Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 138: Những sự kiện đã qua



Edit & beta: Rya

Ban đêm, Đổng Hưng sẽ không bao giờ trả lời nếu ai đó muốn phá khóa cửa phòng người khác, nhưng người đưa ra yêu cầu này lại chính là Diệp Trường Minh.

Anh ta đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Diệp Trường Minh vẻ mặt lạnh lùng đứng trong hành lang, liền không đùa nữa, dùng quang não hỏi: [Đội trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?]

Diệp Trường Minh ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, cũng dùng quang não trả lời: [Mở cửa trước, động tác nhẹ nhàng một chút.]

Đổng Hưng ngay lập tức lấy dụng cụ từ trong túi ra và bắt đầu phá khóa cửa.

Anh ta đã quen thuộc với loại khóa này là do quân công chế tạo, đặc biệt là loại khóa cửa này không cao cấp bằng phòng thí nghiệm.

Chẳng mấy chốc, cửa phòng của Triệu Ly Nông đã được mở ra.

Diệp Trường Minh làm vài động tác với Đổng Hưng, ý bảo anh ta ở bên ngoài canh giữ, sau đó nhanh chóng hé gần một nửa cánh cửa đi vào.

Vừa bước vào đã thấy Triệu Ly Nông nằm trên bàn, lộ ra nửa khuôn mặt, chăn bông rủ xuống đất.

Một bên người cô đang mặc một chiếc áo sơ mi, một bên khác thì trùm áo lông vũ, thoạt nhìn có vẻ như cô đang cởi ra nửa chừng thì ngất xỉu.

“Triệu Ly Nông?”

Diệp Trường Minh tiến đến vươn tay đỡ Triệu Ly Nông ngồi dậy, đầu ngón tay chạm vào tay phải của cô, một khối lạnh buốt, anh kéo áo khoác xuống, muốn khoác thêm bên kia cho cô, lại phát hiện cổ trái của cô đổ đầy mồ hôi, tay trái ấm áp, không giống tay phải chút nào.

Động tác anh dừng lại, nới lỏng chiếc áo khoác lông vũ, nửa cúi người nhìn Triệu Ly Nông, cô có gì đó không ổn lắm.

Trên thực tế, sau khi xuống máy bay, trạng thái của cô có chút vấn đề.

Diệp Trường Minh đứng bên cạnh quan sát mấy phút, thấy tình trạng của Triệu Ly Nông không có tiến triển, liền ôm lấy eo của cô, chuẩn bị đem cô đặt lên trên giường.

Không ngờ, Triệu Ly Nông đột nhiên mở mắt ra.

Hai người đối mặt với nhau, bởi vì tư thế của họ, cách nhau rất gần.

Hô hấp của Diệp Trường Minh chậm lại, tay đặt trên eo cô hơi dùng sức một chút, cũng không lập tức buông cô ra, mà để cô ngồi trở lại trên ghế, lại gọi một tiếng: “Triệu Ly Nông?”

Cô càng giống như là không có ý thức mà mở mắt ra.



Năm giác quan của Triệu Ly Nông đã bị tước bỏ, tất cả các giác quan đều bị chiếm giữ, mất kiểm soát với thực tại xung quanh, bộ não của cô ở trạng thái phân mảnh và không thể tích hợp lại với nhau.

Một lúc, cô cảm thấy trên đầu mình như mọc cỏ, một lúc thì cảm thấy mình đang ở gió đêm ngày hè, gió thổi mang theo hơi nóng, thậm chí cô cảm thấy mình đã biến thành hạt giống trong lòng đất.

Tất cả các loại cảm giác kỳ quái đều có.

Giống như cô đang thu nhận ý thức của vô số thực vật dị biến, ý thức áp đảo mà hùng vĩ tràn ngập khắp cơ thể, gần như chiếm cứ mọi dây thần kinh.

“Triệu Ly Nông?”

Diệp Trường Minh thấy cô vẫn luôn mở to mắt, nhưng lại không có ý thức, vì vậy trực tiếp bịt miệng mũi của cô lại.

Không đến hai phút, Triệu Ly Nông theo bản năng cảm thấy ngạt thở, vùng vẫy vươn hai tay muốn bẻ đẩy bàn tay trên mặt, lập tức tỉnh lại.

“Tỉnh rồi à?” Diệp Trường Minh buông cô ra, đứng dậy nói: “Còn không tỉnh lại, tôi sẽ gọi bác sĩ tới.”

Triệu Ly Nông còn chưa hoàn toàn thoát khỏi ý thức choáng ngợp vừa rồi, nhưng sau khi nghe Diệp Trường Minh nói, theo bản năng nắm lấy góc áo của anh, ngẩng đầu lên nói: “Đừng…”

Cô không biết tình cảnh hiện tại của mình, càng không muốn người bên ngoài biết.

Diệp Trường Minh cụp mắt xuống, đối diện với ánh mắt của Triệu Ly Nông: “Là Đỗ Bán Mai.”

Đỗ Bán Mai là bác sĩ trong đội số 0, tuy rằng am hiểu nhất là ngoại khoa, nhưng cũng có thể xem những thứ khác.

Điều quan trọng nhất chính là, cô là đội viên của đội số 0, chỉ tuân theo lời của Diệp Trường Minh.

Diệp Trường Minh liếc nhìn bàn tay trên vạt áo mình, không phất ra cũng không lùi lại, chỉ hỏi: “Tình huống của cô thế nào?”

Triệu Ly Nông còn chưa hồi phục tinh thần, vô thức nắm chặt góc áo đối phương, chờ đợi những cảm giác kỳ lạ kia hoàn toàn biến mất, cô buông tay đứng dậy, đồng thời đẩy ghế ra sau, đầu tiên là cảm ơn rồi cởi chiếc áo khoác đang treo trên người xuống.

Diệp Trường Minh dời tầm mắt, lui về phía sau một bước.

Triệu Ly Nông cúi người nhặt chăn dưới đất lên, ôm đặt lại trên giường, quay đầu nhìn Diệp Trường Minh, ngập ngừng hỏi: “Chuyện hôm nay anh đừng nói ra ngoài được không?”

“Lần trước ở Viện nghiên cứu, bác sĩ đã kiểm tra qua cho cô, nói thân thể cô khỏe mạnh không có vấn đề gì, nhưng cô…” Diệp Trường Minh dừng lại, ánh mắt rơi vào trên mặt cô: “Triệu Ly Nông, cô có bệnh di truyền lặn nào không?”

Triệu Ly Nông: “… Không có.”

Ban đầu cô nói kiên quyết như đinh chém sắt, sau đó nhớ ra mình không ở trong cơ thể ban đầu, vì vậy do dự đổi lời nói: “Nên… không có.”

“Sau khi trở lại Căn cứ trung ương, yêu cầu kiểm tra lại một lần, đổi bác sĩ khác.” Diệp Trường Minh giơ tay liếc mắt nhìn quang não của mình, xoay người đi ra ngoài: “Nghỉ ngơi sớm một chút, có việc liền tới tìm tôi.”

Cuối cùng, Triệu Ly Nông cũng không biết anh có đồng ý hay không.



Tổ đội nghiên cứu ở lại Dung Đông Hào vài ngày, ngoại trừ đêm đầu tiên, sau đó Triệu Ly Nông rất bình thường, trong một thời gian dài không còn rơi vào trạng thái nóng lạnh và bị tước bỏ ngũ quan.

Tuy nhiên, cô bắt đầu nhận thấy rằng một số nghiên cứu viên trung cấp ở Dung Đông Hào khi đối mặt với Nghiêm Thắng Biến có cảm giác né tránh kỳ lạ.

Lúc đầu, Triệu Ly Nông nghĩ rằng họ sợ Nghiêm Thắng Biến, dù sao ông ta cũng là nhân vật số một của Viện nghiên cứu nông học Trung ương, nhiều khi Lý Chân Chương cũng không dám đối đầu trực tiếp với ông ta.

Nhưng sau đó, cô phát hiện ra những nghiên cứu viên trung cấp này cũng có ánh mắt né tránh tương tự đối với Diệp Trường Minh, vì thế cô mới ý thức chuyện không đơn giản như vậy.

Những nghiên cứu viên trung cấp này về cơ bản là những người lớn tuổi trên Dung Đông Hào, có trình độ và quyền lên tiếng rất cao, nhưng cùng với các nghiên cứu viên trợ lý bên người không quá thân cận lắm.

“Phạm vi năng lượng bức xạ ở mặt đất đã không còn lan rộng kể từ ngày hôm kia.” La Phiên Tuyết bưng một khay đồ ăn đi tới, ngồi chếch đối diện với Triệu Ly Nông và nói: “Đội kỹ thuật cũng đang bổ sung một số máy móc cải tiến, nhưng tín hiệu tháp nhận được chỉ có thể kéo dài một hoặc hai giờ, càng đến gần đất liền, thời gian chống đỡ càng ngắn, bọn họ đã xem xét mô phỏng tín hiệu do động vật phát ra để xem liệu chúng có thể tránh được năng lượng bức xạ cao áp hay không.”

“Mô phỏng tín hiệu động vật?” Triệu Ly Nông cúi đầu, dùng cái nĩa cẩn thận cuộn mì ống trong đ ĩa: “Chắc phải cần rất nhiều thời gian.”

“Không cần, loại nghiên cứu mô phỏng tín hiệu sinh học này đã được thành lập hơn mười năm trước, mặc dù đã dừng lại mấy năm, nhưng bây giờ chỉ cần điều chỉnh phương hướng là có thể làm được.” La Phiên Tuyết nhìn xung quanh, các đội viên của Dị sát đội đang ăn ở một chiếc bàn dài cách đó không xa.

“Nghiên cứu viên La, nghiên cứu viên Triệu.” Một nghiên cứu viên trung cấp đi ngang qua bọn họ, tiến lên chào hỏi: “Các cô có thể nếm thử đặc sản nơi này, một số loại cá ở những căn cứ khác không có.”

Hai người tự nhiên lễ phép đồng ý.

Triệu Ly Nông nhìn lên, không ngạc nhiên chút nào khi thấy vị nghiên cứu viên này cố tình tránh xa các bàn xung quanh đội số 0, đi về chỗ xa hơn.

“Ong —”

Triệu Ly Nông ngước nhìn quang não, nhìn thấy tin nhắn do Hà Nguyệt Sinh gửi tới.

[Tiểu Triệu, tôi nghe được một chút tin tức, cậu có muốn nghe không?]

Triệu Ly Nông không có trả lời, tiếp tục ăn mì.

Quả nhiên, trong vòng chưa đầy mười giây, Hà Nguyệt Sinh ở đầu bên kia không nhịn được mà tự mình gửi sang.

[Hơn mười năm trước, nghiên cứu viên cao cấp Đan Cẩm đã trích xuất gen của một con cá voi dị biến trong vùng biển của Căn cứ số ba, bà ấy đã mang đến Uyên đảo, muốn lợi dụng tính ôn hòa không hại người trong gen cá voi dị biến dung hợp với gen của thực vật dị biến, cải thiện tình trạng thiếu chất dinh dưỡng trong cơ thể bọn chúng, đồng thời giải quyết tình huống thực vật dị biến tấn công con người.]

[ Khi đó thực vật dị biến trên Uyên đảo ngày càng nhiều, đẳng cấp càng ngày càng cao, đại quân đã rút lui, đang chuẩn bị dần dần từ bỏ Uyên đảo. Khi đó Đan Cẩm đã nâng độ rủi ro của phòng thí nghiệm lên mức cao nhất, bà ấy cho rằng điều này sẽ đảm bảo an toàn cho bên ngoài Uyên đảo, nhưng không ngờ rằng cổng xử lý rác thải của phòng thí nghiệm đã bị thực vật dị biến dưới lòng đất phá hủy, nước thải của hàng mẫu chảy ra ngoài, khiến thực vật dị biến tăng cấp nhanh chóng. Cuối cùng, toàn bộ Uyên đảo đã bị thực vật dị biến cấp cao nuốt chửng, bọn họ cũng bị hy sinh trong đó.]

Triệu Ly Nông ăn một miếng mì, nhìn thấy hai tin nhắn dài của Hà Nguyệt Sinh, không khỏi cầm nĩa mà sửng sốt.

Cô nhớ tới Uyên đảo, lúc trước ở Khâu Thành đã nghe nói, tài liệu nghiên cứu trong mười năm đầu dị biến đều là ở Uyên đảo.

Ngay lập tức, Triệu Ly Nông nghĩ ra điều gì đó, đặt nĩa lên khay và hỏi Hà Nguyệt Sinh: [Còn ai chết trên Uyên đảo nữa?]

Hà Nguyệt Sinh nhanh chóng trả lời: [Tôi vừa định nói với cậu về điều này, là mẹ của Nghiêm nỗ lực, Lam Gia cũng ở đó, lúc đó bà ấy mang theo đội phụ trách an toàn cho nghiên cứu viên cao cấp Đan Cẩm, sau đó Dị sát đội đã từng liên hợp liều mạng đến tìm kiếm một lần, nhưng không có người nào còn sống.]

Lông mi của Triệu Ly Nông rũ xuống, cuối cùng cô cũng hiểu được sự lảng tránh kỳ lạ của những nghiên cứu viên trung cấp đó đối với Nghiêm Thắng Biến và Diệp Trường Minh.

Những nghiên cứu viên trung cấp đó trực thuộc tổ đội của Đan Cẩm, lẽ ra ngay từ đầu bọn họ phải phụ trách việc trích xuất gen của những con cá voi dị biến trên Dung Đông Hào, đại khái trong lòng có mấy phần hổ thẹn, khi đối mặt với hai người họ mới vô thức muốn né tránh.

Hà Nguyệt Sinh gửi một tin nhắn khác: [Sau khi phòng thí nghiệm bị lộ, cấp độ và sự cạnh tranh của thực vật dị biến ở Uyên đảo cao hơn nhiều so với những nơi khác. Ngoại trừ tám năm trước, khi Diệp Trường Minh một mình cầm theo tài liệu trở về từ Uyên đảo, kể từ đó, Căn cứ trung ương chưa bao giờ có thể tiến sâu vào trong đó.]

Triệu Ly Nông theo bản năng quay mặt nhìn về phía Diệp Trường Minh cách đó không xa.

Đội số 0 được chia ra ngồi trên hai chiếc bàn dài, bàn dài bên kia rộng rãi, mỗi bàn có thể ngồi được tám người, bàn phía trước đã đầy, phía Diệp Trường Minh bên kia đương nhiên bỏ trống chỗ.

Là đội trưởng của Đội số 0, Diệp Trường Minh luôn nhạy cảm với mọi loại ánh mắt, vì vậy cô chưa kịp thu tầm mắt thì đã bị anh bắt gặp.

Triệu Ly Nông ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, thậm chí còn gật đầu với anh.

Diệp Trường Minh hơi híp mắt, anh đã quá quen với bộ dáng không chút sợ hãi đối với người ngoài của cô, đại khái suy nghĩ nghiêm túc xử lý công việc, nhưng không biết vì sao chỉ liên lạc với anh.

“Khụ khụ.” Đổng Hưng liếc nhìn đội trưởng đối diện, đột nhiên ho khan vài tiếng.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Lần trước anh ta được yêu cầu mở khóa, anh ta còn nghĩ nghiên cứu viên Tiểu Triệu lại hôn mê bất tỉnh, kết quả đội trưởng đợi ở bên trong nửa giờ rồi đi ra, cũng không đi tìm bác sĩ.

Ngày đó, Đổng Hưng không hoài nghi giữa hai người họ có vấn đề gì, nhưng hôm nay… anh ta đột nhiên phát hiện ra rằng đội trưởng chú ý quá nhiều đến nghiên cứu viên Tiểu Triệu.

“Hôm nay có cá gì tươi?”

Một giọng nói khàn khàn từ cửa phòng ăn truyền đến.

Khi mọi người nhìn lên, nhìn thấy mấy người Cổ Ngụy Kim đi phía trước, theo sau là Nghiêm Thắng Biến, Chu Thiên Lý, Quan Nghĩa và một số nghiên cứu viên, cuối cùng là đội số 3.

Sau khi Cổ Ngụy Kim ăn xong, anh ta đến khu vực đồ uống để rót một ly rượu vang đỏ, khi quay lại, Nghiêm Thắng Biến và Chu Thiên Lý vẫn đang lấy thức ăn ở phía xa.

Anh ta chuyển ánh mắt, trực tiếp ngồi ở bên cạnh La Phiên Tuyết, trên tay bưng một cái khay, đối mặt với Triệu Ly Nông.

Cái bàn này không đặc biệt rộng rãi, khi hai người ngồi đối diện nhau, khay phía dưới sẽ dính vào nhau, cho nên trước đó La Phiên Tuyết ngồi chéo đối diện với Triệu Ly Nông, để cả hai bên không quá khó xử.

Khi Cổ Ngụy Kim trực tiếp đặt khay xuống, chiếc khay trước mặt Triệu Ly Nông đã bị va đập mạnh, bát súp trên đó còn chưa kịp uống suýt chút nữa đã đổ ra ngoài.

La Phiên Tuyết quay sang nhìn khay của Cổ Ngụy Kim, cau mày nói: “Sau này tôi sẽ đi hỏi Diêu tướng quân, tại sao Tân dị sát đội cho phép quỷ nghiện rượu tồn tại?”

Cổ Ngụy Kim cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, anh ta không thèm quan tâm: “Tôi đã nói rồi, chút rượu này đối với tôi không là gì.”

Anh ta nhìn chằm chằm Triệu Ly Nông đối diện, đột nhiên nhếch miệng cười với cô: “Giống như uống nước vậy.”

Đồng tử của Cổ Ngụy Kim so với người thường nhỏ hơn một chút, đôi mắt toàn là tròng trắng, càng giống như mắt rắn độc, nhìn chằm chằm người khác mà cười, vẻ khiêu khích khiến đối phương rất khó chịu.

Vẻ mặt của Triệu Ly Nông không thay đổi, cũng nhướng mắt nhìn chằm chằm Cổ Ngụy Kim: “Sáu ngày, mỗi ngày đều tiêm kim gen, anh cứ như vậy mê luyến sức mạnh không thuộc về mình sao?”

Khoảng thời gian này sóng êm gió lặng, đội số 0 và đội số 3 mỗi ngày đều đổi người khác nhau tiêm kim gen, để đảm bảo rằng hai người có thể kịp thời phát hiện ra những mối nguy hiểm xung quanh, chỉ có đội trưởng của Tân dị sát đội sử dụng phương pháp tiêm kim gen mỗi ngày.

Nụ cười trên mặt Cổ Ngụy Kim lập tức biến mất, đôi mắt như rắn độc dán chặt vào người Triệu Ly Nông, phảng phất có thể phun ra nọc độc, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động công kích, nhưng sau một khắc, anh ta lại nở nụ cười, nghiêng người về phía trước, gần như áp sát vào cô, chậm rãi nói: “Nghiên cứu viên Tiểu Triệu nói phải, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Giọng nói của ba người không quá lớn, trong phòng ăn còn có những âm thanh của người khác đang trò chuyện, nhưng đội số 0 bên kia vẫn có thể nghe được âm thanh.

“Triệu Ly Nông.” Diệp Trường Minh đột nhiên quay mặt nhìn về phía này: “Đổng Hưng có chuyện muốn hỏi cô.”

Đổng Hưng đang định gọi món thứ hai: “?” Không phải, mình không có!

Diệp Trường Minh bắt gặp ánh mắt của Triệu Ly Nông, chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh và ra hiệu cho cô đến.

Cổ Ngụy Kim nhìn chằm chằm Diệp Trường Minh, nhưng Diệp Trường Minh không nhìn lại anh ta, ánh mắt anh đang đối mặt với Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông sửng sốt một lúc, không hề nghi ngờ gì, thật sự nghĩ rằng Đổng Hưng có điều gì đó muốn hỏi, cầm khay đi đến đó.

“Cô là nghiên cứu viên trung cấp, còn cô ta là nghiên cứu viên sơ cấp.” Cổ Ngụy Kim hai tay tóm lấy một con cá, trực tiếp cắn đứt đầu cá, phì một tiếng phun ra: “Sao anh ta không tìm cô?”

La Phiên Tuyết bị hành vi thô lỗ của anh ta làm chán ghét, tránh sang một bên, mặt không đổi sắc: “Không phải việc của anh.”

“Tôi chỉ là hảo tâm hỏi thăm mà thôi.” Cổ Ngụy Kim chộp lấy con cá, cắn một miếng thật lớn nhai liên tục, tay kia cầm lấy ly rượu, hỗn độn nuốt xuống, anh ta ăn xong một con cá, sờ s0ạng lau miệng đôi mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm La Phiên Tuyết: “Tôi tuyệt đối đứng về phía cô.”

“Tôi không cần anh đứng về phía tôi.” La Phiên Tuyết chán ghét liếc mắt nhìn anh ta, trực tiếp đứng dậy rời đi.