Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 160: Động vật dị biến



Edit & beta: Rya

Quang não được sản xuất tại Căn cứ trung ương, có kèm theo chế độ cài đặt gốc, một khi trung tâm phát đi tín hiệu cảnh báo, chỉ cần có tín hiệu thì bất kể ở đâu mọi người đều có thể nhận được.

Tuy nhiên, do quy mô lớn, cảnh báo của trung ương sẽ không dễ dàng phát ra, nói chính xác hơn, kể từ khi thành lập căn cứ, cảnh báo như vậy chưa từng xuất hiện lần nào.

Khi cả đoàn người còn đang đắm chìm trong niềm vui thí nghiệm có hiệu quả, có thể giáng một đòn đả kích mạnh vào thực vật dị biến cấp A, đột nhiên cảm nhận được quang não chấn động, cúi đầu nhìn bảng cảnh báo chữ đỏ trên nền đen nhảy ra, tất cả đều bàng hoàng.

— Xảy ra vấn đề rồi!

Diệp Trường Minh là người đầu tiên phản ứng lại, một tay đỡ Triệu Ly Nông: “Mọi người lên xe trở về Căn cứ trung ương. Nghiêm đội trưởng xác nhận tình trạng máy bay.”

Trước khi đến, đội số 1 đã để lại bốn người ở sân bãi hạ cánh để bảo vệ.

Nghiêm Lưu Thâm ngay lập tức liên lạc với đội viên để xác nhận rằng máy bay bên kia không có vấn đề gì.

“Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy.” Nghiêm Tĩnh Thủy kéo Triệu Ly Nông từ trong tay của Diệp Trường Minh, đỡ cô lên xe.

“Đỗ Bán Mai, lên xe này.” Diệp Trường Minh bảo cô ta đổi chỗ cho Hà Nguyệt Sinh.

Tất cả các phương tiện nhanh chóng quay lại, đổ xô chạy đến sân bãi đã hạ cánh.

Triệu Ly Nông ngồi ở hàng sau, sắc mặt tái nhợt, trán lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, tiếng tim đập dồn dập bao vây lấy cô.

Vào giờ phút này, cô giống như một cỗ máy bị quá tải dữ liệu, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Cô không biết nguồn gốc của thần giao cách cảm này, nhưng cô có thể khẳng định ở một nơi nào đó chắc chắn đã xảy ra vấn đề, cũng có thể là phát hiện được điều gì đó, sau khi cô sản sinh ra loại ý thức này, linh hồn của cô như thoát ly khỏi cơ thể, góc nhìn của cô bị biến đổi một cách rõ rệt, ý thức cô chuyển động với tốc độ cao, khiến người muốn buồn nôn.

Hình ảnh không đủ rõ ràng, các vật thể xung quanh đều quanh quẩn bởi quang phổ mờ có hai màu sắc khác nhau, một vùng ánh sáng xanh lục rộng lớn, xen lẫn với ánh sáng đỏ mờ nhạt ở phía xa, khi cô tiến về phía trước, cô “thấy” một bức tường cao, trên tường tất cả đều là một loạt ánh sáng đỏ, xét hình dạng của vòng tròn ánh sáng đỏ thì đó là con người!

Triệu Ly Nông chịu đựng cơn buồn nôn do góc nhìn bị bóp méo ở tốc độ cao, cố gắng hết sức để bình tĩnh và nhìn vào tình hình phía trước.

Hàng dãy tòa nhà trong bức tường cao nối tiếp san sát nhau, đó là… Căn cứ trung ương?

Thông qua hình ảnh phản chiếu của bức tường cao bóng loáng, Triệu Ly Nông “thấy” vô số con chuột dị biến kích thước khổng lồ, luồn ở phía dưới bức tường cao, nhe nanh điên cuồng gặm nhấm bức tường, phía trên bức tường cao là thủ vệ quân đang nổ súng.

Cô vốn muốn nỗ lực để cho ý thức của mình chiếm giữ thực vật dị biến, giống như khi ở trong thế giới rừng cây hiểu rõ thực vật dị biến, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong đầu cô tựa hồ có một bàn tay khuấy động, từng dây thần kinh gần như đông cứng lại.

Trước mắt cô tối đen, cô ngửi thấy mùi tanh của bùn, ngoại trừ mùi của sinh vật trong bùn xen lẫn với mùi của đất, còn có một loại dị hương kỳ lạ, không có cách nào diễn tả được, càng giống mùi của thức ăn.

Cô cảm thấy vô số “bản thân” xuyên qua và lan rộng dưới lòng đất, rồi lại trồi lên.

Sắp tới trên mặt đất, Triệu Ly Nông đã nhìn thấy vô số rễ mao mạch xung quanh mình, cuối cùng nhận ra rằng mình đã trở thành rễ của một loại thực vật dị biến?

Nhưng vừa mới ra khỏi đất, cô liền cảm thấy có chút tê dại ngứa ran, bởi vì một cái rễ bị thứ gì đó ăn mất!

Cô “thấy” một con chuột có thân thể bình thường đang ăn phần rễ mềm đã dựng đứng, chỉ trong chốc lát, nó bắt đầu phình to ra, lớp lông đen xám trên da của nó dần dần lan rộng và dựng đứng lên với một lớp màu xanh lục, bộ lông vốn nằm xuống bắt đầu cứng lại và dày lên, giống như từng cây kim dày, mặc dù hình ảnh mơ hồ, nhưng có thể cảm nhận được ánh sáng lạnh từ trên cao.

Sau khi nó trở thành một con chuột dị biến, giống như nhận được mệnh lệnh, nó lập tức quay đầu và lao về phía Căn cứ trung ương.

Triệu Ly Nông nhắm chặt mắt, mồ hôi ướt đẫm, cô vẫn đang cố gắng kiểm soát ý thức của mình và di chuyển về hướng ngược lại.

Cô muốn xem thứ thực vật dị biến mà cô đột nhiên cảm nhận được này rốt cuộc là thứ gì, nó đang điều khiển động vật dị biến tấn công Căn cứ trung ương.

Năm giác quan dường như hoàn toàn tách biệt, ý thức của cô chạy dọc theo rễ cây sâu trong lòng đất với tốc độ cao, mọi thứ xung quanh bắt đầu hình thành trong tâm trí cô.

Đây là… cây tuyết tùng dị biến, nó tiến hóa để thao túng động vật dị biến sao?

Triệu Ly Nông nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, căn bản không khống chế được bản thân, thân thể không ngừng run rẩy, Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh suýt chút nữa không giữ được cô.

Đỗ Bán Mai nhanh chóng kiểm tra các dấu hiệu thể chất của Triệu Ly Nông, nhìn vào dữ liệu của thiết bị di động và nói: “Nhịp tim quá nhanh, những số liệu khác cũng không đúng lắm.”

Không có thiết bị y tế được hoàn thiện để chữa bệnh khi ở bên ngoài, chỉ có thể dựa vào những số liệu này, cô ta căn bản không có cách nào đưa ra phán đoán gì, hơn nữa mấy lần Triệu Ly Nông kiểm tra trước đó vẫn không tìm thấy bất kỳ vấn đề gì, trái lại đặc biệt khỏe mạnh.

“Cậu ấy bắt đầu co giật rồi!” Nghiêm Tĩnh Thủy rõ ràng cảm thấy rằng Triệu Ly Nông đang co giật.

Ngồi ở ghế phụ, Diệp Trường Minh đang quay số liên lạc với Căn cứ trung ương, nghe vậy quay đầu lại nói: “Đỗ Bán Mai, theo dõi sự thay đổi của cơ thể cô ấy, nếu cần thiết thì tiêm thuốc an thần.”

“Không…” Triệu Ly Nông nghiến răng ép ra một từ yếu ớt, muốn từ chối.

Cô đang cố gắng chống đỡ, nhưng cơ thể cô không thể chịu đựng được như trước.

Đỗ Bán Mai quay đầu bắt gặp ánh mắt của đội trưởng phía trước, sau đó cúi đầu nhìn Triệu Ly Nông đang co giật, đợi một lúc, phát hiện tình hình vẫn không ngừng xấu đi, vội vàng lấy viên thuốc an thần từ trong túi thuốc ra: “Giữ lấy em ấy!”

Nghiêm Tĩnh Thủy bình thường sức lực không nhỏ, lúc này khi giữ chặt Triệu Ly Nông lại có chút khó khăn.

May mắn thay, Đỗ Bán Mai đã quen với những tình huống tương tự nên động tác rất nhanh chóng, một kim tiêm xuống, cử động của Triệu Ly Nông đã chậm lại một chút, nhưng vẫn chưa có tác dụng ngay lập tức.

“Kỳ lạ.” Đỗ Bán Mai còn chưa kịp suy nghĩ, lại lấy ra một cây kim khác, tiêm lên người cô lần nữa.

Sau hai mũi tiêm, tay chân của Triệu Ly Nông cứng đờ, ý thức trở lại, cô bàng hoàng mở mắt ra, nhìn thấy bên trong nóc xe, nhưng rất nhanh ngay sau đó người lại hoàn toàn chìm vào bóng tối.



Căn cứ trung ương.

Bất kể là Thượng nội thành, Trung nội thành hay Hạ nội thành, tiếng chuông cảnh báo đều điên cuồng vang lên, càng lúc càng lớn, mọi người đều theo theo biển báo chạy đến nơi trú ẩn, nhưng bọn họ yên ổn quá lâu, biển báo nơi trú ẩn từ lâu đã trở thành vật trang trí, chỉ có thể vội vã theo đám người chạy loạn khắp nơi.

Tuy nhiên, có quá nhiều chuột dị biến.

Cho dù Căn cứ trung ương nghiêm ngặt đề phòng thực vật dị biến, nhưng trước sau vẫn không thể ngăn cản một số thứ, ví dụ như chuột.

Những con chuột từng ẩn náu trong nhiều góc tối ẩm ướt khác nhau, bây giờ sau khi dị biến thì diễu võ dương oai trên đường phố, đám người nhốn nháo trong mắt chúng giờ đây giống như mỹ thực biết di chuyển.

“A!!!”

Một người đàn ông cao lớn cầm sẵn một cây gậy dài gõ vào đầu chuột dị biến, lại bị con chuột dị biến trên mặt đất nhào tới, sau khi người đàn ông ngã xuống, chỉ trong vài giây, mặt đất chỉ còn lại một mảnh vải vụn cùng một vũng máu, cùng với âm thanh rít lên như vỡ phổi của người đàn ông đã biến mất.

Một con chuột dị biến khác có lông màu xanh lục xông vào đám đông hỗn loạn, trực tiếp vẽ ra một con đường máu, dường như nó cảm thấy rất thú vị, chạy tới chạy lui trong đám đông, lần lượt mang theo những dòng máu và tiếng kêu thảm thiết.

Một cuộc tập kích của lũ chuột dị biến nhằm vây quét con người đã bất ngờ xảy ra.

Tình hình này đặc biệt nghiêm trọng ở khu vực Hạ nội thành, nhưng ngay cả khi lên Thượng nội thành cũng không có cách nào may mắn tránh khỏi, thậm chí tình hình trong quân doanh cũng không lạc quan, lũ chuột dị biến xuất hiện trên diện rộng, thậm chí còn phá hủy không ít máy bay và các phương tiện trong quân đội.

“Không được bắn! Đây là bên trong phòng máy! Đuổi chúng ra trước khi động thủ!”

“Mở rộng phòng tuyến, đánh đuổi bọn chúng trước!”

Những lời tương tự bên trong quân doanh không ngừng vang lên, tiếng súng nương theo nhưng lại không được dày đặc lắm.

“Trước tiên phái các đội ngũ đến các nhà xưởng quan trọng trong Căn cứ trung ương, cần phải bảo vệ và thông báo cho các căn cứ cảnh giác cao độ.” Diệp Chấn Sơn đứng ở trung tâm chỉ huy và nhanh chóng ra lệnh: “Cử hai nhánh Dị sát đội hiệp trợ với thủ vệ quân đi lên Thượng nội thành, Trung nội thành cùng với Hạ nội thành, mở rộng lối đi đến nơi trú ẩn.”

“Tướng quân, bên ngoài tường cao cũng có số lượng lớn chuộc dị biến đang công kích! Theo tốc độ này, bức tường cao phòng tuyến sẽ sụp đổ trong vòng năm giờ nữa.”

Diệp Chấn Sơn mặt không thay đổi: “Có bao nhiêu người ở đó, mang theo vũ khí chạy đến đó tiếp ứng.”

“Tướng quân, Căn cứ trung ương đã bị tấn công, yêu cầu khẩn cấp tăng cường Dị sát đội.” Nhân viên truyền tin quay đầu hô to.

Ở Căn cứ trung ương không còn nhánh Dị sát đội nào.

Quai hàm của Diệp Chấn Sơn bạnh ra, ông đứng đó một lúc: “Chuyển thông tin của tôi đến Diêu Thành, bảo ông ta phái Tân dị sát đội đến.”

Vài phút sau, cái trán của nhân viên truyền tin đã lấm tấm mồ hôi lạnh: “Tướng quân, số của Diêu tướng quân không thể nào liên lạc được.”

“Tiếp tục gọi!”

“Đã sử dụng liên lạc ưu tiên cao nhất, nhưng vẫn không có ai trả lời.” Nhân viên truyền tin cắn răng nói, liên lạc ưu tiên có thể loại bỏ đi các liên lạc khác, không tồn tại cuộc gọi trùng.

Diệp Chấn Sơn quay đầu, sải bước về phía nhân viên truyền tin, cúi người nhấn vài nút, quay số liên lạc của trung tâm quân doanh nơi Diêu Thành đang ở, rất nhanh đã thông: “Tôi là Diệp Chấn Sơn, Diêu Thành ở đâu?”

“Diêu tướng quân hôm nay nghỉ ngơi, còn chưa liên lạc được với ngài ấy.” Nhân viên truyền tin ở trung tâm quân doanh bên kia hiển nhiên cũng hoảng hốt.

Diệp Chấn Sơn dùng sức nhắm mắt lại, sau đó nói: “Để người phụ trách tới, lập tức phái Tân dị sát đội đến Viện nghiên cứu nông học Trung ương.”

Viện nghiên cứu có một nhánh Dị sát đội, công thêm các thủ vệ quân, so với những nơi khác thì tính an toàn cao hơn, bọn họ vẫn còn có thời gian.



“Ôi!” Ngụy Lệ đang đi trên hành lang, mấy nghiên cứu viên xông tới, suýt nữa xô ngã cô ấy, không thèm xin lỗi chạy thẳng vào phòng thí nghiệm và đóng cửa lại.

Ngụy Lệ không hiểu sao cảm thấy có gì đó không ổn, xuyên qua cửa kính đi tới chỗ bọn họ, hỏi: “Các người đang làm gì vậy?”

Không ai để ý đến cô ấy, vội vã tránh xa cửa lớn của phòng thí nghiệm.

Mãi cho đến khi thông tin cảnh báo vang lên trên cổ tay cô ấy, Ngụy Lệ mới biết đã phát sinh chuyện gì.

Cô ấy lập tức chạy về phòng thí nghiệm của mình, Tiểu Lệ vẫn ở trong đó.

Đan Vân gọi tới: “Hãy ở yên trong phòng thí nghiệm, đừng ra ngoài, một lúc nữa sẽ có cứu viện đến!”

“Còn mẹ thì sao?” Ngụy Lệ hỏi khi đóng cửa phòng thí nghiệm.

“Mẹ sẽ đi gặp các nghiên cứu viên cao cấp khác, đừng lo lắng cho mẹ, hãy tự chăm sóc bản thân.” Đan Vân vội vã nói xong thì cúp máy.

Ngụy Lệ gãi đầu, cô ấy cũng không lo lắng cho mẹ mình lắm, cô ấy là một bình khí xui xẻo, còn mẹ cô ấy là một ngôi sao may mắn.

Cô ấy phải nói với cha mình để cho cha trốn đi, vì vậy Ngụy Lệ đã dùng một tay bắt lấy Tiểu Lệ từ trong rương thí nghiệm, sau đó gọi cho cha, vào lúc này hẳn là ông đang ở nhà

“Ba, ba đang ở đâu?” Ngụy Lệ nhìn màn hình quang não hỏi, bên kia tối đen như mực.

“Ở lối đi trú ẩn, nơi này không có người nào.” Bóng đen ở trong màn hình quang não đung đưa: “Người chung quanh phản ứng quá chậm, ba phải hô rất nhiều lần mới có mấy người đi theo.”

“Con cũng phải trốn cho kỹ đấy.” Người đàn ông ở phía đối diện hỏi: “Mẹ con bên kia có cách xa con lắm không?”

“Cách đây mấy tòa nhà.” Ngụy Lệ ôm lấy Tiểu hoàng kê nói: “Con không sao cả, đã trốn vào phòng thí nghiệm, chỗ này có kính cường lực bảo vệ, vẫn tính là an toàn.”

Đối phương trầm mặc, đột nhiên nói: “…Mau rút lại lời vừa nói!”

Ngụy Lệ: “A?”

“Chíp!”

“Coi chừng phía sau!”

Ngụy Lệ nhanh chóng quay đầu lại, liền nhìn thấy một con gián nhảy ra từ lỗ thông gió, nó đột nhiên phồng lên, đôi cánh màu nâu rộng bằng cánh tay người lớn, bóng sáng loáng, lao tới về phía cô ấy.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Ngụy Lệ phút chốc xoay người tránh đi.

Con gián cao bằng người lao thẳng vào bàn thí nghiệm, phát ra một tiếng “rầm”.

Đây mới chỉ là bắt đầu, đàn gián dày đặc bò xuống từ lỗ thông hơi và dọc theo tường lẫn trên mặt đất, bất cứ nơi nào chúng đi qua đều để lại dấu vết gặm nhấm.

Ngụy Lệ tắt quang não, vội vàng nhảy lên một bàn thí nghiệm khác, tránh những con gián trên mặt đất, nhưng con gián dị biến đã dang rộng đôi cánh và lắc lư bay lên.

“Ahhhh!”

Ngụy Lệ hoảng không biết đường đi, ôm Tiểu Lệ ở trong phòng thí nghiệm chạy khắp nơi.

“Chíp chíp chíp chíp!”

Tiểu Lệ bị kẹp chặt không thoát ra được, khi con gián lớn bay tới, nó cúi đầu dùng sức mổ vào tay cô ấy.

Ngụy Lệ cảm thấy đau, theo bản năng buông tay.

Trong nháy mắt khi con Tiểu hoàng kê nhảy xuống, thân thể nó dần phình to ra, đảo mắt còn biến to hơn cả con gián kia một vòng, khi nó nhấc một bên cánh lên, đầu nó bắt đầu điên cuồng mổ.

Một cái mổ liền tạo ra một cái lỗ!

Bên trong còn có một chất lỏng màu xanh lục chảy ra.

Ngụy Lệ sững sờ, kinh ngạc khi nhìn thấy gà Tiểu Lệ dị biến thành gà Đại Lệ.

Bên tai lại truyền đến âm thanh sột soạt, bầy gián nhỏ vẫn đang gặm sạch mọi thứ.

“Chíp chíp chíp chíp!”

Tiểu Lệ vừa mới ngẩng đầu lên chíp chíp một chuỗi niệm ngôn ngữ của gà, thì phía bên kia phòng thí nghiệm đột nhiên có động tĩnh.

“Răng rắc răng rắc!”

Nghe vậy, Ngụy Lệ quay đầu nhìn về phía bên kia của phòng thí nghiệm, nơi có năm chiếc lồ ng lớn chứa đầy các loại gà thí nghiệm.

Cô ấy đã từng lấy máu của Tiểu Lệ và tiêm vào những con gà thí nghiệm đó, chúng có những biến đổi khác nhau về hình dạng, rụng lông, cơ thể to ra… hoặc đầu bị biến dạng, mỏ dài ra nhưng chúng đều ngoan ngoãn một cách đáng ngạc nhiên, từ đầu đến cuối không có khuynh hướng công kích con người.

Mà hiện tại những con gà thí nghiệm kia lại trực tiếp gặm lồ ng sắt, hai mắt tỏa sáng, giống như quỷ đói mấy trăm năm đói khát.

“Răng rắc răng rắc!”

Những thanh thép đặc chế kia tựa như biến thành khoai tây chiên giòn trong miệng của bọn chúng, cắn ba hai phát liền thành bột, năm con gà trong lồ ng lao ra, điên cuồng mổ những con gián trên mặt đất, bọn chúng so với đàn gián khi nãy thanh thế còn phô trương hơn, nơi nào bọn chúng đến thì sẽ trở nên sạch sẽ, không còn xác một con gián nào còn sót lại.

Ngụy Lệ ngồi xổm trên ghế, không nhịn được nói mẹ kiếp.

Cô ấy đã nói tại sao dáng vẻ của những con gà thí nghiệm này rõ ràng số liệu không đúng lắm, nhưng chúng không có khuynh hướng công kích con người, hóa ra chúng bị áp chế.

“Tiểu Lệ, cắn chết nó đi!” Ngụy Lệ xuyên qua kính nhìn ra bên ngoài, thấy bên dưới vô cùng hỗn loạn, lập tức từ trên ghế đứng dậy: “Chúng ta đi cứu những người khác!”