Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 75: Tôi mới là người che chở cô ấy!



(phần một).
Lại nói cái gã thanh niên tóc vàng bị Sở Phàm ném qua cho nhị tiểu thư để các nàng xử lý thì sự bi thảm của hắn cũng vừa mới bắt đầu. Vốn dĩ hắn bị Sở Phàm bẻ trật khớp cả hai vai đã đau muốn chết. hắn phải cắn răng, đổ mồ hôi lạnh. Đến khi hắn rơi vào tay đám người nhị tiểu thư và Tô Phỉ thì mới hối hận mình sao lại sinh ra trên thế giới này.

Đầu tiên là nhị tiểu thư trực tiếp đá mạnh một cước vào vùng cấm của gã, gã thanh niên tóc vàng không kìm nổi đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết. Có trời đất chứng giám, nhị tiểu thư lại mang giày cao gót có mũi nhọn!

- Đồ rùa đen nhà mi, còn không biết bà cô mi là người như thế nào hay sao mà còn dám ăn nói vô lễ với ta thế hả. Loại như mi mà cũng dám lại đây đùa giỡn bổn tiểu thư á. Ta thèm vào, mi nhìn lại mình xem, mặt toàn mụn là mụn, mũi cũng chấm đen chấm trắng toàn những mụn. Ta mà là mi thì ta phải ở trong nhà không dám bước chân ra cửa, đỡ phải làm mất thể diện của đàn ông Hoa Hạ!
 
Nhị tiểu thư thở phì phì nói.

Lúc này Tô Phỉ cũng qua bên này. Ánh mắt chán ghét lườm gã thanh niên tóc vàng một cái, nói:
 
- Bộ dạng thật đúng là không phải xấu bình thường đâu. Để ta ra quyền điều chỉnh dung nhan cho mi nhé.
 
Tô Phỉ nói xong tụt giày ra phang luôn vào mặt gã này, đánh gã tới mức kêu cha gọi mẹ, kêu gào khóc lóc thảm thiết.

- Ôi thật là xấu hổ ban đại diện phường! Đàn ông mà khóc lóc thế này, rốt cuộc thì mi có phải là đàn ông không đấy?
 
Trầm Mộng Lâm cũng nhìn qua đó, quát hỏi.

- Rất đơn giản, cởi quần hắn nhìn xem thì biết ngay thôi mà.
 
Tô Phỉ nói với vẻ rất nghiêm chỉnh.

Gã thanh niên tóc vàng nghe vậy thì biến sắc, mặt so với lúc khóc còn khó coi hơn. Gã mấp máy khóe miệng, yết hầu run rẩy, dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng nói không nên lời. Trong mắt gã, ba mỹ nữ xinh đẹp khêu gợi này không phải là các cô gái bình thường, mà là ba con ma nữ. Gã chưa bao giờ thấy một cô gái xinh đẹp khêu gợi trước công chúng lại dám nói thẳng tuột ra là phải cởi quần một người đàn ông. Lại càng không ngờ là chuyện này lại xảy ra với gã, gã bị kích động đến phát khóc lên được.

- Tớ đồng ý, Phỉ Phỉ. Bồ xử lý đi.
 
Nhị tiểu thư giơ hai tay tán thành, vẻ mặt cười giảo hoạt .

- Hơ, tớ, tớ chỉ đề nghị thôi. Xử lý thì vẫn là Mộng Lâm thích hợp nhất.
 
Tô Phỉ dừng một chút, nhỏ giọng nói:
 
- Mộng Lâm là chuyên gia trong lĩnh vực này.

- Đi đi đi, Phỉ Phỉ chết tiệt, bồ mà nói bậy nữa thì cẩn thận tớ đập nát cái mồm quạ đen của bồ đấy, hừ!
 
Trầm Mộng Lâm mặt cười hơi hơi đỏ ửng, hừ thanh nói.

Tô Phỉ nghịch ngợm thè lưỡi, không dám nói thêm nữa.

- Hay là bọn mình mỗi đứa đá một cước vào chỗ đó của hắn đi. Nhìn bộ dáng của hắn cũng không giống nam nhân, phế hắn đi cho bớt việc .
 
Nhị tiểu thư nghĩ nghĩ, nói.

- Tốt tốt, tớ trước nhé.
 
Tô Phỉ nhảy nhót đứng lên.

Trong mắt gã thanh niên tóc vàng bắt đầu toát ra vẻ sợ hãi đau đớn!

. . ..

Bên này, Sở Phàm cùng Cường ca đang đứng thủ thế cách nhau hai thước.

Cường ca vốn đem đến đây mười hai tên đàn em, nhưng ngay lập tức có sáu tên đã bị Sở Phàm đánh ngã. Trừ gã ra thì còn lại sáu tên nữa. Cường ca nhìn trái nhìn phải, trên mặt sáu tên còn lại kia đều mang một thần sắc kinh hãi giống nhau.

Nói thực ra trong lòng Cường ca cũng đang rất thiếu tự tin. Hai mắt Sở Phàm lóe lên hàn quang giống như hai thanh lợi kiếm đâm vào sâu trong nội tâm của gã, gã không dám nghênh chiến với Sở Phàm đang nhìn mình đầy khiêu khích. Gã có chút khuất phục mà cúi đầu, trầm giọng nói với sáu tên đàn em ở phía sau:
 
- Toàn bộ tiến lên cho tao, tao không tin là tất cả chúng ta không làm thịt được hắn.

Sáu gã thanh niên lui ở phía sau Cường ca nghe vậy thì tất cả đều bất động, đưa mắt nhìn nhau. Ai cũng không muốn xông lên trước, cuối cùng tên nào cũng đều đứng bất động tại chỗ.

Cường ca tức khí phun ra đằng mũi, trong bụng lửa giận bừng bừng. Gã cũng không tức giận đàn em của mình, bởi vì làm đại ca như gã mà cũng nhát gan, cũng không dám lên, bởi vậy dựa vào cái gì mà quát mắng bọn nó đây?

Sở Phàm nhìn ra Cường ca đang trong tình cảnh xấu hổ, muốn tiến lên nhưng không có đảm lượng, muốn lui lại thì không còn mặt mũi, hắn lạnh nhạt cười cười, nói:
 
- Bây giờ bọn tao đi được chưa?

Hắn nói xong những lời này thì tất cả mọi người ở đó đều xôn xao hết cả lên. Tất cả mọi người đều chỉ chỏ bàn tán nhóm Cường ca, dường như đang kích thích Cường ca, châm ngòi cho cảm giác bị sỉ nhục và phẫn nộ trong lòng gã.

Quả nhiên, tiếng bàn tán xôn xao xung quanh khiến máu nóng của gã bốc lên. Cố lấy dũng khí, gã tức giận nói:
 
- Đi con mẹ mày ý. Mày đánh bị thương đàn em của tao mà còn muốn đi sao? Tao là người đầu tiên không cho phép.

- Dũng cảm đấy! Thế ý của mày là muốn tiếp tục đánh nữa chứ gì?
 
Sở Phàm hỏi.

Kỳ thật nếu có cái thang thì Cường ca đã sớm lui xuống rồi. Gã không muốn đau khổ chống đỡ đến bây giờ đâu, nhưng hiện tại gã như là tên đã lên cung không thể không bắn đi!

Đang trong tình cảnh giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng, hết sức gay go, một thanh âm hùng hậu trầm ổn chậm rãi truyền đến:
 
- Mấy vị bằng hữu có chuyện gì mà không ngồi xuống nói chuyện hòa hảo được với nhau hay sao? Động tay động chân chẳng những không giải quyết được vấn đề mà còn tổn thương hòa khí, sao phải làm vậy chứ .

Nói xong, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi chậm rãi đi đến giữa sân, theo sau hắn là mấy nhân viên bảo an của khu giải trí Hào Thành KTV.

Người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, giọng điệu lôi cuốn, cử chỉ tao nhã, đôi mắt thâm thúy cũng không biết đã làm mê man bao nhiêu cô gái si tình, khuôn mặt luôn mang vẻ thản nhiên ôn hòa mỉm cười, nhìn qua rất thành thục lại văn nhã. Nam nhân như vậy thì những cô gái mới ngoài hai mươi tuổi sẽ không thể kháng cự nổi. Nam nhân như vậy giống như là ánh mặt trời ấm áp có thể hòa tan băng giá trong nội tâm của bất cứ một nữ nhân thành thục nào.

- Tôi là Lý Địch, là quản lý ở đây. Mấy vị bằng hữu có thể nể mặt Lý mỗ một chút mà bắt tay giảng hòa không đánh có được không? Kỳ thật tất cả mọi người đều đến đây vui chơi giải trí. Nhìn xem các vị làm loạn lên thế, tuy tôi không lo ngại gì cho sinh ý của chúng tôi cả, nhưng, quan trọng là các vị vui chơi cũng không tận hứng, đúng không ?
 
Lý Địch nói xong nhìn Sở Phàm một cái, lại nhìn Cường ca một cái, tiếp tục nói:
 
- Như vậy đi, chuyện hôm nay của mọi người coi như chỉ là hiểu lầm thôi. Hai bên mỗi người lui lại một bước, mọi người cùng cười hóa giải ân cừu được không? Nếu các vị không để cho Lý mỗ chút mặt mũi thì Lý mỗ cũng chỉ cần báo cho cảnh sát đến giải quyết là xong.

Cường ca trong lòng cũng không muốn đánh tiếp với Sở Phàm.Giờ phút này lại có quản lý của Khu giải trí đứng ra nói giùm, gã cũng biết thời biết thế, vì thể diện của Lý Địch, cũng là vì thể diện của mình mà hạ đài.

Lập tức Cường ca ra vẻ hừ lạnh một tiếng, nói:
 
- Hừ, hôm nay ta nể mặt ông chủ Lý, không chấp nhặt thằng ranh này.
 
Nói xong quay đầu về bọn đàn em của mình nói
 
- Còn đứng đó làm gì nữa? Đi đỡ bọn nó đứng lên, đi thôi.

Sở Phàm nhìn Lý Địch một cái, trong lòng thầm than: lợi hại, lợi hại!

Lý Địch lựa chọn thời cơ xuất hiện rất kịp thời. Chắc chắn là gã đã nhận ra Cường ca không dám đánh với Sở Phàm nữa nhưng vì thể diện nên không chịu chạy lấy người, cho nên mới cố ý hiện thân đi ra, ra vẻ lão luyện, giúp Cường ca có cớ để hạ đài. Lý Địch nói khơi khơi một hồi đã giải quyết xong chuyện này, công lao toàn bộ đổ lên đầu gã. Nếu khi Sở Phàm cùng Cường ca vừa mới có mâu thuẫn đã hiện thân khuyên bảo thì chắc chắn là không có hiệu quả. Khi đó Cường ca khẳng định không nể mặt hắn. Đợi cho đám người Cường ca bị Sở Phàm đánh cho sợ hãi thì mới là lúc thích hợp để hắn xuất hiện, kết quả là làm ít mà công to.

Sở Phàm lúc trước còn thấy lạ là vì sao xảy ra chuyện đánh nhau mà trong này lại không có bóng dáng một nhân viên bảo an nào cả. Xem ra nhất định là do Lý Địch sớm có dặn dò bọn bảo an không cần xuất hiện vội. Nhưng vì sao Lý Địch lại làm như vậy chứ ? Lý Địch thân là ông chủ quản lý cả khu Karaoke này, theo lý thì khi xảy ra đánh nhau ẩu đả nếu không có tai nạn chết người, gã cũng không cần có mặt, lại càng không cần phải khuyên giải. Như vậy, việc làm vừa rồi của Lý Địch chắc chắn là có mục đích, vậy mục đích của gã là gì?

Lúc này, ánh mắt thâm thúy của Lý Địch nhìn về phía Đại tiểu thư. Đại tiểu thư bỗng run lên. Nàng vô cùng quen thuộc với ánh mắt của tên Lý Địch này. Rõ ràng chính là người đàn ông lúc trước ngồi ở một góc của quầy bar nhìn chằm chằm vào nàng.