Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 156: Sư huynh



Edit & beta: Rya

“Tiểu Triệu.”

Bên ngoài phòng thí nghiệm, Hà Nguyệt Sinh dựa vào vách tường hành lang, đột nhiên gọi Triệu Ly Nông đang vội vàng đi ngang qua.

Cô quay lại: “Sao vậy?”

“Ngay cả Nghiêm Tĩnh Thủy mỗi ngày cũng không thể chịu nổi việc cứ chạy vòng vòng như thế này.” Hà Nguyệt Sinh đứng thẳng dậy, đi tới, vươn tay vuốt lại cổ áo hơi xộc xệch của cô: “Tôi nghĩ rằng cậu nên dừng lại và nghỉ ngơi một thời gian.”

Đã gần ba tháng kể từ khi Đồng Đồng xảy ra chuyện, Triệu Ly Nông mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm của Viện nghiên cứu, tìm hiểu về các tài liệu nghiên cứu phát minh thuốc lỏng của Nghiêm Thắng Biến, bắt đầu cải thiện nó, còn không quên đi phía bên kia của La Liên Vũ.

Nghiêm Tĩnh Thủy cũng đang theo dõi hai hạng mục này, thể chất của cô ấy rõ ràng tốt hơn nhiều so với các nghiên cứu viên bình thường, nhưng chưa đầy ba tháng, cô ấy đã bị ốm hai lần, áp lực cùng với suy nghĩ quá độ dẫn đến mệt mỏi, khiến cơ thể không thể nào chấp nhận được.

“Tôi không mệt, hiện nay đã có thể nhìn thấy khả năng biến hóa của thuốc lỏng.” Triệu Ly Nông bình tĩnh nhìn Hà Nguyệt Sinh: “Nhưng gần đây cậu đã quá lười biếng.”

Trong ba tháng qua, Triệu Ly Nông và Hà Nguyệt Sinh gần như đã trở thành hai thái cực, một người nóng lòng muốn dành 24 giờ trong phòng thí nghiệm, còn người kia mỗi ngày đều đến một chút, thỉnh thoảng xin nghỉ phép.

“Chẳng qua tôi cảm thấy hơi mệt thôi.” Hà Nguyệt Sinh nghiêng người, tùy ý dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Dường như không nhìn thấy điểm cuối.”

“Không ai có thể nhìn thấy điểm cuối.” Triệu Ly Nông nghiêm túc nói: “Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức làm những gì có thể, có thể một ngày nào đó, mọi người có thể đi trên con đường tràn ngập hoa tươi mà không phải lo lắng gì.”

Cô giơ tay và nhìn thời gian: “Tôi phải đến gặp Nghiêm tổ trưởng, có một số vấn đề cần thỉnh giáo, tôi đi trước đây.”

“Tiểu Triệu.” Hà Nguyệt Sinh nắm lấy cánh tay của cô, thấy Triệu Ly Nông không hiểu nhìn sang, cậu buông tay ra: “Chú ý thân thể của cậu.”

Triệu Ly Nông cười nói: “Tôi biết rồi.”

Cô muốn hỏi Nghiêm Thắng Biến nội dung liên quan đến thuốc lỏng.

Hiện tại thuốc lỏng không có hiệu quả đối với thực vật dị biến cấp A, sau khi tiêm thuốc lỏng vào, tế bào tử vong không theo kịp tế bào mới sinh trưởng, lần trước Triệu Ly Nông đã nhìn thấy một khả năng khác từ dây leo Nguyệt Quý dị biến ở trung tâm nội thành, cô muốn đem thuốc lỏng thay đổi một chút, như vậy mới có thể chân chính thúc đẩy thực vật dị biến cấp A ra hoa kết trái, đồng thời thông qua quá trình này tự nhiên già yếu tử vong.

Tuy nhiên, hầu hết các loại thực vật dị biến cấp A đều là cây bụi lâu năm, có thể không giống với cây hàng năm, chỉ kết quả một mùa rồi sẽ chết.

Triệu Ly Nông vẫn nhớ cây dướng dị biến ở Khâu Thành, nó chịu sự uy hiếp, nở hoa và kết trái, cuối cùng chết vì kiệt sức.

Cô đã đăng ký phân bổ các tế bào long trảo hòe cấp S mới do La Liên Vũ nuôi cấy và phân hóa, đồng thời bổ sung chúng vào để cải tiến thuốc lỏng.

“Tất cả các tài liệu nghiên cứu phát minh thuốc lỏng cô đều đã xem qua, còn có gì không hiểu thì có thể liên hệ trực tiếp với tôi.” Nghiêm Thắng Biến nhìn Triệu Ly Nông đang đứng đối diện với bàn làm việc: “Hạng mục thuốc lỏng năm đó phải nói là thất bại, chỉ là do tôi may mắn tình cờ phát hiện thuốc lỏng này có thể gây ra thương tổn cho thực vật dị biến.”

“Tôi hy vọng hạng mục thí nghiệm của cô sẽ thành công.”

Triệu Ly Nông gật đầu, cất quyển sổ ghi chép của mình, chuẩn bị xoay người rời đi.

“Đợi đã.” Nghiêm Thắng Biến liếc nhìn quang não của mình: “La Liên Vũ đã hứa sẽ đưa cho cô mẫu tế bào long trảo hòe dị biến cấp S, chiều nay cô có thể đi lấy.”

Trên mặt Triệu Ly Nông cuối cùng cũng có chút gọi là vui vẻ: “Bên kia đồng ý rồi?”

“Đó vốn là hàng mẫu do cô mang về, bọn họ cũng phải nên đưa ra.” Nghiêm Thắng Biến nhanh chóng nhấp vào quang não, mi tâm nhíu lại: “Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn còn chưa xuất viện, tại sao lại bệnh nữa?”

Ông ta ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Ly Nông, trong khoảng thời gian này Triệu Ly Nông thức đêm còn nhiều hơn Nghiêm Tĩnh Thủy, nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy lại bị ngã bệnh hai lần, còn cô thì không thấy có chút mệt mỏi nào.

“Để tôi kêu Nghiêm Lưu Thâm đi cùng cô.” Nghiêm Thắng Biến đổi giọng: “Dọc đường đừng phạm sai lầm.”

“Được.”

Sau khi Triệu Ly Nông rời đi, Nghiêm Thắng Biến đã quay số quang não của Nghiêm Lưu Thâm và đề cập đến vấn đề này.

“Nghiêm tổ trưởng, con vừa rời khỏi cổng Căn cứ trung ương.” Nghiêm Lưu Thâm nhún vai qua quang não: “Con không thể đi.”

Nghiêm Thắng Biến cau mày: “Ba không thấy lịch trình của con.”

“Có lẽ vẫn chưa được tải lên.” Trong quang não, Nghiêm Lưu Thâm hẳn đang ngồi trong một chiếc xe địa hình. Anh ta quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Gần đây bên ngoài quá yên tĩnh. Diệp tướng quân lần lượt phái các đội ngũ ra ngoài quan sát, hai tuần nay đến phiên tụi con.”

Anh ta bồi thêm một câu: “Đội số 1, lúc sau tết, tụi con đã thăng lên lại đội số 1.”

Nghiêm Thắng Biến không quan tâm đ ến việc anh ta là đội số 1 hay vẫn là đội số 3: “Không rảnh cũng không sao.”

Nghiêm Thắng Biến bắt đầu suy nghĩ xem nên cử thủ vệ quân đáng tin nào, dù sao thì vẫn là ở Căn cứ trung ương, không có Dị sát đội chắc cũng không có chuyện gì.

Ông ta chỉ không muốn Triệu Ly Nông ở bên kia gặp vấn đề.

Ấn theo trình tự, đáng lẽ bên kia phải trực tiếp đưa tới, nhưng La Liên Vũ đã yêu cầu Triệu Ly Nông đến đó vào buổi chiều, vốn dĩ Nghiêm Tĩnh Thủy ở bên cạnh sẽ không quá lo lắng, nhưng cô ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện, để tránh rắc rối, ông ta mới chuẩn bị để Nghiêm Lưu Thâm đi qua.

Trong quang não, Nghiêm Lưu Thâm đột nhiên gõ vào ghế xe phía trước: “Dừng xe, ngăn họ lại.”

Ngay khi Nghiêm Thắng Biến chuẩn bị cúp máy, khuôn mặt của Nghiêm Lưu Thâm lại xuất hiện trên màn hình: “Ba, ba đợi một lát.”

Xe vừa dừng lại, Nghiêm Lưu Thâm mở cửa bước nhanh ra ngoài.

“Nghiêm đội trưởng, anh làm gì vậy?” Hoàng Thiên từ trên ghế phụ thò đầu ra hỏi.

“Tìm đội trưởng của cậu.” Nghiêm Lưu Thâm đi đến phía sau, gõ cửa kính xe.

Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra bóng dáng của người thanh niên, anh nhướn mi: “Chuyện gì?”

“Hôm nay cậu còn có nhiệm vụ gì không?” Nghiêm Lưu Thâm hỏi: “Chiều nay cần Dị sát đội hỗ trợ, cậu có thể đi một chuyến không?”

“Nghiêm đội trưởng, anh không thấy máu khắp người chúng tôi sao? Buổi chiều chúng tôi phải trở về nghỉ ngơi.” Côn Nhạc ước chừng vết thương không nhẹ, dùng nhân tố sinh trưởng mà vẫn là nằm ở ghế sau.

Nghiêm Lưu Thâm nhìn vào bên trong, quả nhiên ngay cả cơ thể của Diệp Trường Minh cũng dính đầy mùi máu tanh: “Các cậu đã đụng phải thứ gì?”

“Một đám khỉ dị biến, rất khó đối phó.” Không có lịch trình, đại bộ phận đều là chuyện riêng tư, đội số 0 không thích lẫn lộn.

Ngồi ở ghế phụ lái, Diệp Trường Minh không nói gì, hiển nhiên là ngầm đồng tình với đồng đội.

Nghiêm Lưu Thâm không thể làm gì khác hơn là giơ tay, đưa màn hình quang não lên: “Nghiêm tổ trưởng, đội số 0 vừa trở về, ba tự nói đi.”

“Không phải đại sự gì, xế chiều hôm nay Tiểu Triệu muốn đến tòa nhà thí nghiệm gen bên kia lấy đồ về Viện nghiên cứu, muốn cho người đưa cô ấy đi.” Nghiêm Thắng Biến nói.

“Chiều mấy giờ?” Diệp Trường Minh ở trong xe đột nhiên hỏi.

“Hai giờ rưỡi.”

“Cô ấy ở Viện nghiên cứu trung ương à?”

Nghiêm Thắng Biến nhìn cánh cửa văn phòng sớm đóng kín: “Hẳn là ở đó. Nếu Diệp đội trưởng đồng ý đến đó, cậu có thể liên hệ với Tiểu Triệu.”

“Được.” Diệp Trường Minh gật đầu: “Tôi sẽ đến đó.”

Nghiêm Lưu Thâm dựa vào xe, không nặng không nhẹ khẽ tặc lưỡi, lời của anh ta nói vô dụng, nhất định phải là Nghiêm tổ trưởng nói mới được.

Đội số 0 trở nên hợm hĩnh như vậy từ khi nào?



Xe địa hình lái vào Căn cứ trung ương, Diệp Trường Minh trở về chỗ mình tắm rửa, trên người anh dính đầy máu của khỉ dị biến.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh mở tủ lấy quần áo sạch sẽ mặc vào, trước khi đóng cửa tủ, tay dừng lại một chút, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo tác chiến màu đen bị hư hại một lúc, sau đó đóng cửa tủ lại.

Lúc 12 giờ, Diệp Trường Minh gửi tin nhắn cho Triệu Ly Nông, hỏi cô có ở Viện nghiên cứu nông học Trung ương không.

Triệu Ly Nông mãi đến 1 giờ chiều mới thấy, vội vàng đáp là có, lại tự mình đi làm thí nghiệm.

Mãi đến tận 2 giờ 20 phút, khi đồng hồ báo thức theo lịch reo lên, Triệu Ly Nông mới dừng công việc đang làm, chộp lấy áo khoác, mặc vào và bước nhanh xuống tầng.

Bước ra đại sảnh, cô nhìn thấy một chiếc xe địa hình quân đội đậu bên cạnh cửa.

Triệu Ly Nông bước xuống bậc thang, nghĩ rằng người trong xe là Nghiêm Lưu Thâm, kính xe hoàn toàn màu đen, cô không thể nhìn rõ người bên trong, còn chưa kịp bước lên thì người trong xe đã từ trong xe bước xuống phía bên kia, đi vòng ra phía trước xe, đứng trước cửa của ghế lái phụ.

“Diệp đội trưởng?” Triệu Ly Nông sửng sốt, như thể cô đã lâu không gặp anh.

Diệp Trường Minh xuống xe nhìn Triệu Ly Nông: “Đã lâu không gặp.”

Xác thực đã lâu rồi, gần ba tháng rồi, hai người cũng chưa từng liên lạc.

“Nghiêm Lưu Thâm ra ngoài, không thể tới đây.” Diệp Trường Minh mở cửa ghế phụ: “Tôi đi với em.”

“Làm phiền anh.” Triệu Ly Nông tiến lên, khom người ngồi vào trong.

Diệp Trường Minh đóng cửa xe lại, lúc đi vòng ngang qua đầu xe lại liếc nhìn người ngồi trong xe, cô gầy đi trông thấy, cằm nhọn đi rất nhiều, nếu không phải đôi môi vẫn hồng hào, ánh mắt kiên định sắc bén, rất dễ khiến người ta lầm tưởng là cô đang bệnh nặng.

“Còn một quãng đường dài mới đến tòa nhà thí nghiệm gen, em có thể nghỉ ngơi.” Sau khi lên xe thì anh nói với Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông “Vâng” một tiếng, nghiêng mặt sang một bên và lưng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thật ra đầu óc vẫn đang quay cuồng với tốc độ cao.

Diệp Trường Minh nhìn cô qua kính chiếu hậu một lúc, sau đó khởi động xe, lái đến tòa nhà phòng thí nghiệm gen.



Tòa nhà phòng thí nghiệm gen.

Sau khi Triệu Ly Nông quẹt thẻ ID của mình, cô đưa Diệp Trường Minh cùng đi tầng hai mươi sáu.

Tầng hai mươi sáu vẫn như cũ, bác sĩ cùng nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng đi tới đi lui, các loại dụng cụ đo lường trong phòng thí nghiệm đều được gắn vào cơ thể người thí nghiệm.

La Liên Vũ từ trong phòng thí nghiệm đi ra, tháo găng tay cao su ra, nhìn về phía Diệp Trường Minh đứng sau Triệu Ly Nông: “Hôm nay Diệp đội trưởng sao lại ở đây?”

“Tế bào thực vật dị biến cấp S quý giá, để tránh khỏi xảy ra vấn đề, tôi tiện đường hộ tống một đoạn.” Gương mặt Diệp Trường Minh lạnh lùng, nói về xử lý việc chung.

La Liên Vũ cười, nhìn về phía Triệu Ly Nông: “Mọi thứ cô muốn đã sẵn sàng, bất quá có một vị nghiên cứu viên muốn gặp cô.”

“Nghiên cứu viên?” Triệu Ly Nông khó hiểu: “Ai?”

“Tôi sẽ đưa cô đến đó.” La Liên Vũ không có trả lời ngay mà dẫn bọn họ vào thang máy: “Cái hộp mà cô muốn cũng ở đó.”

Triệu Ly Nông đứng ở phía sau thang máy, nhìn nút trên cùng sáng đèn, không rõ La Liên Vũ có tính toán gì.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn Diệp Trường Minh bên cạnh, cảnh giác trong lòng hơi giảm đi.

Một lúc sau, đã đến tầng cao nhất.

La Liên Vũ dẫn họ đến một căn phòng rộng gần 100 mét vuông, đập vào mắt là một bức tranh sơn dầu cực lớn, mặt trên có một dòng suối uốn khúc chảy trong khu rừng tươi tốt, êm đềm và yên bình.

Có một chiếc bàn dưới bức tranh sơn dầu, một người ngồi trước bàn đang quay lưng lại nhìn bức tranh.

Nghe thấy giọng nói, đối phương quay chiếc ghế lại, tay cầm một chiếc gậy kim loại chậm rãi đứng lên.

Mái tóc của đối phương bạc trắng được chải chuốt tỉ mỉ, trên người mặc bộ âu phục được cắt may chỉnh tề sạch sẽ, trên người còn đeo một cặp kính gọng vàng, tuy rằng trên mặt đã có nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhìn ra khí chất ôn văn nho nhã.

Diệp Trường Minh đứng sau lưng Triệu Ly Nông liếc mắt nhìn mái tóc và khuôn mặt của lão giả đối diện, trầm giọng nói: “Là nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên.”

Nghiên cứu viên ở độ tuổi này chỉ có thể là nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên.

Tuy nhiên cho đến nay, rất hiếm người biết tư liệu về các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên.

“Đốc —— đốc —— “

Chiếc gậy chống xuống sàn, phát ra âm thanh hết lần này đến lần khác.

Lão giả đi tới trước mặt Triệu Ly Nông, vươn một tay ra, tự giới thiệu: “Tôi là nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên Kỷ Chiếu.”

Diệp Trường Minh đứng ở phía sau Triệu Ly Nông, hơi nhướng mày, nhưng không lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên Triệu Ly Nông gặp nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên.

Cô bắt tay với đối phương: “Triệu Ly Nông.”

“Nghe nói cô đang cải tiến thuốc lỏng của Nghiêm Thắng Biến.” Kỷ Chiếu mời bọn họ ngồi xuống nói chuyện: “Hiện tại có tiến triển gì chưa?”

Triệu Ly Nông nhìn La Liên Vũ ở bên cạnh: “Sau khi lấy được hàng mẫu tế bào cấp S, tôi sẽ sớm phải ra ngoài thử nghiệm, sau đó mới biết có thành công hay không.”

Kỷ Chiếu liếc mắt nhìn La Liên Vũ: “Tiểu La, đi lấy hộp hàng mẫu tế bào đem tới.”

La Liên Vũ lập tức đứng dậy và bước ra khỏi phòng.

“Tôi đã nhiều năm không ở Viện nghiên cứu, rất nhiều tin tức không kịp thời biết được. Cách đây một thời gian, tôi nghe nói trong Viện nghiên cứu có một nghiên cứu viên trẻ tuổi rất giỏi.” Kỷ Chiếu nói chậm rãi nhưng rõ ràng, nhìn Triệu Ly Nông với ánh mắt hoài niệm: “Sau khi hỏi kỹ, mới biết đó là đời sau của cố nhân.”

“… đời sau của cố nhân?” Triệu Ly Nông không hiểu.

Kỷ Chiếu cầm đầu gậy bằng kim loại: “Triệu Hiền đã từng ở cùng tổ với tôi, tôi vẫn nhớ ông ta rất nhạy cảm với dữ liệu.”

Triệu Ly Nông hầu như không biết gì về Triệu Hiền, vì vậy chỉ có thể im lặng.

“Không ngờ lại được gặp cháu gái của ông ta.” Kính gọng vàng treo trên sống mũi của Kỷ Chiếu, nhìn Triệu Ly Nông: “Trông cô không giống ông ta.”

“Ngài gặp tôi là muốn ôn chuyện sao?” Triệu Ly Nông nghiêng đầu, nhìn thấy La Liên Vũ bưng một cái hộp đi tới, cô đang định đứng dậy: “Tôi còn có việc ở phòng thí nghiệm…”

Kỷ Chiếu đột nhiên cười ha hả, hai tay chống gậy đứng lên trước một bước: “Vậy chỉ có thể lần sau chúng ta tìm cơ hội ôn chuyện.”

Ông ta nói với La Liên Vũ vừa bước vào: “Đưa cái hộp cho Tiểu Triệu.”

Tay Triệu Ly Nông vốn đặt trên ghế sô pha thì dừng lại, nhìn lên Kỷ Chiếu ở đối diện.

Ở đây có rất nhiều người gọi cô là Tiểu Triệu, hoặc rất quen thuộc thân mật, hoặc ngữ khí trịch thượng đều có.

Nhưng khi cô nghe được câu vừa rồi của Kỷ Chiếu, trong lòng cô không hiểu sao lại nhảy một cái.

“Tiểu Triệu?” Kỷ Chiếu đưa hộp cho Triệu Ly Nông đang thất thần, tháo mắt kính ra, nói: “Trở về đi.”



Đứng trong thang máy, Triệu Ly Nông rốt cuộc tỉnh táo lại, hỏi La Liên Vũ trước mặt: “Mười nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên phụ trách kỳ thi nghiên cứu viên cao cấp, hình như không ai tên là Kỷ Chiếu.”

La Liên Vũ quay đầu lại: “Kỷ lão thân thể không tốt, sớm đã rời khỏi Viện nghiên cứu, nhân tố sinh trưởng cùng với kim gen hiện tại chính là nhờ có Kỷ lão thúc đẩy, mới có thể thành công.”

Liên quan về điểm này, bà ta không chút giấu diếm.

Khi thang máy đến tầng một, La Liên Vũ xoay người để Triệu Ly Nông và Diệp Trường Minh đi xuống, một bên tiếp tục đi đến tầng hầm hai mươi sáu.

Triệu Ly Nông đi theo Diệp Trường Minh lên xe, đột nhiên ngước mắt lên và hỏi anh: “Anh có biết vị nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên Kỷ Chiếu kia không?”

“Biết một chút, ngày hôm nay là lần đầu tiên thấy được.” Diệp Trường Minh thay cô mở cửa xe: “Mười nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên xuất hiện trên giấy chứng nhận của nghiên cứu viên cao cấp được đồn đại là kém hơn Kỷ Chiếu, nhưng Kỷ Chiếu sức khỏe không tốt, chủ động rời khỏi Viện nghiên cứu.”

Anh bình tĩnh mô tả một phần tư liệu: “Một số thời điểm sẽ cũng chỉ điểm cho các nghiên cứu viên, nghiên cứu viên cao cấp số 2 đã từng là một nửa học trò của ông ta.”

Một lúc sau, Triệu Ly Nông mới phản ứng lại được nghiên cứu viên cao cấp số 2 là ai.

Đan Cẩm, mẹ của Diệp Trường Minh.

Diệp Trường Minh trông rất bình tĩnh, quay đầu nhìn lại tòa nhà thí nghiệm gen: “Tòa nhà này từng được đặt dưới danh nghĩa của Kỷ Chiếu, cách đây không lâu, nó đã được chuyển giao cho quân đội.”

Triệu Ly Nông đang chuẩn bị lên xe, âm thanh cuối cùng của Kỷ Chiếu gọi “Tiểu Triệu” vẫn còn vang vọng trong đầu cô.

Bỗng nhiên, cô lùi lại một bước, mở cửa xuống xe.

“Tôi muốn quay lại.” Triệu Ly Nông đem hộp nhét cho Diệp Trường Minh: “Anh ở chỗ này chờ tôi được không?”

Diệp Trường Minh cúi đầu nhìn cái hộp trong tay: “Không cần tôi đi lên với em?”

Triệu Ly Nông lắc đầu: “Tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy, rất nhanh trở về.”

Cô quay người bước nhanh đến thang máy, đứng bên trong thang máy, cô quẹt thẻ và thuận lợi ấn tầng trên cùng.

Kỷ Chiếu…

Chưa bao giờ Triệu Ly Nông cảm thấy thang máy lâu như vậy.

“Ding ——”

Cửa thang máy vừa mở ra, cô liền chạy về phía căn phòng vừa rồi, dùng sức đẩy cửa ra, nhưng căn phòng rộng hơn trăm mét vuông trống không, chỉ còn lại bức tranh sơn dầu cực lớn sáng rực rỡ dưới ánh nắng xuyên qua các cửa sổ kính từ sát đất.

Đã rời đi rồi?

Triệu Ly Nông hít một hơi, áp chế sự thất vọng đang sôi sục trong lòng, hai tay cầm lấy nhau, xoay người chuẩn bị đi xuống.

Lúc này, cửa lại bị đẩy ra.

Lão giả bước vào với một tay chống gậy, tay kia cầm hũ rượu.

Hũ rượu được đựng trong một hũ gốm màu nâu sẫm, thân hũ dán giấy đỏ, trên giấy có hai nét chữ khác nhau, trên đó có ghi tên hai người.

Triệu Ly Nông chậm rãi mở to hai mắt: “…Sư huynh?”