Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 96: Máy vi tính cũ



Edit & beta: Rya

“Đoàn tàu G32 đến Căn cứ nông học số chín sắp khởi hành, xin mời hành khách chuẩn bị lên tàu.”

Trong sảnh chờ, đài phát thanh đang phát thông báo.

“Tàu của chúng ta tới rồi.” Hà Nguyệt Sinh đứng dậy nhắc nhở.

Nghiêm Tĩnh Thủy, Đồng Đồng liền tắt não quang đang phát video về thực vật dị biến, cùng nhau đứng dậy, chuẩn bị lên xe.

Triệu Ly Nông tay nắm chặt rương hành lý, đứng dậy khỏi ghế, cô nhìn xung quanh cậu, những hành khách này tựa hồ không khác gì những hành khách mà cô nhìn thấy lần đầu tiên khi cô đến ngồi tàu Căn cứ trung ương bằng, hầu hết bọn họ đều vội vã, ăn mặc chỉnh tề, đơn giản nhưng có chút tinh tế khác biệt.

Phòng chờ trở nên sôi nổi hơn, bọn họ túm năm tụm ba trò chuyện, cẩn thận có thể nghe thấy bọn họ đang trò chuyện về phương diện trồng trọt.

Hà Nguyệt Sinh lùi lại một bước, quay đầu nhìn cô: “Đi thôi.”

Triệu Ly Nông lấy lại tinh thần, đi theo bước chân của cậu, thông qua cửa quay, lên tàu G32, đi thẳng đến Căn cứ nông học số chín.

Lần này, Nghiêm Tĩnh Thủy không ngồi ở ghế hạng nhất mà chọn ngồi cùng xe với bọn họ.

Bốn người ngồi chung một khoang, Đồng Đồng và Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi cùng một hàng, Hà Nguyệt Sinh ngồi bên cạnh Triệu Ly Nông.

“Mấy tháng không về Căn cứ nông học số chín, cảm giác như đã lâu lắm rồi.” Đồng Đồng nhìn xung quanh cậu, nhớ ra điều gì đó, hỏi Nghiêm Tĩnh Thủy: “Cậu có ở trên chuyến tàu cho tân sinh viên ngày khai giảng không?”

“Không có.” Nghiêm Tĩnh Thủy suy nghĩ một chút: “Trước một ngày tôi đã đi máy bay trực thăng tới.”

“Máy bay trực thăng?” Hà Nguyệt Sinh ở hàng sau đứng, khuỷu tay chống ở chỗ dựa ghế trước, có chút tiếc nuối nói: “Tôi chưa bao giờ ngồi qua. “

“Tôi chưa bao giờ ngồi qua. “ Đồng Đồng lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Nhưng trước đây tôi cũng chưa từng nghĩ tới có thể ngồi trên xe của Dị sát đội.”

Nghiêm Tĩnh Thủy giải thích: “Ngày đó thuận tiền ngồi máy bay của Chu viện trưởng trở về.”

Nghiêm Thắng Biến có một địa vị đặc biệt, đồng thời có địa vị khác nhau trong lòng mọi người ở mỗi căn cứ, cũng sẽ không cho con gái mình đặc quyền.

Hà Nguyệt Sinh quay đầu, hỏi Triệu Ly Nông: “Tiểu Triệu, cậu có muốn đi máy bay trực thăng không?”

Triệu Ly Nông im lặng một lúc rồi nói: “… Sau khi chúng ta trở thành nghiên cứu viên, chúng ta sẽ luôn có cơ hội ngồi trên máy bay trực thăng.”

Kỳ thật trước đây cô không chỉ ngồi qua, thậm chí còn thi giấy phép lái máy bay tư nhân.

Trong tay của giáo sư hướng dẫn có rất nhiều hạng mục, một số hạng mục chiếm diện tích lớn vô cùng, máy bay trực thăng nông nghiệp thường được yêu cầu để phun thuốc trừ sâu, nhưng máy bay trực thăng bay cần thời tiết tốt, đôi khi mời người phụ trách lái máy bay đến sẽ bỏ lỡ các điều kiện thích hợp, chậm trễ trong một hoặc hai ngày, thiệt hại do sâu bệnh gây hại cho cây trồng sẽ tăng gấp đôi.

Vì vậy, vào kỳ nghỉ hè của một năm nào đó, giáo sư hướng dẫn đã trực tiếp thu xếp cho sinh viên của mình, đưa họ rời khỏi công việc để tham gia kỳ thi lấy bằng phi công tư nhân, sau khi kiểm tra thể chất, học lý thuyết, thời gian bay 40 giờ, hai tháng sau đó chỉ còn lại cô và sư huynh Giang Tập vượt qua bài thi, các sư huynh sư tỷ khác thì học đứt quãng mãi đến kết thúc kỳ nghỉ đông mới thi xong.

Cuối cùng, vị giáo sư giàu nứt đố đổ vách đã đặt mua hai chiếc trực thăng nông nghiệp, một loạt máy bay không người lái, một loạt máy móc bảo vệ thực vật khác cho sinh viên sử dụng.

Triệu Ly Nông vẫn có một số bằng lái xe trong tay, tất cả đều được lấy trong bảy năm đó, trước đây cô đã nghĩ đến việc tham gia vào nhiều ngành công nghiệp khác nhau, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị trì hoãn trong lĩnh vực thực nghiệm cho luận án tốt nghiệp của mình, vừa mở mắt ra lại đi tới … đây.

“Gần đây, những nghiên cứu viên sơ cấp của Viện nghiên cứu nông học đều đăng ký ra ngoài.” Hà Nguyệt Sinh chống cằm: “Nghe nói gần 80% người đăng ký tham gia sát hạch lần này đều không có đủ thời gian thực hành.”

Triệu Ly Nông liếc nhìn Hà Nguyệt Sinh, rõ ràng giống như cô mỗi ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu các loại thí nghiệm, viết một bài luận văn, nhưng cậu vẫn có thời gian để nói chuyện phiếm.

“Nghiên cứu viên sơ cấp lúc trước không đi ra ngoài thực hành sao?” Đồng Đồng quay đầu hỏi.

Khóe miệng Hà Nguyệt Sinh ngoắc ngoắc sang một bên: “Nghiên cứu viên sơ cấp đủ phúc lợi rồi, trước đây trả lời câu hỏi có thể kiếm thêm tiền, cơm ăn áo mặc đều không cần lo lắng. Tại sao lại liều mạng rời khỏi Căn cứ trung ương? Nếu là tôi, tôi cũng không muốn ra ngoài.”

Nghiêm Tĩnh Thủy liếc nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu tham gia kỳ sát hạch nghiên cứu viên chỉ để ăn ngon mặc đẹp ư?”

“ … Không phải.” Hà Nguyệt Sinh bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Tĩnh Thủy, lập tức thay đổi lời nói, nghiêm nghị nói: “Tôi chỉ muốn để người khác được ăn ngon mặc đẹp.”

Triệu Ly Nông cười không ra tiếng.

Trên đường đi, mấy người nhìn thấy hai bên đường núi của căn cứ đang xây tường cao, cách Căn cứ nông học số chín càng ngày càng gần, ước chừng một hai năm nữa sẽ hoàn thành.

Khi họ đến nơi, lúc xuống xe, Viện trưởng Chu Thiên Lý đã đợi sẵn ở cổng căn cứ.

Nghiêm Tĩnh Thủy đi ở phía trước, là người đầu tiên phát hiện ra Chu Thiên Lý: “Viện trưởng?”

Chu Thiên Lý nhìn thấy mấy người bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười, bắt tay từng người một: “Tháng trước ở phòng họp không có cơ hội nói chuyện với mấy đứa, lần này có thể trò chuyện vui vẻ.”

Có chiếc xe bảy chỗ chuyên biệt ở cửa đợi mấy người bọn họ, Chu Thiên Lý mời họ lên đó.

“Lúc trước Đan tổ trưởng đã nhắc nhở tôi kiểm tra chuyện trong tra bức tường trắng ở khu phía đông, nhưng không phát hiện được gì cả.”

Chu Thiên Lý ngồi ở vị trí ghế phụ lái, quay đầu nhìn Triệu Ly Nông ở hàng thứ hai: “Bất quá bài luận văn do sinh viên Ngụy Lệ phát biểu ngày đó tôi đã đọc quan, trong luận văn đó cũng có bằng chứng thuyết phục, có thể chứng minh rằng thực vật ký sinh trên động vật, điều đó khiến tôi cảm thấy rất thú vị.”

Lúc trước Chu Thiên Lý cũng đã ở bên ngoài căn cứ, nhưng phần lớn động vật dị biến ông gặp đều là tự thân dị biến, không có liên quan gì đến thực vật.

“Thực vật dị biến đã thay đổi môi trường sinh tồn.” Triệu Ly Nông nói: “Lệ dương mặc dù thiếu hụt nhưng lục lạp cũng có khả năng quang hợp, lại không có hệ thống rễ hấp thụ nước, trước đây chỉ ký sinh trên thực vật, nhưng sau khi di biến thì lệ dương đã có thể ký sinh trên động vật.”

Thực vật dị biến không chỉ phát triển to lớn và nhanh chóng sinh trưởng nữa, bọn chúng đã bắt đầu tiến hóa để tìm kiếm các chất dinh dưỡng mạnh mẽ hơn.

Trên đường tiến vào nội thành, Chu Thiên Lý và Triệu Ly Nông đã nói chuyện rất lâu, một người nói về những dấu hiệu dị biến của động vật trong những năm gần đây, người kia nói về những gì họ nhìn thấy, nghe thấy khi ở bên ngoài.

“Chỉ mới đi ngoài có mấy tháng, đã có thể đạt được thu hoạch lớn như vậy.” Đánh giá của Chu Thiên Lý dành cho cô lại cao lên không ít: “Sau này nhất định sẽ có thành tựu lớn.”.

“Là do may mắn, đụng phải không ít mấy loại động thực vật khác nhau.” Triệu Ly Nông cảm thấy đây là vấn đề thời cơ.

Khi xe dừng lại, Chu Thiên Lý cười nói: “Đổi lại thành những nghiên cứu viên khác, e rằng phải nói vận may không tốt, toàn đụng phải các thực vật dị biến xa lạ.”

Bốn người ở mấy hàng sau xuống xe, bọn họ đều đến nội quyển.

“Phòng ngủ trước đây của mấy đứa không có giữ lại, trong khoảng thời gian này cứ ở trong tòa nhà nội quyển đi.” Chu Thiên Lý mở quang não lên, ấn ấn vài cái, sau đó đưa cái vòng tay lần lượt đến gần từng người bọn họ: “ Số phòng, mã khóa được gửi đến cho mấy đứa, chỉ cần tới đó trực tiếp quét liền có thể mở được.”

Theo con số mà quang não nhận được, Triệu Ly Nông đi đến phòng riêng của mình, ấn vòng tay lên cửa phòng, trong nháy mắt liền mở ra.

Sau khi cô đi vào thu dọn phòng, tắm rửa xong thì mở quang não lên, nhìn thấy tin nhắn của Hà Nguyệt Sinh.

Cậu đã gửi số phòng của cậu.

Mật thám Hà tổng: [Tiểu Triệu, cậu có rảnh không? Đến phòng tôi đi, cho cậu xem cái này.]

Triệu Ly Nông ngạc nhiên, lập tức trả lời: [Chờ một chút.]

Vài phút sau, cô đi đến cửa phòng Hà Nguyệt Sinh, giơ tay gõ cửa.

Hà Nguyệt Sinh rất nhanh đã mở cửa phòng, nhường đường bên cạnh: “Mời vào.”

“Xem cái gì vậy?” Triệu Ly Nông bước vào, hỏi.

“Ngồi đi.” Hà Nguyệt Sinh đi tới bàn học, kéo ghế ra để Triệu Ly Nông ngồi xuống, cậu ngồi ở bên kia, sau đó cẩn thận mở một chiếc khóa kéo ở giữa chiếc ba lô màu xám để cô xem bên trong có gì: “ Đoán xem nó là gì.”

“Đây là…” Triệu Ly Nông nhìn thấy một chiếc hộp vuông mỏng màu đen.

Hà Nguyệt Sinh đưa tay lấy nó ra, sau đó mở hộp ra, chiếc đ ĩa CD quen thuộc nằm bên trong chiếc hộp mỏng màu đen.

Hà Nguyệt Sinh đắc ý nói: “Không phải lúc trước cậu nói muốn nghe album “Dao Mâu” đó sao, tôi dùng hai tấm poster kia mới được người bạn kia cho mượn.”

Triệu Ly Nông im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên hỏi cậu: “…Làm thế nào để phát cái này?”

Ở đây cô chỉ nhìn thấy quang não, chưa từng nhìn thấy máy vi tính cùng với những thứ tương tự như đầu đ ĩa DVD.

Hà Nguyệt Sinh dường như đang chờ đợi câu nói này của cô, nhướng mày mở khóa kéo dài nhất của ba lô: “Tôi vừa mua một chiếc máy vi tính cũ và một đầu ghi DVD gắn ngoài.”

“Chờ một chút phát cho cậu nghe.” Hà Nguyệt Sinh đặt máy vi tính cũ cùng đầu ghi DVD gắn ngoài từ trong ba lô ra, suy nghĩ xem cách sử dụng như thế nào.

Triệu Ly Nông ngồi ở bên cạnh, nhìn động tác mới lạ của cậu, nhìn xuống kích động muốn làm thay cậu, yên lặng chờ đợi một trận thao tác như mãnh hổ của cậu.

“Cái máy vi tính kiểu cũ này là do tôi mua, tôi đã tốn rất nhiều điểm, nghe nói ngày xưa người ta dùng nó để làm việc.” Hà Nguyệt Sinh tự tin mở máy tính xách tay ra.

Triệu Ly Nông nhìn rõ khuôn mặt của Hà Nguyệt Sinh trên màn hình đen, họ nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cậu hỏi: “Tại sao không sáng?”

“… Có phải là không có điện không?” Triệu Ly Nông nhắc nhở.

Hà Nguyệt Sinh chợt hiểu ra, quay người lại lấy từ trong ba lô ra một dây sạc máy tính khác: “Phải, cần phải sạc.”

Quang não trên cổ tay bọn họ không cần cáp sạc, điều này khiến cậu nhất thời quên mất.

Hà Nguyệt Sinh cắm điện cho máy vi tính cũ, hai người đợi chừng nửa ngày, máy vi tính cuối cùng từ từ khởi động, hiển thị một hình nền chờ có khung cảnh kiến trúc.

Cậu có chút sửng sốt trong chốc lát, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, thấp giọng nói: “… Đây là cựu thế giới sao?”

Ánh mắt của Triệu Ly Nông nhìn thấy hình nền chờ của máy vi tính, đồng tử co rụt lại, đây là một tòa địa danh của Trung Quốc.

Hai người đều có suy nghĩ riêng nhìn chằm chằm màn hình chờ hồi lâu, cuối cùng Triệu Ly Nông hoàn hồn: “Cậu chưa từng mở lên sao?”

“Không có, mấy ngày trước tôi mới mua được.” Hà Nguyệt Sinh nói: “Nó vừa mới được sửa xong.”

Vừa nói, một bên cậu vừa bật quang não của mình lên, trên đó còn có cả sách hướng dẫn vận hành.

“Đầu ghi DVD này phải được kết nối với máy tính.” Hà Nguyệt Sinh cảm thấy mới lạ khi cắm hai dây ngắn vào đầu ghi DVD bên ngoài, sau đó cắm đầu kia vào máy vi tính cũ.

Đèn tín hiệu màu xanh lục của đầu DVD gắn ngoài sáng lên rồi kêu xèo xèo.

Hà Nguyệt Sinh vẫn đang đọc sách hướng dẫn vận hành, hoàn toàn không biết cách sử dụng nó.

Triệu Ly Nông xem hướng dẫn, chỉ vào một dòng: “Nhấn nút dài ở giữa để bật ra nơi đặt đ ĩa CD.”

Hà Nguyệt Sinh nhìn dọc theo ngón tay của cô, thở dài: “Không hổ là Tiểu Triệu, đọc nhanh như gió.”

Không, chỉ là cô biết cách sử dụng, cho nên đặc biệt chọn ra câu này mà thôi.

Hà Nguyệt Sinh nhấn nút ở giữa ổ ghi DVD, đúng như dự đoán, một ngăn kéo nhảy ra hiện khoảng trống đặt đ ĩa CD, cậu cân nhắc trước mới đem đ ĩa CD bỏ vào.

“Trực tiếp để vào rồi đẩy mạnh là được.” Triệu Ly Nông ở bên cạnh nói.

Sau khi Hà Nguyệt Sinh làm theo lời cô, đầu ghi DVD lập tức phát ra âm thanh quay tròn. Cũng may trong máy vi tính xách tay không có nhiều nội dung, Hà Nguyệt Sinh lại tìm thấy nút phát bằng cách xem sổ hướng dẫn vận hành.

“Nghe kỹ đi.” Hà Nguyệt Sinh cố ý ngồi thẳng dậy, giả vờ thành thạo giới thiệu với Triệu Ly Nông: “Album này còn có nội dung video, hẳn là rất hay.”

Hai người đều có chút căng thẳng, Triệu Ly Nông thậm chí còn bắt đầu để nín thở, nghĩ rằng tối nay có thể nhìn thấy Trương Dao Mâu.

Hà Nguyệt Sinh nhấp vào nút phát, loa ở cả hai bên máy vi tính lập tức phát ra khúc nhạc dạo đầu, dòng chữ “Dao Mâu” xuất hiện trên màn hình.

Album bắt đầu phát!

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, âm thanh dường như đột nhiên bị mắc kẹt như đờm của người già.

“Kẽo kẹt lạp ―― chi ―― “

Màn hình lập lòe, đầu tiên là biến thành đỏ xanh đen, cuối cùng toàn bộ màn hình tối đen, khuôn mặt của Hà Nguyệt Sinh và Triệu Ly Nông lại lần nữa xuất hiện.

Triệu Ly Nông vốn là đang khẩn trương: “…”