Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 128: Hạng mục Phương Châu



Edit & beta: Rya

Sau khi kim gen được đẩy vào cơ thể con người, nó sẽ hết hiệu lực sau sáu giờ, trong khoảng thời gian này, đội số 0 được chuyển đến sân huấn luyện để kiểm tra về sự thích ứng toàn diện, nhưng thủ vệ quân bình thường căn bản không thể đến gần, thậm chí viên đạn không thể bắn trúng bọn họ.

Đội số 0 không chỉ có tốc độ hành động, tốc độ phản ứng tăng vọt mà sức mạnh còn trở nên cường hãn hơn.

Cuối cùng, Diệp Chấn Sơn để đội số 0 và Tân dị sát đội tiến hành một vòng đối kháng.

Tân dị sát đội đối với hiệu quả của gen kim đã sớm quen thuộc, đối với việc khống chế thân thể hẳn là mạnh hơn so với Đội số 0, chính bọn họ cũng cho là như thế.

Trạng thái thị giác và thính giác đã được cải thiện đến mức tận cùng, tốc độ di chuyển của cơ thể cũng tăng vọt, điều này khiến Tân dị sát đội cảm thấy rằng họ đã thoát khỏi hàng ngũ người bình thường, vô thức mang tâm lý coi thường những người bình thường.

Nhưng trong vòng đối kháng đầu tiên, ngoại trừ ưu thế ban đầu của Tân dị sát đội, theo thời gian trôi qua, đội số 0 dần dần áp chế Tân dị sát đội.

Đối thủ của Diệp Trường Minh không tới mười phút đã bị đ è xuống đất, không thể đứng dậy.

Theo sát sau đó là các đội viên còn lại của đội số 0 cũng dần áp chế Tân dị sát đội.

Trên sân huấn luyện, sắc mặt các đội viên Tân dị sát đội trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ không ngờ đội số 0 lại thích ứng nhanh như vậy.

Bọn họ đã quên mất rằng đội số 0 ngay từ đầu đã là đội đứng đầu, kim gen k1ch thích tiềm năng tối đa của cơ thể con người, trong cùng điều kiện, đội số 0 vẫn là đội đứng đầu.

La Liên Vũ đứng phía trên quan sát trận chiến, trên mặt không lộ ra nhưng trong lòng lại biết rõ ràng: Tân dị sát đội này đã trở thành đá mài dao của đội số 0.

“Chuẩn bị máy bay vận chuyển, để đội số 0 đi đón các nghiên cứu viên.”

Diệp Chấn Sơn ra lệnh rồi quay người rời đi.

Vì đảm bảo không có bất trắc gì xảy ra thời điểm Đội số 0 lần đầu tiên sử dụng kim gen cùng nhân tố tăng trưởng, bọn họ lưu lại trung tâm căn cứ 12 giờ, đầu tiên sáu giờ chính là gen tăng cường cùng tiềm lực bộc phát thời kỳ, chờ đợi tiêm các nhân tố tăng trưởng để phục hồi.

Trong sáu giờ tiếp theo, mấy chục bác sĩ xông vào tiến hành giám sát y tế đối với bọn họ, xác nhận đã kim gen và nhân tố sinh trưởng không có vấn đề gì thì mới được phép rời đi.

Ngay khi bọn họ rời khỏi Căn cứ trung ương, không còn những người khác, các đội viên của đội số 0 đã giải trừ chế độ vũ khí hình người, trở nên nổi tiếng hơn một chút.

Côn Nhạc dựa vào vách cabin cười toe toét: “Thứ này đau quá, trong lòng tôi hiện tại còn có bóng ma tâm lý.”

“Có thêm bóng ma cũng phải dùng, không biết còn có bao nhiêu thực vật giống như liễu rũ dị biến xuất hiện ở Căn cứ số tám.” Chi Minh Nguyệt xuyên qua cửa sổ nhìn xuống dưới.

Máy bay vận tải đang bay rất cao, vốn dĩ không nhìn thấy những thứ bên dưới, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy thứ gì đó đang lay động, đó là một loại thực vật dị biến cấp A mới xuất hiện.

Có vẻ như bản đồ phân bố thực vật dị biến cấp A của Căn cứ trung ương phải được cập nhật mới.

“Điền Tề Tiếu, Bố Dong, Đổng Hưng, Hoàng Thiên.” Diệp Trường Minh ra lệnh cho bốn người: “Cùng với máy bay trinh sát ra ngoài.”

Để tránh gây sát thương cho thực vật dị biến, chiếc máy bay vận tải lớn bay quá cao nên không thể quan sát được dưới mặt đất.

Khoang đuôi của máy bay vận tải được mở ra, hai chiếc máy bay trong nháy mắt bay ra ngoài, bốn thành viên lần lượt trái phải đẩy về phía trước.

Máy bay trinh sát linh hoạt và nhanh hơn máy bay trực thăng, sau khi hạ thấp độ cao, kỹ thuật tốt có thể tránh được sự tấn công của thực vật dị biến với, nhưng nó chỉ có thể chở hai người.

Bọn họ là những người đầu tiên phát hiện đội ngũ được giải cứu không phải là đội của Triệu Ly Nông, mà là đoàn người trốn thoát khỏi Căn cứ số tám.

Ở Căn cứ số 8 bọn họ còn chưa kịp lên tàu, vừa ra khỏi cổng căn cứ, bọn họ có cán bộ trồng trọt, cũng có thủ vệ quân, ban đầu có hơn 500 người, hiện tại chỉ còn hơn 200 người.

Khi máy bay trinh sát của Đội số 0 tìm thấy bọn họ, các thủ vệ quân đã hết đạn, sắp cùng đường mạt lộ.

“Đội trưởng.” Đổng Hưng báo cáo địa điểm: “Phía dưới có người cần cứu viện.”

Máy bay trực thăng vận tải quá lớn, phía dưới hoàn cảnh phức tạp nguy hiểm, không thể hạ cánh, phụ cận cũng không có điểm hạ cánh thích hợp, đội số 0 chỉ có thể lên máy bay trực thăng, hạ cánh nhanh chóng giải quyết thực vật dị biến phía dưới.

Xử lý thực vật dị biến xung quanh cũng không mất nhiều thời gian, nhưng giải cứu toàn bộ nhân viên thì lại mất một khoảng thời gian.

Khi đội số 0 lần nữa tiến về phía trước, đến khi máy bay trinh sát phát hiện ra quy mô đội ngũ của Triệu Ly Nông bên dưới không nhỏ, một ngày đã trôi qua.

Máy bay trinh sát lập tức quay trở lại khoang vận chuyển, đồng thời nóc khoang được mở ra, một máy bay trực thăng từ bên trong cất cánh bay lên.

Diệp Trường Minh trước tiên cầm dây thừng, dẫn đầu từ trên cao trượt xuống, mấy người Côn Nhạc theo sát phía sau.

Nơi bọn họ đáp xuống còn cách đội ngũ của Triệu Ly Nông một khoảng, vừa tới nơi thì đúng lúc nhìn thấy một con rắn đen dị biến từ trong làn khói xám dày đặc cuồn cuộn nhảy ra.

Các đội viên của đội số 0 tiếp đất cơ hồ lập tức tiếp cận con rắn đen dị biến, sức mạnh của Côn Nhạc trở nên cường đại đến mức anh ta hoàn toàn không cần dùng đạn, trực tiếp nắm lấy đuôi rắn, đột ngột kéo con rắn đen dị biến về phía sau.

Khi con rắn đen dị biến quay lại tấn công, Diệp Trường Minh nhảy lên vung đao, con rắn đen chưa kịp phản ứng đã bị chém đứt đầu.

Cỗ sức mạnh phi phàm này đã thu hút sự chú ý của tất cả các đội viên của đội số 2 và đội số 3, nhưng thời cơ không thích hợp, nên họ chỉ có thể kìm nén không hỏi đến.

Máy bay trực thăng tìm được điểm hạ cánh thích hợp cho máy bay vận tải cách đó hơn 20km, đội số 0 có hai người canh giữ ở đó, những người khác hộ tống đội ngũ đến bãi đáp của máy bay vận tải.

Một giờ sau.

Máy bay vận tải lại cất cánh, vì không đủ chỗ nên hơn một nửa xe cộ của đội đã bị bỏ lại.

Đội số 0 còn chưa ngồi vững vàng, Nghiêm Lưu Thâm đã đẩy Diệp Trường Minh bên cạnh và hỏi: “Làm thế nào mà các cậu làm được?”

Diệp Trường Minh quét một vòng xung quanh, máy bay vận tải chia thành mấy khoang, vị trí của bọn họ ngồi ở đằng trước nhất, khoang này bao gồm các nghiên cứu viên và đội viên của Dị sát đội.

“Kim gen.”

Diệp Trường Minh thuật lại cùng giải thích một loạt chuyện phát sinh ở Căn cứ trung ương.

Khoang phía trước rơi vào im lặng, mọi người đang tiêu hóa những gì vừa nghe.

“K1ch thích cường hóa thân thể, về sau có di chứng gì hay không?” Triệu Ly Nông ngước mắt hỏi anh.

“Tạm thời vẫn chưa phát hiện vấn đề.” Diệp Trường Minh dừng một chút, nhìn về phía Triệu Ly Nông, tuyên bố một tin tức mới: “Viện nghiên cứu nông học Trung ương đã bổ sung một cấp độ mới của thực vật dị biến, thực vật dị biến hiện đang chiếm giữ Căn cứ số ba và Căn cứ số tám là Cấp S.”

“Cấp S là có thể tạo ra năng lượng bức xạ, gây tổn hại cho các linh kiện điện tử phải không?” Triệu Ly Nông ngay lập tức hỏi.

Diệp Trường Minh: “Đúng vậy.”



Viện nghiên cứu nông học Trung ương, phòng họp cao nhất.

Diệp Chấn Sơn không có ở đó, ông đang chọn người trong quân đội, Chu Thiên Lý cũng không có ở đó, vẫn đang ở khu vực biển bên ngoài Căn cứ số ba.

“Thực vật dị biến đã tiến hóa đến mức tôi nghĩ rằng cần phải khởi động lại hạng mục Phương Châu năm đó.” Diêu Hứa Trí đề nghị.

Hạng mục Phương Châu là tạo ra một phi thuyền lớn mà con người có thể sống trên đó, tránh được tất cả các loài thực vật dị biến.

“Hạng mục Phương Châu quá tốn kém, con người không thể ở mãi trên không trung.” Tào Văn Diệu nói: “Sau dị biến, một số quốc gia đã làm như vậy, kết quả là vào năm thứ bảy của dị biến, nguồn cung cấp tài nguyên cho phi thuyền Phương Châu khan hiếm, linh kiện cũ kỹ, cuối cùng trực tiếp từ trên cao rơi xuống, khiến mọi người trên đó thiệt mạng”

“Cho nên tránh dẫm vào vết xe đổ, chúng ta cần chuẩn bị tốt các nguồn tài nguyên, linh kiện, đồ dự bị nhất định phải chuẩn bị đầy đủ hết.” La Liên Vũ: “Hiện tại thực vật dị biến ngày càng nhiều, không ai biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Chế tạo một vài chiếc Phương Châu to lớn trên không trung, không chỉ có thể cung cấp một nơi đặt chân cho quân đội cứu viện, mà một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, càng thuận tiện cho việc cứu viện, còn có thể được sử dụng làm đường lui cuối cùng của con người.”

“Có đạo lý.” Bành Bác Bình gật đầu: “Sau này nếu căn cứ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Phương Châu có thể cung cấp điểm dừng chân, có thể kịp thời cứu được nhiều người.”

Lý Chân Chương nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, biểu thị tán thành: “Tôi nghĩ điều đó là có thể.”

“Không được.” Nghiêm Thắng Biến thẳng thừng từ chối: “Hạng mục Phương Châu hoàn toàn không thể thực hiện được. “

Không khí trong phòng họp cao nhất bỗng trở nên cứng ngắc.

“Nghiêm tổ trưởng, chúng ta đều đang nghĩ biện pháp đối phó với tình huống hiện tại.” Lý Chân Chương thuyết phục: “Hơn nữa, nếu không phải có kim gen của La tổ trưởng, lần này đừng nói là Căn cứ số tám, thậm chí ngay cả mấy người của Nghiêm tổ trưởng cũng không thể sống sót trở về. Hạng mục Phương Châu hoàn toàn đáng để xem xét.”

Nghiêm Thắng Biến nhướng mi và nhìn sâu vào La Liên Vũ: “Hạng mục Phương Châu hiện tại cung cấp nơi đặt chân cho quân đội, về sau thì sao?”

La Liên Vũ: “Nghiêm tổ trưởng có ý gì?”

“Ngày sau đại gia quyền quý ở trên Phương Châu vui thú hưởng lạc, người bình thường ở phía dưới tiếp tế năng lượng lên trên.” Khi Nghiêm Thắng Biến nói điều này, trên khuôn mặt vẫn giữ một nụ cười ôn hòa, tựa hồ chỉ là thuận miệng mà thôi.

Nhưng bầu không khí trong phòng họp lại trở nên căng thẳng.

Tào Văn Diệu nhanh chóng giải quyết ổn thỏa: “Nghiêm Thắng Biến, lời này của ông đã quá mức đi, làm sao phát sinh chuyện như thế?

Nghiêm Thắng Biến chỉ bình tĩnh hỏi: “Ông có thể đảm bảo sao?”

Tào Văn Diệu im lặng, cúi đầu không nói lời nào.

Ông ta không thể đảm bảo điều đó.

“Hạng mục Phương Châu chỉ là đường lui cuối cùng.” La Liên Vũ vẫn không bỏ cuộc: “Không ai biết thực vật trong tương lai sẽ biến đổi bao xa, nếu đất và biển không thể tồn tại, chỉ có trên không trung mới có thể cứu loài người.”

“Nghiêm tổ trưởng” La Liên Vũ nhìn Nghiêm Thắng Biến: “Chúng ta không có cách nào đảm bảo tình hình của hạng mục Phương Châu trong tương lai, chỉ có thể làm tốt chuyện trước mắt, nên nghĩ ra tất cả đường lui cho loài người.”

“Đội số 0 đã đưa mọi người trở lại.” Đan Vân đột nhiên cắt ngang bầu không khí căng thẳng trong phòng họp, đứng lên nói: “Tôi đi đón con gái tôi.”

Mọi người: “…”

“Nghiêm tổ trưởng, con trai và con gái của ông đã trở lại rồi, cùng đi chứ.” Đan Vân quay sang Nghiêm Thắng Biến nói.

“Hạng mục này chi phí rất lớn, Viện nghiên cứu không có cách nào đưa ra quyết định hoàn toàn, tôi sẽ xin phía quân đội bên kia tiếp tục nghiên cứu.” La Liên Vũ đứng dậy và rời khỏi phòng họp trước: “Nhớ bảo Dị sát đội để đến lầu số 5 một chuyến.”

“Tan đi.” Nghiêm Thắng Biến và Đan Vân cùng nhau đi lên mái nhà.

Trên mái nhà chỉ có hai người bọn họ.

Đan Vân nhìn bầu trời đêm đen kịt, một lúc lâu sau mới nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy La Liên Vũ nói có lý, vạn nhất sau này tất cả căn cứ đều bị phá hủy, không trung chính là đường lui cuối cùng, chí ít có thể kéo dài vài năm.”

Nghiêm Thắng Biến cũng ngửa đầu tình về phía bầu trời đầy sao, bất kể điều gì xảy ra ở vùng đất này, trên không trung vẫn đầy sao như cũ.

“Trong tương lai, chúng ta không thể kiểm soát được.” Đan Vân thở dài: “Còn không biết có thể sống bao lâu.”

Sau một lúc lâu, Nghiêm Thắng Biến nói: “Có lẽ loài người thật sự là một giống loài bị vứt bỏ rồi.”

Hơn bốn mươi năm qua, thực vật đã bắt đầu vòng thứ hai tiến hóa, mà nhân loại lại không có dấu hiệu tiến hóa dấu, không thể không nhắc nhở người ta nhớ đến những lời lưu truyền trong những năm đầu dị biến.

Đan Vân cởi mở nói: “Kim gen đều đã có, chúng ta vẫn còn hy vọng.”

Trên mái nhà không có nghiên cứu viên cao cấp nào khác, chỉ có một Đan Vân thờ ơ, Nghiêm Thắng Biến cuối cùng đã tiết lộ những suy nghĩ chân thật bên trong nội tâm mình.

“Chỉ có nhân loại tự nhiên tiến hóa, mới có thể tồn tại hy vọng. Can thiệp nhân tạo vào gen… chỉ là trì hoãn sự tuyệt chủng mà thôi.”

Đan Vân hất cằm lên, hướng về giữa không trung: “Nghiêm tổ trưởng, hy vọng tôi nói đến rồi.”

Hy vọng trên người của những thanh niên trẻ tuổi này.

Trong màn đêm dày đặc, vài máy bay trực thăng dần dần đến gần, lần lượt đáp xuống mái nhà.

Máy bay trực thăng vận tải đậu ở căn cứ quân sự trung ương, ba nhánh Dị sát đội đưa các nghiên cứu viên đến Viện nghiên cứu bằng máy bay trực thăng.

Ngụy Lệ nhảy xuống trước tiên, hét lên “Mẹ”, lao về phía Đan Vân.

“Đương nhiên, tuyệt đối không phải đứa này.” Đan Vân nhìn chằm chằm Ngụy Lệ đang lao về phía mình, chạy được nửa đường thì ngã sấp xuống, nói trắng ra.

Trên gương mặt ôn hòa của Nghiêm Thắng Biến mơ hồ có một vết nứt nhỏ.

“Mẹ!” Ngụy Lệ bò dậy, tiếp tục lao về phía Đan Vân, ôm lấy bà và hét lên đầy phấn khích.

Đan Vân ấm áp ôm lại, vừa nhìn Triệu Ly Nông vừa xuống máy bay trực thăng: “Là cô ấy.”

Tầm mắt của Nghiêm Thắng Biến rơi vào Triệu Ly Nông vừa xuống máy bay trực thăng một lúc lâu, không phản bác.

“Là người nào?” Ngụy Lệ ngẩng đầu, không hiểu bèn hỏi.

Đan Vân đặt một tay lên sau đầu Ngụy Lệ, ấn cô ấy lên bả vai bà: “Không liên quan tới con.”

Ngụy Lệ: “À.”

Mọi người đi về phía này, Nghiêm Thắng Biến nhìn thấy con trai và con gái của mình, vẻ mặt hơi nhẹ nhõm, khắc chế gật đầu với hai người họ, rồi lần lượt chào hỏi các nghiên cứu viên trung cấp khác.

Các nghiên cứu viên trung cấp đã kiệt sức, sau khi chào hỏi hai nghiên cứu viên cao cấp, bọn họ xuống lầu chuẩn bị về nhà.

Nghiêm Thắng Biến: “Dị sát đội đi đến lầu 5, bên kia có tổ đội đang chờ các cậu ở đó.”

“Tư——”

Âm thanh sắc bén chói tai của dòng điện dường như xuyên qua não, vang lên bên tai.

Triệu Ly Nông vô thức nắm chặt tay, lập tức nghiêng mặt sang một bên, lông mi nhanh chóng run lên.

Cô đứng ở giữa cánh cửa, phía trước bị Hà Nguyệt Sinh chặn lại một nửa, cách Nghiêm Thắng Biến và Đan Vân vài mét, hầu như không ai phát hiện ra sự khác thường của cô.

Lúc này, một bàn tay thon dài mạnh mẽ khoác lên vai cô.

Triệu Ly Nông mở mắt ra, quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Diệp Trường Minh.

Chứng ù tai chỉ thoáng qua rồi biến mất trong tích tắc.

Thấy vẻ mặt cô đã bình thường trở lại, Diệp Trường Minh không hỏi thêm nữa, yên lặng rút tay về.

Hà Nguyệt Sinh phía trước dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu liếc mắt nhìn lại, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

“Trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Nghiêm Thắng Biến tiến lên hai bước, nhìn Triệu Ly Nông và nói: “Ngày mai chúng ta sẽ bàn về sự tiến hóa của thực vật dị biến.”



Hơn hai giờ sau, Triệu Ly Nông đã trở về nhà.

Triệu Phong Hòa nhìn thấy cô rất vui mừng, đôi mắt bà ấy đỏ hoe, nói năng trở nên lộn xộn, không mạch lạc, cho rằng cô đã xảy ra chuyện rồi.

Căn cứ số tám xảy ra vấn đề, mất liên lạc với những căn cứ khác, các loại tin tức truyền về Căn cứ trung ương đã đồn đãi khắp nơi.

Triệu Phong Hòa biết Triệu Ly Nông đã rời khỏi căn cứ, cũng không thể liên lạc được với Triệu Ly Nông, vì vậy không thể không nghĩ đến điều tồi tệ nhất.

“Con không sao.” Triệu Ly Nông an ủi Triệu Phong Hòa hồi lâu, mới trấn an được bà ấy.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Triệu Ly Nông trở lại phòng và nằm xuống, trong đầu chỉ nghĩ đến loài cây tuyết tùng dị biến và nhóm cây thông dị biến.

Lọ đựng hạt giống cây thông dị biến đã được đăng ký, tạm thời lưu trữ tại Viện nghiên cứu.

Cuối cùng, Triệu Ly Nông chìm vào giấc mơ với đủ loại thông tin hỗn độn.

—— Giấc mơ tối đen như mực, chỉ có tiếng sột soạt kỳ lạ.