Cẩm Y Sát

Chương 34: Tương ngộ



Editor: Qingyun16

Lục Hành không giống với những người trưởng thành trong quân doanh, khóe miệng hắn lúc nào cũng treo ý cười, nói những lời ngon tiếng ngọt đều không bao giờ bị trùng lặp, so với những quân nhân ít nói ít cười trong ấn tượng của Vương Ngôn Khanh có sự chênh lệch rất lớn. Nàng mỉm cười, trong lòng bỗng xẹt qua một tia nghi vấn.

Nàng là dưỡng muội của Lục Hành, vì sao Lục Hành lại dùng từ "*Kim ốc tàng kiều" như vậy? Khi Lục Hành nói những lời này không hề suy nghĩ, có thể thấy được bản năng hắn cảm thấy nàng ở Lục gia không an toàn. Nhưng mà không phải mười năm qua nàng vẫn luôn ở nơi này sao?

*Kim ốc tàng kiều(Nhà vàng cất người đẹp): Câu này bắt nguồn từ Hán Vũ Đế và hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.

Vương Ngôn Khanh cảm thấy có chút kỳ quái, hiện giờ đang là cuối năm, công việc bề bộn như vậy, có lẽ Lục Hành muốn lảng tránh nói về công việc của mình. Vương Ngôn Khanh không nghĩ nhiều, nói với Lục Hành: "Nhị ca đừng đùa nữa. Hôm nay là *lễ trừ tịch, Nhị ca đã bận rộn suốt một năm, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức một chút."

*lễ trừ tịch: còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ( tính trong khoảng thời gian từ 11h đêm 30 đến 1h sáng mùng 1 Tết).

Hai ngày này đại khái xem như là ngày mà Lục Hành thanh nhàn nhất trong năm, nếu ngay cả ngày tết mà cũng bận rộn, vậy ngày sau cũng chỉ có càng thêm bận không biết ngày đêm. Khó được lúc tâm tình tốt, Lục Hành cố tình không nghĩ đến sự vụ ở Trấn Phủ Ty, nói: "Mấy ngày nay ta bận việc bên ngoài, đã lơ là Khanh Khanh. Hôm nay có thời gian, Khanh Khanh muốn làm gì nào?"

Lời này lại khiến Vương Ngôn Khanh có chút bối rối, nàng cả ngày đều ở trong phủ nên không cảm thấy dịp tết cùng ngày ngày thường có gì khác biệt, điểm khác biệt duy nhất là có Lục Hành ở đây. Nàng suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Trước kia, mỗi lúc rảnh rỗi muội với Nhị ca thường chơi trò tiêu khiển nào?"

Vương Ngôn Khanh nói xong, nghiêm túc nhìn về phía Lục Hành. Lục Hành đối mặt này cặp mắt trong sáng thanh triệt, vừa ỷ lại vừa tín nhiệm này, trong nháy mắt lại không nghĩ ra từ nào.

Lời nói dối dù có được biên soạn hoàn mỹ đến không chút sai xót, cũng khó có thể thay thế được sự thật. Nếu thật sự là dưỡng huynh muội chơi với nhau từ nhỏ chơi đến lớn, tất nhiên sẽ có rất nhiều sở thích chung, cái chính là, Lục Hành lại không phải.

Lục Hành chỉ ngập ngừng trong giây lát ngay sau đó liền cười nói: "Thật ra có rất nhiều trò tiêu khiển, chỉ chờ xem Khanh Khanh có nguyện ý chơi cùng ta hay không thôi."

Vương Ngôn Khanh tưởng thật, lập tức nói: "Muội đương nhiên nguyện ý. Nhị ca muốn chơi cái gì?"

Trong đầu Lục Hành nhanh chóng lướt qua những trò mà hắn am hiểu, cảm thấy chỉ có mỗi trò chơi cờ là nhất thích hợp nhất cho cả nam và nữ. Còn mấy thú như đọc sách, bắn tên, luyện võ thì lại quá gây mất hứng.

Lục Hành nói: "Lâu rồi không cùng Nhị ca chơi cờ, có nguyện ý chơi một ván không?"

Vương Ngôn Khanh gật đầu. Lục Hành lên tiếng, Linh Tê Linh Loan nhanh chóng bày bàn cờ, Vương Ngôn Khanh ngồi vào mép bàn cờ, cầm lấy quân cờ trắng nhìn nhìn, bản năng cảm thấy xa lạ.

Tựa như, nàng thỉnh thoảng mới chơi cờ. Điều này không khỏi kỳ quái, Nhị ca thích chơi cờ như vậy, cho dù nàng không am hiểu cờ cũng không nên cảm thấy mới lạ mới phải.

Lục Hành ngồi xuống, ngước mắt liếc nhìn nàng đang nhìn chằm chằm quân cờ trắng, dường như đang suy tư gì đó, trong lòng chợt căng thẳng. Hắn quên mất, Phó Đình Châu cũng không thích chơi cờ, phỏng chừng trước kia Vương Ngôn Khanh cũng không tiếp xúc nhiều, hay là nàng phát hiện ra gì không đúng rồi? Lục Hành mặt không đổi sắc, chậm rãi nói: "Sao vậy, lại không nguyện ý? Muội trước kia vẫn luôn không tình nguyện chơi cờ với ta, hiện tại trưởng thành rồi vẫn không thích?"

Lục Hành âm thầm để lộ ra thông tin trước kia Vương Ngôn Khanh thường không kiên nhẫn chơi cờ. Vương Ngôn Khanh suy nghĩ theo ý này liền cảm thấy có lý, Lục Hành chơi cờ chắc chắn là rất lợi hại, khi nàng còn nhỏ chưa bao giờ thắng được nên có thể lý giải vì sao nàng lại không tình nguyện chơi cờ. Nhưng trong giây lát Vương Ngôn Khanh lại cảm thấy không thích hợp, cho dù nàng toàn thua, thì với tính tình nàng cũng không đến mức nôn nóng ngồi không yên chứ nhỉ?

Lục Hành không dám để Vương Ngôn Khanh tiếp tục suy nghĩ sâu, nhanh chóng đánh gãy: "Được rồi, nên hạ cờ. Muội đi trước."

Vương Ngôn Khanh nhắc nhở nói: "Nhị ca, huynh cầm quân đen.". ngôn tình hoàn

Lục Hành lắc đầu, ý bảo nàng không vấn đề gì. Vương Ngôn Khanh hạ một quân cờ, Lục Hành không nhanh không chậm đuổi kịp, đến khi lấy quân cờ thứ hai, Vương Ngôn Khanh liền do dự.

Tiếp theo nên hạ như thế nào?

Lục Hành nhìn ra Vương Ngôn Khanh đang lúng túng, một bên chỉ bảo nàng, một bên thong thả hạ cờ. Vương Ngôn Khanh được Lục Hành chỉ điểm đã đánh xong một ván, thắng thua tất nhiên không quan trọng, nhưng trải qua một ván, Vương Ngôn Khanh đã học được một chút kỹ xảo. Khi ván thứ hai bắt đầu, nàng đã có thể tự mình đi vài bước.

Ánh mắt Lục Hành lộ vẻ tán thưởng: "Không tồi, đã có thể hiểu một suy ra ba."

Lục Hành trong miệng thường xuyên toát ra lời ngon tiếng ngọt, Vương Ngôn Khanh cũng không biết Lục Hành có phải đang khen nàng thật hay là cố ý nói tốt cho nàng vui vẻ. Nàng hạ một quân cờ, có chút ngượng ngùng nói: "Đều do Nhị ca nhường muội chứ muội nào có thể so được với Nhị ca?"

Tuy rằng mới chỉ chơi nửa ván nhưng Vương Ngôn Khanh đã cảm nhận được năng lực tính nước cờ mạnh mẽ của Lục Hành. Nàng thậm chí còn hoài nghi, vào lúc nàng đặt xuống quân cờ đầu tiên, Lục Hành đã tính được mười nước đi tiếp theo của nàng.

Lục Hành đương nhiên sẽ không đả kích nàng, chỉ mỉm cười nói: "Là do Khanh Khanh tiến bộ nhanh chóng."

Vương Ngôn Khanh cũng cảm thấy tính nước cờ cũng tạm được, không tệ đến mức hết thuốc chữa như nàng tưởng tượng. Ngón tay nàng cầm một quân cờ làm từ ngọc ấm, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mình dường như cũng không ngốc lắm, sao trước kia lại không học được nhỉ?"

Ý cười trên môi Lục Hành vẫn như cũ, trong lòng lại cảm giác khó giải quyết. Xong rồi, trước đào một cái hố, lúc sau lại phải đào vô số cái hố khác lấp vào, nếu sớm biết vậy thì hắn nên rủ chơi mấy trò gây mất hứng như bắn tên còn hơn.

Kỳ thật ván thứ hai cũng không kéo dài lâu, nhưng Lục Hành muốn để Vương Ngôn Khanh học được nhiều hơn nên cố ý kéo dài nước cờ, dẫn dắt nàng học đánh cờ. Nhưng ván thứ hai cũng mau chóng đến hồi kết, sau khi kết thúc, Vương Ngôn Khanh một bên nhặt quân cờ, một bên hỏi: "Vì sao Nhị ca lại thích chơi cờ?"

Lục Hành chỉ vào đầu mình, nói: "Luyện tập nơi này."

Luyện võ có thể khiến cho hắn mắt sáng, tai thính, phản ứng nhanh nhạy, gặp được nguy hiểm sẽ dễ dàng sống sót. Mà chơi cờ, có thể khiến cho hắn không gặp phải nguy hiểm.

Ở trong triều đình, bình tĩnh cùng kiên nhẫn mới là điều quan trọng nhất.

Vương Ngôn Khanh gật đầu đồng ý, trong lòng lại càng ngày càng kỳ quái, theo lý thứ mà Nhị ca thích, dù nàng không kiên nhẫn cũng sẽ học theo, vì sao khi nàng nhìn thấy quân cờ lại hoàn toàn cảm thấy xa lạ? Nàng nghĩ một chút liền hỏi ra thắc mắc: "Nếu đã như vậy, sao lúc trước Nhị ca lại không bắt muội học?"

Lục Hành hơi khựng, chợt cười nói: "Nhị ca sao nỡ ép muội. Không thích không học là được, huynh muội chúng ta không nhất thiết cái gì cũng phải giống nhau."

Thật sao? Vương Ngôn Khanh cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm đến mức không thể nghe thấy: "Nhưng mà, muội muốn giống với Nhị ca."

Lục Hành nghe được, đôi mắt hắn giật giật, đang muốn nói gì đó, bên ngoài truyền đến thanh âm bẩm báo của Linh Tê: "Chỉ huy sứ, có khách lạ tới."

Lấy chức vị của Lục Hành, ngày tết sẽ có nhiều người có ý nghĩ muốn lôi kéo hắn làm quen, số người đi cửa sau phải nói nhiều đếm không xuể, Lục Hành không muốn lãng phí thời gian với những người này, một mực cự tuyệt. Có thể khiến người gác cổng Lục gia không dám khước từ chỉ có mấy người, mà lại khiến Linh Tê đích thân tới thông báo......

Ánh mắt Lục Hành đảo qua Vương Ngôn Khanh, trong lòng đã hiểu rõ. Lục Hành hỏi: "Là ai?"

"Trấn Viễn Hầu."

Lục Hành không chút nào ngoài ý muốn, ý cười trên môi vẫn như cũ nhưng ánh mắt đã chuyển sang lạnh lẽo. Vương Ngôn Khanh nhìn ra được tâm tình Nhị ca không tốt, cũng cau mày hỏi: "Hắn ta tới làm gì?"

"Còn có thể là vì cái gì nữa? Có một vài người tà tâm không dứt." Lục Hành đem quân cờ trong tay thả vào trong hộp, nói với Vương Ngôn Khanh, "Khanh Khanh, loại ruồi bọ khiến người ta chán ghét này muội không cần gặp. Muội về trước đi, lát ta đi tìm muội sau."

Vương Ngôn Khanh gật đầu, không nói hai lời liền đứng lên, nhẹ nhàng hành lễ: "Nhị ca, muội đi trước."

Lục Hành ngồi tại chỗ, nhìn Vương Ngôn Khanh đi về phía cửa, không nói một lời, để nha hoàn khoác thêm lớp áo ngoài cho nàng. Nàng thay một bộ y phục làm từ lụa vân cẩm, phía trên là vạt lụa trắng đặt cân xứng với trường áo, cổ áo cùng vạt áo điểm xuyết bằng những chiếc cúc vàng nhỏ xinh. Bởi vì đang ở nhà nên nàng không mặc nhiều lớp áo dày bên trong, trường áo bả vai, vòng eo đều vô cùng tinh tế, nhỏ nhắn khiến cho thắt lưng hơi bị nới rộng ra, vạt váy nơi đầu gối rẽ ra, lộ ra chiếc váy mã diện màu đỏ tươi sáng bên dưới. Nếp gấp ở váy vừa tỉ mỉ lại vừa tinh xảo, đem lụa trắng nơi vạt áo hơi phất lên, khiến vòng eo nàng trông đặc biệt tinh tế nhu mỹ, long trọng lại đoan trang.

Lục Hành vừa khảy quân cờ, vừa yên lặng quan sát Vương Ngôn Khanh thay y phục. Hắn nhìn một hồi, không thể không thừa nhận ngắm nàng thay quần áo cũng là cảnh đẹp ý vui. Hôm nay là ngày tết, nàng không thể mặc một thân thuần trắng giống như ngày thường mà đã mặc một chiếc váy dài màu đỏ, nhưng dù sao thì tang kỳ của Lục Tùng vẫn chưa qua nên nàng đã cố ý chọn trường áo màu trắng, dùng phần lớn màu trắng để đi át màu đỏ nhạt. Trường áo lụa màu trắng này là vải lụa do Tùng Giang Phủ sản xuất, chất lượng thượng thừa, trắng sáng đẹp mắt, tuy là màu sắc nhưng khi mặc lại không tạo cảm giác nhạt nhẽo, ngược lại mang một loại cảm giác nội liễm quý khí.

Lục Hành không thích nữ tử không biết nặng nhẹ, gây rối vô cớ. Nhưng ở ngược lại nàng lại quá mức ngoan ngoãn hiểu chuyện, chủ động giữ đạo hiếu với dưỡng phụ không hề tồn tại. Nghe thấy Lục Hành có khách, không một câu oán hận liền rời đi. Liệu nàng có biết, người mà Lục Hành muốn gặp kia, mới là Nhị ca thật đã chơi với nàng từ nhỏ, đến nay vẫn luôn tìm kiếm nàng?

Nàng ngoan ngoãn như vậy, có đôi khi lại khiến Lục Hành không đành lòng lừa tiếp tục gạt nàng. Nhưng chút không đành lòng này, chung quy cũng chỉ hiện lên trong nháy mắt.

Bên ngoài lớp áo váy, Vương Ngôn Khanh khoác thêm áo lông chồn màu trắng, từ phía xa hành lễ với Lục Hành rồi xoay người đi ra ngoài. Lục Hành mỉm cười nhìn nàng rời đi, sau đó mới đứng dậy rời khỏi bàn cờ, chậm rãi đi đến chính viện.

Lục Hành đợi một hồi, đoán Vương Ngôn Khanh hẳn đã đi xa rồi, mới nói: "Dẫn Trấn Viễn Hầu vào......"

Hắn còn chưa kịp nói xong, bên ngoài truyền đến âm thanh kinh hoảng của hạ nhân: "Trấn Viễn Hầu chờ một lát, hiện tại Chỉ huy sứ không tiện gặp khách......"

Sắc mặt Lục Hành đại biến, đứng phắt lên.

Vương Ngôn Khanh còn chưa đi xa!

Không có bái thiếp mà trực tiếp xông vào phủ quả thực là hành động vô cùng thất lễ, nhưng căn bản Phó Đình Châu không thèm quan tâm. Hắn cho rằng sau khi hắn biểu đạt thái độ, Lục Hành dù thế nào cũng nên có hành động, nhưng Lục Hành chỉ chớp mắt liền đi tra án, xét nhà, hoàn toàn không có ý tứ đưa Vương Ngôn Khanh trở về. Phó Đình Châu cho rằng Lục Hành thật sự bận rộn không có thời gian nên mới nhẫn nại chờ đợi suốt mười ngày qua, kết quả Dương thủ phụ đã từ quan rồi mà vẫn chưa thấy Lục Hành giao người.

Phó Đình Châu liền minh bạch, Lục Hành không có ý định thả người. Phó Đình Châu không thể nhịn được nữa, trực tiếp xông thẳng vào phủ, muốn tìm Lục Hành nói rõ ràng. Lục gia là Cẩm Y Vệ thế gia, nô bộc trong phủ đều sẽ có chút công phu, nhưng Phó Đình Châu sinh ra trong gia đình võ tướng, nô bộc Lục gia không ngăn cản được hắn, cũng không dám thật sự động thủ, chỉ có thể một bên phái người đi truyền tin tới Chỉ huy sứ, một bên lớn giọng hù dọa Phó Đình Châu.

Phó Đình Châu nào có kiên nhẫn nghe mấy kẻ này nói, hắn sải bước xông vào chính viện Lục phủ, khóe mắt mơ hồ liếc thấy một đạo thân ảnh màu trắng, xuyên qua hành lang gấp khúc, từ cửa hông rời đi.

Phó Đình Châu chợt dừng lại, hắn sững sờ một lát, sau đó vội cất bước đuổi theo: "Khanh Khanh......"

Lúc này cánh cửa chính phòng đột nhiên đẩy ra, một thanh âm lạnh lùng truyền đến: "Trấn Viễn Hầu, đây là Lục phủ, ngươi muốn làm cái gì?"

Hạ nhân Lục phủ được Lục Hành ngầm cho phép, cuối cùng mới dám động tay chân, ngăn cản Phó Đình Châu. Phó Đình Châu căng mặt, gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng nữ tử kia vừa rời đi.

Không phải hắn không dám xông vào, nhưng đây là Lục gia, nếu hắn ương ngạnh xông vào nội viện Lục gia, về tình về lý đều gây bất lợi cho hắn. Hiện tại vẫn chưa phải thời điểm xé rách mặt với Lục Hành.

Nhưng, bóng dáng nữ tử kia quá giống nàng, Phó Đình Châu không rõ là do hắn nhớ nàng quá mức nên xuất hiện ảo giác hay là hắn thật sự nhìn thấy Khanh Khanh.

Lục Hành từ hành lang bước đến gần, đứng cách đó không xa, chậm rãi mở miệng: "Trấn Viễn Hầu."

Thanh âm Lục Hành trầm thấp, bên trong ngầm có ý uy áp. Phó Đình Châu chỉ có thể thu hồi tầm mắt, không cam lòng mà quay đầu lại. Cằm hắn căng chặt, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Hành, mở miệng chất vấn: "Lục Hành, nàng ấy là ai?"

Lục Hành nhìn về phía cửa hông, nhướn mày hỏi ngược lại: "Xuất hiện ở nội viện của ta, ngươi cảm thấy nàng là ai?"

Phó Đình Châu không tin trên thế gian này có chuyện trùng hợp như vậy, vẫn như cũ từng bước ép sát: "Bản hầu chưa từng nghe nói Lục đại nhân thành thân, vậy tại sao Lục phủ lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử?"

"Bởi vì ta đang thủ hiếu, không tiện thành hôn." Lục Hành nói, cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, "Sao nào, ngay cả việc tư của ta mà Trấn Viễn Hầu cũng muốn quản? Hay là, Trấn Viễn Hầu nhớ nhung thành bệnh, nhìn thấy ai cũng đều cảm thấy là muội muội của ngươi? Tỉnh lại đi, ngay từ lúc ngươi ngang ngược xông vào, nàng ấy đã nghe được tên của ngươi, cũng nghe thấy giọng của ngươi, nhưng chỉ khiến nàng ấy bước nhanh hơn rời đi mà thôi. Nàng ấy căn bản không phải muội muội của ngươi, mà là người của ta."

Lời nói của Lục Hành như dội một chậu nước lạnh lên người Phó Đình Châu khiến cả người hắn lạnh buốt. Hắn không khỏi tiết khí, đúng vậy, rõ ràng hắn đã hô "Khanh Khanh", nếu thật sự là Khanh Khanh, sao có thể xoay người rời đi? Có lẽ, người kia thật sự là nữ nhân của Lục Hành.

Trên thế gian này lại có có người có bóng lưng giống như vậy sao?

Lục Hành thấy đã thành công đe dọa được Phó Đình Châu, mà Vương Ngôn Khanh cũng đi xa thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Lục Hành không hề cảm thấy chột dạ vì suýt chút nữa thì bị đương trường vạch trần lời nói dối, trái lại còn giả làm người bị hại, dùng giọng điệu khoan dung tha thứ nói: "Hôm nay là ngày tết, là ngày tốt nên ta không muốn so đo, gây sự với ngươi. Hy vọng lần sau, Trấn Viễn Hầu không tiếp tục làm chuyện thất lễ như vậy. Trấn Viễn Hầu có gì muốn nói đợi vào trong hẵn nói."

Lục Hành nói xong liền xoay người, Phó Đình Châu nhìn lại hướng một lần nữa, sau đó mới trầm mặt đuổi theo.

Lục Hành ngồi vào ghế chủ vị, cũng mặc kệ khách nhân, tự mình bưng chung trà, chậm rãi thổi hơi nóng. Sau khi Phó Đình Châu bước vào thì nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, chú ý tới góc phòng có bày một bàn cờ, quân cờ còn chưa được thu hết, xem ra không lâu trước đó có người ở chỗ này đánh cờ, bởi vì một vài chuyện ngoài ý muốn mới đột nhiên giải tán.

Suy nghĩ trong lòng Phó Đình Châu lại một lần nữa dao động, hay là, nữ tử vừa rồi thật sự là người của Lục Hành? Quan trọng là, cơ thiếp cũng không phải không được phép gặp người khác, khi khách nhân tới chơi vô tình đụng phải, thoải mái gặp mặt là được, vì lý do gì mà Lục Hành lại phải đưa người đi chứ?

Suy nghĩ trong đầu Phó Đình Châu rối tung cả lên, sau khi hắn ngồi xuống, thử dò hỏi: "Không ngờ Lục đại nhân lại có hứng thú kiên nhẫn chỉ dạy nữ tử hậu trạch chơi cờ cơ đấy."

Lục Hành gật đầu, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy. Khó có được ngày tốt lại cảnh đẹp, giai nhân ở bên, đáng tiếc lại bị Trấn Viễn Hầu phá hoại."

Trong lòng Phó Đình Châu cười lạnh, nam nhân khác nói lời này còn có thể chấp nhận, nhưng hắn không tin Lục Hành sẽ sa vào sắc đẹp, lãng phí thời gian với người không quan trọng. Phó Đình Châu nửa thật nửa giả cười nói: "Nghe nói khoảng thời gian trước Triệu Tam tiểu thư tài mạo song toàn hướng Lục đại nhân *tự tiến chẩm tịch, Lục đại nhân còn cự tuyệt. Bây giờ mới qua bao lâu, Lục đại nhân đã hiểu được thương hoa tiếc ngọc rồi sao?"

*tự tiến chẩm tịch: chẩm tịch là gối hoặc chiếu, có thể hiểu là tự dâng hiến thân thể cho ai đó

Lục Hành thản nhiên cười, bình tĩnh nói: "Người của mình cùng nữ nhân khác, đương nhiên là bất đồng."

Phó Đình Châu nhìn ý cười vụn vặt trong mắt Lục Hành, không hiểu sao lại cảm thấy chói mắt. Hắn lạnh lùng nhếch miệng, nói: "Không nghĩ tới Lục đại nhân bên ngoài uy danh lẫy lừng lại đối với gia quyến thâm tình như vậy, thật khiến bản hầu mở mắt. Bản hầu hôm nay đến đây là vì chuyện gì, hẳn Lục đại nhân cũng đã biết?"

Lục Hành chậm rãi "À" một tiếng, ý cười trong mắt càng sâu: "Muội muội của Trấn Viễn Hầu, vẫn chưa tìm được sao?"

Giọng điệu của Lục Hành tràn đầy vẻ đồng tình, Phó Đình Châu nghe vậy, ngọn lửa trong lòng lại càng thêm sục sôi. Phó Đình Châu hít sâu một hơi, cố đè nén, bình tĩnh mở miệng: "Lục đại nhân tai thính mắt tinh, mánh khoé thông thiên, kinh thành bất luận có gió thổi cỏ lay nào cũng đều không thể qua mắt được ngươi. Hiện giờ Lục đại nhân lại lập công lớn, có lẽ ít ngày nữa sắp thăng nhiệm Chỉ huy sứ. Lục đại nhân thần thông như vậy, cho nên, ta muốn kính nhờ Lục đại nhân giúp ta tìm kiếm gia muội."

Lục Hành cười, hắn cúi đầu gạt nắp chung trà, chậm rãi đưa lên miệng thổi, nhưng đợi hồi lâu vẫn chưa uống. Phó Đình Châu nén giận đợi một hồi, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được nữa, nói: "Lục đại nhân?"

"Từ lâu nghe Trấn Viễn Hầu tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ có chuyện chịu cúi đầu cầu xin người khác. Có thể được Trấn Viễn Hầu mở miệng cầu xin giúp đỡ, ta vốn nên một ngụm đồng ý, toàn lực giúp đỡ, chỉ là......" Lục Hành ngước mắt, rốt cuộc chịu đem tầm mắt dời khỏi chung trà, ánh mắt tỏ vẻ vô tội, "Ta thật sự không biết nơi lệnh muội rơi xuống. Gần đây Vệ sở ở kinh đô và các vùng lân cận cũng không thấy có người tới báo án nữ tử mất tích. Trấn Viễn Hầu, liệu có khi nào, lệnh muội cũng không phải mất tích?"

Phó Đình Châu ngồi trên chiếc ghế làm từ hoàng hoa lê chạm khắc hoa hồng, ngón tay vô ý thức siết chặt. Lục Hành nhìn lướt qua, chú ý thấy, nụ cười càng thêm chân thành: "Trấn Viễn Hầu, xin thứ cho mạo phạm, nhưng không biết lệnh muội đã đính hôn, hay đã có ý trung nhân chưa?"

Có câu nói giết người không cần đao, Lục Hành đây là cố tình chọc vào chỗ đau của hắn một đao mà. Sắc mặt Phó Đình Châu thay đổi, rốt cuộc cũng không thể giữ thể diện được nữa, giận tím mặt nói: "Sao có thể? Nàng vẫn luôn ở trong Phó gia, Hầu phủ chính là nhà của nàng. Nàng đi đâu mà tìm trung nhân gì đó chứ?"

"Nói không chừng lại là thật thì sao." Lục Hành không nhanh không chậm sát muối lên vết thương của Phó Đình Châu, "Trấn Viễn Hầu cũng đã nói, lệnh muội là dưỡng nữ, Trấn Viễn Hầu phủ đối xử với nàng ấy lại tốt hơn nữa cũng chỉ được coi là nhà mẹ đẻ của nàng ấy. Nữ nhi gia lớn lên, tất sẽ có suy nghĩ của riêng mình. Nói không chừng, nàng ấy giả vờ mất tích lúc dâng hương, thật ra là bỏ trốn cùng với người trong lòng."

Lục Hành không thể nghi ngờ đã nói ra điều mà Phó Đình Châu sợ nhất. Phó Đình Châu ba lần tới cửa, Lục Hành đều nói không biết. Cho dù Lục Hành có tâm tình bất định cũng không cần thiết phải làm như vậy. Liệu có khi nào, Khanh Khanh xác thật không ở trong tay Lục Hành, mà tự mình rời đi rồi không?

Kỳ thật trong lòng Phó Đình Châu cũng ẩn ẩn có dự cảm như vậy, từ sau hôm dâng hương trở về, nha hoàn ở trong phòng Vương Ngôn Khanh tìm được lộ dẫn cùng với hộ thiếp. Phó Đình Châu dám chắc chắn rằng Vương Ngôn Khanh trừ hắn ra, tuyệt đối sẽ không cùng nam nhân khác cấu kết, lời nói bỏ trốn cùng nam nhân khác là vô căn cứ. Nhưng nếu như, tự nàng rời đi thì sao?

Nàng vốn dĩ đã có tâm tư muốn rời đi, thậm chí ngay cả hành lý cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính, trước khi rời đi nàng lại bị tập kích ở Tây Giao, khả năng nàng mượn cơ hội này, thuận lý thành chương rời đi?

Phó Đình Châu nghĩ tới loại khả năng này, trái tim liền vô cùng đau xót.

Phó gia đã từng ngầm thừa nhận hắn cùng Vương Ngôn Khanh là một đôi, nhưng khi lão hầu gia vừa đi, hắn liền phải khác cưới người khác. Thậm chí vào hôm sinh thần của nàng, Phó Đình Châu còn đưa nàng đi gặp đối tượng mà hắn sắp nghị thân. Hắn nên sớm nghĩ đến, nữ tử bình thường cũng khó có thể chịu loại vũ nhục này, Vương Ngôn Khanh có lòng tự tôn lớn như vậy, sao có thể dễ dàng tiếp nhận được chứ?

Là hắn đã quá ngây thơ, ỷ vào việc Khanh Khanh vẫn luôn hy sinh giúp đỡ hắn mà không kiêng nể gì giẫm đạp lên mảnh tình ý của nàng. Hắn đã quá tự tin khi cho rằng Khanh Khanh sẽ không ngỗ nghịch với hắn, Khanh Khanh quả thật đã không làm hắn khó xử, cho nên, nàng lựa chọn tự mình rời đi, hoàn toàn rời khỏi hắn cùng Trấn Viễn Hầu phủ.

Không được! Lúc này Phó Đình Châu mới cảm thấy sợ hãi, hắn tình nguyện lục đục đấu đá với Lục Hành khắp nơi cũng không muốn tiếp thu chuyện nàng rời khỏi hắn. Phó Đình Châu dùng sức nắm chặt tay, ngữ khí kiên quyết, không biết là muốn thuyết phục Lục Hành hay là thuyết phục chính mình: "Không đâu, nàng ấy tuyệt đối sẽ không rời bỏ ta."

Lục Hành nhìn hắn, trong mắt xuất hiện vài tia sáng vụ vặt, như là đang đồng tình lại giống như là đang xem náo nhiệt: "Phải không? Trấn Viễn Hầu thật đúng là tự tin. Nếu chỉ là ra khỏi thành như bình thường, ta còn có thể giúp Trấn Viễn Hầu tìm một chút, còn nếu là mất tích, vậy ta đây chỉ có thể thương tiếc mà không giúp gì được."

Trong lòng Phó Đình Châu vẫn hoài nghi nhìn Lục Hành: "Lục đại nhân, nơi này không có người khác, ngươi không cần vòng vo với ta. Ngày đó ngươi cũng ở Tây Giao đúng không, thật sự không phải ngươi mang nàng ấy đi sao?"

"Đương nhiên không phải." Lục Hành cười phủ quyết, vô tội mà phất tay, "Nếu thật sự là ta, nên tìm ngươi đã sớm tìm ngươi, hà tất phải ra sức khước từ? Cũng đã một tháng trôi qua, phàm là nữ tử có chút quật cường, khẳng định đã sớm tự sát. Ta làm như vậy lại không có chỗ tốt, tội gì phải làm chứ?"

Lời này của Lục Hành cũng chẳng đẹp đẽ gì, ngập tràn mùi vị tính kế. Nhưng chính việc trắng trợn thừa nhận chỉ có lợi ích mới làm như vậy, lại khiến Phó Đình Châu hoàn toàn không nói nên lời lời.

Đúng vậy, Lục Hành cần gì phải làm vậy chứ?

Phó Đình Châu cũng không biết hắn nên cảm thấy tiếc nuối nhiều hơn hay là thống khổ nhiều hơn nữa. Nếu nàng ấy nằm trong tay Lục Hành, hắn ít nhất còn có thể tự lừa gạt chính mình, nàng ấy là bất đắc dĩ mới không trở lại. Nếu không ở Lục Hành trong tay, hắn ngay cả cớ để lừa mình dối người cũng không có.

Đầu Phó Đình Châu ong ong cả lên, hắn giống như cái xác không hồn đứng dậy, cũng không có tâm tư nói mấy lời chào hỏi khách sáo, xoay người rời đi. Lục Hành nhìn Phó Đình Châu ra cửa, ý cười trong mắt ngày càng đậm. Cuối cùng hắn nhịn không được, che lại giữa mày, không tiếng động bật cười.

Đừng bao giờ có ý định suy đoán lòng dạ của kẻ tiểu nhân, hắn quả thật không thể gọi là kẻ vì mưu cầu lợi ích mà bất chấp thủ đoạn được, chỉ có thể được coi là thiếu đạo đức mà thôi.