hành!"

Hiện tại còn ở trong cung, xung quanh tất cả đều là các quan viên vừa tan triều, Phó Đình Châu lạnh giọng gọi thẳng tên Lục Hành tên, lập tức thu hút nhiều sự chú ý. Lục Hành vẫn nở nụ cười như trước, trước những tầm mắt đánh giá kia, thong thả nhìn Phó Đình Châu: "Trấn Viễn Hầu, đây là trong cung, ta khuyên ngươi nên chú ý chút."

Phó Đình Châu hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân không thể mới đầu trận tuyến đã bị loạn được, Khanh Khanh vẫn đang chờ hắn đến cứu. Phó Đình Châu miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói: "Lục đại nhân không cần phải giả bộ hồ đồ với ta, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ. Lục đại nhân án binh bất động lâu như vậy, còn không phải là chờ ngày này sao? Làm khó Lục đại nhân kiên nhẫn đợi lâu như vậy, Lục đại nhân có điều kiện gì, nói thẳng đi."

Những lời này thật ra không nên nói trước một đống người như vậy, hơn nữa đây là hoàng cung, khắp nơi đều có tai mắt của hoàng đế, hơi vô ý chút liền sẽ rước hoạ vào thân. Nhưng Phó Đình Châu lại không nghĩ vậy, hắn càng muốn ở nơi này ngả bài với Lục Hành. Lục Hành vừa mới xử lý xong đại án, đang lúc đứng trước đầu sóng ngọn gió, động tĩnh của Phó Đình Châu cùng Lục Hành tất sẽ gây sự chú ý của những người khác, cho dù mọi người có không biết hai người bọn họ đang đối thoại cái gì, nhưng chắc chắn sau khi trở sẽ chạy đi hỏi thăm, Lục Hành cũng không thể tiếp tục giả ngơ được nữa. Phó Đình Châu phải dùng loại phương thức giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này, ép Lục Hành giao người.

Đã mười sáu này rồi, Phó Đình Châu đứng ngồi không yên, gần như chỉ một khắc thôi cũng không đợi được. Hắn làm trái lời răn dạy của Võ Định hầu, công khai thách thức Lục Hành. Hắn đã không còn hơi đâu để tính kế được mất, chỉ cần Khanh Khanh có thể trở về, Lục Hành ra điều kiện gì cũng được.

Phó Đình Châu hận Lục Hành, nhưng lại càng hận chính bản thân mình hồi đầu tháng hơn. Nếu như có thể trở lại quá khứ, hắn nhất định sẽ đánh mình một trận vì đã không nghe ý nguyện của Khanh Khanh, bức Khanh Khanh ra ngoài dâng hương. Tại sao lúc đó hắn lại thờ ơ ngồi xem người trong hầu phủ lạnh nhạt với Khanh Khanh, vì cái gì mà lại ma xui quỷ khiến đồng ý lời mẫu thân nói, vì cái gì lại quên mất sinh thần của Khanh Khanh? Nếu ngày đó hắn không ra khỏi thành dâng hương, mà ở lại cùng Khanh Khanh ăn sinh thần, vậy những chuyện hiện tại đều sẽ không phát sinh, Khanh Khanh vẫn còn lưu tại bên người hắn, cùng nhau chuẩn bị ăn tết.

Quân quyền không ngừng luân chuyển, đại lễ nghị không ngừng mở rộng, tranh đấu giữa thủ phụ cùng thứ phụ ngày một kịch liệt...... Phong ba càng lúc càng hung hiểm, Phó Đình Châu vì để duy trì cân bằng Trấn Viễn Hầu phủ, trong khoảng thời gian này có thể nói tâm thần và thể xác đều vô cung mệt mỏi. Thế nhưng sau khi hồi phủ, phóng tầm mắt nhìn lại, hầu phủ to như vậy lại không một ai có thể nghe hắn tâm sự. Nếu Khanh Khanh còn ở......

Nếu như, nàng không còn nữa. Vậy, tất cả những chuyện này đều do Lục Hành ban tặng.

Mấy ngày nay Phó Đình Châu đều ở trong tình trạng kinh hồn táng đảm, ngày nào hắn cũng nhắc nhở chính mình phải cẩn thận Lục Hành, nhưng đến khi màn đêm buông xuống, Lục Hành vẫn không hề động tác. Trong lòng Phó Đình Châu dâng lên nỗi thất vọng tràn trề, lúc này hắn mới biết được, hóa ra hắn lại đang chờ mong Lục Hành áp chế.

Hiện giờ Phó Đình Châu chỉ cầu Khanh Khanh có thể sống sót trở về. Cho dù Lục Hành có *công phu sư tử ngoạm đi nữa, hắn cũng chấp nhận.

*công phu sư tử ngoạm: đòi hỏi quá đáng

Phó Đình Châu mỗi ngày đều sống trong dày vò khổ sở, mà Lục Hành thì sao, mỗi ngày đều xuân phong đắc ý, *thanh vân thẳng thượng. Hai bên đối lập với nhau, thật sự khiến người ta hận đến ngứa răng.

*thanh vân thẳng thượng: tiền đồ rộng mở

Phó Đình Châu cho rằng kẻ ham mê quyền lực như Lục Hành, sau khi nghe thấy hắn lui bước nhún nhường, thế nào cũng sẽ tỏ thái độ gì đó. Dù sao nơi này cũng không phải nơi để nói chuyện, chỉ cần Lục Hành hơi chút biểu lộ chút ý tứ, bọn họ có thể lén bàn lại. Nhưng Phó Đình Châu lại nhìn thấy ý cười nhạt đi của Lục Hành, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một đạo mũi nhọn.

Phó Đình Châu ngoài ý muốn, hắn đều cho rằng chính mình nhìn lầm rồi. Lục Hành bất luận ở nơi nào cũng đều bày ra nụ cười giả mù sa mưa, Phó Đình Châu cực kỳ ghê tởm, không ngờ vừa rồi hắn lại nhìn thấy trên mặt Lục Hành không được vui?

Phó Đình Châu khiếp sợ, đây vẫn là Lục Hành sao? Nhưng biểu tình của Lục Hành chỉ dao động trong nháy mắt, rất nhanh đã khôi phục như thường, ôn thanh cười nói: "Trấn Viễn Hầu nhớ mong muội muội đến sốt ruột, ta vô cùng cảm dung. Chỉ là, bốn vị tiểu thư Phó gia vẫn còn ở đó, ta thật sự không biết Trấn Viễn Hầu đang nói tới ai."

Phó Đình Châu lạnh lùng nhìn vị diễn tinh trước mặt, đã đến lúc này rồi còn lại còn đóng kịch. Phó Đình Châu cười nhạt một tiếng, nói: "Là dưỡng muội ta."

"À, không ngờ Trấn Viễn Hầu phủ còn có một vị dưỡng nữ." Lục Hành lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nói, "Trấn Viễn Hầu yên tâm, ta sẽ để thủ hạ lưu ý. Nếu có tin tức của Phó tiểu thư, ta nhất định sẽ cho người đến báo Trấn Viễn Hầu."

Lục Hành nghĩ thầm, hắn nói chính là Phó tiểu thư, chứ đâu có nói là Vương Ngôn Khanh. Hắn đúng là một người thành thật thiện lương, ngay cả một lời nói dối cũng không nói.

Tình huống lúc này khác một trời một vực với suy nghĩ của Phó Đình Châu, hắn còn muốn nói tiếp, bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan. Phó Đình Châu cùng Lục Hành quay đầu lại, thấy một thái giám mặc hồng y đứng cách đó không xa, ngắt cuộc trò chuyện, nói: "Lục đại nhân, Thánh Thượng cho gọi."