Cẩm Y Vệ

Chương 910: Dục Vọng Quyền Lực



Sau khi Vạn Lịch đánh ngã Giang Lăng đảng, lúc vừa mới bắt đầu nắm triều chính cũng chuyên cần được mấy ngày, mỗi bản tấu chương đều tự mình phê hồng. Nhưng chưa tới một năm y đã trở nên lười biếng, cũng giống như Hoàng đế đời trước chỉ phê tượng trưng hai ba bản, những bản khác để cho thái giám Ty Lễ Giám phê.

Trương Thành cử bút phê hồng, từ thời Cao Củng nội các đã vượt qua Ty Lễ Giám, lúc này y cứ chiếu theo phiếu nghĩ mà phê, làm như vậy cũng mất tới hơn nửa canh giờ.

Đừng nói thái giám không làm chính sự, chỉ việc sao y thôi cũng phí rất nhiều thể lực. Trương Thành đứng lên đưa tay ra đấm lưng, chuẩn bị giao tấu chương sang cho Trương Kình đóng dấu.

- Tiểu Đức Tử, mang ấn ra đóng đi, Thân Các Lão thăng Thủ Phụ ngày đầu tiên, vẫn phải nể mặt.

Trương Kình nhắm mắt đột nhiên nói một câu như vậy, thì ra y không hề ngủ, vẫn nghe ngóng mọi động tĩnh.

Cho dù là ngươi gian xảo như quỷ sứ, cũng phải uống nước rửa chân của Tần Thái Bảo mà thôi… Trương Thành cười thầm trong bụng, đưa tấu chương sang để cho thuộc hạ Trương Kình nhất nhất đóng dấu.

Sau khi phê hồng xong sẽ niêm phong, sau đó đưa sang Trung Thư các cho người đóng quyển. Triều đình đã nói rõ ràng, lục khoa cấp sự có quyền bác bỏ, bất quá gần đây chuyện bác bỏ là rất ít. Huống chi Trương Công Ngư là xuất thân khoa giáp, danh tiếng trong thanh lưu cực tốt, lại kết thiện duyên với Đô Sát Viện, mà đám Đô lão gia Đô Sát Viện từ trước tới nay vẫn cùng chung một phe với lục khoa cấp sự.

Trương Kình nhắm mắt giả vờ ngủ say, nhìn qua có vẻ như nhàn nhã tự tại nhưng trong lòng buồn bực không dứt, vì sao đạo tấu chương của Cố Hiến Thành vẫn chưa được phiếu nghĩ xong, mặt trời đã sắp xuống núi…

Phù... Trong Văn Uyên các, Thân Thời Hành vươn người thật dài, lại đấm đấm sau lưng, tự giễu nói:

- Thân mỗ thật sự không hợp làm chức Thủ Phụ này, ngày xưa thấy Giang Lăng tướng công, Phượng Bàn tướng công mỗi ngày xử lý hàng vạn sự vụ vẫn còn thời gian rỗi, hiện tại Thân mỗ chỉ mới ngồi nửa ngày đã cảm thấy đau lưng.

Rất nhiều tùy viên quan lại cười thầm không ngừng, Thân lão tiên sinh mỗi bản tấu chương đều rung đùi lắc lư ngâm nga một phen, chữ phiếu nghĩ cũng nắn nót viết từng chữ thể đài các, làm như vậy e rằng mệt đến chết cũng chưa làm xong.

- Thôi, ngày mai làm tiếp.

Thân Thời Hành gạt đống tấu chương sang bên, run tay áo lên, gọi kêu hai vị đồng liêu: 

- Dư niên huynh, Hứa lão đệ, chúng ta đi thôi!

Dư Hữu Đinh đã có cân nhắc trong lòng, quả nhiên lập tức nghe theo.

Về như vậy sao, còn bản tấu chương kia… Hứa Quốc khẽ chấn động tinh thần, nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Thân Thời Hành chợt có cảm ngộ, thấy Thân Thời Hành đã đi xa sắc mặt biến đổi không chừng, rốt cục giậm chân một cái đuổi sát theo sau.

Rốt cục tấu chương của Cố Hiến Thành biến đi đâu rồi? Ba vị phụ thần mới vừa đi, đám tùy viên Thư Bạn liền ùa vào bên trong, ba chân bốn cẳng lục tìm trong đống tấu chương chưa phiếu nghĩ xong.

Không có, không có, thảy đều không có! Trên trăm bản tấu chương đính giấy đỏ không thấy tên Cố Hiến Thành đâu.

Mọi người trợn mắt nhìn nhau, không ai hiểu được vì sao. Bọn họ không quan tâm Tần Lâm có rơi đài hay không, nhưng sự việc đi tới nước này rốt cục nên ăn nói thế nào với chủ nhân của mình, bản tấu chương ấy đã biến đi đâu?!

Bên ngoài ngọ môn ba vị phụ thần chắp tay từ biệt, lên kiệu của mình rời đi, hẹn đến buổi tối thay quan phục ra, sau đó sẽ đến phủ Thân Thời Hành ăn mừng.

Bên trong cỗ kiệu màu lục rủ màn che kín, sắc mặt của Thân Thời Hành lúc này hết sức âm trầm, lấy trong ống tay áo rộng lớn ra một bản tấu chương, rõ ràng dán tên Cố Hiến Thành trên đó.

Thủ Phụ Thân lão tiên sinh vò tấu chương trong tay, trước mắt hiện ra vẻ mặt đắc ý của Trương Tứ Duy, Cố Hiến Thành. Rốt cục lão cười lạnh một tiếng, từ từ, từ từ xé tấu chương thành vô số mảnh vụn!

-----------

Trải qua một ngày, đạo tấu chương mang theo khí thế như sấm sét từ trên trời giáng xuống của Cố Hiến Thành đã biến mất hoàn toàn bên trong đống tấu chương như biển ở nội các. Tin này từ trong Văn Uyên các truyền ra rất nhanh, hết thảy các phe thế lực chú ý tới chuyện này đều trợn mắt há mồm, không biết Thân Thời Hành muốn giở trò gì.

Đám thanh lưu bên trong cựu đảng vẫn có người tồn tại ảo tưởng, như bọn Trương Kình, Lưu Thủ Hữu, Nghiêm Thanh, ôm lòng nghi ngờ là lão hảo nhân Thân Thời Hành này vẫn còn đang do dự không quyết, không thể dứt khoát đưa ra chủ ý.

Đến hoàng hôn, mặt trời lặn sau Tử Cấm thành, ngói lưu ly một mảnh huy hoàng rực rỡ, sắc mặt Trương Kình trên Ty Lễ Giám âm trầm tới mức đáng sợ. Trương Thành đã sớm rời đi, chỉ còn y buồn bực ở lại chỗ này.

Hồi lâu Trương Kình hung hăng cắn răng, dặn dò Trương Tôn Nghiêu:

- Thân lão tiên sinh không khỏi mềm yếu quá, nói không chừng chúng ta phải thúc đẩy lão một chút…

Ninh Tú cung, Trịnh Trinh nghe được Tiểu Thuận Tử hồi báo, sắc mặt yêu mị của nàng lộ ra vẻ nghi hoặc, bất quá rất nhanh đã sáng lên trở lại, cười khúc khích:

- Xem ra bản cung không cần phải xuất thủ, cũng tốt, tiết kiệm được sức lực đối phó hai tiện nhân kia.

Vẻ lạnh lùng trong giọng nói khiến cho tâm phúc thân tín của nàng là Tiểu Thuận Tử cũng cảm thấy sợ hãi, tiện nhân trong miệng Quý Phi nương nương không ngoài Vương Hoàng hậu và Vương Cung Phi.

Trong ngôi nhà tầm thường ở góc Đông Bắc Tử Cấm thành, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Vĩnh Ninh vô cùng rạng rỡ, tâm trạng đám cung nữ hầu hạ nàng trở nên thoải mái hơn nhiều, đã rất lâu Trưởng Công chúa không vui vẻ như vậy.

Xuất thân thiên hoàng quý trụ, Vĩnh Ninh không tới nỗi hoàn toàn mù tịt không biết gì cả. Trực giác nói cho nàng biết lần này Tần Lâm sẽ không có chuyện gì, thậm chí thời gian gặp lại cũng sẽ không quá lâu.

- Có Quế Hoa tửu không?

Vĩnh Ninh đỏ mặt, chờ đợi nhìn cung nữ:

- Ta muốn uống một chút.

Cung nữ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vàng nói:

- Có, có, tỳ tử lập tức đi lấy!

Rất nhanh sẽ tới Trung Thu, lúc trăng tròn hoa quế tỏa hương, chúc cho người trường cửu, ngàn dặm với thuyền quyên…

----------- 

Cố Hiến Thành rất căm tức, căm tức trước nay chưa từng có.

Vốn tưởng rằng đưa quyển tấu chương kia lên, từ nay nổ một tiếng pháo vang lên kinh người, cho nên sau khi y đưa Trương Tứ Duy rời kinh bèn cùng các bằng hữu trở lại Tiện Nghi phường trong thành gọi một con vịt quay, lấy hai bình rượu trắng, hăng hái bừng bừng uống rượu ngâm thơ, vui vẻ suốt một buổi chiều.

Không ngờ rằng bản tấu chương oanh oanh liệt liệt kia vừa đưa lên lại giống như đá chìm đáy biển. Đến trời tối vẫn bặt vô âm tín, sai người hỏi thăm mới biết, tấu chương của y còn chưa đi đến Ty Lễ Giám, đã mất đi tung tích ở Văn Uyên các.

Lưu Đình Lan, Ngụy Doãn Trung, Mạnh Hóa Lý hết lời khuyên giải, nói có lẽ tấu chương đã bị trì hoãn ở nơi nào đó. Dù sao mỗi ngày nội các xử lý tấu chương có tới mấy trăm bản, Trương Tứ Duy nghỉ việc đinh ưu, Thân Thời Hành tiếp nhận Thủ Phụ, Hứa Quốc mới từ Chiêm Sự phủ nhập các, quá trình giao nhân xảy ra chút sơ sót cũng không phải là chuyện to tát gì.

- Thân Thời Hành lão mưu thâm toán, cho dù là làm việc có sơ sót cũng phải cho Cố mỗ biết sớm, không tới nỗi đá chìm đáy biển như vậy mới phải.

Cố Hiến Thành tức tối đỏ mặt, y cũng là nhất thời tình thế cấp bách quên cả tị hiềm, gọi thẳng tên của Thân Các Lão như vậy.

Tiện Nghi phường nổi tiếng gần xa, quan viên trong triều tới đây ăn cơm không ít. Cố Hiến Thành hô to tên đương triều Thủ Phụ như vậy, nhất thời đưa tới không ít ánh mắt kinh ngạc.

Lưu Đình Lan vội vàng khuyên giải:

- Cố huynh, chớ có lên tiếng!

- Ngu huynh, ngu huynh càn rỡ. 

Cố Hiến Thành đỏ mặt lúng túng ngồi xuống, y là quân tử chú trọng thiên lý nhân tính, bản thân mình cũng cảm thấy có chỗ không ổn.

Dù sao công danh lợi lộc ở phía trước, còn có hùng tâm tráng chí tẩy sạch triều chính mới chỉnh đốn thiên hạ. Đây gọi là quá quan tâm nên loạn, cho dù là bình thời y chú trọng tu tâm dưỡng tính tới mức nào, lúc này cũng khó tránh khỏi thất thố, trong lòng đã sớm rối loạn phương tấc.

Nói cho cùng, lúc này Cố Hiến Thành chỉ mới hơn ba mươi tuổi, chân chính bước vào chính đàn triều chính mới mấy năm, mới vừa dần dần nổi lên trên chốn quan trường kinh sư. Không phải là Cố Hiến Thành trong lịch sử thực hai mươi năm sau làm mưa làm gió ở Đông Lâm thư viện, khống chế dư luận thanh lưu trong tay, bao trùm thiên hạ, được bè đảng tay sai coi như Thái Sơn Bắc Đẩu, thân ở Giang Nam mà khống chế cả triều chính, được xưng Đông Lâm tiên sinh.

Mới vừa ngồi một hồi, Cố Hiến Thành chợt đứng bật dậy, các vị bằng hữu còn tưởng rằng y muốn làm gì vội vàng khuyên giải, chỉ nghe y lạnh giọng nói:

- Không được, Cố mỗ phải đi hỏi Thân lão tiên sinh một chút, vừa đúng lúc trong phủ lão đang tổ chức yến tiệc ăn mừng lão thăng chức, xin các vị về trước, Cố mỗ đi đây!

Y càng nói như vậy, mấy vị bằng hữu càng không chịu rời đi, cùng nhau kêu lên:

- Thúc Thời ôi Thúc Thời, chúng ta hạo nhiên chính khí, can đảm tương chiếu, tự nhiên phải sóng vai đồng cam động khổ với nhau, há có thể để cho mình huynh đứng mũi chịu sào như vậy?!

Hay! Cố Hiến Thành cùng ba vị bằng hữu nắm tay nhau thật chặt, nước mắt lóe lên trong mắt, ai nấy lộ vẻ cảm động vô cùng. May là Tần Lâm không có ở nơi này, nếu không nhất định sẽ kêu to một tiếng thay bọn họ: hảo bằng hữu!

Bốn người thanh toán tiền rượu, sau đó nghênh ngang hùng hổ đi tới phủ đệ Thân Thời Hành.

-----------

Nến đỏ cao chiếu, đàn sáo du dương, trong phủ Thân Thời Hành vang lên tiếng cười nói xôn xao. Chủ nhân thăng lên đỉnh phong văn thần, đặc biệt tổ chức tiệc rượu, các tân khách cũng không câu chấp cử chỉ, ai nấy cởi triều phục ra, đổi thành áo xanh áo vải Hạo Nhiên cân. Hoặc nâng chén uống với bằng hữu, hoặc tụm năm tụm ba uống rượu dưới trăng. 

Những quan viên trẻ tuổi hơn còn đùa giỡn với các nha hoàn Thân phủ, ai nấy tự ví mình như Lý Vệ Công (Lý Tĩnh), muốn xem nơi này có Trương Xuất Trần pháp nhãn biết anh hùng hay không.

Đời Minh từ khi Dương Minh Tâm học phát triển, trong quan trường dần dần trở nên không câu nệ như trước nữa. Trương Cư Chính cũng rất thích mở tiệc tại nhà, vui say hoan ca với tân khách thâu đêm suốt sáng. Tính tình Thân Thời Hành khôn khéo, đương nhiên sẽ không vứt bỏ truyền thống kết giao đồng liêu này.

Thân Thời Hành vẫn chưa tới năm mươi, mặt mũi tuấn tú nho nhã, đôi mày xanh đen. Đầu đội Hạo Nhiên cân, thân mặc trường sam màu nâu in hoa, chân đi giày đen. Lão được hai đứa con trai phụng bồi đi ra, chuyện trò vui vẻ cùng các vị tân khách, thể hiện khí phái giàu sang phú quý. Kẻ không biết sẽ cho là vị trí sĩ nào đó hồi hương, ngày ngày vui bên thơ rượu, không nhìn ra được đây là vị đương triều Thủ Phụ hiển hách uy nghi.

Bất quá đây chính là ưu điểm của Thân Thời Hành, so với Trương Cư Chính nhận ủy thác của tiên hoàng phò ấu chúa trị thiên hạ, so với Trương Tứ Duy âm hiểm ẩn nhẫn hai mặt ba lòng, rõ ràng là nhân duyên của Thân lão tiên sinh tốt hơn nhiều lắm. Quan viên lớn nhỏ lục tục mời rượu lão, lão cũng nhất nhất đáp lại, dù là người quan chức cực kỳ thấp kém lão cũng có thể thuận miệng gọi tên, còn ôn tồn an ủi vài câu, khiến cho người ta phải sinh lòng cảm kích.

Những người trước kia nghi ngờ thậm chí xem thường Thân Thời Hành, lúc này mới chợt hiểu ra, quả nhiên họ Thân có thể ngồi lên vị Thủ Phụ tuyệt không phải nhờ may mắn. Nói về năng lực khí phách có lẽ kém xa không kịp Cao Củng, Trương Cư Chính, nhưng nói về bản lãnh lôi kéo bốn phía các bên cùng có lợi trong quan trường, e rằng vị Thân Các Lão này mới là số một.

Thứ Phụ Dư Hữu Đinh, Tam Phụ Hứa Quốc, Hộ bộ Thượng Thư Dương Nguy, Lễ bộ Thị Lang Vương Gia Bình theo hai bên tả hữu Thân Thời Hành thật sát. Bọn họ nếu không phải là đồng môn bạn học của Thân Thời Hành, vậy cũng là tri giao hảo hữu của lão, lúc này tự nhiên xem Thủ Phụ Đại nhân là đầu lãnh.

Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu, Khâu Tranh cũng ở chỗ này, bọn Triệu Ứng Nguyên, Vương Dụng Cấp, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền cũng đứng trong đám người, cười cười nói nói với các vị tân khách, trong lòng không khỏi ôm mối nghi ngờ thật lớn. Nhưng nhìn lại Thân Thời Hành mặt đầy gió Xuân lại không giống giả vờ, ngay trước mặt rất nhiều người cũng không tiện hỏi lão, không thể làm gì khác hơn là nuốt lời vào bụng, chờ cơ hội khác sẽ hỏi.

Hai cha con Định Quốc Công Từ Văn Bích, Tả Đô Đốc Đề Điểm Từ Đình Phụ phụ trách phòng thủ bên trong thành, Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh, Tả Đô Ngự Sử Trần Giá, Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài, Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực, Thiêm Đô Ngự Sử Trương Công Ngư cũng có mặt trong đám tân khách, sắc mặt ai nấy lộ vẻ biến ảo khó lường.

- Trương thế huynh, ngươi đã biết chưa? 

Ngô Đoài nói khẽ với Trương Công Ngư: 

- Thánh chỉ bổ nhiệm Tuần Phủ Sơn Tây đã qua lục khoa cấp sự, sáng mai sẽ xuống chiếu phát đi.

Bản lãnh khác của Trương Công Ngư cũng chỉ tầm thường, nhưng công phu lôi kéo quan hệ, lấy lòng kết giao cũng gần bằng với tọa sư Thân Thời Hành. Lục khoa cấp sự toàn là huynh đệ bằng hữu thân thiết của y, làm sao không biết, lập tức cất giọng vịt đực khàn khàn của mình cười khan:

- Đa tạ Ngô Đô Đường cất nhắc, học sinh cảm tạ muôn vàn, tối nay sẽ có một phần đặc sản Sơn Tây đưa tới quý phủ.

Ngô Đoài bật cười, y còn chưa đi Sơn Tây nhậm chức, lấy đâu ra đặc sản Sơn Tây. E rằng là loại đặc sản trắng lóa hoặc vàng chói…

Lão lắc đầu một cái, giận nói:

- Lão phu cần ‘đặc sản’ của ngươi để làm gì, Trương Đô Đường, ngươi có biết vì sao nhậm chức Sơn Tây không?

Trương Công Ngư cũng không phải kẻ ngốc, chớp chớp ánh mắt:

- Hẳn là do Tần lão đệ âm thầm bố trí… Ừm, sau khi học sinh đến Sơn Tây nhất định sẽ chiếu cố hắn.

Tên yêu nghiệt Tần Lâm kia còn cần ngươi chiếu ứng hắn hay sao?! Ngô Đoài dở khóc dở cười, thật muốn gõ đầu Trương Công Ngư một cái, để cho y thông suốt hơn một chút.

Thế nhưng không có cách nào khác, phải báo ân cứu mạng Tần Lâm, Ngô Đô Đường cũng chỉ có thể khéo léo dẫn dắt dần dần:

- Trương thế huynh muốn làm Hải Thụy sao? Người đời đều nói Hải Bút Giá không sợ quyền quý, chấp pháp như núi, rốt cục lão làm thế nào mà thanh danh vang dậy như vậy?

Suy nghĩ đi… Trương Công Ngư gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Lão không thiếu tiền, tính tình cũng không thích quyền lực, làm quan chỉ muốn danh lưu sử xanh, huống chi danh tiếng Hải Thụy ở một dãy Giang Nam thật lớn, ai nói tới Hải Thanh Thiên đều giơ ngón tay cái lên.

Nhưng nói đến chuyện rốt cục Hải Thụy làm thế nào nổi danh khắp thiên hạ, Trương Công Ngư lại mù tịt, bèn đoán bừa:

- Có nghĩa là muốn nói lão thanh chính liêm khiết, không thu tiền cữ thường lệ, nghèo tới mức một năm chỉ mua hai cân thịt heo phải không?

Ngô Đoài lắc đầu một cái, bật cười nói:

- Lão sư trường học trong huyện mười người hết tám còn nghèo hơn lão, chỉ dựa vào bao nhiêu đó chỉ có thể coi là lão đồ nghèo mà thôi.

- Hẳn là do lão giống như Phạm Nhan can gián, Quan Quân dâng thư ư?

Trương Công Ngư tặc lưỡi, lá gan Hải Thụy rất lớn, dám dâng thư mắng Gia Tĩnh Hoàng đế tức tối phải phun máu.

Ngô Đoài vẫn lắc đầu một cái:

- Đại Minh trải qua hai trăm năm, quan viên lừa gạt đình trượng không có một ngàn cũng có tám trăm.

Trương Công Ngư gãi gãi đầu, có hơi hoang mang ngơ ngác, cũng may y xuất thân là diêm thương Dương Châu, ở gần cho nên lập tức nhớ ra, bật thốt lên:

- Ép Từ Các Lão trả lại ruộng đất!

Rốt cục cũng khai khiếu! Ngô Đoài cười híp mắt gật đầu một cái.

Năm đó Hải Thụy chọc giận Gia Tĩnh Hoàng đế, bị hạ ngục luận tội chết, lúc ấy Từ Giai đảm nhiệm Thủ Phụ bèn nghĩ cách che chở cứu giúp, có ân với Hải Thụy. Sau đó Cao Củng nắm triều chính, Từ Giai trí sĩ hồi hương, hai đứa con trai lão hoành hành bất pháp, chiếm đoạt đất dân, nuôi dưỡng môn khách, khiến cho dân chúng Giang Nam oán khí ngất trời.

Lúc Hải Thụy nhận chức Tuần Phủ Ứng Thiên, người khác đều cho là lão vừa nhận được đại ân của Từ Giai, nhất định sẽ bênh vực che chở lẫn nhau. Không ngờ rằng Hải Thụy không nhớ tới chút ân tình nào cả, buộc Từ Giai trả lại ruộng đất, còn lùng bắt hai vị công tử Từ gia. Đúng lúc ấy là Cao Củng vốn không hợp với Từ Giai đang nắm triều chính, lão lợi dụng sự cương trực của Hải Thụy chỉnh trị Từ Giai một phen, đáng thương cho Từ Các Lão từng lật đổ Nghiêm Tung vất vả một phen tơi bời hoa lá.

Danh tiếng Hải Thụy rất lớn, nhưng đại đa số toàn là nhờ can gián thẳng thắn dâng thư không nể mặt Hoàng đế. Trước mặt thượng ty không chịu quỳ, không nể mặt thượng ty, hoặc nghèo tới mức không có tiền mua thịt ăn, không nể mặt cái bụng mình. Chuyện chân chính lão làm được chính là bắt Từ Giai trả ruộng đất ở Giang Nam này.

Từ loạn Tĩnh Nạn vào thời Vĩnh Lạc, triều Minh thái bình hơn một trăm năm, thế gia hào môn nổi lên không ít. Dân chúng Giang Nam chịu khổ bị hào cường thâu tóm ruộng đất, Hải Thụy lại ép cho Từ Giai từng nhậm chức Thủ Phụ phải trả lại ruộng đất, chuyện này truyền đi rất nhanh, từ đó dân chúng Giang Nam mới xưng lão là Hải Thanh Thiên.

Trương Công Ngư nghĩ tới đây nhất thời thông suốt sáng sủa, lập tức hiểu ý Ngô Đoài, vừa mừng vừa sợ lại có hơi do dự, xoa xoa tay cười hắc hắc.

- Hãy làm cho tốt!

Ngô Đoài vỗ vỗ lưng y, thở dài nói:

- Gần đây bọn Triệu Ứng Nguyên, Ngô Trung Hành được thế, công kích Trần Đô Đường và Ngô mỗ năm xưa a dua Trương Giang Lăng. Tuy rằng mỗ không thẹn với lương tâm, nhưng cũng cảm thấy khó mà ngồi yên chỗ. Chờ cho chuyện Tần Thái Bảo xong xuôi sẽ trí sĩ về quê câu cá, tương lai đám Đô Đường sẽ phải nhờ vào thế huynh dọn đường dẹp lối.

Trương Công Ngư nghe vậy mừng rỡ, Ngô Đoài đây chính là nói rõ lão và Trần Giá thà rằng mất chức cũng sẽ bảo vệ mình và Tần Lâm, còn gì do dự nữa.

Bên kia, chư vị cựu đảng thanh lưu đã dần dần không nhịn được.

Vừa đúng nội các Tam Phụ Hứa Quốc nói chuyện với một vị quan viên, tụt lại phía sau mấy bước, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy nghênh đón.

Vì lúc Trương Cư Chính đoạt tình hai người bọn họ chịu đình trượng, Hứa Quốc từng tặng cho hai người hai chén ngọc, giao tình là cực tốt, bây giờ hai người phụng chiếu hồi triều, nghiễm nhiên có hình ảnh anh hùng bất khuất dù bị Trương Cư Chính chèn ép. Hiện tại Hứa Quốc làm tới nội các phụ thần, quan hệ giữa ba người càng thêm mật thiết.

- Duy Trinh huynh... 

Ngô Trung Hành hớn hở tươi cười, giơ chén rượu lên.

Không ngờ sắc mặt Hứa Quốc hơi thay đổi, cười khan một tiếng chỉ chỉ trước mặt:

- Thân lão tiên sinh đang chờ, xin thất lễ, thất lễ!

Như vậy là ý gì… Ngô Trung Hành có vẻ không vui, sắc mặt trầm xuống.

Triệu Dụng Hiền cơ trí hơn y một ít, trong lòng khẽ giật mình, chẳng lẽ Hứa Quốc đã...

Đúng vào lúc này, Cố Hiến Thành cùng ba vị bằng hữu tức giận ngất trời đi tới Thân phủ, Cố Hiến Thành lớn tuổi hơn, còn hơi khá một chút, Lưu Đình Lan, Mạnh Hóa Lý, Ngụy Doãn Trung đã sớm tái xanh mặt mũi, dáng vẻ hùng hổ rõ ràng là tới gây phiền phức. 

Bọn họ không sợ trời không sợ đất, chịu mấy phen đình trượng cũng chỉ coi như khai vị, cũng không phải là lần đầu tiên gây chuyện với Thủ Phụ. Trước kia bọn họ đã từng đắc tội với Trương Cư Chính, hiện tại cũng không sợ đắc tội với Thân Thời Hành.

Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, Cố Hiến Thành trực tiếp tìm tới Thân Thời Hành, sau khi thi lễ lạnh lùng nói:

- Chúc mừng Thân lão tiên sinh thăng quan Thủ Phụ, từ nay thi triển thủ đoạn trị quốc bình thiên hạ. Bất quá vì sao tấu chương mà Hiến Thành trình lên lại chìm trong nội các bặt vô âm tín, mong rằng Thân lão tiên sinh cho biết sự thật.

Đám ngu xuẩn Lưu Đình Lan cũng nhướng mày trợn mắt nhìn chằm chằm Thân Thời Hành, dáng vẻ liều mạng cùng lắm thì không làm quan nữa.

Thân Thời Hành khẽ mỉm cười:

- Cố Lang Trung bình tĩnh chớ nóng, hôm nay lão phu phiếu nghĩ tấu chương không có một trăm bản cũng có tám mươi bản, chẳng hay ngươi muốn nói bản nào?

Cái gì? Cố Hiến Thành chợt thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, nhìn chăm chú vào Thân Thời Hành, toàn thân run rẩy kịch liệt...

Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu, Khâu Tranh nhìn nhau, ai nấy đều giật mình kinh hãi. Chuyện lần này không phải là phe bọn họ phát động, nhưng thanh thế thật lớn, kế hoạch kín đáo, ít nhất đối phó một tên cẩm y vũ thần bị cách chức đày ra kinh như Tần Lâm sẽ không có vấn đề gì. Nhưng chẳng ai nghĩ tới sẽ đi tới mức này, trước kia cũng không thấy Thân Thời Hành và Tần Lâm có giao tình bao nhiêu.

Triệu Ứng Nguyên, Vương Dụng Cấp càng không dám tin, Thân Thời Hành ở trước mặt Trương Tứ Duy ngoan ngoãn vâng lời răm rắp, vì sao lúc này lại đứng về phe Tần Lâm, trở giáo phản kích một đòn như vậy… Rốt cục Ngô Trung Hành và Triệu Dụng Hiền cũng hiểu rõ, tại sao thái độ Hứa Quốc tối nay ngược với bình thường, không thèm để ý tới bọn họ.

Bọn Từ Văn Bích, Cảnh Định Lực nhìn nhau cười một tiếng, như vừa dỡ bỏ gánh nặng trong lòng. Thân Thời Hành cũng không đần, mặc dù là lão hảo nhân nhưng dục vọng quyền lực cũng không nhỏ chút nào.

Ngoài mặt Thân Thời Hành vẫn tỏ ra vân đạm phong khinh như trước, thậm chí giả vờ ngây thơ giỏi hơn bất kỳ ai khác, chỉ cười hăng hắc trong lòng. Chỉ có Trương Tứ Duy lão biết làm Thủ Phụ, Thân Thời Hành ta không biết làm Thủ Phụ hay sao?!