Cẩm Y Vệ

Chương 899: Lực Chiến Bị Thương



- Lão Trương Doãn Linh kia thật là ghê tởm, tiểu tăng nguyện giúp tướng quân lật đổ lão. Cầu xin tướng quân thu hồi mệnh lệnh, gởi thêm phong thư khác tới chỗ Tam Nương Tử, chừa cho Bạch giáo một đường sinh cơ!

- Coi như lão thức thời!

Tần Lâm hừ lạnh một tiếng, sau đó bảo Uy Đức Pháp Vương viết cung trạng, viết rõ ràng tội trạng Trương Doãn Linh cấu kết ngoại địch Mông Cổ Tây Tạng, buôn lậu quân giới cấm tội. Thừa dịp chuyến này lão hòa thượng vào kinh triều kiến, đến kinh sư vạch trần tội Trương gia ngự tiền.

Nhân chứng vật chứng đều có, chính miệng Uy Đức Pháp Vương làm chứng, lại có đủ các mưu đồ thủ đoạn của quân sư Từ Văn Trường, không sợ không lật đổ được phụ tử Trương Doãn Linh, Trương Tứ Duy.

- Tần Lâm.

Đột nhiên Bạch Sương Hoa kêu lên một tiếng, nhìn chằm chằm hắn:

- Nếu như ngươi lật đổ Trương Doãn Linh, Trương Tứ Duy, sẽ được phục hồi chức quan như cũ, có phải vậy không?

Tần Lâm khẽ giật mình, chuyện này không lừa được nàng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.

Bạch Sương Hoa mặt trầm như nước, lại nói:

- Nói như vậy, đánh cuộc giữa chúng ta cũng là ta thua, ngươi không cần khởi sự cùng Thánh giáo ở Đông Nam nữa.

Chuyện này cũng không lừa được nàng, Tần Lâm lại gật đầu một cái, trong bụng đã thầm than không ổn, đang định dùng lời ngon lẽ ngọt lừa nàng một phen, nhưng không còn kịp nữa.

Bạch Sương Hoa nhìn hắn một cái thật sâu, tinh quang rực sáng dường như đang khắc sâu vĩnh viễn tận đáy lòng, rốt cục nói nhỏ một câu bảo trọng, sau đó lập tức thi triển khinh công phi thân bay lên!

Chậm đã… Tần Lâm vội vàng đưa tay giữ lại, chỉ xé rách một mảnh vạt áo, người ta đã bay lên ngọn cây như tiên tử lăng ba, thoáng qua biến mất không thấy, chỉ còn lại Tần Lâm buồn bã mất mát.

-----------

Bọn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cũng không đi xa, bọn họ đợi trong Đồng Châu thành. Doãn Tân Thương cho huynh đệ Hiệu Úy giả trang Tần Lâm, lấy kế điệu hổ ly sơn lừa gạt khiến cho bọn Uy Đức Pháp Vương đánh một vòng lớn sang phía Bắc. Nhưng kế sách như vậy cũng chỉ có thể lừa gạt được nhất thời, Uy Đức Pháp Vương đến nha môn Tri Châu thấy tình hình không đúng, lúc này mới đuổi suốt cả đêm ngược về phía Nam.

Thứ nhất bắt Tần Lâm cùng Bạch Sương Hoa lại, gán cho hắn tội danh cấu kết Ma giáo là quan trọng nhất. Thứ hai không nắm được bằng cớ cụ thể, cho dù là Thiếu Sư phủ ở Quan Trung Tam Tấn thực lực hùng hậu, Uy Đức Pháp Vương khí thế oai phong, cuối cùng cũng không dám công khai tàn sát ở châu thành, trừ phi bọn họ muốn dựng cờ tạo phản.

Sáng sớm hôm sau, hai vị Lục, Ngưu đến cửa Nam Đồng Châu dựa cửa trông chờ, mắt lom lom nhìn quan đạo, mong đợi Tần Lâm cười ha hả xuất hiện. Đôi mắt nhỏ tên mập chớp chớp liên hồi, mồ hôi rịn ra trên trán không ngừng. Ngưu Đại Lực tính tình trầm ổn, nhưng cặp mắt tựa như chuông đồng kia cũng trợn tròn.

Các Hiệu Úy làm sao không phải là như vậy, đi theo Tần trưởng quan bấy lâu nay đã nở mày nở mặt, ai nấy thăng hàm từ Hiệu Úy trở lên. Huống chi mọi người theo hắn đạp sóng Đông Hải, bình định Bắc đình, lập ra nhiều chiến công lưu danh sử sách.

Võ sĩ Mông Cổ, thị vệ tướng phủ cũng không khác gì.

Duy chỉ có Doãn Tân Thương chễm chệ ngồi trong quán trà, đang cầm bình trà lạnh uống liên hồi, dường như không có chuyện gì vậy.

- Doãn tiên sinh!

Lục Viễn Chí bất mãn kêu một tiếng, thấy dáng vẻ Doãn Tân Thương như vậy lập tức đùng đùng nổi giận, hận không thể đập nát bình trà kia ngay tức khắc.

Ngưu Đại Lực lão thành hơn, chắp tay một cái:

- Tần trưởng quan dặn dò bọn ta nghe Doãn tiên sinh vận trù bố trí, lão Ngưu ta không dám mạo phạm, nhưng trưởng quan sinh tử chưa biết, rốt cục chúng ta ở Đồng Châu thành là có ý gì? Kính xin tiên sinh công khai, nếu không bọn ta lo lắng cho trưởng quan không thể không có điều cử động, khó có thể nghe theo hiệu lệnh tiên sinh.

Lục mập âm thầm gật đầu, bình thời lão Ngưu không lên tiếng, dáng vẻ trung hậu thành thật, đến thời khắc mấu chốt nói vài câu đúng vào điểm chính.

Doãn Tân Thương nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn, liếc mắt lạnh lùng nói:

- Các ngươi cho là Doãn mỗ không nóng nảy lo lắng hay sao, nhưng Thiếu Sư phủ gốc gác thâm sâu, bày ra khắp Đồng Châu này không biết bao nhiêu tai mắt cả ngoài sáng lẫn trong tối, chúng ta hơi có cử động sẽ lập tức bị phát giác. Chỉ cần ra khỏi Đồng Châu thành, chỉ có một chữ chết! Thay vì tìm cái chết vô nghĩa, không bằng lưu thân hữu dụng ở lại nơi này chờ Tần tướng quân.

Ngưu Đại Lực và Lục Viễn Chí nhìn nhau, biết Doãn Tân Thương nói là thật tình. Ngay ở ngoài thành cách đó không xa, thủ lĩnh tay sai Thiếu Sư phủ Tào Tứ đang dẫn dắt mấy tên đầu đội nón cỏ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm sang bên này. Trước đó còn có một chi thương đội treo cờ hiệu Thiếu Sư phủ, ước chừng ba bốn trăm hán tử cường tráng, không biết trong xe vận lương giấu bao nhiêu đại đao trường mâu, cung mạnh nỏ cứng.

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy sao!?

Lục Viễn Chí lải nhải luôn miệng, tỏ vẻ không cam lòng.

Doãn Tân Thương vuốt ve bình trà:

- Làm hết sức mình nghe thiên mệnh, địch gấp mấy chục lần ta. Chúng ta dùng kế điều Uy Đức Pháp Vương tới đây, tranh thủ thời gian cho Tần trưởng quan hơn nửa ngày, cũng đã làm tới cực hạn. Kế tiếp chỉ có thể xem vận may Tần trưởng quan thế nào, nhiều hơn nữa, ta cũng không miễn cưỡng làm nổi.

Có câu nói trượng nghĩa không cầm tiền được, nhân từ không cầm binh được, Doãn Tân Thương thân mang loạn thế Đồ Long thuật, tâm địa có mấy phần cứng rắn lãnh khốc, từ cổ chí kim bao nhiêu tướng tài bách chiến trăm trận mất đi tánh mạng bởi vì một mũi tên lạnh lùng, bao nhiêu đại soái khoáng thế lật thuyền trong mương, làm sao có thể giữ cho vẹn toàn tuyệt đối?! Dùng mọi cách thiết kế, làm hết sức, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, cũng chỉ có thể không thẹn với lương tâm là đủ.

Nếu như Tần Lâm bình an trở về, đó là niềm vui không gì hơn được, nếu như Tần Lâm bất hạnh bị bắt, Doãn Tân Thương nhất định nghĩ cách cứu. Vạn nhất bị hại bỏ mình, y sẽ phụng mệnh Trương Tử Huyên, thiết kế báo thù tuyết hận cho Tần Lâm, cũng không ngồi không một chỗ lo lắng trùng trùng, trông trước trông sau suy nghĩ lung tung.

Nói đến vận may, cuối cùng Lục Viễn Chí khôi phục chút lòng tin, ưỡn ngực thật thẳng:

- Vận may Tần ca luôn luôn rất tốt...

- Lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Doãn Tân Thương ung dung nhàn nhã tự rót tự uống.

Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy quan đạo trên sườn núi nơi xa xuất hiện một đám người ngựa, tăng bào Lạt Ma đỏ trắng xen nhau hết sức nổi bật. Bọn họ vây quanh một người trẻ tuổi ở giữa, người này y phục rách rưới khó coi, chính là Tần Lâm Tần trưởng quan mọi người trông đợi đã lâu.

Tần Lâm bị bắt! Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực lớn tiếng kêu, mọi người vội vàng xông tới. Triết Biệt dứt khoát tháo Dương Giác cung xuống, ba mũi Điêu Linh tiễn đã lắp sẵn sàng, bất cứ lúc nào liên châu tiễn cũng có thể bắn về phía đám Lạt Ma bên cạnh Tần Lâm.

Thương đội Thiếu Sư phủ thấy cảnh tượng cũng ngây người ra, lập tức một đội nhân mã chạy tới ngăn trở, một đội khác tiến tới nghênh đón.

Rất nhanh hai bên đều phát giác tình huống có vẻ không đúng, vẻ mặt Tần Lâm nhẹ nhàng thoải mái, nở một nụ cười xấu xa, không hề bị dây thừng trói lại. Đám Lạt Ma khom lưng giống như đám cẩu nô tài giục ngựa chạy trước chạy sau, tiền hô hậu ủng đầu đầy mồ hôi. Ngay cả vị Uy Đức Pháp Vương độc bộ Tuyết Vực cao nguyên kia cũng tỏ ra vô cùng uất ức, có vẻ như đã bị thương nặng, còn khống chế ngựa tụt lại phía sau một chút, rõ ràng là nhường cho Tần Lâm đi trước nửa đầu ngựa.

Tào Tứ hồ nghi nghênh đón, nghiêng mình thi lễ nói:

- Chúc mừng Pháp Vương bắt được Tần tặc, tiểu nhân thay mặt tệ chủ nhân xin bái tạ…

Tần Lâm ngoài cười trong không cười chắp tay một cái:

- Pháp Vương, các vị cao tăng, xin trói tại hạ giải tới Thiếu Sư phủ đi.

Chúng Lạt Ma nhất thời mồ hôi chảy ướt lưng, sắc mặt Uy Đức Pháp Vương xanh đen khó coi, nụ cười có vẻ khổ sở, nghiêng đầu qua chỗ khác không muốn mở miệng.

Sư tôn có chuyện đệ tử phải ra sức, Ngạch Triều Ni Mã ngồi trên lưng ngựa phun một bãi nước bọt vào mặt Tào Tứ:

- Thối lắm, chớ có đánh rắm, Tần trưởng quan là khách quý của Pháp Vương nhà ta, Thiếu Sư phủ cái rắm gì chứ, cút con bà ngươi đi!

Các sư huynh đệ y cũng đang nén giận, lúc này mồm năm miệng mười nói:

- Chó ngoan không cản đường, dám chọc giận Phật gia, cho dù là giết chết bọn cẩu nô tài các ngươi cũng không đáng kể gì…

Theo bọn họ thấy, Trát Luận Kim Đỉnh tự rơi vào tình cảnh này rõ ràng là vì Thiếu Sư phủ. Dụ dỗ bọn Phật gia đối nghịch với Tần trưởng quan ư, thật là nực cười, vị tổ tông này há phải là dễ chọc?!

Mấy tên Lạt Ma khí thế hung hăng nhảy xuống, hộ vệ ở bên người Tần Lâm:

- Tần tướng quân ngồi yên, tiểu tăng đánh đuổi đám chó cản đường này thay ngài!

Tào Tứ cả kinh tới mức cằm trật khớp, trợn trắng hai mắt, tay run run chỉ Ngạch Triều Ni Mã, miệng không nói ra được nửa chữ, trán toát ra mồ hôi lạnh.

Cho dù là y có suy nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra, vốn Uy Đức Pháp Vương muốn giết Tần Lâm càng sớm càng tốt, vì sao mới một ngày trôi qua, hướng gió lại thay đổi như vậy?

Uy Đức Pháp Vương chỉ cười khổ, lão và đám đồ đệ chỉ mong Tần Lâm bình an vô sự, tốt nhất đừng rơi sợi lông nào, bằng không mọi người cũng đừng mong bái Phật. Chỉ cần Uy Linh Pháp Vương đổi sang Hoàng giáo, Thổ Mặc Đặc bộ xâm lược, Tác Nam Gia Thố nhất mạch đại hưng, mọi người không thể làm gì khác hơn là đốt một mồi lửa thiêu hủy Trát Luận Kim Đỉnh tự, sau đó mạnh ai nấy cuốn gói tứ tán, đường ai nấy đi.

- Pháp Vương, Pháp Vương nói như vậy là thế nào?

Tào Tứ vẫn không cam lòng, nhìn chằm chằm Uy Đức Pháp Vương, trông cậy lão và đám đồ đệ nói vài lời công bằng.

Uy Đức Pháp Vương đã bị Bạch Sương Hoa đánh cho tán công, chỉ có thể miễn cưỡng vận lên chút hơi tàn, nghiêm nghị nói:

- Vốn Tần tướng quân mới là trung thần của triều đình, bần tăng lại bị chủ nhân nhà ngươi che mắt, suýt chút nữa hại oan người tốt. Xin thay bần tăng chuyển cáo Trương lão thái gia, bể khổ vô biên quay đầu lại là bờ, sớm ngày quay đầu về nẻo chính đường ngay!

Đám Uy Đức Pháp Vương đi triều kiến ngự tiền, làm sao Tào Tứ có thể tranh lại bọn họ. Huống chi Uy Đức Pháp Vương thần công cái thế, mười mấy tên đồ đệ ai nấy đều là nhất lưu cao thủ, mấy trăm người Thiếu Sư phủ cũng không đánh lại bọn họ.

Tần Lâm phì cười một tiếng, lắc đầu một cái:

- Pháp Vương sai rồi, có người tội nghiệp sâu nặng, cho dù là biết lầm đường quay đầu cũng khó lập địa thành Phật, không thể làm gì khác hơn là đau khổ giãy giụa trong mười tám tầng địa ngục.

- Tần tướng quân nói phải, bần tăng như thể hồ quán đỉnh, lại có điều cảm ngộ.

Uy Đức Pháp Vương hết sức khiêm nhường, ra sức nịnh hót. Lão cũng là một nhân tài cầm lên được để xuống được, việc đã đến nước này, chớ nói Tần Lâm chế nhạo lão vài câu, cho dù là nhổ toẹt vào mặt lão trước mặt mọi người cũng chỉ lau mặt mà cười.

Thế nhưng Tào Tứ và tất cả mọi người Thiếu Sư phủ vừa hãi vừa sợ nhìn Tần Lâm. Hiện tại Bạch giáo Lạt Ma trở mặt, có lẽ là họ Tần đã cho bọn họ ích lợi gì đó, mọi người không thể làm gì khác hơn là nhịn đau chấp nhận. Nhưng trông dáng vẻ của Uy Đức Pháp Vương dường như cam lòng làm tay sai cho Tần Lâm, quả thật khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng. Chẳng lẽ họ Tần có yêu thuật gì đó có thể đầu độc lòng người, hừ hừ, cho dù là yêu thuật cũng không thể nào mê hoặc được cao tăng đắc đạo như Uy Đức Pháp Vương mới phải.

Tần Lâm giương roi ngựa lên, cười chỉ bọn Tào Tứ:

- Trở về nói cho Trương Doãn Linh biết, chúng ta sẽ cáo tố ngự tiền tội lão cấu kết Đồ Môn Hãn Đổng Hồ Ly, buôn lậu quân khí cấm, chèn ép dân chúng, ám sát mệnh quan triều đình… chúng ta sẽ tính từng món nợ rõ ràng!

- Cút đi!

Uy Đức Pháp Vương vận dư uy rống giận một tiếng, thật đúng là có thanh âm loảng xoảng của vàng đá chạm nhau.

Bọn Tào Tứ làm sao dám chống lại, nhất thời kinh hồn khiếp vía, ai nấy ôm đầu trốn chui như chuột.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đã sớm ngây người, kể cả các Hiệu Úy thảy đều há to miệng không khép lại được. Vốn bọn họ tưởng tượng kết quả tốt nhất chính là Tần Lâm và Bạch Sương Hoa bình an trở về, nhưng không nghĩ tới một mình hắn lại có thể hù dọa tuyệt đỉnh cao thủ Uy Đức Pháp Vương và mười mấy tên nhất lưu hảo thủ sợ tới mức như vậy.

- Tần ca, ngài hãy giải thích tỉ mỉ cho chúng ta một phen.

Lục Viễn Chí phục hồi tinh thần lại, đi tới hầu hạ Tần Lâm xuống ngựa, chợt kinh hãi kêu lên:

- Ôi chao, Tần ca bị thương rồi, ai đánh huynh như vậy?

Y phục Tần Lâm bị rách te tua tơi tả, lộ ra không ít vết đỏ trên da, còn có một ít vết bầm xanh tím. Nếu như nhìn sau lưng còn có nhiều chỗ đang ứa máu, rõ ràng là dáng vẻ lực chiến bị thương.

Đám huynh đệ Hiệu Úy cũng không nói, Triết Biệt cầm đầu sáu tên võ sĩ Mông Cổ và bốn tên thị vệ tướng phủ cũng không biết rõ ràng về Tần Lâm, lúc này ai nấy tỏ vẻ khâm phục không dứt: không hổ là Tần Vô Địch Tần Nhất Thương đơn kỵ xông trận, ngăn voi cứu giá, nhất định là hắn đã quên mình lực chiến, đánh cho đám Lạt Ma này răng rơi đầy đất mới khuất phục được bọn họ.

- Chuyện này từ từ hãy nói…

Môi Tần Lâm giật giật mất tự nhiên, vội vàng dùng y phục che kín vết thương. Đúng là hắn quên mình lực chiến, bất quá cũng không phải là vết roi đánh mà là đêm qua bị giáo chủ tỷ tỷ cào trầy trụa. Tần tướng quân bị giày xéo thảm hại, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt...

Bạch Sương Hoa thật là đáng ghét, vì sao nàng không lại có chút trách nhiệm, làm sao có thể bỏ đi như vậy chứ?! Tần Lâm Tần trưởng quan là nhân vật bực nào, há có thể để cho nàng ‘cỡi’ xong rồi phủi tay bỏ đi như vậy được?!