Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 80



Hành trình của Thẩm Yến và Lưu Linh tương đối chậm rãi, bọn họ vừa tới Nghiệp Kinh, cũng đúng vào lúc Bệ hạ ban chiếu tứ hôn.

Hai người trở lại phủ đệ của mình, vừa ngồi xuống uống được ngụm trà, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải lập tức tiến cung khấu tạ quân ân.

Hoàng đế không phải bà mối, ông mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, căn bản chẳng có thời gian để ý tình trạng hôn nhân của đám hậu bối nhà mình.

Đối với chuyện hôn nhân của đám đại thần, con em thế gia, quý tộc, trong dân gian đều lưu truyền mấy tin đồn như là hoàng đế tự ý can thiệp, căn bản chẳng thèm quan tâm đến ý nguyện hai nhà, mặc sức chia ương rẽ thúy, muốn chỉ định ai cưới, ai gả, dù có đồng ý hay không đều phải im lặng chấp nhận, còn phải tiến cung cảm tạ bệ hạ tứ hôn.

Mấy câu chuyện truyền miệng trong dân gian về cuộc hôn nhân mà hoàng đế hạ thánh chỉ ban hôn đa phần đều là nguyệt duyên.

Nhưng đó là do bách tính không hiểu rõ tình hình trong hoàng thất mà tự ý thêu dệt.

Giống như một gia đình nông dân, ngày ngày ăn đậu hũ, cải trắng, thì nghĩ làm Hoàng Hậu, Hoàng Đế có gì tốt, cùng lắm chỉ là ăn nhiều khoai tây, cải trắng, đậu hũ hơn với mình mà thôi.

Trên thực tế từ xưa đến nay, việc hoàng đế tứ hôn không đơn giản như thế.

Hoàng đế không có thời gian rảnh rỗi quan tâm chuyện hôn sự của kẻ khác, dù lão hoàng đế có nhàm chán đến mốc meo, muốn tổ chức một tiệc cưới hoành tráng, náo nhiệt ông ta cũng sẽ khách sáo cho người đi hỏi thăm ý kiến hai nhà, nếu gia đình song phương đều không chấp nhận, đương nhiên hoàng đế cũng chẳng tốn thời gian, tâm sức đi lo chuyện bao đồng.

Bách tính luôn cho rằng Hoàng đế là người vạn năng, trên thực tế để cân bằng thế cục triều đình, hòa hoãn các phe phái không phải là chuyện đơn giản.

Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn (*).

Quân uy tuy lớn, nhưng cũng không thể vượt được lệnh phụ mẫu.

Tiền triều từng có ví dụ: Hoàng đế muốn đem gả cô công chúa kiêu căng, hống hách nhà mình cho một công tử nhà danh môn thế gia.

Chiếu chỉ tứ hôn đã ban xuống, vẫn bị thế gia kia lạnh lùng cự tuyệt, không cho qua cửa.

Hoàng đế cũng không thể vô duyên vô cớ bức ép thế gia, chỉ đành nhịn xuống, tự trách bản thân không bàn bạc trước với nhà kia.

(*) phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: ý nói chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và sự thu xếp của người làm mai.

Từ tiền lệ đó, có thể nhìn ra địa vị của các đại thế gia tại Nghiệp Kinh lớn thế nào.

Đến cả mặt mũi của Hoàng đế cũng chẳng để vào mắt.

Đây cũng là lý do hoàng đế đương nhiệm một mực chèn ép sự bành trướng thế lực của các đại gia tộc.

Nhưng tứ hôn cho Lưu Linh và Thẩm Yến và việc đích thân Thẩm phu nhân tự mình tiên cung cầu xin.

Đây cũng là một kết thúc đẹp, khiến mọi người cùng vui vẻ.

Vì thế bệ hạ cũng dễ dàng chuẩn tấu, ra chiếu ban hôn, thông báo cho hai nhà định ngày đẹp chuẩn bị tổ chức hôn lễ.

Lưu Linh một mình rời khỏi hoàng cung, vì Thẩm Yến còn ở lại ngự thư phòng đàm luận công vụ với bệ hạ.

Trở về phủ đệ của mình, ước chừng vì vài chuyện huyên náo không vui trước đó, Trương Tú đích thân mang thiếp mừng của Định Bắc Hầu Phủ đến tận cửa đưa tận tay Lưu Linh.

Các gia tộc khác cũng ít nhiều cho người chuẩn bị quà đến chúc mừng An Hòa công chúa.

Mấy thị nữ hậu hà công chúa rửa mặt, Linh Tê, Linh Bích vừa đứng vừa ngồi, cẩn thận kiểm kê lại thiệp mừng các nhà đưa tới.

Linh Tê đột nhiên hỏi Lưu Linh, “Công chúa, thiệp mừng từ Giang Châu còn chưa tới.

Chúng ta có nên viết thiệp mời gửi về Vương Phủ, thông báo hôn sự của công chúa không?”

Quan hệ giữa đội cha con này quá tệ, nữ nhi ở Nghiệp Kinh được bệ hạ ban hôn, phụ thân ở phủ Giang Châu lại chẳng có động tĩnh gì.

Vai trò của phụ mẫu với hôn sự của Lưu Linh thật ra chẳng có tác dụng gì.

Linh Tê cũng rất khó xử, phu phụ Quảng Bình Vương dù gì cũng là phụ mẫu của công chúa, bên kia chậm chạp không có phản ứng, làm cho nữ nhi cũng bị động theo.

Lưu Linh chẳng lo lắng, bình thản đáp: “Viết chứ sao không.

Họ muốn đến thì đến, không đến càng tốt.

Nội dung thiệp mời cũng không cần viết đao to búa lớn làm gì.”

“Em viết?” Linh Tê kinh ngạc, “Không phải công chúa nên tự tay viết sao?”

Lưu Linh cười lạnh một tiếng, cầm một cây trâm ướm thử lên tóc, thái độ rất rõ ràng.

Linh Tê, Linh Bích dở khóc dở cười nhìn nhau: Công chúa cố ý tát vào mặt phu phụ Quảng Bình Vương đây mà.

Dù các người không chu toàn nổi lễ nghĩa căn bản, nhưng ta thì khác, vẫn biết phép lịch sự căn bản của một quý tộc có gia giáo.

Mặc dù ta để cho thị nữ viết thiệp mời để chọc các ngươi tức giận, nhưng tối thiểu ta vẫn còn viết, còn khách khí với hai người lớn các người.

Linh Tê, Linh Bích không nói gì nữa, chuyên tâm làm việc.

Các nàng phát hiện tính tình công chúa hiện giờ so với trước kia tốt hơn nhiều.

Đối mặt với phu phụ Quảng Bình Vương cũng không còn oán hận sâu sắc như ngày trước.

Tất cả có thể nhìn ra, cuộc sống của công chúa nhà họ hiện tại ngày ngày đều trôi qua vui vẻ, khoái hoạt.

Đây đều là công của Thẩm đại nhân.

Thánh chỉ tứ hôn ban xuống, đồ cưới được gấp rút chuẩn bị.

Dù sao hoàng đế vẫn vô cùng yêu thương Lưu Linh, lại bởi vì việc hòa thân mà cảm thấy có lỗi với cô cháu gái này, vì thế trực tiếp hạ lệnh cho Quý phi nương nương đích thân lo liệu hôn sự.

Về phần phụ mẫu của công chúa, đến Hoàng đế còn không đề cập đến, người khác cũng sẽ coi như không biết.

Không chỉ thế, lão Hầu gia bệnh nặng đã lâu, nghe được tin ngoại tôn nữ mình thương nhất chuẩn bị xuất giá, lập tức cầm gậy chống đỡ bộ xương cốt già nua, hô to gọi nhỏ, sai người gọi đám con trai con dâu đến.

Lão Hầu gia già đi rất nhiều, khuôn mặt tiều tụy hốc hác, thân hình gầy guộc, đến nói chậm cũng khó khăn nhưng vẫn cố gắng biểu ý muốn của mình một cách rõ ràng, gãy gọn nhất: Ông muốn mở tư khố, tặng thêm của hồi môn của cháu gái, ai cũng không được phép ý kiến.

Móc vàng khảm lục bảo, Tùng Vạn Bối Vân, mã não đỏ Lương Sơn, đồ nữ trang, gấm vóc, tơ lụa, lông thú, Ghế đàn hương đỏ, tượng phật bằng vàng ròng chạm ngọc, văn phòng tứ bảo, bút nghiên thượng hạng… nhiều như rừng cây, khiến quản gia vừa kiểm kê vừa run rẩy, lo lắng, chỉ sợ sai sót.

Đây chỉ là vật chết, còn có hơn ngàn mẫu đất, đồ dùng, gia nô, các cửa hàng, cửa tiệm, điền trang các loại… tất cả đều tặng cho Lưu Linh.

Trong lòng tất cả người phủ Định Bắc Hầu đều hiểu rõ, lão Hầu gia muốn đem hết phân nửa của cải nửa đời mình tặng hết cho ngoại tôn nữ.

Người trong Định Bắc Hầu Phủ trong lòng đều không tránh khỏi khó chịu, bực dọc.

Nhưng bởi vì trò cười xảy ra trước đó, mọi người ngoài miệng không nói ra nhưng ai cũng hiểu, vì thế không phản đối.

Ngay cả Hầu phu nhân vẫn luôn không ưa Lưu Kinh cũng an an tĩnh tĩnh đứng bên cạnh trượng phu, nghe quản gia kiểm kê sổ sách, tài sản, không phàn nàn dù chỉ một tiếng.

Cuối cùng nhà cữu cữu của Lưu Linh - Định Bắc Hầu cũng muốn cho thêm cháu gái đồ cưới.

Mấy bên cùng tặng, đồ cưới của Lưu Linh cuối cùng chất cao như núi, xứng với danh hào công chúa của nàng.

Ngay cả bên phủ Giang Châu dưới sự bức bách từ nhiều phương diện, mặc dù không yêu thương gì trưởng nữ này, vợ chồng Quảng Bình vương sau khi biết tin, cũng thông báo công khai sẽ chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi.

Tỷ như những thứ cần dùng trong nhà, còn có đồ nữ công, tất cả đều sẽ được Phủ Giang Châu chịu trách nhiệm, bên phía Nghiệp Kinh không cần chuẩn bị.

Cách an bài này rất hợp lý, đồ dùng trong nhà, đồ nữ công thêu thùa, dù sao những vật phẩm gần gũi này dùng của quê hương công chúa vẫn gần gũi, quen thuộc hơn.

Phụ phụ Quảng Bình Vương cũng chẳng muốn gặp mặt trưởng nữ vì thế, sắp xếp như vậy vừa vặn trong thời gian chuẩn bị hôn lễ cũng không cần gặp mặt, hai bên cùng hài lòng.

Dựa theo trình tự tổ chức bình thường dành cho công chúa.

Trước tiên Lễ Bộ sẽ mô phỏng chương trình sơ bộ, tiếp đó mời Khâm Thiên Giam chọn ngày lành tháng tốt, đến khi tất thảy đã thỏa đáng, mới bắt tay tổ chức.

Để thỏa mãn tất cả quy trình này cần hơn 1 năm chuẩn bị.

Dù có lượt bớt thủ tục rườm rà, cấp tốc chuẩn bị cũng phải chờ đợi ít nhất nửa năm.

Nhưng trên thực tế hôn lễ của Lưu Linh không quá hai tháng nữa sẽ được tiến hành.

Bởi vì đây là yêu cầu của Lão hầu gia.

Lão hầu gia nằm trên giường bệnh, nhìn cô cháu gái mà mình hết mực yêu thương ngồi bên cạnh.

Sau một thời gian dài đổ bệnh, ông đã không thể chống đỡ nổi nữa, nói một câu thôi cũng vô cùng khó khăn.

Lưu Linh quỳ gối bên giường nắm chặt tay ông ngoại.

Ông khó nhọc thở phì phò, khóe miệng run run.

Gặp được cháu gái ông vui vẻ, hạnh phúc đến cỡ nào, nhưng lại quá yếu, không nói ra lời.

“Gia gia, ông đừng nói, để con nói cho ông nghe, được không?” Lưu Linh dịu dàng mở miệng.

“Gia gia, trước kia con cũng từng đi ra ngoài du ngoạn, nhưng chưa từng rời khỏi lãnh thổ Đại Ngụy.

lần này con và Thẩm đại nhân cùng nhau đi.

Dù lần đầu rời khỏi quê cha đất tổ nhưng cũng có Thẩm đại nhân bên cạnh bầu bạn, đồng hành.

Chàng cho con xem đất trời bao la, cùng con ngắm nhìn rất nhiều phong cảnh đẹp, con chưa từng nhìn thấy trong đời…”

“Kỳ thực thế giới của chàng và con hoàn toàn không giống nhau.

Những điều chàng chỉ cho con, những điều chàng chia sẻ với con, con đều rất thích.

Con có thể gặp chàng là do số trời sắp đặt, nhưng có thể cùng nhau đi đến ngày hôm nay, là do chính con cố gắng theo đuổi được chàng.

Có thể gả cho chàng, con rất hạnh phúc.

Gia gia người cũng vui cho con đúng không? Sau này con gả cho chàng, Thẩm đại nhân nói, chúng con không cần ở Thẩm Gia, ở Phủ đệ của chàng vẫn tiện hơn.

Nói chung, con không cần chung sống với các Trưởng bối Thẩm gia.

Gia gia, Thẩm đại nhân không nỡ để con chịu tủi nhục nào, chàng đã hy sinh cho con rất nhiều.

Đây là điều khiến con viên mãn, hạnh phúc nhất.”

“Thẩm gia rất tốt.

Người nhà họ tính tình phóng khoáng, mặc dù là một đại thế gia đã thất thế, quyền lực chẳng còn như xưa, nhưng giữa cuộc chiến ngầm không hồi kết giữa các đại gia tộc với Hoàng quyền, vị trí hiện tại của nhà họ Thẩm là an toàn nhất.

Thẩm phu nhân đã dẫn con đi gặp các bá mẫu khác trong nhà.

Họ mặc dù chưa chắc tất cả họ đều yêu quý con, nhưng cũng không có vẻ chán ghét.

Gia gia, những kẻ xung quanh con từ xưa đến nay không phải chán ghét con thì là nịnh bợ con.

Gặp được một thân gia như Thẩm Gia, đã là rất tốt.”

Nàng ngừng lại hồi lâu, cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay ông ngoại, giọng nói chậm rãi, dịu dàng.

“Gia gia, gần đây con thường nhớ đến ngày con còn thơ bé.

Con thật sự cảm kích người, tại thời điểm con khó khăn, khổ sở, bất lực nhất, là người đã kéo con ra ngoài.

Con có được ngày hôm nay tất cả là vì năm đó, người đã vươn tay ra giúp con.

Người dưỡng dục con, chữa bệnh cho con, giúp con tìm bạn bè, còn thay con giải trừ hôn ước… Con rất thích người.”

“Gia gia, người đừng áy náy nữa.

Người đối với con rất tốt, sớm đã vượt qua chút tư tâm năm đó.

Con không oán người.”

Nàng nói liên miên lải nhải hồi lâu.

Mắt lão hầu gia ướt đẫm, từng hàng nước mắt thi nhau lăn xuống gò má nhăn nheo, rơi xuống gấu tay áo nàng.

Ông run rẩy nhắm mắt, nước mắt trào ra càng lúc càng nhiều.

A Linh nói không oán ông, ông tuổi đã cao, người già không tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

Việc năm đó… Sự kiện kia… ông đến chết cũng không quên nổi.

Bởi vì….

Việc đó đã hủy một đời A Linh.

Người thân của con bé đều lợi dụng con bé.

Bên cạnh cháu gái ông chẳng có một người nào chân thành.

A Linh có thể trưởng thành, hoàn toàn dựa vào ý chí mạnh mẽ của con bé.

Ông nào đã giúp được cháu gái mình gì đâu? Cái gì cũng không.

Ông không hiểu được suy nghĩ của con bé, không thể biết được cảm giác đau đớn, tuyệt vọng lúc bị căn bệnh quái ác đeo bám của A Linh, không thể biết được cảm xúc của A Linh khi phải một thân một mình quay về căn nhà của mình nhưng lại la lẫm, cô độc, đau khổ như thế nào.

Càng già….

ông càng hối hận.

Càng lúng túng hơn đó là Định Bắc Hầu phủ lần nữa qua lại thân thiết với Quảng Bình vương phủ, nhi tử có hiếu của ông, tức phụ (*) đều đồng ý tha thứ cho phu phụ Quảng Bình Vương.

Ông chỉ sợ nếu ông nhắm mắt xuôi tay, A Linh sẽ hoàn toàn không còn chốn để dung thân nữa.

(*) con trai và con dâu.

Cho nên ông không thể chết.

Ông ngày ngày chịu đựng, ngày ngày gắng gượng sống để có thể tận mắt nhìn thấy một ngày A Linh của ông tìm thấy căn nhà đích thực, tìm thấy một chốn về.

Ông muốn tận mắt nhìn thấy ngày A Linh chân chính có được hạnh phúc.

Chỉ khi nhìn thấy cháu gái yên ổn, ông mới có thể an tâm nhắm mắt.

Lúc Thẩm Yến đến, đã nhìn thấy khung cảnh ấm áp, thân thiết của hai ông cháu.

Chàng trầm mặc một chút mới chậm rãi bước đến, thi lễ với lão Hầu gia.

Lưu Linh thấy gia gia khẽ nhấc tay lên chỉ về phía Thẩm Yến.

Nàng không hiểu nhìn lại, không biết ông muốn nói gì.

Thẩm Yến cũng nghi hoặc, đến gần hơn chút nữa, lão Hầu gia vươn tay, cánh tay gầy guộc, xương xương hướng về phía chàng run rẩy kịch liệt.

Thẩm Yến vững vàng nắm chặt tay ông, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Lưu Linh.

Lão Hầu gia nhìn chàng, ánh mắt tràn ngập vui mừng, bàn tay dùng lực siết chặt tay Thẩm Yến.

Lưu Linh thoáng ngượng ngùng.

Ông lão run run đặt tay nàng vào tay Thẩm Yến, ra hiệu hai người nắm lấy tay nhau.

“Lão hầu gia.” Thẩm Yến hơi chần chờ, trở tay nắm lấy tay Lưu Linh, nghiêm túc, kiên định nói, “Vãn bối sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Ông lão hơi hé miệng.

Lưu Linh không chút do dự cúi xuống, thanh âm ông lão suy yếu, thều thào nói: “A Linh… gia gia….

gia gia hy vọng… hai con… sớm thành thân.

Ta sợ… sợ..” Ông sợ mình không còn chịu đựng được lây nữa.

Không muốn lâu ngày sinh biến.

Lưu Linh gấp gáp gật đầu, “Gia gia người hy vọng chúng con thành thân lúc nào? Ngày mai được không?”

“...” Thẩm Yến không nói chỉ lẳng lặng nhìn về phía nàng.

Lão hầu gia bệnh nặng liệt giường đã lâu, cả ngày cơ thể nặng nề, mệt nhọc, không có chút sinh khí.

Lúc này ánh mắt đột nhiên bừng lên ý cười rực rỡ, A Linh con gấp gáp vậy… Ông không cảm thấy xấu hổ thay cháu gái, chỉ thấy A Linh của ông đúng là một cô nương thẳng thắn, đáng yêu.

Ông dùng hết sức, khó nhọc nhìn Thẩm Yến: “Ta giao A Linh cho con.”

Thẩm Yến trịnh trọng hành lễ.

Lão hầu gia trò chuyện với hai người lâu như vậy hiện tại đã không còn sức.

Thị nữ ngoài cửa nhắc nhở họ lão hầu gia cần nghỉ ngơi.

Nhìn ông ngoại chậm rãi nhắm mắt Lưu Linh đứng lên.

Nàng và Thẩm Yến sóng vai, chua xót nhìn ông ngoại già yếu trên giường.

Thẩm Yến thấy nàng thất thần hồi lâu, không chịu đi, chàng khẽ thở dài, kéo tay nàng cùng bước ra ngoài.

Đi tới cửa, đột nhiên Lưu Linh ngừng bước.

Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn Thẩm Yến: “Thẩm đại nhân, chàng cáo biệt gia gia của ta đi.”

“...” Thẩm Yến ngạc nhiên, giờ mới cáo biệt vậy đại lễ kia của chàng là hát tuồng sao?

Lưu Linh mím môi, “Ta nghĩ chàng nên đổi cách xưng hô, giống ta gọi ông một tiếng “gia gia”!

Lão hầu gia nằm trên giường vốn đã nhắm mắt, nghe thấy câu này mắt đột ngột trợn to nhìn về phía cửa.

Dưới ánh mặt trời, thanh niên mặt mày tuấn lãng, kiên nghị, đứng bên cạnh thiếu nữ tươi đẹp, dịu dàng.

Chàng đứng thẳng người, quay đầu, trước ánh mắt mong chờ của ông lão.

Thẩm Yến mỉm cười, ngữ khí ôn hòa: “Được.”

“Gia gia, con và Lưu Linh đi đây.

Ngày khác chúng con lại đến thăm người.

Gia gia yên tâm, con sẽ yêu thương Lưu Linh, để nàng ngày ngày sống trong vui vẻ, hạnh phúc.”

“Ngươi, ngươi… phải thương A Linh giống như ta thương con bé…” Khóe miệng lão hầu gia run run, yếu ớt nói.

Lưu Linh không nghe được lời này, nhưng Thẩm Yến hiển nhiên nghe rõ ràng.

Chàng đáp: “Con sẽ yêu thương, bao bọc nàng ấy hơn người đã từng.”

Một “như”, một “hơn”.

Hai con người hoàn cảnh khác nhau, tình yêu thương đương nhiên cũng không giống.

Lão Hầu gia trước đây chỉ biết Thẩm Yến là một thanh niên nghiêm khắc, kỷ luật.

Trong công việc thì lãnh khốc vô tình.

Hiện tại, khi người thanh niên kia đáp lại lời ông, lão hầu gia mới biết Thẩm Yến còn là một nam nhân tự tin, đầy ngạo khí, hơn nữa còn vô cùng để A Linh trong lòng.

Điều này khiến ông yên tâm hơn rất nhiều.

Sau khi gặp ông ngoại, tâm tình Lưu Linh không tốt lắm.

Thẩm Yến cũng chẳng nói gì thêm.

Nhưng hôm sau, lúc Lưu Linh tiến cung, nghe quý phi nương nương đề nghị với nàng, đẩy thời gian tổ chức hôn lễ lên sớm, khiến nàng ngơ ngác một lúc mới lấy lại tinh thần.

Quý phi nương nương cũng kinh ngạc: “A Linh con không biết sao? Xem ra là Thẩm đại nhân đơn phương quyết định rồi.

Đêm qua Thẩm phu nhân đột nhiên tiến cung, gấp gáp đề nghị với ta việc này.”

Sau phút giây kinh ngạc, Lưu Linh cúi đầu khẽ mỉm cười.

Thẩm đại nhân để ý sự do dự và thương tâm của nàng.

Dù chàng kín miệng, không nói gì, nhưng lại âm thầm vì nàng làm rất nhiều việc.

Quả thực nếu nhà gái đề nghị tổ chức hôn lễ sớm thì có phần không ổn lắm.

Nàng không nói ra, nhưng qua ánh mắt, cử chỉ của nàng Thẩm Yến hiểu tất cả, chàng không biểu lộ gì, chỉ lẳng lặng đề nghị với Thẩm phu nhân rằng chàng không chờ nổi nữa, muốn mau chóng xúc tiến lễ cưới.

Quý phi nương nương che miệng cười, kể cho Lưu Linh chuyện hôm qua Thẩm phu nhân kể với bà.

Thẩm Yến khó có được dịp về nhà một chuyến, vừa về đã đến thẳng phòng mẫu thân giục giã việc hôn sự.

Thẩm phu nhân khi nghe nhi tử trình bày xong rất lấy làm lạ, không hiểu nổi hỏi: “Hai con đã đính hôn, tại sao phải sốt ruột như thế? Hôn lễ là đại sự cả đời, Yến Nhi con không biết, nương ngóng chờ ngày này đã rất lâu.

Đám thanh niên các con ngày nay thực sự không hiểu đang nghĩ gì nữa.

Đại bá mẫu của con mỗi ngày nhìn thấy nương đều mặt ủ mày chau, còn sầu não than thở với ta, có vẻ Dục Nhi định cả đời không lập gia đình, đến khi qua ngũ tuần sẽ xuất gia đi tu.

Mỗi lần nhắc tới Dục Nhi, đại bá mẫu của con đều tuyệt vọng thở dài.

Con xem, so với con Dục Nhi cũng chẳng lớn hơn là bao… Ai da, không nói mấy cái này nữa.

Nói về việc chính đi.Hôn sự của con ấy à, Thẩm gia ta cũng không phải tiểu môn hộ, hôn sự không thể qua loa…”

Thẩm Yến nghiêm mặt nhìn Thẩm phu nhân, chậm rãi tám chuyện, đã qua bữa ăn mà bà vẫn chưa có ý định kết thúc câu chuyện, chàng thành khẩn ngắt lời, “Mẫu thân con thật sự vô cùng gấp, rất rất gấp.”

“...” Thẩm phu nhân bó tay rồi.

Chi nên ngay hôm đó Thẩm phu nhân vội vàng tiến cung đề nghị chuyện này với Quý phi nương nương.

Nhưng Lưu Linh chỉ cười, bộ dạng có vẻ hoàn toàn không biết gì.

Quý phi nương nương đảo mắt, thăm dò hỏi, “A Linh đã không biết, có cần chờ một thời gian nữa, ta gặp Thẩm phu nhân bàn bạc chuyện này không?”

“Không cần,” Lưu Linh đáp: “Con xin nghe theo ý bá mẫu và Thẩm đại nhân.”

Quý phi nương nương liền đem ý tứ này truyền đạt đến bệ hạ.

Phía bệ hạ đương nhiên không có vấn đề gì.

Bệ hạ còn ám chỉ bà xử lý hôn sự này thật hoành tráng, bởi vì chiến tranh giữa Đại Ngụy và Di Cổ lòng dân khó tránh khỏi bất an, vì muốn tỏ rõ uy quyền của Đại Ngụy, bệ hạ mượn cửa hôn lễ náo nhiệt này như liều thuốc an thần gửi đến bách tính.

Tất cả mọi người đều cảm thấy lễ cưới tổ chức càng sớm càng tốt, bên duy nhất gặp vấn đề chính là Lễ bộ, ban đầu thời hạn một năm, lễ bộ có thể khoan thai chuẩn bị, chớp mắt đã cắt giảm thời gian chỉ còn hai tháng.

Cái gì cũng chưa làm xong, vì thế Lễ bộ sắp bị chồng công việc hối thúc đến phát điên.

Quý phi nương nương thương lượng với Lưu Linh, quyết định nàng sẽ từ hoàng cung gả đi.

Lưu Linh cảm tạ hảo ý của quý phi nương nương.

Dù sao tại Nghiệp Kinh này, nàng và nhà cữu cữu đã từng huyên náo một trận động trời, quyết định hồi kinh dự hôn lễ con gái của hai vị phụ mẫu đều vô cùng miễn cưỡng, nếu quý phi nương nương mặc kệ nàng, nàng thật sự không biết nên gả đi từ đâu.

Từ Thời Cẩm cười nhạt, “Có gì phải gấp? Cô họ Lưu lại vì việc hòa thân mà chịu ủy khuất.

Xuất giá từ trong cung là việc bệ hạ nên làm để bồi thường cho cô.

Đúng là phong quang vạn dặm, những công chúa của phi tần trong cung còn chẳng thể bằng cô.”

Trong phủ đệ của Lưu Linh, vừa tiễn một nhóm người đến chúc tụng đi, thì lại nghênh đón Từ Thời Cẩm đến.

Từ Thời Cẩm gân đây cực kỳ chăm chỉ ghé thăm nàng.

Việc dành những “lời khuyên chân tình, thống thiết” cho khuê mật thân thiết nhất, trước hôn lễ có vẻ như khiến tâm tình Từ cô nương cực kỳ khoái trá, vui vẻ.

Lưu Linh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn Từ Thời Cẩm tự nhiên thoải mái lật xem những món đồ mừng từ khắp nơi gửi tới.

Lưu Linh thầm suy đoán trong lòng, hôn lễ của nàng có thể tổ chức thuận lợi như vậy, trong khi nàng chẳng làm gì lại có thể thuận lợi giải trừ chiếu chỉ hòa thân, còn thu về vô số lợi ích, đương nhiên không thể bỏ qua công lao của Từ cô nương.

Nhưng mà khi Lưu Linh và Từ Thời Cẩm ở chung với nhau chưa từng nói ra mấy câu cảm tạ sáo rỗng, sến sẩm.

Quan hệ giữa hai người họ không cần những lời lẽ ấy, cô nương giống như Lưu Linh và Từ Thời Cẩm giống nhau: trong lòng sáng tỏ, tạc ghi ân tình, sau này nhất định báo đáp xứng đáng.

Lưu Linh chống cằm nhìn Từ Thời Cẩm: “Cô khiến ta cảm thấy rất nghi ngờ.

Dù quan hệ giữa 2 ta không tệ, nhưng ta nghĩ cô cũng không thích thường xuyên nhìn thấy ta? Tuy nhiên gần đây, ta phát hiện ngày nào cô cũng qua thăm ta ít nhất một lần.

Tiểu Cẩm, dạo này cô hành xử kỳ quái quá đấy.”

Từ Thời Cẩm xoay người, nhoẻn miệng cười với nàng.

Từ cô nương tư thế ưu nhã, nụ cười thanh tú, nhã nhặn chuẩn mực, không nhìn ra có gì bất ổn.

Cho dù vào thời điểm nào nàng cũng cười đặc biệt chân thành, khiến người khác dễ dàng moi tim móc phổi thổ lộ cùng nàng.

Nhưng 1 khi người moi tim, móc phổi ra trao cho nàng, chắc chắn không nhận được một kết cục tốt, cũng chẳng thể đổi được chân thành nơi nàng.

Tuy thế, tối thiểu tình cảm Từ Thời Cẩm dành cho Lưu Linh có điểm thật lòng.

Từ cô nương chậm rãi đi qua, kéo tay Lưu Linh, đáy mắt rực rỡ, vui vẻ nhìn nàng: “A Linh, trước đây ta không muốn gặp cô, là bởi vì nhìn cô ta như thấy hình bóng của mình.

Nhìn thấy cô ta như nhìn thấy tuổi thơ đau khổ, tổn thương của bản thân, nhìn thấy chính ta.

Nhưng hiện giờ ta vui lắm.

Nhìn thấy cô ta chỉ cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, nhìn cô làm ta cảm thấy như nhìn thấy tương lai của mình ---- một tương lai tươi sáng, khoái hoạt.

Ta rất thích cảm giác này.

Mà giữa hai ta, chỉ cần một người hạnh phúc, ta sẽ có dũng khí ---- buông xuống.”

Thần sắc Lưu Linh rất nhạt, lẳng lặng quan sát Từ Thời Cẩm.

Chuyện của nàng ấy ở Nghiệp Kinh, từ những mảnh manh mối nhỏ, Lưu Linh cũng phần nào suy đoán được ra.

Càng đoán, nàng càng cảm thấy trái tim băng giá thay của Từ Thời Cẩm.

Nhưng Từ cô nương - khuê mật của nàng đam mê quyền lực, vinh hoa, trò chơi này là nàng ấy tự tìm đến, tự bày ra, tự nhốt mình vào trong đó.

Trước đến nay Lưu Linh chưa từng can thiệp vào quyết định của Từ Thời Cẩm.

Mà nàng xưa nay cũng không nghe nàng khuyên.

Nhưng có lẽ sự xuất hiện của Thẩm Yến trong đời khiến trái tim nàng mềm mại hơn rất nhiều.

Lưu Linh muốn chân thành nói với Từ Thời Cẩm một câu: “Tiểu Cẩm à, cô biết không, ta và Thẩm đại nhân đã từng cùng thảo luận, nghiên cứu về sự thất bại cũng như thành công của một cuộc hôn nhân.

Vì sao trong thiên hạ nhiều cặp vợ chồng bất hòa, vì lý do gì nhiều nam nhân đứng núi này trông núi nọ, phản bội lời hẹn ước, thậm chí đối mặt với chức trọng, quyền cao nữ tử cũng sẽ thay lòng, đổi dạ.

Ta và Thẩm đại nhân đã từng thảo luận vấn đề như vậy đó.”

Từ Thời Cẩm ngẩn người, ngơ ngác nhìn Lưu Linh.

Lòng nàng thoáng chua xót, vừa hâm mộ, vừa tủi thân, khẽ lẩm bẩm: “Ngay cả việc này hai người cũng có thể bàn luận với nhau.” Nàng quay đầu lại, lông mi thật dài rũ xuống, che đi ánh mắt trời gay gắt rọi vào mắt khiến mắt nàng bỏng rát, cảm xúc hiện tại của Từ Thời Cẩm vô cùng phức tạp, “A Linh, ta đoán tình cảm giữa cô và Thẩm Yến rất tốt.

Ta biết Thẩm Yến là một nam nhân tốt, có trách nhiệm, có hoài bão, có sức hấp dẫn, những cô nương ở Nghiệp Kinh thầm thương trộm nhớ y nhiều vô số kể.

Vậy mà ngay cả việc này y cũng đồng ý nói cho cô… Y đối xử với cô thật tốt.”

Nam nhân sao có thể cùng người mình yêu thảo luận vấn đề kia? Dỗ ngon dỗ ngọt là đủ rồi.

Tình yêu là sự rung động thoáng qua trong phút chốc, việc quyết định hai người có hợp nhau hay không phần nhiều nghiêng về tư tưởng, lẽ sống của hai người, chỉ khi đủ thấu hiểu, tôn trọng đối phương mới có thể khoái hoạt nắm tay nhau đi qua một đời, một kiếp.

Phần lớn mọi người đều giết chết quan hệ của hai người tại thời điểm tư tưởng sống va chạm nhau.

Từ Thời Cẩm cũng thế.

Nàng không biết, thì ra thật sự có người nam nhân có thể làm được điều đó.

Có thể chia, sẻ, tôn trọng, thấu hiểu với bạn đời của mình trên vị thế ngang bằng.

Lưu LInh khẽ mỉm cười.

Nàng nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình với Thẩm Yến.

Khi đó hai người hồi kinh, gặp phải một cô nương thôn dã ngất trên đường.

Sau khi cô nương kia tỉnh lại, cô nương kia nói mình đang trên đường đến chỗ hôn phu nhận giấy từ hôn.

Nam nhân kia học hành gian khổ, sau đó rời khỏi quê hương, tham dự kỳ thi cử, đến khi đỗ đạt được phân về một Huyện Thành nhỏ đảm đương chức Huyện Lệnh.

Hắn ta muốn từ hôn với nàng, để thành thân cùng nữ nhi của một quan lớn địa phương.

Cô nương kia khóc lóc thảm thiết, phụ mẫu không khuyên được nàng, nàng nhất định phải tìm gã đàn ông bội bạc kia, quyết liều cái mạng này với hắn.

Vừa vặn cùng đường, Lưu Linh quyết định cho cô nương đó đi nhờ một đoạn, thuận tiện xem kết cục của mối nghiệt duyên.

Cuối cùng giống như trong dự đoán của nàng, thời điểm bọn họ đến được huyện thành kia, cũng đúng ngày gã Huyện lệnh thành thân.

Cô thôn nữ kia vội vã xuống xe, vượt qua đám gia nhân, chạy vào đại náo tiệc cưới.

Song phương đều mất mặt.

Tân nương tức giận đến độ muốn lập tức hủy hôn, phụ mẫu nàng xấu hổ, lập tức đem con gái rời đi, để lại cho vị huyện lệnh đại nhân kia một cục diện rối rắm, hỗn loạn.

Thời điểm Thẩm Yến và Lưu Linh rời đi, cô nương kia và gã Huyện lệnh bội bạc vẫn đang giằng co không có hồi kết.

Vị tân nương kia nhất quyết không muốn gả, mà gã huyện lệnh lại chẳng muốn cưới một cô nương làng chài nghèo túng, quê mùa.

Nào chỉ không muốn cưới, đối với kẻ đã hủy hoại hôn lễ của hắn, khiến hắn mất hết mặt mũi, hắn hận không thể không thể lập tức lấy mạng nàng.

Đối với chuyện này, Lưu Linh phản ứng tương đối gay gắt, Thẩm Yến thì ngược lại hoàn toàn thờ ơ.

Lưu Linh tỏ vẻ kinh ngạc, chất vấn chàng: “Tại sao chàng không có vẻ bất bình gì thế? Thẩm Yến, chẳng lẽ đây là bản chất của nam nhân các chàng, chàng cảm thấy đồng tình với tên bội bạc kia?”

Lưu Linh chăm chú nhìn chàng, nếu thật sự trong lòng Thẩm Yến nghĩ vậy, nàng nhất định sẽ cắt đứt tình cảm với chàng ngay lập tức.

Thẩm Yến bình tĩnh đáp: “Chuyện của người khác, nàng để bản thân buồn lòng như vậy làm gì? Dù là đúng hay sai, cũng đâu liên quan gì đến chúng ta.

Ta vốn chẳng phải người nhiều tình cảm như thế, lấy đâu ra mà đồng tình hay không?”

Lưu Linh như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.

Đúng, Thẩm Yến là Cẩm Y Vệ, chàng đảm nhiệm cơ quan điều tra, truy vết, phá án và phụ trách nghiêm hình, quả thực một người như chàng không có quá nhiều sự đồng tình với chuyện không phải của mình.

Trái tim quá mềm yếu trước khi sống sót được trong môi trường làm việc khắc nghiệt của Cẩm Y Vệ có khi đã tự mình bức điên bản thân, sao có thể leo lên được vị trí như Thẩm đại nhân hiện tại.

Lưu Linh kéo cánh tay chàng, tựa vào lồng ngực Thẩm Yến, băn khoăn mãi vẫn không thể lý giải nổi.

Nàng nghĩ về việc Lục Minh Sơn phản bội mình lại nghĩ đến vị cô nương bị gã Huyện lệnh bội bạc, “Nam nhân vì sao một lên như diều gặp gió lại muốn vứt bỏ người đã cùng trải qua vất vả, nghèo khó cùng mình, đi tìm một cô nương khác tốt hơn?” Nàng lại cảm thấy mấy lời mình vừa nói quá thành kiến, quy chụp, tiếp tục bổ sung, “Nữ tử cũng thế.

Vị hôn phu không có bản lĩnh, hoặc là trượng phu yếu đối, túng thiếu, nếu nàng ta không có điều kiện thì thôi, nếu có điều kiện một chút phần lớn sẽ bỏ theo người khác.

Tình yêu chẳng lẽ vốn hời hợt, tạm bợ như vậy sao?”

Thẩm Yến suy nghĩ một chút, nói, “Nàng thử đổi lại phương thức suy nghĩ đi, cho dù là nam hay nữ, hành động vứt bỏ người cũ là do nhu cầu về cuộc sống của đôi bên không thể dùng hòa, từ đó dẫn đến khác biệt, xung đột.

Nếu nguyên nhân từ tình yêu, có thể nói không tác động bao nhiêu.

Coi như lý do bên ngoài là do tình yêu đi, nhưng sâu bên trong suy nghĩ của họ đa phần đều cho rằng hành động của mình là lựa chọn tốt nhất trước mắt.

Đối với những người xu lợi, tránh hại, việc đó gần như thuộc về bản năng.

Dù những giá trị đạo đức bên trong con người liên tục khiển trách, nhắc nhở, nhưng họ vẫn sẽ lựa chọn như thế.”

Ánh mắt Lưu Linh lấp lánh.

“Cho nên ta không đồng ý với quan điểm mù quáng dâng hiến tất thảy cho tình yêu, đặc biệt là các cô nương.” Thẩm Yến nghĩ ngợi một chút, mới nói tiếp, “Con người vốn ích kỷ, từ xưa đến nay đều thế.

Đặc biệt so với nữ tử tham vọng và thói hư tật xấu của nam nhân còn

lớn hơn rất nhiều.

Cũng vì lẽ đó mà họ dễ thay lòng đổi dạ, đứng núi này trông núi nọ.

Mà so với nam nhân, tuổi xuân của nữ tử ngắn hơn rất nhiều, vì thế càng nên trân trọng, nâng niu bản thân.

Vì một người hiến dâng hết thảy, vì một người không tiếc hy sinh bản thân mình.

Chờ đến khi nâng đối phương lên tận trời cao, cũng chính là lúc kẻ kia rời bỏ họ.

Mạng sống con người rẻ mạt thế đó,” Thẩm Yến xoa xoa đầu Lưu Linh, “Ta là nam nhân, bản thân ta hiểu rõ hơn ai hết suy nghĩ của họ.

Lưu Linh à, nam nhân là một loại sinh vật đáng sợ, những ý nghĩ đen tối của họ nàng không thể tưởng tượng hết được đâu, vì thế đừng để bị lừa gạt.”

“Chàng nói như thế, chẳng phải phủ nhận sự viên mãn của hôn nhân hay sao? Nữ tử yêu người đàn ông của mình, chẳng lẽ là sai? Chẳng lẽ nàng ấy phải sống ích kỷ, chỉ bo bo bảo vệ bản thân à?” Lưu Linh nhíu mày, “Nhưng quá vị kỷ, chỉ cần gặp khó khăn, nguy khốn lập tức vứt bỏ nam nhân của mình, thế chẳng phải là một nữ nhân tồi tệ ư? Nữ nhân cũng rất đáng sợ, ta hiểu rõ nữ nhân, cũng hiểu sự đáng sợ của họ.

Khi nữ nhân thật sự tàn nhẫn, ngoan độc, chỉ sợ đám đàn ông các chàng có nghĩ, cũng không ngờ được.”

“Cho nên ta mới nói với nàng, tình cảm phải từ 2 phía.”

Hai người họ trò chuyện, cùng đưa ra cách nhìn nhận của bản thân, rồi lại im lặng lắng nghe suy nghĩ, diễn giải của đối phương.

Cuối cùng, Lưu Linh hỏi Thẩm Yến, “Chàng cảm thấy hôn nhân như thế nào mới có thể bền lâu, không nửa đường đứt gánh?”

“Quan hệ trượng phu thê tử bình đẳng, thấu hiểu, tôn trọng đối phương, không coi người kia là cọng cỏ cứu mạng mình.

Hai bên ngang hàng mới có thể cùng bàn bạc, thảo luận, giúp đỡ, chia sẻ với nhau những vấn đề trong cuộc sống hôn nhân, từ đó đưa ra phán đoán thảo đáng, hợp tình hợp lý, để cùng nhau giải quyết, vượt qua.

Đi một mình thì nhanh đó, nhưng đối phương sẽ không theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu càng ngày càng mạnh mẽ, cường đại.

Lúc đó không nên cảm thấy mình may mắn có được một người yêu xuất sắc, mà nên nghĩ mình nên làm thế nào để có thể đuổi kịp người đó, đứng cạnh người đó, chứ không phải luôn đuổi theo sau lưng người kia.”

“Nếu một người thực sự yêu một người, y sẽ chờ nàng từng bước từng bước chạy tới sóng bước cùng y.

Nhưng nếu như y quá xuất sắc thì sao? Nếu như y đi quá nhanh, nàng lại bước quá chậm thì như thế nào? Tuyệt đối không nên mất thời gian nghiệm lòng trung thành của đối phương.

Lần 1, lần 2 có thể chống lại dụ học, nhưng lần 3, lần 4 liệu có chắc chắn được không? Hành động ấy không khác gì đẩy người kia ra càng lúc càng xa mình.”

Lưu Linh gật đầu.

Đây cũng là tình yêu nàng muốn.

Không có người bước trước, kẻ chạy theo sau, nàng và Thẩm Yến cùng sóng vai đối đầu với sóng to gió lớn, thưởng ngoạn muôn vàn phồn hoa đô hội nơi nhân gian tươi đẹp này, cùng sẻ chia hạnh phúc, buồn vui.

Lưu Linh khẽ cười nói với Từ Thời Cẩm: “Cô hiểu ý ta đúng không, Tiểu Cẩm?”

Từ Thời Cẩm thoáng giật mình, thở dài: “Địa vị của ta và y vốn không ngang hàng… Ta phụ thuộc vào y, tất cả của ta đều do y ban cho….

Ta đi quá nhanh, khiến y cảm thấy sợ hãi.” Nàng nhìn về phía Lưu Linh, càng thêm ngưỡng mộ tình cảm của Thẩm Yến và Lưu Linh.

Từ Thời Cẩm khẽ mỉm cười, “Nhưng mà A Linh, cô không cần khuyên ta.”

Lưu Linh nhíu mày, cho là nàng định nói mấy câu như “Ý ta đã quyết.” gì đó.

Nhưng Từ Thời Cẩm chỉ nhàn nhạt cong môi, “Giống như cô và Thẩm đại nhân đã nói.

Ta là kiểu người xu lợi tránh hại.

Chút tình cảm này khiến ta hết lần này đến lần khác thất vọng, tổn thương.

Ta thông cảm một lần, hai lần….

đến lần thứ ba ta không thể chịu thêm được nữa.

Cho nên, ta quyết định sẽ rời xa y.”

“A…” Ngày đó nghe những lời kia của Thẩm phu nhân, Lưu Linh cũng cả kinh, không biết nên nói gì.

Từ Thời Cẩm cười mỉm, “Thái tử phi, ta từ bỏ rồi.

Quyền lực, ta cũng từ bỏ.

Địa vị, ta không cần nữa.

Ta nghĩ những thứ đó đều không phải thứ ta nên tham lam giành cho bằng được.

Y đề phòng ta như vậy, nếu ta tiếp tục tiến lên, cuối cùng sẽ chẳng đạt được thứ gì nữa, thậm chí mất luôn cả những gì đang có.”

Lưu Linh không nói lời nào, bình tĩnh nhìn Từ Thời Cẩm.

Giọng nàng ấy rất nhẹ nhõm, trên thực tế nếu rơi vào hoàn cảnh này, nào có thể cảm thấy nhẹ nhàng được?

Từ Thời Cẩm từ khi bắt đầu làm nữ quan đã ở trong bóng tối làm rất nhiều việc cho Thái tử.

Việc đã đi tới nước này.

Ngay cả Lưu Linh cả ngày không giao du tiệc tùng với ai ngồi trong phủ cũng nghe đám người xung quanh thì thào bàn tán chuyện liên quan đến Thái tử phi.

Từ Thời Cẩm sao có thể rời đi cho được? Nàng ấy đã dính quá sâu vào chiếc vòng quyền mưu luẩn quẩn đó, chỉ một câu nhẹ nhàng “Ta đổi ý.”, Thái tử có chịu dễ dàng buông tha con cờ hữu dụng như nàng hay không?

Lưu Linh suy tư, nàng có nên giúp Tiểu Cẩm một tay? Từ Thời Cẩm vươn người qua, nháy mắt với Lưu Linh, cười đến rạng rỡ, hiếm có khi thấy được nụ cười tinh nghịch, trong trẻo, thuần khiết đúng lứa tuổi của Từ cô nương.

“Đừng lo lắng cho ta.

Chút chuyện nhỏ này sao làm khó được ta.

Ta đã nói rõ ràng với điện hạ rồi.

Ta muốn rời khỏi Nghiệp Kinh, xuống xuống phía nam, giúp y xử lý một số việc y không thể trực tiếp ra mặt.

Ta đương nhiên không thể đột nhiên rút ra, y nhất định sẽ hoài nghi ta có động cơ nào đó.

Ta muốn từng bước từng bước buông xuống quyền lực trong tay.

Tối thiểu, hiện tại, ta đã ám chỉ với y: Ta từ bỏ ngôi vị thái tử phi.”

Từ Thời Cẩm ngừng lại một chút, cười đến thương tâm, nhàn nhạt lẩm bẩm: “Đại khái y cũng không hy vọng ta giành lấy vị trí đó.”

Nghe quyết định của Từ Thời Cẩm, mặc dù Lưu Linh có hơi ngỡ ngàng, nhưng đồng thời cũng thầm thở phào.

Nàng ấy thật sự đáng thương.

“Cô muốn đến phía nam?” Lưu Linh kinh ngạc: “Cô muốn rời khỏi Nghiệp Kinh sao?” nàng chớp chớp mắt, “Cô nói muốn rút lui, không muốn tiếp tục trong vòng tròn tranh đấu kia nữa, đây chẳng phải là….

Cả đời này, chỉ cần Thái tử còn ở Nghiệp Kinh, cô sẽ không bao giờ quay lại sao?”

“Ừ.” Từ Thời Cẩm gật đầu, “Ta muốn ra đi sạch sẽ, cũng không muốn bị y coi như cái đinh trong mắt, muốn thế, ta không thể trở về Nghiệp Kinh được.”

Lưu Linh nhất thời không nói gì.

Từ Thời Cẩm nhoẻn miệng cười: “Ta đâu có đi nhanh như thế.

Tối thiểu cũng phải chờ xong hôn sự của cô.” Nụ cười trên môi nàng càng thêm miễn cưỡng, như thể không tiếp tục duy trì nổi nữa, “Thật không thể tin nổi, ta mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cuối cùng người bạn chân thành duy nhất lại chỉ có A Linh cô.

Trước kia mỗi lần thấy cô ta đều cảm thấy khó chịu, nhưng giờ nghĩ lại, quãng đời còn lại nếu không thể gặp mặt cô, ta thực sự sẽ rất nhớ cô.

A Linh, cô giống như hình bóng phản chiếu trên gương của chính ta, ta không muốn nhìn thấy, nhưng cũng không thể buông xuống được.”

Từ Thời Cẩm lạnh nhạt nói, “Từ khi sinh ra cho đến nay ta chưa từng rời khỏi kinh thành.

Nhưng quãng đời còn lại này, có lẽ ta không bao giờ trở về đây được nữa.

Tại Nghiệp Kinh này ta không có tri tâm, người thân cũng chẳng khác người dưng là bao.

Quyền lực trên tay ta cầm lên được, cũng buông xuống được.

Thật ra ta vốn chẳng ưa lũ người đạo đức giả, dối trá, thực dụng nơi đây.

Ta cho là mình ghét Nghiệp Kinh… Thế nhưng đến thời điểm thật sự phải từ biệt nơi này, ta lại cảm thấy buồn bã.

Đây là nơi ta sinh ra, là nơi nuôi dưỡng ta, ta lại… tự đẩy mình đến bước đường không thể vãn hồi này.”

“Cô….

nhất định sẽ có cách khác.” Lưu Linh hoảng hốt ngắt lời.

Từ Thời Cẩm lắc đầu, “A Linh, ta luôn dựa vào bản thân.

Ngày ấy tiến cung, là lần đầu tiên cũng là duy nhất trong đời ta thỉnh cầu người khác.

Ta tự dựa vào chính bản thân giải quyết mọi thứ, chưa từng ép buộc kẻ khác.

Ân tình nhận nhất định phải trả, nhưng ta… A Linh ta đã không còn gì để có thể đem trả nữa rồi.

Ân tình của ai, ta cũng không thể trả nổi.”

Lưu Linh nắm chặt tay nàng, trầm mặc.

Từ Thời Cẩm trở ngược lòng bàn tay, nắm lấy tay Lưu Linh, mỉm cười: “Tay của cô lúc lạnh, lúc nóng, nói rõ tâm tình cô đang bất ổn.

A Linh, người nên khổ sở là ta, cô không cần thay ta…” Nàng nhìn Lưu Linh, một lúc sau, cúi đầu giấu đi vành mắt đỏ ửng, “Ta đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng có một việc duy nhất không sai, chính là chưa từng đánh mất cô.”

Từ Thời Cẩm của hôm nay đã không còn cái gì nữa, nàng chỉ có A Linh.

Nhưng A Linh cũng không phải của nàng.

Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình nàng lại cảm thấy buồn cười.

Nàng nghi ngờ, nàng tổn thương, nhưng lại không cảm thấy quá đau buồn.

Từ ngày hạ quyết tâm kia, nếu nói là khó chịu, thì nàng cảm thấy thanh thản hơn, như được giải thoát.

Đã rất nhiều năm nàng không cảm nhận được tâm tình nhẹ nhõm đó.

Sau khi thỏa thuận sơ lược về những kế hoạch tiếp theo, nàng bắt đầu chậm rãi thu dọn hành trang.

Bởi vì biết mình sẽ một đi không trở lại, chi nên rất nhiều thứ có thể hủy sẽ hủy, có thể tăng liền đem tặng cho người cần.

Chọn chọn lựa lựa cuối cùng đa phần đồ đạc đều được đưa đến chỗ Lưu Linh.

Trước kia Lưu Linh muốn, nàng cố ý không cho, giờ rời chuẩn bị rời khỏi Nghiệp Kinh lại mang hết toàn bộ đến phủ nàng ấy.

Nhưng mỗi buổi tối, Lưu Linh lại sai người đem tặng nàng một vài món quả nhỏ, dù không thiết yếu nhưng một món nàng cũng chẳng nỡ vứt đi.

Đây là chút tình cảm ấm áp le lói trong con tim đang chết dần của nàng, dù có đi nàng cũng nhất quyết ôm theo chúng đi cùng.

Lưu Linh vẫn đều đặn mỗi tối đem quà đến.

Từ Thời Cẩm lặng lẳng cười, đem tất cả cẩn thận cất đi.

Hai tháng sau chính là hôn lễ của Thẩm Yến và Lưu Linh.

Lưu Linh xuất giá từ hoàng cung, một đường đến Thẩm phủ.

Phải chờ đến ngày tiếp theo sau khi tân nương thỉnh an một lượt các trưởng bối Thẩm Gia, Thẩm Yến và Lưu Linh mới có thể trở lại phủ mình.

Đêm trước ngày thành thân Từ Thời Cẩm vào cung cùng ngồi dưới hiên trò chuyện với Lưu Linh.

Dù Quý phi nương nương có phản đối thế nào chăng nữa, Lưu Linh vẫn một mực dẫn Từ Thời Cẩm đi nhìn mũ phượng và giá y của nàng.

Giá y,

Hôn phục được dệt bằng thủ pháp Phô Thúy [1], vân văn phượng hoàng lưu hỏa, dùng chỉ ngũ sắc để thêu thành đồ án cát tường.

Bách điểu triều phục khi mở ra, nhìn từ chính diện sẽ là một màu khác, nhìn theo hướng nghiêng là một màu sắc khác, dưới ánh lửa hôn phục sẽ xuất hiện màu sắc khác, trong bóng tối lại biến thành một màu sắc khác.

[1] Phô Thúy: là phương pháp dệt đã thất truyền.

Phô thúy là từ dùng ở thời tống, nguyên, đến minh thanh thì dùng từ Điểm thúy.

Điểm Thúy là công nghệ trang trí với vật liệu sử dụng chính là lông chim phỉ thúy (chim phỉ thúy – bói cá – có lông màu xanh biếc, rất đẹp mắt), cổ đại gọi Điểm Thúy là Thúy, chính là lấy từ tên chim phỉ thúy ra để đặt.

Lông chim do khúc xạ mà màu sắc rất mịn màng, tỏa ánh sáng lấp lánh, xinh đẹp chói mắt vì thế mà vang danh thiên hạ.

Y phục hoa lệ rực rỡ nhưng vẫn giữ được vẻ tao nhã, cao quý, đây chính là tuyệt phẩm được những tú nương tay nghề xuất sắc nhất Trữ Châu ngày đêm dồn hết tâm huyết hoàn thành.

Thời điểm giá y được đưa vào trong cung đến cả Quý Phi nương nương cũng phải trầm trồ kinh ngạc.

Phu Phụ Quảng Bình Vương mặc dù hoàn toàn thờ ơ với hôn lễ của trưởng nữ, nhưng chưa đề cập đến những đồ hồi môn khác, chỉ riêng một kiện giá y này cũng có thể thấy được sự dụng tâm của họ.

Tình cảm giữa Lưu Linh và phụ mẫu thật sự rất phức tạp.

Từ Thời Cẩm vươn tay sờ lên những đường may tinh tế, hoa lệ, thì thầm: “Thật đẹp.”

Người bạn tốt nhất của nàng rốt cuộc cũng đã lập gia đình.

Cảm giác này giống như chính nàng xuất giá, quả là vô cùng hạnh phúc.

Từ Thời Cẩm chân thành gửi lời chúc phúc đến Lưu Linh.

Nàng đem toàn bộ tâm tư đặt lên hôn sự của Lưu Linh, cho nên thời điểm gặp được Thẩm Dục trong lễ người, nàng không khỏi giật mình.

Gặp Thẩm Dục ở đây cũng chẳng phải việc kỳ lạ.

Dù sao hôm nay là hôn lễ của Thẩm đại nhân, Thẩm Dục không thể không có mặt.

Giật mình là nàng thân là bạn thân của công chúa, lại là cô nương của Từ Gia, vậy mà trong hôn lễ long trọng này không biết âm kém dương sai bên tổ chức lại sắp xếp thừa ra đúng Từ Thời Cẩm và Thẩm Dục.

Vì thế không còn cách nào khác hai người đành phải ngồi chung một bàn.

Thẩm Dục nhướng mày, thờ ơ ngáp một cái, căn bản không quan tâm người bên cạnh là ai, nhìn thấy rượu ngon, lập tức vui vẻ đổ đầy chén của mình.

Mắt nhìn vị quý công tử nào đó hoàn toàn phớt lờ mình, Từ Thời Cẩm quay đầu nhìn người mặc giá y rực rỡ ngồi sau rèm che, thầm nghĩ: Đây là cơ hội A Linh cố tình tạo ra cho nàng sao?

Thật thú vị.

Vành mắt Từ Thời Cẩm hơi nóng lên, cũng không có ý cự tuyệt: Thẩm Dục dù sao cũng là người bạn thân lâu năm của nàng.

Nàng muốn rời khỏi Nghiệp Kinh, cũng nên muốn nói lời cáo biệt chàng.

Nhưng Thẩm Phủ không chào đón nàng, Thẩm đại công tử hành tung bí ẩn, hơn nữa chàng chắc chắn sẽ không chủ động tìm gặp nàng, vì thế Từ Thời Cẩm không có cơ hội gặp Thẩm Dục.

A Linh tặng nàng cơ hội nàng, để nàng nói với Thẩm Dục một câu: “Thật xin lỗi, hãy tha thứ cho sai lầm của ta năm đó.”., để nàng có thể nói với chàng một câu “Tạm biệt.”

Tâm tình nàng....!lúc này đây….

thật sự vui vẻ.