Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 176: “Thẳng thắn”



Edit & beta: Rya

Camera giám sát ở Viện nghiên cứu rất nhiều, chỉ có khu vực bên phải tòa nhà có điểm mù, bởi vì đang kiểm tra điều chỉnh, tạm thời hoàn toàn chưa bố trí hết.

Trong khoảng thời gian này, Đồng Đồng thường xuyên mượn cơ hội này đi qua đi lại, ngoại trừ chú ý động tĩnh của một số người, thỉnh thoảng sẽ quan sát Hà Nguyệt Sinh, mấy ngày trước liền phát hiện cậu cố gắng đến phòng điều khiển giám sát.

Thực ra Đồng Đồng không cần phải ra mặt, cho dù có kiểm tra cũng không phát hiện ra video giám sát có vấn đề gì, nhưng cô ấy cực kỳ bất mãn với liên tiếp những kế hoạch phá hoại của Hà Nguyệt Sinh, cô ấy xuất hiện để cảnh cáo cậu, nhưng không ngờ sau đó đội số 0 lại đi vào và tải dữ liệu video giám sát xuống.

Sát khí của cô ấy đến rất nhanh nhưng cũng đi rất nhanh, với hành động của hai người trong đội số 0 ngày hôm đó, cô ấy cũng không bận tâm đ ến.

Kết quả là, ai có thể ngờ rằng hôm nay khi cô ấy trốn ở đây để nghỉ ngơi, Triệu Ly Nông và Diệp Trường Minh cũng sẽ đến đây.

Ngay từ đầu, Đồng Đồng đã giảm thiểu sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, tránh bị phát hiện.

Nhưng sau khi nghe xong cuộc nói chuyện giữa hai người này, Đồng Đồng kinh ngạc phát hiện bọn họ đã tìm được dấu vết video giám sát đã bị cắt bỏ, hơn nữa bọn họ tựa hồ đã điều tra ra chuyện gì xảy ra với cây bút máy, mãi đến cuối cùng khi bọn họ muốn lấy máu thêm lần nữa, cô ấy không thể kiểm soát được hơi thở của mình, lập tức đã bị Diệp Trường Minh phát hiện.

Đồng Đồng biết rằng đội trưởng đội số 0 không phải là người bình thường, nhưng cô ấy không ngờ Diệp Trường Minh lại nhạy bén đến như vậy.

Lúc này cô ấy lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng động tác của Diệp Trường Minh quá nhanh, rõ ràng là anh không có tiêm kim gen, nhưng chỉ trong chốc lát, anh dùng đá làm tổn thương bắp chân cô ấy trước, tiếp sát theo là đẩy cô ấy ngã xuống.

Đồng Đồng theo bản năng điều khiển dị hóa biến đổi gương mặt, che kín toàn bộ khuôn mặt của mình.

Quả nhiên, ngay cả Diệp Trường Minh cũng không nhịn được mà thất thần, Đồng Đồng nắm lấy cơ hội cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi thoát ra, nhanh chóng chạy trốn khỏi Viện nghiên cứu.

Đồng Đồng khập khiễng chạy vào một con hẻm hẻo lánh, trốn tránh tất cả camera giám sát trên đường phố, giơ tay trái đè vai phải, mặt đầy mồ hôi lạnh.

Vai của cô ấy bị tóm lấy quẳng xuống đất, bị thương không nhẹ, bắp chân cũng đã bị nứt.

Trên mặt Đồng Đồng tràn đầy lệ khí, tốc độ đi lại càng lúc càng nhanh, hai chân trở nên bình thường, sau đó bả vai phải vặn vẹo, toàn bộ vết thương đều lành, không dám trốn ở gần Viện nghiên cứu nữa, ngược lại đi về hướng tòa nhà gen.

“Con?” Triệu Phong Hòa nghe thấy cửa sổ động, xoay xe lăn liền nhìn thấy Đồng Đồng lăn tới, lập tức bực bội: “Đây là địa bàn của Giang Tập!”

“Hôm nay Giang Tập đến Viện nghiên cứu.” Đồng Đồng kéo rèm lại: “Lần trước đến đây con đã thăm dò tất cả camera giám sát, sẽ không có người nhìn thấy.”

Triệu Phong Hòa đẩy xe lăn, đến gần bàn, vươn tay từ dưới hộp khăn ăn lấy ra một ống thuốc tiêm teo cơ: “Gần đây không có việc gì thì đừng tới đây, Triệu Ly Nông có chút kỳ quái..”

“Kỳ quái?” Đồng Đồng hừ một tiếng: “Mẹ nuôi, cô ta đã sớm phát hiện có chỗ không đúng.”

“Có ý gì?” Triệu Phong Hòa quay đầu lại hỏi.

Đồng Đồng ngồi ngay đối diện Triệu Phong Hòa, cầm lấy một chai nước, vặn nắp uống gần hết: “Con vừa từ Viện nghiên cứu trở về, nghe thấy Triệu Ly Nông và Diệp Trường Minh nói chuyện riêng với nhau, bọn họ muốn lấy máu làm thử nghiệm một lần nữa.”

Sắc mặt của Triệu Phong Hòa nhất thời băng lãnh, dùng ngón tay nắm chặt mũi tiêm.

“Đúng rồi.” Đồng Đồng bóp nát chai nước khoáng: “Hình như con còn nghe bọn họ nói về cây bút máy, có thể đã phát hiện bên trong có thiết bị nghe lén do mẹ cài đặt.”

“Không thể nào.” Triệu Phong Hòa đầu tiên là phủ nhận, sau đó hỏi Đồng Đồng: “Chính tai con nghe được sao?”

Đồng Đồng chỉ vai phải của mình: “Suýt chút nữa bị Diệp Trường Minh bắt được.”

“Bọn họ phát hiện được con sao?” Triệu Phong Hòa trong lòng cứng đờ.

“…Con che mặt.” Đồng Đồng khó tránh khỏi cảm thấy chột dạ, mặc dù lúc đó Triệu Ly Nông vẫn còn ở phía sau, nhưng cô ấy có linh cảm không tốt.

Đã ở chung trong một khoảng thời gian dài, cô ấy không biết Triệu Ly Nông có để ý hay không.

Ngón tay của Triệu Phong Hòa không ngừng gõ lên xe lăn, thật lâu sau mới nói: “Nếu mẹ không có liên lạc với con, con đừng tiếp tục tới đây.”

“Nếu Triệu Ly Nông lại lấy máu lần nữa thì làm sao?” Đồng Đồng hỏi: “Có muốn con động thủ nữa không?”

“Nếu bọn họ đã phát hiện được, con lại động thủ chỉ có thể tự chui đầu vào lưới, không cần lo tới nữa.” Triệu Phong Hòa mặt không biểu cảm nói: “Chỉ đơn giản lấy máu của cô ta sử dụng, đối tượng thí nghiệm sẽ chịu không nổi mà nhanh chóng dẫn đến tử vong, bản thân Tiểu hoàng kê kia là động vật dị biến mới có thể có biến hóa ngoài ý muốn.”

Đồng Đồng cũng không ở lại nữa, cô ấy vừa rời đi, Triệu Phong Hòa liền cúi đầu tiêm thuốc vào hai chân của mình.

Sau khi khôi phục lại, Triệu Phong Hòa bắt đầu suy nghĩ về cây bút máy, Triệu Ly Nông phát hiện trong đó có thiết bị nghe lén sao? Khi nào? bà ấy gần như trong nháy mắt nhớ lại cuộc nói chuyện tối hôm đó.

Khi đó, Triệu Phong Hòa đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Triệu Ly Nông và Diệp Trường Minh từ thiết bị nghe lén, biết rằng họ đã trò chuyện rất lâu trên bức tường cao ở phía nam, bà ấy cứ nghĩ giữa hai người có mối quan hệ mập mờ nên đã thả lỏng cảnh giác.

Bây giờ hồi tưởng lại, thật sự khắp nơi đều có điều gì đó không ổn.

Từ trước đến giờ Triệu Ly Nông vẫn luôn dồn hết tâm trí vào nghiên cứu, làm sao có thể cùng Diệp Trường Minh nói chuyện phiếm như vậy, hơn nữa thiết bị nghe lén trong ba lô lại yên tĩnh quá lâu, lúc đó Triệu Phong Hòa thật sự cho rằng hai người đang tản bộ trên bức tường cao.

Triệu Phong Hòa uốn cong ngón trỏ, chậm rãi gõ lên tay vịn, trầm ngâm nói: Buổi tối hôm đó Triệu Ly Nông trở về, uống say nói muốn uống sữa bò, chỉ sợ không đơn giản như vậy, đại khái là cố ý thăm dò.

“Tôi về phòng thí nghiệm trước.” Triệu Ly Nông ra ngoài quá lâu, còn phải ghé qua nhận vật liệu thí nghiệm.

Diệp Trường Minh nắm lấy cánh tay của cô, chậm rãi nói: “Nếu như là có người sau lưng âm mưu tập kích lên Thượng nội thành, sau này Căn cứ trung ương sẽ không quá yên tĩnh. Em... mọi chuyện cẩn thận một chút.”

“Tôi sẽ cố gắng không hành động một mình.” Triệu Ly Nông chỉ có thể đảm bảo điều này, khả năng tự vệ của cô quá kém, bất kỳ một thủ vệ quân nào có kinh nghiệm đều có thể hạ thủ với cô.

Diệp Trường Minh hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, mi tâm khẽ cau lại: “Trong khoảng thời gian này, Dị sát đội đều ở Căn cứ trung ương, từ nay về sau mỗi ngày buổi trưa tôi đều sẽ tới tìm em, chí ít học được cách sử dụng súng.”

Triệu Ly Nông suy nghĩ một lúc và nói: “Diệp đội trưởng, không cần phải phiền như vậy, cứ để Tĩnh Thủy dạy tôi là được.”

Diệp đội trưởng chưa bao giờ chịu phiền với một người như vậy.

“Cô ấy chỉ giỏi bắn súng thôi.” Diệp Trường Minh cố ý hạ thấp Nghiêm Tĩnh Thủy: “Theo cô ấy học, một khi có người tới gần, ngược lại rất dễ dàng đoạt lấy súng, tôi thuận tiện có thể dạy em thêm vài thứ khác.”

Đối với phương diện này Triệu Ly Nông không biết nhiều lắm, cô chỉ cảm thấy những gì Diệp Trường Minh nói có lý, vì vậy cô suy nghĩ một lúc và nói: “Vậy thì … làm phiền Diệp đội trưởng.”

Diệp Trường Minh nhìn Triệu Ly Nông đi vào đại sảnh ở tầng một, một lúc sau quay lại liên lạc với Diệp Chấn Sơn.



“Sao cậu lại đi lâu như vậy?” Hà Nguyệt Sinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triệu Ly Nông vừa bước vào, liền chủ động đi tới giúp cô cầm tài liệu công cụ.

“Người đến nhận hơi nhiều một chút, còn phải xếp hàng.” Triệu Ly Nông ghé tai liếc nhìn, vết đỏ đã sớm biến mất: “Vừa rồi hình như tôi có nhìn thấy Đồng Đồng.”

Một hộp lớn ống nghiệm rỗng trong tay Hà Nguyệt Sinh đột nhiên rơi xuống, mắt thấy sắp rơi xuống đất, phản ứng của cậu rất nhanh, trong nháy mắt đỡ lấy chiếc hộp ống nghiệm sắp rơi xuống.

“Ai?” Hà Nguyệt Sinh cúi đầu, mặt co quắp, lại ngẩng đầu lên, chỉ còn dư lại sự khiếp sợ: “Đồng Đồng?”

“Cậu nhìn thấy Đồng Đồng?” Nghiêm Tĩnh Thủy ở đối diện cũng nghe thấy Triệu Ly Nông nói như vậy, cũng kinh ngạc không kém, nhưng cô ấy lại lý trí hơn nói: “Hẳn là một nghiên cứu viên khác đi.”

“Bóng lưng khá giống.” Triệu Ly Nông vừa bưng đồ đặt lên trên thí nghiệm vừa nói.

“Vậy chắc chắn là một nghiên cứu viên khác.” Nghiêm Tĩnh Thủy tháo găng tay ra: “Có một lần tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy Đồng Đồng ở tầng bảy, nhưng khi tôi đuổi theo, mới phát hiện là một nghiên cứu viên sơ cấp khác.”

Hà Nguyệt Sinh hỏi Triệu Ly Nông: “Cậu có đuổi theo nhìn không?”

Triệu Ly Nông: “Không, tôi đang xếp hàng để nhận đồ, nên không thể đi.”

Đứng trước bàn thí nghiệm, cô cúi người lấy từ trong ba lô ra một tấm bìa nhỏ, không dấu vết che đi cây bút trên bàn, sau đó đi đến máy tính quang học văn phòng, tắt toàn bộ hệ thống giám sát trong phòng thí nghiệm.

Triệu Ly Nông quay lại nhìn hai người họ: “Gọi Ngụy Lệ qua đây đi, lại lấy máu thêm lần nữa.”

“Lại lấy máu?” Nghiêm Tĩnh Thủy phản ứng đầu tiên hỏi: “Không phải nói vô dụng sao?”

Triệu Ly Nông nói: “Chiều hôm đó camera giám sát ở phòng thí nghiệm của chị ấy đã bị người khác động tới, có khả năng là máu của tôi bị thay đổi.”

Khi cô nói điều này, khóe mắt cô nhìn đến Hà Nguyệt Sinh.

“Làm sao cậu biết camera giám sát trong phòng thí nghiệm của Ngụy Lệ bị động tới?” Hà Nguyệt Sinh thần sắc kỳ quái: “Vì sao lại nói máu bị thay đổi?”

“Chỉ là phỏng đoán thôi, trước sau camera giám sát đều không thấy được gì.”

Triệu Ly Nông ban đầu muốn đăng video giám sát trong nhóm nhỏ, nhưng trong nhóm nhỏ này vẫn còn Đồng Đồng, quang não của cô ấy vẫn chưa bị loại bỏ, mấy người họ vốn nghĩ rằng để cô ấy ở bên trong nhóm, còn có thể lưu lại làm kỷ niệm.

Cuối cùng, Triệu Ly Nông gửi nó sang cho ba người họ, Ngụy Lệ cũng vội vã từ tòa nhà chăn nuôi chạy tới.

“Có người thay đổi máu? Ngụy Lệ gãi mặt: “Vậy trước thí nghiệm này, chị nhất định phải giữ nó bên người.”

Một lần nữa lại lấy máu, lần này Triệu Ly Nông giữ lại một ống cho mình, chuẩn bị thí nghiệm trên thực vật dị biến.

Vào chạng vạng, hầu hết các nghiên cứu viên đều phải tan sở, hôm nay Triệu Ly Nông không ở lại, định cùng mọi người ra ngoài, xe đặc chủng ở tầng dưới đã chờ sẵn bên ngoài.

“Tiểu Triệu.” Trước khi đi, Hà Nguyệt Sinh đột nhiên gọi cô lại.

Triệu Ly Nông quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cậu: “Làm sao vậy?”

Hà Nguyệt Sinh im lặng một lúc, sau đó mỉm cười: “Không sao, đi đường cẩn thận.”

Triệu Ly Nông nhìn cậu thật sâu: “Tôi biết rồi.”



Mấy ngày sau.

Triệu Phong Hòa trước sau như một vẫn chờ ở trong phòng, chỉ cần tiếng bước chân của Triệu Ly Nông vang lên trong hành lang, bà ấy sẽ lập tức đẩy cửa ra, không chút che đậy.

“Trở về rồi à?” Triệu Phong Hòa ngẩng đầu, như thường lệ hỏi: “Hôm nay phòng thí nghiệm tốt chứ?”

“Vẫn tốt.” Triệu Ly Nông gật đầu, mở cửa bỏ balo vào, sau lưng rất nhanh liền vang lên tiếng xe lăn quay đầu, vừa quay người liền thấy Triệu Phong Hòa từ hành lang đi vào.

Bà ấy lấy một bó hoa từ phía sau xe lăn, đưa nó lên trước mặt Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn bó hoa hồng cầu vồng giống như thật trong tay Triệu Phong Hòa, kinh ngạc hỏi: “Đây là?”

Triệu Phong Hòa cười nói: “Trước đây ở phòng con nhìn thấy một tấm hình, mẹ đoán con rất thích, vì thế gấp giấy cùng với thuốc thử hóa học để thử điều chế thuốc màu, mới làm ra được hoa hồng này.”

“Sao đột nhiên lại làm cái này?” Triệu Ly Nông vội vàng ngồi xổm xuống, dùng hai tay cầm lấy bó hoa hồng cầu vồng được gấp bằng giấy trong tay bà ấy.

Tấm ảnh mà bà ấy đề cập phải là bức ảnh mà Triệu Ly Nông tìm thấy từ di vật của Đồng Đồng, trước đây Triệu Phong Hòa đã nhìn thấy nó trong phòng cô.

Hốc mắt của Triệu Phong Hòa trong nháy mắt đỏ lên, có chút chật vật nghiêng đầu đi: “Ly Nông, con ngay cả sinh nhật của mình cũng không nhớ?”

“…”

Tất nhiên hôm nay không phải là sinh nhật của Triệu Ly Nông, nhưng cô lập tức nhớ lại tư liệu về “Triệu Ly Nông” mà cô nhận được từ sư huynh, đúng là sinh nhật của “cô”.

“Bận rộn nên đã quên mất.” Triệu Ly Nông giải thích nói.

Triệu Phong Hòa có chút gượng gạo cười, giơ tay sờ sờ mặt của Triệu Ly Nông: “Ly Nông, mấy năm gần đây con hiểu chuyện không ít, nhưng có đôi khi mẹ luôn cảm thấy… con giống như một người khác.”

Triệu Ly Nông trầm mặc một hồi, thật lâu sau mới lên tiếng: “Ngài…”

“Thời điểm con mới từ Căn cứ nông học số chín trở về, mẹ vẫn luôn muốn nói một câu.” Triệu Phong Hòa đêm nay tựa hồ rất bi thương: “Trước kia con chưa từng dùng từ “Ngài” này, chỉ gọi mẹ là “mẹ” thôi.”

Triệu Ly Nông rũ mắt xuống, yên lặng nhìn bông hoa giả trong tay.

Ngay sau đó, Triệu Phong Hòa đã vui vẻ trở lại và xoa đầu Triệu Ly Nông: “Diệp đội trưởng trông rất tốt, rất thích hợp với con, chỉ có đều sau này hẹn hò đừng về quá muộn.”

Triệu Ly Nông ngẩng đầu: “Ngài…”

“Xin lỗi.” Triệu Phong Hòa vẻ mặt cô đơn: “Mẹ đã sớm cảm thấy con và Ly Nông không giống nhau lắm, nhưng không dám chắc, vì thế đã động tay động chân vào bút máy. Ly Nông không có thông minh bằng con, mẹ không cho con bé đi học nông học là bởi vì biết con bé không có thiên phú. Tuy rằng không biết con là ai, nhưng nếu đã thành như vậy, mẹ chỉ hy vọng Ly Nông có thể ở một nơi khác sống một cuộc sống thật tốt.”

Triệu Ly Nông từ từ đứng dậy.

“Hôm nay đã là năm thứ tư Ly Nông rời đi, chắc chắn con bé sẽ không thể quay lại.” Triệu Phong Hòa ngẩng đầu nhìn Triệu Ly Nông: “Là mẹ tìm người đặt thiết bị nghe lén vào trong bút máy, sau này đừng dùng nữa.”

“Con…” Nhìn ánh mắt đỏ hoe của một người mẹ, Triệu Ly Nông chỉ có thể cúi đầu nói xin lỗi.

Triệu Phong Hòa kéo tay Triệu Ly Nông: “Từ giờ trở đi, con sẽ là Ly Nông, mẹ vẫn là mẹ của con.”

Nói xong, bà ấy xoay xe lăn định rời đi, Triệu Ly Nông bước tới đẩy, lại bị cự tuyệt.

“Mẹ muốn ở một mình.” Triệu Phong Hòa nhẹ giọng nói: “Ly Nông, con không cần lo lắng cho mẹ.”

Triệu Ly Nông chỉ có thể buông tay, nhìn bà ấy một mình chậm rãi đẩy xe lăn vào phòng.

Quay lưng về phía Triệu Ly Nông, tâm tình trên mặt của Triệu Phong Hòa đã biến mất sạch, lông mày hơi nhướng, khóe miệng cong lên: Một người mẹ vì muốn nghiệm chứng con gái mình là thật hay giả, đi lắp thiết bị nghe lén cũng hợp tình hợp lý.

Bà ấy xoay người, trước khi đóng cửa còn ấm áp nói với Triệu Ly Nông đang ở đối diện: “Ngủ sớm đi, ngày mai con còn phải đi làm.”

Triệu Ly Nông nhìn cánh cửa đóng chặt ở phía đối diện, đứng một lúc lâu, sau đó bước lên phía trước để đóng cửa phòng của mình lại.

Cô luôn biết rằng mình giả làm “Triệu Ly Nông” nhất định phải có kẽ hở, nhưng cô không biết rằng Triệu Phong Hòa đã sớm phát hiện ra điều không ổn.

“Tư——”

Cơn ù tai giống như điện giật đột nhiên xuyên qua, khiến Triệu Ly Nông theo bản năng che tai phải lại, nhưng loại ù tai này cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh liền biến mất, giống như chưa từng xảy ra.

Cho đến khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, cô cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.