Cẩm Y Vệ

Chương 541: Ước mơ của Lý Kiến Phương



- Chỉ cần có lòng là có thể học được…

Triệu lão y quan tỏ ra rất nhiệt tâm, lấy trong tay áo ra một quyển sách thuốc thật mỏng:

- Tiểu ca nhi, cho dù là vô tình học y nhưng dù sao biết nhiều cũng tốt, học những thứ trong quyển sách này, đến khi bị nhức đầu nóng lạnh cũng có thể đối phó. Ôi, cho dù là người trẻ tuổi thông minh, nhưng đáng tiếc không chịu hiếu học…

Tần Lâm, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và các thân binh Hiệu Úy đồng thời có cảm giác suy yếu vô lực, lúc này tỏ rõ thân phận dường như không thích hợp. Bất đắc dĩ, Tần Lâm không thể làm gì khác hơn là nhận lấy sách trong tay Triệu lão y quan, cười cảm tạ lão tặng sách.

- Ủa, vì sao hiền điệt lại tới đây?

Ở cửa Thái Y viện sau lưng, Lý Kiến Phương mặt mũi tươi cười, nhảy một lần ba bậc trên thềm chạy xuống.

Thái Y viện vô cùng coi trọng tư cách thâm niên, Lý Kiến Phương vừa tới đã được làm quản sự Đại Phương Mạch, chính là Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh nể mặt Tần Lâm mới bổ nhiệm.

Tần Lâm cười cười, theo thân phận vãn bối vái chào tới đất:

- Tam thúc, tiểu điệt mới từ chỗ Đông Xưởng Phùng Bảo trở lại, thuận đường bèn đi tới Thái Y viện.

Đông Xưởng, Phùng Bảo?

Trước mặt mọi người, kẻ dám gọi thẳng tên của chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa Lý Kiến Phương còn gọi hắn là hiền điệt, chư vị y quan Thái Y viện lập tức hiểu ra đây là ai.

Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Chiêu Dũng tướng quân, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, phụng chỉ giám sát chiếu ngục, Tần Lâm Tần tướng quân!

Y quan cao đột nhiên cảm thấy hối hận vì sao miệng mình không mọc mụn nhọt, vừa rồi không mở miệng nói thì hay biết bao nhiêu. Triệu lão tiên sinh suýt chút nữa ngã lăn ra đất: mình vừa nói Tần tướng quân là thợ gạch ngói.

Cho dù là Tần Lâm thuận đường tới đây, Lý Kiến Phương cũng đắc ý vô cùng. Viện Xứ Thái Y viện chỉ chính ngũ phẩm, Tần Lâm đã là cao quan chính tam phẩm, càng không cần phải nói quyền lực chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, giám sát chiếu ngục, lớn hơn những y quán này không chỉ mười lần.

Có được cháu rể quyền cao chức trọng như vậy ủng hộ, Lý Kiến Phương muốn không đắc ý cũng khó. Y nở một nụ cười tươi tắn, giới thiệu với các vị đồng liêu:

- Triệu lão tiên sinh, Phương tiên sinh, vị này chính là xá điệt tế Tần Lâm, hiện tại phụng chức ở nha môn Cẩm Y Vệ phía Tây phố Kỳ Bàn, cách chúng ta một con phố.

Căn bản không cần giới thiệu quan hàm, chức của Tần Lâm, toàn bộ kinh thành người nào không biết Tần trưởng quan tay không ngăn voi, xả thân cứu giá?

Các vị y quan ngơ ngác nhìn nhau, lần này mới hiểu được lúc nãy người ta nói làm việc ở phía Tây cũng không phải là xưởng gạch ngói trên Giang Mễ hạng phía Tây, mà là nha môn Cẩm Y Vệ.

Dường như vừa rồi mình mới nói cái gì gỗ mục không thể dùng điêu khắc… Phương y quan vóc dáng cao toát mồ hôi trán to bằng hạt đậu, sắc mặt thoạt trắng thoạt xanh, vội vàng cúi gập lưng chín mươi độ, tỏ ra sợ hãi tới cực điểm:

- Tần tướng quân thứ tội, Tần tướng quân Đại nhân đại lượng, Phương mỗ nói hươu nói vượn, Tần tướng quân ngàn vạn lần đừng để trong lòng…

- Nhìn dáng vẻ lão huynh, hình như rất sợ bản quan?

Tần Lâm cười cười, vỗ vỗ vai Phương y quan, hời hợt nói:

- Lời đồn đãi đều không thật, đây gọi là kẻ thanh thì thanh, người trọc thì trọc. Những chuyện như moi tim đào phế, cưa đầu nghiệm não, lột da rút gân, từ trước tới nay bản quan chưa từng thi triển trên thân thể người sống, những lời đồn đãi ngoài đường phố không thể tin được.

Tần Lâm nói chưa dứt lời, Phương y quan nghe thấy cái gì moi tim đào phế, lột da rút gân, thân thể lập tức run lên như gió thu thổi qua ngọn cây, hồn phách như theo huyệt Bách Hội bay ra ngoài. Gương mặt y nhăn nhúm lại lộ vẻ hết sức khổ sở: trời ơi, ngươi chưa từng dùng trên thân thể người sống, chẳng lẽ những người bị dùng qua đều đã chết rồi sao?

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực e sợ thiên hạ bất loạn, nhìn thấy Tần Lâm trêu cợt y quan mắt chó coi thường người này, đều ở bên cạnh nháy nhó cười với nhau. Như vậy càng khiến cho tim Phương y quan đập thình thịch, không biết những Cẩm Y Hiệu Úy hung thần ác sát này muốn định đoạt mình thế nào.

Phương y quan thích gây thị phi, lúc này các bạn đồng liêu Thái Y viện đều cười cợt y, duy chỉ có Triệu lão y quan cảm thấy không đành lòng, nhìn Tần Lâm thi lễ:

- Tần tướng quân, lão hủ Triệu Giản, là ngự y Thương Hàn khoa. Mới vừa rồi mắt già kém cỏi, không nhìn ra kim diện của ngài, mong rằng tướng quân thứ lỗi. Ngôn ngữ Phương y quan có điều xúc phạm, nhưng người không biết không có tội...

Lão y quan Triệu Giản có lòng hành y tế thế, Tần Lâm không dám khinh mạn, vội vàng dùng hai tay đỡ dậy:

- Triệu lão tiên sinh nói quá lời, bản quan cũng không trách tội Phương y quan, ngược lại ngài vô cùng nhân hậu, chúng ta không quen biết, ngài cũng lấy sách thuốc ra tặng, thật là đáng quý.

Phương y quan nghe nói Tần Lâm không trách tội, lập tức thở phào nhẹ nhõm thật to, bất quá trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm, không biết Tần Lâm nói thật hay giả, vạn nhất trước mặt bỏ qua cho, sau lưng lại ném đá giấu tay thì sao?

Triệu Giản ửng đỏ nét mặt già nua:

- Tần tướng quân là truyền nhân của quốc triều thánh thủ Lý thần y, tiểu lão nhi đưa sách này chính là múa búa trước cửa Lỗ Ban, khiến cho Tần tướng quân chê cười.

- Nào có chuyện đó, Triệu lão tiên sinh quá khiêm nhường...

Tần Lâm khách sáo một phen, lúc này mới cáo từ các vị y quan, cùng Lý Kiến Phương rời đi.

Đám y quan đưa mắt nhìn Tần Lâm đi xa, hồi lâu mới có người thở ra một hơi thật dài:

- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may nhờ Triệu lão tiên sinh cầu tha thứ, nếu không Phương tiên sinh sẽ phải không ổn.

Sắc mặt Phương y quan vẫn rất khó coi, trong bụng thấp thỏm:

- Không biết hắn nói thật hay giả? Vạn nhất âm thầm định đoạt ta...

Triệu Giản thở dài một phen, nghiêm nghị nói:

- Vậy cũng chưa chắc, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ muốn đối phó một y quan, còn cần động thủ sau lưng sao? Phương tiên sinh đừng trách lão hủ lắm mồm, ngươi ăn nói không cẩn thận, suýt nữa rước lấy mối họa, sau này cần phải cẩn trọng lời nói hành vi mới được.

Dĩ nhiên, dĩ nhiên, Phương y quan gật đầu lia lịa giống như gà mổ thóc.

Nha môn Cẩm Y Vệ ở vào phố Kỳ Bàn phía Tây, phủ đệ Tần Lâm ở hẻm Hồ Đồng xa hơn một chút về phía Tây. Hàng ngày hắn đi thẳng từ nha môn về phủ đệ, cũng không đi qua Thái Y viện phía Đông.

Từ khi Lý Kiến Phương tới kinh sư Thái Y viện nhậm chức, đây là lần đầu tiên cùng Tần Lâm kết bạn về nhà. Mới vừa rồi vô cùng nở mày nở mặt trước mặt các bạn đồng liêu, y tỏ ra vô cùng cao hứng, vừa đi vừa hớn hở khoác lác với đám thân binh:

- Không phải là thúc lão gia ta khoác lác, đôi mắt này xem bệnh cố nhiên lợi hại, nhìn người từ trước tới nay cũng không sai. Nhớ năm xưa lúc cháu rể ta vừa tới y quán Lý gia, chỉ có hai bàn tay trắng, người khác cũng không biết sau này hắn có thể làm nên sự nghiệp như vậy. Duy chỉ có thúc lão gia ta, vừa thấy hắn tướng mạo đường đường, mặt mày sáng sủa đã biết tương lai nhất định bất khả hạn lượng, ra sức chủ trương hôn sự cho hắn và cháu gái…