Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 284: A Thiến hấp hối



 Sở Phàm ôm vai đại tiểu thư đi vào trong xe. Đại tiểu thư giống như một con chim nhỏ trong lồng ngực của Sở Phàm, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hạnh phúc và thanh thản.

Đột nhiên, Sở Phàm bỗng cảm thấy run lên, hắn dường như cảm ứng được cái gì đó. Hắn quay đầu nhìn về phía bên phải thì nhìn thấy có một bóng người màu bạc đang lặng lẽ đứng đó, giống như đang dung hòa cùng với cả trời đất. Chỉ là từ người cô toát ra một vẻ lạnh lùng khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

Là Ngân Hồ! Sở Phàm trong đầu hiện lên một ý niệm. Hắn mơ hồ cảm thấy Ngân Hồ có việc cần tìm hắn, không chỉ vậy mà còn là việc gấp. Tuy nói cách nhau một khoảng nhưng Sở Phàm cũng cảm thấy được trên mặt Ngân Hồ có chút không thoải mái, giống như cô có điều gì đó đau khổ.

Sở Phàm đưa đại tiểu thư lên xe, sau đó nhẹ giọng nói:
 
- Đại tiểu thư, em lên xe ngồi đi, anh đi gặp một người.

- Đi gặp một người? Gặp ở đâu?
 
Đại tiểu thư kinh ngạc hỏi.

- Cô ấy đang đứng ở bên kia.
 
Sở Phàm trả lời.

- Em ở đây chờ anh quay về.
 
Đại tiểu thư khẽ cười cười, nói.

Sở Phàm gật gật đầu, khẽ vuốt khuôn mặt đại tiểu thư một chút, đi tới gần Ngân Hồ.

- Chủ nhân, A Thiến đã xảy ra chuyện rồi.
 
Sau khi Sở Phàm đi qua, Ngân Hồ xót xa nói.

Sở Phàm nghe vậy thì cảm thấy căng thẳng, vội vàng hỏi:
 
- Xảy ra chuyện gì?

- A Thiến hôm nay đi ra ngoài thì gặp phải Từ Lãng. Bọn chúng uy hiếp A Thiến phải gây bất lợi cho chủ nhân, A Thiến không chịu nghe theo. Thế là bọn chúng đâm cô ấy một dao, thành ra bây giờ A Thiến đang nằm ở trong Bệnh viện Nhân dân. Khi bị đưa đi bệnh viện thì A Thiến nói muốn gặp chủ nhân.
 
Ngân Hồ kể lại.

- Cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? A Thiến cô ấy không bị sao chứ?
 
Sở Phàm chấn động cả người, kinh hoàng hỏi.

- Chủ nhân, thời gian cấp bách, lên xe rồi Ngân Hồ sẽ nói tỉ mỉ cho người.
 
Ngân Hồ nói.

- Cũng được.
 
Sở Phàm dừng một chút nói:
 
- Cô chờ tôi một chút. Tôi đi nói một tiếng với đại tiểu thư.

Sở Phàm vội vàng chạy đến trước xe mà đại tiểu thư đang ngồi. Hắn cố tỏ ra một thần sắc bình thường, nhìn vào trong xe nói với đại tiểu thư:
 
- Đại tiểu thư, em lái xe về nhà trước đi, anh còn có chút việc, lát nữa anh sẽ quay về, được không?

Đại tiểu thư nghe vậy thì giật mình. Nàng nhìn thấy trên mặt của Sở Phàm không có vẻ gì là nghiêm trọng, nhưng trong lòng nàng lại có một cảm giác khác thường. Nàng mơ hồ cảm thấy Sở Phàm chắc chắn đã gặp chuyện gì đó. Vậy nên cô lo lắng hòi:
 
- Tiểu Sở, anh đã gặp chuyện gì phải không?

- Không có việc gì lớn đâu, em về trước chờ anh có được không? Sau khi về nhà anh sẽ kể tỉ mỉ cho em.
 
Sở Phàm dịu dàng nói.

Đại tiểu thư nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Sở Phàm thì buộc phải gật gật đầu. Trong lòng nàng có rất nhiều điều muốn hỏi Sở Phàm nhưng nàng cũng biết khi mình là một người phụ nữ thì không nên nhiều lời. Mình nên thông cảm quan tâm, để cho anh ấy yên tâm đi làm việc, cho nên nàng đành nói:
 
- Em ở nhà chờ anh trở về, anh nhất định phải trở về đó.

- Anh sẽ trở về!
 
Sở Phàm nói xong hôn nhẹ vào hai mà của đại tiểu thư, khẽ ôm lấy nàng rồi đi về xe của Ngân Hồ.

Đại tiểu thư nhìn theo hình bóng của Sở Phàm thì trong lòng âm thầm nói:
 
- Tiểu Sở, em biết có một số việc anh không dám nói với em sợ em biết thì sẽ lo lắng không yên. Nhưng em vẫn hy vọng anh có thể nói cho em biết. Em muốn cùng nhau gánh vác với anh, bởi vì từ nay về sau em là người của anh, người phụ nữ đứng sau lưng anh! Tiểu Sở, đêm nay anh phải về sớm một chút, em ở nhà chờ anh.

---------

Ngân Hồ lái chiếc xe màu bạc lao vùn vụt về hướng đến Bệnh viện Nhân dân. Sở Phàm ngồi ở trong xe, khuôn mặt lạnh lùng u ám, hai măt tràn ngập vẻ lo lắng.

Vừa rồi Ngân Hồ đã nói sơ qua một lần sự việc xảy ra. Vốn là hôm nay A Thiến có việc gấp cần phải đi ra ngoài, cô gọi điện thoại cho Sở Phàm nhưng lúc đó hắn đang tắt máy. Ngân Hồ và Kim Cương cũng có việc phải đi ra ngoài, không ở trong biệt thự Bạch Cảnh Sơn. A Thiến đợi một hồi vẫn không thấy Ngân Hồ và Kim Cương trở về, di động của Sở Phàm thì không mở máy, cuối cùng đành phải mượn xe của Ngô bá một mình đi ra ngoài.

Ai ngờ, A Thiến đi một lúc thì bị bọn Từ Lãng phát hiện được, bọn chúng mang A Thiến đi luôn. Rồi Từ Lãng bắt A Thiến kể rõ toàn bộ hành động của mấy ngày nay cho chúng biết, còn bắt cô phải tiếp tục nghe ngóng hành động kế tiếp của Sở Phàm . A Thiến không nghe theo lại còn chửi rủa Từ Lãng thậm tệ. Từ Lãng giận dữ, liền đâm cho A Thiến một dao. A Thiến kêu lên khiến những người xung quanh nghe thấy, cả bọn Từ Lãng thấy vậy liền nhanh chóng chạy mất.

Sau khi bọn Từ Lãng chạy mất thì Ngân Hồ mới vội vàng đuổi tới nơi. Hóa ra sau khi Ngân Hồ trở về biệt thự Bạch Cảnh Sơn thì biết được A Thiến đã đi nên lập tức ra ngoài tìm cô. Lúc Ngân Hồ tìm được A Thiến thì cũng chính là lúc cô ấy đang nằm trong vũng máu.

Ngân Hồ cấp bách đưa A Thiến tới bệnh viện để cấp cứu. Theo sở nguyện của A Thiến, cô liền đi tìm Sở Phàm, cuối cùng cô cũng gặp được hắn ở dưới tòa cao ốc Quốc Cảnh.

Sở Phàm sau khi nghe Ngân Hồ nói thì trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng. Vốn là lúc đi tới tòa cao ốc Quốc Cảnh điện thoại của hắn chưa sạc pin, mà hắn lại vội vàng đi nên cũng không để ý. Ai ngờ đến lúc quan trọng thì di động của hắn lại hết pin, khiến cho A Thiến gọi điện không được. Nếu vạn nhất A Thiến có chuyện gì thì Sở Phàm khó có thể tha thứ cho chính mình.

Theo lời nói của Ngân Hồ thì A Thiến vội vàng đi ra ngoài là để gửi tiền đến cho em gái của mình. A Thiến mỗi khi cuối tháng đều phải trợ cấp cho em gái mình một ít phí sinh hoạt, hôm nay chính là ngày cuối tháng, cho nên A Thiến phải đi gửi phí sinh hoạt tháng sau cho em gái mình. Cô biết rằng đi lúc ban ngày thì có thể sẽ bị bọn Trương thiếu phát hiện ra cho nên tới sau bảy giờ tối mới lái xe ra ngoài để chuyển khoản. Nào ngờ bị bọn Từ Lãng bắt gặp cho nên mới xảy ra bi kịch như thế này.

Khuôn mặt Sở Phàm tái mét, một câu nói cũng không thốt ra được. Nhưng mà trong lòng hắn không ngớt cầu nguyện: "A Thiến, en ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì. Bây giờ anh sắp đến gặp em rồi. Em đừng có xảy ra chuyện gì nhé!"

Sau khi chiếc xe dừng lại ở Bệnh viện Nhân dân, Sở Phàm vội vàng mở cửa xe chạy vô bệnh viện. Hắn cùng Ngân Hồ đi vào phòng cấp cứu, khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của các bác sĩ đi từ trong phòng ra, trong lòng Sở Phàm liền cảm thấy một cảm giác không lành.

- Bác sĩ, bác sĩ, A Thiến cô ấy sao rồi? Có xảy ra chuyện gì không?
 
Sở Phàm vội vàng hỏi.

- Hai người là người nhà của cô ấy phải không?
 
Một người bác sĩ hỏi.

- Đúng, tôi là người thân của cô ấy. Bác sĩ, cô ấy có sao không?
 
Sở Phàm sốt ruột hỏi.

Bác sĩ lắc lắc đầu, khẽ thở dài, chậm rãi nói:
 
- Anh có phải là Sở Phàm không?

- Đúng, đúng tôi chính là Sở Phàm.
 
Sở Phàm nhìn vẻ mặt của bác sĩ thì đã linh cảm thấy có điều không hay xảy ra, trong lòng vô cùng sốt ruột, lo lắng mãi không thôi.

- Cô ấy bị đâm thủng tim. Chúng tôi đã tận lực cứu chữa nhưng không thể giúp cô ấy vượt qua nguy hiểm, chỉ có thể duy trì tính mạng của cô ấy một lúc. Cô ấy rất muốn gặp một người tên là Sở Phàm, anh hãy đi vào gặp mặt cô ấy lần cuối đi.
 
Bác sĩ lắc lắc đầu, sau đó đi tránh ra ngoài.

Sở Phàm nghe vậy thì trong lòng chấn động, cả người giống như bị sét đánh, chết đứng tại chỗ, khuôn mặt trở nên tái xanh, xoay người lại đi vào phòng cấp cứu.

A Thiến đang nằm trên giường giải phẫu, thân thể cô tái xanh, khuôn mặt không có một chút huyết sắc. Trên miệng cô đang gắn một cái bình oxy nhỏ, hô hấp rất yếu ớt, giống như mỗi lần hít thở là một lần sinh mạng tiêu hao đi một ít. Đôi mắt đã mất đi vẻ quyến rũ động lòng người vốn có, trống rỗng nhìn xung quanh, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy đau lòng.

Khi A Thiến nhìn thấy Sở Phàm đi vào thì đôi mắt trống rỗng ấy khẽ chớp chớp, giống như hiện lên một chút sinh cơ. Trong lòng Sở Phàm đau đớn dữ dội, hắn vội vàng chạy đến bên giường của A Thiến, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của A Thiến, dịu dàng nói:
 
- A Thiến, anh đã đến rồi. Em cảm thấy thể nào? Em phải kiên cường lên nhé, anh sẽ mãi ở bên cạnh em. Em không phải đã đáp ứng làm bạn với anh rồi sao? Em sẽ không xảy ra việc gì đâu, chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì mà.

Trong mắt của A Thiến lộ ra vẻ vui mừng. Cô khó khăn lấy tay chỉ vào bình oxy ở trên miệng của mình, ý bảo Sở Phàm gỡ nó ra cho cô.

Sở Phàm sửng sốt, trong lòng hắn biết rằng một khi gỡ cái bình oxy ra khỏi miệng của A Thiến thì tính mạng cô sẽ mất đi nhanh hơn.

Sở Phảm lắc lắc đầu nói:
 
- A Thiến, anh không thể gỡ ra được đâu. Gỡ ra thì em sẽ..

A Thiến nghe vậy thì lắc lắc đầu, trong mắt hiện ra những giọt nước mắt long lanh, từng giọt nước mắt dọc theo khóe mi từ từ rơi xuống.

Sở Phàm trong lòng đau xót, hắn có cảm giác như muốn khóc. Cuối cùng hắn cũng gỡ cái bình oxy ra khỏi miệng của A Thiến.

- A Sở, anh, anh rốt cuộc cũng đã đến. Em, em còn tưởng sẽ mãi mãi không thể gặp lại anh.
 
Sau khi bình oxy được gỡ ra, A Thiến yếu ớt nói.

- Không đâu, sẽ không như vậy đâu, rồi em sẽ khỏe lên, nhất định như vậy mà!
 
Giọng nói của Sở Phàm trở nên nghẹn ngào, hắn biết rằng lời nói của mình là dối mình dối người, nhưng mà hắn vẫn cứ nói.

- Không, em biết em sẽ không thể khỏe lên, nhưng mà cuối cùng có thể gặp anh thì trong lòng của em đã không còn gì tiếc nuối. Thật sự, em rất vui vẻ khi anh có thể bên em lúc thời khắc cuối cùng này.
 
Khuôn mặt của A Thiến khẽ mỉm cười, đôi mắt ướt đẫm nước mắt chớp chớp lộ ra vẻ vui mừng.

- A Thiến, anh không cho em nói như vậy, em sẽ khỏe lên mà. Anh từng nói anh sẽ ở bên em cả đời. Những năm tháng sau này còn dài, em không được nói như vậy.
 
Sở Phàm xúc động nói.
  
- A Sở, anh không cần lừa gạt chính mình. Em biết, em không xong rồi, trái tim em bây giờ đau quá, rất đau. Nhưng có anh nắm tay em như vậy thì tốt hơn rất nhiều. Bàn tay của anh thật là ấm áp, nhưng từ nay về sau em sẽ không bao giờ …có thể nắm… Ô ô ô.
 
A Thiến không kìm được khóc nức nở, nước mắt chảy xuống ướt đẫm hai bên gối. Cô tiếp tục nghẹn ngào nói:
 
- Anh biết không, có nhiều khi em rất hối hận vì mình đã chọn con đường này, trầm luân trở thành một người bán rẻ chính bản thân mình. Nhưng sau đó em lại nghĩ, chính là do mình chọn con đường này mới gặp được anh. Nghĩ vậy em lại cảm thấy vui mừng hơn. Những ngày nay được ở gần anh là khoảng thời gian em cảm thấy vui vẻ nhất. Thực sự em rất thích cảm giác đó, thích được chờ anh trở về, nấu cơm cho anh ăn, em không muốn phải chết, bởi vì em không nỡ xa anh. .Ô ô ô!

Nước mắt A Thiến không kìm được lại tiếp tục chảy ra, từng giọt nước mắt ẩn chứa sự đau lòng vô cùng vô tận của A Thiến.

Sở Phàm trong lòng đau xót, nước mắt không kìm nổi cũng từng giọt chảy xuống mu bàn tay của A Thiến.

- Anh, anh khóc đấy ư? A Sở, anh đừng đau lòng có được không? Đây là chặng đường cuối cùng của cuộc đời em. Em hy vọng anh có thể mỉm cười nhìn anh ra đi, em muốn khắc sâu nụ cười của anh. Bởi như thế thì em sẽ không cảm thấy cô độc, anh đừng khóc có được không?
 
A Thiến dùng hết sức lực toàn thân, nắm chặt lấy tay của Sở Phàm, dịu dàng nói.

- Anh, anh sẽ không khóc, anh sẽ cười, sẽ cười!
 
Sở Phàm cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhưng nụ cười của hắn còn khó coi hơn khi hắn khóc. Hắn vươn tay ra khẽ vuốt ve khuôn mặt của A Thiến. Lau nước mắt cho cô, nhưng dường như nước mắt của A Thiến cứ chảy mãi trên tay của hắn, lau hoài cũng không hết.

- Đúng, đúng rồi, em đêm nay làm cho anh một mâm bánh mật, chờ anh trở về cùng ăn. Nhưng bây giờ em không thể rồi, anh có thể trở về ăn phần bánh kia có được không? Đó là do một tay em làm cho anh đó.
 
A Thiến thương tâm nói, nước mắt lại tuôn ra ào ạt.

- Anh, anh sẽ ăn, anh còn muốn cùng ăn với em nữa.
 
Sở Phàm nghẹn ngào, khóc không thành tiếng. Trong lòng hắn vô cùng đau đớn. Sự đau đớn giống như từng cơn sóng kéo đến, hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Hắn hận chính bản thân mình, nhìn thấy sinh mệnh của người phụ nữ của mình dần dần mất đi mà hắn lại bất lực không có một biện pháp nào.

- Còn, còn có một việc nữa…
 
Khóe miệng A Thiến mấp máy, khó khăn nói:
 
- Lần này em ra ngoài là muốn chuyển cho em gái của em một số tiền. Nhưng, nhưng cuối cùng không chuyển được. Anh có thể giúp em được không? Chi phiếu của em gái em trong cái bọc ở bên trong cái túi trong phòng em. Còn, còn nữa, đừng để cho em gái của em biết chuyện của em, để cho nó yên tâm học tập. Anh, anh có thể giúp em được không?

- Có thế, có thế. Từ nay về sau mỗi tháng anh sẽ chuyển cho em gái em một số tiền, chăm sóc thật tốt cho nó. Anh sẽ đối với nó như đối với em gái của chính mình.
 
Sở Phàm vội vàng nói.

- Cảm, cảm ơn anh!
 
A Thiến nói xong thì vẻ mặt biết đổi, khẽ cau mày, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn. Cô kêu lên thành tiếng:
 
- Đau, đau quá, ngực của em đau quá, trái tim của em đau quá.

Sở Phàm thấy vậy thì kinh hãi, vội vàng nói:
 
- A Thiến, em hãy đợi một chút. Anh đi gọi bác sĩ. Em hãy đợi một chút.

- Không, không cần. Anh đừng đi, đừng đi mà!
 
A Thiến nắm chặt lấy tay của Sở Phàm không cho hắn rời đi. Dần dần A Thiến cảm thấy không còn đau nữa, không chỉ vậy khuôn mặt vốn tái xanh của cô đã dần trở nên hồng hào, đôi mắt to quyến rũ mê người dần dần xuất hiện sức sống. Cô nắm chặt lấy bàn tay của Sở Phàm rồi nói:
 
- Em bây giờ cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Giống như không có chuyện gì xảy ra. Anh đừng rời khỏi em.

Sở Phàm nhìn thấy vẻ đau đớn ngày càng dày đặc trong mắt của A Thiến, hắn cũng từng học qua y thuật nên biết phản ứng khác thường trên người A Thiến là hiện tượng hồi quang phản chiếu. Khuôn mặt hắn trở nên buồn bã, ánh mắt toát ra một vẻ đau đớn vô tận.

Mà lúc này, A Thiến cũng dường như cảm thấy chính mình cũng không xong. Cuối cùng cô nhẹ giọng cầu xin:
 
- A Sở, anh có thể hôn… hôn em một chút không?

Sở Phàm đau xót, cố gắng kìm nén đau đớn, miễn cưỡng cười:
 
- Đương nhiên là có thế. A Thiến, anh từng nói con người anh khả năng tự chủ rất là thấp, không biết lúc nào đã bị em mê hoặc. Chỉ là không nói cho em biết, bây giờ mới nói, em không trách anh chứ?

A Thiến lắc lắc đầu, đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt lại tiếp tục rơi lệ. Cái miệng xinh xinh dường như muốn khóc ra thành tiếng. Lúc này Sở Phàm nhẹ nhàng cúi xuống hôn vào bờ môi mềm mại của cô. A Thiến ôm chặt lấy bàn tay của Sở Phàm. Đôi mắt của cô từ từ nhắm lại. Bàn tay nắm lấy tay Sở Phàm cũng dần dần mất đi sinh lực mà buông ra.

Một lúc sau, Sở Phàm mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Lúc này trên mặt hắn nước mắt đã chảy ngang dọc. Đôi mắt của A Thiến đã nhắm lại, khóe miệng vẫn còn một nụ cười nhợt nhạt, nụ cười rất bình yên, thoải mái, vui mừng, thỏa mãn, không có một chút tiếc nuối hay đau đớn nào. Khóe mi của cô vẫn còn đọng một giọt nước mắt trong suốt, cũng không biết đó là nước mắt của cô hay là nước mắt của Sở Phàm nữa.

A Thiến đi rồi.

Cô không oán không hận bình thản ra đi lúc Sở Phàm còn hôn cô. Khi ra đi cô vẫn mang theo một nụ cười, trong lòng cô đúng là không muốn ra đi, nhưng đối với cô mà nói trong thời khắc hấp hối mà có được người đàn ông mà mình yêu thương ở bên cạnh thì đã thoả mãn lắm rồi, cho nên cô đã mỉm cười khi ra đi.

Lúc cô còn sống trên cõi đời đã sống một cuộc sống rất mệt mỏi. Khi cô chết đi mang theo một nụ cười, đó là lúc ước nguyện của cô đã trở thành hiện thực.

Từ đầu tới cuối, cô vẫn ý thức được rằng mình đã có một thời gian từng có mối quan hệ xấu xa với Từ Lãng và Trần Tuấn Sinh. Đây là hai vết nhơ bẩn mà cho dù cô tẩy như thế nào cũng không thể sạch. Vì vậy cô rất tự ti, cô tự ti tất cả đều vì Sở Phàm.

Sau khi gặp gỡ Sở Phàm cô mới phát hiện ra rằng trong lòng mình vẫn còn có tình cảm, vẫn còn có sự rung động, còn có sự ấm áp. Thế nhưng đứng trước mặt Sở Phàm, cô lại cảm thấy thật tự ti. Bởi vì cô để ý đến Sở Phàm, cô mong muốn được dâng hiến cho Sở Phàm, tất cả mọi thứ từ sinh mạng cho tới thân thể. Đáng tiếc cô chưa kịp hoàn thành sở nguyện thì đã phải ra đi, ra đi rất đột ngột.

Sở Phàm tĩnh lặng ngồi, không nói một tiếng nào. Hắn muốn ngừng thở lại để nhìn A Thiến. Trong tiềm thức, hắn vẫn không thể chấp nhận được sự thật. Tối hôm qua A Thiến còn cùng hắn ăn cơm mà hôm nay cô ấy đã ngừng thở. Thật là thiên ý thất thường, thiên ý thật thất thường.

Sở Phàm cảm thấy mình thật có lỗi với A Thiến. Nếu như lúc bình thường mình quan tâm nhiều hơn, trân trọng A Thiến nhiều hơn một chút thì hôm nay đâu đến nỗi dẫn đến cảnh tượng này. Trong lòng hắn bây giờ tràn ngập sự phẫn uất và hối hận. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má A Thiến vốn đã lạnh như băng. Mỗi lần vuốt ve là tim hắn nhói đau một lần. Hắn biết rằng từ nay hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy A Thiến vui tươi xinh đẹp nữa, không bao giờ được nghe thấy A Thiến hét lên trong phòng khi mình nghịch ngợm từ phía sau ôm lấy cô nữa. Không bao giờ được ăn những món ăn mà A Thiến tự mình nấu lấy nữa.

Nghĩ vậy trong lòng Sở Phàm lại thêm đau xót. Hắn từ từ nhắm đôi mắt lại, cố nén nỗi đau đớn trong lòng.

A Thiến đi rồi, đi vĩnh viễn rồi. Khi còn sống cô không thể tự mình lựa chọn thì sau khi chết hắn là cô có thể. Cô đi mang theo một nụ cười tươi vui. Từ đấu tới cuối cô gái này đều không có cảm giác sợ hãi, bởi vì khi ra đi cô có người đàn ông mà mình yêu thương ở bên cạnh. Đúng vậy, người đàn ông này đã mang đi tất cả sợ hãi của cô. Trước khi đi cô đã cảm thấy thỏa mãn vì người đàn ông mà cô yêu đã thừa nhận là đã bị cô mê hoặc. Trước khi đi cô tràn ngập sự ấm áp và vui sướng. Cô không oán không hận rời đi.

- A Thiến, em lên đường bình an. Cả đời này Sở Phàm cảm thấy thật hổ thẹn với em. Nếu như có kiếp sau, cho phép anh được cả đời chăm sóc em. Tạm biệt A Thiến! Anh sẽ mãi mãi nhớ bóng hình, nụ cười của em và cả phong thái quyến rũ của em. Hy vọng ở thế giới bên kia em có thể thường xuyên mỉm cười. Yn tâm đi, chuyện của em giao cho anh sẽ làm cho em. Chuyện mà em không nhờ anh anh cũng đi làm, ví dụ lấy đầu Từ Lãng để tế bái em!
 
Sở Phàm chậm rãi thốt lên từng chữ từng chữ một.

Sau đó bác sĩ đi vào. Bọn họ khuyên Sở Phàm nên đưa di thể của A Thiến gửi ở nhà xác.

Bác sĩ dùng tấm vải trắng phủ lên trên người A Thiến, sau đó rời đi. Lúc này Sở Phàm mới từ từ bước ra.

Ngân Hồ ở bên ngoài chờ đợi. Khuôn mặt của cô cũng đầy vẻ bi thương. Nhìn thấy Sở Phàm đi ra thì vội vàng tới nghênh tiếp:
 
- Chủ nhân, người không có việc gì chứ?

- Tôi không sao!
 
Sở Phàm lúc này đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Trên khuôn mặt vẫn mang theo một vẻ đau đớn,nhưng trong ánh mắt của hắn bắn ra những tia rét lạnh khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.

- Chúng ta về trước thôi, A Thiến có thể ngày mai sẽ an táng.
 
Sở Phàm thản nhiên nói.

- Chủ nhân, tất cả đều do Ngân Hồ làm việc bất lực. Nếu như Ngân Hồ tìm được A Thiến sớm hơn một chút thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
 
Ngân Hồ đau lòng nói.

- Ngân Hồ, việc này không liên quan đến cô. Cô không cần tự trách mình. A Thiến đã đi rồi, đây là chuyện không thể thay đổi. Việc chúng ta có thể làm bây giờ là phải sống cho thật tốt, đòi lại sự công bằng cho A Thiến.
 
Sở Phàm lạnh lùng nói.

- Vậy chủ nhân bảo Ngân Hồ phải làm sao đây?
 
Ngân Hồ hỏi.

- Ngày mai cô bắt Từ Lãng đến cho tôi, bất kể dùng phương pháp gì cũng phải mang tới.
 
Sở Phàm lạnh lùng nói từng chữ một.

- Dạ!
 
Ngân Hồ cung kính trả lời.

Lời tác giả:
 
Nói thực ra, viết chương này xong tôi phải cố kiềm chế để không rơi nước mắt. Nhưng viết đến cảnh thời điểm cuối cùng của A Thiến và Sở Phàm thì tôi đã không thể kiềm chế nổi mà phải rơi lệ. Theo tôi sắp đặt nhân vật A Thiến này từ đầu, thì đã định để cô ấy là một nhân vật bi kịch rồi. A Thiến là một cô gái trong sáng và lương thiện, nhưng sự thật của xã hội tàn khốc lại khiến cô lựa chọn con đường mà cô không hề mong muốn. Cho đến khi gặp được Sở Phàm…. Có lẽ sẽ có người trách tôi không nên viết như thế này. Có lẽ là nên cho tất cả mọi người sum họp lại. Nhưng tôi không thể. A Thiến sau này sẽ mang đến những phản ứng dây chuyền. A Thiến ra đi mang theo nụ cười trên gương mặt, là ra đi trong nụ hôn của Sở Phàm. Tôi cho rằng bấy nhiêu đó đã là đủ với cô ấy rồi.