Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 107: Mọi người đừng đến



Edit & beta: Rya

Lọ hạt giống dị biến cấp A cuối cùng cũng được chia ra.

Nghiên cứu viên cao cấp được chia một hạt giống, đổi lại Triệu Ly Nông có một phòng thí nghiệm hoàn chỉnh và độc lập, có thể kiểm soát hầu hết các nguồn lực của Viện nghiên cứu, Đan Vân thậm chí còn giành cho cô một chút quyền lực mà chỉ nghiên cứu viên cao cấp mới có.

Ví dụ như thời điểm rời khỏi căn cứ có thể được Dị sát đội hộ tống, đương nhiên trước tiên phải thỏa mãn hành trình của nghiên cứu viên cao cấp khác.

Không đồng ý? Vậy thì đừng mong lấy được hạt giống cấp A.

Đan Vân đưa ra cái lợi và cái hại, cởi mở bày ra hết, để bọn họ tự đưa ra lựa chọn.

Các tổ đội khác đều có, nhưng mình thì không có, đến lúc đó thật sự đã nghiên cứu ra được cái gì, mình lại tụt lại phía sau thì làm sao bây giờ?

Đến lúc đó thì giữa các nghiên cứu viên cao cấp cũng có sự khác biệt rõ ràng, chỉ nhờ vào chỗ dựa cũng vô ích, thành tích đạt được mới là vũ khí sắc bén để đấu tranh cho quyền lên tiếng của mình.

Tại sao hai hạt giống ở Uyên đảo lại được giao cho Nghiêm Thắng Biến và trợ thủ La Phiên Tuyết cùng làm một hạng mục? Có phải bởi vì Nghiêm Thắng Biến đã đạt được thành tích to lớn nhất, có một một địa vị đặc biệt trong Viện nghiên cứu, mà La Phiên Tuyết là người được Nghiêm Thắng Biến đề cử, sau lưng còn có La Liên Vũ chống đỡ.

Các nghiên cứu viên cao cấp khác đã ghen tị từ lâu.

Bây giờ có cơ hội lấy được hạt giống dị biến cấp A, ai sẽ bỏ qua?

Mọi người đều đồng ý với các điều kiện mà Đan Vân đề xuất.

Là một nghiên cứu viên sơ cấp, Triệu Ly Nông đã có được tất cả các quyền của một nghiên cứu viên trung cấp, chắc chắn thu hút sự chú ý của Viện nghiên cứu nông học Trung ương.

Nhưng vì trước đã có trường hợp đặc biệt của La Phiên Tuyết, mọi người cũng không quá ngán ngẩm mấy người họ, bọn họ chỉ cho rằng Triệu Ly Nông gặp may, vô duyên vô cớ nhặt được một lọ hạt giống dị biến cấp A, lại được tổ trưởng Đan Vân toàn lực ủng hộ.

“Đây là cây thực vật dị biến thứ 8 rồi hả?” Hà Nguyệt Sinh đứng ở bên cạnh thấp giọng hỏi.

“Thứ 8 rồi.” Nghiêm Tĩnh Thủy duỗi tay ra, cũng thấp giọng nói.

Hai người đứng ở trong góc tối của phòng thí nghiệm, nhìn vào căn phòng kín thủy ở đối diện, trong phòng lúc này có một cây hoa hướng dương dị biến, Ngụy Lệ đặt một rổ chuột bạch vào trong, hoa hướng dương liền bắn hạt ra, sau khi bắn vào những con chuột bạch đang di chuyển, cành hoa cao mười mét của nó đột ngột cúi xuống, đầu hoa tiến về phía con chuột bị bắn. Những cánh hoa màu vàng tựa hồ như người máy nhanh chóng quấn quanh con chuột bạch, những cánh hoa lần lượt siết chặt, sau đó máu thịt b ắn ra từ trong khe hở.

Khả năng tiếp nhận âm thanh trong phòng kín thủy tinh vô cùng tốt, những người đứng bên ngoài có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của hoa hướng dương dị biến đang “nghiền ngẫm” chuột bạch.

Triệu Ly Nông đứng giữa bên ngoài phòng kín thủy tinh, lặng lẽ quan sát mọi hành động của hoa hướng dương dị biến.

Phòng thí nghiệm độc lập chiếm diện tích không nhỏ, bên trong còn có phòng kín thủy tinh, thuận tiện cho các nghiên cứu viên quan sát thực vật dị biến.

Mấy ngày nay, Triệu Ly Nông bỏ vào đó mấy lô thực vật bình thường, cô lợi dụng sự quen thuộc của mình đối với thực vật để thay đổi môi trường sống của thực vật, k1ch thích chúng dị biến.

Đây đã là cây thứ 8 rồi.

Triệu Ly Nông đã khiến thực vật bị bệnh hoặc ở trong điều kiện không thuận lợi trong thời gian ngắn, buộc chúng phải dị biến, trình độ hiểu biết này đối với thực vật quả thực rất đáng sợ.

“Hoa hướng dương dị biến, bất luận cấp độ nào, thủ đoạn công kích đều giống nhau, nhiều năm qua cũng không có biến hóa lớn.” Triệu Ly Nông gõ chữ trên quang não, tìm kiếm video trong kho tài liệu của Viện nghiên cứu để so sánh: “Tiến hành bước tiếp theo.”

“ Không phải là…” Ngụy Lệ quay đầu lại, thấy Đồng Đồng ôm một lô thực vật đi tới, nhìn qua phòng kín thủy tinh xuyên thấu, nhìn cảm thấy rất quen mắt, cuối cùng cũng nhớ ra: “Lệ dương.”

Đồng Đồng chỉ lộ hai cái lúm đồng tiền tròn: “Là lệ dương.”

“Đây có phải là lô thực vật thí nghiệm tiếp theo không?” Nghiêm Tĩnh Thủy đi tới hỏi.

Đồng Đồng gật đầu, hai tay đặt ở trên bàn thí nghiệm, chờ Triệu Ly Nông đi tới.

“Xong hết chưa?” Triệu Ly Nông quay đầu hỏi.

Đồng Đồng nhấc cái nắp niêm phong bằng kính lên, lộ ra một lô lệ dương, bên cạnh cô ấy còn là một thủ vệ quân, thần kinh căng thẳng cầm lấy báng súng.

Thủ vệ quân da đầu tê dại, không nghĩ tới những nghiên cứu viên này giỏi như vậy, trong vòng hai tháng, trong phòng thí nghiệm anh ta đã nhìn thấy nhiều thực vật dị biến như thế.

Tuy rằng đẳng cấp không cao, nhưng anh ta nhìn thấy thao tác của Đồng Đồng lên giỏ thực vật, trong lòng lại nhảy dựng lên, sợ một khắc sau thực vật sẽ dị biến.

Những nghiên cứu viên này quá mạnh mẽ.

Những nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm khác làm sao có thể trực tiếp như vậy, mỗi khi làm chuyện gì đều phải mời cả một nhánh thủ vệ quân mới dám động thủ.

“Nửa chậu màu đen này là lệ dương bình thường.” Đồng Đồng chỉ nửa chậu bên trái nói, sau đó chỉ nửa chậu bên phải: “Còn chậu xanh ở đây là lệ dương đã có bệnh khuẩn và được phun thuốc.”

“Được.” Triệu Ly Nông quay đầu nói với thủ vệ quân bên cạnh: “Gây tê cho hoa hướng dương dị biến, nhốt nó lại trước.”

Thủ vệ quân được giao cho Triệu Ly Nông là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặt vuông, trên mặt có một vết sẹo, không nói nhiều nhưng làm việc gọn gàng.

Anh ta đi tới bàn điều khiển, điều chỉnh khẩu súng gây tê đang ở dưới camera giám sát ở bốn góc của căn phòng kín thủy tinh, nhắm vào đóa hướng dương dị biến còn đang tìm mồi, bắn trúng vài phát thuốc mê, động tác của hoa hướng dương dị biến nhanh chóng bị chậm lại.

Loại thuốc mê này mới được điều chế ra, trước đây nó được sử dụng trên hoa tulip dị biến cấp B, nhưng bây giờ đối phó với thực vật dị biến cấp thấp có hiệu quả càng cao hơn.

Thủ vệ quân cầm cần điều khiển trên bàn, điều chỉnh phương hướng, sau đó ấn vào nút màu đỏ trong tay, một tấm lưới sắt từ trên trần nhà hạ xuống, bao lấy hoa hướng dương dị biến.

Triệu Ly Nông nói: “Giữ chặt, cố định rễ của nó..”

Thủ vệ quân theo lời của cô đã điều chỉnh tốt tấm lưới sắt.

Triệu Ly Nông ôm lấy chậu lệ dương đi tới trước cửa phòng kín, chuẩn bị giơ tay để nhập mật khẩu.

“Để tôi làm.” Hà Nguyệt Sinh bước nhanh về phía trước: “Mở ra ngay bây giờ?”

Triệu Ly Nông gật đầu: “Tôi muốn đem lệ dương vào trồng.”

Hà Nguyệt Sinh nhìn vào bên trong, xác nhận hoa hướng dương dị biến đã bất động, đã bị lưới sắt cố định, sau đó nhanh chóng nhập mật khẩu, cửa phòng kín mở ra.

Cửa vừa mở ra, Triệu Ly Nông bước vào, những người khác lập tức đi theo sau, xung quanh bọn họ có mấy thủ vệ quân cầm súng phân tán ra xung quanh, đặc biệt chú ý đến bông hoa hướng dương dị biến bị gây tê lại bị tấm lưới sắt bao phủ.

Triệu Ly Nông đặt một giỏ lệ dương lớn trên mặt đất, lấy tất cả lệ dương ra.

“Trồng như thế nào?” Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi xổm xuống hỏi.

“Chia thành bốn phần, một nửa số bình thường và một nửa số được xử lý đặt gần gốc rễ của hoa hướng dương dị biến.” Triệu Ly Nông chỉ vào những phần lệ dương đã chia ra và nói: “Phần còn lại trồng gần hoa hướng dương bình thường ở phía bên kia.”

Nghiêm Tĩnh Thủy bưng hai chậu cây lệ dương đứng dậy, cầm lấy đồ nghề từ Đồng Đồng tiến vào ở phía sau, đi về phía hoa hướng dương dị biến. Những người khác thì lấy lệ dương đi sang phía bên kia rễ của hoa hướng dương bình thường.

Mấy thủ vệ quân đã tăng cường cảnh giác đến mức tối đa, không ngừng quan sát xung quanh.

“Cậu có muốn lệ dương xuất hiện dị biến không?” Nghiêm Tĩnh Thủy đào một cái hố, đổ lệ dương ra khỏi chậu, cách rễ cây dày của hướng dương dị biến, hỏi Triệu Ly Nông ở đối diện.

Hai tháng qua, Đồng Đồng ít ở bên cạnh bọn họ, hóa ra là đi trồng lệ dương, điều này chứng tỏ những loại thực vật này ngay từ đầu đã nằm trong kế hoạch của Triệu Ly Nông.

“Lệ dương thích ký sinh lên hoa hướng dương, trên hoa hướng dương sẽ hút chất dinh dưỡng từ rễ. Tôi muốn xem lệ dương dị biến và hoa hướng dương dị biến xuất hiện ở cùng một khu vực như thế nào.” Triệu Ly Nông dùng tay phải đào hố. Khi tay cô được sử dụng thường xuyên hơn, sẽ không còn tê dại ngứa ran, phục hồi tốt, cô đem lệ dương đặt vào trong hố: “Thực vật có cạnh tranh, giữa thực vật dị biến cũng phải tồn tại cạnh tranh.”

Đặc biệt thực vật dị biến cần nhiều chất dinh dưỡng hơn thực vật bình thường.

Triệu Ly Nông muốn quan sát sự cạnh tranh giữa các loài thực vật dị biến.

“Hoa hướng dương dị biến có thể diệt tận gốc lệ dương, cho nên trong phòng thí nghiệm nhất định phải có người túc trực.” Nghiêm Tĩnh Thủy nói: “Buổi tối tôi ở lại chỗ này.”

Triệu Ly Nông cũng không từ chối: “Thay phiên nhau canh giữ, video giám sát cả ngày, ít nhất trước tiên chúng ta phải đảm bảo lệ dương có dị biến.”

Tất cả lệ dương đã được trồng, trong thời gian tới, Triệu Ly Nông đã tăng nhiệt độ ở khu vực này để cho chúng bước vào thời kỳ tăng trưởng nhanh chóng, đảm bảo rằng cây lệ dương có thể bắt đầu hút chất dinh dưỡng của hoa hướng dương.

Muốn quan sát sự canh tranh giữa hoa hướng dương dị biến và lệ dương dị biến là mục tiêu chủ yếu, trong quãng thời gian này, còn có rất nhiều so sánh cần phải ghi lại.

Ví dụ, cùng một loại lệ dương, khi đối mặt với hoa hướng dương dị biến, rõ ràng bắt đầu tốc độ ký sinh rất chậm, chí ít đối với hoa hướng dương dị biến còn có kiêng kỵ, nhưng khi hoa hướng dương dị biến không thể di chuyển, lệ dương cuối cùng đã bắt đầu tiếp cận nó, bắt đầu ký sinh hút chất dinh dưỡng.

“Lệ dương ký sinh trên rễ của hoa hướng dương dị biến phát triển nhanh hơn so với lệ dương dưới gốc hoa hướng dương bình thường bên kia.” Hà Nguyệt Sinh đem các hình ảnh thu được cắt ra từ video giám sát, truyền cho mấy người bọn họ.

“Nhưng lệ dương vẫn không có dị biến.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn chằm chằm vào phòng kín thủy tinh: “Hầu hết lệ dương từng có can thiệp đều chết, chỉ có một số tồn tại như lệ dương bình thường.”

Triệu Ly Nông ngồi ở bàn trong cùng, cúi đầu ghi chép một đoạn kế hoạch thí nghiệm, so với quang não, cô vẫn thích cảm giác cây bút rơi xuống trang vở hơn.

Sau khi nghe Nghiêm Tĩnh Thủy nói, cô ngẩng đầu lên và bình tĩnh nói: “Thí nghiệm không phải lần nào cũng thành công, chờ một chút, hàng mẫu lần này không được, chúng ta sẽ tiếp tục vòng tiếp theo.” Đồng Đồng đang ngâm giống chờ nảy mầm, giơ tay nói.

Nghiêm Tĩnh Thủy hít một hơi thật sâu: “Gần đây tôi hơi nôn nóng.”

Trước đây luôn quá suôn sẻ.

“Người thật sự nôn nóng đều ở bên ngoài.” Hà Nguyệt Sinh hất cằm chỉ ra bên ngoài: “Tám, chín nghiên cứu viên trung cấp đều đã đi Khâu Thành.”

Triệu Ly Nông cau mày: “Làm sao nhiều nghiên cứu viên trung cấp đi đến Khâu Thành như vậy?”

Hơn hai tháng trước cô chỉ nghe nói có một nghiên cứu viên trung cấp đã đến Khâu Thành.

“Khâu Thành xảy ra chuyện gì?” Triệu Ly Nông kinh ngạc hỏi.

“Không có chuyện gì.” Hà Nguyệt Sinh nhún vai: “Nghiên cứu viên trung cấp đi trước mang về một đống hàng mẫu thực vật dị biến cấp B, cũng không ít hạt giống, những nghiên cứu viên trung cấp khác cũng động tâm.”

Số lượng lớn hàng mẫu và hạt giống có sức hấp dẫn đặc biệt đối với các nghiên cứu viên, điều này đối với bọn họ chính là điều kiện đầu tiên để đạt được thành tích của hạng mục.

“Khó trách Viện nghiên cứu gần đây vắng đi không ít.” Nghiêm Tĩnh Thủy trầm tư: “Tôi còn tưởng rằng họ là vì thời gian thực hành.”

Một nghiên cứu viên trung cấp có thể mang theo vài nghiên cứu viên sơ cấp, lần này đi tới tám, chín nghiên cứu viên trung cấp, bên trong mấy tổ đội đó cũng không ít nghiên cứu viên sơ cấp.

“Ở Khâu Thành cũng có liễu rũ dị biến cấp A, bọn họ không sợ sao?” Đồng Đồng khó hiểu, cô ấy nghe nói những nghiên cứu viên này trước đó thậm chí còn sợ thực vật dị biến cấp B.

“Có rất nhiều người đánh bạo đi.” Hà Nguyệt Sinh nói: “Lần này trước sau tới nhiều nhánh thủ vệ quân như vậy, hơn nữa vị nghiên cứu viên trung cấp trước đó đã trở về thuận lợi. Mọi người đều đi theo con đường đó, độ khó nguy hiểm nên giảm bớt.”

“Cậu vừa mới nói là nghiên cứu viên trung cấp mang về hạt giống, đều là cấp mấy?” Triệu Ly Nông đột nhiên hỏi.

Hà Nguyệt Sinh suy nghĩ một chút: “Cấp B, tôi ở trong phòng vệ sinh nam nghe những nghiên cứu viên khác tâng bốc vị nghiên cứu viên trung cấp đó khoe khoang một lúc lâu trong phòng nam, không thể sai được.”

Nghiêm Tĩnh Thủy khó hiểu nhìn cậu: “ Mỗi ngày cậu đi nhà vệ sinh lâu như vậy, thì ra là nghe bát quái sao?”

Hà Nguyệt Sinh không hề xấu hổ, mà còn tự hào về điều đó: “Nhà vệ sinh là nơi tụ tập những lời bát quái, có thể thu thập rất nhiều thông tin.”

Nghiêm Tĩnh Thủy: “…”

“Thế nhưng ngồi lâu trong nhà vệ sinh, rất dễ mắc bệnh trĩ.” Đồng Đồng nghiêm túc nhắc nhở.

Biểu cảm của Hà Nguyệt Sinh cứng lại: “…Tôi chỉ đứng trong một phòng riêng thôi.”

“Cấp B cũng là dị biến cấp cao, xác suất đậu quả không cao.” Triệu Ly Nông quay lại chủ đề với vẻ mặt nghiêm túc: “Khâu Thành có gì đó kỳ quái.”

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên nhớ tới bọn họ ở Khâu Thành đã xảy ra chuyện gì.

“Tôi đi gặp Đan tổ trưởng.” Triệu Ly Nông đứng dậy nói.

Đan Vân gần đây vẫn còn ở Viện nghiên cứu.



“Có cái gì kỳ quái?” Đan Vân hôm nay đã thay một cái áo khoác màu cam, ở bên trong phòng thí nghiệm cực kỳ bắt mắt, bà đặt mẫu thí nghiệm trong tay xuống, tháo kính bảo hộ ra, thẳng thắn lạnh lùng nói: “Bọn họ là nghiên cứu viên, nếu đạt được lợi ích thì nên có cống hiến tương ứng, vừa vặn có thể ở tiền tuyến Khâu Thành quan sát.”

Triệu Ly Nông không có phản bác, Đan Vân nói xác thật không sai, Khâu Thành rõ ràng có vấn đề, thật sự cần có người đi vào.

Lúc trước bọn họ ở Khâu Thành có để camera giám sát, nhưng chưa đầy một tháng, các loại cỏ và dây leo đã bao phủ, căn bản không thể nhận được bất kỳ hình ảnh nào.

Đổng Hưng đoán rằng sẽ có kết quả này, nên đã đặc biệt chế tạo một số quả bóng ghi tín hiệu nhỏ, rải chúng ở nhiều nơi khác nhau trong Khâu Thành, còn đưa cho Triệu Ly Nông chiếc máy thu âm vô tuyến.

Nhưng mà Triệu Ly Nông cũng không nghe thấy được gì, ban đầu chỉ có vài tiếng sột soạt, sau đó không nghe thấy gì nữa, không biết là hỏng hay là tháp tín hiệu lại hỏng.

“Chỉ vì cái trước mắt!” Đan Vân bấm vào quang não, xem đơn đăng ký trong hai tháng qua, lạnh lùng nói: “Nếu bọn họ đã đi, hãy cho bọn họ cơ hội biểu hiện.”

Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn Đan Vân: “Cơ hội biểu hiện?”

“Ngày mai sẽ có một cuộc họp cấp cao, cô đã yêu cầu tất cả các tổ đội đến Khâu Thành mỗi ngày ghi lại dữ liệu.” Đan Vân suy nghĩ một lúc và nói: “Cô sẽ đăng ký xin phía bên kia hai nhánh Dị sát đội, đi xem một chút, đỡ phải có chuyện.”

Triệu Ly Nông gật đầu: “Cháu biết.”

Gần đây ngoại trừ La Liên Vũ, các nghiên cứu viên cao cấp khác vẫn ở Căn cứ trung ương, Dị sát đội cũng dễ dàng điều hành.

Triệu Ly Nông không biết nội dung cụ thể của cuộc họp vào ngày hôm sau, nhưng sau vài ngày, cô tình cờ gặp lại Đan Vân, bà nói có tổng cộng mười một tổ đội lần lượt chạy đến Khâu Thành, hiện tại bắt đầu định kỳ mỗi ngày đều gửi ghi chép đến Viện nghiên cứu nông học Trung ương.

“Cô đã đăng ký hai Dị sát đội, trực tiếp ngồi máy bay trực thăng đến đó, đại khái vài ngày sau sẽ đi.” Đan Vân nói thêm: “Đơn đăng ký sẽ mất hai ngày để được phê duyệt.”

Đối tượng báo cáo ghi chép của nghiên cứu viên trung cấp là nghiên cứu viên cao cấp, cô không có cơ hội để xem.

Triệu Ly Nông tạm thời bỏ qua vấn đề này.

Vào cuối tháng, một trong những lệ dương ở hàng thứ hai trong phòng kính cuối cùng đã dị biến, đó cây là gần rễ của hoa hướng dương.

Ngày đó lệ dương dị biến vừa lúc vào đêm khuya, Nghiêm Tĩnh Thủy đến nói chuyện với Hà Nguyệt Sinh, mới vừa đến gần phòng kính thì xảy ra dị biến.

Hai người giật mình, nhưng trong mắt tràn đầy hưng phấn.

Hà Nguyệt Sinh nhanh chóng bật quang não và liên lạc với mấy người Triệu Ly Nông.

Vì đang trong quá trình thí nghiệm, sợ bỏ lỡ tin tức nên mấy người Triệu Ly Nông nghỉ ngơi trong một căn phòng trống đối diện phòng thí nghiệm.

Trong vòng một phút đã chạy tới.

Triệu Ly Nông chạy vào phòng thí nghiệm: “Ở đâu?”

Đồng Đồng đi theo sau cô, vội vàng mặc áo khoác.

“Phía dưới của hoa hướng dương dị biến.” Nghiêm Tĩnh Thủy chỉ vào bên trong và nói.

Lúc này, Triệu Ly Nông cũng nhìn thấy một cây gần sát rễ hoa hướng dương dị biến đang phát triển nhanh chóng, thậm chí phần đầu còn cắm sâu vào trong rễ hoa hướng dương, mãi đến khi thân cây cao bốn, năm mét mới bứt ra và chạm vào lưới sắt.

Hoa hướng dương

Lệ dương

“Thu lưới đi.” Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm lệ dương dị biến một lát, đột nhiên nói.

Nghiêm Tĩnh Thủy bước nhanh đến bàn điều khiển, giữ cần gạt và đẩy nó lên đến cuối cùng, tấm lưới sắt bao phủ hoa hướng dương dị biến tăng lên nhanh chóng.

Mọi người đều đang chăm chú theo dõi biến hóa của hai loại thực vật dị biến bên trong, từ chiều dài thân thể mà phán đoán, hai loại thực vật dị biến này cũng không phải là thực vật dị biến cấp cao.

“Nó không cử động à?” Đồng Đồng khó hiểu nhìn lệ dương dị biến mọc ra từ rễ hướng dương dị biến.

Vào thời điểm này, lệ dương dị biến đã có cùng chiều cao với hoa hướng dương dị biến.

“Nhìn lại một chút.” Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm đầu của lệ dương dị biến, nó đang nhanh chóng mở ra rồi co rút lại.

Sau khi quan sát trong nửa giờ, lệ dương dị biến hoàn toàn ngừng phát triển.

Triệu Ly Nông không chờ đợi được cảnh hai loại thực vật dị biến công kích lẫn nhau, chúng dường như được phân chia rõ ràng và cả hai đều không di chuyển.

Thẳng đến rạng sáng, hai loại thực vật dị biến rốt cuộc cũng động đậy.

“Ba!”

Lệ dương dị biến giống như một quả bóng xì hơi, cả cây toàn bộ xẹp xuống, phảng phất toàn bộ chất dinh dưỡng trong cơ thể đều bị hoa hướng dương dị biến hấp thu.

Cùng lúc đó, hoa hướng dương đã hấp thụ hết chất dinh dưỡng của lệ dương dị biến đột nhiên cúi cả đầu hoa xuống, thân cây vọt về phía trước mấy mét.

“Pang!”

Đầu của hoa hướng dương dị biến đập vào mặt kính cường lực trong suốt, một hoa hình ống lớn màu vàng dị biến ở giữa rơi xuống, lộ ra những hạt hình bầu dục hình chữ nhật màu xám, chính là hạt hướng dương, giống như một cái búa dày đặt đinh ốc đối diện với tấm kính, những bông hoa hình lưỡi màu vàng ở vòng tròn bên ngoài không ngừng co lại, trên mép có những răng cưa rõ ràng.

Không bị phá vỡ, hoa hướng dương dị biến lùi lại một chút, lại dùng hết sức điên cuồng đập vào tấm kính.

Hết lần này đến lần khác, hoa hướng dương dị biến thậm chí bắt đầu nới rộng khoảng cách, chạy nhanh và tấn công tấm kính.

Một mảnh kính cường lực lớn bị va đập với âm thanh nghèn nghẹt, vang vọng khắp phòng thí nghiệm, khiến người ta sởn gai ốc.

Các thủ vệ quân cả đêm không ngủ, nhìn nhau chằm chằm không dám thả lỏng chút nào.

Các nghiên cứu viên sơ cấp trong phòng thí nghiệm cũng thức cả đêm, nhưng trên người không nhìn thấy bất kỳ sự lo lắng.

Triệu Ly Nông nhìn hoa hướng dương dị biến bên trong, cúi đầu và viết một câu vào sổ: [ Hoa hướng dương dị biến có thể lợi dụng lệ dương dị biến để tiến hành thăng cấp. ]

Điều này hoàn toàn ngược lại với kết quả của Quế Sơn.

Cũng ký sinh, nấm khuẩn dị biến trên Quế Sơn đã giành chiến thắng tuyệt đối.

Hoa hướng dương dị biến trong phòng kính ngừng tấn công tấm kính, thân cây đứng thẳng, đầu hoa hướng lên trời, ngay khi mọi người còn tưởng rằng nó đã chết, hoa hướng dương dị biến đột nhiên bắ n ra một bàn hạt hướng dương về phía nơi lưới sắt rơi xuống.

Phía trên mái nhà là một bức tường trắng, ở giữa cho thêm vật liệu có độ bền cao, bên trên đều khảm đầy hạt hướng dương.

“Chậc chậc, nó còn có thể thù dai.” Hà Nguyệt Sinh khoanh tay, vừa nhìn hoa hướng dương dị biến bên trong vừa nói.

Hoa hướng dương dị biến bắn xong một bàn hạt hướng dương, bên trong lại vặn vẹo một cái bàn mới, lúc này không bắn lên trời, mà bắn vào camera giám sát bốn góc không có phòng hộ, camera giám sát gần như lập tức tối sầm lại. Con bọ cạp bên dưới cũng bị tiêu diệt, sau đó nó cúi đầu nhổ hết lệ dương ở rễ, cuối cùng dùng đầu hoa, tức là đầu hoa hướng dương, đối mặt với mấy người bên ngoài phòng kính.

Đồng Đồng nổi cả da gà: “Hình như nó đang nhìn chúng ta chằm chằm.”

“Đã thăng lên cấp C.” Triệu Ly Nông dời ánh mắt, đi tới bàn thí nghiệm bên cạnh, mở camera, điều chỉnh góc độ, nhắm ngay hoa hướng dương dị biến bên trong: “Nó có tư duy đơn giản.”

“Trước đây cấp C có bản năng tìm kiếm chất dinh dưỡng.” Nghiêm Tĩnh Thủy nói.

“Động vật và thực vật đang tiến hóa.” Triệu Ly Nông đứng thẳng dậy: “Ngụy Lệ bên kia đã có sẵn một ví dụ.”

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hà Nguyệt Sinh đứng bên cạnh hỏi.

“Tiếp tục chờ đi.” Triệu Ly Nông chỉ vào một cây lệ dương bên cạnh hoa hướng dương bình thường: “Cây lệ dương đó bị bệnh đã lâu, không chết cũng không lớn, dị biến cũng không xa lắm.”

“Có thể chỉ là cây con hay không?” Đồng Đồng hỏi.

Triệu Ly Nông lắc đầu: “Hoa hướng dương bị nó ký sinh đã xuất hiện triệu chứng sắp chết, có nghĩa là nó vẫn đang hút chất dinh dưỡng, tổn thương do những cây lệ dương khác gây ra không lớn bằng.”

Bên trong căn phòng kính còn có cách ly, hoa hướng dương bình thường đằng kia bị cô lập ở một khu vực khác.

“Camera cần được thay màn hình mới, cũng phải được phòng hộ.” Triệu Ly Nông nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy đang đứng trên bảng điều khiển: “Thử xem có thể mở lưới sắt trên đỉnh không.”

Nghiêm Tĩnh Thủy cầm cần gạt kéo xuống phía dưới, máy di chuyển nhưng không mở ra được: “Kẹt rồi, tôi phải lấy những hạt hướng dương đó ra.”

“Đầu tiên gây tê cho hoa hướng dương dị biến.” Triệu Ly Nông nhìn về phía thủ vệ quân ở phía sau. “Làm phiền anh.”

Thủ vệ quân trên mặt có vết sẹo nhìn hoa hướng dương dị biến bên trong: “Nó có thể phun ra hạt hướng dương, chúng tôi cần lấy tấm khiên phòng hộ.”

Triệu Ly Nông: “Được.”

“Quá chậm.” Nghiêm Tĩnh Thủy đi tới, vươn tay lấy khẩu súng gây tê trong tay của thủ vệ quân: “Tôi sẽ làm.”

Thủ vệ quân sửng sốt, theo bản năng nhìn Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông gật đầu.

Thủ vệ quân đã đưa khẩu súng gây tê cho Nghiêm Tĩnh Thủy.

“Các cậu đứng ở hai bên.” Nghiêm Tĩnh Thủy bảo Triệu Ly Nông và Đồng Đồng đứng sang một bên để tránh phạm vi công kích của hoa hướng dương dị biến, cô ấy quay người chỉ vào những thủ vệ quân khác: “Đứng lại đây, nếu như súng gây tê không thành công, trực tiếp dùng súng dược.”

Tuy rằng này hoa hướng dương dị biến đã hao phí thời gian mấy tháng của bọn họ, nhưng mạng người là quan trọng nhất.

Mấy thủ vệ quân kinh ngạc đi theo, đây là cách đứng điển hình của quân đội.

Thủ vệ quân có vết sẹo đứng gần ổ khóa cửa kính, ấn tay lên bàn phím số, nhập mật khẩu, nghiêng người nhìn về phía Nghiêm Tĩnh Thủy: “Tôi mở nó đấy?”

Nghiêm Tĩnh Thủy gật đầu, giơ súng nhắm vào hoa hướng dương dị biến bên trong.

Ngay lúc thủ vệ quân bấm nút xác nhận, cửa kính từ từ mở ra hai bên.

Lúc này, hoa hướng dương dị biến lao về phía cửa.

Nghiêm Tĩnh Thủy cũng cử động.

Cô ấy đột nhiên hạ thấp nửa người trên xuống, một tay chống xuống đất để tránh cho số lượng lớn hạt hướng dương bắ n ra, tay kia giơ súng gây tê nhắm vào hoa hướng dương dị biến bên trong.

“Bang! Bang bang——”

Viên đạn sượt qua bầu trời đầy những hạt hướng dương, xuyên qua mấy hạt, cuối cùng chạm tới đầu hoa hướng dương dị biến, ngay chính giữa bàn bên trong.

“Đóng cửa!” Triệu Ly Nông ở bên cạnh hô.

Thủ vệ quân lập tức nhấn nút đóng cửa, hoa hướng dương dị biến với thân thon dài lại đập vào kính phát ra âm thanh nghèn nghẹn, sau đó viên đạn gây tê phát huy tác dụng, mềm nhũn trượt xuống kính.

Cùng lúc đó, vô số hạt hướng dương đã bắ n ra ngoài khe cửa phòng thí nghiệm.

Một giọng nói đột nhiên từ bên ngoài truyền đến cùng với tiếng bước chân vội vã.

“Học muội, Khâu Thành đã xảy ra chuyện rồi!”

Sau khi sáng sớm Ngụy Lệ biết được tin tức từ Đan Vân thì lập tức chạy đến, nhưng vừa bước vào, đã thấy một thứ gì đó màu đen bay về phía mình.

“Ngồi xuống!” Triệu Ly Nông quay đầu hô lớn.

Ngụy Lệ vô thức quỳ xuống ôm đầu, động tác rất tiêu chuẩn.

“Đốc đốc–”

Khi tiếng đốc đốc lần lượt dừng lại, Ngụy Lệ cứng đờ và chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn lên, đã thấy rằng cánh cửa chất đầy hạt hướng dương.

“Rắc!”

Một hạt hướng dương cắm không hết rơi xuống đất nứt đôi, lộ ra hạt đen thối bên trong.

Ngụy Lệ nuốt nước bọt, phía sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh: mình suýt chút nữa trở thành một người nhím.

“Các cậu đi ra ngoài nói chuyện trước, chỗ này để tôi xử lý.” Nghiêm Tĩnh Thủy đứng dậy nói.

Triệu Ly Nông gật đầu: “Cẩn thận.”

Cô kéo Ngụy Lệ lên, cùng Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh bước ra ngoài.

“Học tỷ, Khâu Thành đã xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Ly Nông đứng ở lối đi hỏi.

Ngụy Lệ còn đang ngẩn người, nghe cô hỏi như vậy liền tỉnh táo lại: “Ồ, thực vật ở Khâu Thành điên rồi, mấy tổ đội kia đều mất liên lạc rồi, hơn nữa…”

“Hai nhánh Dị sát đội đâu?” Triệu Ly Nông cau mày.

“Là tin tức từ Dị sát đội truyền đến.” Ngụy Lệ mở quang não, nhìn xung quanh, kiểm tra không có ai, sau đó bấm vào video: “Sáng sớm chị đã lén lút ở phòng khách lục quang não của mẹ chị.”

Hình ảnh rất hỗn loạn, giống như có người điên cuồng chạy trốn, video chỉ nhìn thấy cành cây hỗn loạn, tiếng th ở dốc đục ngầu, còn có âm thanh gào thét từ xa vọng lại.

Những âm thanh kia mặc dù cách xa, nhưng lại lộ ra một tia sắc bén chấn động, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Sau hơn 30 giây hỗn loạn, cuối cùng máy ghi hình cũng được người nhấc lên, trong máy quay thu vào một khuôn mặt trẻ tuổi đầy máu, hai má cắn chặt: “Mọi người đừng… đến Khâu Thành, toàn bộ thực vật ở đây đều … có vấn đề…”

Video chỉ chiếu được tới đây, màn hình đột nhiên tối đi.

“Chị chỉ chép được bao nhiêu đây à?” Hà Nguyệt Sinh nghiêm nghị hỏi.

Ngụy Lệ lắc đầu: “Đây là video mà mẹ chị nhận được. Nó được gửi bởi một đội viên của Dị sát đội vào lúc bốn giờ sáng. Sau đó, mọi người ở Khâu Thành không thể liên lạc được. Đã có quân đội và hai nhánh Dị sát đội khác cùng đuổi tới đó.”

“Hai nhánh Dị sát đội khác?” Triệu Ly Nông nhìn thấy sắc mặt của Ngụy Lệ, trong lòng đã có linh cảm.

Ngụy Lệ mím môi: “Đội số 0 và đội số 3.”