Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 158: Cô lấy sự tự tin ở đâu



Edit & beta: Rya

Diệp Trường Minh thậm chí còn ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt từ cơ thể cô, thật khó để không hoài nghi sau khi Triệu Ly Nông tới đó đã xảy ra chuyện gì.

“Tôi không sao.” Triệu Ly Nông nhướng mắt, khóe môi hơi cong lên hai bên.

Diệp Trường Minh có chút kinh ngạc, cô chỉ vừa mới trở lại tầng cao nhất, áp lực vô hình trên vai tựa hồ đột nhiên giảm bớt đi.

Triệu Ly Nông ngồi ở ghế phụ, ánh mắt kiên định hơn so với khi đến, ngẩng đầu nói với Diệp Trường Minh vẫn đang đứng bên cạnh: “Diệp đội trưởng, đã đến lúc trở về Viện nghiên cứu.”

Cô cần tiếp tục công việc nghiên cứu của mình.

Thấy cô sẽ không nói chuyện vừa rồi, Diệp Trường Minh cũng không hỏi nữa.

“Mấy tháng gần đây bên ngoài rất yên tĩnh.” Anh khởi động xe, xoay vô lăng, hỏi cô: “Em còn cảm nhận được thực vật dị biến không?”

Sau khi từ khu vực biển trở về, Diệp Trường Minh và Đỗ Bán Mai đã dành thời gian điều tra có có tình huống nào tương tự phát sinh ở Căn cứ trung ương hay không, nhưng không tìm thấy thông tin tương quan.

Triệu Ly Nông lắc đầu: “Sau khi từ đó trở về, tôi không cảm thấy gì cả.”

Cô thậm chí còn không bị ù tai nữa.

Hai người trong xe đều trầm mặc, trước mặt yên tĩnh, chỉ sợ mưa gió sắp nổi lên.



Kế hoạch cải tiến thuốc lỏng dưới sự thúc đẩy của Triệu Ly Nông đang tiến triển nhanh chóng, toàn bộ hạng mục đầu tiên là pha loãng và làm chậm các thành phần phân rã của thuốc lỏng, sau đó cần dung hợp các tế bào của long trảo hòe dị biến cấp S, để làm cho tế bào thực vật dị biến cấp A cảm thấy bị đe dọa, kết quả sẽ tiến vào tử vong một cách tự nhiên.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, quá trình vẫn thất bại vô số lần, phòng thí nghiệm không có thực vật dị biến cấp A, chỉ có thể sử dụng cấp B, hiệu quả không được khống chế tốt, thậm chí thực vật dị biến còn nhiều lần bạo tẩu.

“Ngày mai tôi sẽ xin một nhánh thủ vệ quân.” Nghiêm Tĩnh Thủy ném khẩu súng trong tay, sờ mồ hôi trên trán, nhìn những cây dị biến khô héo và nói: “Tỷ lệ cuồng hóa quá cao.”

Toàn bộ phòng thí nghiệm hỗn loạn, một bên kính cường lực trong phòng quan sát bị vỡ, một phần là do thực vật dị biến sau cơn cuồng hóa gây ra, một phần khác là do Nghiêm Tĩnh Thủy và một số thủ vệ quân bên cạnh gây ra.

“Các anh trước đi băng bó, nghỉ ngơi đi.” Triệu Ly Nông đứng ở trong góc ghi chép, mãi đến nét cuối cùng mới hoàn thành mới thu sổ đi, nhưng quang não vẫn còn sáng, cô nói với mấy thủ vệ giả bị thương ở bên cạnh.

Hà Nguyệt Sinh cúi xuống đỡ chiếc bàn thí nghiệm bị đổ trước mặt lên, những ống nghiệm trên bàn đều đã bị hỏng, cậu dùng sức đập mạnh xuống mặt bàn thép: “Những loại thuốc lỏng đã tách này phải được chế tạo lại.”

“Bình thường.” Triệu Ly Nông muốn nhìn thấy được thành quả hơn so với bất kỳ ai, mấy tháng qua mỗi ngày cô không ngủ quá bốn giờ, nhưng cô lại bình tĩnh hơn so với bất kỳ ai khác: “Kết quả của thí nghiệm không dễ dàng có được như vậy, buổi chiều tiếp tục làm việc.”

Trong những năm đó cô đi theo giáo sư, gặp qua nhiều nhất chính là thất bại..

“Chúng ta phải đổi phòng thí nghiệm.” Nghiêm Tĩnh Thủy mở nắp chai nước, ngẩng đầu uống gần hết chai: “Tạm thời ở đây không dùng được nữa.”

Đây là phòng thí nghiệm thứ ba Triệu Ly Nông đã đổi, hơn nữa cần hoàn thiện tất cả thiết bị trong phòng thí nghiệm, cô cũng không phải nghiên cứu viên cao cấp, cho nên không có tư cách chi tiêu vô hạn, hai cái sau đều là Đan Vân lấy được.

Triệu Ly Nông lắc đầu: “Đổi không được. Phòng thí nghiệm này thuộc về Đan tổ trưởng, tổ đội chúng ta có phòng thí nghiệm cùng đẳng cấp.”

Nghiêm Tĩnh Thủy hỏi: “Trước xin lên trên thử xem?”

“Buổi trưa tôi sẽ hỏi tổ trưởng một chút, xem có thể phòng thí nghiệm trước đó đã được sửa chữa chưa.” Triệu Ly Nông liếc nhìn dữ liệu thu được trên quang não: “Đã sắp có kết quả.”

“Thật sao?” Nghiêm Tĩnh Thủy bước qua tấm kính trên sàn, đi đến bên cạnh cô: “Để tôi xem.”



Sự náo động do thất bại của bọn họ trong phòng thí nghiệm đã gây ra rất nhiều cuộc thảo luận trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương, nhiều nghiên cứu viên đã phàn nàn với Viện trưởng, hy vọng rằng Triệu Ly Nông sẽ ngừng tiếp tục thí nghiệm trong viện.

Phần lớn nguyên nhân là do Triệu Ly Nông đã mang đến mối nguy hiểm lớn cho Viện nghiên cứu nông học Trung ương.

Lần trước, thực vật dị biến bạo tẩu chạy lung tung,thậm chí xuyên qua nhiều tầng lầu, ảnh hưởng đến các phòng thí nghiệm khác.

Lần này, dĩ nhiên lại có thực vật bạo tẩu, mỗi khi có tiếng động lớn, chuông báo động của Viện nghiên cứu trung ương vang lên, thủ vệ quân của Viện nghiên cứu đi lên xác nhận nguy hiểm đã qua, sau đó mới tắt chuông báo động.

Trong cuộc họp thường kỳ của quý này, Lý Chân Chương đã gửi những lá thư khiếu nại đó ra, yêu cầu Đan Vân cảnh báo Triệu Ly Nông không được quá hung hăng.

Đan Vân vẫn tỏ ra vẻ khó đối phó, vẫn là dáng dấp bao che cho con.

“Mấy tháng nay Triệu Ly Nông chi tiêu gần bằng hai nghiên cứu viên cao cấp.” Bành Bác Bình duỗi ra hai ngón tay: “Thay đổi ba phòng thí nghiệm, cô ta chỉ là một nghiên cứu viên sơ cấp.”

Đan Vân bĩu môi: “Nếu như ông cho cô ấy vượt cấp sát hạch, cũng không phải không thể.”

“Lỡ đâu cô ta thật sự thi đậu thì làm sao?” Tào Văn Diệu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể vượt nữa.”

Rõ ràng, Tào Văn Diệu đã có một bóng ma tâm lý đối với Triệu Ly Nông.

“Chờ cô ta thật sự lập được chút thành tích mới nói đến vấn đề vượt cấp sát hạch cũng không muộn.” Diêu Hứa Trí gõ bàn: “Nhưng Triệu Ly Nông thật sự cần phải chú ý, không chỉ phá hỏng ba phòng thí nghiệm cao cấp, mà còn kích hoạt cảnh báo của Viện nghiên cứu nông học trung uơng, đây không phải là chuyện nhỏ.”

“Chỉ cần cô ấy có thể làm ra thành tích.” Nghiêm Thắng Biến bình tĩnh nói: “Phá hủy toàn bộ Viện nghiên cứu trung ương cũng không đáng kể.”

Giữa lúc những nghiên cứu viên cao cấp khác đang muốn nói gì đó, cửa phòng họp cáo nhật đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Một giọng nói nghiêm nghị từ bên ngoài truyền đến: “Có phải toàn bộ Căn cứ trung ương bị phá hủy cũng không thành đáng kể sao?”

Các nghiên cứu viên cao cấp trong phòng họp theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn thấy người bên ngoài, họ lập tức đứng dậy, thậm chí cả Nghiêm Thắng Biến cũng hơi chần chờ, từ chỗ ngồi đứng lên.

“La lão.”

“Bành lão.”



Có sáu nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên tóc bạc trắng xóa đứng ngoài cửa, cả nam lẫn nữ, đều là những người có tên in trên giấy chứng nhận của nghiên cứu viên cao cấp.

Vẫn còn thiếu bốn người, phần lớn là vì lý do sức khỏe nên không đến.

“Vốn là nhóm lão đầu chúng tôi muốn tới xem mọi người, không ngờ ở bên ngoài lại nghe được những lời như vậy.” Bành lão đứng ở phía trước nhất chậm rãi đi vào, mí mắt vì tuổi già mà rũ xuống, ông ta nhìn chằm chằm Nghiêm Thắng Biến: “Tiểu Nghiêm, tôi không đồng ý với những gì cậu nói vừa rồi.”

Bầu không khí đột nhiên trở nên cứng ngắc.

“Diêu lão, đừng nóng giận.” Lý Chân Chương vội vàng tiến lên, đỡ đối phương ngồi lên ghế trước: “Chúng ta chỉ là tùy tiện nói chuyện, nhưng là nghiên cứu viên sơ cấp kia liều lĩnh, sau ta nhất định sẽ kỷ luật cô ta.”

“Đúng đúng, người trẻ tuổi nhất định phải mắng.” Tào Văn Diệu cũng vội vàng đỡ một vị nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên ngồi xuống: “Ngài có muốn uống chút gì không?”

“Chúng tôi không phải tới đây để uống chút gì đó.” Nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên được đỡ ngồi xuống là Bành lão, vung tay với Tào Văn Diệu “Chuyện vừa rồi cần phải nói rõ ràng.”

Khóe miệng của Bành Bác Bình lạnh lùng nhếch lên, Viện trưởng Lý và Tào Văn Diệu, hai cái que chọc trời, thích nhúng tay vào mọi thứ, thời điểm khi có chuyện thì lại bắt đầu gây sự.

Khi một số nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên khác cũng được đỡ ngồi xuống, Diêu lão ngồi ở hàng đầu, ngước mắt nhìn Nghiêm Thắng Biến bên cạnh: “Sự kiện trên Uyên đảo năm đó xảy ra như thế nào? Nghiên cứu viên Nghiêm, cậu có muốn Căn cứ trung ương trở thành một Uyên đảo thứ hai?”

“Tôi không có ý tưởng như vậy.” Nghiêm Thắng Biến cụp mắt nói.

“Đan Cẩm chết như thế nào? Đó là bởi vì ngay từ đầu cô ta khư khư cố chấp, lại ỷ vào mình có người làm chỗ dựa, kết quả thì sao?” Diêu lão vẫn còn phẫn nộ khi nhắc đến chuyện này, tức giận đập bàn: “Dẫn đến Uyên đảo thất thủ, cô ta cùng đội ngũ mang theo cả nhánh Dị sát đội đều bị tiêu diệt ở bên trong không nói, vô số tư liệu tổng kết của nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên trong mười năm đầu dị biến, tất cả đều lưu lại Uyên đảo.”

Phòng họp cao nhất đều im lặng, nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên mặc dù đã nhiều năm không vào Viện nghiên cứu, nhưng uy nghiêm vẫn tồn tại.

Cả Nghiêm Thắng Biến và Đan Vân, những người luôn bảo vệ người của mình đều không nói gì.

Đối với họ, Uyên đảo không chỉ đơn giản là mất đi tư liệu, bọn họ còn mất đi người yêu, người thân của mình.

“Diêu lão, đừng tức giận.” La Liên Vũ tiến lên nói: “Hạng mục thí nghiệm tiếp theo của Triệu Ly Nông, chúng tôi sẽ cẩn thận xử lý.”

“Đi gọi nghiên cứu viên kia tới.” Diêu lão vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi muốn đích thân gặp cô ta xem loại người ngông cuồng như thế nào lại có thể bỏ qua toàn bộ Căn cứ trung ương.”

Lý Chân Chương đứng sau ghế, lặng lẽ ngẩng đầu lên và liếc nhìn Nghiêm Thắng Biến, nửa câu nói sau này của Diêu lão rõ ràng là để trào phúng ông ta.

Lý Chân Chương hối hận vì đã đưa vấn đề của Triệu Ly Nông vào cuộc họp hôm nay, mặc dù ban đầu ông ta không thích Triệu Ly Nông, thậm chí muốn giết cô, nhưng sâu thẳm trong lòng ông ta vẫn hy vọng đối phương có thể làm ra chút thành quả để có thể xoay chuyển tình thế…

Chỉ khi có hòa bình, ông ta mới có thể tận hưởng vị trí viện trưởng.

Khi nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên phát biểu, nghiên cứu viên cao cấp phải cân nhắc bất kể phương diện nào.

Ngay sau đó có người đi thông báo cho Triệu Ly Nông để cô đi lên.

Nửa giờ sau.

“Người đâu?” Lý Chân Chương hỏi thủ vệ quân đứng ở cửa: “Cậu không nói với cô ta sao?”

Thủ vệ quân trước có đi thông báo: “…Tôi đã nói rồi.”

“Tôi sẽ đi gọi cho Triệu Ly Nông lên.” Tào Văn Diệu vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài, ở trong đó ông ta gần như bị ngạt thở.

Ông ta đẩy kính lên, sau đó đứng trước thang máy chỉnh lại bộ tóc giả trên đầu, đảm bảo hình tượng của mình còn nguyên vẹn, thang máy vừa mở cửa đã đi tìm Triệu Ly Nông.

Cô đã quay trở lại phòng thí nghiệm ban đầu của mình.

“Triệu Ly Nông, hiện tại đi đến phòng hội nghị cao nhất.” Tào Văn Diệu đứng ở cửa phòng thí nghiệm nhấn nút gọi, gọi cho người bên trong.

Triệu Ly Nông quay lưng lại với ông ta, căn bản không phản ứng gì cả.

Thẻ ID của Tào Văn Diệu không có quyền đi vào, chỉ có thể dùng sức nhấn nút nhắc nhở trên cửa: “Đừng hòng trốn tránh, mau lên đi.”

Mấy người bên trong vây quanh trước bàn thí nghiệm, từ đầu đến cuối cũng không quay lại.

Tào Văn Diệu đứng bên ngoài hơn mười phút, rốt cuộc đợi được người bên trong có động tác.

“Tĩnh Thủy gì kia, cô mở cửa ra cho tôi.” Tào Văn Diệu ngữ khí hơi nhu hòa.

Kết quả là Nghiêm Tĩnh Thủy ngẩng đầu nhìn ông ta, sau đó vùi đầu vào công việc của mình.

Tào Văn Diệu suýt chút nữa một hơi cũng không thở được, nhưng may mắn thay cuối cùng Triệu Ly Nông cũng có động tĩnh.

“Cất hết đi.” Triệu Ly Nông tháo găng tay ra, nói với Hà Nguyệt Sinh và Nghiêm Tĩnh Thủy: “Tôi đi lên trên một chuyến.”

Cửa phòng thí nghiệm vừa mở ra, Tào Văn Diệu chỉ vào Triệu Ly Nông vừa đi ra, nói: “Mấy người Diêu lão chờ cô hơn bốn mươi phút!”

Vốn là quay đầu lại còn có chỗ, nhưng hiện tại mấy vị nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên kia e rằng đã lửa giận sôi trào.

“Tôi đang bận.” Triệu Ly Nông thản nhiên nói: “Thí nghiệm đang ở thời khắc mấu chốt.”

“Còn thời khắc mấu chốt, thí nghiệm của cô có thể tiếp tục được hay không là một vấn đề.” Tào Văn Diệu duỗi chân chặn cửa phòng thí nghiệm, chen người đi vào, quay đầu lại nói: “Cô tự đi đi, tôi ở chỗ này nghỉ ngơi.”

Dưới bầu không khí như vậy, ông ta vẫn không nên đi lên.

Triệu Ly Nông không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi như ông ta tưởng tượng, chỉ sửa lại ống tay áo một chút, rồi đi về phía thang máy bên kia.



Tào Văn Diệu bước vào và đánh giá xung quanh, nhìn những thực vật dị biến khô héo trong phòng quan sát: “Thí nghiệm của các người thế nào rồi? Bây giờ hãy nhìn cho kỹ đi, tôi đoán chững sẽ phải bị gián đoạn.”

Nghiêm Tĩnh Thủy đặt một hộp thuốc thử vào cái tủ lạnh, cũng không có trả lời, chỉ là kéo dài chiếc ghế, ngồi xuống như trút được gánh nặng.

Hà Nguyệt Sinh dọn dẹp bàn thí nghiệm, trực tiếp lên ngủ trên đó.

Tào Văn Diệu: “…”

Hiện tại liền từ bỏ?

“Các người làm như vậy không tốt lắm.” Tào Văn Diệu cảm thấy không dễ chịu.

Lúc này, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên ở cửa.

“Tiểu Triệu có ở đây hay không?”

Trong phòng thí nghiệm, Nghiêm Tĩnh Thủy đang ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn lên, Hà Nguyệt Sinh đang nằm nghiêng trên bàn thí nghiệm cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một lão giả dáng người khỏe mạnh, chống một chiếc gậy đứng ở bên ngoài.

Tào Văn Diệu đứng tại chỗ trợn to hai mắt, vội vàng tiến lên mở cửa: “Kỷ lão? Sao ngài lại tới đây?”

“Tôi đến tìm Tiểu Triệu.” Kỷ Chiếu gật đầu: “Nghe nói cô ấy ở trong phòng thí nghiệm này.”

Tào Văn Diệu không khỏi giật nảy mình, ngữ khí của ông ta… tựa hồ có quen biết.

“Vừa rồi cậu ấy đã được gọi đến phòng hội nghị cao nhất.” Hà Nguyệt Sinh từ trên bàn thí nghiệm ngồi dậy và nói.

“Phòng hội nghị cao nhất…” Kỷ Chiếu cười ha hả: “Tôi nhớ hôm nay là cuộc họp quý định kỳ, cô ấy cũng bị gọi lên đó à?”

Tào Văn Diệu mí mắt giật giật, nét mặt vui mừng trên mặt của Kỷ lão là do mình ảo giác sao?

“Vậy tôi cũng tham gia cuộc vui.” Kỷ Chiếu xoay người, trước khi đi còn quay đầu nhìn Tào Văn Diệu: “Tôi nhớ rõ cậu… cũng là nghiên cứu viên cao cấp, sao cậu lại tới đây? “

Tào Văn Diệu gượng cười: “Vừa rồi tôi đi xuống kêu Tiểu Triệu đi lên, tôi cũng định đi lên.”

Hai người một trước một sau đi về phía thang máy.

Lúc này, Triệu Ly Nông đã đến phòng họp cao nhất.

Như Tào Văn Diệu dự đoán, bởi vì sự chậm trễ của cô đã khiến cho các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên trong phòng họp lửa giận chồng chất, cho đến khi Triệu Ly Nông bước vào, đã hoàn toàn bùng phát.

“Nghiên cứu viên Triệu Ly Nông?” Diêu lão ngồi ở ghế trên cùng vô cùng tức giận, trái lại mặt không biểu cảm.

Triệu Ly Nông không biết những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên này, vì vậy khi đối diện với bọn họ, cô hơi khom lưng coi như chào hỏi.

“Rất tốt.” Diêu lão cười lạnh một tiếng: “Vẫn chưa lập được thành tích gì, mà dám để cho tất cả nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên và nghiên cứu viên cao cấp đợi ở đây cả tiếng đồng hồ.”

Triệu Ly Nông mở miệng muốn nói cái gì đó.

Diêu lão đột nhiên đập bàn: “Thí nghiệm của cô phải dừng ngay lập tức, tôi sẽ không cho phép một thí nghiệm có thể chiếm toàn bộ Căn cứ trung ương được thực hiện ở đây.”

Triệu Ly Nông cau mày: “Thí nghiệm của tôi đã…”

“Tuổi còn trẻ, bản lĩnh không lớn, còn dám phớt lờ tất cả mọi người.” Diêu lão nhìn Triệu Ly Nông ở đối diện, cảm thấy mọi thứ về cô đều khiến ông ta khó chịu: “Cô lấy đâu ra sự tự tin như thế?”

“Ông lấy đâu ra sự tự tin như thế, mà hô to gọi nhỏ.”

Cửa phòng họp cao nhất lại bị đẩy ra, Kỷ Chiếu sắc mặt lạnh lùng đứng bên ngoài, từng bước một đi vào.

“Đốc, đốc, đốc!”

Âm thanh chiếc gậy dường như đang giẫm lên tất cả mọi người trong phòng họp.

Tào Văn Diệu đi theo phía sau cúi đầu giật giật mặt, hôm nay quá k1ch thích.

Triệu Ly Nông quay đầu lại, đối mặt với quang ảnh bên ngoài chiếu vào, chốc lát cũng nhìn thấy rõ ràng người đến, vai cô hơi thả lỏng, trong lòng nói thầm: Sư huynh Giang Tập.

“Diêu Toàn Nho.” Kỷ Chiếu đứng ở cuối bàn họp, đối mặt với Diêu lão, chặn lại Triệu Ly Nông: “Tư cách của ông chỉ là dựa vào tuổi tác, dưới cái nhìn của tôi, ông thậm thậm chí còn không bằng các nghiên cứu viên cao cấp có mặt ở đây.”

Diêu lão vốn nghiêm túc uy nghiêm trong nháy mắt tái nhợt, nhìn Kỷ Chiếu ở đối diện, thậm chí không có phản bác, ngược lại hỏi: “Ngài… ngài tại sao lại tới đây?”

“Tôi đến xem ông làm sao ức hiếp tiểu bối.” Kỷ Chiếu lạnh lùng nói.