Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 140: Chúng ta ở cùng một phe



Edit & beta: Rya

Cổ Ngụy Kim chơi với thanh chủy thủ trong tay, thậm chí không nhìn La Phiên Tuyết, anh ta nửa ngồi nửa quỳ trước cửa cabin, chỉ xuống và nói với đội viên gần nhất: “Cậu tới xem cái này.”

Đội viên lập tức bước tới, theo ngón tay của anh ta, lò đầu nhìn xuống: “Đội trưởng, có chuyện gì?”

Cổ Ngụy Kim nửa ngồi xổm đột nhiên lao tới, cầm thanh chủy thủ chém ngang cổ đội viên, trực tiếp cắt đứt động mạch chính của đội viên, máu bắn tung tóe khắp nơi, thậm chí còn phun vào mặt La Phiên Tuyết bên cạnh, cô ta run rẩy ngã ngồi xuống đất, cứng đờ không thể cử động.

* động mạch chính: là động mạch ở cổ cung cấp máu cho não, mặt và cổ

Đội viên theo bản năng ôm lấy cổ, không thể ngăn được một lượng lớn máu từ ngón tay chảy ra, tay kia nắm chặt cửa sập, không thể tin quay đầu lại, còn muốn nói gì đó, lại chỉ có máu đỏ tươi phun ra từ trong miệng của mình ra.

Cổ Ngụy Kim dối trá cười với tên đội viên, đặt tay cầm thanh chủy thủ đẫm máu lên vai đội viên hỏi: “Cậu muốn nói gì?”

Trước khi đội viên kịp phản ứng, anh ta đã nhanh chóng rút súng ra và bắn nhiều phát vào trái tim của đối phương, sau đó dùng sức đẩy người đó ra ngoài, anh ta đứng dậy nhìn ra ngoài, tận mắt chứng kiến đội viên trong đội bị cành cây của long trảo hòe dị biến đâm xuyên qua, sau đó anh ta đóng cửa sập lại.

“Có nói gì cũng vô ích.” Cổ Ngụy Kim lau thanh chủy thủ dính máu vào khuỷu tay, nhặt lên, để lên gần miệng, dùng đầu lưỡi li3m li3m.

La Phiên Tuyết, người đã ngã ngồi xuống đất, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lau vết máu trên mặt, nhưng vết máu lại trải đều ra, trái lại đâu đâu cũng là mùi máu tanh, cô ta muốn nôn mửa nhiều lần, đứng dậy và nhìn chòng chọc Cổ Ngụy Kim, giọng nói không thể kiểm soát mà run run: “Anh… anh có điên không?! Thậm chí giết cả đồng đội của mình? Có máy ghi hình hành động, anh không thể thoát khỏi tội giết nghiên cứu viên!”

Cổ Ngụy Kim đã đội viên bên cạnh, ra hiệu cho cậu ta lau khô vết máu trên cửa cabin, khi nghe những lời của La Phiên Tuyết, anh ta cúi đầu và cười khẩy.

La Phiên Tuyết cảm thấy ớn lạnh trong lòng, gắng gượng không lùi về phía sau: “Anh cười cái gì?”

Cổ Ngụy Kim ngẩng đầu lên, lấy một thứ từ trong túi ra, mở tay để lộ đồng hồ bấm giờ trong lòng bàn tay: “Đáng tiếc, máy ghi hành động bị hỏng mất rồi.”

La Phiên Tuyết cuối cùng không thể không lùi lại, cô ta liên tiếp lùi lại vài bước, thậm chí không thể đứng vững, cô ta đã nhớ lại được.

Sau khi tiến vào đất liền, không chỉ các chip sinh học bị mất hiệu lực, máy ghi hình hành động cải tiến trên người bọn họ sau khi đến gần Căn cứ số ba cũng đã mất đi hiệu lực.

Vừa vặn, máy ghi hành động cùng với chip tín hiệu sinh học đã mất đi hiệu lực.

Liên quan đến lần leo lên cuối cùng của Triệu Ly Nông, căn bản không được ghi lại.

Đó là lý do tại sao Cổ Ngụy Kim lại không e dè như vậy.

“Long trảo hòe dị biến ở phía dưới đã kéo nghiên cứu viên Triệu trước khi kịp trèo lên, một đội viên của Tân dị sát đội đã phấn đấu quên mình đi cứu cô ta, nhưng cả hai đều chết dưới miệng của long trảo hòe dị biến.” Cổ Ngụy Kim ngồi xuống bên cạnh La Phiên Tuyết, vô cùng hứng thú hỏi cô ta: “Lý do này thế nào?”

“Anh giết thiếu một người.” Hai tay La Phiên Tuyết nắm chặt, hít một hơi thật sâu, trên cổ hại sợi gân xanh căng ra cực kỳ căng thẳng, quay đầu nhìn Cổ Ngụy Kim: “Sau khi tôi trở về, tôi sẽ đích thân vạch trần hành vi của các người với tổ trưởng.”

Cổ Ngụy Kim tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tại sao tôi phải giết cô? Chúng ta là cùng một phe.”

La Phiên Tuyết quả thật đã bị vô liêm sỉ của anh ta nổi giận, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ báo cáo trung thực mọi việc anh làm trên trực thăng.”

“Đương nhiên.” Cổ Ngụy Kim không sợ chút nào, thậm chí còn rất đồng tình với cô ta: “Cô làm cái gì, tôi đều ủng hộ.”

La Phiên Tuyết không thể hiểu tại sao anh ta không sợ, trong lúc nhất thời trở nên sửng sốt.

Cổ Ngụy Kim không để ý chút nào, mà bắt đầu nói với các đội viên ở phía trước: “Làm sao các cậu biết chúng tôi đã xảy ra chuyện?”

Máy bay trực thăng đến quá đúng lúc.

Đội viên phía trước nói: “Bờ biển đột nhiên xuất hiện rất nhiều cua dị biến, chúng tôi sợ xảy ra vấn đề, liền cất bước đi tìm anh trước, may mắn con chip vẫn còn hiệu lực.”

Cổ Ngụy Kim nhìn ra ngoài, máy bay trực thăng đã rời xa đất liền, đang bay về hướng Dung Đông Hào.

La Phiên Tuyết ở trong cabin không nói một lời, thậm chí chờ đợi Cổ Ngụy Kim ra tay, nhưng cho đến cuối cùng, cũng không ném cô ta xuống máy bay trực thăng.

Khi máy bay trực thăng sắp hạ cánh, La Phiên Tuyết lập tức đi đến cửa cabin, quay người và chuẩn bị đi xuống.

Cuối cùng Cổ Ngụy Kim từ phía sau không nhanh không chậm nói: “Tôi quên nói với cô rằng, xử lý Triệu Ly Nông là do Nghiên cứu viên La yêu cầu, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên.”

La Phiên Tuyết đột nhiên quay lại: “Ý anh là gì? “

Cổ Ngụy Kim xòe tay: “Cô dường như không biết Tân dị sát đội là thế lực của ai.”

Làm sao cô ta không biết chứ?

Toàn bộ Viện nghiên cứu trung ương đều biết rằng kim gen là do hai gia tộc La, Diêu liên hợp thí nghiệm thành công, thậm chí còn có tin đồn rằng La Liên Vũ sẽ kế nhiệm Nghiêm Thắng Biến, là nghiên cứu viên cao cấp thứ hai tạo bước ngoặt mở ra một thế giới mới.

Đại diện của Tân dị sát đội là nghiên cứu viên cao cấp La Liên Vũ và tướng quân Diêu Thành.

“Tôi không tin.” La Phiên Tuyết lắc đầu: “Tại sao mẹ tôi lại đưa ra mệnh lệnh như vậy?”

“Đương nhiên là để mở đường cho cô, Triệu Ly Nông ngán ở phía trước, ai cũng không nhìn thấy cô.” Cổ Ngụy Kim nhìn La Phiên Tuyết, đồng tử thâm độc khác với người thường: “Nghiên cứu viên La thật sự để tâm lương khổ.”

La Phiên Tuyết cả người rét run, đầu óc hỗn loạn, đợi khi máy bay trực thăng hạ cánh, cô ta từ trên chạy xuống, chạy vọt vào trong phòng.

“Cô bị thương sao?” Chu Thiên Lý ở bên ngoài đợi bọn họ quay lại, khi thấy La Phiên Tuyết lao xuống, còn chưa kịp vui mừng vì người đã bỏ đi, liền phát hiện nửa người trên của cô bê bết máu, liền vội vàng kéo cô lại hỏi.

Chỉ trong vòng nửa giờ, La Phiên Tuyết đã bị k1ch thích nhiều lần, vì thế ý thức hỗn loạn, trực tiếp hất tay Chu Thiên Lý ra và chạy về phòng của mình.

Cô ta cố không để ý đến tiếng gọi to phía sau lưng, sau khi trở lại phòng thì đóng chặt cửa phòng, chạy vào phòng tắm, cởi bỏ bộ quần áo dính máu với đôi tay run rẩy, đứng trước bồn rửa tay, mở vòi hoa sen, dùng tay hứng nước, điên cuồng xoa mặt của mình, giống như muốn lau sạch mọi bụi bẩn.

Xoa đi xoa lại, La Phiên Tuyết đột nhiên dùng sức đánh mạnh vào nước thải trong bồn rửa, trong phòng tắm điên cuồng hét mấy tiếng.

Khi cô ta bước ra, áo đã ướt hơn phân nửa.

La Phiên Tuyết mặt không cảm xúc thay một bộ quần áo sạch sẽ, mở ngăn kéo, lấy ra chiếc quang não mà cô ta đã đặt vào buổi sáng, gọi số liên lạc của La Liên Vũ.

Cuộc gọi đầu tiên không ai tiếp nhận, mãi cho đến khi tiếng chuông ở cuộc gọi thứ hai sắp kết thúc, bên kia cuối cùng cũng sáng lên.

“Làm sao vậy?” La Liên Vũ hỏi.

“Cổ Ngụy Kim là người do mẹ phái tới sao?” La Phiên Tuyết chất vấn: “Mẹ lệnh cho anh ta xử lý Tiểu Triệu sao?”

La Liên Vũ trước tiên bởi vì con gái không lễ phép hỏi trắng ra thì cau mày, sau khi nghe cô ta nói xong, lại cười ra tiếng: “Tiểu Triệu? Không biết còn tưởng rằng hai người quan hệ rất tốt.”

“Là mẹ phái người tới, cũng là mẹ để Cổ Ngụy Kim xử lý.” La Liên Vũ không giấu diếm điều gì cả.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng La Phiên Tuyết vẫn không thể tin được: “Tại sao? Cô ấy chỉ là một nghiên cứu viên sơ cấp mà thôi.”

La Liên Vũ chỉ cảm thấy nực cười cho sự ngây thơ của con gái mình: “Nghiên cứu viên sơ cấp? Con cho rằng tương lai của cô ta sẽ dừng lại ở đây sao?”

“Vậy thì sao?” La Phiên Tuyết không thể hiểu được: “Tại sao… giết cô ấy?”

“Vì con.” Những gì La Liên Vũ nói giống như những gì Cổ Ngụy Kim vừa nói.

Đại khái là nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt đáng thương của con gái, La Liên Vũ thở dài một hơi, gần như thương hại nhìn La Phiên Tuyết: “Trên người cô ta có quá nhiều bất ổn, hơn nữa tiềm lực của cô ta rất cao, khiến mẹ sợ sệt. Nếu như con không chịu thua kém, có thể thắng được Triệu Ly Nông, mẹ cũng không cần phải làm ra chuyện như vậy.”

Ai có thể ngờ rằng một sinh viên ban C của Căn cứ nông học số chín, lại có năng lực tiến xa và tiến bộ nhanh như vậy.

“Con… con không cố gắng ư?” La Phiên Tuyết cảm thấy mình không thở được, cô ta nhìn người mẹ đối diện trước giờ vẫn của mình, cuối cùng không kìm được mà rơi lệ: “Đây không phải là lý do để mẹ động thủ, cô ấy có lợi hại đúng lúc có thể cống hiến cho Viện nghiên cứu, có thể tương lai…”

“La Phiên Tuyết.” La Liên Vũ lớn tiếng gọi tên của cô ta: “Bởi vì con là con gái của mẹ, hưởng thụ quá nhiều tài nguyên tốt, cho nên con không biết bên ngoài tranh đoạt quyền thế tàn khốc như thế nào, chỉ cần còn để Triệu Ly Nông ở bên cạnh một ngày, cô ta sẽ là người đứng đầu trong thế hệ của con, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào một mình cô ta, tất cả tài nguyên đều nghiêng về phía cô ta, cô ta vĩnh viễn sẽ quan trọng hơn so với con.”

La Phiên Tuyết há miệng, lại không có sức lực để phản bác.

“Được rồi, mẹ còn có chuyện muốn giải quyết, chuyện này trước nói đến đây.” La Liên Vũ thất vọng nhìn cô ta: “Nếu con không có năng lực đuổi kịp, mẹ mở đường cho con thì cũng không nên tới chất vấn.”

Không chờ La Phiên Tuyết đáp lời, màn hình quang não ngay lập tức tối đen.

Từ đầu đến cuối, La Liên Vũ chưa bao giờ lo lắng La Phiên Tuyết sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên.

Cùng lúc đó, một tin nhắn liên lạc khác nhảy vào, đó là tin nhắn từ Nghiêm Thắng Biến, chỉ với vài từ đơn giản.

——Hãy đến phòng họp của trung tâm chỉ huy.

Thân thể La Phiên Tuyết theo bản năng căng lên, một lúc lâu sau, cô ta đeo quang não vào, lấy máy ghi hình hành động từ bộ quần áo bẩn ra, cầm lấy và đi đến phòng họp của trung tâm chỉ huy.

Khi cô ta đến, Quan Nghĩa và Chu Thiên Lý đang đứng ở cửa phòng họp, sắc mặt đều khó coi, còn lộ ra vẻ khó tin.

La Phiên Tuyết mở miệng, muốn nói điều gì đó với bọn họ.

Chu Thiên Lý, người trước đó vẫn đứng trên boong tàu lo lắng cho tình hình của cô ta, ngay khi nhìn thấy La Phiên Tuyết thì lập tức quay đầu đi, không nhìn tới cô ta.

Quan Nghĩa đứng bên cạnh Chu Thiên Lý, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của ông, lặng lẽ vỗ vai Chu Thiên Lý.

Bước chân La Phiên Tuyết dừng lại, cuối cùng không nói gì, lặng lẽ mở cửa và bước vào phòng họp.

“Chát!”

Vừa bước vào, cô ta đã thấy Nghiêm Thắng Biến tát Cổ Ngụy Kim một cái thật mạnh, kim gen vẫn có tác dụng, nửa mặt lập tức sưng đỏ, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Cổ Ngụy Kim cúi đầu xuống, khiến cho người khác không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta.

La Phiên Tuyết đã theo Nghiêm Thắng Biến rất lâu, chưa bao giờ thấy ông ta mất bình tĩnh đến vậy, thậm chí còn động thủ với người khác.

“Cả nhánh Tân dị sát đội tiêm kim gen không thể bảo vệ được một nghiên cứu viên.” Bàn tay của Nghiêm Thắng Biến chống trên bàn họp run rẩy, nhưng bị thân hình ông ta chặn lại, không có ai nhìn thấy được: “Là lỗi của tôi, ít nhất nên phái thêm một nhánh Dị sát đội đến đó.”

Trừ khi tất cả các thành viên đều chết, Dị sát đội chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

“Tôi không nghĩ tới những đội viên khác không bảo vệ được nghiên cứu viên Triệu.” Cổ Ngụy Kim cúi đầu giải thích, phủi trách nhiệm cho đội viên khác: “Lúc đó tình thế cấp bách, tôi chỉ có thời gian để bảo vệ nghiên cứu viên La.”

Những đội viên bên cạnh cũng cùng nhau cúi đầu, không ai phản bác.

“Tổ trưởng…” La Phiên Tuyết liếc nhìn Cổ Ngụy Kim bên cạnh, nắm chặt quần áo của, hạ quyết tâm muốn nói.

Nghiêm Thắng Biến quay đầu nhìn La Phiên Tuyết, ánh mắt rơi xuống mái tóc ướt của cô ta, sau đó nhìn bộ quần áo rõ ràng là mới thay của cô ta: “Điều đầu tiên cô làm khi trở về là đi tắm ư?”

“Trên người tôi có rất nhiều máu, tôi…” La Phiên Tuyết theo bản năng giải thích.

“Nếu như Triệu Ly Nông có thể trở về, điều đầu tiên cô ấy làm nhất định sẽ là đi báo cáo tình hình! Mà không phải … đi tắm rửa.” Nghiêm Thắng Biến cũng cảm thấy khi nói điều đó cũng thật quá đáng, lồ ng ngực phập phồng mấy lần, chỉ vào cửa nói: “Đi ra ngoài.”

La Phiên Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy rõ ràng ánh mắt phức tạp của Nghiêm Thắng Biến, có sự thất vọng, có sự không thể tin được, nhưng không có bất kỳ vui sướng nào liên quan đến sự sống sót của cô ta.

Nghiêm Thắng Biến đi đến bên cửa sổ, quay lưng lại với Cổ Ngụy Kim và La Phiên Tuyết, nói với giọng bình tĩnh và lạnh lùng: “Giao tất cả máy ghi hình hành động ra đây, mọi người cút hết ra ngoài.”

—— “Cút.”

La Phiên Tuyết nhìn bóng lưng của Nghiêm Thắng Biến, cô ta biết đây là lần đầu tiên tổ trưởng nói ra loại từ này.

Càng biết nhiều, sự không cam lòng sâu trong nội tâm cô ta càng phát sinh dồi dào.

Cô ta trầm mặc đứng trong phòng họp, cuối cùng cũng nuốt xuống những gì định nói.

Cổ Ngụy Kim đặt máy ghi hình hành động lên bàn họp, khi đi ngang qua La Phiên Tuyết, anh ta làm một động tác cắt cổ họng, không có ý uy hiếp, chỉ có trêu tức đắc ý.

Không chờ La Phiên Tuyết phản ứng lại, Cổ Ngụy Kim đã đưa tay giật lấy máy ghi hình hành động từ tay cô ta, ném nó lên bàn họp, nắm lấy cánh tay cô ta bước ra ngoài, nói với giọng rất trầm lãnh: “Tôi đã nói với cô rồi, chúng ta là người cùng phe.”



Quay ngược thời gian.

Chiếc thang mà Triệu Ly Nông đang nắm đã bị Cổ Ngụy Kim cắt đứt, cô rơi từ trên không trung xuống cùng với đoạn cuối cùng của chiếc thang.

Cô không mảy may kinh ngạc trước hành động của Cổ Ngụy Kim, dù sao thì anh ta cũng muốn động thủ với cô khi ở trong rừng rễ.

Ngẫm nghĩ về khoảnh khắc trong nháy mắt này.

Triệu Ly Nông chỉ có một suy nghĩ: gió thổi đến làm cho cô thấy thật lạnh.

Cô quay lưng về phía mặt đất, không thể nhìn rõ phía dưới đang xảy ra chuyện gì, cô không biết rằng đã có vô số cành cây long trảo hòe dị biến vươn lên phía trên, những chiếc lá dị biến sắc bén dưới ánh nắng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Chỉ đợi Triệu Ly Nông ngã xuống, nó sẽ có thể đâm xuyên qua mọi bộ phận trên cơ thể cô.

Những chiếc lá sắc nhọn trước tiên xuyên qua mắt cá chân của cô, máu tươi nhỏ giọt trên cành cây, trong nháy mắt, cành cây của long trảo hòe dị biến giằng co trong vài giây, giây tiếp theo, vô số cành cây thu lại phiến lá sắc nhọn như dao, tất cả quyện vào nhau.

Khi Triệu Ly Nông rơi xuống, vô số cành cây mọc ra đan vào nhau, tạo thành một chiếc giường mềm mại hình người, bao phủ lấy cô.

Cành cây bắt đầu rụt lại, cuối cùng Triệu Ly Nông từ từ được hạ xuống mặt đất.

Triệu Ly Nông không có ngã chết, cũng không bị cành cây dị biến đâm xuyên qua, hạ cánh an toàn: “…”

Cái này… cô thật sự không còn là người sao?

Triệu Ly Nông quay đầu nhìn những cành lá rải rác của cây long trảo hòe dị biến đang lùi về bốn phía, nhớ lại đặc điểm cơ thể của mình, chưa bao giờ mọc lá, làn da của cô nhẵn nhụi, không giống như vỏ cây.

Điều quan trọng nhất là ở đây cô còn có mẹ.

Triệu Phong Hòa trông cũng giống như một người bình thường, không giống như một người cây.

Triệu Ly Nông đứng tại chỗ một mình tiêu hóa một hồi, sau đó ngồi xổm xuống sờ vết thương vừa rồi trên mắt cá, ngoại trừ ống quần bị thủng lỗ thủng, phát hiện vết thương đã sớm biến mất.

Cô thừa nhận, điều này… thật sự có chút bất thường.

Triệu Ly Nông đứng dậy, sờ vào chiếc áo len phía sau lưng một lần nữa, bởi vì nó vừa tiếp xúc với băng sương trên cành cây rậm rạp nên đã bị ướt một mảnh.

Không có gì ngạc nhiên khi có một cơn ớn lạnh từ phía sau tới.

Triệu Ly Nông không khỏi thấp giọng nói: “Đón người sao không lắc hết băng trước?”

Cô vừa nói xong câu này, giữa không trung có một nhánh cây còn chưa hoàn toàn rời đi, bất ngờ hướng về sau gáy của Triệu Ly Nông kéo một cái, khiến cô ngã xuống.

Một tay của Triệu Ly Nông còn đang sờ chiếc len ướt nhẹp, không kịp đề phòng mà đập đầu vào lớp băng tuyết dày đặc trên mặt đất, khuôn mặt hoàn toàn tiến vào trong đó.

“Mẹ kiếp……”

Trong tuyết, mơ hồ truyền đến một âm thanh tức giận.