Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 85: Cảm ơn bờ vai của anh!



 
Dịch: Huyết Hận
Nguồn: Sưu Tầm
 
Tiếng nhạc đau thương vang vọng khắp quán bar.

Thân thể của Lâm Hiểu Tình đã dần ổn định trở lại, nhưng cô vẫn dựa vào vai Sở Phàm. Nước mắt trên mặt đã khô, đôi mắt xinh đẹp trải qua cơn khóc lại càng thêm ướt át, thật sự là dụ người!

Sở Phàm vốn là vỗ nhẹ lên lưng Lâm Hiểu Tình, không ngờ lúc này tay hắn lại quàng sau lưng cô. Hắn hiểu rõ rằng hắn đang ôm một cô gái thành thục như một trái đào chín. Hắn còn biết rằng bộ ngực vĩ đại của Lâm Hiểu Tình vẫn đang dán vào ngực hắn. Nhưng lúc này trong đầu hắn không hề có một chút suy nghĩ bậy bạ nào, bọn họ giống như hai linh hồn cô đơn ôm nhau, tìm kiếm một chút ấm áp trong lòng!

Lúc này, tuy nói rằng Lâm Hiểu Tinh xin đẹp vô ngần, làm cho người khác phải xấu hổ, nhưng khi biết được sự đau khổ của cô ấy, có người đàn ông nào lại nghĩ được những chuyện bậy bạ? Nếu có, thì thật sự là không bằng cầm thú!

Thật lâu sau, Lâm Hiểu Tình mới buông tay đang ôm Sở Phàm ra, ngẩng đầu lên, mặt hơi ửng đỏ, làm cho khuôn mặt tái nhợt lúc này như có thêm sức sống, nhẹ giọng nói:
 
- Cảm ơn bờ vai của anh!

- Không cần khách sáo, cô đã khá hơn chút nào chưa?
 
Sở Phàm hỏi.

- Uhm, giờ đã thấy tốt hơn rồi.
 
Lâm Hiểu Tình sửa lại quần áo một chút, nói.

- Cho đến khi nào tâm bệnh của cô chưa dứt, cô sẽ chưa thể vui vẻ được.
 
Sở Phàm nói.

Lâm Hiểu Tình thở dài, đáp:
 
- Anh nói đúng, anh từng nói với tôi: "Nếu mình không làm cho mình khổ sở thì người khác sẽ không bao giờ làm cho mình buồn phiền được. Bởi vì thật sự đó là do chính bản thân mình, do mình không dứt bỏ được nó.". Đúng là tôi thật sự không biết làm sao dứt bỏ nó.

- Có đôi khi tự mình bỏ đi là cách tốt nhất để dứt bỏ. Cô biết hắn làm cho nhiều người phải chịu đau khổ, sao không quyết đinh bỏ hắn mà đi chứ?
 
Sở Phàm nhìn Lâm Hiểu Tình hỏi.

- Tôi vốn định cùng hắn sống với nhau cả đời, nhưng lại phát hiện hắn đã rất nhiều lần phản bội tôi, tôi đã muốn bỏ đi cái tình cảm này. Nhưng mà hắn lại không chịu, hắn quyết không buông tha, mà tôi cũng hết cách.
 
Lâm Hiểu Tình bất lực nói.

Sở Phàm thở dài, phụ nữ đều muốn mình là người tình duy nhất của đàn ông, mà khi phát hiện ra mình không phải thì thật sự là rất khổ sở, như Lâm Hiểu Tình vậy. Mà đàn ông đều muốn là mối tình đầu của phụ nữ, đều muốn chiếm được người phụ nữ đó, trước khi chiếm được tuyệt đối sẽ không dứt bỏ, như Lâm Phong vậy. Chính vì gã không muốn bỏ cho nên mới làm cho Lâm Hiểu Tình như bị kìm kẹp bức bách bởi xiềng xích!

- Như cô nói thì cô muốn thoát khỏi Lâm Phong là điều hoàn toàn có thể. Nhưng cô cảm thấy bất lực có phải còn vì áp lực nào khác?
 
Sở Phàm nhấp một ngụm rượu, hỏi.

Lâm Hiểu Tình nghe xong giật mình. Lời nói của Sở Phàm như một cây kim đâm thẳng vào trong lòng cô, đâm trúng những nỗi buồn trong lòng cô. Cô muốn nhìn thật kĩ người đàn ông này, tuy có vẻ ngoài bình thường nhưng lại có thể làm cho người khác thấy khiếp sợ, đôi khi giống như có thể đọc được ý nghĩ của người khác, cách xử sự ra bên ngoài rất bình tĩnh cùng trí tuệ lại càng làm cho người ta phải thán phục. Lâm Hiểu Tình cảm thấy Sở Phàm không phải là một người bình thường. Trước kia hắn chắc chắn phải trải qua rất nhiền chuyện, vậy mới có thể bình tĩnh phân tích như vậy!

- Uhm, áp lực gia đình cũng có. Cha mẹ tôi cực kì tán thành việc tôi với Lâm Phong cưới nhau. Hơn nữa, tôi có thể đi dạy ở Đại học Yến Hoa là do bố của Lâm Phong trợ giúp, cho nên tôi mới có cơ hội. Năng lực của tôi thì rất tốt, nhưng Đại học Yến Hoa cũng không thiếu giáo viên giỏi. Tôi có thể đi dạy hoàn toàn là do nhà Lâm Phong hỗ trợ. Còn do một số lý do khác nữa, tất cả cộng lại khiến tôi rất khó thoát khỏi Lâm Phong.
 
Lâm Hiểu Tình đáp.

Sở Phàm cuối cùng đã biết vì sao Lâm Hiểu Tình đau khổ đến vậy. Nàng muốn rời bỏ Lâm Phong, nhưng lại bị người nhà phản đối. Người thân của nàng hết sức đồng ý nàng cưới Lâm Phong. Hơn nữa công việc của nàng ở Đại học Yến Hoa lại là do nhà họ Lâm giúp đỡ. Thế cũng khó trách nàng muốn thoát khỏi Lâm Phong mà không được.

- Chuyện Lâm Phong có bồ cô có nói với người nhà không?
 
Sở Phàm hỏi.

- Chưa, việc này tôi chưa nói với người nhà.
 
Lâm Hiểu Tình đáp.

- Nếu cô đã muốn bỏ Lâm Phong, đầu tiên là phải được người thân đồng ý. Tại sao cô lại không đem chuyện của Lâm Phong nói với họ? Nếu người nhà cô biết con người thật của Lâm Phong thì sẽ ủng hộ cô đấy.
 
Sở Phàm thành thực nói.

Lâm Hiểu Tình nghe thấy thế, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu.

Sở Phàm nhìn Hiểu Tình, nói tiếp:
 
- Việc này vốn là việc riêng của cô, tôi không tiện nói nhiều, nhưng có một câu tôi hay nói, tình yêu như con chim hai cánh vậy, một cánh là nam, một cánh là nữ. Trừ phi hai cánh cùng nhau chuyển động thì chim mới có thể bay, còn không, con chim sẽ vĩnh viễn không thể bay lên bầu trời được. Nó cũng như tình yêu là chuyện của hai người, nếu hai người cùng chung chí hướng, yêu thương hỗ trợ lẫn nhau thì tình yêu mới có thể sống mãi. Ngược lại, nếu hai người không thể đồng tâm hiệp lực với nhau, một bên phản bội, lúc đó tình yêu chắc chắn sẽ chết.

Lời nói của Sở Phàm giống như một hòn đá ném thẳng xuống mặt hồ yên ả trong lòng Lâm Hiểu Tình, gợi nên muôn vàn tầng sóng. Lâm Hiểu Tình trầm tư thật lâu, rốt cục mỉm cười nói:
 
- Cảm ơn anh, tôi biết phải làm sao rồi!

- Tôi tin cô sẽ làm được!
 
Sở Phàm cũng cười nói.

- Nào, tôi với anh uống một chén.
 
Lâm Hiểu Tình nâng chén rượu nói.

Sở Phàm mỉm cười cụng ly với Lâm Hiểu Tình, nhấp một ngụm rượu, tâm tình của hắn trở nên vui vẻ hẳn ra.

- Tôi thấy anh là một người đàn ông rất tốt, thành thật, có trách nhiệm. Nếu tôi gặp anh sớm hơn vài năm, không chừng đã theo đuổi anh rồi.
 
Lâm Hiểu Tình đang nghiêm mặt, bỗng cười gian nói.

- Hả? Xin lỗi tôi thật ngốc, nghe không hiểu được ý cô nói.
 
Sở Phàm trên mặt ẩn hiện ý cười, nói.

- Điều đó rất đơn giản, một người phụ nữ đã thất bại quá nhiều lần trong tình yêu như tôi đối với anh chỉ như một bà già, anh sẽ không có hứng thú, đúng không?
 
Lâm Hiểu Tình có vẻ hơi kích động, hỏi.

- Thật sao? Vậy thì tại sao tim tôi lại đập nhanh thế này chứ?
 
Sở Phàm nói tiếp:
 
- Tình yêu không phân biệt sớm hay muộn, có một số người còn chưa sinh ra cũng đã được nói đến chuyện yêu đương, ví dụ như hôn nhân định trước. Mà cũng có những người đến tám mươi mới có thể cưới vợ, vui vẻ lúc cuối đời. Hơn nữa, phụ nữ các cô như rượu, càng để lâu lại càng tinh khiết và thơm mê người.
 
Sở Phàm nói xong nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt thích thú.

- Anh có ý gì? Lần này là đến tôi không hiểu!
 
Lâm Hiểu Tình tròn mắt hỏi.

- Không có ý gì, chính là ……..
 
Sở Phàm nói xong ánh mắt đảo qua ngực Lâm Hiểu Tình, bộ ngực căng tròn, đúng là một bộ ngực hoàn mỹ mà!

- Chỉ là cái gì?
 
Lâm Hiểu Tình nhìn theo ánh mắt Sở Phàm, trong nháy mắt mặt đã ửng đỏ.

- Là tôi muốn nói, cô rất xinh đẹp, nhưng cô cười lên càng xinh đẹp hơn!
 
Sở Phàm thu hồi ánh mắt, nói.

- Ha ha………
 
Lâm Hiểu Tình thoải mái cười, cô đã nhận ra đã lâu lắm rồi cô chưa cười thoải mái như vậy.