Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 96: Bạn trai của đại tiểu thư



 
Dịch: mrKim
Nguồn: Sưu Tầm
 
Tòa nhà Quốc Cảnh.

Lúc này đã là năm giờ năm mươi phút chiều, còn mười phút nữa là hết giờ làm, nhưng trong tòa nhà Quốc Cảnh nhân viên các bộ phận vẫn làm việc như bình thường, cẩn thận tỉ mỉ trong công việc, không vì sắp tan tầm mà chểnh mảng.

Tác phong nghiêm túc trong công việc như vậy có lẽ chính là một trong ba nhân tố lớn giúp Tập đoàn Quốc Cảnh có được thành công .

Trên tầng thứ mười tám là khu vực ban Tài chính Hoa Bắc của công ty, đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm đang ngồi ở trên ghế bắt đầu sửa sang lại các tài liệu trong ngày hôm nay. Lúc này nàng lơ đãng nhìn đến một tấm thiệp đẹp đang đặt trên mặt bàn , trong lòng nàng bất chợt lại nhớ tới chuyện nửa giờ trước.

Nửa giờ trước, chị Lưu thư ký của nàng đi vào nói có một người đàn ông lạ mặt tặng nàng một bó hoa lớn, lúc này hoa đang ở trước phòng lễ tân.

Cho tới nay những người ái mộ theo đuổi đại tiểu thư phần lớn cũng thường tặng nàng hoa tươi, lễ vật thông qua nhiều cách khác nhau. Nhưng đại đa số đều bị giữ lại ở phòng lễ tân, mà đại tiểu thư cũng không để ý tới hoa tươi lễ vật được tặng, cứ như thế nên mỗi ngày vẫn có thêm rất nhiều lễ vật đưa đến công ty. Việc này đối với công ty cũng có chút ít ảnh hưởng, cuối cùng đại tiểu thư tức giận, trực tiếp dặn là mỗi khi có lễ vật đưa tới công ty tặng cho nàng tất cả đều bị trả lại, từ đó những người ái mộ đại tiểu thư cũng không mang lễ vật, hoa tươi đến công ty tặng cho nàng nữa.

Nhưng không ngờ hôm nay còn có một người đem một bó hoa lớn tới tặng nàng, nàng không nhịn được bèn hỏi chị Lưu
 
- Không phải đã nói là trong thời gian tôi đang làm việc ở công ty thì tất cả những gì không liên quan đến công việc đều phải trả lại hay sao?

- Cô lễ tân cũng đã nói vậy nhưng vị tiên sinh kia vẫn cố chấp, cứ nói là muốn tặng cho đại tiểu thư bằng mọi giá. Ông ta còn nói là ông ta tình nguyện chờ ở phòng khách cho đến khi đại tiểu thư hết giờ làm thì tìm đến gặp cô.
 
Chị Lưu nói.

- Đã nói tôi không rảnh, nói ông ta đi về thôi.
 
Đại Tiểu thư nói.

- Vị tiên sinh kia rất cố chấp. Không chịu đi. À, đúng rồi ông ta còn tự báo tên, nói mình là Lý Địch, còn nói đại tiểu thư cũng biết ông ta.
 
Chị Lưu nói.

- Lý Địch ư?
 
Đại tiểu thư nhíu nhíu mày, nhớ tới lúc ở khu giải trí Hào Thành KTV gặp một nam nhân tao nhã, thành thục, anh tuấn. Nàng đương nhiên còn nhớ rõ nam nhân này tên là Lý Địch, nhưng không biết tại sao Lý Địch lại tới công ty mình.

Ngại làm mất lòng nên đại tiểu thư cũng không kêu bảo vệ mời Lý Địch đi, nàng đành phải nói:
 
- Chị Lưu, chị gọi người nói với ông ấy là tôi đang làm việc không rảnh. Chị hỏi ông ấy xem có chuyện gì không. Nếu không có việc gì thì mời ông ấy đi thôi.

Chị Lưu sau khi đi liền cầm một tấm thiệp trở về, nói:
 
- Đại tiểu thư, Lý tiên sinh bảo tôi đem tấm thiệp này giao cho cô.

Đại tiểu thư cầm lấy tấm thiệp thì thấy mặt trên có viết:.
 
"Xin chào Kỷ tiểu thư, tối hôm qua may mắn gặp mặt một lần, thấy Kỷ tiểu thư cao nhã hào phóng làm cho Lý mỗ rất cảm phục. Nếu như không ghét bỏ mong được kết giao bằng hữu! Lý Địch kính!"

Đại tiểu thư nhìn thoáng qua liền lơ đãng đặt ở trên mặt bàn. Đêm đó ở khu giải trí Karaoke Hào Thành thì ánh mắt của Lý Địch trắng trợn và cuồng nhiệt làm đại tiểu thư đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy đỏ mặt. Không hề nghi ngờ gì rằng Lý Địch đích thực là một nam nhân thành thục tao nhã, trên người hắn cũng đầy sức hấp dẫn mê người. Nhưng từ ánh mắt của Lý Địch không hề biểu hiện vẻ cố kỵ gì, cứ cuồng nhiệt thế lại làm Đại tiểu thư cảm thấy hơi hơi phản cảm. Hơn nữa hiện tại Đại tiểu thư đang vì việc tiêu thụ Khu nhà Lam Cảnh làm cho tâm phiền ý loạn, không có thời gian rỗi cùng Lý Địch này kết bạn .

Bởi vậy nàng kêu chị Lưu đi gặp Lý Địch nói tiếng cảm ơn. Đồng thời nhắn với Lý Địch biết là gần đây công việc của cô bề bộn không thể tiếp gã, mời gã trở về.

Chuyện này đã là uyển chuyển cự tuyệt rồi. Nào biết được tên Lý Địch này kiên trì vượt qua ngoài ý liệu của đại tiểu thư. Lý Địch muốn chờ tới lúc đại tiểu thư tan tầm, còn nói là muốn đưa cô về.

Đại tiểu thư vừa nghe xong choáng quá. Nàng không nghĩ rằng Lý Địch lại muốn đưa nàng về nhà, mà nàng cũng không phải là một người giỏi từ chối. Hơn nữa lúc ở khu giải trí Hào Thành, Lý Địch cũng ra mặt giúp các nàng giải quyết sự tình, cho nên nếu Lý Địch kiên trì đưa nàng trở về thì nàng cũng không biết làm sao để cự tuyệt được nữa.

Lúc này Tần Khải cũng gọi điện thoại cho nàng, hẹn nàng buổi tối cùng ăn cơm. Nàng đã từ chối nói mình về nhà ăn cơm nhưng Tần Khải cũng kiên trì, nàng liền cúp điện thoại luôn.

Sau đó nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy mình nếu như bị hai nam nhân này quấn quít lấy thì không biết có thể thoát thân được hay không. Nghĩ một hồi nàng liền gọi điện thoại cho Sở Phàm, kêu Sở Phàm lại đây đón, đồng thời cũng diễn trò cho Lý Địch và Tần Khải xem, công bố Sở Phàm chính là bạn trai của mình. Nếu Sở Phàm đã là bạn trai của nàng thì việc đưa nàng về nhà là chuyện đương nhiên, do đó Lý Địch và Tần Khải cũng không có cớ gì có thể giằng co với nàng được nữa.

Đại tiểu thư đang sắp xếp lại một số tài liệu. Lúc này chị Lưu thư ký đi vào, nói:
 
- Hết giờ làm rồi, đại tiểu thư, cô nên về đi thôi. Còn lại để đó tôi dọn nốt cho.

- Chị Lưu, chị còn phải đi chợ mua đồ ăn về nấu cơm cho Tiểu Hồng ăn mà. Chị nhanh trở về đi.
 
Đại tiểu thư cười nói.

Chị Lưu nghe vậy thì trong lòng vô cùng cảm động. Đại tiểu thư thật sự là quá tốt. Là thiên kim đại tiểu thư, lại là tổng tài của công ty, nhưng rất quan tâm đến cấp dưới, chị cũng cười nói:
 
- Tôi cùng dọn dẹp lại với đại tiểu thư, rồi cùng về .

Đại tiểu thư cười cười.

Lúc này, Tần Khải cũng tới, gõ gõ cửa, nói:
 
- Tiêm Tiêm, tan tầm rồi cùng đi ăn cơm đi.

Đại tiểu thư không trả lời Tần Khải mà nói với chị Lưu
 
- Chị Lưu, chị về trước đi, không còn gì để dọn nữa rồi.

Chị Lưu nhìn Tần Khải, nói:
 
- Đại tiểu thư, quản lý Tần, tôi về trước nhé, các vị về sau vậy.

- Tiêm Tiêm, chúng ta cùng đi ăn cơm được không ? Đi nhà hàng Gia Tây mà em thích ăn, được không ?
 
Tần Khải nói.

- Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi phải về nhà ăn cơm. Tôi còn phải đến phòng khách bây giờ. Có người đang chờ tôi, tôi phải đi gặp người ta.
 
Đại tiểu thư nói xong liền đi ra khỏi văn phòng. Tần Khải cũng đành phải đi ra. Đại tiểu thư khóa kỹ cửa phòng rồi mới vào thang máy đi xuống phòng khách ở tầng hai.

Tần Khải cũng đi theo nàng. Hắn không biết người Đại tiểu thư phải gặp là ai, cho nên cũng muốn qua đó để biết.

Kỷ Tiêm Tiêm đi tới phòng khách ở tầng hai thấy Lý Địch đang ngồi chờ ở sofa trong phòng khách. Khi nhìn thấy Đại tiểu thư xuất hiện, Lý Địch tao nhã đứng dậy đón chào, nói:
 
- Xin chào Kỷ tiểu thư. Có thể gặp lại cô thật sự là rất vui.

Tần Khải khi thấy Lý Địch thì tự nhiên trong đầu sinh ra tâm lý căm thù. Tuy không biểu lộ ra, nhưng không biết vì sao khi nhìn Lý Địch có vẻ tao nhã mà hành động lại thành thục chín chắn, thì trong đầu Tần Khải có cảm giác vô cùng ghen tị. Cảm giác này không hề xuất hiện khi gã phải đối mặt với Sở Phàm. Bởi vì khi đối mặt với Sở Phàm thì gã có cảm giác rằng mình ưu việt hơn tên nhà quê ấy, bất kể là từ địa vị cho đến tướng mạo hình thức, gã tự cho rằng mình ưu tú hơn nhiều so với Sở Phàm, cho nên khi gặp Sở Phàm gã không hề thấy ghen tị.

Nhưng Lý Địch thì lại không giống như thế. Trên người Lý Địch tản mát ra một vẻ tao nhã, nam tính thành thục, có sức hấp dẫn lớn. Tần Khải mặc cảm, bởi vì một người đàn ông muốn có vẻ từng trải thì phải có thời gian rèn giũa. Cho nên đây là lần đầu tiên Tần Khải cảm giác được nguy cơ, cảm thấy rất ghen tị.

- Thật sự là ngại quá, làm Lý tiên sinh phải chờ lâu. Có thể quen biết được Lý tiên sinh thì tôi cũng rất vui. Tuy nhiên tôi đang đợi bạn trai của tôi đến đón về, cho nên thật sự không cần làm phiền Lý tiên sinh.
 
Đại tiểu thư thanh nhã nói.

Lý Địch mắt nhìn Tần Khải, lạnh nhạt nói:
 
- Có thể kết bạn với Kỷ tiểu thư thì Lý mỗ đã rất vui rồi. Không biết tối nay Kỷ tiểu thư có rảnh không, tôi mời cô ăn một bữa cơm, kể cả bạn trai của Kỷ tiểu thư nữa.

Tần Khải lúc này đứng dậy, nói:
 
- Thật xin lỗi, tối nay tôi đã hẹn Tiêm Tiêm đi ăn rồi. Ông đây là..?

- Tôi tên là Lý Địch, hạnh ngộ hạnh ngộ.
 
Lý Địch nói xong tao nhã chìa tay phải ra.

Tần Khải hừ lạnh một tiếng, nói:
 
- Lý tiên sinh mời về đi thôi. Tối nay Tiêm Tiêm không có rảnh. Cũng xin Lý tiên sinh đừng tới tìm Tiêm Tiêm nữa.

Kỷ Tiêm Tiêm rất ghét khẩu khí tự chủ trương của Tần Khải, nàng lạnh lùng nói:
 
- Chuyện của tôi còn không tới phiên quản lý Tần đến quản.

Tần Khải nghe vậy thì ngẩn ra, đại tiểu thư nói những lời này không khác gì tát thẳng vào mặt gã trước mặt Lý Địch rồi. Mặt gã đột nhiên lúc xanh lúc trắng, nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Lý Địch là người không tầm thường ở trong xã hội này, cũng lăn lộn nhiều năm nên gã đã có sự quan sát sâu sắc. Nhìn cách mà Kỷ Tiêm Tiêm đối xử với Tần Khải thì gã biết ngay là Kỷ Tiêm Tiêm cùng Tần Khải chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới. Hơn nữa Tần Khải cố ý giúp Kỷ Tiêm Tiêm nhưng Kỷ Tiêm Tiêm dường như cũng không cảm kích.

Chuyện này làm Lý Địch cũng yên tâm. Lúc đầu gã còn ngầm đoán xem người trẻ tuổi anh tuấn trước mắt này có thể là bạn trai của Kỷ Tiêm Tiêm hay không. Nhưng từ chuyện vừa rồi đã thấy thì nói Tần Khải là bạn trai của Kỷ Tiêm Tiêm cũng không giống. Hiện tại gã đã có thể yên tâm rồi, là Tần Khải không phải là bạn trai của Kỷ Tiêm Tiêm.

Đột nhiên, di động trong túi xách của đại tiểu thư đổ chuông. Nàng lấy ra nghe, là giọng của Sở Phàm, lập tức tâm tình của nàng bỗng vui vẻ hẳn lên.

Nghe điện thoại xong thì Đại Tiểu thư nói:
 
- Bạn trai của tôi đang lái xe lại đây đón rồi. Tôi phải đi xuống.

Lý Địch cùng Tần Khải nghe vậy thì trong lòng đều cả kinh, đặc biệt là Tần Khải. Gã nghĩ không ra Kỷ Tiêm Tiêm khi nào lại lòi ra một tên bạn trai? Mà tên bạn trai này là ai?