Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 133: Dung Đông Hào



Edit & beta: Rya

Khi cửa khoang đóng sập lại, máy bay từ từ bay lên không trung.

Có một phòng khách nhỏ ở giữa cabin, Triệu Ly Nông và La Phiên Tuyết đang ngồi đối diện Nghiêm Thắng Biến.

“Vùng biển bị ảnh hưởng bởi năng lượng bức xạ trong Căn cứ số ba, vì vậy tín hiệu không thể truyền ổn định.” Nghiêm Thắng Biến nhặt chiếc máy quang não cầm tay lên, dùng bút ghi lên cái gì đó, đồng thời nói: “Đã đến khu vực phụ cận của Căn cứ số ba.”

Triệu Ly Nông giơ tay đẩy chiếc mũ xuống, tóc cô nhất thời rối tung, lớp tóc trên cùng cũng bị ảnh hưởng bởi tĩnh điện do ma sát với áo lông, trượt dựng đứng lên, nhưng cô không để ý, vẫn yên lặng nghe Nghiêm Thắng Biến nói.

“Chu viện trưởng mấy ngày trước đã tỉnh lại, cũng đã phái người tới gần Căn cứ số ba, nhưng không cách nào vào được, nhất định sẽ bị công kích.” Nghiêm Thắng Biến ngừng viết, ngẩng đầu nhìn hai nghiên cứu viên trẻ tuổi đối diện, ánh mắt xẹt qua mái tóc mềm mại bồng bềnh của Triệu Ly Nông, sau đó mới nói: “…Chúng ta sẽ đổ bộ lên Dung Đông Hào trước.”

——Dung Đông Hào.

Chiếc tàu sân bay trên vùng biển này, từng do nghiên cứu viên cao cấp số 2 Đan Cẩm dẫn dắt tổ đội nghiên cứu trên đó.

La Phiên Tuyết hỏi: “Đội trưởng, chúng ta có vào Căn cứ số ba không?”

Nghiêm Thắng Biến đặt thiết bị trong tay xuống: “Chúng ta sẽ xem tình hình sau khi đến đó, nhưng Dị sát đội sẽ đi vào.”

Dị sát đội đã tiêm kim gen, thực lực tiềm năng đều tăng lên rất nhiều, hơn nữa với biểu hiện của Tân dị sát đội lần trước cứu viện ở Căn cứ số tám, bọn họ sau khi tiến vào hẳn là có xác suất cao để sống sót trở về.

Trong số những người đi cùng lần này, ngoại trừ các Dị sát đội cũ và mới, còn có một nhánh nhân viên kỹ thuật quân đội, còn có người chịu trách nhiệm cải tiến và gia cố các tất cả các linh kiện điện tử để chống lại năng lượng bức xạ.

Khi máy bay vận tải tăng lên độ cao bay, cảm giác không trọng lượng dần biến mất, máy bay vững vàng ổn định.

Hai đội trưởng của Dị sát đội, cùng với đội trưởng của Tân dị sát đội là Cổ Ngụy Kim, lần lượt từ phía đầu và đuôi cabin đi vào.

Phòng khách cabin trái phải hàng ghế sofa và bàn trà, thậm chí còn có quầy bar ăn uống.

Ba người Nghiêm Thắng Biến ngồi trên sofa bàn trà bên trái, Diệp Trường Minh và Nghiêm Lưu Thâm bước vào và ngồi bên phải, cách nhau một lối đi, bất cứ lúc nào cũng có thể đứng dậy.

Cổ Ngụy Kim, đội trưởng của Tân dị sát đội đi vào từ đuôi cabin, liếc nhìn những người ngồi trên sofa bàn trà ở hai bên, đi thẳng đến quầy bar, lật qua lật lại.

“Thật sự có rượu.” Cổ Ngụy Kim từ trong tủ quầy bar tìm một chai rượu đỏ, lật ngăn kéo bên hông, lấy ra một cái ly cao cổ, tùy ý rót hơn nửa ly rượu.

Từ đầu đến cuối anh ta không che giấu âm thanh của mình, tự nhiên thu hút sự chú ý của người khác.

“Cổ đội trưởng, chúng ta đi làm nhiệm vụ.” La Phiên Tuyết quay đầu nhíu mày: “Hiện tại không phải thời điểm uống rượu.”

Tân dị sát đội này cùng với Tân dị sát đội lần trước đi cứu viện không phải là cùng một đội ngũ, bọn họ chỉ biết là do Diêu Thành bên kia phái đi theo, đã xem qua danh sách, nhưng trước nay bọn họ cũng chưa từng gặp qua những người này.

Cổ Ngụy Kim không thèm để ý, thậm chí còn nâng ly với La Phiên Tuyết, cụng ly trong không khí: “Nghiên cứu viên La, cô yên tâm, chút rượu này sẽ không làm tôi say, hơn nữa, tôi còn có tiêm kim gen, khả năng phân giải càng mạnh hơn.”

Sắc mặt của La Phiên Tuyết trở nên khó coi, cô ta không thích đội trưởng của Tân dị sát đội này, từ trước đến nay cô ta luôn nghĩ rằng một người không biết cách kiềm chế d*c vọng, ở những phương diện khác cũng sẽ không có thành tích gì lớn.

“Cổ đội trưởng, cậu có thể uống rượu.” Nghiêm Thắng Biến vẫn biểu hiện ôn hòa như thường lệ, chậm rãi nói: “Nếu như làm lỡ nhiệm vụ, nhân tố tăng trưởng tốt hơn là giao cho người khác cần.”

Cổ Ngụy Kim cầm ly rượu tay, sau đó uống một hơi cạn sạch: “cạch”một cái đặt ly lên quầy bar: “Đương nhiên rồi, Nghiêm tổ trưởng.”

Cuối cùng, anh ta chỉ uống cạn ly này, rượu được đặt trở lại vào trong ngăn kéo.

“Hiện tại các anh đã tiêm kim gen rồi à?” Triệu Ly Nông đột nhiên quay đầu hỏi hai vị đội trưởng Dị sát đội bên cạnh.

“Không phải toàn bộ đều tiêm.” Nghiêm Lưu Thâm quay đầu lại, nhìn thấy vòng tóc mềm mại của Triệu Ly Nông dựng trên đỉnh đầu, đôi mắt anh ta vội vàng chuyển hướng nhìn lên trời, cố nén cười rồi nói: “Đội số 3 của tôi chỉ có mấy người tiêm, Diệp đội trưởng vẫn còn chưa tiêm, có thể duy trì thời gian chênh lệch.”

Toàn bộ đội viên đều tiêm, sau sáu tiếng đồng hồ đều cùng mất đi hiệu lực, hiện tại bọn họ đang ở trong cabin cũng không cần thiết, chỉ có mấy đội viên tiêm trước để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn, sẽ có thể lập tức bảo vệ ba vị nghiên cứu viên.

Triệu Ly Nông gật đầu và quay lại, cô không nhìn Cổ Ngụy Kim đang đứng trước quầy bar ở phía sau, Nghiêm tổ trưởng đã lên tiếng, cô càng không có gì để nói.

“Ong ong —”

Quang não trên cổ tay trái run lên hai lần, Triệu Ly Nông cúi đầu dùng tay phải quét một cái, nhìn thấy hai tin nhắn đều đến từ người bên cạnh.

Diệp đội trưởng: [Tóc.]

Tin nhắn thứ hai là một bức ảnh, người trong đó chính là Triệu Ly Nông vừa quay đầu nhìn sang, trên đỉnh đầu có một vòng tóc rối, rất không phù hợp với khuôn mặt sạch sẽ, nhưng lại thích hợp với chiếc áo khoác lông vũ dày cô mặc trên người một cách kỳ lạ.

Triệu Ly Nông: “…”

Cô lập tức tắt quang não, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh phía trước, chờ khi đi ra, lọn tóc rối trên đầu cuối cùng cũng được thu gọn lại, cô tiện tay cởi chiếc áo khoác dày trên người xuống, cầm ở trên tay, lúc này mới bước trở về.

Khi Triệu Ly Nông ngồi xuống, Nghiêm Thắng Biến lại nhìn cô một lần nữa, khóe miệng ông ta mơ hồ cong lên, nhưng gương mặt ông ta quanh năm mang theo nụ cười ôn hòa, không ai phát hiện ra khác thường.

Lần này, Triệu Ly Nông dùng quang não gửi tin nhắn cho Diệp Trường Minh, nói lời cảm ơn.



Máy bay đã bay lên cực cao, thực vật dị biến trên mặt đất tạm thời không thể công kích ở độ cao này, tương tự trên máy bay cũng không cách nào quan sát phía dưới tình huống, cho nên chỉ có thể dựa vào tín hiệu không ổn định bay tới cùng biển của Căn cứ số ba.

Ước chừng ba giờ sau, Triệu Ly Nông lại đột nhiên ngửi thấy luồng hơi thở băng tuyết, cô theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là mùa đông mây trắng sương mù bình thường.

“Nghiêm tổ trưởng, chúng ta sắp tới chưa?” Triệu Ly Nông hỏi Nghiêm Thắng Biến ở phía đối diện.

Nghiêm Thắng Biến ngước mắt lên: “Còn nửa tiếng nữa.”

Còn nửa tiếng nữa, vẫn còn sớm.

Tuy nhiên, luồng hơi thở này đột ngột biến mất, cô dường như ngửi thấy mùi cỏ xanh trộn lẫn với ánh nắng mặt trời.

Lông mày Triệu Ly Nông chậm rãi nhíu lại, cô đưa tay bắt mũi của mình, trong lúc nhất thời còn nghi ngờ dây thần kinh khứu giác của mình bị hỏng, nhưng một tuần trước cô vừa mới kiểm tra toàn thân, bác sĩ nói cô rất khỏe mạnh, thậm chí còn khỏe đến mức hiếm thấy.

“Tiểu Triệu, cô làm sao vậy?” La Phiên Tuyết vô tình nhìn thấy động tác của Triệu Ly Nông, không nhịn được lên tiếng hỏi.

Triệu Ly Nông chỉ có thể buông tay ra: “Không có chuyện gì.”

Cô bất động thanh sắc* ngửi một cái, phát hiện hai mùi kỳ lạ vừa rồi đã biến mất.

* bất động thanh sắc: không đổi sắc mặt

“Rất nhanh sẽ tới đó.” La Phiên Tuyết mỉm cười với cô: “Tuy nhiên, để đáp xuống Dung Đông Hào, vẫn phải bay lượn ở trên hơn mười phút.”

Triệu Ly Nông gật đầu, biểu thị đã biết.

Máy bay tiếp tục bay về phía trước nửa giờ, mới có xu hướng hạ thấp độ cao, tốc độ không nhanh, bọn họ còn không rõ bên dưới tình huống như thế nào.

Chỉ có thể đợi khi hạ thấp độ cao, xoay quanh trên không trung, chờ tín hiệu từ Dung Đông Hào.

Mãi cho đến khi Dung Đông Hào gửi tin xác nhận địa điểm bên dưới tạm thời an toàn, lúc này máy bay mới tăng nhanh tốc độ hạ xuống.

Từ cửa sổ nhìn xuống, đã có thể nhìn thấy vùng biển rộng lớn, nơi Dung Đông Hào đang trôi nổi trên biển.

Mười phút sau, máy bay hạ cánh và dừng lại.

“Đi xuống đi.” Nghiêm Thắng Biến đứng lên, nói với hai vị nghiên cứu viên trẻ tuổi.

Triệu Ly Nông chưa bao giờ tới Dung Đông Hào, lặng lẽ mặc áo khoác lông vũ vào, đứng trước cửa cabin đợi nó mở ra.

“Tư—”

Tiếng ù chói tai đau đớn lại xuất hiện, Triệu Ly Nông quay đầu đi tránh cơn đau. Cùng với tiếng ù tai chói tai, những hình ảnh rời rạc lại vụt qua tâm trí.

Lúc đầu, cô không biết cảnh đó là gì, nó giống như tín hiệu thu kém khiến hình ảnh chập chờn và mờ đi, rồi biến mất nhanh đến mức cô không thể nhìn rõ.

Nhưng khi Triệu Ly Nông từ cabin bước xuống, cô nhìn thấy Chu viện trưởng đang đứng trên boong tàu, có mười mấy nghiên cứu viên đứng phía sau ông, những hình ảnh lóe lên trong đầu cô vừa rồi đột nhiên trở nên rõ ràng.

—— Hình ảnh đó tựa hồ là những người này đang đứng trên boong tàu cùng với một chiếc máy bay.

Triệu Ly Nông nghiêng mặt cúi đầu, cô không hiểu.

Khi hình ảnh xuất hiện, bản thân cô vẫn còn đang đứng trong cabin, cửa cabin bên ngoài chưa mở ra, vì vậy không thể nhìn thấy cảnh bên ngoài.

Không… Hình ảnh vừa rồi không phải từ góc nhìn của cô, mà là từ góc nhìn đối diện nhìn ngược lại.

“Đi thôi.”

Diệp Trường Minh đứng ở phía sau, nhìn Triệu Ly Nông dừng lại một chút, cuối cùng hoàn toàn dừng lại, không để mọi người chú ý, anh tiến lên đẩy một cái và nhắc nhở cô.

Vai Triệu Ly Nông bị anh đẩy một cái, nhanh chóng lấy lại tinh thần, theo bước chân của Nghiêm Thắng Biến và La Phiên Tuyết ở phía trước, bước ra khỏi cabin.

“Nghiêm tổ trưởng.” Chu Thiên Lý đã đợi sẵn trên boong tàu, nhìn thấy Nghiêm Thắng Biến bước xuống, lập tức tiến lên.

“Chu viện trưởng vất vả rồi.” Nghiêm Thắng Biến bắt tay ông.

Sau chuyện xảy ra ở Căn cứ số ba không lâu, Chu Thiên Lý đã gầy đi rất nhiều, sau khi được cứu lên, cơ thể ông lạnh cóng, ngày đó cũng lên cơn sốt cao, mãi cho đến tuần này ông mới bình phục.

Chu Thiên Lý lắc đầu, nhìn La Phiên Tuyết và Triệu Ly Nông phía sau, rồi quay sang giới thiệu các nghiên cứu viên trung cấp phía sau với các cô.

Triệu Ly Nông nghe Chu viện trưởng nói, sự chú ý của cô hơi mất tập trung, một bàn tay đang đặt ở bên chân cô lặng lẽ giơ lên, mở lòng bàn tay ra, tiếp được một bông tuyết từ không trung rơi xuống.

——Mùi băng tuyết quen thuộc, nhưng phảng phất có thêm mùi vị của nước biển.

Diệp Trường Minh đứng ở phía sau nhìn Triệu Ly Nông, thấy động tác nhỏ của cô, anh nhướng mày: Không phải sợ lạnh sao?

Căn cứ số ba vào mùa đông lạnh hơn nhiều so với Căn cứ trung ương.

“Chúng ta vào trước đi, bên ngoài tuyết rơi rồi.” Chu Thiên Lý chào hỏi.

Nghiêm Thắng Biến bước hai bước và ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Bên kia là thực vật dị biến của Căn cứ số ba sao?”

Để tránh nhiễu tín hiệu, bọn họ ở cách bờ khá xa, gần như không thể nhìn thấy đất liền, nhưng sương mù lãng đãng, xuyên qua ánh nắng yếu ớt, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng của tán cây khổng lồ.

Chu Thiên Lý nhìn theo ánh mắt của ông ta và gật đầu: “Đúng vậy, bọn chúng vẫn đang sinh trưởng.”

Triệu Ly Nông lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai nghiên cứu viên cao cấp, ngước mắt nhìn về phía những cái bóng ở phía xa, khung cảnh của hình ảnh mơ hồ vừa rồi chợt hiện ra.

Khi cô hiểu ra trong lòng suy nghĩ cái gì, không khỏi kinh hãi lùi về phía sau một bước.

Tuyệt đối không thể nào!

Làm sao trong đầu cô lại có hình ảnh của một loài thực vật dị biến đang nhìn xuống Dung Đông Hào?

“Đừng lùi.” Diệp Trường Minh nắm lấy cánh tay phải của cô, giọng nói cực thấp.

Triệu Ly Nông sững sờ quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen láy của Diệp Trường Minh: “Tôi…”

Nhìn thấy vẻ mặt mê man của Triệu Ly Nông, Diệp Trường Minh siết chặt cánh tay cô hơn một chút: “Tỉnh táo lại đi.”

Lông mi cô run lên, cô nhanh chóng thu lại tâm trạng phân tâm vừa rồi, lấy lại bình tĩnh, bước nhanh về phía trước một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Khi Nghiêm Lưu Thâm bên cạnh quay đầu nhìn sang, Diệp Trường Minh đã cùng lúc rút tay về.

Nghiên cứu viên của Dung Đông Hào phía trước đang giới thiệu tình hình hiện tại trên tàu sân bay cho Nghiêm Thắng Biến, Triệu Ly Nông im lặng theo sau.